Wenrene Hua Voi Wan Hyun Chi Yeu Minh Wan Thoi
Cũng sắp cận kề ngày thi, cô Joohyun tấp nập cho công việc giảng dạy, ôn thi cho tụi nhỏ. Seungwan vẫn chăm chú lắng nghe giảng bài, bài tập tự làm và đầy đủ. Nó rất lo cho cô gái nhỏ của mình, nó sợ cô kiệt sức vì mấy ngày nay cô ăn ít, đã vậy còn phải đi dạy thêm, thức khuya dậy sớm chuẩn bị tài liệu dạy học. Nó ko phụ lòng cô mà cố gắng học nhiều hơn dù nó có một bộ óc thiên tài. "Hyun này, em có cảm thấy mệt ko?"
Nó khoanh tay nhìn cô khi đang cùng cô tận hưởng cơn gió mát ngoài sông Hàn. "Em ổn mà, em đang lo cho Wan đây." "Hửm...Wan sao? Có gì mà em phải lo cơ chứ?" Nó nghiễm nhiên trả lời cô như chẳng có chuyện gì xảy ra."Thì trên lớp có lúc nào em thấy Wan trả bài em một cách đàng hoàng đâu" cô nựng cái má phúng phính của nó."Ừ thì..." nó gãi đầu gục mặt xuống cười."Lúc thì Bae Joohyun + Son Seungwan + V_ing.... bla bla" một ví dụ điển hình cô lấy khi trả bài nó, cô chỉ biết cười trừ và tựa mình vào lòng nó.Nó hít một hơi thật sâu rồi thở ra tận hưởng bầu không khí trong lành của mùa hè, có chút se nóng xen lẫn những cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc nó và cô bay nhẹ lên. Choàng tay qua ôm cô "Có muộn phiền gì thì em cứ nói hết với Wan được chứ? Đừng giấu kín trong lòng rồi tự tìm cách giải quyết, đừng tự bản thân mình tạo một vẻ bọc khác để giấu đi suy nghĩ của mình" Cô không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, con tim lại đập loạn lên, câu nói lúc nãy có hơi rùng mình nhưng dần nó làm cô cảm thấy như mình đang có một chỗ dựa vững chắc để tâm sự, lắng nghe và thậm chí là đổ dồn lên hết cái đôi vai này những điều sầu muộn.
.
.
.
"Em dạy Wan học nha" cô đang nằm trên giường xem TV, vừa ngó nhìn cái người đang chăm chú làm bài tập ở bàn. "Ok vậy cũng được. Wan có chỗ này hơi thắc mắc, nãy giờ suy nghĩ mà vẫn chưa ra đáp án" nó ngoắc cô lại rồi lấy thêm một cái ghế cho cô."Đâu, câu 30 hả? Để em coi thử" cô cố nhíu mày lại để nhìn thấy rõ chữ hơn.
Còn Seungwan, nó say xưa ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đầy quyến rũ đang ngồi cạnh nó."Em hiểu rồi, nó rất đơn giản nhưng chắc do Wan nghĩ hơi sâu vào vấn đề thôi" thế là cô cầm bút lên và bày nó, từ câu này đến câu khác, nó nghe cô giảng bài, nó làm bài tập cùng cô. 45' trôi qua cũng đã gần 7h tối và phải đến lúc cô đi dạy thêm tại nhà của một thằng học sinh, nhà khá giàu, cũng đẹp trai nhưng có tính dê sòm khá cao. Nó luôn nổi tiếng là đứa quấy rối bọn con gái trong trường, nhưng chưa có dịp đụng vào cô Hyun và đây là một cơ hội của nó."Để Wan chở em đi nhé" tối nào chả chở đi mà còn bày đặt hỏi :v Cô gật đầu thay đồ rồi khoác thêm một chiếc măng tô (không biết ghi) vào, xách giỏ mình lên tiếp tục công việc dạy thêm đầy chán nản.Tới nơi, cô hôn lên trán nó tạm biệt, nó nhìn cô khi đã bước hẳn vào trong căn nhà đẹp lộng lẫy và xa xỉ này rồi bỏ đi, nó không quan tâm mấy vì căn nhà cũng chẳng là gì với nó, nó có thể mua một căn lớn hơn nhưng điều đó chẳng có gì ngoài việc là nó quan tâm đến cô Joohyun.
.
.
.
Dừng xe trước quản lẩu của Chorong, nó dắt vào chỗ để xe rồi bước vào trong quán.
"Cơn gió nào đã đưa em tới đây? Còn nhỏ Hyun đâu rồi?" Cô ghẹo nó khi nó chỉ mới bước chân vào quán."Hyun đi dạy rồi ạ. Chorong'ss chị làm vài ly với em được không ạ?" Nó lễ phép mời cô."Được, dẫu sao thì quán hôm nay cũng vắng khách, vả lại chị cũng đang chán ngấy đây" nói rồi khoác tay dẫn nó về phía cái bàn chỉ có hai người ngồi."Phục vụ làm ngay nồi lẩu bò đủ 2 suất người ăn, cầm theo vài chai rượu soju ra nữa" nghe xong, cô phục vụ chạy ngay vào trong bếp báo với đầu bếp làm."Em hỏi chị vài chuyện được không ạ?" "Được, bất cứ điều gì em thắc mắc" cô gật đầu, đập nhẹ lên bàn."À.... ừm...em chỉ muốn hỏi chị là chị có biết ba mẹ Joohyun không mà sao em chưa bao giờ thấy cô ấy nhắc tới. Có vài lần hỏi thì cô ấy chỉ nhìn em rồi lơ đi qua chuyện khác" Nghe tới đây Chorong thật sự rất đau lòng, tim cô như muốn thắt lại "Khó nói với em quá, thôi được rồi... nếu em muốn chị kể thì ok, nhưng đừng nói với con nhỏ đó được chứ?" Nó liền gật đầu lia lịa rồi bắt đàu ngồi nghe câu chuyện mà Chorong sắp kể.
---------------------------------------------------------
Joohyun và Chorong đã cùng học với nhau từ hồi mầm non cho đến khi vào đại học tại Seoul thì tách rời mỗi người theo đuổi một công việc. Chorong kinh doanh, Joohyun làm giáo viên nhưng không vì thế mà tình bạn của họ bị cắt đứt.
Từ lúc nhỏ, gia đình của cả hai đã rất thân và còn xem con của họ như con mình. Cho đến một ngày, ba mẹ của Joohyun mất tích và cô phải sống với bà dì của mình. Cho đến tận hai năm sau, ba mẹ cô được tìm thấy trong một cái nhà kho chứa gạo chuyên chở. Nhưng họ đã ra đi vĩnh viễn và phải sống với một bà dì luôn ghét cay ghét đắng cô, công việc gì cũng đày đọa lên đôi vai bé nhỏ của cô và thậm chí là đánh đập cô không thương xót nên cũng chính từ đó, cô càng trở nên xa lánh mọi người hơn, tự tạo cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói khiến ai nhìn cũng phải rùng mình, cô chỉ có một người bạn là Chorong. Cô cùng người bạn chia sẻ nỗi buồn, vui cho nhau. Chorong có gợi ý muốn Joohyun về nhà mình sống nhưng lần nào cô cũng từ chối.
Mãi cho đến khi học cấp 3, sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Trong một đêm thanh vắng, khi cả gia đình nhà dì Joohyun ngủ thì cũng là lúc cô khăn gói đi sang nhà Chorong tạm trú. Ba mẹ Chorong thấy những vết bầm tím trên cơ thể Joohyun mà cảm thấy đau lòng xót xa. Từ đó, họ luôn coi cô là con gái ruột của gia đình và về phía nhà dì Joohyun đã bị tạm giam vì tội bóc lột sức lao động người. Sau thời gian, cô và Chorong quyết định lên Seoul lập nghiệp và tất nhiên gia đình Chorong đã vui vẻ cho họ đi. Lúc đấy, vì vừa bắt đầu lập nghiệp nên cả hai cảm thấy chưa vững chãi, hằng ngày để dành dụm tiền và chỉ sống qua ngày nhờ miếng mì gói. Họ luôn tựa vào nhau để cố gắng, cho đến một ngày Chorong xin được việc tại một quán lẩu nổi tiếng và chỉ khoảng 6 tháng sau, Chorong lên làm chủ của cái quán lẩu này. Cô vui mừng, chia tiền cho Joohyun và thế là cả hai tạm chia tay nhau. Chorong chuyển chỗ sống và để Joohyun lại căn trọ này.
---------------------------------------------------------
Nước mắt con nhỏ bắt đầu rơi xuống. Chorong nhìn mà thấy cảm thương cho nó "Không nhờ em chắc con nhỏ đó giờ nó vẫn còn lưu lạc đi vay tiền trả nợ" cô lấy giấy thấm lên giọt nước mắt của nhỏ Seungwan."Thì ra đó chính là lí do cô ấy chẳng bao giờ nói về gia đình mình" "Lúc nó mới về ở với chị, chị cảm thấy shock lắm vết bầm tím, vài vết máu chảy mà chị xót cho nhỏ" Nó và Chorong chỉ ngồi nhâm nhi vài ly và ăn lẩu. Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Joohyun gọi cho nó.
"Em đừng nói với con nhỏ đó nhe, nó mà biết chị nói với em là nó xé xác chị đấy" Vừa leo lên xe nó vừa mỉm cười nhưng lòng nó chau chát lắm "yên tâm đi Rongie em đảm bảo tuyệt đối không nói cho Joohyun đâu. Giờ thì em đi đón cô ấy đã" Nó chạy đi, Chorong vẫn vẫy tay từ đằng sau nhìn chiếc xe chạy khỏi đám sương mù mịt vào buổi tối. Cô dạy tận 2 tiếng và giờ đã gần 9h10 nó mới đến chở cô về. Tới ngay trước cổng của cái nhà đó, nó thấy cô đang thở hổn hển một cách sợ hãi."Hyun? Em sao vậy?" "Về thôi, em không muốn dạy ở đây nữa đâu" chưa kịp để con nhỏ trả lời, cô nhún vai nó bước lên xe rồi hối nó đi. Nó có hơi chút hoảng sợ và lo lắng phần nào cho cô "Hyun có chuyện gì với em vậy?" "Thằng.... thằng nhỏ đó... xem xíu nữa là....hic.... em bị nó đè ra làm chuyện...." Seungwan bực tức nhưng vẫn nhẹ nhàng với cô "Vậy sao em không la lên?" "La lên thì có ích gì cơ chứ? Phòng thì cách âm, đã vậy ba mẹ của nó còn muốn nó sau này cưới em." Cô ôm chặc lấy eo nó, nó cảm nhận được hơi thở hộnc hển của cô. "Thật trơ trẻn, Wan mà gặp nó trên trường thì nó biết tay Wan" nói rồi nó chạy thật nhanh, gương mặt nó trở nên tức giận hơn."Nhưng làm sao em thoát được?" "Thì cái tờ giấy có thuốc gây mê mà Wan đưa em đấy, em lấy ra rồi chặn lên miệng nó" Giờ thì nó hả giận được phần nào và mãn nguyện với cái cách mà cô đã làm với cái thằng dê sòm đó.Ok? Được không? Bù lại cho hôm qua nhe ^^
Nó khoanh tay nhìn cô khi đang cùng cô tận hưởng cơn gió mát ngoài sông Hàn. "Em ổn mà, em đang lo cho Wan đây." "Hửm...Wan sao? Có gì mà em phải lo cơ chứ?" Nó nghiễm nhiên trả lời cô như chẳng có chuyện gì xảy ra."Thì trên lớp có lúc nào em thấy Wan trả bài em một cách đàng hoàng đâu" cô nựng cái má phúng phính của nó."Ừ thì..." nó gãi đầu gục mặt xuống cười."Lúc thì Bae Joohyun + Son Seungwan + V_ing.... bla bla" một ví dụ điển hình cô lấy khi trả bài nó, cô chỉ biết cười trừ và tựa mình vào lòng nó.Nó hít một hơi thật sâu rồi thở ra tận hưởng bầu không khí trong lành của mùa hè, có chút se nóng xen lẫn những cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc nó và cô bay nhẹ lên. Choàng tay qua ôm cô "Có muộn phiền gì thì em cứ nói hết với Wan được chứ? Đừng giấu kín trong lòng rồi tự tìm cách giải quyết, đừng tự bản thân mình tạo một vẻ bọc khác để giấu đi suy nghĩ của mình" Cô không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, con tim lại đập loạn lên, câu nói lúc nãy có hơi rùng mình nhưng dần nó làm cô cảm thấy như mình đang có một chỗ dựa vững chắc để tâm sự, lắng nghe và thậm chí là đổ dồn lên hết cái đôi vai này những điều sầu muộn.
.
.
.
"Em dạy Wan học nha" cô đang nằm trên giường xem TV, vừa ngó nhìn cái người đang chăm chú làm bài tập ở bàn. "Ok vậy cũng được. Wan có chỗ này hơi thắc mắc, nãy giờ suy nghĩ mà vẫn chưa ra đáp án" nó ngoắc cô lại rồi lấy thêm một cái ghế cho cô."Đâu, câu 30 hả? Để em coi thử" cô cố nhíu mày lại để nhìn thấy rõ chữ hơn.
Còn Seungwan, nó say xưa ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đầy quyến rũ đang ngồi cạnh nó."Em hiểu rồi, nó rất đơn giản nhưng chắc do Wan nghĩ hơi sâu vào vấn đề thôi" thế là cô cầm bút lên và bày nó, từ câu này đến câu khác, nó nghe cô giảng bài, nó làm bài tập cùng cô. 45' trôi qua cũng đã gần 7h tối và phải đến lúc cô đi dạy thêm tại nhà của một thằng học sinh, nhà khá giàu, cũng đẹp trai nhưng có tính dê sòm khá cao. Nó luôn nổi tiếng là đứa quấy rối bọn con gái trong trường, nhưng chưa có dịp đụng vào cô Hyun và đây là một cơ hội của nó."Để Wan chở em đi nhé" tối nào chả chở đi mà còn bày đặt hỏi :v Cô gật đầu thay đồ rồi khoác thêm một chiếc măng tô (không biết ghi) vào, xách giỏ mình lên tiếp tục công việc dạy thêm đầy chán nản.Tới nơi, cô hôn lên trán nó tạm biệt, nó nhìn cô khi đã bước hẳn vào trong căn nhà đẹp lộng lẫy và xa xỉ này rồi bỏ đi, nó không quan tâm mấy vì căn nhà cũng chẳng là gì với nó, nó có thể mua một căn lớn hơn nhưng điều đó chẳng có gì ngoài việc là nó quan tâm đến cô Joohyun.
.
.
.
Dừng xe trước quản lẩu của Chorong, nó dắt vào chỗ để xe rồi bước vào trong quán.
"Cơn gió nào đã đưa em tới đây? Còn nhỏ Hyun đâu rồi?" Cô ghẹo nó khi nó chỉ mới bước chân vào quán."Hyun đi dạy rồi ạ. Chorong'ss chị làm vài ly với em được không ạ?" Nó lễ phép mời cô."Được, dẫu sao thì quán hôm nay cũng vắng khách, vả lại chị cũng đang chán ngấy đây" nói rồi khoác tay dẫn nó về phía cái bàn chỉ có hai người ngồi."Phục vụ làm ngay nồi lẩu bò đủ 2 suất người ăn, cầm theo vài chai rượu soju ra nữa" nghe xong, cô phục vụ chạy ngay vào trong bếp báo với đầu bếp làm."Em hỏi chị vài chuyện được không ạ?" "Được, bất cứ điều gì em thắc mắc" cô gật đầu, đập nhẹ lên bàn."À.... ừm...em chỉ muốn hỏi chị là chị có biết ba mẹ Joohyun không mà sao em chưa bao giờ thấy cô ấy nhắc tới. Có vài lần hỏi thì cô ấy chỉ nhìn em rồi lơ đi qua chuyện khác" Nghe tới đây Chorong thật sự rất đau lòng, tim cô như muốn thắt lại "Khó nói với em quá, thôi được rồi... nếu em muốn chị kể thì ok, nhưng đừng nói với con nhỏ đó được chứ?" Nó liền gật đầu lia lịa rồi bắt đàu ngồi nghe câu chuyện mà Chorong sắp kể.
---------------------------------------------------------
Joohyun và Chorong đã cùng học với nhau từ hồi mầm non cho đến khi vào đại học tại Seoul thì tách rời mỗi người theo đuổi một công việc. Chorong kinh doanh, Joohyun làm giáo viên nhưng không vì thế mà tình bạn của họ bị cắt đứt.
Từ lúc nhỏ, gia đình của cả hai đã rất thân và còn xem con của họ như con mình. Cho đến một ngày, ba mẹ của Joohyun mất tích và cô phải sống với bà dì của mình. Cho đến tận hai năm sau, ba mẹ cô được tìm thấy trong một cái nhà kho chứa gạo chuyên chở. Nhưng họ đã ra đi vĩnh viễn và phải sống với một bà dì luôn ghét cay ghét đắng cô, công việc gì cũng đày đọa lên đôi vai bé nhỏ của cô và thậm chí là đánh đập cô không thương xót nên cũng chính từ đó, cô càng trở nên xa lánh mọi người hơn, tự tạo cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói khiến ai nhìn cũng phải rùng mình, cô chỉ có một người bạn là Chorong. Cô cùng người bạn chia sẻ nỗi buồn, vui cho nhau. Chorong có gợi ý muốn Joohyun về nhà mình sống nhưng lần nào cô cũng từ chối.
Mãi cho đến khi học cấp 3, sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Trong một đêm thanh vắng, khi cả gia đình nhà dì Joohyun ngủ thì cũng là lúc cô khăn gói đi sang nhà Chorong tạm trú. Ba mẹ Chorong thấy những vết bầm tím trên cơ thể Joohyun mà cảm thấy đau lòng xót xa. Từ đó, họ luôn coi cô là con gái ruột của gia đình và về phía nhà dì Joohyun đã bị tạm giam vì tội bóc lột sức lao động người. Sau thời gian, cô và Chorong quyết định lên Seoul lập nghiệp và tất nhiên gia đình Chorong đã vui vẻ cho họ đi. Lúc đấy, vì vừa bắt đầu lập nghiệp nên cả hai cảm thấy chưa vững chãi, hằng ngày để dành dụm tiền và chỉ sống qua ngày nhờ miếng mì gói. Họ luôn tựa vào nhau để cố gắng, cho đến một ngày Chorong xin được việc tại một quán lẩu nổi tiếng và chỉ khoảng 6 tháng sau, Chorong lên làm chủ của cái quán lẩu này. Cô vui mừng, chia tiền cho Joohyun và thế là cả hai tạm chia tay nhau. Chorong chuyển chỗ sống và để Joohyun lại căn trọ này.
---------------------------------------------------------
Nước mắt con nhỏ bắt đầu rơi xuống. Chorong nhìn mà thấy cảm thương cho nó "Không nhờ em chắc con nhỏ đó giờ nó vẫn còn lưu lạc đi vay tiền trả nợ" cô lấy giấy thấm lên giọt nước mắt của nhỏ Seungwan."Thì ra đó chính là lí do cô ấy chẳng bao giờ nói về gia đình mình" "Lúc nó mới về ở với chị, chị cảm thấy shock lắm vết bầm tím, vài vết máu chảy mà chị xót cho nhỏ" Nó và Chorong chỉ ngồi nhâm nhi vài ly và ăn lẩu. Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Joohyun gọi cho nó.
"Em đừng nói với con nhỏ đó nhe, nó mà biết chị nói với em là nó xé xác chị đấy" Vừa leo lên xe nó vừa mỉm cười nhưng lòng nó chau chát lắm "yên tâm đi Rongie em đảm bảo tuyệt đối không nói cho Joohyun đâu. Giờ thì em đi đón cô ấy đã" Nó chạy đi, Chorong vẫn vẫy tay từ đằng sau nhìn chiếc xe chạy khỏi đám sương mù mịt vào buổi tối. Cô dạy tận 2 tiếng và giờ đã gần 9h10 nó mới đến chở cô về. Tới ngay trước cổng của cái nhà đó, nó thấy cô đang thở hổn hển một cách sợ hãi."Hyun? Em sao vậy?" "Về thôi, em không muốn dạy ở đây nữa đâu" chưa kịp để con nhỏ trả lời, cô nhún vai nó bước lên xe rồi hối nó đi. Nó có hơi chút hoảng sợ và lo lắng phần nào cho cô "Hyun có chuyện gì với em vậy?" "Thằng.... thằng nhỏ đó... xem xíu nữa là....hic.... em bị nó đè ra làm chuyện...." Seungwan bực tức nhưng vẫn nhẹ nhàng với cô "Vậy sao em không la lên?" "La lên thì có ích gì cơ chứ? Phòng thì cách âm, đã vậy ba mẹ của nó còn muốn nó sau này cưới em." Cô ôm chặc lấy eo nó, nó cảm nhận được hơi thở hộnc hển của cô. "Thật trơ trẻn, Wan mà gặp nó trên trường thì nó biết tay Wan" nói rồi nó chạy thật nhanh, gương mặt nó trở nên tức giận hơn."Nhưng làm sao em thoát được?" "Thì cái tờ giấy có thuốc gây mê mà Wan đưa em đấy, em lấy ra rồi chặn lên miệng nó" Giờ thì nó hả giận được phần nào và mãn nguyện với cái cách mà cô đã làm với cái thằng dê sòm đó.Ok? Được không? Bù lại cho hôm qua nhe ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me