Vuong Mien Va Trai Tim
Từ trước đến nay, Minh Hiếu không hề có hứng thú với chuyện yêu đương. Hắn là đại ca trường, có cả tá nữ sinh theo đuổi, nhưng chưa từng để mắt đến ai. Cho đến một ngày... hắn vô tình nhìn thấy một người con trai xinh đẹp nhảy xuống sông cứu chó con.⸻HỒI ỨC CỦA MINH HIẾUMột buổi chiều cách đây vài tháng, Minh Hiếu đang lái xe mô tô trên đường thì chợt nghe tiếng "sủa ẳng ẳng". Nhìn qua bên kia cây cầu, hắn thấy một chú cún nhỏ đang bị dòng nước cuốn đi. Ngay lúc đó, một người con trai lao xuống sông không chút do dự. Nước sông chảy xiết, nhưng cậu ta vẫn bơi đến chỗ con chó, ôm nó vào lòng rồi từ từ quay lại bờ. Minh Hiếu đứng sững, ánh mắt không thể rời khỏi bóng dáng đó. Khi người kia leo lên bờ, toàn thân ướt nhẹp, mái tóc đen mềm dính sát vào khuôn mặt, áo sơ mi trắng mỏng lộ ra đường nét body tinh tế. Một vẻ đẹp quá mức rung động. Rồi người đó ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ với chú cún nhỏ đang run rẩy trong lòng mình. Khoảnh khắc ấy... Minh Hiếu chao đảo. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức khó hiểu.
Hắn nhìn theo bóng lưng người đó rời đi, không hề biết rằng sau này sẽ có ngày hắn gặp lại cậu trong trường. Và khi gặp lại... hắn nhất định sẽ không để cậu biến mất khỏi thế giới của mình một lần nào nữa.⸻TRỞ VỀ HIỆN TẠIMinh Hiếu ngồi trong lớp, liếc nhìn Tuấn Tài. Mỹ nhân của hắn đang cúi đầu chép bài, đôi hàng mi dài khẽ rung động.
Minh Hiếu khẽ cười. Lần này, tao không để mày chạy thoát đâu.⸻GIỜ THỂ DỤCHôm nay, lớp 11A1 có tiết chạy bộ 1500m.
Đối với Tuấn Tài, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vì đang muốn trải nghiệm cảm giác làm học sinh bình thường, cậu phải giả bộ hụt hơi ngay vòng đầu tiên. Vừa chạy, cậu vừa nắm lấy ngực, cố tỏ vẻ mệt mỏi.
Minh Hiếu chạy bên cạnh thấy vậy, lập tức cau mày:
• "Mày không sao chứ?"
Tuấn Tài giả vờ:
• "tôi...chạy không nổi..."
Minh Hiếu không nói không rằng, đột nhiên vòng tay bế bổng cậu lên.
Cả sân thể dục náo loạn.
• "CÁI GÌ VẬY?!"
• "MINH HIẾU BẾ NHÓC MỚI KÌA!"
• "BỘ YÊU THẬT HẢ?!"
Tuấn Tài há hốc mồm:
• "Cậu làm gì vậy?! Thả tôi xuống!"
Minh Hiếu điềm nhiên:
• "Không chạy nổi thì tao bế."
Giữa tiếng hò hét của cả trường, Tuấn Tài vừa tức vừa xấu hổ.
Đáng lẽ cậu không nên giả vờ!
——————Cảnh Minh Hiếu bế Tuấn Tài chạy một vòng sân như một cú nổ lớn.
Ai ai cũng bàn tán:
• "Ủa? Đại ca mà quan tâm nhóc mới vậy luôn hả?"
• "Chuyện tình đại ca - mỹ nhân sắp thành sự thật rồi sao?"
• "Mà công nhận nhóc đó đẹp thiệt! Chắc đây là lần đầu có người khiến Minh Hiếu để ý!"
——————
Sân trường lúc này náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đám học sinh xung quanh trợn mắt nhìn theo khi Minh Hiếu bế bổng Tuấn Tài lên, lao nhanh qua dãy hành lang dài rồi phóng thẳng qua khu sân thể dục.
• "Ủa gì dzạ?"
• "Đại ca đang làm gì vậy? Sao lại bế thằng nhóc đó?"
• "Trời ơi, nhìn kìa! Như trong phim ngôn tình luôn á!
Tuấn Tài hoàn toàn bị bất ngờ. Cậu không nghĩ Minh Hiếu lại bế mình một cách dứt khoát như vậy.
Hơi thở của Hiếu phả nhẹ vào tóc cậu, vòng tay siết chặt như sợ cậu sẽ vùng vẫy. • "Bỏ tôi xuống đi! Tôi tự đi được mà!" – Tuấn Tài vừa nói vừa giãy nhẹ. Minh Hiếu không hề có ý định thả ra, giọng trầm thấp nhưng cương quyết:
• "Mày nghĩ tao để mày đi trong tình trạng này à?"
Tuấn Tài tự dưng thấy hối hận vì đã diễn hụt hơi quá đạt. Nhưng khoan đã... Tuấn Tài bắt đầu cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh. Cả sân trường gần như đứng hình, ai cũng trố mắt nhìn theo cảnh tượng Minh Hiếu bế cậu đi như công chúa. Mấy nữ sinh ôm mặt hét lên:
• "Aaaaaa! Cặp này đẹp đôi quá trời quá đất!"
• "Nhìn cảnh đại ca bế Mỹ nhân mà tôi muốn xỉu!"
Đám con trai thì há hốc miệng:
• "Ủa gì? Tuấn Tài là ai? Sao mới vô mà được đại ca cưng dữ vậy?"
• "Nó đẹp thiệt nhưng đâu tới mức được bế giữa sân trường vậy trời?"
Trong khi đó, đám bạn trong lớp 11A1 đứng từ xa cười muốn xỉu.
Hùng Huỳnh lấy điện thoại ra quay:
• "Tao phải lưu lại cảnh tượng hiếm có này!
Phong Hào cười gian:
• "Ê, nãy giờ Tài úp mặt vô ngực Hiếu kìa! Lén tận hưởng hả?" Tuấn Tài nghe vậy mặt đỏ bừng, lập tức vùi đầu sâu hơn vào lồng ngực Minh Hiếu. Lần này không phải vì tận hưởng gì cả, mà là vì xấu hổ quá mức chịu đựng. Cảm giác hơi thở mạnh mẽ của Minh Hiếu ngay bên tai, vòng tay vững chắc và hơi ấm từ cơ thể hắn khiến tim cậu đập nhanh một cách khó hiểu. Minh Hiếu khẽ cúi xuống, liếc nhìn Tuấn Tài đang úp mặt vào người mình. Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi hắn.
• "Mắc cỡ rồi hả?"
Tuấn Tài mím môi, không dám trả lời. Bên tai cậu vẫn còn vang vọng những tiếng hú hét từ xa:
• "Ôi trời! Nhìn cảnh này mà tui muốn khóc luôn á!"
• "Thuyền ra khơi rồi! Không ai cản được nữa đâu!"
...Minh Hiếu vẫn tiếp tục bế Tuấn Tài chạy một đoạn dài, như thể muốn cho cả trường thấy rằng...
"Nhóc này, là người tôi để ý."Còn đám bạn trong lớp 11A1 thì vẫn cứ ghẹo.
An khoanh tay, cười gian:
• "Công nhận Tài cũng có phước ghê hen! Được hot boy đại ca bế giữa sân trường!"
Tuấn Tài đang mắc cỡ muốn độn thổ, nghe vậy thì nóng bừng cả mặt.
• "Đâu có! Tao... tao bị gió tạt vô mặt nên né thôi!"
Hùng Huỳnh cười hì hì:
• "Trời đất ơi, gió gì mà nóng dữ vậy? Mày úp mặt vô ngực người ta mà đỏ mặt quá kìa!"
Phong Hào gật gù:
• "Không lẽ... tao nói không phải chứ... mày rung động thiệt rồi hả?"
Tuấn Tài không dám trả lời, chỉ cúi đầu gặm ống tay áo. Đúng là lúc nãy, khi bị Minh Hiếu bế lên, tim cậu đập nhanh thiệt. Mùi hương nam tính từ Minh Hiếu, hơi thở gần kề, vòng tay chắc chắn, tất cả đều làm cậu... bối rối một cách khó hiểu. Nhưng... sao có thể chứ? Không thể rung động được!PHÍA MINH HIẾUBên kia, Minh Hiếu cũng đang cười nhẹ khi nhớ lại khoảnh khắc Tuấn Tài úp mặt vào ngực mình. Lần đầu tiên thấy Tuấn Tài yếu đuối như vậy, tự dưng hắn muốn che chở thêm một chút.
An và Khang lại gần, khoanh tay nhìn Minh Hiếu đầy nghi ngờ.
• "Ê Hiếu, mày nói thật coi, mày có âm mưu gì không?"
• "Đừng nói với tao là mày thích nhóc mới thiệt nha?"
Minh Hiếu nhếch môi cười:
• "Tụi bây nghĩ sao cũng được."
Khang nhún vai:
• "Câu trả lời nửa vời quá, chắc chắn có thâm ý!"
An chọc thêm:
• "Mà nếu là vậy, thì cố lên nha, đừng để nhóc đó chạy mất!"
Minh Hiếu siết nhẹ nắm tay, ánh mắt kiên định. Tất nhiên rồi. Hắn đã tìm thấy người mà mình muốn dính chặt cả đời. Lần này, hắn sẽ không để lỡ nữa.
——————
HIẾU CHỈ MUỐN BẾ MÃI MÀ THÔIMinh Hiếu bước nhanh qua hành lang, ôm chặt Tuấn Tài trong tay. Dù xung quanh có biết bao ánh mắt nhìn theo, hắn cũng không quan tâm. Vì lúc này, điều duy nhất hắn để ý đến... chính là người trong lòng mình. Tuấn Tài nhẹ hơn hắn tưởng, cơ thể lại mềm mại, ấm áp, còn có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu.
Một mùi hương sạch sẽ, dịu dàng, như gió sớm mùa xuân.
Không hiểu sao, Minh Hiếu càng bế lại càng muốn bế mãi.Hắn khẽ siết vòng tay, giữ chặt hơn chút nữa.
• "Cảm giác ôm em ấy... thích thật."Hắn không nhớ lần cuối cùng mình có suy nghĩ như vậy là khi nào. Từ trước đến nay, Minh Hiếu không phải dạng người thích tiếp xúc gần với ai, đặc biệt là con trai. Vậy mà bây giờ... hắn lại chẳng muốn buông ra. Không những vậy, mỗi lần chớp mắt, hình ảnh Tuấn Tài lao xuống cứu con cún lại hiện về trong đầu hắn. Nước chảy dài trên người cậu, lộ ra làn da trắng đến chói mắt, cùng nụ cười tỏa nắng. Đó là khoảnh khắc Minh Hiếu rung động. Và bây giờ, khi có cơ hội ôm chặt cậu vào lòng, hắn càng chắc chắn hơn rằng...
Mình muốn người này.Tuấn Tài không dám ngẩng mặt lên.
Cảm giác được bế đi trước mặt bao nhiêu người, lại còn nghe hội bạn la hét ghẹo từ xa, thật sự xấu hổ muốn chết.
Nhưng điều làm cậu bối rối hơn...
Là hơi ấm từ Minh Hiếu. Bờ vai rộng rãi, cơ thể rắn chắc, hơi thở nam tính gần đến mức có thể nghe rõ... Đây là lần đầu tiên cậu được người khác bế kiểu này. Mà người đó lại là Minh Hiếu – đại ca của trường. Lẽ ra cậu phải thấy khó chịu mới đúng... Nhưng tại sao... tim lại đập nhanh thế này? Tuấn Tài hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.
• "Chắc là do ngại quá thôi..." – Cậu tự nhủ. Nhưng ngay khi cậu khẽ dịch người, lại cảm nhận Minh Hiếu siết tay chặt hơn, như thể không muốn buông ra.
Tuấn Tài: "..." Thôi xong. Cảm giác này... là rung động thật rồi.
——————Sau vụ bị Minh Hiếu bế chạy vòng sân, Tuấn Tài quyết định giữ khoảng cách để tránh bị ghẹo nữa. Nhưng oái oăm thay, khi vào tiết Toán, giáo viên lại gọi cả hai lên làm bài chung. Thầy nhìn danh sách, rồi gọi:
• "Minh Hiếu, Tuấn Tài, lên bảng làm bài số 3."
Tuấn Tài: "..." Minh Hiếu: "..."
Chết rồi.
Cả hai đều là học bá, nếu lỡ tay làm nhanh quá thì sẽ lộ mất!
Thế là cả hai bình tĩnh đứng lên, chậm rãi bước lên bảng.
Minh Hiếu cầm phấn, giả vờ suy nghĩ:
• "Bài này... khó quá hen?"
Tuấn Tài gật đầu hưởng ứng:
• "Ừm... Em cũng thấy vậy á thầy!"
Thầy nhíu mày:
• "Sao? Hai đứa không làm được à? Chứ bài này dễ mà?"
Tuấn Tài: "Dạ... khó quá thầy ơi..."" (Nhưng thật ra giải chưa tới 10 giây là xong).
Minh Hiếu: "Để em tính thử nhen..." (Thực ra trong đầu đã ra đáp án ngay khi thấy đề).
Hai đứa đứng trước bảng, giả bộ nhăn nhó như đang vắt óc suy nghĩ. Đúng lúc này, hội bạn phía dưới cười sặc sụa.
Hùng Huỳnh che miệng:
• "Mày coi kìa, ông thần này đang diễn kịch nè!"
Thầy giáo bắt đầu mất kiên nhẫn:
• "Nãy giờ đứng đó hoài! Không làm được thì để tôi gọi người khác!"
Tuấn Tài: "Dạ dạ! Để em thử!"
Minh Hiếu: "Em cũng thử luôn!"
Sau đó...
Cả hai bắt đầu viết cực kỳ chậm rãi, từng nét chữ như rùa bò.
Thầy: "..." Cả lớp: "..."
• "Ê... có ai thấy lạ không? Sao viết gì mà y hệt nhau vậy?"
• "Ờ ha? Hai đứa này... có đang chép bài nhau không vậy?"
Đám bạn bắt đầu nghi ngờ. Và đúng lúc này...
Minh Hiếu vô tình quay sang, chạm mắt với Tuấn Tài. Nhìn ánh mắt nhau, cả hai bỗng có chung một suy nghĩ:
"Sao mà trùng hợp dữ vậy "
Khi hai học bá giả ngu nhìn nhau, cảm giác cứ như đối thủ đã xuất hiện.
Cả hai lập tức quay mặt đi, giả vờ không có gì xảy ra.
Sau đó, cả hai cùng chậm rãi hoàn thành bài toán, với tốc độ mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy quá chán vì quá chậm .
Cuối cùng, thầy giáo nhìn bài làm, rồi gật gù:
• "Ờm... cũng đúng... mà sao hai đứa làm bài giống nhau dữ vậy?"
Tuấn Tài cười ngây thơ:
• "Chắc là do trùng hợp á thầy!"
Minh Hiếu cười tỉnh bơ:
• "Dạ đúng rồi! Tụi em đâu có chép bài nhau đâu!"
Cả lớp: "Nhìn hai ông làm mà muốn ngủ gật luôn á!"
Để xem Ai sẽ là người bị lộ trước?
Hãy cùng chờ xem.
——————
Sau tiết Toán, cả lớp 11A1 không ai nghi ngờ gì hết.Tất cả đều tin rằng Minh Hiếu và Tuấn Tài học dở thật.
• "Chắc hai ông này thực sự dốt Toán thiệt á!"
• "Đúng rồi, Minh Hiếu xưa nay học ngu là chuyện bình thường mà!"
• "Còn Tuấn Tài... đẹp trai vậy mà học dở cũng hợp lý!"
Tóm lại, cả lớp đều không nhận ra sự giả trân của hai người. Chỉ có hội bạn thân của Minh Hiếu biết hắn đang diễn, nhưng... Về Tuấn Tài thì tụi nó cũng không hề hay biết!Tuấn Tài rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
• "Vậy là kế hoạch của mình thành công rồi!" Từ khi chuyển trường, cậu đã muốn có cuộc sống học sinh bình thường, không cần bị chú ý quá nhiều. Giả ngu là cách tốt nhất để không ai nghi ngờ gì hết. Tuấn Tài tựa lưng vào ghế, cười nhẹ.
• "Chắc mình sẽ duy trì hình tượng này lâu dài được đây."
Nhưng ngay lúc đó... Một ánh mắt từ phía bên kia đang nhìn cậu chằm chằm. Minh Hiếu. Minh Hiếu có chút khó chịu. Hắn nhìn Tuấn Tài một lúc lâu, rồi nheo mắt.
• "Sao thằng này diễn tự nhiên quá vậy?" Minh Hiếu tự tin là mình đóng giả rất giỏi, nhưng Tuấn Tài lại... quá tự nhiên. Không lẽ... nó thực sự học dở chứ không phải đang giả ngu?! Minh Hiếu bắt đầu có suy nghĩ khác.• "Không lẽ thằng nhóc này ngố thiệt?!"HỘI BẠN: NGỒI COI KỊCHDưới lớp, hội bạn đang hóng drama.
An chống cằm, nói nhỏ với Khang:
• "Ê, nhìn Minh Hiếu kìa! Nó đang nhìn Tuấn Tài như muốn ăn tươi nuốt sống luôn!"
Khang cười khẽ:
• "Chắc nó đang suy nghĩ về kế hoạch tán crush đây mà."
Phong Hào hất mặt về phía Minh Hiếu:• "Nè, Minh Hiếu, mày để ý Tuấn Tài quá kìa!"
Minh Hiếu giật mình, lập tức chống chế:
• "Bậy bạ! Ai thèm để ý nó chứ!"
Hùng Huỳnh bĩu môi:
• "Ừa, ai thèm để ý đâu... Chỉ là liếc hoài không rời mắt thôi!"
Cả đám cười ầm lên.
Minh Hiếu gãi đầu, lảng tránh.• "Mấy đứa này nói nhảm quá!"
Nhưng... hắn không biết rằng, hội bạn đã sớm nhìn thấu hết rồi. Hội bạn: "Đại ca của tụi tao crush Tuấn Tài rõ ràng quá rồi còn gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me