TruyenFull.Me

Vung Trom Stealthily

Hôm nay, như mọi ngày, Orm dậy sớm hơn một chút, sau đó lái xe đến đón Ling đi làm. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày, vì đó là Noel – cũng là ngày cô phải tham gia hoạt động từ thiện đã hứa. Khi Ling vừa bước lên xe, Orm liền đưa cho cô một ly sữa Thái còn nóng hổi, nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hổ phách nhìn về phía Ling vô cùng dịu dàng

- Chiều nay em sẽ đón chị đi qua chỗ mấy đứa nhỏ nhé! - Orm vừa khởi động xe, vừa quay sang nhìn Ling đầy mong đợi.

Ling hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Orm - Em cũng tham gia sao?

- Ừm thì... lúc trước em bị bắt buộc tham gia... - Orm ấp úng, ánh mắt có chút lảng tránh, không dám nói thẳng rằng ban đầu cô không hề hứng thú, nhưng giờ lại rất mong chờ. Nhớ ra thứ quan trọng, Orm vội đưa tay vào túi, lôi ra một chiếc vé khách mời, đưa đến trước mặt Ling.

- A! Em có cái này cho chị nè! Ngày mốt em thi rồi, chị đến xem với em nhé!

Ling tròn mắt nhìn tấm vé, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô biết rất rõ để có được tấm vé này không phải dễ dàng, chỉ có người thân mới có thể nhận được. Cô mỉm cười, cầm lấy vé, nhẹ nhàng cất vào trong cặp cẩn thận.

Cả hai vui vẻ nhìn nhau,trên xe không ngừng bàn bạc kế hoạch làm sao để kết thúc hoạt động sớm, sau đó sẽ cùng nhau đi chơi Noel. Orm hào hứng kể về một khu vui chơi mới mở ở phía Tây Bangkok, nơi có vô số trò thú vị mà cô muốn cùng Ling trải nghiệm.

-

-

Nhưng mọi thứ không giống như cô nghĩ, Orm thở dài bất lực khi nhìn về phía sau xe, nơi ba cái "sát sống" đang ngồi cười hí hửng. Ling cũng hơi có chút lo lắng khi thấy bầu không khí có phần ồn ào hơn dự tính.

- Chào chị! May quá, Orm có xe nên bọn em đi cùng được nè! Hai người cứ tự nhiên, bọn em không làm phiền đâu ạ! - Ploy vừa nói vừa cười đầy bí hiểm.

Ling hơi ngượng ngùng khi nghe xong, chỉ biết gật gật cười cười, rồi quay lên, không dám nhìn bọn họ nữa.

- Tụi bây đúng là dai như đỉa mà! - Orm lẩm bẩm một cách bất lực, sau đó khởi động xe rời khỏi trường.

Ba đứa phía sau chẳng những không biết xấu hổ, mà còn vô tư chụm lại lướt TikTok, cười hí ha hí hửng mặc cho hai người phía trước chìm trong im lặng. Ling thoáng liếc sang Orm, thấy cô đang tập trung lái xe, khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng lại có một sức hút khó cưỡng. Cô không kiềm được mà muốn nhìn thật lâu hơn nữa.

Cuối cùng, sau ba mươi phút bị "tra tấn" bởi những tràng cười phía sau, họ mới có thể đến nơi an toàn. Pam nhanh chóng nhảy xuống xe, khoanh tay, nheo mắt nhìn Orm đang mở cửa cho Ling, rồi trêu chọc

- Chà chà, hôm nay Orm lại chủ động đến sớm thế này, còn ga lăng mở cửa xe cho người ta nữa chứ!

Orm nhướng mày, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng khuôn mặt vẫn vô tình ửng đỏ 

- Đừng nói nhảm, vào làm việc đi!

Ploy thấy sự lúng túng của Orm liền cười khúc khích, kéo tay Ling lại gần Miner:

- Chị Ling, vậy giờ chúng ta phải làm gì trước ạ?

- Đợi một lát mọi người đến đầy đủ, chúng ta cùng nhau hóa trang thành ông già Noel và tặng quà cho bọn nhỏ nhé! 

Cả nhóm bắt đầu phân công công việc. Một nhóm thì trang trí cây thông và đèn, nhóm còn lại có nhiệm vụ chơi với lũ trẻ trước khi phát quà. Orm không may mắn như ba người bạn mình, cô không được phát quà cùng Ling mà phải theo nhóm dựng trại và cây thông. Cô nuối tiếc rời phòng hóa trang, bỏ lại Ling cùng ba kẻ "lắm chuyện" kia.

Vừa thấy Orm đi khuất, Ploy liền kéo ghế lại gần Ling, ánh mắt sáng rỡ như vừa khám phá ra điều thú vị - Không ngờ hai người quen nhau thật sao?!

Ling vừa nghe xong đã đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.

Pam lập tức nắm lấy tay cô, giọng đầy cảm xúc - Cảm ơn chị! Cảm ơn chị đã cứu rỗi cuộc đời của con bạn em. Trước giờ nó cứ như khúc gỗ ấy!

Ling bật cười, hai đứa bên cạnh cũng gật đầu lia lịa phụ họa

- Chị thấy khúc gỗ trôi sông không? Là nó đó! Haha!

Cứ vậy mà cả bốn người tụ lại cười đùa, không màng đến việc hóa trang. Trong lúc đó, Orm vẫn không hay biết gì, tiếp tục công việc của mình.

Sau một lúc lâu, cả nhóm mới hóa trang xong và bước ra khỏi phòng, vẫn còn cười sảng khoái. Họ tập trung xung quanh những đứa trẻ, cùng chơi đùa và phát quà. Orm đứng phía xa nhìn Ling, ánh mắt vô thức trở nên mềm mại khi thấy cô vui vẻ bên lũ trẻ. Cô khẽ mỉm cười, cảm thấy tim mình như được sưởi ấm giữa tiết trời se lạnh của đêm Noel.

-

Suốt buổi chiều, cả nhóm bận rộn với các hoạt động Giáng Sinh, kể chuyện, tổ chức trò chơi và ca hát. Orm dù không giỏi thể hiện nhưng lại rất nghiêm túc khi giúp bọn trẻ dựng nhà bánh gừng. Mỗi lần một đứa nhỏ vô tình làm đổ phần kem trang trí, cô lại kiên nhẫn sửa lại, dù bị dính đầy kem trên tay,Khuôn mặt cô vừa tập trung vừa có chút bất lực, khiến Ling không nhịn được bật cười.

- Không ngờ em cũng kiên nhẫn ghê đấy! - Ling trêu chọc.

- Vì tụi nhỏ thôi! - Orm lườm nhẹ, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.

Miner, Pam và Ploy cũng tham gia vào các hoạt động, không khí vui vẻ kéo dài cho đến tận tối. Khi mọi thứ đã hoàn thành, cả nhóm chụp một bức ảnh kỷ niệm bên cây thông Noel. Nhân lúc không ai chú ý, Orm nhẹ nhàng nắm lấy tay Ling dưới lớp găng tay ấm áp, siết nhẹ.

- Giáng Sinh vui vẻ! - Cô thì thầm.

Ling quay sang, ánh đèn lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt Orm, tạo nên một sự ấm áp đến lạ. Cô nhẹ nhàng siết lại bàn tay Orm, mỉm cười thật tươi đáp lại

- Giáng Sinh vui vẻ, Orm!

Dưới bầu trời Bangkok, những ánh đèn Noel sáng rực, hòa cùng tiếng cười của những người yêu thương nhau, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ mà cả hai sẽ mãi khắc ghi...

-

-

-

Cuối cùng, bữa tiệc cũng khép lại, dù không đúng như kế hoạch ban đầu của Orm và Ling. Hoạt động diễn ra lâu hơn dự tính, khiến cả hai đều thấm mệt. Không khí rộn ràng, nhộn nhịp ban nãy giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng của màn đêm Bangkok, với ánh đèn Noel lấp lánh trên những con đường vắng. Ling nhẹ nhàng tựa đầu vào ghế, hít một hơi dài, cảm nhận hơi lạnh len lỏi qua kẽ tay, còn Orm thì im lặng lái xe, vẻ mặt dường như cũng lộ rõ sự uể oải.

Nhưng dường như ba người ngồi phía sau lại chẳng hề biết mệt là gì. Ploy vừa cầm điện thoại vừa lướt qua những bức ảnh đã chụp, đôi mắt sáng lên như phát hiện ra kho báu. Tiếng cười hí hửng của cả ba vang lên còn lớn hơn cả lúc nãy, thậm chí còn có chút ranh mãnh. Pam vô tình trượt tay lướt xuống, rồi bỗng dừng lại ở một tấm ảnh sắc nét khiến cô tròn mắt thích thú.

Trong ảnh, Ling đang hóa thân thành ông già Noel, khuôn mặt rạng rỡ khi phát quà cho lũ trẻ. Ánh sáng từ những dây đèn lung linh càng làm cho bức ảnh trở nên ấm áp, đẹp đến nao lòng. Nhưng điều khiến họ chú ý hơn cả, không phải là Ling, mà là một bóng hình cao ráo đứng phía xa. Đó là Orm – khoanh tay dựa nhẹ vào tường, khóe môi cong lên, ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều khi nhìn về phía Ling.

Như tìm ra một bí mật ngọt ngào, cả ba lập tức trao đổi ánh mắt tinh quái rồi nhanh chóng gửi tin nhắn qua Instagram cho Ling.

[Miner đã gửi một ảnh]

[Miner đã gửi một ảnh]

"Tụi em chúc chị Giáng Sinh vui vẻ!"

"Bí mật 😉"

Ling ngạc nhiên khi thấy thông báo tin nhắn liên tục, tò mò mở ra xem. Tấm ảnh đầu tiên là khoảnh khắc cô phát quà cho lũ trẻ, tấm thứ hai khiến cô không khỏi bật cười – đó là hình Orm đang giúp các bé dựng nhà bánh gừng. Khuôn mặt nghiêm túc vì quá tập trung, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng điểm đáng yêu nhất chính là trên mũi cô bị bọn trẻ tinh nghịch quẹt một cục kem trắng toát. Nhìn biểu cảm vừa bất lực vừa đáng thương của Orm, Ling không nhịn được mà nhanh tay lưu cả hai bức ảnh vào điện thoại, cảm thấy tim mình như có gì đó khẽ rung động.

Orm từ nãy vẫn chăm chú lái xe, nhưng khi liếc sang thấy Ling vừa xem điện thoại vừa cười khúc khích, cô lập tức cảm thấy bất an. Cặp mắt hơi nheo lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả. Cô khẽ nhướng mày, giọng đầy nghi ngờ

- Chị đang xem gì mà cười vui thế?

Ling giật mình, vội ôm điện thoại sát vào ngực, ánh mắt hơi né tránh - Không có gì đâu!

Thật không? - Orm nheo mắt, giọng điệu rõ ràng không tin.

Ling mím môi, lén nhìn về phía Orm, rồi lại nhìn xuống hai tấm ảnh trên màn hình, nụ cười vẫn còn vương trên môi. Cô không trả lời, chỉ khẽ siết điện thoại trong tay, cảm nhận được một sự hạnh phúc chưa từng có – một cảm giác mà chính cô cũng không biết đặt tên cho nó là gì.

Sau khi rời khỏi trung tâm từ thiện, cả nhóm cứ ngỡ ai cũng sẽ mệt lả mà lăn ra ngủ, nhưng hóa ra không phải vậy. Ploy đột nhiên bật dậy khỏi ghế xe, vỗ mạnh vào vai Pam và Miner, giọng đầy hứng hở - Ê! Cả đám đã thức khuya rồi thì sao không làm tới luôn nhỉ?

Pam ngay lập tức hưởng ứng, vỗ tay một cái bốp - Đúng! Noel mà! Phải kéo nhau đi uống bia chứ!

Ling bật cười, lắc đầu - Ủa vậy lúc nãy không phải mấy bảo mệt lắm rồi sao?

Miner vươn vai, vừa duỗi tay vừa tặc lưỡi - Mệt thì mệt nhưng nhậu vẫn nhậu được!

Ploy liền nhích lên phía ghế lái gần Orm, nở nụ cười tinh quái - Đại ca Orm tài trợ bàn nhậu chứ nhỉ? 

Orm đang lái xe, nghe vậy thì nhướng mày, ra vẻ thờ ơ - Tụi bây tự kêu thì tự trả đi, liên quan gì tới tao?

Nhưng vừa dứt lời, cả ba đứa phía sau lập tức kêu rên đầy thảm thiết - Ối giời ơi, sao chị nỡ vậy! Giáng Sinh mà keo kiệt thế này thì tụi em còn tin vào phép màu gì nữa!

- Chị Ling ơi, chị nói gì đi! Chị cũng muốn đi mà đúng không?!

Ling phì cười, nhẹ nhàng quay sang nhìn Orm, giọng dịu dàng nhưng mang theo chút trêu chọc - Chúng ta uống một chút cũng không sao nhỉ?

Orm liếc Ling một cái, trong lòng có chút dao động. Cuối cùng, cô thở dài, khẽ gật đầu - Được rồi... Nhưng không được uống quá chén đâu đấy!

Cả ba đứa phía sau lập tức reo lên như trẻ con được quà.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me