When The Pyramids Whisper Khi Kim Tu Thap Thi Tham
Cát.Trong mi mắt, giữa hơi thở gấp gáp và ánh sáng chói loá vừa rút đi, là cát vàng trải dài vô tận. Jasmine nằm bất động, đầu óc quay cuồng. Cô chống tay, gượng dậy. Mặt đất khô cứng, ánh nắng rát bỏng.Lều trại khảo cổ biến mất.Không còn Charles, không còn căn phòng bí mật, không còn những cuốn sổ ghi chép hay dụng cụ bằng đồng. Chỉ có nắng, gió, và một thế giới lạ lẫm đập vào mắt.Cô đứng dậy, quay một vòng. Ở phía xa... là một kiến trúc đồ sộ đang được xây dựng giống dạng kim tự tháp. Không phải là đống đá cổ xưa phủ cát mà cô đang khảo sát. Mà là một kim tự tháp đang được xây dựng. Có hàng trăm, hàng ngàn con người đang miệt mài lao động. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, họ kéo những tảng đá khổng lồ bằng dây thừng và gỗ lăn.Cô nhíu mày.Một vở kịch? Một buổi diễn lịch sử? Không thể nào. Không ai có thể dựng lại cảnh tượng này một cách hoàn hảo đến vậy.Jasmine bắt đầu bước. Mỗi bước đi đều đầy hoài nghi. Cô không dám tin mắt mình. Nhưng lòng bàn chân trần cảm nhận được sự thật—nền đá nóng bỏng, những hạt cát cứa vào da. Chiếc nhẫn vẫn nằm trong tay cô, phát ra hơi ấm dị thường.Cô đi về phía có tiếng người, dọc theo một con đường đất. Dần dần, những túp lều thấp, quầy hàng và tiếng rao mời xuất hiện. Một khu chợ đông đúc hiện ra, tấp nập người qua lại. Họ mặc những tấm vải thô, đầu quấn khăn, chân trần hoặc đi dép da. Bầu không khí oi ả, mùi của mồ hôi, trái cây chín, thịt khô và khói cháy lan tỏa như một bản giao hưởng hỗn loạn, sống động.Jasmine đứng sững nơi đầu chợ.Một người phụ nữ đụng phải cô, quay lại trừng mắt: "Đồ ngoại bang!"Giọng nói... là tiếng Ai Cập cổ. Nhưng bằng cách nào đó, cô hiểu được. Có thể là vì cô đã học qua vài khóa tiếng Ai Cập cổ trong thời đại học, nhưng cô không nghĩ trình độ của cô đủ để nghe trôi chảy thế này.Những ánh mắt dồn về phía cô. Váy da châu Âu, tóc xoã, giày bốt. Một dáng vẻ không thể lạc lõng hơn trong khu chợ cổ xưa này.Một nhóm thanh niên chỉ trỏ. Có tiếng xì xào:"Người Hy Lạp à?""Không, người La Mã sao?""Nhìn cái áo kìa! Loại vải gì vậy trời?"Jasmine rụt người lại. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, bước nhanh hơn, chen qua đám đông. Ánh mắt mọi người bám riết lấy cô như kim châm, ánh nhìn từ những kẻ bán thịt, những phụ nữ đang vo gạo, từ mấy đứa trẻ bụi bặm đang ăn quả lựu đỏ mọng... Tất cả đều đầy ngờ vực và ác cảm."Chiếc váy này... là kiểu váy đang thịnh hành mà." Jasmine bối rối nghĩ. "Có thể họ không quen với phong cách châu Âu? Hay là... đoàn kịch? Mình chắc chắn đang mơ. Có lẽ do thiếu ngủ, hoặc khí độc trong hầm khảo cổ. Mình chỉ... ngất đ?"Tim cô đập dồn dập. Cô chạm vào trán, thấy nóng. Đôi mắt liếc nhìn quanh. "Phải rồi. Một giấc mơ. Mình sẽ tỉnh dậy thôi. Mình đang mơ."Bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, Jasmine lảo đảo nép vào một bức tường đất sét bên đường. Cô ngồi bệt xuống, hít thở dồn dập."Mình mệt quá rồi. Chắc chắn đây là ảo giác..." cô thì thầm với chính mình, giọng nghèn nghẹn.Cô nhắm mắt, mong chờ khoảnh khắc mọi thứ tan biến. Nhưng khi mở ra, cảnh vật vẫn vậy. Chợ vẫn ồn ào, nắng vẫn rát bỏng, và ánh mắt mọi người vẫn đổ dồn vào cô như nhìn một sinh vật đến từ thế giới khác.Một quầy hàng trái cây hiện ra gần đó. Người đàn ông bán hàng đang sắp xếp quả chà là."Xin lỗi," cô lên tiếng, giọng run run, "Cho tôi hỏi... đây là đâu?"Ông ta nhìn cô từ đầu đến chân rồi bật cười khẩy: "Lại một ả điên từ phương Tây tới gây rối chăng? Ăn mặc như con hát, nói năng thì lạ lùng. Ngươi không biết đây là chợ phía Nam thành Mennefer sao? Năm thứ mười tám triều đại Pharaoh Khafre!"Cô chết sững.Pharaoh Khafre?
Thành Mennefer?
Năm thứ mười tám...Tim Jasmine trượt một nhịp. Lý trí cố bấu víu vào một lời giải thích: tái hiện lịch sử, mơ mộng, thuốc mê, bệnh tâm thần—bất kỳ thứ gì có thể mang đến sự hoang tưởng.Nhưng không có sân khấu, không có thiết bị âm thanh, không có người mặc áo khoác spencer hay xe ngựa chở đầy trang phục.Cô đang ở... quá khứ?"Không... không thể..."Jasmine quay người bỏ chạy khỏi khu chợ. Người đi đường né sang một bên, vài người chửi mắng khi cô xô phải họ.Sau lưng, những lời mắng "ngoại bang", "dị dạng", "tà giáo" vang lên không ngớt. Cô không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ muốn thoát khỏi những ánh mắt soi mói và câu chữ sắc như dao.Cô rẽ vào một con hẻm nhỏ. Vắng người. Tim đập thình thịch, cô tựa vào tường thở dốc. Một đứa trẻ chạy vụt qua, để lại tiếng cười khanh khách.Chiếc nhẫn.Jasmine nhìn xuống lòng bàn tay. Nó vẫn nằm ở đó, rực sáng yếu ớt như một ngọn lửa lạ lùng. Thứ này đã kéo cô đến đây?Cô nhìn xuống bộ váy đang mặc—vải dày, may theo kiểu châu Âu, tay bồng, cổ cao. Rõ ràng, nếu muốn sống sót ở nơi này, cô cần... biến mất. Ít nhất là với dáng vẻ hiện tại.Trong một góc vắng có mấy tấm vải phơi trên dây. Gần đó, một giỏ quần áo bẩn. Chẳng có tiền, chẳng có danh phận. Jasmine cắn môi."Xin lỗi trước nhé..." cô thì thầm, rồi lén lấy một bộ đồ vải thô của nữ lao động, nhanh chóng chui vào góc sau một nhà kho để thay. Chiếc váy da mới mua giờ đây đã bị cô cuộn lại giấu trong túi vải, vất vào một góc của nhà kho. Ngay khi vừa bước ra, một tiếng quát vang lên: "Kẻ trộm! Dừng lại!"Cô giật mình bỏ chạy. Một gã đàn ông rượt theo, theo sau là vài người trong chợ nhận ra cô. Tiếng hô gọi lính canh dậy lên.Jasmine vừa chạy vừa cắn răng. Từng bước chân nặng trĩu. Cô không biết nơi này là đâu, không biết vì sao mình đến đây. Nhưng có một điều chắc chắn:Cô đã không còn ở năm 1817 nữa.Và chiếc nhẫn—vẫn nằm trên tay cô, như một dấu ấn không thể xoá bỏ—có lẽ chính là chìa khóa để sống sót ở Ai Cập cổ đại.____________________Có thể bạn đã biết: Khu chợ Mennefer được nhắc tới trong chương này hoàn toàn có thật.Mennefer (𓅓𓈖𓃀𓇋𓇋𓊖) là tên Ai Cập cổ đại của thành phố Memphis, kinh đô đầu tiên của Ai Cập cổ đại, nằm ở vùng hạ lưu sông Nile.– Tên Mennefer nghĩa là: "Bền vững và đẹp đẽ".
– Tên này xuất hiện từ thời Cổ vương quốc (triều đại thứ 4 là thời của Pharaoh Khafre)
– Về sau, người Hy Lạp gọi Mennefer là Memphis (tên gọi phổ biến hơn ngày nay).
21h28' 29.05.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me