TruyenFull.Me

Vu Thuy 01 00 Hoan Tuoc

10.

Thời gian hiến tế đã được ấn định sau khi mặt trời lặn, cả làng đang bận rộn làm lễ ở quảng trường, Triệu Lễ Kiệt lợi dụng người canh gác đi vệ sinh liền lẻn vào nhà trưởng làng tìm Lý Nhuế Xán.

Lúc này Lý Nhuế Xán đang ngồi yên trên giường, đầu đội khăn trùm bằng vải sa tanh trắng, nghe thấy tiếng cửa gỗ cọt kẹt, cậu nghĩ có người tới đưa mình đi.

"Tới lúc rồi à? Vậy đi thôi."

Cậu giơ tay lên chờ người kia tới đỡ, nhưng đợi hồi lâu người kia vẫn không nhúc nhích.

"Triệu Lễ Kiệt?"

"...Ừ."

"Tại sao vẫn chưa đi? Hôm nay là hạn chót họ cho anh rồi, nếu anh vẫn không đi nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?" Lý Nhuế Xán rút tay lại, cậu cảm thấy hơi tức giận, nhưng lại sợ người bên ngoài nghe thấy nên đành phải hạ giọng xuống.

Trưởng làng đã đưa ra tối hậu thư cho Triệu Lễ Kiệt tuyên bố rằng nếu tới ngày thực hiện nghi thức hiến tế mà anh vẫn chưa rời đi thì anh sẽ bị đuổi khỏi làng.

"Lý Nhuế Xán, anh hôn em được không?"

Yêu cầu đột ngột của Triệu Lễ Kiệt khiến Lý Nhuế Xán trở tay không kịp, cậu không ngờ điều đầu tiên Triệu Lễ Kiệt nói sau khi im lặng lâu như vậy lại là chuyện đó.

Lý Nhuế Xán không trả lời ngay, một lúc sau, cậu lắc đầu, những chiếc chuông bạc trên mũ va vào nhau phát ra âm thanh leng keng khiến cậu giật mình lùi lại, vô thức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Trong trí nhớ của Lý Nhuế Xán, mẹ cậu nói với cậu rằng chỉ những người yêu với nhau hoặc vợ chồng mới làm điều đó, cậu với Triệu Lễ Kiệt không thuộc bất kì mối quan hệ nào được đề cập trên, cậu chỉ biết tên của Triệu Lễ Kiệt và mục đích chuyến đi của anh, còn Triệu Lễ Kiệt chỉ biết tên cậu, dù anh đã cố gắng hết sức để thăm dò chuyện gia đình cậu, nhưng ngày mai cậu cũng sẽ bị cả làng hiến tế.

Vì vậy, họ không thể hôn nhau hay làm gì vượt quá giới hạn, dù cho quả thật cậu đã động lòng với Triệu Lễ Kiệt trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Triệu Lễ Kiệt khẽ thở dài, nhưng dường như anh không có ý định bỏ cuộc, anh nói tiếp, "Lý Nhuế Xán, anh cởi cái khăn trùm đầu này ra được không? Anh muốn nhìn thấy em."

Không quan tâm đến lời cầu xin chân thành khẩn thiết của anh, Lý Nhuế Xán vẫn nghiêng người sang một bên và không có bất kì động thái nào khác.

"Anh biết những gì anh vừa nói có thể khiến em cảm thấy phù phiếm, nhưng anh thực sự đã suy nghĩ rất kĩ mới nói ra. Lý Nhuế Xán, anh không quan tâm người dân trong làng, họ nói gì hay nghĩ gì không liên quan đến anh.

Anh thừa nhận là ban đầu anh ở lại làng vì anh hứng thú với cái gọi là 'thầy đồng', mục đích của anh không đơn thuần, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi. Mãi cho đến khi gặp được em, anh mới bắt đầu cố gắng tìm hiểu và làm quen với em. Bà lão dưới gốc cây đa đã kể cho anh nghe rất nhiều về gia đình em, cũng là do anh đã van xin rất lâu bà mới mủi lòng mà tiết lộ vài điều cho anh.

Dù số lần gặp đếm trên đầu ngón tay, nhưng anh thật sự cảm thấy vui khi được ở cạnh em. Đừng sợ anh trêu đùa, anh từ trước tới giờ chưa từng yêu một cô gái nào, bố mẹ anh cũng từng có ý định giới thiệu anh với rất nhiều người con gái ưu tú, chị anh cũng từng hỏi anh nghĩ gì về những cô tiểu thư xuất thân từ những danh gia vọng tộc, nhưng anh vẫn chỉ tập trung vào việc học.

Anh...anh không biết nói gì để em tin anh, nhưng anh hoàn toàn thật lòng với em, anh không muốn em phải hi sinh bản thân mình một cách vô ích vì cái thứ nghi lễ vớ vẩn này. Em nói mẹ em lẽ ra phải được tự do, mẹ không nên bị mắc kẹt ở đây. Còn em thì sao, em đã bao giờ nghĩ rằng mình cũng không nên bị bỏ lại nơi này chưa.

Chính bọn họ mới đáng phải xuống địa ngục chứ không phải em. Nơi em nên đến là chốn hoang vu vô biên để cảm nhận gió mát và sự tự do thay cho cả phần của mẹ em."


11.

Lý Nhuế Xán ngơ ngác, cậu không ngờ mình và Triệu Lễ Kiệt lại phát triển tới mức này rồi, tất cả những gì cậu biết là khi cậu nhận thức được tình huống trước mặt, cậu đã bị Triệu Lễ Kiệt đè xuống và nâng cằm lên mà hôn.

Kịch bản ban đầu là cậu sẽ mắng mỏ Triệu Lễ Kiệt một cách gay gắt để đuổi anh đi, nhưng không ngờ câu chuyện lại đi theo một hướng khác.

Người bị ép buộc là cậu, nhưng người cam tâm tình nguyện cũng là cậu. Ai rồi cũng sẽ rơi vào vòng xoáy của dục vọng và chuyện trần tục, họ cũng không ngoại lệ.

Chiếc khăn trùm đầu màu trắng bị ném bừa xuống đất, Triệu Lễ Kiệt dùng một tay đè hai tay Lý Nhuế Xán lên trên đầu cậu khiến cho cậu không có cơ hội trốn thoát.

"Lý Nhuế Xán, em thật đẹp, đẹp không gì sánh bằng. Nếu có thể, anh muốn giấu em ở một nơi mà chỉ anh biết."

Nghe Triệu Lễ Kiệt nói vậy, cậu hơi xấu hổ lùi lại, nhưng xem ra đó lại là dấu hiệu cho phép Triệu Lễ Kiệt tiến xa hơn, hoặc có thể là Triệu Lễ Kiệt tự mình quyết định, dù cho Lý Nhuế Xán có phản ứng thế nào thì anh vẫn giữ nguyên ý định của mình.

Nhưng trên thực tế, không có nhiều cảnh gượng ép, khi tình yêu trào dâng mãnh liệt, đôi tay vốn bị đè trên đỉnh đầu đã vòng qua cổ Triệu Lễ Kiệt, ngón tay đan xen vào nhau, thậm chí còn lặng lẽ thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Họ hôn nhau tùy ý trong căn phòng nhỏ chỉ có một cửa sổ, ánh mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh sáng màu cam quýt bị khung cửa sổ chia thành từng mảnh trên khuôn mặt họ.

Đôi môi sát gần, khoảnh khắc nước bọt được trao đổi, tiếng thở gấp gáp và trầm ấm, tiếng leng keng trong trẻo của món trang sức bạc trên mũ, xen lẫn tiếng xào xạc của quần áo cọ vào nhau, mọi thứ hòa lẫn vào khiến cho tất cả dường như vừa tự nhiên lại vừa mơ hồ.

Đáng tiếc, bầu không khí quyến rũ và ái muội ấy không kéo dài được bao lâu, tiếng bước chân ngoài cửa khiến Lý Nhuế Xán đẩy Triệu Lễ Kiệt ra một cách thô bạo, rồi cậu vội vàng giấu anh vào một cái tủ gần đó.

"Sắp tới giờ rồi, đã đến lúc phải đi rồi."

Người đàn ông mở cửa bước vào, vừa định kéo Lý Nhuế Xán đi thì bị một vật nặng đập mạnh vào sau đầu và hắn ngất đi trước khi kịp nhìn ra kẻ tấn công mình là ai.

"Lý Nhuế Xán, đi với anh, anh sẽ đưa em rời khỏi chỗ này."


12.

Đường lên núi đang rộn ràng náo nhiệt, mọi người đứng dậy chuẩn bị xong thì thấy một góc ở dưới núi bị khói đen bao phủ.

"Cha! Nơi đó là nhà của chúng ta! Thằng nhãi nhà họ Lý đã đốt nhà chúng ta để chạy thoát rồi!"

Phản ứng đầu tiên của trưởng làng lại là đi tìm thầy đồng, nhưng không ngờ trên núi lại không thấy bóng dáng thầy đồng đâu.

"Nhanh đi dập lửa đi!"

"Còn nghi lễ thì sao?"

"Người đã chạy rồi thì nghi lễ còn tác dụng gì nữa!"

Thầy đồng dường như cũng đã tính tới trường hợp này, khi Triệu Lễ Kiệt đang kéo Lý Nhuế Xán chạy trốn theo một con đường khác thì gặp phải thầy đồng đã đứng đợi sẵn ở đó.

"Vu nữ của chúng ta định đi đâu thế?"

Triệu Lễ Kiệt nheo mắt lại, một người có thể lừa dối cả một ngôi làng thì có thể nói được lời gì tốt đẹp chứ, cho dù đối phương có là phụ nữ đi chăng nữa. Anh kéo Lý Nhuế Xán ra sau lưng mình và hỏi thẳng, "Làm thế nào thì bà mới để chúng tôi rời đi."

"Cậu đi đâu tùy cậu, còn cậu ta thì phải ở lại."

"Không được."

"Ồ?" Thầy đồng khẽ mỉm cười không trả lời Triệu Lễ Kiệt, thậm chí còn không thèm để ý tới anh, mụ ta hướng về phía Lý Nhuế Xán nói, "Vu nữ của chúng ta thật sự muốn rời đi sao? Trong những năm qua, mỗi lần thực hiện nghi lễ cậu đều có mặt, cậu nỡ lòng nào khiến làng ta lại rơi vào cảnh hạn hán cùng cực sao? Cậu nỡ để cả làng vì cậu mà không có nước uống và không trồng trọt được sao? Vả lại, giờ muốn chạy thoát cũng đã muộn, nhiều năm như vậy rồi cậu cũng đã trở thành một tên đao phủ tận mắt chứng kiến từng sinh mệnh lìa đời. Thần linh đều nhìn thấy từng người chúng ta, nếu cậu không tôn trọng ngài, ngài sẽ dùng sấm sét trừng phạt cậu, trừng phạt từng người chúng ta, ta thì không sợ chết, còn cậu thì sao, cậu thật sự không sợ chết sao? Có vẻ như cậu vừa tìm thấy chút hi vọng sống, phải không?"

"Đừng nói nhảm nữa! Mạng sống của em ấy là do em ấy định đoạt, em ấy không nên và cũng không cần phải mạo hiểm mạng sống của mình vì những kẻ vô tâm trong ngôi làng này! Còn nữa, từ đầu đến cuối không hề có thần linh nào, năm bà tới làng vừa đúng lúc đất nước bắt đầu phân phát kinh phí và lương thực để giúp họ vượt qua khó khăn, tình cờ trước đó đã vào làng, lấy được sự tin cậy của trưởng làng rồi, bà liền nhận được khoản trợ cấp đó mà không tốn chút sức nào. Còn cái gì mà chỉ có hiến tế lễ vật cho trời thì mới có mưa nữa, chẳng phải chỉ cần quan sát thời tiết là có thể đoán được ngày mưa đang đến gần sao, tất cả những thứ gọi là đem người hiến dâng lên trời chẳng qua chỉ là tên tội phạm ẩn trong bà đang làm càn mà thôi!"

Thấy những lời dối trá lần lượt bị vạch trần một cách dễ dàng, mụ thầy đồng cởi bỏ chiếc áo choàng vướng víu xuống, không biết từ đâu mụ lấy ra một con dao găm và đâm về phía Triệu Lễ Kiệt.

"Kiệt Kiệt cẩn thận!"

Lý Nhuế Xán hét lớn cảnh báo nhưng Triệu Lễ Kiệt vừa bảo vệ cậu vừa tránh được được đòn tấn công của mụ. Triệu Lễ Kiệt ra hiệu cho Lý Nhuế Xán lùi lại phía sau, còn bản thân anh thì nhặt một cành cây to bằng cẳng tay ở bên cạnh lên và quyết định chiến đấu đến chết.

Người phụ nữ kia và Triệu Lễ Kiệt đứng đối diện nhau, Lý Nhuế Xán căng thẳng không dám làm gì, con dao găm trong tay người phụ nữ thoạt nhìn thì thấy nó đã được mài sắc bén, đừng nói là cổ, chỉ cần cứa vào bất kì bộ phận nào trên cơ thể chắc chắn cũng sẽ để lại một vết thương sâu hoắm.

Tiếng gió gào thét bên tai, Lý Nhuế Xán ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen đang kéo đến, trời xanh dường như cũng đang bị bao phủ bởi một lớp xám xịt, có vẻ như sắp mưa. Vậy sự thật đúng như lời Triệu Lễ Kiệt nói, cả làng này đều bị mụ thầy đồng kia quay mòng mòng."

"Lý Nhuế Xán, nhắm mắt lại."

Cậu không biết Triệu Lễ Kiệt muốn làm gì, nhưng ngay khi vừa nhắm mắt lại, bên tai cậu vang lên tiếng súng, làm cậu đột ngột mở mắt ra, thấy mụ thầy đồng đã nằm sõng soài trên mặt đất, còn Triệu Lễ Kiệt thì cầm súng đứng đó với khuôn mặt vô cảm.

Lý Nhuế Xán nhìn vết máu lan rộng trên mặt đất, cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng.

Triệu Lễ Kiệt dùng hết sức ném súng vào đống lửa rồi đi tới chỗ Lý Nhuế Xán, anh nắm tay cậu và nói: "Bây giờ, trong tay anh cũng có một mạng người rồi. Lý Nhuế Xán, cho dù là ở thiên đường hay địa ngục anh đều sẽ đi cùng em, anh đã nói rồi, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này."


13.

Khi dân làng từ trên núi xuống, ngọn lửa đã nhấn chìm toàn bộ ngôi nhà và gần như không thể dùng nước dập tắt được.

Trong lúc mọi người còn đang mải quan sát thì trời đã đổ mưa.

Lão trưởng làng đưa tay ra hứng, trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc, nghi lễ còn chưa được tiến hành mà mưa vẫn rơi như thường lệ.

Ông nghĩ đến cậu sinh viên đại học luôn tới nhà ông để thuyết phục ông chấp nhận các chính sách quốc gia.

Khi ông tới ngôi nhà nơi Triệu Lễ Kiệt ở, cả căn nhà đã trống rỗng không một bóng người.

Trưởng làng đứng lặng một lúc rồi quay về nhà mình, ngọn lửa đã bị cơn mưa kia dập tắt, người ta phát hiện ra bên trong có một thi thể, vì lửa lớn quá nên cả mặt và da đều đã cháy đen.

Mọi người trong làng đều nghĩ đó là Lý Nhuế Xán, tất cả những nghi ngờ và suy đoán trước đó đều đã được giải đáp, ai ai cũng vui mừng khôn xiết, nhưng chỉ có trưởng làng biết rằng thi thể cháy rụi bên trong hoàn toàn không phải Lý Nhuế Xán mà là mụ thầy đồng đã biến mất.

Còn cậu ta thì đã chạy thoát rồi, là cái người từ nơi khác tới đưa cậu ta đi.

Con chim sẻ bị vùi dập đã mọc đôi cánh mới và tung cánh bay lên bầu trời mà nó hằng mong ước.


14.

Con tàu màu xanh lá dừng lại ở sân ga, đây là lần đầu tiên Lý Nhuế Xán tận mắt nhìn thấy một vật lớn như vậy, cậu tò mò đứng đó quan sát thật kĩ, sau đó liền bị Triệu Lễ Kiệt vừa đi lấy vé về ôm vào sân ga.

Trong toa tàu khung cảnh còn lạ lẫm hơn. Những chiếc ghế được xếp ngay ngắn, có cái trông giống như những chiếc ghế cứng được sơn màu đỏ, có cái trông giống ghế mềm được phủ bông. Lý Nhuế Xán tò mò với tất cả mọi thứ, nhưng Triệu Lễ Kiệt cứ kéo cậu đi về phía trước, sau khi đi qua rất nhiều toa tàu, hai người cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa.

Triệu Lễ Kiệt mỉm cười với Lý Nhuế Xán, giả vờ thần bí rồi mở cửa xe ra, thứ đập vào mắt cậu là một chiếc giường sạch sẽ và gọn gàng cùng với một chiếc bàn nhỏ được gắn cố định.

Nhưng điều thu hút Lý Nhuế Xán nhất là khung cảnh ngoài cửa sổ, những con đường mòn đan xen, khu rừng ở phía xa xa và cả những đám mây trắng lặng lẽ trôi trên bầu trời.

Cậu bước tới ngồi xuống, ngập ngừng mở cửa sổ ra. Lúc không khí trong lành mang theo mùi cây cỏ tràn vào lấp kín cả toa, cậu quay lại nhìn Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt mỉm cười đi tới, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lý Nhuế Xán, "Chúc mừng em được tự do, Lý Nhuế Xán. Còn nữa, chúc em tuổi mười tám vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi."

END.

02:00 - @kuingayatta

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me