TruyenFull.Me

Vuong Mien Va Trai Tim


Isaac luôn biết Hiếu thích mình.

Anh không phải kẻ ngốc hay lạnh lùng. Những lần Hiếu xuất hiện tại phòng khám vào cuối ngày, những bữa tối cậu mang đến, những ánh mắt sâu thẳm đầy kiên nhẫn—tất cả đều nói lên điều đó. Và quan trọng nhất, trái tim Isaac cũng đã rung động từ lâu. Nhưng có một điều khiến anh không thể dễ dàng đáp lại.
Isaac lớn hơn Hiếu mười tuổi. Ở độ tuổi ba mươi lăm, anh đã có quá nhiều thứ phải lo lắng, quá nhiều điều phải cân nhắc. Hiếu còn trẻ, còn tương lai, còn cả một chặng đường dài phía trước. Anh sợ... nếu một ngày Hiếu nhận ra tình cảm này chỉ là nhất thời, thì khi đó, anh sẽ phải đối mặt với điều gì?
Isaac không muốn thử.
Nhưng Hiếu lại chưa bao giờ cho anh cơ hội để trốn tránh hay từ bỏ.

Tối hôm đó, tại phòng khám

Isaac đang dọn dẹp thì cánh cửa bật mở.
Là Hiếu. Không ngạc nhiên. Anh đã quen với việc này.
-Chào cậu– Isaac ngước lên nhìn, cười nhẹ. – Hôm nay lại đến chơi à?
-Ừ. – Hiếu đóng cửa lại, bước chậm rãi về phía anh. Hôm nay có gì đó khác lạ. Hiếu đứng trước mặt anh, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm hơn mọi khi.
Anh định trốn tránh em đến bao giờ?
Isaac khựng lại.
-Anh đâu có trốn tránh gì...
-Anh có. – Hiếu cắt ngang, giọng chắc chắn.
–Anh cũng thích em, nhưng anh cứ lùi lại. Vì sao?
Isaac im lặng, không biết nên trả lời thế nào. Hiếu nhìn anh, chậm rãi nói:
-Là vì khoảng cách tuổi tác sao?
Isaac siết chặt ngón tay. Anh không muốn thừa nhận, nhưng... - đúng vậy.
Hiếu thở dài, rồi bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ tay anh.
-Anh có thể nghĩ nhiều, có thể lo lắng. Nhưng anh không thể quyết định thay em được.
-Hiếu...
-Nếu em đã xác định rõ rằng mình theo đuổi anh, thì khoảng cách mười năm không có nghĩa lý gì cả. – Giọng Hiếu trầm xuống, ánh mắt đầy kiên định. – anh chỉ cần trả lời em một câu thôi: anj có thích em không?
Tim Isaac đập mạnh. Anh biết mình không thể trốn được nữa. Anh nhắm mắt, khẽ thở dài.
... Có.
Hiếu cười nhẹ, nhưng là một nụ cười mang theo sự chiến thắng. Cậu cúi xuống, kề sát vào Isaac, giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên tai.
Vậy thì, từ nay đừng lùi lại nữa.
Anh mở mắt, chạm phải ánh nhìn của Hiếu. Lần đầu tiên trong đời, anh quyết định dẹp lí trí qua một bên. Anh vươn tay, chủ động kéo Hiếu lại gần hơn. Và rồi hắn hôn lên môi anh, một nụ hôn không vội vã, không gấp gáp. Nhưng tràn đầy sự khẳng định. Isaac không còn đường lui nữa.

Nụ hôn của Hiếu không vội vã, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn không thể lay chuyển. Isaac không phản kháng. Anh biết rõ, nếu mình đáp lại nụ hôn này, nghĩa là anh đã hoàn toàn chấp nhận Hiếu. Không còn lảng tránh, không còn lấy khoảng cách mười năm ra làm lý do để che giấu cảm xúc thật sự nữa. Nhưng anh không muốn lùi lại. Không còn muốn trốn tránh nữa. Vậy nên anh nhắm mắt, vòng tay ra sau cổ Hiếu, nhẹ nhàng đáp lại. Lần này đến lượt Hiếu sững người. Chỉ trong một giây, hắn dường như không tin nổi rằng người trước mặt mình thực sự đã chịu buông bỏ phòng bị. Nhưng rất nhanh, hắn liền siết chặt vòng tay quanh eo Isaac, kéo anh lại gần hơn. Nụ hôn ban đầu dịu dàng, nhưng khi Isaac chậm rãi đáp lại, Hiếu càng thêm mạnh mẽ. Sự kiên nhẫn mà hắn giữ bấy lâu như tan vỡ, chỉ còn lại sự khao khát muốn chiếm lấy người đàn ông trước mặt Isaac khẽ rùng mình. Anh đã nghĩ rằng mình là người trưởng thành hơn, lý trí hơn, nhưng giây phút này, tất cả những lý trí đó đều tan biến. Mãi đến khi cả hai gần như không thể thở nổi, Hiếu mới từ từ buông Isaac ra, nhưng vẫn không hề rời khỏi anh dù chỉ một chút. Hơi thở của họ vẫn quấn lấy nhau, ánh mắt Hiếu nhìn sâu vào mắt Isaac, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào lòng.
-Anh là người yêu của em– Hiếu nói, giọng trầm thấp nhưng mang theo sự chắc chắn tuyệt đối. Isaac mím môi, gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng không phủ nhận. Anh có thể từ chối, có thể trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng nổi trái tim mình.
-Em hối hận chứ? – Isaac khẽ hỏi.
Hiếu bật cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc anh.
-Ngay từ đầu em đã xác định rõ mình muốn gì. Anh nghĩ em sẽ hối hận sao?Isaac lắc đầu, rồi bất giác thở dài.
-Hiếu, anh không còn trẻ nữa. Anh có nhiều thứ phải lo...
-Anh không cần lo. – Hiếu cắt ngang. – anh chỉ cần nhớ một điều: Dù anh lớn hơn em mười tuổi, hai mươi tuổi, hay bao nhiêu đi nữa, thì điều đó cũng không quan trọng. Quan trọng là em yêu anh.
Isaac ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt kiên định của Hiếu. Và anh biết, mình đã hoàn toàn thua rồi. Thua trong tay một người đàn ông kém mình mười tuổi, nhưng lại có sự quyết đoán mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Isaac bật cười, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hiếu.
-Vậy thì... cứ yêu thôi.
Hiếu siết nhẹ vòng tay, nụ cười trên môi ngày càng rõ ràng hơn.
-Tốt. Vì em sẽ không cho phép anh trốn nữa đâu.



Nhẹ nhàng yên bình thôi các bà ơi, Bộ này viết không hay lắm t bị bí ý tưởng rồi 🥹🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me