TruyenFull.Me

Vu Nhat Cau Tang Chiem Giu

Từ lúc chuyện xảy ra, đã qua mấy tháng.
Nhà chính Tiêu Gia vẫn bao phủ một mảnh mờ mịt, nỗi bi thương vì cái chết của Tăng Thuấn Hy cũng không vì thời gian trôi qua mà biến mất nửa phần.

Tiêu Vũ Lương sau khi tỉnh táo lại liền nhốt mình ở trong phòng, không ngừng gọi người mang rượu vào. Một cảnh bừa bãi này thật không dám tin, hơn nữa việc hắn suy sụp tinh thần thế này làm mấy vị trưởng bối Tiêu Gia thập phần không yên.

Nhưng không người nào dám vào khuyên hắn, bởi vì ngay cả người thường ngày có thể khuyên nhủ hắn nhất - Vương tổng quản cùng Draco, đều bị Tiêu Vũ Lương chặn lại ngoài cửa.

Hắn chỉ có thể dùng rượu không ngừng kích thích thần kinh chính mình, chỉ trong cơn say, hắn mới có thể quên đi sự thật Tăng Thuấn Hy đã chôn thây trong biển lửa, mới có thể quên đi Tăng Thuấn Hy đã không còn đứng bên cạnh mình như trước kia, mà tiếng nói của cậu, nụ cười của cậu, đều biến thành tro bụi, không bao giờ tìm lại được nữa.

Tiêu Vũ Lương đột nhiên cảm thấy, hết thảy những gì trọng yếu với hắn, đều không còn tồn tại. Trước đây những gì hắn cảm thấy có ý nghĩa, bây giờ không cách nào gợi lên hứng thú của hắn nữa.

Cái gì gia tộc? Cái gì địa bàn? Trong thế giới không có Tăng Thuấn Hy, tất cả đều trở nên vô vị. Hắn bắt đầu hoài nghi, sự tồn tại của chính mình rốt cuộc có ý nghĩa gì. Từ nhỏ đến lớn rốt cuộc với hắn chỉ có tranh đoạt địa vị và địa vị.

Vương tổng quản không đành lòng nhìn Tiêu Vũ Lương chán nản tuyệt vọng, mặc dù biết nhiều lời vô ích, nhưng ông vẫn cứ quyết định khuyên bảo hắn thêm một lần.
Thời điểm Vương tổng quản đi vào phòng, phát hiện Tiêu Vũ Lương không ngồi dưới đất như mấy ngày trước đây. Ông mơ hồ nghe được có tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm.

Vương tổng quản lập tức sai người phá cửa, lại thấy Tiêu Vũ Lương đã tắm xong, ăn mặc chỉnh tề - đứng trước gương mà cạo lớp râu đã mọc thành chòm.

Thấy có người xông vào, Tiêu Vũ Lương hiếm thấy, không hề tức giận. Vương tổng quản lập tức cho người lui ra.

"Làm sao? Ông cho rằng tôi sẽ nghĩ không thông?"

Vương tổng quản không trả lời, chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn người trước mắt.

Tiêu Vũ Lương khoảng thời gian này gầy đi rất nhiều, đôi mắt cũng có thêm một quầng xanh tím.

"Vương tổng quản, từ khi tôi tới Tiêu Gia, ông vẫn luôn chăm sóc tôi. Ngay cả khi tranh đoạt được vị trí này, cũng là nhờ có sự giúp đỡ của ông, tôi mới có thể đi tới ngày hôm nay."

"Ở trong lòng tôi, ông so với cái người được gọi là cha kia quan trọng hơn rất nhiều."
Nhớ tới những tháng ngày gian nan đã trải qua, Vương tổng quản cũng xúc động rất nhiều.

"Tôi vốn là cho rằng, đời này, tôi sẽ không yêu bất cứ kẻ nào. Ai biết tôi lại gặp người đó..."

"Tiểu Vũ" Vương tổng quản không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể gọi nhũ nhanh của Tiêu Vũ Lương.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ấy, liền thích. Chỉ là tôi rất ngu ngốc, không biết loại cảm giác đó chính là yêu thích, chính là tình yêu mà ông nói... Vương tổng quản, ông dạy tôi giết người, dạy tôi mưu kế ứng biến,đem hết thảy bản lĩnh của mình đều dạy cho tôi, thế nhưng, vì sao không sớm một chút dạy tôi điều này?"

Âm thanh Tiêu Vũ Lương rất thấp, khàn khàn mà mang theo run rẩy, bất ổn.

"Trong khi huấn luyện, tất cả mọi người đều nói cho tôi biết nhất định phải mạnh mẽ! Nhất định phải dựa vào chính mình! Bởi vì trừ mình ra, không người nào có thể cứu tôi."

"Thế nhưng, Hy, cậu ấy căn bản là không quen biết tôi, vậy mà dĩ nhiên lại cứu tôi... Tôi hiện tại đều không quên được, vì lẽ đó tôi không dám nhắm mắt lại. Bởi vì vừa nhắm mắt, tôi lập tức sẽ thấy hình ảnh trong ngõ hẻm ngày đó, bóng lưng kia che ở trước người tôi..."

"Nếu như có thể làm lại tất cả, chí ít, chí ít trước khi chuyện kia, để tôi nói cho Hy, hóa ra tôi... rất yêu... thật sự... rất yêu cậu ấy..."

Tiêu Vũ Lương đem mặt vùi vào lòng bàn tay, Vương tổng quản không nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này.

"Ông nói, nếu như lúc trước tôi không phái người đi ám sát Bạch Khiết cùng Tịnh Ngôn, nếu như lúc trước Hy không bởi vì cứu người mà bị thương, thì sẽ không ở trong bệnh viện, sẽ không bị Đình Lăng bắt đi, Hy..."

Vương tổng quản nghe không được, mở miệng:

"Nhị Gia, không người nào có thể biết trước tương lai, không có... Ngài đã dốc toàn lực đi cứu Tăng tiên sinh, cậu ấy sẽ không trách ngài."

Tiêu Vũ Lương hồi lâu không nói gì, tựa hồ đang cố gắng kiềm chế tâm tình của mình.

"Ông bắt đầu bồi dưỡng thêm vài người đi..."

Vương tổng quản nghe nói, trừng lớn hai mắt: "Nhị Gia, ngài nói vậy là có ý gì?"

"Tôi biết, ông cả đời này, nhất định không bỏ xuống được chính là Tiêu Gia. Trước khi tôi gục ngã, chí ít cũng bồi dưỡng được người thừa kế tiếp theo cho gia tộc."

"Vương tổng quản, tôi mệt mỏi... Mỗi lần, đưa bàn tay đặt lên ngực của chính mình, thật giống như thấy trái tim không còn đập nữa. Nơi đó có ổn không, thật khó chịu... Tôi không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu trong thế giới không có cậu ấy..."

Cảm nhận rõ ràng được giọng nói thống khổ của Tiêu Vũ Lương, Vương tổng quản đành im lặng, lui ra cửa.

Sau đó, tuy Tiêu Vũ Lương đã trở lại quỹ đạo sinh hoạt như trước kia, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được, linh hồn của hắn tựa hồ đã bị hút ra, mà ở trước mắt, chỉ là một cỗ máy vô tri lạnh lẽo không ngừng làm việc.

Không một ai có thể tiến vào trái tim Tiêu Vũ Lương, bởi vì cái người duy nhất ấy - đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

...

Khi mọi chuyện dường như đã lắng xuống, Draco chợt mang tới một tin tức khiến cho ai nấy đều sôi trào.

Hắn không thể chờ được nữa - chưa kịp gõ cửa đã lập tức vọt vào thư phòng của Tiêu Vũ Lương, âm thanh run rẩy kích động.

"Nhị Gia, báo cáo khám nghiệm thi thể trong biệt thự rốt cuộc đã xong, xong rồi!"

Tiêu Vũ Lương để cây bút trong tay xuống, lông mày nhíu chặt, chờ hắn nói tiếp.

"Không có trùng khớp với máu của Tăng tiên sinh!"

Tiêu Vũ Lương nghe vậy cũng kích động đập bàn đứng dậy.

"Anh nói gì?!" Hắn vươn người qua bàn làm việc đem cổ áo Draco đứng đối diện túm chặt:

"Lặp lại lần nữa!"

"Nhị Gia, trong biệt thự không có thi thể Tăng tiên sinh, điều đó chứng tỏ khả năng cậu ấy chưa chết!"

Nỗi vui mừng như phô thiên ùn ùn kéo tới trong nháy mắt, Tiêu Vũ Lương bước chân loáng một cái, người như nhũn ra suýt nữa ngã xuống.

Tiêu Vũ Lương ngữ khí vui sướng như muốn reo lên, thật không hợp với thân phận của hắn chút nào:

"Hy có khả năng không chết! Không chết..."
Hắn ngồi trở lại trên ghế, tay đặt trên mặt bàn, cả mười ngón đều run rẩy.

"Lập tức hạ lệnh cho người tìm kiếm, toàn bộ vùng phụ cận không được bỏ sót một chỗ nào."

"Vâng!"

Draco nhận nhiệm vụ lui ra, bắt đầu trải thảm tìm kiếm toàn diện.

Có điều, địa điểm Tăng Thuấn Hy xảy ra chuyện là nơi rừng rậm chuyên để giới thượng lưu đi săn bắn, rất nhiều nơi chỉ có thể thuê người tiến hành nên việc tìm kiếm khá lâu. Tiêu Vũ Lương lòng như lửa đốt, đã mấy lần đích thân tới tham gia tìm kiếm, nhưng ở khu vực lớn như vậy muốn tìm một người rất khó khăn, hơn nữa, thời gian xảy ra chuyện đều đã qua lâu như vậy, Tăng Thuấn Hy nếu trốn ra được, cũng rất có khả năng đã sớm không còn ở nơi này.

Nhiều ngày khám xét không thu hoạch được gì, Tiêu Vũ Lương mới vừa nhìn thấy hi vọng, lại lâm vào tuyệt vọng.

Draco tay khôn trở về, Tiêu Vũ Lương hỏi hắn:

"Em trai của Hy - Bạch Khiết, các anh đã thông báo cho hắn chưa?"

Draco gật đầu: "Đã thông báo."

Tiêu Vũ Lương cởi ra găng tay dính đầy bụi bặm: "Bọn họ phản ứng thế nào?"

Draco suy nghĩ một chút, hồi đáp:
"Bọn họ cũng không phản ứng lớn lắm, chính là phát hỏa một trận, sau đó đem người của chúng ta đuổi ra khỏi cửa."

Tiêu Vũ Lương thế nhưng nhíu mày: "Không đúng! Lấy tác phong làm việc của Bạch Khiết, nếu như biết anh mình bị người khác hại chết, mà khi các anh ở trên địa bàn của hắn, sẽ đơn giản chỉ đuổi các anh ra khỏi cửa. Trừ phi những lời trước đây hắn nói với Hy đều là giả dối, cái gì mà chuộc lỗi,...hắn..."

"Không...Không đúng"

Draco cũng nhận ra được sự kỳ lạ. Tuy rằng Tăng Thuấn Hy và Bạch Khiết trước đó đã từng có hiềm khích, nhưng từ khi Bạch Khiết không sợ nguy hiểm, liều lĩnh đi tới Hồng Kông tìm người, hơn nữa lúc đó Tăng Thuấn Hy cũng không còn gì không có lí do để lợi dụng. Liền biết hắn vẫn rất quan tâm tới người anh này.

Tựa như bỗng nhiên ở một ván cờ thua mà tìm được một quân cờ cải tử hoàn sinh, Tiêu Vũ Lương lập tức phân phó: "Mau phái người theo dõi Bạch Khiết cùng Tịnh Ngôn, đặc biệt phải chú ý nhất cử nhất động của bọn họ ở bên ngoài."

Nếu như hắn đoán không sai, lúc đó, người thần không biết quỷ không cứu Tăng Thuấn Hy khỏi tay Đình Lăng, rất có thể chính là Bạch Khiết. Bằng không, coi như Hy tự trốn thoát khỏi biệt thự trên đảo, không có hộ chiếu, không có tiền mặt, căn bản không thể rời đi xa được.

Hy, tôi sẽ không để em dễ dàng đi như vậy.
Nghĩ tới đây, bên môi Tiêu Vũ Lương rốt cuộc treo lên nụ cười đã nhiều ngày không thấy.

...

Lần thứ hai từ nước Hồng Kông trở lại quê nhà, tâm tình Tăng Thuấn Hy khá là thoải mái. Bao nhiêu sóng gió vừa trải qua, trái lại, giờ đã duy trì một hồ nước xuân tĩnh lặng.

Từ khi Bạch Khiết bất chấp nguy hiểm đột nhập vào biệt thự, đem cậu từ trong tay ĐÌnh Lăng cứu ra thì anh đã hoàn toàn tiếp nhận người em cùng mẹ khác cha này.

Anh em như vậy, có thể còn cừu hận gì nữa? Mọi ân oán trước đây, Tăng Thuấn Hy dứt khoát để tất cả trôi theo gió mà bay đi.
Khúc mắc năm xưa cũng đã được gỡ bỏ, ba của Tăng Thuấn Hy vốn không giết ba của Bạch Khiết, mà chuyện này chính là có người ở phía sau giật dây. Muốn anh em bọn họ đấu đá, bản thân làm ngư ông đắc lợi. Tịnh Ngôn cũng vì yêu Bạch Khiết mà lừa dối thanh mai trúc mã cùng mình lớn lên, điều này vẫn khiến y vẫn luôn áy náy không yên, hơn nữa sau này y mới biết người ẩn danh đã cứu y trong vụ tai nạn năm xưa chính là Tăng Thuấn Hy, nếu không đôi chân của y sớm vĩnh viễn sẽ không có phương cứu chữa.

...

Rời khỏi nước Hồng Kông, rời khỏi Tiêu Vũ Lương mà sống tự do tự tại. Lúc Tăng Thuấn Hy làm ra quyết định này, cũng không chút nào phải băn khoăn.

Cậu so với bất kỳ ai khác đều rõ ràng tình cảm của chính mình đối với người kia. Chỉ là, với thân phận cùng địa vị của Tiêu Vũ Lương, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy chính hắn, hắn sẽ không bao giờ biết đặt mình vào vị trí người khác, cũng sẽ không đi cân nhắc tâm tình của người khác ra sao.

Cùng chung sống với người như vậy, rất mệt mỏi...

Đặc biệt, khi Tiêu Vũ Lương quyết định ám sát Bạch Khiết cùng Tịnh Ngôn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Tăng Thuấn Hy, tất cả liền triệt để bạo phát.
Bị Đình Lăng bắt cóc, rồi cứ thế biến mất; đối với cậu, đối với Tiêu Vũ Lương, hẳn đã là lựa chọn tốt nhất.

Chí ít, Tăng Thuấn Hy cho là như vậy.
Cùng Bạch Khiết trở lại Hồng Kông, Tăng Thuấn Hy từ chối đề nghị đem địa bàn trả lại cho cậu của đối phương.

Bạch Khiết đích thực là một người lãnh đạo ưu tú. Tập đoàn dưới tay hắn quản lý đã thành công tẩy trắng, hiện tại trên danh nghĩa là một tập đoàn tài chính, mọi người ở đây cũng được cải thiện rất nhiều, không cần lại trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, tháng ngày lo lắng đề phòng.

Tâm tình trở nên thoải mái, Tăng Thuấn Hy quyết định trở lại nhà mình, gặp mẹ
Tuy rằng năm tháng đã trôi qua rất lâu, cậu vẫn không thể hiểu được vì sao mẹ vứt bỏ ba và mình, mà chung sống cùng cha Bạch Khiết, nhưng dù sao vẫn là cốt nhục tình thân, không dễ gì từ bỏ.

Sức khỏe ủa mẹ cậu còn rất khỏe mạnh, chỉ là có lúc quên đông quên tây, trí nhớ không được tốt như trước.

Tăng Thuấn Hy ở cùng mẹ trong căn nhà nhỏ, tìm một công việc hành chính trong một công ty, cậu cũng chưa từng sống những tháng ngày sinh hoạt an an ổn ổn như vậy.
Quê nhà cậu là Thâm Quyến, một thành thị ven biển, khí hậu quanh năm ấm áp, người ở chỗ này tuy rằng không nhiều người có chí cầu tiến lớn, nhưng cũng sống rất hưởng thụ, nhàn nhã.

Mỗi khi mặt trời ngả về tây, rảnh rỗi, cậu đều một mình ra bờ biển, nhớ về một vài chuyện, hoài niệm một vài người. Tuy đã qua tuổi thanh xuân, nhưng vóc người thon dài cùng dung mạo xuất sắc, cậu vẫn thường nhận được ưu ái của những nữ du khách đến đây nghỉ mát. Bất quá đối với diễm ngộ tình cờ ấy, Tăng Thuấn Hy chỉ mỉm cười từ chối.

Dưới mặt nước óng ánh xanh gợn sóng, tựa như thân ảnh thoát ẩn thoát hiện của Tiêu Vũ Lương.

Phát hiện chính mình lại không tự chủ mà nhớ tới người kia, Tăng Thuấn Hy không chút do dự đứng lên rời đi

Sắc trời đã tối, cũng nên trở về nhà ăn cơm.
Về đến cửa, đang định dùng chìa khoá mở cửa ra, Tăng Thuấn Hy liền nghe thấy giọng nói của mẹ.

"Có tiếng chìa khoá, chắc là A Hy đã về."
Mẹ cậu mở cửa ra, nụ cười xáng lạng nhìn đứa con trai của mình.

"A Hy, sao về muộn vậy, có người bạn đến tìm con, đã đợi rất lâu."

Tăng Thuấn Hy giương mắt nhìn lên, liền thấy Tiêu Vũ Lương đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách.

Đầu nổ "oanh" một tiếng, cậu ngơ ngác nhìn người trước mắt, không biết nên phản ứng ra sao.

"Bác gái, không sao, cháu vốn đã đợi Hy rất lâu, chờ thêm chút nữa cũng không quan trọng."

Mẹ Tăng thuấn Hy thấy hắn hiểu chuyện như thế, cao hứng vỗ vỗ bàn tay Tăng Thuấn Hy đang đỡ mình:

"Người trẻ tuổi thật hiểu chuyện. Hôm nay lúc mẹ thấy cậu ấy đến gõ cửa, còn cho rằng cậu ấy tìm nhầm nhà"

"A Hy lại đây, cơm đều đã làm xong, còn ngẩn người ra đó làm gì? Tiếp chuyện cùng bạn của con đi "

Theo ý mẹ ngồi xuống dùng cơm, nhưng nhìn Tiêu Vũ Lương ở bên cạnh, Tăng Thuấn Hy ăn một bữa cơm, hoàn toàn là ăn không biết vị.

Vừa để bát đũa xuống, cậu không để ý mẹ ngăn cản, lôi kéo Tiêu Vũ Lương ra ngoài cửa.

Tiêu Vũ Lương ngược lại cũng không phản đối, ngoan ngoãn cầm áo khoác, lên tiếng chào hỏi mẹ Tăng Thuấn Hy rồi theo cậu ra ngoài.

Hai người đi tới bờ biển ít người, Tăng Thuấn Hy mới đánh vỡ sự im lặng.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Bỏ mặc sản nghiệp khổng lồ ở Hồng Kông, chạy tới nơi này nghỉ mát sao?

Tiêu Vũ Lương dừng bước, nhìn Tăng Thuấn Hy gần trong gang tấc.

Bị hắn nhìn nhìn, Tăng Thuấn Hy nhíu lông mày, thúc giục:

"Làm gì? Sao không nói chuyện?"

Tiêu Vũ Lương bỗng nhiên đem cậu giam ở trong lồng ngực của mình, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mà hắn nhớ thương đã lâu.

"Chết tiệt, em là đồ xấu xa... Em có biết, anh nhớ em, nhớ sắp chết rồi!"

Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Vũ Lương lúc này, nhưng Tăng Thuấn Hy có thể cảm giác được đôi vai hắn đang run rẩy. Bỗng nghĩ đến chính mình một câu nói cũng không lưu lại, liền giả chết trốn đi, với hắn mà nói cũng không công bằng. Tăng Thuấn Hy do dự, rốt cuộc vẫn đưa tay lên, vỗ nhè nhẹ lên lưng Tiêu Vũ Lương.

"Anh sẽ không buông tay em, sẽ không bao giờ! Nếu như lại định trốn khỏi anh lần nữa, anh liền đem mẹ em, em trai Bạch Khiết của em, còn có Tịnh Ngôn nữa, toàn bộ trói lại đem về Hồng Kông!"

Tăng Thuấn Hy nghe xong liền tức giận: "Anh dám!"

Tiêu Vũ Lương vẫn ôm chặt thân thể đang giãy giụa trong lòng, không chút nào thả lỏng.

"Anh làm sao không dám! Em cũng dám không nói tiếng nào mà bỏ đi, sao anh không thể đem em trói lại mang về chứ?!"

Tăng Thuấn Hy dùng sức tránh ra khỏi ngực hắn, một quyền vung thẳng mặt.

"Vô sỉ, anh đến khi nào mới có thể đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ một chút! Tiêu Vũ Lương, thế giới này không phải tất cả đều xoay quanh anh, không phải anh muốn ai liền muốn, yêu ai liền trói người đâu!"

Tiêu Vũ Lương kích động giải thích: "Đúng, trước đây là anh không biết, là anh sai! Anh không biết, thế giới của anh đều chuyển động quanh em! Hy! Chỉ cần em đồng ý trở lại bên anh, cái gì anh cũng nghe lời em hết!"

Tăng Thuấn Hy chưa hề nghĩ hắn lại chịu nhận sai, chưa từng nghĩ Tiêu Vũ Lương sẽ nói ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Thấy cậu trầm mặc không nói, Tiêu Vũ Lương còn tưởng rằng đây là dấu hiệu muốn từ chối, nhất thời cuống lên, vội đẩy Tăng Thuấn Hy ngã xuống, hung hăng hôn lên môi cậu.

"Thả, thả tôi ra!"

Đem Tiêu Vũ Lương trên người mình đá văng, Tăng Thuấn Hy đứng dậy, cát mịn vàng óng ánh dính đầy một thân.

Cậu chật vật đi về nhà, Tiêu Vũ Lương thế nhưng hiếm thấy, không có đuổi theo.
Nhưng sau đó, mỗi ngày hắn đều đến báo danh, dính người dai như da trâu, hơn nữa còn là lấy danh nghĩa đến thăm mẹ Tăng Thuấn Hy, để Tăng Thuấn Hy mắng cũng không được ngăn cũng không xong.

Mẹ Tăng Thuấn Hy tuy rằng lớn tuổi, nhưng cũng rõ ràng Tiêu Vũ Lương kỳ thực không phải thật sự đến tìm mình, vì vậy mỗi lần ăn cơm xong, đều sẽ đem hai người trẻ tuổi đuổi ra cửa, để bọn họ có cơ hội nói chuyện.

Ngày hôm nay gió biển hơi lớn, mây sà xuống đường chân trời, mặt trời rất nhanh liền không thấy bóng dáng. Có Tăng Thuấn Hy làm bạn, tâm tình Tiêu Vũ Lương rất tốt.
"Hy, anh đã mua một chiếc du thuyền, đang đậu ở gần đó. Đêm nay chúng ta ra biển câu cá được không?"

Tăng Thuấn Hy mắng: "Bệnh thần kinh hả, vừa nãy dự báo khí tượng không phải nói đêm nay có bão sao? Còn câu cá? Muốn chết đuối hay gì!"

Hai người trầm mặc một hồi, Tăng Thuấn Hy lại mở miệng:

"Anh rốt cuộc khi nào mới chịu đi?"

Tiêu Vũ Lương hỏi lại: "Vậy em lúc nào mới bằng lòng theo anh trở lại Hồng Kông?"

Tăng Thuấn Hy tránh tầm mắt của hắn: "Anh bỏ cuộc đi, tôi sẽ không cùng anh trở lại."

Tiêu Vũ Lương cuống lên: "Trước kia là anh không đúng, anh cũng biết sai rồi, em tức giận cũng đủ, làm loạn cũng phải xong rồi chứ?"

Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu liếc nhìn hắn "Tức giận?" Chân chính cái người hay tức giận hay làm loạn ở đây là ai chứ?

Không muốn để ý tới hắn, cậu xoay người đi về nhà.

Đến mười giờ tối, mưa xối ào ào, bão bắt đầu đổ bộ. Từ trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc u ám mờ mịt.

Mẹ cậu quen đi nghỉ sớm, lúc này cũng đã say giấc.

Tăng Thuấn Hy ngủ không được, đầu hỗn loạn, không tự chủ nghĩ tới bóng người hôm nay ở bờ biển mà buồn bực. Đứng bên cửa sổ nhìn mặt biển cuộn tung lên từng đợt sóng lớn, trong lúc vô tình cậu chú ý có điểm sáng nhỏ đang không ngừng di động trên mặt biển âm u. Không biết tại sao, cậu bỗng nhiên nghĩ đến lúc chiều Tiêu Vũ Lương kia nhắc qua chuyện muốn ra biển câu cá.

"Tên điên này, sẽ không ra biển thật chứ?!"
Tăng Thuấn Hy cầm lấy áo khoác, tiện tay cầm lấy dù liền đi ra cửa.

Gió thổi rất lớn, hầu như muốn đem dù thổi bay. Vào lúc này, bung dù không có tác dụng, cuồng phong mang theo mưa xối xả từ bốn phương tám hướng quật tới, Tăng Thuấn Hy cả người ướt sũng. Cậu đơn giản ném dù, mặc kệ mưa gió tạt vào mặt mà đi.

Bờ biển hầu như không có ai, Tăng Thuấn Hy chạy tới bến, chỉ thấy một ngư dân đang vội vàng trải lên thuyền tấm vải bạt không thấm nước, cậu lập tức chạy lên trước hỏi thăm.

"Vừa nãy anh có thấy người nào ra biển không?"

"Có đấy, một thanh niên cao cũng trạc cậu, ngang nhiên ở thời tiết này mà ra biển, đúng là đầu óc có bệnh."

Tăng Thuấn Hy vừa nghe, lập tức luống cuống.

"Người kia là bạn của tôi, tôi sợ anh ta có chuyện, có thể giúp tôi ra biển tìm anh ta không?"

Ngư dân kia trừng cậu một cái: "Thời tiết như này, có cho tôi nhiều tiền, tô cũng không dám đi, tính mạng mới quan trọng nhất, biết không?"

Tăng Thuấn Hy không nghĩ được nhiều như vậy, tuy rằng hiện tại là người dân ở thành thị nhỏ này, nhưng từ trước cậu vốn đã là người trong hắc đạo.

"Xin lỗi!" Hắn bất đắc dĩ lấy dây thừng ở thuyền đánh cá đem ngư dân trói lại.

"Con mẹ nó, cái tên ngu si đần độn nhà anh, Tiêu Vũ Lương, anh chỉ mang thêm phiền phức đến cho tôi" Cậu vừa mắng, vừa nhanh chóng cởi dây neo thuyền.

Bỗng nhiên, một thân hình ấm áp từ phía sau ôm cậu thật chặt.

Tăng Thuấn Hy sững sờ, quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Vũ Lương cả người ướt đẫm.

"Anh không ra biển?" Bão táp ầm ầm, cậu lớn tiếng hô để đối phương nghe được âm thanh của mình.

"Không có, người ra biển không phải anh!" Trong mắt Tiêu Vũ Lương hiện lên tia vui sướng:

"Em vẫn lo lắng cho anh đúng không? Nếu như không phải vậy em cũng sẽ không tới đây tìm anh!"

"Buổi tối anh không ngủ được, gọi điện thoại em không nghe, anh chỉ muốn ra đây ngắm gió biển." Tiêu Vũ Lương giải thích.

"Với thời tiết này" Tăng Thuấn Hy trợn mắt nhìn hắn

"Ừm.."

"Đồ điên!"

Tăng Thuấn Hy huých khuỷu tay về phía sau, Tiêu Vũ Lương bị đau mới chịu buông lỏng cánh tay cậu ra.

Tăng Thuấn Hy chạy tới cởi trói cho ngư dân. Sau đó hai người hầu như đem hết thảy vật đáng giá trên người bồi thường cho người kia. Ngư dân thấy Tăng Thuấn Hy làm như vậy cũng chỉ là vì bạn bè nên nhận đồ rồi bỏ qua.

Trong mưa, Tăng Thuấn Hy một thân chật vật nhìn Tiêu Vũ Lương đang cười không khép miệng lại được, cậu hung hăng lau nước mưa trên mặt:

"Còn đứng đó làm gì, mau về lại phòng của anh!"

Bị trắng trợn ra lệnh, Tiêu Vũ Lương cũng không tức giận, ôm lấy Tăng Thuấn Hy, mang cậu về chỗ ở của hắn.

Tiến vào khách sạn cao cấp, hai người dùng nước nóng tẩy đi một thân ướt lạnh. Tăng Thuấn Hy từ phòng tắm bước ra thì thấy Tiêu Vũ Lương mặc áo ngủ, tóc còn ẩm ướt, đang ngồi cạnh giường chờ cậu.

Vừa thấy cậu đi ra, Tiêu Vũ Lương lập tức đứng lên. Tăng Thuấn Hy dùng khăn tắm lau khô tóc, hắn lập tức dán lại, lấy khăn định lau giúp cậu.

Nhưng Tiêu Vũ Lương vừa cầm khăn, Tăng Thuấn Hy liền ôm chầm lấy hắn. Giường lớn mềm mại bởi vì động tác của hai người mà rung chuyển, Tăng Thuấn Hy thô bạo - gặm cắn môi Tiêu Vũ Lương, đầu lưỡi quấn quýt, dây dưa.

"Hy, em làm gì vậy?"

"Muốn làm thì làm, không muốn thì cút cho tôi."

Khi Tăng Thuấn Hy thốt ra câu nói này, tựa hồ đã quên đây là phòng nghỉ của Tiêu Vũ Lương. Tiêu Vũ Lương đưa mắt nhìn cậu, lập tức nhẹ nhàng cong người lên, dùng tính khí đã căng cứng ma sát bắp đùi Tăng Thuấn Hy, ý tứ là gì trong lòng cả hai đã hiểu rõ

...

Ngày kế tiếp, khi Tiêu Vũ Lương vừa tỉnh lại, theo thói quen liền đưa tay sang bên cạnh, nhưng cảm giác trống rỗng.

Bỗng nhiên ý thức được cái gì, hắn kinh sợ ngồi lên, lập tức mặc quần áo, nổi giận đùng đùng gọi thủ hạ đi kiếm người. Ai biết đi đến chỗ cần đến, người ở nói cho hắn, sáng sớm hôm nay Tăng Thuấn Hy đã trở lại thu thập hành lý đi rồi, bảo là muốn đi xa nhà.

Sân bay quốc tế, thành phố Thâm Quyến
Tăng Thuấn Hy mang theo túi hành lý nhỏ gọn, trên người ăn mặc tuy rằng đơn giản, nhưng vẫn không cách nào che lấp khí chất trầm ổn cùng phong thái đặc biệt tản mát ra.
Ngồi ở phòng chờ tới lượt đăng ký. Thỉnh thoảng, giơ tay lên nhìn đồng hồ, như đang chờ đợi một người.

"Mời hành khách đi chuyến bay ZA7503, từ cửa số năm lên máy bay..."

Trong phòng vang lên thông báo, Tăng Thuấn Hy đứng lên, thở dài, xoay người hướng về cửa lên máy bay.

Bỗng nhiên, phòng chờ sân bay tràn vào mười mấy người mặc áo đen, trang phục chỉnh tề như một, gây nên một trận rối loạn không nhỏ.

"Người nào mà phô trương lớn như vậy?"

"Suỵt, nhỏ giọng một chút, không chừng là xã hội đen đi trả thù, đến sân bay bắt người."

Xung quanh nhất thời nhỏ giọng bàn luận
Tiêu Vũ Lương tiến vào phòng, một thân trang phục trắng giữa đám thủ hạ mặc toàn tây trang đen trông càng nổi bật.

"Oa, đóng phim sao? Người kia thật soái!"

Tăng Thuấn Hy nhìn một nữ sinh đứng bên cạnh mình lấy điện thoại di động ra, tách tách mà chụp lại dáng vẻ của Tiêu Vũ Lương, không nhịn được cười.

"Này, anh ấy đi tới phía này, làm sao bây giờ?!"

Nữ sinh kia miệng líu ra líu ríu - nhỏ giọng nói, trên mặt vừa thẹn thùng vừa căng thẳng mà đỏ bừng.

Nhưng Tiêu Vũ Lương trực tiếp lơ những người xung quanh, đi tới trước mặt Tăng Thuấn Hy, sắc mặt âm trầm.

"Anh tưởng rằng sau sự việc tối qua, em sẽ không bỏ đi nữa!"

Tăng Thuấn Hy lấy kính râm xuống, lẳng lặng nhìn người trước mặt đang hưng binh vấn tội.

"Lần này mặc kệ em có đồng ý hay không, anh nhất định đưa em trở lại Hồng Kông..."

"Được."

"Lần này anh sẽ không buông tay...?" Hắn đang nói, bỗng nhiên ý thức được Tăng Thuấn Hy nói gì liền ngẩn ra:

"Em vừa nói gì?"

Tăng Thuấn Hy nở nụ cười:

"Được!"

Âm thanh Tiêu Vũ Lương có chút run rẩy:

"Em nói thật?"

Cậu cầm vé máy bay trong tay giơ lên
"Tôi mua vé bay sang Hồng Kông chuyến sớm nhất, còn dự định nếu như anh không đến kịp, tôi sẽ đi trước."

Hiếm thấy dáng vẻ Tiêu Vũ Lương sững sờ, Tăng Thuấn Hy giả vờ khổ sở nói: "Đáng tiếc, tôi chỉ ngồi ở khoang phổ thông, nếu như anh không muốn ngồi cùng, có thể trở về bằng chuyên cơ tư nhân của anh"

Cậu nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng bỗng nhiên bị người nào đó mạnh mẽ ôm vào lồng ngực.

Không để ý xung quanh có vô số con mắt đang nhìn, Tiêu Vũ Lương hung hăng mà siết chặt người kia, thủ lĩnh Mafia Hồng Kông, muốn gió có gió muốn mưa được mưa, thẳng một đường hôn xuống.
...

Nếu như có người hỏi, thế lực Mafia lớn nhất Hồng Kông, gia tộc Tiêu Gia là do ai định đoạt?

Đáp án chính xác nhất là Tiêu Vũ Lương - Tiêu Nhị Gia

Nhưng người biết nội tình sẽ lặng lẽ nói thầm cho bạn biết, người định đoạt thực sực, là tân tổng quản Tiêu Gia - Tăng Thuấn Hy.

Nếu như bạn thét to: "Sao có thể có chuyện đó? Một người ngoại tộc?!"

Suỵt, đừng lớn tiếng, nếu bị Tiêu Vũ Lương nghe thấy, hắn nhất định không để yên

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me