TruyenFull.Me

Wen Rene Bac Si Giup Em Ver

Nháy mắt đã đến thứ 2 rồi.

Hôm nay buổi sáng Bùi Châu Hiền rất bận rộn. Đến buổi chiều cô bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Thân Lưu Trân.

“Hiền Hiền, buổi tối có thời gian không? Cùng nhau ăn cơm tối nhé.”

Sau khi nhận được tin nhắn, Bùi Châu Hiền khiếp sợ.

Bác sĩ sao lại tới tìm mình?

Thật là… Quá xấu hổ.

Bùi Châu Hiền nghĩ thầm sẽ nói cho hắn biết mình đã yêu đương rồi.

Nhưng mà lại cảm thấy như vậy quá tuyệt tình. Dù sao người ta còn chưa thổ lộ cô nói thế giống như đang khen mình tự đa tình vậy.

Nhưng chắc chắn không thể ăn tối cùng nhau vì trong lòng cô lúc này toàn là bác sĩ Tôn, đã không chứa nổi người khác nữa.

Vì thế Bùi Châu Hiền trả lời: “Xin lỗi bác sĩ Thân, buổi tối em có việc rồi.”

Đối phương rất nhanh đã trả lời lại: “À, vậy không sao, chúng ta hẹn lần sau vậy.”

Còn có lần sau…

Bùi Châu Hiền có chút bất đắc dĩ. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra cách nào khác,đành phải chờ đến khi hắn tiếp tục hẹn cô rồi nghĩ cách từ chối, qua vài lần hắn sẽ hiểu.

Qua một lúc nữa,Bùi Châu Hiền nhận được tin nhắn của Tôn Thừa Hoan.

“Lịch khám bệnh của anh hôm nay đã xong rồi. Em lên đây đi.”

Tôn Thừa Hoan vội cùng chào Trí Tú sau đó đi lên tầng 9.

Đẩy cửa ra, sau bàn làm việc không có ai.

Bùi Châu Hiền đi vào bên trong phòng, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang rửa tay trong phòng vệ sinh.

Nhìn thấy cô, biểu tình của anh ôn hòa lại khách sáo, nói: “Đi lên trên giường nằm xuống, chờ lát nữa kiểm tra cho em.”

Bùi Châu Hiên sửng sốt, phản ứng lại nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Tôn, bệnh em đã khỏi rồi.”

Vẫn là được anh chữa khỏi mà!

“Khỏi hay không là do bác sĩ quyết định. Em nói không tính.”

Đeo mắt kính, mặc áo blouse trắng, nhìn qua thấy bác sĩ Tôn chuyên nghiệp lại lạnh lùng làm Bùi Châu Hiền không thể chống đỡ được, cũng không dám phản bác. Nghe vậy, cô gật gật đầu: “À, Được rồi.”Nhắm mắt lại đợi một lúc, Tôn Thừa Hoan đã ra ngoài.

Anh đứng ở trước giường, không mang theo cảm tình cúi đầu nhìn cô.

“Gần đây có quan hệ tình dục không?”

“Bác sĩ Tôn, anh biết mà…”

Hôm trước, anh ấn cô ở trong đình làm vài giờ. Ngày hôm qua ở trong nhà còn bị anh đùa nghịch thành đủ loại tư thế mắc cỡ.

“Trả lời anh, nói.” Anh hơi hơi híp mắt, nhắc lại.

“Có.”

“Cảm giác như thế nào?”

“…Khá tốt.”

“Được, Tiếp theo anh kiểm tra phần thân dưới của em cùng những phản ứng cơ bản.”

Nói xong, Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng cởi nút áo y tá, cởi áo trên cô ra.

Ngay lập tức, áo ngực màu hồng của Bùi Châu Hiền đã lộ ra ngoài.

Tôn Thừa Hoan giơ tay, cách áo lót nhéo nhũ hoa cô.

“Ưm ~”Bùi Châu Hiền không nhịn được nhẹ nhàng rên rỉ.

Ngừng động tác lại, Tôn Thừa Hoan đẩy đẩy mắt kính gọng vàng lên, nói: “Khá tốt, phản ứng rất mạnh mẽ.”

Bùi Châu Hiền nghe vậy, kiều mị tức giận liếc mắt nhìn anh.

Như là đang nói, còn không phải đều là vì anh ư, hừm.

Nhưng mà so với sự dịu dàng của cô, Tôn Thừa Hoan có vẻ đặc biệt thờ ơ. Ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn bệnh nhân bình thường vậy. Giống như Bùi Châu Hiền đang nằm ở đây không phải bạn gái anh mà thật sự chỉ là bệnh nhân.

Mở khóa áo ngực Bùi Châu Hiền, hai nhũ hoa trắng nõn đã bật ra ngoài.

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan tối sầm đi. Anh vươn tay, nắm lấy toàn bộ ngực bên trai nhéo vài cái.

“Nhũ hoa dường như lớn hơn lần trước.”

“A ~ là bị bạn trai em hút lớn ~”

“Phải không?” Tôn Thừa Hoan cười khẽ, khen ngợi cô thông minh cùng phối hợp. Ngay sau đó, anh hé miệng, ngậm nhũ hoa cô vào, khi thì mút vào, khi thì tinh tế mà liếm láp.

“Hắn là hút như thế này sao?”

“Ưm ~ Phải~ ư.ư, đúng vậy ~” Bùi Châu Hiền thoải mái rên rỉ yêu kiều: “Bác sĩ Tôn thật tuyệt, hút rất thoải mái giống như bạn trai em vậy ~”

“A…” Tôn Thừa Hoan cười khẽ, liếm mút một lúc. Sau đó đổi sang nhũ hoa bên kia, vừa hút vừa tinh tế gặm cắn. Đồng thời cũng quên chú ý đến phản ứng của Bùi Châu Hiền.

“A a~ bác sĩ Tôn ~”

Cô nằm ở trên giường, tóc dài buông xuống xõa tung ở hai bên mép giường, hai má ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn môi, thật giống dáng vẻ mỹ nhân xinh đẹp!

Tôn Thừa Hoan nhất thời động tình, không rời được cặp nhũ hoa tuyết trắng đầy đặn của cô, hướng lên trên ngậm lấy môi hồng hào, cùng cô hôn mút thật sâu.

So với lần đầu tiên thanh lãnh nhạt nhẽo, hôm nay Bùi Châu Hiền, giống như một đóa hoa tươi, Tiểu Hiền đã nở rộ.

Khi môi Tôn Thừa Hoan hôn lên miệng cô, Bùi Châu Hiền nhanh chóng hé miệng vươn lưỡi đình hướng tìm kiếm lưỡi anh.

Hai người môi lưỡi đan xen, nước bọt trao đổi, phát ra những âm thanh làm người khác mặt đỏ tim đập.

Cứ hôn môi như thế vài phút, Tôn Thừa Hoan mới buông cô ra. Sau đó khẽ cười nói: “Nhũ hoa đã kiểm tra xong, kế tiếp kiểm tra huyệt nhỏ của em.”

Nói xong, tay lớn của anh trượt xuống, lẻn vào từ khe hở váy y tá, tìm được âm đế của cô, cách lớp quần lót mỏng. A ~” Bùi Châu Hiền run rẩy.

“Sao phản ứng lớn như vậy ?” Tôn Thừa Hoan đẩy đẩy gọng kính, kinh ngạc nhìn cô.

“Ưm ư ~” Đối mặt với bác sĩ Tôn có chút xa lạ như vậy, Bùi Châu Hiền hơi hơi thẹn thùng.

“Để anh xem em đã ướt chưa ~”

Nói xong, anh cởi váy với quần lót cô ra.

“Không tồi, hôm nay mặc cả bộ đồ lót.” Anh khen ngợi nói.

“Bạn trai em chọn cho em ~”

“Bạn trai em rất có mắt nhìn.”

Tôn Thừa Hoan cười khẽ.

Đồng thời, anh bẻ chân cô gập thành hình chứ M, để huyệt nhỏ cô không hề che lấp trần trụi hiện ra trước mắt anh.

Nước đã chảy đầm đìa.

Đây là từ đầu tiên Tôn Thừa Hoan nghĩ đến khi nhìn thấy huyệt nhỏ của cô.

Bởi vì trời sinh là Bạch Hổ nữ, bộ phận sinh dục của Bùi Châu Hiền chỉ có hai màu. Đó chính là màu trắng như bạch ngọc cùng màu hồng phấn tưới mới.

Màu trắng là da thịt cô còn màu hồng chính là khe hở hơi hé mở ở miệng huyệt.

Giống như một đóa hoa ngượng ngùng không nở, ê lệ chờ người đến hái cùng yêu thương.

Nhưng mà trong mắt Tôn Thừa Hoan không có chút yêu thương nào. Anh hơi híp mắt, lạnh nhạt nhìn nới đó.

Giống như là đang quan sát bệnh nhân bình thường.

Duỗi ngón tay mở ra môi âm hộ đầy đặn của Bùi Châu Hiền, ngón cái và ngón trỏ của Tôn Thừa Hoan ấn lên, có tiết tấu mà xoa nắn.

“A ~”

Cơ thể Bùi Châu Hiền hơi co lại, vừa thoải mái vừa không chịu nổi.

Tôn Thừa Hoan cúi đầu, cẩn thận quan sát, âm đế cô hơi hơi sưng đỏ nhô lên giống viên đậu đỏ. Theo động tác của ngón tay anh viên nhô lên kia cũng run rẩy.

Vì thế anh tiếp tục ấn, đồng thời ngước mắt nhìn phản ứng của Bùi Châu Hiền.

Cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh,không ngừng rên rỉ, cổ hơi ngửa ra sau, nhũ hoa trước ngực dồn dập nhảy lên, hai đùi ngọc cũng run nhè nhẹ.

“A ~ bác sĩ Tôn ~ Ưm ư ~”

Bùi Châu Hiền rên rỉ vui thích. Huyệt nhỏ chảy nước ra ngoài làm ướt đẫm khăn trải giường trắng tinh.

“Không tồi. Âm đế nhạy cảm hơn lần trước ~” Cuối cùng, Tôn Thừa Hoan đưa ra kết luận.

Sau, ngón tay anh chậm rãi chuyển xuống, đi vào miệng huyệt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me