Vuong Phu Dung
Qua nửa năm tình hình nạn đói cũng được đẩy lùi, thuế ruộng đất được miễn nên những người dân sau những tháng ngày phiêu dạt cũng trở về quê hương, nhận lại ruộng đất để cấy cày. Tình hình Cao Lạc tạm thời đi vào ổn định. Tuy nhiên thế lực quân phản loại ở biên giới Đại Đông ngày càng bành trướng, thậm chí còn xưng vương một nước tên gọi Mộc Liên, đe dọa trực tiếp tới ngai vàng của vua Trịnh Đế. Trước tình hình như vậy Trần Hồng Thoại tức Tả hữu tham tri mới nhận chức được lệnh đi tới thành Cửu Lạc để do thám tình hình. Cùng lúc đó bên phía Giao Lạc cũng có động tĩnh Lê Trọng cũng được điều đến biên giới Trì Thủy để kiểm soát tình hình. Hai con hổ lớn rời núi, kinh thành lại có những tháng ngày sóng yên biển lặng.Từ kinh thành đi tới thành Cửu Lạc đi mất 10 ngày đường, để tránh tai mắt đoàn người gồm hơn 20 chục người của Trần Hồng Thoại liền giả làm thương lái. Từ lúc khởi hành tính đến nay cũng đã một tuần lễ, vì ngựa khỏe trên đường đi cũng không gặp trở ngại nên thời gian được rút ngắn đáng kể ước tính chỉ hai ngày nữa là tới Cửu Lạc.Đoàn chọn nghỉ chân tại một trấn nhỏ, vì chỉ còn lại hai phòng đoàn người thì đông mà một phòng trong số đó thì đã dành cho chủ tử cho nên 19 người còn lại phải chen chúc trong một căn phòng chật chội.Vương Phù Dung lúc này nhất quyết không chung phòng với một đám nam nhân thô kệch liền tìm cớ đi sang phòng của Trần Hồng Thoại gõ cửa, chẳng lâu sau bên trong vọng ra giọng nói lạnh lùng: ''Vào đi!''Thấy hắn đang dựa lưng trên giường, đi nhiều ngày đường có lẽ đã làm thân thể thêm mệt nhọc. Vương Phù Dung trên tay bưng một thau nước ấm đặt cạnh đó rồi vắt khăn lau tay cho hắn, động tác dịu dàng, uyển chuyển bàn tay tiếp xúc với bàn tay này dường như từ nửa năm nay đã rất đỗi quen thuộc với cả người bệnh lẫn thầy thuốc.Nàng đi ra đi vào phòng hắn đã bốn lần điều này khiến Trần Hồng Thoại nổi giận, nàng đâu biết ánh mắt thờ ơ mọi ngày đã chuyển màu đen sẫm từ lâu, tuy nhiên hắn vẫn tỏ vẻ lặng thinh, hai mắt từ từ khép lại mặc cho nàng day huyệt thái dương của hắn.Vương Phù Dung lúc này nén quan sát hắn mấy lần, bộ dạng như kẻ vừa làm chuyện xấu.''Nói đi!'' Trần Hồng Thoại cuối cùng cũng là người lên tiếng trước khiến cho nàng giật nảy cả mình, mạnh tay siết vào đầu hắn. Thấy hắn nhăn mặt vì đau Vương Phù Dung vội vàng quỳ xuống: ''Tiểu nhân không có ý, xin công tử miễn tội.''Trần Hồng Thoại chỉ muốn biết chuyện nàng muốn nói, ngoài ra không có ý trách tội nên khoát tay một cái, vẫn ngồi trên giường với tư thế uy nghiêm: ''Đầu óc cả ngày như trên mây, nói đi có chuyện gì?'' ''Chuyện là... Công tử, đêm nay tiểu nhân có thể ngủ lại đây không?'' Thấy mặt hắn đã chuyển sắc rất khó coi nàng vội bồi thêm: ''Tiểu nhân nhất định sẽ chọn một chỗ xa không làm phiền đến giấc ngủ của người. Tiểu nhân biết công tử thân thể ngọc ngà vốn phận làm gạch vụn như tiểu nhân không xứng ở cạnh người, nhưng quả thực phòng bên kia đã quá chật không thể chứa thêm tiểu nhân,...''''Tùy ngươi!"'Vương Phù Dung vốn định nói thêm một đoạn nữa nhưng vội câm nín trước hai từ này của Trần Hồng Thoại. Hắn vậy mà đồng ý cho nàng ở lại phòng hắn, vốn còn đang nghĩ trời lạnh như vậy nếu hắn không đồng ý nàng sẽ phải cả đêm nằm bên ngoài, ai mà ngờ ông trời có mắt, Trần Hồng Thoại có tâm.Nhưng ai mà biết hắn cho nàng ở lại để làm công cụ ấm giường, nằm trong chăn lúc này Vương Phù Dung không ngừng âm thầm trách móc nam nhân xấu xa. Thời tiết mùa đông càng giáp Đại Đông càng khắc nghiệt, hơn nữa điều kiện nơi đây thiếu thốn không giống như phủ Trần. Một người vốn thân thể yếu đuối vì bệnh như Trần Hồng Thoại vốn sợ lạnh là lẽ đương nhiên, đến lúc này Vương Phù Dung mới thấy bản thân thật ngốc mà.Nằm càng lâu thì càng thấy ấm khiến Vương Phù Dung nảy sinh cảm giác quyến luyến không muốn rời đi, lâu dần đôi mắt cũng nặng trĩu lại rồi khép chặt lúc nào không hay.Trần Hồng Thoại lúc đọc xong điệp chỉ do bồ câu đem tới, hủy xong thư, tắt nến quay trở lại giường thì phát hiện công cụ làm ấm giường là nàng dám ngủ quên trên giường của hắn. Với tính cách của mình Trần Hồng Thoại đương nhiên muốn một đạp khiến nàng rơi xuống đất, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của nàng thì ý nghĩ ấy bạo lực ấy vội bay biến, chỉ đành vươn tay ra nhéo má nàng.''A a.'' Vương Phù Dung bị nhéo đau đến nỗi gác lại giấc mộng ăn đồ ăn ngon của mình, hai mắt đang mơ màng dần tỉnh táo nhìn nam nhân có vẻ mặt đang tức giận nhìn mình.''Công tử! Sao người nhéo má tiểu nhân.'' Vương Phù Dung chu cái miệng, dùng tay xoa chỗ bị đau, hình ảnh này bỗng dưng lọt vào mắt Trần Hồng Thoại lại biến thành một hành động hết sức kỳ lạ vừa có chút đáng yêu.''Ngươi lui xuống được rồi!'' Trần Hồng Thoại gượng gạo nói.Vương Phù Dung đã đủ tỉnh táo để hiểu lời hắn, liền chậm chạp rời giường, nam nhân xấu xa lợi dụng nàng xong liền tống cổ nàng xuống đất, chớp mắt nhìn quanh căn phòng một lượt chỉ toàn là nền đá lạnh lẽo, đêm đông lạnh như vậy nàng nằm đâu được chứ? Mới chạm một ngón chân xuống nền thôi mà nàng đã cảm thấy lạnh đến buốt tim vội co chân trở lại giường.Bạo gan nắm lấy tay áo hắn nàng chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương: ''Công tử dưới đất quả thực rất lạnh.''''Vậy nếu cho ngươi chọn giữa nằm dưới đất với một nhát kiếm ngươi chọn cái nào?''''Dĩ nhiên là nằm dưới đất. Công tử chúc người ngủ ngon giấc.'' Vương Phù Dung rất nhanh nhạy cảm nhận được sát khí đang bủa vây vội vàng đưa ra sự lựa chọn sáng suốt mà tuột xuống khỏi giường.Sương xuống càng khiến màn đêm thêm lạnh lẽo...Vương Phù Dung ngồi thu mình trên ghế căn bản không thể chợp mắt vì lạnh, liếc sang nam nhân đang ngủ ngon lành trên giường kia thầm oán trách hắn thậm tệ, uổng công trước đó nàng từng khen hắn có tâm. Tuy nhiên nghĩ lại so với bên ngoài thì căn phòng này có lẽ ấm áp hơn một chút. Lách cách...Có tiếng bước chân đang di chuyển trên mái nhà, Trần Hồng Thoại mặc dù hai mắt nhắm thoạt nhìn như đang ngủ nhưng trong đầu đã phát giác ra có kẻ lạ mặt, ngầm phán đoán xem những kẻ đang đến có mấy người. Toan vùng dậy để tìm chỗ ẩn nấp tiện cho việc phản kích thì thân thể lạ thay không thể cử động. Hỏng rồi lẽ nào là Mê bất hương?Vương Phù Dung đang co người vì lạnh bỗng hai mắt trợn tròn khi kịp phát hiện ra một mùi hương khác lạ đang lẫn vào trong không khí: ''Mê bất hương.''Mê bất hương là một loại thuốc gây tê liệt toàn thân với những ai hít phải, loại hương này nói là gây mê cũng phải mà hương lấy mạng cũng phải vì nó có xuất xứ ở Tây vực cho nên nếu hít phải quá nhiều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính mạng.Vương Phù Dung nàng từ nhỏ vốn rất thích tìm hiểu những loại hương cho nên đối với những thứ đặc biệt như vậy chỉ một chút ít thoảng qua cũng đủ cho nàng nhận biết. Rút khăn ra bịt mũi lại, nàng nhanh chóng di chuyển đến chỗ của Trần Hồng Thoại, tiếc rằng chủ tử này của nàng đã bị trúng mê, toàn thân bất động.''Công tử!'' Vương Phù Dung lo lắng nhìn hắn, khi nghe tiếng bước chân dồn dập ngày càng tới gần. Lẽ nào cứ vậy ngồi đây chịu chết, không nàng không thể cứ vậy mà chết được, nhìn lại nam nhân đang bất động trên giường, cho đến lúc này ánh mắt hắn vẫn không có lấy nửa điểm sợ hãi, nếu hắn đã không sợ chết như vậy hay là bỏ hắn lại mà tháo thân. Rồi nàng lại lắc đầu tự trách bản thân không nghĩa khí, là kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ hắn dẫu sao cũng đã cứu tính mạng nàng khi Lê Trọng lao kiếm tới, còn ban tên cho nàng, cho nàng chốn dung thân.Thôi thì giờ đây chỉ còn duy nhất một cách, hít một hơi thật sâu để trấn an sự run rẩy trong người, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy sự chân thành: ''Công tử, xin hãy tin ta.'' Vương Phù Dung nói rồi vận dụng sức lực mà mình có đem Trần Hồng Thoại giấu dưới gầm giường, sau đó phủ chăn lại như cũ, còn bản thân thì nấp sau cửa. Xong xuôi vừa sợ hãi, lo lắng và chờ đợi.Đám thích khách gồm ba tên đạp cửa xông vào, tay tên nào cũng lăm lăm thanh kiếm sáng loáng hướng về phía chiếc giường. Đoán kẻ nằm trên đó đã trúng Mê bất hương không thể cử động được nên bọn chúng phần nào lơ là hơn, lúc bọn chúng quá tập trung vào mục tiêu trên giường cũng là lúc Vương Phù Dung âm thầm lẻn ra ngoài.Nhưng ai mà biết bọn chúng còn để ở ngoài một tên canh cửa. Đúng lúc Vương Phù Dung ló đầu ra thì va phải hắn, nàng lấy hết can đảm hét to: '' Thích khách, có thích khách, người đâu mau bắt thích khách!''Ba tên thích khách kia sau khi băm chặt một hồi lúc lật chăn ra thì thấy toàn là bông với vải mới biết mình trúng kế thì tức giận lắm, chúng đằng đằng sát khí quay trở ra quyết phanh thây con mồi.Bị vây tứ phía Vương Phù Dung vã cả mồ hôi hột, nàng chỉ muốn cứu người thôi mà, lẽ nào câu nói : người không thương mình thì trời chu đất diệt chính là để miêu tả nàng lúc này, nàng thấy hối hận vô cùng vì sao khi nãy không chạy tháo thân, để rồi bây giờ lâm vào tình cảnh này.Đám thị vệ đi cùng dẫu sao cũng do một tay Trần Hồng Thoại huấn luyện mà thành, hơn nữa ám hiệu mà Vương Phù Dung truyền tới lớn như vậy bọn họ tất nhiên nghe thấy, ngay lập tức 19 con người ùa ra từ một căn phòng, tuy quần áo không chỉnh tề nhưng tay lăm lăm thanh kiếm trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.Cứu viện đã xuất hiện, Vương Phù Dung còn đợi gì nữa mà không tung ra chiêu hỏa mù để lấy đường thoát thân, nàng với ánh mắt sáng ngời đột nhiên chỉ về một hướng nhằm dụ sự chú ý của đám thích khách: ''Trần Hồng Thoại, người đến rồi mau cứu ta!''Đúng như dự đoán của nàng, không chỉ đám thích khách mà cả đám thị vệ cũng đồng loạt nhìn về hướng nàng vừa chỉ, thời cơ đã đến nàng xô ngã một tên thích khách để lấy đường tháo chạy. Nàng nhảy vào phòng của Trần Hồng Thoại đóng chặt cửa lại, bên ngoài tiếng đánh giết lẫn nhau giữa thị vệ và thích khách khiến nàng cảm thấy ghê sợ, ngồi phịch xuống đất nàng thở hắt ra:''Suýt nữa thì xong đời rồi!''Còn chưa kịp ổn định tinh thần Vương Phù Dung một lần nữa bị dọa bởi ánh mắt băng giá đang hướng về phía mình, kịp nhớ ra còn vị công tử đáng kính bị lãng quên dưới gầm giường nàng vụng trộm lau đi những giọt mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán. Đỡ hắn ngồi lên giường nàng vụng về giải thích: ''Công tử, người có thể đừng nhìn ta như vậy được không, người cũng thấy đó ta hoàn toàn không có khả năng bảo vệ người, ngoài cách này ra ta thực sự không còn cách nào khác.''''Ngươi giỏi lắm!''Trần Hồng Thoại bẩm sinh bản chất lạnh lùng, cao lãnh cho nên rất hiếm khi khen ngợi người khác. Người được hắn khen ngợi có hai loại: Người đã chết và người chuẩn bị chết.Nuốt nước bọt cái ''ực'' Vương Phù Dung thầm quan sát ánh mắt thờ ơ đã thêm vài tia sát khí ấy, xem ra thời gian tới nàng khó sống rồi.''Ra ngoài cửa đứng tấn nửa canh giờ cho ta!''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me