Vu Thuy 01 00 Hoan Tuoc
00:00 - @saikochiff
Vũ thuỷ (tháng Giêng)
Gương xuân mưa tắm gội,
Rồng thiêng hiện ngoài đồng.
Cá cúng quanh bờ nước,
Nhạn về qua đầu non.
Mây thoắt cơn sáng tối,
Đậm nhạt cảnh liền thay.
Sắp sang đến tháng Hai,
Điệp trùng hoa nở rộ.
____________________
00.
Lý Nhuế Xán, anh trước giờ chưa từng tin vào ma quỷ, nhưng vì em, anh sẽ tin chuyện ấy vô điều kiện. Anh có thể luôn tôn thờ em, tin tưởng em, vĩnh viễn không bao giờ phản bội em, ngay cả khi anh phải trả giá bằng cả mạng sống và trái tim của mình. Điều kiện duy nhất là em phải trở thành vị Thần của riêng anh, chỉ che chở cho mình anh.01.
Ngày đầu tiên Triệu Lễ Kiệt và các bạn cùng lớp được phân công về một ngôi làng nhỏ, đến bóng dáng của bí thư làng họ còn chẳng thấy đâu. Người trong làng nhìn họ với ánh mắt tràn ngập vẻ xa lánh, thậm chí còn có chút ác ý: người lớn thì thờ ơ, trẻ con thì vô cớ ném đá vào người họ, ngay cả con chó to lông vàng ở cổng làng cũng nhắm vào họ mà sủa ầm ĩ.Rõ ràng họ được nhà nước giao nhiệm vụ giúp bản làng phát triển nhưng thái độ của dân làng lúc này khiến họ giống như một bọn cướp muốn chiếm làng vậy.Triệu Lễ Kiệt không phải kiểu người ngồi yên chờ chết, anh chủ động đứng dậy, hô hào mọi người cầm đồ đạc lên cùng anh đi tìm kí túc xá theo vị trí mà cấp trên đã chỉ dẫn trước đó.Vị trí của kí túc xá cũng không khó tìm, nhưng điều kiện vệ sinh môi trường ở trong làng thực sự không tốt bằng ở thị trấn. Cỏ dại trước cửa nhà cao gần bằng bức tường, Triệu Lễ Kiệt đưa tay rẽ cỏ sang hai bên tạo một khoảng trống để bước vào sân, trước mặt đám đông hiện ra một ngôi nhà cổ làm bằng gạch bùn, một nửa cánh cửa gỗ được giữ vào cột cửa bằng mấy chiếc ốc vít rỉ sét, trông như sẽ rơi xuống ngay trong giây tiếp theo, gió lùa qua thì phát ra tiếng kêu cọt kẹt.Trong nhóm có hai cô gái, Triệu Lễ Kiệt quan sát qua cấu trúc của ngôi nhà rồi chia phòng theo tình hình hiện tại. Anh chỉ vào phòng phía bên trái và phân cho hai cô gái, nói rằng ban đêm sẽ an toàn hơn vì nó nằm sâu bên trong, còn mấy người con trai còn lại sẽ ở trong căn phòng lớn đối diện với lối ra vào, nhìn chung là vẫn khá sạch sẽ, dù có chút bụi nhưng cũng không quá khó để lau chùi.Dọn dẹp xong, họ giải tán và hoạt động tùy ý, hai cô gái không thích chạy nhảy lung tung nên đã ngồi trò chuyện trong phòng. Mấy chàng trai thì nghịch ngợm hơn, có hai người còn hỏi Triệu Lễ Kiệt muốn vào làng làm quen với cuộc sống trong đó một chút không.Triệu Lễ Kiệt không có nhiều đồ đạc, thu dọn xong cũng chỉ loanh quanh trong sân, không có việc gì làm nên đương nhiên anh cũng đồng ý tham gia vào đội khám phá ngôi làng. Trong làng cũng không có nhiều người đi lại lắm, Triệu Lễ Kiệt nhớ rõ, trên đường từ kí túc xá vào giữa làng, anh chỉ gặp đúng một bà lão đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh dưới gốc cây đa và nhắm mắt nghỉ ngơi.Triệu Lễ Kiệt tò mò nên anh nhẹ nhàng bước tới. Mấy người đi cùng ngăn anh không nổi nên để mặc Triệu Lễ Kiệt làm gì thì làm, còn họ lắc đầu ngao ngán rồi bỏ đi.Khi còn cách bà lão khoảng chừng mười thước, Triệu Lễ Kiệt muốn lễ phép chào hỏi nhưng bà lão đang nhắm mặt đã lên tiếng trước."Người từ nơi khác tới?"Dẫu là giọng nói của người lớn tuổi nhưng không hề bị bóp nghẹt, cũng không có cảm giác khó nghe và ngắt quãng, Triệu Lễ Kiệt không hiểu sao có linh cảm người trước mặt không phải dân làng, thậm chí còn thấy giọng điệu người ấy hơi hơi giống mình."Con chào bà ạ, bọn con được nhà nước cử đến giúp đỡ phát triển thôn làng. Hôm nay là ngày đầu tiên con tới đây vẫn còn chưa quen nên ra ngoài đi dạo đó đây.""Đừng chạy lung tung trong làng, xong việc thì rời đi càng sớm càng tốt." Nói xong bà liền vẫy tay ra hiệu cho Triệu Lễ Kiệt rời đi, chặn đứng mấy lời mà Triệu Lễ Kiệt đang muốn hỏi.Bà lão nhắm mắt lại sau khi tự nói một mình, chiếc ghế liễu gai có vẻ hơi cũ, nó phát ra âm thanh cọt kẹt chói tai trong lúc đung đưa rung chuyển.Triệu Lễ Kiệt cũng không phải là kẻ không biết điều, anh không muốn để lại ấn tượng xấu cho dân làng nên đành phải cúi đầu chào tạm biệt rồi xoay người rời đi.02.
Sống trong một ngôi làng không chào đón người ngoài là một điều vô cùng khó khăn, dù được nhà nước cử đến nhưng họ không nhận được bất kì sự ưu ái nào.Thức ăn trong làng về cơ bản là tự cung tự cấp, họ tự trồng rau quả và chăn nuôi gia cầm. Dân làng tuy bài ngoại nhưng lại rất thân thiện và đoàn kết với nhau, thỉnh thoảng họ còn trao đổi lương thực cho nhau.Nhưng Triệu Lễ Kiệt và bạn cùng lớp anh tiêu đời rồi, dù đã biết rằng để biến lí thuyết thành thực tiễn quả thực không hề dễ dàng gì, nhưng những sinh viên đại học với kho tàng kiến thức khổng lồ không ngờ rằng họ lại gặp khó khăn trong việc trồng trọt và chăn nuôi để đáp ứng nhu anh hàng ngày và nuôi sống bản thân.Để có thể tự cung tự cấp thì phải có hạt giống để gieo trồng thành lương thực, mà dù có gieo hạt rồi thì cũng cần phải có thời gian chờ nó phát triển, thấy phần lương thực mà nhóm mình mang đến sắp cạn kiệt, Triệu Lễ Kiệt đề nghị đến gặp trưởng làng để bàn bạc.Với thái độ của dân làng với nhóm của họ, những người khác đều thấy đây là một hành động không có kết quả nên chẳng ai muốn đi cùng Triệu Lễ Kiệt.Tới khi Triệu Lễ Kiệt xác nhận lại xem có ai sẵn lòng đi cùng mình không vẫn không nhận được bất cứ phản hồi nào, anh quay người rời khỏi nhà và quyết định tới đó một mình.Nhà trưởng làng nằm ở giữa làng, đài phát thanh duy nhất cũng nằm cạnh đó, Triệu Lễ Kiệt đã quan sát địa hình của làng, tuy có nhiều con đường quanh có nhưng nếu vẽ sơ đồ phân bố của ngôi làng sẽ thấy nhà trong làng đều nằm rải rác theo một hình thù độc đáo và kì lạ, điều này Triệu Lễ Kiệt chưa từng nhìn thấy bao giờ.Khi Triệu Lễ Kiệt tới trước cửa nhà trưởng lành, cửa đã rộng mở, Triệu Lễ Kiệt gọi lớn hai lần nhưng không có phản hồi nên đành ngập ngừng bước vào nhà, lịch sự hỏi xem có ai ở đó không."Anh là ai?"Một giọng nói kì lạ làm gián đoạn cuộc khám phá của Triệu Lễ Kiệt, anh quay lại và thấy một chàng trai đứng cách đó không xa, cậu ta có vẻ ngoài điển trai và làn da trắng trẻo, xem chừng cũng trạc tuổi anh. Vốn dĩ là một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có ở Bắc Kinh nhưng tiếc thay, cậu lại được sinh ra ở một vùng nông thôn, so với những người khác trong làng, ai không biết lại còn tưởng người này cũng thuộc nhóm sinh viên được nhà nước cử tới."Hỏi anh đó, nói đi."Ô, tính khí của cậu ta quả đúng là giống với một vài thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ mà anh từng gặp. Lời nói xem chừng có hơi cảnh giác, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh."Ờ..." Triệu Lễ Kiệt mất tự nhiên gãi tóc giải thích: "Tôi là sinh viên đại học được nhà nước cử tới giúp thôn làng phát triển, trưởng làng có ở đây không? Tôi muốn cùng ông ấy bàn bạc một chuyện.""Hôm nay là ngày cúng bái tổ tiên, mọi người trong làng đều lên núi cúng tổ tiên, tới tối mới về.""À..."Triệu Lễ Kiệt nhất thời không biết nói gì, trong lúc anh cảm giác không khí xung quanh đang trở nên im lìm thì đối phương lại nói, "Hôm nay anh không đợi được thì mai tới thử xem."Nói xong liền quay người rời đi, nhưng anh là người đầu tiên chủ động nói chuyện với Triệu Lễ Kiệt kể từ khi anh tới ngôi làng này, Triệu Lễ Kiệt cũng có rất nhiều điều muốn biết về nơi này nên để giữ chân đối phương anh đã hỏi, "Vậy cậu thì sao? Sao cậu không đi?""...Tôi sẽ đi, nhưng không phải bây giờ."Triệu Lễ Kiệt nửa hiểu nửa không, nhưng anh luôn cảm thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý gì đó."Ồ...vậy tôi đi trước, xin lỗi đã làm phiền cậu."Đối phương lắc đầu tỏ vẻ không để tâm, vào lúc Triệu Lễ Kiệt quay người lại liền nói thêm vài anh, "Mấy người không thể thay đổi được suy nghĩ của cả ngôi làng đâu, ngôi làng này từ đầu đến cuối đều không tốt như mấy người đang nghĩ, dù có cố gắng thế nào cũng vô ích mà thôi, vậy nên hãy nghe lời bà lão đi, rời đi sớm là lựa chọn tốt nhất cho mấy người các anh rồi."03.
Câu nói đó cứ quanh quẩn trong tâm trí Triệu Lễ Kiệt, anh thực sự có thể cảm nhận điều đó, ngay từ thái độ của dân làng trong ngày đầu anh tới, anh đã biết chuyến đi này nhất định không phải là một chuyến đi suôn sẻ.Nhưng Triệu Lễ Kiệt cảm thấy đàn ông đàn ang thì không được phép bỏ cuộc mà phải biết nỗ lực không ngừng, vậy nên anh định hôm sau lại tới đó, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải gặp trưởng thôn.Sáng sớm hôm sau, Triệu Lễ Kiệt bị đánh thức bởi tiếng ồn ào trong sân, tỉnh táo hơn chút, anh mới nhận ra người trong phòng đều đã dậy từ khi nào, chăn ga gối đệm cũng đã được gấp gọn và đặt vào trong góc.Triệu Lễ Kiệt luôn cảm thấy sẽ có người khác làm gì đó sau lưng mình.Tay nhanh hơn não, Triệu Lễ Kiệt vội vàng mặc quần áo, gấp chăn và chạy ra khỏi nhà trong khi đầu óc vẫn còn đang choáng váng.Lúc này, mấy người đang nói không ngừng nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt liền lập tức im lặng.Một vài người còn thầm trách người khác ồn ào quá nên đã đánh thức Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt có thể nhìn ra được vẻ mặt khó chịu của họ."Mọi người đã thống nhất được phải làm gì chưa?""Đã một tháng rồi, trái tim dù có lạnh giá đến đâu thì cũng đã đến lúc được sưởi ấm rồi chứ, nhưng còn những con người ở đây thì sao? Bọn họ ngày nào cũng đối xử với chúng tôi như bọn cướp trên núi, thỉnh thoảng bên ngoài cửa còn toàn lá rụng và vỏ dưa thối, chúng tôi đến đây để giúp đỡ bà con, không phải tới để bị bắt nạt!" Một cô gái đứng dậy và nói.Triệu Lễ Kiệt sao có thể không hiểu ra được ý tứ trong lời nói của đối phương, nhưng thế giới này vốn là như vậy đó, không phải mọi chuyện sẽ đều diễn ra như kế hoạch, mọi thứ không phải lúc nào cũng theo ý muốn. Con người luôn phải học cách thích nghi với môi trường, từ trước đến giờ làm gì có ai nói môi trường phải thích nghi với con người.Nhưng đúng như cô gái nói, một tháng không dài cũng chẳng ngắn, nhưng thái độ của dân làng không hề lay chuyển, điều này khiến họ cảm thấy dù có nỗ lực thế nào đi chăng nữa cũng công cốc, vậy nên bọn đều nảy sinh ý định muốn rời đi.Trong nhóm có một chàng trai đã có thái độ rất rõ ràng, ngay từ ngày đầu tới, ngày nào anh cũng coi thường ngôi làng này lạc hậu và than phiền dân làng máu lạnh tới mức nào.Trong vòng một tháng, dù có cố giữ thái độ thân thiện đến thế nào thì dân làng vẫn bài xích họ, không một ai chào đón họ, vì vậy càng ngày càng có nhiều người nảy sinh những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực. Thấy vậy, chàng trai kia đã chủ động động viên những người khác cùng viết thư gửi lên cấp trên xin được rời đi, hoặc là về nhà hoặc là tới một ngôi làng khác.Nghe lời mọi người nói, Triệu Lễ Kiệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó xoay người trở về phòng, có vẻ như muốn quay lại giường tiếp tục nghỉ ngơi."Triệu đại công tử, anh không định về à?"Gia đình Triệu Lễ Kiệt cũng được coi là có máu mặt ở Bắc Kinh, trong sáng ngoài tối gì họ đều có quyền có thế, dù quen biết hay không, đừng nói là người nhà của anh, chỉ cần thấy anh thôi thì mọi người đều phải kính cẩn gọi Triệu đại công tử hoặc là Triệu thiếu gia.Triệu Lễ Kiệt xua tay tỏ ý từ chối, anh cũng chưa vội về nhà, về nhà rồi nếu không bị chị họ kéo đi tham gia mấy cái bữa tiệc khiêu vũ vớ vẩn thì cũng sẽ bị anh họ kéo đi giao du khắp nơi, hoặc là bố mẹ anh sẽ bắt anh đi xem mắt hết cô này đến cô kia để thúc giục anh kết hôn.Một con chim dễ dàng thoát ra khỏi lồng thì nghĩ gì mà nó sẽ tự bay về chứ, mơ đi, còn lâu anh mới quay lại.Hơn nữa, anh mới khám phá ra một vài điều thú vị, phải ở lại để tìm hiểu cho bằng được.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me