TruyenFull.Me

Wenrene Quebec Va Chung Ta

Bae Joohyun nhìn qua cửa kính xuống con đường nằm phía trước căn hộ của mình. Toronto ngay cả khi đã mười một giờ đêm cũng vẫn luôn luôn tấp nập như vậy. Những ánh đèn pha đỏ li ti nối đuôi nhau thành từng hàng. Giáng Sinh ở đây chẳng giống như ở Quebec, Toronto nhộn nhịp sẽ luôn khiến con người dễ cảm thấy thật cô đơn.

Kết thúc cuộc gọi từ hai tiếng trước cùng Seungwan cũng chẳng giúp ích hơn cho Joohyun một chút nào, nàng thở dài trở vào trong rồi thả mình trên chiếc ghế bành lớn màu xám đặt giữa phòng khách. Dạo gần đây Joohyun luôn cảm thấy áp lực từ công việc, nhưng nàng lại chẳng thể nào mở lòng để chia sẻ với bất cứ ai dù là với hội chị em thân thiết hay kể cả với Seungwan. Và điều này khiến nàng như phát ốm lên được.

Bae Joohyun lặng lẽ nằm trên chiếc ghế bành, mắt nhắm hờ lim dim tận hưởng bầu không khí Giáng Sinh và để mặc những suy nghĩ của mình trôi trong bản Silver Bells được phát ra từ chiếc máy phát nhạc đĩa than được đặt trong góc tường. Cả căn phòng tràn ngập những thứ ánh sáng đủ màu sắc vàng trắng tỏa ra từ cây thông Noel cạnh đó. Giáng sinh thoạt nhìn qua rất ấm áp, nhưng thật ra cũng rất cô đơn.

Vào tuần lễ Giáng Sinh, Toronto sẽ như khoác lên mình một bộ áo sặc sỡ hơn. Khắp mọi nơi trên những con đường ở đây sẽ ngập tràn màu sắc của những ánh đèn neon. Các tòa nhà mọc san sát nhau và âm nhạc thì luôn nhộn nhịp mọi lúc. Trên phố, xe cộ hòa lẫn dòng người đi lại, người ta đang đi mua sắm đồ đạc chuẩn bị cho đêm nay. Hai bên đường, nơi có những cửa hàng bày bán đồ trang trí và đồ chơi thì luôn tấp nập khách ra vào. Vào mỗi dịp Giáng Sinh,tại quảng trường sẽ luôn có một cây thông rất lớn được đặt ở trung tâm, cây thông này sẽ cao và lộng lẫy đến mức từ phía xa xa cách mấy tòa nhà người ta cũng có thể trông thấy cái đỉnh có gắn một ngôi sao vàng sáng chói.

Lí do để có thể nói rằng Bae Joohyun lại ở một mình vào đêm nay thì đó chính là vì nàng đã từ chối mọi lời đề nghị ra ngoài và thưởng thức bầu không khí Giáng Sinh cùng bạn bè, giống như những năm trước đây nàng vẫn làm thế. Joohyun chỉ cảm thấy Giáng Sinh thì nên có một chút gì đó ấm áp và êm đềm hơn là một khung cảnh nhộn nhịp ngoài kia. Dù là thế nhưng dường như Joohyun đã và đang cảm thấy vô cùng thiếu thốn một điều gì. Có lẽ là thế, nàng muốn Seungwan có thể ở ngay đây, ngay lúc này thì có lẽ nàng sẽ cảm thấy tốt hơn.

Tiếng chuông nhà thờ từ các phía khác nhau của thánh phố đã đổ vào thời khắc nửa đêm, dòng người tụ tập về phía quảng trường nơi có cây thông lớn và cùng nhau cầu nguyện một năm mới an lành. Cũng chính là khi chuông điện thoại của Bae Joohyun vang lên và nàng bắt máy trả lời.

"Joohyun à"

"Ừ Seungwan"

"Giáng sinh vui vẻ, em yêu chị"

Bae Joohyun bỗng chốc thấy lòng mình mơ hồ nhẹ bẫng. Nàng nở một nụ cười nhỏ, sau đó thì thầm vào trong điện thoại

"Seungwan cũng Giáng Sinh vui vẻ." Sau đó chợt im lặng rồi thở dài một tiếng "Giá mà em đang ở đây nhỉ"

"Nhớ em à?"

"Ừ, rất nhớ"

Son Seungwan khúc khích cười, mở lời "Vậy em có quà Giáng Sinh cho chị đấy. Thử mở cửa ra xem"
Lời nói của cô đã gợi nên một sự tò mò nho nhỏ cho Joohyun, nàng bước đi vội vàng về phía cửa ra vào, dùng đầu và vai kẹp điẹn thoại ở giữa rồi mở cửa ra.

Vào lúc ba tiếng trước, Son Seungwan ngồi trong khu chờ checkin ở sân bay đông nghịt người, có vẻ như người ta đang vội vàng lắm để kịp đoàn tụ cùng gia đình trong dịp lễ này. Nếu như đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Joohyun thì sẽ ra sao nhỉ, nàng chắc sẽ không mừng quá mà bật khóc đâu nhỉ.

Đứng trước mặt nàng, mỉm cười thật tươi và nhìn nàng thật dịu dàng. Bae Joohyun cảm thấy bản thân như đang trải qua cảm giác mơ hồ, tưởng như không thật khi Seungwan đột nhiên xuất hiện trước mắt. Son Seungwan mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt ánh lên những cảm xúc yêu thương và hạnh phúc.

"Chúc mừng lễ Giáng Sinh"

"L..Làm thế nào em lại ở đây?"

" Sao vậy? Không muốn gặp em hả? Tại sao lại ngạc nhiên như vậy chứ?" Gương mặt cô tỏ rõ sự bối rối và cả buồn cười khi trông thấy biểu cảm của nàng.

"Không..không, nhưng không phải em vẫn đang ở Quebec sao? Chúng ta chỉ vừa nói chuyện điện thoại..."

"Này Bae Joohyun, em đã cất công bay đến nơi cách tận hai tiếng đồng hồ để đón Giáng Sinh cùng với chị đấy. Vậy mà chị vẫn định để em đứng đây rồi hai chúng ta sẽ chơi trò vờn nhau với những câu hỏi kiểu như vậy luôn sao? Thật sự đấy Joohyun." Son Seungwan đã đạt đến cảnh giới của ngưỡng bối rối và buồn cười thật sự vì biểu cảm ngơ ngác đáng yêu của nàng. Cô bật cười và nói một tràng dài.

Nàng chẳng nói gì nhiều, đột ngột ôm chặt lấy Seungwan "Chị nhớ em, rất rất nhớ em"
Joohyun ôm ghì chặt lấy cô, đột nhiên nức nở.

"Sao vậy? Tại sao đột nhiên lại khóc vậy? Em xin lỗi, em không nên nói lớn như vậy. Em xin lỗi" Son Seungwan trở nên lúng túng, cô chẳng biết phải xử lí tình huống này như thế nào nữa. Nhưng sau đó, Joohyun bất ngờ dùng hai tay ôm lấy gương mặt cô, hôn vào đôi môi thật sâu thật nồng nàn.

Đôi môi của Bae Joohyun tựa một nghệ sĩ, lướt đi thật nhẹ nhàng và để lại những cảm xúc thật khó tả. Hương vị anh đào vương vấn, giống như đang áp môi lên một viên kẹo marshmallow, đôi môi của Seungwan đầy cuốn hút, đã cuốn phăng đi mọi suy nghĩ và ý thức của Bae Joohyun. Nàng đắm chìm trong đó, như một kẻ say tình lãng quên thời gian thực tại. Bọn họ buông nhau ra khi hơi thở gần như đã cạn kiệt.

Son Seungwan lặng yên nhìn Bae Joohyun bằng một ánh nhìn âu yếm rồi chân thành bày tỏ "Em yêu chị"

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ đèn neon trên cây thông tỏa ra ấm áp. Bản Silent Night phát lên êm đềm trong đêm, Bae Joohyun nằm gối đầu lên cánh tay Son Seungwan, mắt lim dim thỏ thẻ

"Seungwan này, khi nhìn thấy em chị cảm giác hạnh phúc lắm. Cảm ơn em vì đã xuất hiện"

Son Seungwan không nói gì, ngón tay cô chạm lên những sợi tóc của Joohyun xõa trên vai mình, lăng nghe những hơi thở nhè nhẹ của nàng. Sau đó lại dùng đầu ngón tay miết lên sống mũi thẳng tắp cũng đôi môi hồng, rồi khẽ hôn vào đó.
Nụ hôn dịu dàng như tan ra trên đầu môi hòa vào không gian êm lặng, hơi thở phả lên gương mặt nàng, những ngón tay lành lạnh chạm vào chiếc cổ trắng ngần của Joohyun, làm nàng khẽ rùng mình ngân lên một tiếng kêu rất khẽ. Âm thanh ấy giống như hormone andrenaline chạy dọc toàn thân Seungwan, hơi thở đột nhiên gấp gáp và nặng nề, cô đẩy sâu hơn nụ hôn và để cho bàn tay của mình lang thang đâu đó trên lưng và hông nàng. Bae Joohyun trong phút chốc nóng bừng, nàng muốn nhiều hơn thế nữa. Cảm giác khát khao hiện rõ lên trong từng tiếng thở, đôi tay ghì chặt cổ Seungwan vào nụ hôn đầy xúc cảm.
Son Seungwan từ từ chậm rãi hôn lên cần cổ trắng muốt rồi lại đặt môi lên khung xương đòn của nàng. Đôi môi ấm nóng kích thích cơ thể của Joohyun ở mỗi nơi nó tới. Tâm trí của nàng căng lên tựa dây đàn nhưng cũng đầy mơ hồ ảo giác, hơi thở cô lướt trên làn da đầy nhạy cảm của nàng. Nhanh lên một chút.
Đôi bàn tay của Seungwan vấn vương bên mép chiếc áo len, chần chừ như đang chờ một điều gì, Joohyun cất lên nhưng tiếng ngân khe khẽ như đồng ý cho những hành động đầy dục cảm sau đó. Những ngón tay mảnh khảnh lành lạnh lướt trên làn da ấm nóng, những cái rùng mình nhẹ nhàng, Son Seungwan chậm rãi cởi chiếc áo len trên người nàng. Cùng nhau nối lại nụ hôn triền miên, bàn tay đã từ lúc nào đặt ở sau lưng mở khóa chiếc áo ngực. "Tách" một tiếng, khuôn ngực của Bae Joohyun đầy đặn, mùi hương sữa tắm tỏa ra thoang thoảng, vương trên đầu mũi cô. Đặt một nụ hôn ở chính giữa khe ngực trắng muốt, cơ thể nhạy cảm của nàng bị Seungwan kích thích, lông tơ nổi lên và đỉnh ngực săn lại.

"Hah~" Hơi thở Joohyun đầy thổn thức, nàng cảm nhận từng tế bào trên cơ thể mình như đang bị kích thích, cô đặt môi lên bầu ngực nàng, khiến nàng run rẩy, hơi thở nóng bừng phả lên từng centimet da thịt trắng muốt. Bae Joohyun và Son Seungwan quấn lấy nhau cả đêm dài, hòa linh hồn của mình cùng người kia.

Không gian lặng như tờ làm nền cho những tiếng nỉ non thổn thức. Xúc cảm của con người bùng cháy, họ đắm chìm trong tình ái, ẩm ướt, nóng bỏng, hơi thở nồng nàn và ánh mắt ngập tràn yêu thương. Ngoài trời tuyết đã rơi phủ kín mặt đất, Giáng Sinh tựa như điều gì đó rất đặc biệt, biến những ước nguyện thành sự thật, san sẻ yêu thương và đưa những người yêu nhau đến bên cạnh nhau.

----------------------------------------------------------------

Nếu các cậu không biết thì tôi rất ít khi đọc H, thường thì đến mấy đoạn H sẽ xấu hổ lấy khăn che mặt bỏ chạy :))))) Và đây cũng là lần đầu tiên tôi viết H luôn, tôi chẳng biết có bị lan man hay dài dòng quá không, nếu có thì hãy cmt cho tôi biết nhé để sau này nếu có lâm vào tình cảnh trớ trêu phải viết H thì tôi sẽ sửa :)))))

.

.

.

.

.

.

.

.

À mà còn nữa, tôi cố tình viết hụt đấy :"> Chúc các cậu FA ở nhà Giáng Sinh vui vẻ.

Cảm ơn vì đã ủng hộ, hãy cmt và vote vì một tương lai tác giả không lười và truyện chất lượng hơn!! Yêu các cậu!!😗😗😗😗😗


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me