[Vô Hạn] Vừa Bắt Đầu Đã Rút Phải Thẻ Thân Phận NPC
Chương 20: Đỏ Trắng Va Chạm
Giọng nói đột ngột của hệ thống vang lên cắt ngang câu hỏi mà Lý Quyền định nói.Hằn và Triệu Cẩm Minh ngẩn người nhìn nhau.Đừng nói là Triệu Cẩm Minh, ngay cả Lý Quyền cũng ngây người: "Ngày thứ năm?"Sao giờ đã là ngày thứ năm rồi thế?Rõ ràng là trước đó hệ thống chỉ nhắc nhở hai lần, nên giờ thậm chí còn chưa phải là ngày thứ ba mới đúng.[ Chuyện gì xảy ra thế? ][ Chẳng lẽ là xảy ra lỗi trong lời nhắc của hệ thống hả? Không thể nào, hệ thống chưa bao giờ có lỗi nào mà. ][ Thật ra, sau khi xem lâu như vậy, tôi vẫn luôn muốn hỏi tại sao độ khó của phó bản này lại cao hơn nhiều so với các phó bản cấp thấp khác? Nó đều có thể được coi là trung cấp phó bản luôn. ][ Tôi cũng cảm thấy thế. ][ Cảm thấy độ khó không đúng +1, có thổ hào nào có thể vào cơ sở dữ liệu để kiểm tra thông tin của phó bản này không? ]...[ Tôi đã kiểm tra rồi, phó bản này thực sự có sai lầm, độ khó của phó bản này quá lớn, quá mức vô lý, đã bị hệ thống niêm phong rồi, lần cuối cùng phó bản này xuất hiện là năm năm trước! ]Khán giả trong phòng livestream cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, có người đã đăng chuyện này lên diễn đàn của người chơi và thậm chí còn đặt cho nó một tiêu đề rất bắt mắt.【 Sốc, phó bản đã bị niêm phong trong năm năm đột nhiên lại xuất hiện, liệu đây là lỗi đầu tiên trong hệ thống hay là mở đầu cho cập nhật những phó bản khác? Link của phòng livestream...】Ngay sau đó, rất nhiều khán giả đã đến phòng livestream của Kỳ Vô Uyên để xem trò vui.【 Mức độ nổi tiếng hiện tại của phòng livestream: 13 vạn. 】【 Xin chúc mừng streamer đã đạt được thành tựu (Người mới tiềm năng)! 】Kỳ Vô Uyên khẽ động đậy ngón tay, vẫn nhìn Lý Quyền với vẻ mặt không hề thay đổi.Sự phát triển nhanh chóng về mức độ phổ biến của phòng livestream gián tiếp nói rằng so với các phó bản khác thì phó bản này nhất định có vấn đề.Kỳ Vô Uyên không nghĩ rằng một tân nhân vừa vào phó bản lại có thể tự mình đạt được nhiều nhân khí như vậy.Nhưng nếu sự việc đã cho hấp thụ ánh sáng, cậu sẽ là người vô năng nếu không nắm bắt lấy giá trị nhân khí của những người này.Kỳ Vô Uyên nhìn Lý Quyền, đôi mắt đen trong veo tràn đầy ý tứ sâu xa.Cậu nhìn Lý Quyền từ trên xuống dưới như thể đang nhìn một loại hàng hóa nào đó.Thời gian không đúng.Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh cùng một lúc.Triệu Cẩm Minh nói với Lý Quyền: "Quyền ca...có chuyện gì vậy?"Lúc này Lý Quyền cũng đang hoảng loạn, sự tự tin của một người chơi lâu dần dần bị phá hủy bởi những sự kiện liên tiếp xảy ra.Hắn không để ý tới Triệu Cẩm Minh mà chỉ lẩm bẩm: "Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể."Trước nay hệ thống sẽ không bao giờ lừa người chơi.Các phó bàn mà Lý Quyền tham gia nhiều nhất là phó bản sinh tồn, trong các phó bản cấp thấp, mỗi lần người chơi sống sót qua một ngày, hệ thống sẽ đúng giờ báo cáo thời gian sinh tồn cho người chơi.Tại sao lần này lại xảy ra tình huống giấu giếm này chứ?Bởi vì chưa từng có sai sót nên Lý Quyền chưa bao giờ nghi ngờ báo cáo của hệ thống và cũng chưa từng suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này.Lý Quyền và Triệu Cẩm Minh cho rằng ngay cả tình trạng đói và mệt mỏi bất thường cũng là do thiếu nghỉ ngơi đầy đủ sau khi trải qua quá nhiều chuyện trong hai ngày qua.Hơn nữa....."Thế Giới Thứ Tư rất công bằng! Tình huống bất công như vậy không thể xảy ra, hệ thống đây là lừa gạt người chơi... Nhất định là có lỗi, không thể nào, tuyệt đối không thể nào..."Đôi mắt của Lý Quyền đỏ ngầu, hắn ta đang trong trạng thái gần như sụp đổ vì hoài nghi bản thân.Trong bóng tối, có Văn Dao đang nhìn chằm chằm vào hắn như rắn độc, ở ngoài sáng, hắn chỉ còn lại một tân nhân, quan trọng hơn là phó bản quỷ dị trước mắt này khiến hắn bối rối hoàn toàn.Ngày thứ năm, đã là ngày thứ năm rồi.Lý Quyền hiểu rõ, loại phó bản sinh tồn này, càng đến gần ngày cuối thì càng nguy hiểm.Hắn không hề có chút tự tin nào trong việc bảo vệ Triệu Cẩm Minh, thậm chí còn không chắc mình có thể chịu đựng được phó bản không bình thường này hay không.Nhưng...hắn phải trở thành người chơi trung cấp, chỉ có cách thăng cấp thành công thì hắn mới có thể mở khóa nhiều đặc quyền hơn trong thương thành và mua những thứ hắn mơ ước.Lý Quyền không thể chờ đợi thêm được nữa.Tại sao lại là hắn?Lý Quyền chìm vào suy nghĩ.Hiển nhiên, hắn đã từng đến phòng livestream của rất nhiều người dẫn đường, tuy rằng phó bản khác nhau nhưng Lý Quyền vẫn nhớ rất rõ, những người dẫn đường này cũng không có bị người đồng hành là người chơi lâu năm hãm hại, cũng không có gặp phải phó bản có độ khó không phù hợp hoặc lỗi hệ thống.Tại sao hắn lại trùng hợp gặp phải tất cả những điều này?Áp lực ở trong lòng của Lý Quyền càng lúc càng lớn, hơi thở dồn dập, câu nói vốn đã trọn vẹn dần trở nên không thể khống chế, biến thành tiếng gầm rú giận dữ.Hắn chỉ cách bờ vực sụp đổ một cọng rơm cuối cùng.Triệu Cẩm Minh nhìn thấy Lý Quyền như vậy thì sợ hãi vô cùng, vội vàng lùi lại, vô thức trốn đến bên cạnh Kỳ Vô Uyên.Lý Quyền quỳ trên mặt đất, hai tay càng lúc càng mạnh, da đầu bị trầy xước, mùi máu từ từ lan tỏa.Triệu Cẩm Minh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc vì khát: "Đại ca, đây là xảy ra chuyện gì thế?"Cậu thực sự không thể hiểu được tình hình hiện tại, nghĩ đến năm người chơi cùng ngồi trên xe, có người chết, có người chạy trốn, ngay cả Lý Quyền cũng có vẻ như sắp phát điên.Triệu Cẩm Minh vừa kinh vừa sợ, cậu không đành lòng nghĩ đến những chuyện này, chỉ cần nghĩ đến một chút thì cậu cũng sẽ gào thét khóc lớn.Kỳ Vô Uyên lạnh lùng nhìn Lý Quyền phát điên xong nằm trên mặt đất.Sau khi Lý Quyền bình tĩnh lại, hắn ngồi bệt xuống đất, đôi mắt trống rỗng và đờ đẫn, nhận thức của hắn về hoàn cảnh xung quanh rất thấp, giá trị tinh thần tiếp tục giảm xuống."Hắn bị sát khí xâm chiếm."Sau đó Kỳ Vô Uyên trả lời câu hỏi của Triệu Cẩm Minh."Sát khí?"Triệu Kim Minh sợ hãi hỏi: "Đây là cái gì?"Kỳ Vô Uyên bước về phía Lý Quyền, vừa đi vừa nói: "Bóng tối mà cậu nhìn thấy bên ngoài quan tài trên đỉnh núi chính là hình dạng hoá hình của chướng khí.""Nó được hình thành tự nhiên ở vùng núi sâu và rừng già do thiếu ánh sáng mặt trời trong nhiều năm và thiếu dương khí nuôi dưỡng, đây là một sản phẩm khủng khiếp do thiên nhiên tạo ra mà con người không thể chống lại.""Sát khí có phần giống với chướng khí, nhưng nó chỉ xuất hiện trên vật thể sống mà thôi."Kỳ Vô Uyên chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay đặt ở trên trán Lý Quyền, cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Quyền có chút tỉnh táo, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng.Kỳ Vô Uyên nhìn đồng tử của Lý Quyền đã chuyển sang màu đỏ tươi: "Người chết rất dễ xuất hiện sát khí, đặc biệt là những người sau khi chết không thể an nghỉ, bọn họ sẽ liên tục không ngừng sinh ra sát khí."Cái chết càng đau đớn thì sát khí được sinh ra càng nhiều.Một người bình thường chết vì tuổi già dường như sẽ không có một chút sát khí nào.Thi thể của những người chết ngoài ý muốn đều sẽ sinh ra sát khí, sát khí do thi thể của những người bị tra tấn đến chết xong linh hồn không thể an nghỉ tạo ra còn kinh khủng hơn.Sát khí trên người của Ám Quỷ cực kỳ trầm trọng.Kỳ Vô Uyên liếc mắt nhìn cỗ quan tài vàng xa xa vẫn bất động, hoài nghi đám quỷ này là thôn dân chết thảm do tai nạn ngoài ý muốn, sau khi chết vẫn luôn bị trừng phạt, không thể an nghỉ."Vương Tuyết đã bị nhiễm sát khí."Ngay từ khi băng qua sông, những người nhìn trực diện với Ám Quỷ đều rất có thể sẽ bị nhiễm sát khí.Ngoại trừ xác chết trong quan tài đỏ, tất cả những xác chết thối rữa chui vào trong quan tài đều có sát khí dày đặc.Thật không may, Vương Tuyết đã bị Lý Quyền trong lúc hoảng loạn đẩy vào một chiếc quan tài màu đen.Trước khi xác chết kịp tấn công, giá trị tinh thần của Vương Tuyết đã bị sát khí ảnh hưởng, giảm xuống dưới mức tối thiểu, khiến cô ta phát điên.Cô ấy chết mà không có bất kỳ sự chống cự nào dưới sự công kích của những xác chết.Triệu Cẩm Minh nghe Kỳ Vô Uyên nói vậy thì lạnh cả người, không khỏi sợ hãi: "Nhưng lúc đó tôi cũng nhìn mà, tại sao chỉ có Vương Tuyết chết?"Kỳ Vô Uyên cười lạnh: "Bởi vì cậu may mắn."Triệu Cẩm Minh hoàn toàn bối rối trước lời nói của Kỳ Vô Uyên.Kỳ Vô Uyên nhìn chằm chằm vào mắt Lý Quyền, cẩn thận phán đoán xem liệu hắn còn có thể cứu hay không, rồi nói với giọng tự giễu: "Sở dĩ trong thôn có thể dùng tân nương nam để kết minh hôn là vì tất cả các cô gái đều đã chết từ lâu rồi."Triệu Cẩm Minh nghe vậy thì chân mềm nhũn, lập tức hiểu ý của Kỳ Vô Uyên: "Trọng nam khinh nữ!"Cậu cảm thấy choáng váng ngã xuống đất, khí lạnh từ trong đáy lòng trào ra.Chẳng trách ngay cả một cô gái trẻ tuổi trong làng cậu cũng không nhìn thấy!Nếu Triệu Cẩm Minh không phải là nam thì cho dù gặp phải quan tài làm hỉ tang, cũng sẽ không nhận được thái độ tốt như vậy của xác chết.Ngay cả Lý Quyền cũng không bị sát khí ảnh hưởng vì lợi thế giới tính của mình, kiên trì cho đến khi xác chết xuất hiện và đánh bại chúng.Chỉ là không gian trong quan tài quá nhỏ, lúc chiến đấu hắn bị sát khí ô nhiễm quá nhiều, cuối cùng cũng ảnh hưởng đến giá trị tinh thần yếu ớt.Kỳ Vô Uyên chán ghét loại hành vi hèn nhát của thôn dân khi vẫn chỉ dám bắt nạt phụ nữ ngay cả khi họ đã biến thành xác chết."Còn tôi thì làm sao mà biết những điều này hửm?"Ánh mắt của Kỳ Vô Uyên tối sầm lại, nói tiếp: "Trước đây, tôi là người duy nhất trong làng mở tiệm Hung Tứ, phải tiếp xúc với tang lễ nhiều nên ít nhiều gì cũng phải học một ít kiến thức."Cậu bình tĩnh nói thêm, hoàn thiện nhân thiết của mình.Kỳ Vô Uyên vốn dĩ rất lười để dành thêm thời gian để phổ cập kiến thức cho những người này.Nhưng cậu đã có một kế hoạch."Lý Quyền vẫn có thể cứu được."Kỳ Vô Uyên nhặt chiếc rìu mà Lý Quyền ném xuống đất cách đó không xa.【 Một chiếc rìu rỉ sét (đạo cụ trung cấp) 】【 Dùng để đuổi giết cừu non trốn thoát, cảm giác rất thích nha. Phải nhớ là, rìu có thể dùng để chặt người, nhưng tuyệt đối không được dùng để chặt cây, phải yêu quý môi trường đó moah moah. 】Kỳ Vô Uyên sửng sốt trước thông tin tràn vào đầu mình.Phần chuyện cười trong tóm tắt về chiếc rìu này hay á, lần sau không cho kể nữa.Cậu khó khăn giơ rìu lên chém hai bên vai của Lý Quyền.Một hiện tượng kỳ diệu đã xảy ra, hai dòng máu đỏ sẫm, dính nhớp nháp, có mùi hôi thối liên tục chảy ra từ vết thương ở vai trái và vai phải.Kỳ Vô Uyên bình tĩnh nói: "Hắn không thể chết được."Triệu Cẩm Minh trong lòng cảm thấy ấm áp, cậu biết mà, đại ca của mình là người tốt!Kỳ Vô Uyên tiếp tục: "Chúng ta vẫn cần hắn chèo thuyền."Triệu Cẩm Minh: "Ể... Ể?"Kỳ Vô Uyên nhìn cậu một cách ghét bỏ.Họ vẫn muốn thoát khỏi nơi này, chắc chắn phải có một chiếc thuyền ở đây.Nhưng Triệu Cẩm Minh là một sinh viên khoa học điển hình, vẫn chưa tốt nghiệp, thậm chí còn không chơi bóng rổ nhiều để theo thầy giáo làm thí nghiệm, nhìn cũng biết thể lực của cậu chỉ có một chút.Thể lực của Kỳ Vô Uyên thậm chí còn kém hơn Triệu Cẩm Minh.Kỳ Vô Uyên biết rằng thà chết còn hơn trông cậy vào hai người họ chèo thuyền.Kỳ Vô Uyên đứng dậy, cúi đầu nhìn Lý Quyền đang quỳ dưới đất dần dần tỉnh lại.Cậu không quên sự ác ý trước đây của Lý Quyền đối với cậu."Nếu còn muốn sống thì hãy cầu xin tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me