TruyenFull.Me

Vuong Mien Va Trai Tim


Mối quan hệ của họ được xây dựng một cách tự nhiên, với những do dự, trăn trở của Isaac nhưng cũng không thiếu sự quyết đoán, mạnh mẽ từ Hiếu. Sự kiên trì của Hiếu cuối cùng đã khiến Isaac không thể tiếp tục trốn tránh, và giây phút Isaac chấp nhận tình cảm chính là giây phút tuyệt vời nhất. Nụ hôn không chỉ đơn thuần là hành động lãng mạn mà còn mang ý nghĩa sâu sắc: nó đánh dấu một bước ngoặt, nơi Isaac từ bỏ những rào cản do bản thân dựng lên và chấp nhận tình cảm của cả hai. Đoạn kết khi Isaac tựa vào vai Hiếu và thừa nhận "Vậy thì... cứ yêu thôi" thực sự rất ngọt ngào và trọn vẹn.

——————

Từ sau đêm ấy, Isaac không còn trốn tránh Hiếu nữa. Anh đã lựa chọn rồi, và anh không hối hận. Trước đây, anh luôn lo lắng về khoảng cách tuổi tác, về những áp lực vô hình, về việc Hiếu có thể sẽ thay đổi. Nhưng Hiếu đã dùng sự kiên nhẫn và quyết tâm của mình để chứng minh rằng những lo lắng ấy đều không cần thiết. Isaac vẫn là bác sĩ thú y của phòng khám nhỏ, vẫn bận rộn với những ca bệnh, vẫn thức khuya vì những con mèo bị sốt, hay những chú chó được chủ nhân ôm đến trong cơn hoảng loạn. Nhưng giờ đây, mỗi tối, khi cánh cửa phòng khám bật mở, không còn là sự chờ đợi mơ hồ nữa. Là Hiếu. Người đàn ông ấy vẫn đến, mang theo bữa tối, mang theo sự dịu dàng trong đôi mắt. Và quan trọng hơn hết... mang theo một tình yêu không gì lay chuyển.

Tối hôm đó, Isaac vừa tiễn một khách hàng ra về thì Hiếu đã bước vào. Hắn vẫn là người đàn ông chững chạc và kiên định ấy, nhưng trong mắt hắn giờ đây còn có chút dịu dàng hơn trước.
-Lại quên ăn tối nữa? – Hiếu cau mày, đặt hộp đồ ăn lên bàn.
Isaac nhún vai, cười nhẹ.
-Tại ca bệnh của con mèo nhà ông Sơn phức tạp quá.
-Lý do. – Hiếu ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn anh. – Anh không có quyền hành hạ bản thân chỉ vì công việc.
Isaac bật cười. Trước đây, anh có thể sẽ phản bác, sẽ viện cớ rằng mình quen rồi. Nhưng bây giờ thì khác. Anh không cần phải giữ khoảng cách với Hiếu nữa. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu lên vai Hiếu một cách tự nhiên.
-Biết rồi, giám đốc Trần.
Hiếu thoáng sững lại, nhưng rất nhanh, hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc Isaac.
-Vậy thì anh ngoan ngoãn ăn đi.
Isaac nhắm mắt, khẽ thở ra. Anh không còn thấy tự ti như trước nữa. Dù Hiếu là một giám đốc bận rộn, là người nắm trong tay quyền lực và sự nghiệp vững chắc, còn anh chỉ là một bác sĩ thú y với cuộc sống giản đơn... thì đã sao? Hiếu yêu anh. Và anh cũng yêu Hiếu. Chỉ vậy là đủ rồi.

Một buổi tối cuối tuần, Hiếu bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng khám với một bộ vest đen lịch lãm.
-Đi với em. – Hắn nói, không để Isaac có cơ hội từ chối.
-Đi đâu? – Isaac cau mày.
-Tiệc kỷ niệm của công ty.
Isaac khựng lại. Trước đây, Hiếu chưa từng đưa anh đến những buổi tiệc như thế này.
-Em muốn... công khai à?
-Anh nghĩ sao? – Hiếu nhướng mày. – Chúng ta quen nhau rồi, chẳng lẽ cứ phải lén lút?
Isaac nhìn sâu vào mắt hắn. Ở đó không có sự do dự, không có bất kỳ chút ngập ngừng nào.Hiếu chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán. Và nếu hắn đã quyết định, nghĩa là hắn sẽ làm đến cùng. Isaac mỉm cười nắm tay Hiếu.
-Được thôi. – Anh gật đầu. – Nhưng nếu em gặp rắc rối vì anh, thì đừng trách. Hiếu bật cười, vươn tay siết lấy eo anh, cúi xuống thì thầm bên tai.
-Anh là người yêu của em. Không có gì là rắc rối cả.
Isaac bật cười, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn. Có lẽ... yêu một người như Hiếu, anh sẽ không bao giờ phải hối hận.

——————

Sự kiện kỷ niệm thành lập công ty diễn ra tại một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Đây không chỉ là dịp để tôn vinh những thành tựu công ty đã đạt được mà còn là nơi quy tụ những nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh. Các nhân viên trong công ty ai cũng hồi hộp chuẩn bị, bởi đây là lần hiếm hoi giám đốc Hiếu xuất hiện chính thức trước truyền thông. Mọi người đoán rằng hắn sẽ đến một mình như mọi khi, lạnh lùng, nghiêm túc, không chút sơ hở. Nhưng lần này... Hiếu không đi một mình. Khi cánh cửa lớn mở ra, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía hắn. Vẫn là bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, vẫn là phong thái điềm tĩnh, quyền uy—nhưng điều khiến cả hội trường im lặng vài giây chính là người đàn ông đang khoác tay hắn.
Isaac.
Anh không phải một nhân vật trong giới kinh doanh, nhưng với khí chất điềm đạm, đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nhẹ nhàng, anh lại mang đến cảm giác đặc biệt khiến người khác không thể rời mắt. Không quá phô trương, nhưng đủ để người ta hiểu rằng, người đàn ông này không hề đơn giản. Isaac mặc một bộ vest màu xám trầm, không cầu kỳ nhưng lại tôn lên phong thái trưởng thành và cuốn hút. Điều quan trọng nhất—anh đang khoác tay Hiếu một cách tự nhiên, như thể đây là chuyện hiển nhiên. Cả hội trường có thể không hiểu, nhưng nhân viên công ty thì hiểu rất rõ. Giám đốc Hiếu, người chưa từng công khai ai bên cạnh, hôm nay lại dẫn theo một người đàn ông.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Hiếu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nắm nhẹ tay Isaac và dắt anh vào bên trong.
Một vài đối tác tiến đến bắt chuyện:
-Giám đốc Hiếu hôm nay có bạn đồng hành rồi sao?
-Hiếm khi thấy cậu dẫn theo ai, tôi tò mò quá đấy.
Nhân viên đứng xung quanh cũng căng thẳng chờ xem phản ứng của sếp. Bọn họ đã quá quen với hình ảnh giám đốc nghiêm túc, chỉ quan tâm đến công việc. Liệu hắn có lạnh lùng phủ nhận không?Nhưng... điều khiến tất cả kinh ngạc là, Hiếu không hề né tránh. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Isaac, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự dịu dàng:
-Đây là Isaac. Người yêu tôi.
Không phải bạn bè. Không phải đối tác. Không phải một lời giải thích vòng vo. Mà là "người yêu"—hai chữ rõ ràng, không chút che giấu.

Đứng cách đó không xa, nhóm nhân viên đang lén hóng hớt mà suýt nữa làm đổ cả ly rượu.
-Chết tôi rồi, tôi nghe nhầm không?•    Sếp vừa nói... người yêu?
-Ôi trời ơi, giám đốc của chúng ta thật sự có người yêu hả?
-Không những có mà còn công khai nữa kìa!
-Khoan đã, tôi nhớ Isaac là bác sĩ thú y đúng không?
-Đúng! Mà... mọi người có để ý không? Bình thường giám đốc lạnh lùng lắm, nhưng nãy giờ cứ nhìn bác sĩ Isaac suốt.
-Lúc nãy còn đặt tay lên lưng anh ấy nữa... Ôi mẹ ơi, đây là hình tượng tổng tài lạnh lùng nhưng sủng người yêu sao?Một cô nhân viên trong góc suýt hét lên sung sướng, nhưng may mắn kịp che miệng lại. Trong khi đó, Hiếu hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của mọi ngườ Hắn chỉ cúi xuống, ghé sát Isaac, giọng nói chỉ đủ để hai người nghe:
-Anh thấy không? Em đã nói rồi, em sẽ không để anh trốn.
Isaac bật cười, nâng ly rượu lên.
-Anh chưa từng có ý định trốn.
Cả hai cụng ly. Và khi ánh mắt họ chạm nhau, Isaac biết rằng, từ nay về sau, hắn sẽ không còn là giám đốc lạnh lùng trước mặt anh nữa—mà là một chú cún con chỉ ngoan ngoãn khi ở bên người yêu mình
—————

Trong công ty, Hiếu luôn là một vị giám đốc mà ai cũng kính nể và e dè. Hắn là kiểu người nghiêm nghị, ít khi cười, giọng nói trầm ổn, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi thứ. Dưới sự lãnh đạo của hắn, nhân viên không ai dám lười biếng hay chểnh mảng. Chỉ cần hắn liếc mắt một cái, cả phòng họp im phăng phắc. Hiếu có thói quen gõ nhẹ ngón tay lên bàn khi suy nghĩ, và đó là tín hiệu mà cấp dưới vừa sợ hãi vừa kinh hoàng—bởi vì thường sau động tác đó, sẽ là những câu hỏi sắc bén đến mức không ai phản ứng kịp. Không ai trong công ty dám làm trái ý Hiếu. Không ai dám lôi chuyện riêng tư của hắn ra bàn tán. Họ chỉ biết rằng, giám đốc của họ là một người đàn ông bản lĩnh, lạnh lùng, và không bao giờ để tình cảm cá nhân xen vào công việc. Vậy mà...
Ở một thế giới khác, giám đốc Hiếu lại hoàn toàn khác biệt.

Buổi tối, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Hiếu không về biệt thự mà đi thẳng đến phòng khám thú y của Isaac. Hắn bước vào, vẫn với dáng vẻ cao lớn, vẫn với gương mặt không cảm xúc, vẫn với bộ vest thẳng thớm không chút nếp nhăn. Nhưng khi cánh cửa phòng khám đóng lại phía sau, cả khí chất nghiêm nghị ấy cũng tan biến. Isaac đang ngồi sắp xếp hồ sơ thì cảm nhận được một vòng tay ôm từ phía sau.
-Em Mệt... – Hiếu lầm bầm, dụi mặt vào cổ anh. Isaac khẽ bật cười, vỗ nhẹ lên tay hắn.
-Ai mệt? Giám đốc lạnh lùng, sắc bén, không ai dám nhìn thẳng à?
-Giám đốc gì chứ... – Hiếu nhíu mày, giọng trầm thấp mang theo chút ấm ức. – Trước mặt nhân viên thì vậy, nhưng trước mặt anh, em không cần làm giám đốc.
Isaac quay lại, nhìn người đàn ông cao lớn đang vùi đầu vào vai mình. Nếu nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh này, chắc họ sẽ nghĩ mình hoa mắt mất. Isaac bật cười, đưa tay xoa đầu Hiếu như đang xoa một chú cún con.
-Vậy Hiếu của anh hôm nay làm gì?
-Họp ba tiếng đồng hồ, còn phải tiếp khách. Cả ngày không được ôm anh. – Hiếu lẩm bẩm, vòng tay siết chặt hơn. Isaac phì cười, xoa nhẹ lưng hắn.
-Rồi sao? Muốn được dỗ dành à?
Hiếu không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nếu là trước đây, Isaac chắc chắn sẽ không tin rằng một người đàn ông lạnh lùng, uy nghiêm như Hiếu lại có lúc nhõng nhẽo như thế này. Nhưng giờ thì anh đã quen rồi.
-Vậy thì ngoan nào. – Isaac dịu dàng nói, hôn nhẹ lên tóc hắn. Hiếu ngay lập tức siết chặt anh hơn, hệt như một chú cún con tìm được chủ nhân của mình.

Sáng hôm sau, giám đốc Hiếu xuất hiện trong văn phòng với dáng vẻ chỉn chu, nghiêm nghị như mọi ngày. Không ai trong công ty dám chậm trễ khi nhìn thấy hắn.
-Hợp đồng này có vấn đề. Kiểm tra lại. – Giọng hắn trầm ổn nhưng không chứa bất kỳ sự kiên nhẫn nào.
-Báo cáo doanh thu tháng này chưa hoàn chỉnh. Tôi đã nhắc bao nhiêu lần rồi?
-Cuộc họp lúc 3 giờ, đừng để tôi nhắc lại.
Nhân viên ai nấy đều căng thẳng làm việc, không ai dám hó hé. Thư ký của Hiếu lén thở dài. Cô từng nghĩ, người như giám đốc Hiếu chắc chắn là một kẻ cô độc, chẳng ai dám đến gần. Nhưng một lần, cô vô tình thấy được màn hình điện thoại của hắn. Đó là một tin nhắn ngắn gọn:
-Em nhớ ăn trưa, đừng có bỏ bữa.
Và điều khiến cô kinh ngạc nhất—giám đốc Hiếu, người luôn lạnh lùng với cả thế giới, lại gửi tin nhắn trả lời với một icon mặt cún con ngoan ngoãn:
-Biết rồi. Nhớ anh nhiều ❤️.
Cô suýt đánh rơi tập hồ sơ trên tay. Thì ra... giám đốc của họ cũng có một bộ mặt khác. Một bộ mặt mà không ai có thể ngờ tới.

————
PN nhỏ

MÀN RA MẮT ĐẦY BẤT NGỜ

Bữa tiệc kỷ niệm công ty của Hiếu diễn ra trong không khí sang trọng và nhộn nhịp. Hầu hết nhân viên đều có mặt, ăn vận chỉn chu để tham dự sự kiện trọng đại này. Nhưng tâm điểm của buổi tiệc không chỉ dừng lại ở việc Hiếu công khai Isaac—một sự kiện khiến toàn bộ công ty choáng váng—mà còn ở một cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa hai nhân vật chẳng ai ngờ tới.

Atus và Song Luân.

Atus—anh họ của Hiếu, một doanh nhân lão luyện trong ngành tài chính, luôn xuất hiện với phong thái điềm tĩnh, khôn ngoan, và quan trọng nhất—là không dễ để bất cứ ai nhìn thấu được suy nghĩ của anh.

Song Luân—một người đàn ông quyến rũ, giám đốc một công ty đối tác lớn, phong thái lịch thiệp nhưng ẩn chứa sự tinh quái. Người này không bao giờ tỏ ra vội vàng hay hấp tấp, từng lời nói đều như mang theo ý cười đầy ẩn ý.

Hai người đàn ông ấy đứng đối diện nhau, trên tay mỗi người là một ly rượu vang đỏ sóng sánh. Giữa họ không có sự khách sáo xa lạ, cũng chẳng có những lời xã giao cứng nhắc. Chỉ có một cuộc đấu mắt đầy thú vị, như thể cả hai đã bước vào một ván cờ không ai chịu nhận thua.


BƯỚC ĐẦU CỦA TRÒ CHƠI

Atus lên tiếng trước, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo một chút thích thú khó giấu:
-Tôi nghe nói cậu là bạn của Hiếu.
Song Luân nhấp một ngụm rượu, khóe môi cong nhẹ:
-Vậy à? Nhưng tôi nghĩ, hôm nay tôi nên là 'bạn' của anh thì hơn.
-Ồ? – Atus nhướn mày. Thú vị đấy.
Câu trả lời của Song Luân không thừa cũng không thiếu, đủ để gợi mở một cuộc trò chuyện mà cả hai đều hiểu rằng... đây không đơn thuần chỉ là những lời xã giao.
-Anh không tin à? – Song Luân nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút khiêu khích.
-Không phải không tin. Chỉ là tôi đang tò mò.
-Tò mò về tôi sao?
-Tò mò xem... cậu có thể 'thú vị' đến mức nào.
Cả hai nhìn nhau, không ai chịu lùi bước trước ánh mắt của đối phương. Là một cuộc đấu trí, hay là một sự ve vãn trá hình?

Ở một góc khác của buổi tiệc, Hiếu nhấp một ngụm rượu, mắt khẽ nheo lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Anh nghiêng đầu thì thầm với Isaac, người đang khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt cũng hướng về phía Atus và Song Luân.
-Anh nghĩ bọn họ có phải đang chơi trò gì không?
Isaac cười nhẹ, giọng mang theo chút trêu chọc:
-Ý em là 'thả thính trá hình' à?
-Còn gì khác ngoài chuyện đó? – Hiếu hừ nhẹ. Anh họ của em chưa bao giờ hứng thú với ai nhiều đến mức này.
Isaac nhìn thoáng qua ánh mắt của Atus, sau đó lại nhìn vào nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý của Song Luân.
-Anh nghĩ... lần này có khi cậu ta sẽ bị cuốn vào thật đấy.
Hiếu nhún vai.
-Thế thì em cũng muốn hóng xem anh Atus của em sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Cả hai nâng ly rượu, ánh mắt thầm chứa ý cười khi tiếp tục quan sát trò chơi giữa hai kẻ tinh ranh kia.

Bữa tiệc tiếp tục, nhưng Atus và Song Luân dường như chỉ còn chú ý đến nhau.
Không vội vã, không hấp tấp, nhưng cứ mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, lại như có một tia lửa lóe lên giữa hai người đàn ông thông minh.
Song Luân cười khẽ, chậm rãi xoay nhẹ ly rượu trong tay:
-Anh có thường xuyên tham dự những buổi tiệc thế này không?   
-Tôi chỉ xuất hiện khi thấy có điều gì đó đáng để mình ở lại.
-Vậy hôm nay anh ở lại vì tôi à?
Atus bật cười, đôi mắt sắc bén nhưng vẫn mang theo sự quyến rũ đặc trưng:
-Có thể.
Song Luân chống một tay lên quầy bar, nghiêng người lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn một chút:
-Anh nói vậy sẽ làm tôi hiểu lầm mất.
Atus không hề lùi lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Song Luân, khóe môi cong lên:
-Cậu có chắc đó là 'hiểu lầm' không?Một giây. Hai giây. Không ai nói thêm, nhưng bầu không khí giữa họ ngày càng trở nên căng thẳng theo một cách đặc biệt.

KẺ ĐI SĂN VÀ KẺ BỊ SĂN

Song Luân hạ ly rượu xuống bàn, chậm rãi nói:
-Anh biết không, những người như anh thường rất khó để tiếp cận.
-Còn những người như cậu thì luôn biết cách tiếp cận bất cứ ai mình muốn, đúng không?
-Anh nói đúng. Nhưng lần này có vẻ... tôi gặp phải đối thủ rồi.
Atus cười nhẹ, giọng nói mang theo sự thách thức đầy nguy hiểm:
-Cậu nghĩ ai là kẻ đi săn trong cuộc chơi này?
Song Luân nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt đen thẳm đầy cuốn hút.
-Tôi không biết. Nhưng tôi thích thử nghiệm.
Atus khẽ nhấc ly rượu lên, hờ hững lướt ngón tay trên miệng ly, đôi mắt vẫn không rời khỏi Song Luân.
-Vậy thì, cứ chơi thử xem.
Bàn tay Song Luân bất chợt chạm nhẹ vào cổ tay Atus. Chỉ là một cái chạm khẽ, nhưng lại mang theo cảm giác khiêu khích rõ ràng. Lần này, Atus không né tránh. Anh nheo mắt, nâng ly rượu lên môi, uống một ngụm nhỏ. Hương rượu vang nồng đậm trượt qua cổ họng. Nhưng điều thực sự khiến anh say lúc này... chẳng phải là rượu, mà là ánh mắt của Song Luân. Ván cờ đã được bày sẵn. Nhưng đến cuối cùng, ai mới là kẻ thắng? Có lẽ, lần này... cả hai đều muốn thua trong tay đối phương.

———-
Trời ơi giờ nhìn lại mới thấy bộ này ban đầu ghi Tuấn Tài xong về sau quên ghi Isaac hết mà làm biếng sửa quá 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me