Vtrans Kim Taehyung Mr Arrogant
Tối hôm đó tôi vừa ngồi dùng bữa với gia đình của mình, vừa chơi đùa với cặp đũa trên tay vì không thể nuốt nổi thứ gì vào bụng mặc dù ở đó gồm toàn những món tôi thích nhất."Lee Hyejin, sao còn không ăn đi?" Bố tôi hỏi."Không có gì đâu bố mẹ. Con muốn vào phòng trước." vừa dứt lời, tôi đứng dậy và đi thẳng theo lối dẫn lên phòng mình.Tôi ngồi trên giường, thở dài, đau khổ cho câu chuyện tình thảm hại của mình. Có vẻ như nụ cười của tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Từ khi vướng vào rắc rối, tôi chưa từng được vui vẻ cười một cách thoải mái, tất cả chỉ là những nụ cười mang đậm sự giả dối. Nước mắt của sự cô đơn chưa từng trải thấm đẫm lên gối, tôi chưa bao giờ cảm thấy hiu quạnh như lúc này.***Thời gian một tuần trôi qua thật nhanh khi cuối cùng ngày thi đầu tiên cũng ập đến. Ngững tiếng trò truyện bàn tán lớn vang dội khắp hành lang. Tôi đang trên đường bước tới phòng thi của mình, bỗng chợt chiếc dây giày vô tình bị tuột ra. Và một con người thô lỗ nào đó đã giẫm lên váy của tôi khi tôi ngồi xuống thắt lại dây giày của mình. Tôi quay lại đằng sau và thấy Taehyung đang đứng ở đó, cúi xuống nhìn tôi trong khi chân vẫn cố định trên sàn."Oh, xin lỗi, tôi không biết là cậu ở đó." Cậu ta lên giọng nhận lỗi mang đầy ý mỉa mai.Tôi đứng dậy, nheo mắt nhìn cậu ta. "Cậu nghĩ tôi không nhận ra đó là hành động cố tình sao?""Ha, tôi có nên tặng cậu một tràng pháo tay không?" Taehyung nhướng một bên mày lên rồi tạo ra nhiều tiếng vỗ tay thật lớn thu hút sự chú ý của mọi người.Tôi đảo mắt, định quay người bước đi nhưng đột nhiên Taehyung hung hăng giữ lấy cổ tay tôi mà kéo lại đối mặt với cậu ta."Buông tôi ra, Kim Taehyung." tôi cố gắng thoát khỏi bàn tay của cậu ta."Cậu thật là thảm hại, cậu lại lợi dụng Seojun lần nữa sao?"Tôi đẩy Taehyung ra và vội vã chạy nhanh tới lớp học.**
"Tất cả những học sinh bị bắt gian lận trong kì thi này đều sẽ được điểm 0 trong bài thi đó." Giám thị trông coi vừa phát đề, vừa nghiêm khắc cảnh báo các thí sinh. Thực tình là tôi cực kì lo sợ vì đã không hề ôn bất cứ thứ gì trong nhiều ngày gần đây. Chỉ là do tôi không thể nào tập trung nổi. "Thời gian làm bài sẽ được bắt đầu tình từ bây giờ."Người giám thị vừa dứt lời, ngay lập tức mọi người đều gấp gáp lật trang đầu tiên của tờ đề lên. Mới đọc đến câu hỏi đầu tiên đã khiến tôi trở nên phát điên. Hầu hết tất cả các câu hỏi tôi đều đã quên bẫng đi mất. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi và quay xuống cuối lớp nhìn chiếc đồng hồ được cố định trên tường liên tục. Tâm trạng lo lắng không yên khi thời gian cứ trôi qua từng giây phút một đang dần tiến thêm gần tới thời điểm hết giờ. Sau một cuộc đấu tranh khốc liệt, cuối cùng thời gian làm bài cũng đã hết. Giám thị vội vã giật lấy bài thi của chúng tôi và mang đi mất. Tôi thở dài, có lẽ tôi sẽ trượt thẳng môn học này mất.*Từng ngày từng ngày ngập tràn trong sự căng thẳng trôi qua, môn học kết thúc kì thi đã tới, môn Khoa Học. Tôi chỉ biết ghi hết tất cả những gì mình biết vào bài thi một cách ngẫu nhiên và cuối cùng thì, tự do cũng đã tới!Khi giám thị đã thu bài xong xuôi, tất cả mọi người đều ùa ra khỏi phòng thi cùng một lúc, tập trung ồn ào ở bên ngoài hành lang để trao đổi với bạn bè về kì thi của mình. Tôi nhẹ nhõm thu xếp đồ đạc của mình và nhẹ nhàng cuốn khỏi đó như một cơn gió. Để về nhà luôn vào thời gian này là quá sớm, vậy nên tôi quyết định sẽ mở tiệc nho nhỏ cùng với người bạn của mình nhân dịp chính thức vượt qua kì thi. Nhưng Seojun lại biến mất ở đâu đó, còn Mina ừm... cậu ấy hiện giờ có lẽ đang ở cạnh Taehyung rồiQuán tính của bản thân đã dẫn dắt tôi lên tầng thứ ba của tòa nhà lúc nào không hay. Tôi ghé qua chiếc piano cũ kĩ vẫn thường được nằm im ở đó, ngồi xuống và nhấn lên những phím đàn tạo nên giai điệu của bản nhạc mà tôi vẫn hằng yêu thích. Cảm xúc lắng đọng lại trong từng nốt nhạc. Tất cả mọi thứ đều làm tôi tổn thương đến đau đớn như đang chết dần chết mòn từ bên trong. Có quá nhiều thứ để thổ lộ từ tận đáy lòng mình, nhưng hiện giờ ai còn có thể ngồi lắng nghe tôi được nữa chứ?Tôi đứng dậy, đi vòng quanh khu vực của tầng thứ ba này. Bỗng một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi mà kéo mạnh tôi đi theo cậu ta."Lee Hyejin…" cậu ta vừa nói vừa thở hổn hển, có vẻ như cậu ta đã rất gấp gáp khi chạy tới đây. Tôi nhíu mày, thẳng tay hất cậu ta ra và quay lưng đi nhưng cổ tay lại bị níu lại lần nữa."CẬU MUỐN CÁI QUÁI GÌ NỮA, BUÔNG TÔI RA!" tôi thét lên."ĐI THEO TÔI, CHỈ MỘT LẦN NÀY THÔI." Taehyung lớn tiếng đáp trả lại.Tôi cố gắng kìm lại nước mắt mà ngước nhìn cậu ta, chờ đợi một lời giải thích. "Cậu phải xem cái này." nói rồi Taehyung nhanh chóng lôi tôi xuống tầng hai, hướng thẳng tới nhà vệ sinh nam.Tôi thoát ra khỏi bàn tay Taehyung, bước lùi lại một bước. "Cậu bị điên sao!?""Xuỵt, cậu thực sự thực sự rất rất cần phải nhìn thấy cái này."Với sự ngập ngừng, tôi bước từng bước nhỏ vào bên trong. "Thấy cái phòng đầu tiên chứ?" cậu ta thầm thì. "Đặt tai lên cửa mà nghe xem bên trong có gì đi."Ngay lập tức tôi làm theo những gì mình đã được bảo. Tiếng rít rít trên da thịt như có ai đó đang hôn hít nồng nhiệt, tiếng thở ra mạnh và thậm chí có cả một chút tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong căn phòng vệ sinh đầu tiên mà Taehyung đã chỉ.Bỗng Taehyung nhếch mép cười khiến tôi trợn tròn mắt nhìn trong ngạc nhiên. "Có muốn xem đó là ai không?" cậu ta thì thầm bên tai tôi.Tuy có chút do dự, nhưng thực ra lại rất tò mò.Taehyung thẳng chân đá mạnh vào cánh cửa khiến nó mở toang ra chỉ trong một cước. Tôi nuốt nước bọt, một điều kinh dị lại ập đến trong giây lát. Seojun đang ở bên trong đó, 'vui vẻ' với một đứa con gái khác. Tôi đừng sững ra nhìn họ mà không hề chớp mắt, Seojun vội vã buông cô ta ra, nhìn tôi. Gần như tôi đã ngã ngay xuống đất vì quá sốc."Vui vẻ chứ hả?" Taehyung cười khẩy. Seojun liếc mắt lườm cậu ta, còn cô gái đó luống cuống cài lại nút áo, chỉnh sửa lại y phục và chạy khỏi. Cô ta là một trong số những đứa con gái trong đám nữ sinh mà tôi đã gặp khi ôn thi ở thư viện vào tuần trước. "K-không phải như những gì cậu thấy đâu Hyejin." Seojun lắc tay liên hồi."ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI NỮA. TÔI HẬN CẬU!"Tôi chạy ra khỏi đó với Taehyung đuổi theo đằng sau. Tôi dừng lại trước kho chứa đồ. Mặc dù biết đó là nơi chốn bí mật của Taehyung nhưng tôi không thể ngăn được bản thân mà giam mình vào trong đó. Những người mà tôi yêu thương nhất, từng người, từng người một đều khiến tôi thất vọng, đau khổ. Tôi ôm chân ngồi bệt dưới đất, vùi mặt vào hai cánh tay mà khóc nức nở. Ra sức để bản thân cố chấp nhận Seojun, nhưng rồi nhận lại được điều gì chứ? Làm thế nào để mình có thể đối diện với Taehyung được bây giờ? Chỉ ngay sau đó, tay nắm cửa chuyển động khiến cánh cửa mở ra. Taehyung bước đến bên cạnh tôi nhưng tôi lại lùi lại ra xa cậu ta trong khi vẫn đang che mặt mình lại. Tôi quá xấu hổ về mình mà không dám nhìn thẳng lên cậu ta. "Giờ cậu đã biết cậu ta là con người thế nào rồi đó." Taehyung lên tiếng. "Để tôi một mình đi.""Xin lỗi?? Đây là chỗ của tôi thì đúng hơn." giọng của cậu ta trầm xuống, lạnh lẽo. Đứng dậy một cách chán nản, tôi hướng thẳng về phía cửa. Nhưng sau đó cậu ta lại níu tôi lại vào một cái ôm chặt đầy trìu mến. Mặc cho sức giằng co của tôi có mạnh thế nào, vòng tay đó vẫn bao chặt xung quanh tôi. Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc, thừa nhận rằng hiện tại người mà mình cần nhất chính là Taehyung. Tôi đưa lên ôm lại Taehyung, tiếp tục khóc nức nở trong vòng tay ấm áp đó. "Sao cậu lại để chính bản thân mình bị tổn thương như vậy hả?" những lọn tóc của tôi được một bàn tay to lớn của ai kia trêu đùa. Tôi không trả lời, chỉ biết tiếp tục khóc cho tới khi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Tôi ngồi xuống lại và để cậu ta ngồi bên cạnh mình. "Xin lỗi. Tôi đang rối trí quá.""Vậy cậu chỉ chịu đựng như một con ngốc thôi hay sao?""Phải. Tôi chẳng thể làm được gì hết.""Yahyah, tôi không phải tôi đang cố làm cậu xúc động rồi khóc nhiều hơn nữa đâu." Taehyung nói."Tôi sẽ đá cậu nếu cậu không chịu nín đó."Tôi bất giác bật cười, đưa tay lên lau đi nước mắt của mình. Thực sự là tôi đang cười sao?"Tôi về nhà đây, cảm ơn cậu."***Tôi trở về đến ngôi nhà thân yêu của mình, đặt cặp lại một chỗ và ngã xuống chiếc giường thoải mái. Đã một thời gian dài tôi chưa hề mỉm cười với Taehyung. Tôi nhớ những khoảnh khắc ấy, và nhớ cả cậu ấy. Nhưng Mina vẫn còn là bạn gái của Taehyung, vì vậy tôi vẫn cần phải giữ khoảng cách an toàn cho cả hai.Đối với tôi, hiện giờ tất cả đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Tất cả những học sinh bị bắt gian lận trong kì thi này đều sẽ được điểm 0 trong bài thi đó." Giám thị trông coi vừa phát đề, vừa nghiêm khắc cảnh báo các thí sinh. Thực tình là tôi cực kì lo sợ vì đã không hề ôn bất cứ thứ gì trong nhiều ngày gần đây. Chỉ là do tôi không thể nào tập trung nổi. "Thời gian làm bài sẽ được bắt đầu tình từ bây giờ."Người giám thị vừa dứt lời, ngay lập tức mọi người đều gấp gáp lật trang đầu tiên của tờ đề lên. Mới đọc đến câu hỏi đầu tiên đã khiến tôi trở nên phát điên. Hầu hết tất cả các câu hỏi tôi đều đã quên bẫng đi mất. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi và quay xuống cuối lớp nhìn chiếc đồng hồ được cố định trên tường liên tục. Tâm trạng lo lắng không yên khi thời gian cứ trôi qua từng giây phút một đang dần tiến thêm gần tới thời điểm hết giờ. Sau một cuộc đấu tranh khốc liệt, cuối cùng thời gian làm bài cũng đã hết. Giám thị vội vã giật lấy bài thi của chúng tôi và mang đi mất. Tôi thở dài, có lẽ tôi sẽ trượt thẳng môn học này mất.*Từng ngày từng ngày ngập tràn trong sự căng thẳng trôi qua, môn học kết thúc kì thi đã tới, môn Khoa Học. Tôi chỉ biết ghi hết tất cả những gì mình biết vào bài thi một cách ngẫu nhiên và cuối cùng thì, tự do cũng đã tới!Khi giám thị đã thu bài xong xuôi, tất cả mọi người đều ùa ra khỏi phòng thi cùng một lúc, tập trung ồn ào ở bên ngoài hành lang để trao đổi với bạn bè về kì thi của mình. Tôi nhẹ nhõm thu xếp đồ đạc của mình và nhẹ nhàng cuốn khỏi đó như một cơn gió. Để về nhà luôn vào thời gian này là quá sớm, vậy nên tôi quyết định sẽ mở tiệc nho nhỏ cùng với người bạn của mình nhân dịp chính thức vượt qua kì thi. Nhưng Seojun lại biến mất ở đâu đó, còn Mina ừm... cậu ấy hiện giờ có lẽ đang ở cạnh Taehyung rồiQuán tính của bản thân đã dẫn dắt tôi lên tầng thứ ba của tòa nhà lúc nào không hay. Tôi ghé qua chiếc piano cũ kĩ vẫn thường được nằm im ở đó, ngồi xuống và nhấn lên những phím đàn tạo nên giai điệu của bản nhạc mà tôi vẫn hằng yêu thích. Cảm xúc lắng đọng lại trong từng nốt nhạc. Tất cả mọi thứ đều làm tôi tổn thương đến đau đớn như đang chết dần chết mòn từ bên trong. Có quá nhiều thứ để thổ lộ từ tận đáy lòng mình, nhưng hiện giờ ai còn có thể ngồi lắng nghe tôi được nữa chứ?Tôi đứng dậy, đi vòng quanh khu vực của tầng thứ ba này. Bỗng một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi mà kéo mạnh tôi đi theo cậu ta."Lee Hyejin…" cậu ta vừa nói vừa thở hổn hển, có vẻ như cậu ta đã rất gấp gáp khi chạy tới đây. Tôi nhíu mày, thẳng tay hất cậu ta ra và quay lưng đi nhưng cổ tay lại bị níu lại lần nữa."CẬU MUỐN CÁI QUÁI GÌ NỮA, BUÔNG TÔI RA!" tôi thét lên."ĐI THEO TÔI, CHỈ MỘT LẦN NÀY THÔI." Taehyung lớn tiếng đáp trả lại.Tôi cố gắng kìm lại nước mắt mà ngước nhìn cậu ta, chờ đợi một lời giải thích. "Cậu phải xem cái này." nói rồi Taehyung nhanh chóng lôi tôi xuống tầng hai, hướng thẳng tới nhà vệ sinh nam.Tôi thoát ra khỏi bàn tay Taehyung, bước lùi lại một bước. "Cậu bị điên sao!?""Xuỵt, cậu thực sự thực sự rất rất cần phải nhìn thấy cái này."Với sự ngập ngừng, tôi bước từng bước nhỏ vào bên trong. "Thấy cái phòng đầu tiên chứ?" cậu ta thầm thì. "Đặt tai lên cửa mà nghe xem bên trong có gì đi."Ngay lập tức tôi làm theo những gì mình đã được bảo. Tiếng rít rít trên da thịt như có ai đó đang hôn hít nồng nhiệt, tiếng thở ra mạnh và thậm chí có cả một chút tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong căn phòng vệ sinh đầu tiên mà Taehyung đã chỉ.Bỗng Taehyung nhếch mép cười khiến tôi trợn tròn mắt nhìn trong ngạc nhiên. "Có muốn xem đó là ai không?" cậu ta thì thầm bên tai tôi.Tuy có chút do dự, nhưng thực ra lại rất tò mò.Taehyung thẳng chân đá mạnh vào cánh cửa khiến nó mở toang ra chỉ trong một cước. Tôi nuốt nước bọt, một điều kinh dị lại ập đến trong giây lát. Seojun đang ở bên trong đó, 'vui vẻ' với một đứa con gái khác. Tôi đừng sững ra nhìn họ mà không hề chớp mắt, Seojun vội vã buông cô ta ra, nhìn tôi. Gần như tôi đã ngã ngay xuống đất vì quá sốc."Vui vẻ chứ hả?" Taehyung cười khẩy. Seojun liếc mắt lườm cậu ta, còn cô gái đó luống cuống cài lại nút áo, chỉnh sửa lại y phục và chạy khỏi. Cô ta là một trong số những đứa con gái trong đám nữ sinh mà tôi đã gặp khi ôn thi ở thư viện vào tuần trước. "K-không phải như những gì cậu thấy đâu Hyejin." Seojun lắc tay liên hồi."ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI NỮA. TÔI HẬN CẬU!"Tôi chạy ra khỏi đó với Taehyung đuổi theo đằng sau. Tôi dừng lại trước kho chứa đồ. Mặc dù biết đó là nơi chốn bí mật của Taehyung nhưng tôi không thể ngăn được bản thân mà giam mình vào trong đó. Những người mà tôi yêu thương nhất, từng người, từng người một đều khiến tôi thất vọng, đau khổ. Tôi ôm chân ngồi bệt dưới đất, vùi mặt vào hai cánh tay mà khóc nức nở. Ra sức để bản thân cố chấp nhận Seojun, nhưng rồi nhận lại được điều gì chứ? Làm thế nào để mình có thể đối diện với Taehyung được bây giờ? Chỉ ngay sau đó, tay nắm cửa chuyển động khiến cánh cửa mở ra. Taehyung bước đến bên cạnh tôi nhưng tôi lại lùi lại ra xa cậu ta trong khi vẫn đang che mặt mình lại. Tôi quá xấu hổ về mình mà không dám nhìn thẳng lên cậu ta. "Giờ cậu đã biết cậu ta là con người thế nào rồi đó." Taehyung lên tiếng. "Để tôi một mình đi.""Xin lỗi?? Đây là chỗ của tôi thì đúng hơn." giọng của cậu ta trầm xuống, lạnh lẽo. Đứng dậy một cách chán nản, tôi hướng thẳng về phía cửa. Nhưng sau đó cậu ta lại níu tôi lại vào một cái ôm chặt đầy trìu mến. Mặc cho sức giằng co của tôi có mạnh thế nào, vòng tay đó vẫn bao chặt xung quanh tôi. Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc, thừa nhận rằng hiện tại người mà mình cần nhất chính là Taehyung. Tôi đưa lên ôm lại Taehyung, tiếp tục khóc nức nở trong vòng tay ấm áp đó. "Sao cậu lại để chính bản thân mình bị tổn thương như vậy hả?" những lọn tóc của tôi được một bàn tay to lớn của ai kia trêu đùa. Tôi không trả lời, chỉ biết tiếp tục khóc cho tới khi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Tôi ngồi xuống lại và để cậu ta ngồi bên cạnh mình. "Xin lỗi. Tôi đang rối trí quá.""Vậy cậu chỉ chịu đựng như một con ngốc thôi hay sao?""Phải. Tôi chẳng thể làm được gì hết.""Yahyah, tôi không phải tôi đang cố làm cậu xúc động rồi khóc nhiều hơn nữa đâu." Taehyung nói."Tôi sẽ đá cậu nếu cậu không chịu nín đó."Tôi bất giác bật cười, đưa tay lên lau đi nước mắt của mình. Thực sự là tôi đang cười sao?"Tôi về nhà đây, cảm ơn cậu."***Tôi trở về đến ngôi nhà thân yêu của mình, đặt cặp lại một chỗ và ngã xuống chiếc giường thoải mái. Đã một thời gian dài tôi chưa hề mỉm cười với Taehyung. Tôi nhớ những khoảnh khắc ấy, và nhớ cả cậu ấy. Nhưng Mina vẫn còn là bạn gái của Taehyung, vì vậy tôi vẫn cần phải giữ khoảng cách an toàn cho cả hai.Đối với tôi, hiện giờ tất cả đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me