Williamest Dung Lam The Voi Bat Cu Ai
Sáng hôm sau Est thức dậy lại tiếp tục hối hận vì hôm qua kích động mà uống quá nhiều, hôm nay đầu lại còn đau hơn hôm trước gấp mấy lần, Est thẩn thờ cố gắng ngồi dậy, phải mất một lúc lâu mới có thể tỉnh táo hơn được một chút, anh chợt nhớ tới gì đó đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, không hiểu sao có hơi thất vọng khi không thấy William, có lẽ cậu đã về từ tối hôm qua rồi.Est còn đang định xuống giường thì cửa phòng mở, William trên tay cầm theo môt ly nước ấm bước vào, Est không nhịn được cảm thấy vui vẻ hơn một chút, tâm trạng âm trầm lúc nãy cũng không còn nữa.- Anh còn tưởng em đã về rồi?William đưa nước cho Est, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.- Anh thế này, sao em yên tâm về được. Còn mệt không?Est ngẩn người lắc đầu. William vẫn dịu dàng đưa ly nước sang cho Est.- Uống nước ấm cho bao tử không cồn cào trước rồi hãy tắm, em có nấu cháo ấy, tắm xong rồi thì xuống ăn nha, em xuống dưới trước.William nói rồi nhanh chóng đứng lên rời khỏi phòng để lại Est vẫn ngồi đó nhìn chăm chăm theo hướng cửa, Est cảm giác William hôm nay có cái gì đó không đúng, nhưng thật sự là anh nghĩ không ra có gì đó lạ ở William, Est theo thói quen tự nhẹ vỗ đầu mình mấy cái, sau đó ngoan ngoãn uống hết cốc nước sau đó mới thong thả mà đi tắm thay quần áo.Tắm xong đầu óc cùng cả người cũng thoải mái dễ chịu hơn một chút, Est xuống nhà thì đã thấy William đang ngồi xem điện thoại trên sofa, vừa thấy Est đi đến thì William đã nhanh chóng tắt điện thoại, ngẩng đầu cười.- Xong rồi sao, chắc chắn là đói lắm rồi, đi ăn sáng, em nấu cháo thịt bằm ngon lắm.William tự nhiên nắm tay Est kéo xuống bếp để anh ngồi xuống rồi bản thân bận bịu sang múc cháo ra tô bé, cẩn thận mà mang một tô cháo nóng hổi thơm phức đến trước mặt Est, rồi cũng tự lấy một phần cho bản thân.William vẫn bình thường, không có vẻ gì là không vui cả, nhưng Est bên cạnh William lâu như vậy, anh cũng chưa bao giờ thấy cậu điềm đạm an tĩnh như bậy giờ, rõ ràng cậu vẫn cười, vẫn dịu dàng với anh, nhưng Est lại không thật sự cảm thấy William đang vui, anh vẫn có cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng nhưng cũng không biết giải thích sao cho đúng về cảm giác này của bản thân anh nhưng chắc chắn là William mà Est biết, sẽ không như thế này.William mà Est biết chắc chắn tối hôm qua sẽ chui vào chen lấn ngủ cùng anh, sáng sớm sẽ mè nheo quậy phá gọi anh dậy rồi đòi cùng anh đi ăn sáng, trong lúc ăn thì chắc chắn sẽ nói chuyện trêu đùa Est không ngừng, chứ sẽ không phải là dáng vẻ có hơi chút trưởng thành như hiện tại.- William?- Sao vậy, em nấu không ngon hả?Est vội xua tay.- Không, không có, chỉ là...em không giận anh nữa sao?- Em thì có bao giờ giận anh đâu chứ, đừng nghĩ bậy bạ.Hai người trải qua bữa sáng trong yên bình nhưng trong lòng cả hai lại không như vậy, lòng ai cũng gợn sóng hết cả rồi. Est vẫn thoáng hoang mang không biết được giữa hai người đang có thât sự là sẽ bình thường trở lại như trước không, anh vẫn còn hoài nghi rằng câu nói của anh ngày hôm qua William có còn để tâm hay không, nhưng nếu là để tâm thì là tại sao vì vốn dĩ giữa anh và cậu vốn thật sự không hơn mức tình bạn, còn nếu như là cậu không để tâm, thì Est lại cảm thấy có gì đó khó chịu.William dọn dẹp, vốn Est muốn rửa chén nhưng cậu cũng một mực giành lấy, sau khi đã dọn sạch sẽ nhà bếp, William ra phòng khách lấy áo khoác định ra về nhưng đã kịp bị Est níu lại.- Hôm nay cả hai chúng ta đều không có lịch.William hơi bất ngờ nhìn Est.- Em biết.Est ngượng ngùng, khó khăn lắm mới nói.- Em, em hôm nay có hẹn không?- Em không, chỉ định về nhà thôi.Est thật sự không hiểu tại sao rõ ràng trước giờ việc anh muốn cùng cậu đi chơi vào ngày nghỉ là việc rất bình thường và tự nhiên, lại từ lúc nào cảm thấy ngượng ngùng khó mở lời như bây giờ anh cũng không rõ, nhưng rõ ràng là anh không thể như lúc trước mà bảo hôm nay rảnh bọn mình hẹn hò một ngày đi được, lời muốn nói ra rốt cuộc lại không nói được.Thấy Est ngồi đó cứ chần chờ mà nhìn mình như có điều khó nói, William lo lắng lại gần sờ trán anh.- Đâu có sốt, anh khó chịu ở đâu sao, nói em nghe.- Anh không có, chỉ là à ừm... hiếm khi cả hai cùng được nghỉ, anh với em có thể... có thểLời còn chưa nói hết thì "Cạch" cửa nhà Est mở ra, cả người bên ngoài và người bên trong nhà đều giật mình, Est liếc Vee một cái, trong ánh mắt rõ ràng là nói "Ai là người phái anh xuống đây để hại em hả?", Vee thì cũng tự chửi bản thân lanh chanh cần gì phải về đây dọn đồ sớm như vậy, thật sự là phá hoại.Nhưng mà cái gì cũng lỡ rồi, Vee tự nhiên đóng cửa, cười giả điên chào hỏi.- Chào buổi sáng, anh về đây để dọn đồ thôi, liếc anh làm gì chứ.William không cảm thấy có vấn đề khi Vee đến nhà Est, hay cảm thấy có vấn đề khi Vee cần dọn đồ, cái mà cậu đang cảm thấy điều mà cậu đang nghĩ trong đầu rằng Est vẫn còn tình cảm với Vee là đúng, vì Vee cũng giống như cậu, vào nhà của Est mà không cần bấm chuông. Điều đó đồng nghĩa với việc Vee biết mật mã nhà của Est, còn về việc là do những ngày qua Vee ở nhờ nên Est đưa mật mã, hay thật ra vốn dĩ mật mã và cả trái tim của Est từ trước đến giờ chưa từng thay đổi thì William thật không dám nghĩ. William đột nhiên lên tiếng nhìn Vee hỏi.- P'Vee, sinh nhật của anh có phải là ngày 9/4/1999 không?Vee không hiểu tại sao William biết ngày sinh của mình, cũng không hiểu vì sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng cũng theo bản năng mà gật đầu.William lúc này chỉ ước giá như diều cậu suy đoán là không phải, nhưng cậu vẫn phải chấp nhận sự thật rằng, mật mã nhà Est rõ ràng những năm qua chưa từng thay đổi, chỉ có cậu là ngu ngốc không biết gì mà thôi, vừa vặn thật, mật mã nhà Est đúng là 090499. Một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng, thì ra cậu không phải ngoại lệ duy nhất của Est như từ trước giờ cậu vẫn nghĩ, William đầu óc trống rỗng, nơi ngực trái vô cùng khó chịu như bị bóp nghẹn, cậu đứng ở đây trông có khác nào là người thừa thải hay không chứ.- Em về trước, gặp ở công ty sau. Chào P'Vee.William lạnh mặt xoay người rời đi, để lại Est với Vee vẫn không hiểu chuyện gì.- Nhóc con của em lại làm sao vậy?Est cầm gối ném về phía Vee.- Còn không phải tại anh hại sao, thường ngày thì ngủ đến mặt trời lặn mới dậy, hôm nay lại lên cơn gì mà dậy sớm?- Anh là sợ người nào đó của em ghen nên anh phải vội vã cuốn gói đi hay sao, em lại còn trách anh. Nhưng mà, sao cậu ấy hỏi sinh nhật anh làm gì, tính tặng quà hay sao?- Em không biết, anh mau mau dọn đồ rồi cút đi, cút em càng xa càng tốt.Vee làm ra vẻ mặt thiếu đánh trêu Est sau đó cũng đi lên tầng dọn đồ, nhưng đến lúc anh xuống cùng đồ trong tay thì vẻ mặt có chút khó hiểu.- Là em dọn đồ sẵn cho anh hả?Est bĩu môi.- Em cũng không rảnh rỗi đến vậy.Vee khó hiểu vì lúc đi đồ đạc thậm chí là chăn trong phòng còn không thèm gấp, vậy mà hiện tại lại gọn gàng, hơn nữa rõ ràng là chiếc hộp này anh xem rồi để trên giường, mà lúc nãy lại thấy nó được đặt ngay ngắn trên kệ tủ.- Tối hôm qua, em với William, ngủ riêng sao?- Lại bắt đầu rồi đó, tại sao bọn em lại phải ngủ chung?Vee lại đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vã hét lên.- Thôi chết rồi, trời ơi!!!Est bị Vee la làm giật mình, vội vã đập cho Vee một cái.- Anh là bệnh thần kinh chưa khỏi đúng không, làm cái gì vậy hả?- Có phải là William hỏi sinh nhật anh, là do lúc nãy anh bấm được mật mã nhà em không?Est trợn tròn mắt nhìn Vee, nhưng lại vẫn chưa hiểu lắm vậy thì có liên quan gì mà phải la lớn tới vậy.- Thì làm sao?- Còn làm sao, không phải tại cái tật hay quên với lười biếng của em, mà bao nhiêu năm qua không thèm đổi mật mã nhà, làm cậu ấy nghĩ em vì còn vương vấn anh nên mới không đổi mật mã đó.Est lúng túng.- Nhưng nếu cho dù là, em còn tình cảm với anh, hoặc với ai đi nữa, thì cậu ấy cũng không quan tâm đâu, bọn em...- Bọn em cái gì, rõ ràng hai đứa có tình cảm với nhau, em đừng có tự lừa bản thân mình nữa, anh không hiểu rốt cuộc là bọn em bị làm sao. Miệng là dùng để nói, có hiểu không?Est xịu mặt, ngồi đó ôm gối, Vee nhìn Est như vậy có chút không đành lòng, anh đi đến ngồi bên cạnh Est nhẹ giọng.- Có phải, là tại anh, mà tim em không dám chấp nhận việc mình bắt đầu thích một ai đó không?Est vốn là nhiều năm như vậy, anh tưởng rằng bản thân đối với việc năm đó không còn chút để tâm nào, những năm qua vẫn sống vui vẻ, có đôi lúc thoáng nghĩ đến chuyện cũ thì chỉ cảm thấy có hơi chạnh lòng, nhưng rồi lại rất nhanh qua đi, nhưng Est có lẽ đã lầm, có thể đối với Vee anh không còn chút tình cảm nào là thật, nhưng việc năm đó cứa sâu vào tim Est đến rỉ máu như vậy, thì nói không còn bận tâm một chút nào, lại là nói dối.Việc đó xảy ra, Est không khóc, không nháo, cũng chưa từng hỏi Vee là tại sao, khoảnh khắc đứng ở phòng Vee chứng kiến cảnh đó, Est chỉ im lặng rời đi, lúc anh nói lời chia tay với Vee, cũng không hỏi Vee bất cứ điều gì và cũng rất ăn ý, lúc đó Vee cũng không hề giải thích một lời nào với Est, cứ như vậy hai người chia tay vào một ngày bình thường, cuộc trò chuyện cũng bình thường, không có cãi vã trách móc, cũng không có một sự níu kéo nào. Cứ như vậy, Vee thì rời đi du học, Est thì vừa học vừa bước vào giới giải trí.Những ngày sau chia tay, Est vẫn đi học, đi làm thêm, làm mọi thứ để khiến bản thân mình bận rộn hơn, Est vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng thật sự là chết tâm, cảm giác đau nhói đến nghẹn thở, cảm giác kinh khủng mỗi khi nhớ đến cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy, rồi chua xót khi nhìn lại chặng đường của cả hai, cảm giác đó có lẽ cả đời này Est cũng không thể nào quên được, là chết lặng, là hụt hẫng đến nỗi muốn khóc cũng không thể khóc được.Est lai nhớ về khoảng thời gian đó, Est ngay cả ăn cũng ăn không vô, dù đã cố gắng nhưng vẫn không thể nuốt nổi, rốt cuộc là có một đêm dạ dày bị loét, một mình phải tự bắt xe đến bệnh viện, một mình trải qua phẫu thuật, rồi lại một mình xuất viện vì không muốn bạn bè người thân lo lắng cho mình.Est cứ như vậy một mình mà trải qua hết tất cả đau buồn một mình, công việc cũng vậy, tình cảm cũng vậy, anh chưa bao giờ muốn người xung quanh phải bận lòng. Quả thật là Est rất sợ, nỗi sợ hãi này đã có trong anh ngay từ khi anh biết mình sẽ có partner, ngay từ những ngày đầu gặp gỡ làm quen với William, Est đã luôn rất sợ bản thân anh không thể mở lòng cởi mở hơn với bạn nhỏ này vì vốn William vẫn luôn có một bức tường nhỏ trước khi cậu gặp Est, nỗi sợ đó lớn dần trong Est theo thời gian khi càng lúc anh với William ngày càng thân thiết, anh rất sợ, sợ rằng sẽ đánh mất William, đánh mất mối quan hệ tốt đẹp như hiện tại, nên hết lần này tới lần khác Est luôn cố gắng tựu dối lỏng rằng bản thân chỉ xem William là em trai và sẽ không bao giờ hơn như thế, vì Est không tin vào tình yêu.- Est?Thấy Est ngồi ngẩn người, Vee lay nhẹ vai anh hỏi, Est giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ vẩn vơ từ nãy giờ, rốt cuộc cũng chịu nói thật.- Thật ra không phải là em không hiểu bản thân mình có cảm giác ra sao, em chỉ là, chỉ là em thật sự rất sợ, P'Vee anh nói xem em phải làm sao với William bây giờ?- Em không cần làm gì hết, việc em cần làm, là đừng trốn tránh nữa, bản thân và tim muốn như nào, thì cứ làm theo thế đó. Est à, chuyện đã qua anh biết để lại trong lòng em bóng ma rất lớn, nhưng anh nghĩ William đã làm mờ đi nó rất nhiều rồi, sẽ ổn thôi.Est vẫn còn bối rối lắm nhưng cũng nghe lời Vee thôi không suy nghĩ lung tung nữa, anh ở nhà cả ngày hôm đó, mãi cho đến tối khi đang xem lại những tiết mục sẽ biểu diễn vào ngày Fancon để chuẩn bị trước cho buổi tập ngày mai, Est lại nhận được cuộc gọi từ chị Ping đạo diễn vũ đạo tiết mục solo cho anh.- Em nghe ạ.Đầu dây bên kia có chút gấp gáp cùng bất lực.- Est đang làm gì đó, có tiện không lên công ty liền giúp chị với.- Ơ, sao vậy ạ, em đang rảnh, vũ đạo có vấn đề gì sao chị?- Vũ đạo thì không, nhưng người của em thì có đó, được rồi, lên liền dùm chị nha, chị đợi.- Ơ, P'Ping?Ping tắt máy để lại Est trong sự lo lắng cùng khó hiểu, anh rất nhanh phóng đi thay quần áo rồi lái xe đến công ty.30 phút sau Est đã có mặt ở GMMTV, anh gấp gáp chạy lên phòng tập, vừa mở cửa vào thì đã thấy William ngồi giữa phòng tập cùng với các anh chị dancer và biên đạo, vẻ mặt đen hơn đáy nồi, khó chịu nhăn nhó.- Est, may quá em tới rồi, giải quyết người của em đi.Chưa kịp đợi Est lên tiếng thì William đã lạnh giọng.- Em nói rồi, không được là không được, đổi tiết mục đi.Est hoang mang đi đến chỗ William, vì cậu nhóc này cả người tỏ ra sát khí đang cọc chớ lại gần, nên anh cũng có hơi không được tự nhiên nhẹ giọng.- William, sao vậy, có chuyện gì sao?Willam quay sang liếc Est.- Anh nói đi, là P'Ping ép anh diễn bài Saxo Love đúng không?Est lúc này mới chợt hiểu ra chuyện gì, thật ra là đáng lẽ Est sẽ nói với William mình muốn diễn bài này đầu tiên, nhưng vì mấy ngày qua có quá nhiều chuyện liên tục ập đến nên vẫn chưa có cơ hội nói.- Không có, là anh, anh muốn diễn bài đó nên nhờ P'Ping biên đạo.- Anh muốn diễn?Sắc mặt của William sau câu nói của Est lại càng đen đi mấy phần, giọng nói cũng âm trầm hơn. Mọi người cảm thấy không ổn nên chọn cách bỏ chạy, trước khi đi Ping còn nhìn Est với ánh mắt đồng cảm theo kiểu cố gắng năn nỉ người ta để được diễn đi nữa.Đợi mọi người rời khỏi phòng rồi, không gian yên tĩnh đến đáng sợ chỉ còn lại hai người William và Est, Est khẽ níu góc áo William lí nhí.- Em sao lại giận dữ vậy, bộ bài đó không hay hả, hay do.. do anh nhảy... nhảy không đẹp?Est càng nói giọng càng nhỏ dần, vốn dĩ Est đã luôn tự ti về khả năng ca hát và nhảy múa của bản thân, hôm nay thái độ của William lại cứng rắn không muốn anh nhảy bài này, làm cho trong lòng Est có chút chạnh lòng, nghĩ rằng do vũ đạo bài này khá sexy, mà cơ thể của vận động viên bơi lội như anh thì quá cứng nhắc nên có lẽ là không thể hiện được tốt.William vừa nghe Est nói "do anh nhảy không đẹp" thì vội vã xoay người nhìn Est, đúng là lại nghĩ lung tung, Est cúi đầu ĩu xìu, mắt rưng rưng như muốn khóc tới nơi, nét mặt của William dịu đi rất nhiều, hoảng hồn đưa tay nâng mặt Est lên.- Anh nói bậy gì đó, nhảy thì nhảy, sao lại phải cởi áo, sao lại phải là sơ mi trắng, còn có nước nữa.Nói tới đây William lại cảm thấy tức giận đến chu môi.- Anh là đang muốn chọc em tức chết đúng không?- Anh... anh không có!Est bĩu môi oan ức, William đột nhiên đứng sát lại gần Est làm anh giật mình lùi lại, William đưa tay đỡ eo Est kéo lại gần mình, cậu nhìn anh một hồi lâu đến nhỗi tai Est đỏ như cà chua, anh đưa tay muốn trốn tránh đẩy William ra thì không được, tay William đang ôm eo Est vẫn giữ chặt.- P'Est- Hả?- Anh có biết, bình thường anh đã quyến rũ lắm rồi không, anh còn muốn biểu diễn vũ đạo như vậy cùng sơ mi trắng dưới nước, anh đúng là, muốn đòi mạng em mà.William nói rồi gục đầu vào vai Est,Est thật là chưa bao giờ dòm thấy dáng vẻ nghiêm túc như người lớn này của William, làm tim anh đập muốn rớt ra bên ngoài luôn rồi, lúc này Est mới chậm chạp hiểu được là tại sao, sao anh lại có thể ngốc nghếch quên rằng, cậu nhỏ này của anh, rất là giữ của.Est cười đưa tay xoa đầu William.- Em là đang ghen sao?William lập tức nhảy dựng, nhíu mày không vui- Còn không sao, anh nói đi, nhiều người như vậy, khoe cái gì chứ, em không biết, anh muốn diễn bài nào cũng được, nhưng mà trang phục phải chỉnh lại.- Anh thấy concept đó đẹp mà, xin em đó, chẳng lẽ một bài hát sexy như vậy, anh lại mặc áo kín cổng sao.William liều mạng lắc đầu, đưa tay chỉ toàn thân Est từ trên xuống dưới.- Em không chịu, chỗ này, chỗ này. chỗ này. còn có chỗ này nữa, đều là của em, không ai được nhìn.Est nhìn dáng vẻ trẻ con đang giữ kẹo này của William cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh luôn thích nhìn dáng vẻ cậu vô tư như vậy, lúc nào cũng sẽ bảo vệ anh, giữ anh cho riêng mình. Tim Est mềm nhũn, anh nắm tay William đang chỉ lung tung trên người mình, nhẹ nhàng nắm bàn tay cậu chỉ lên nơi ngực trái.- Đúng rồi, đều là của em, chỗ này, cũng là của em.Est cầm tay William chỉ lên tim mình, William nhìn Est có chút bất ngờ, Est cười véo má cậu.- Mọi người chỉ nhìn thấy được thôi, chứ có sờ được đâu mà, đừng có nhỏ nhen với fan như vậy, em đã có thứ mà không ai có rồi mà, ở đây nè.William ngẩng nhìn Est, P'Est của cậu lúc nào cười lên cũng xinh đẹp đến như vậy, chỉ cần nhiêu đó cũng đủ khiến khó chịu của William mấy ngày qua tan biến hết, đột nhiên cậu lại nghĩ ra một ý nghĩ muốn trêu Est.- Vậy thì còn được, nhưng mà, nếu vậy thì em cũng phải cởi áo, vốn bài hát của em chỉ là mặc áo khoác da, vậy thì, em sẽ không kéo khóa kéo. Sắc mặt của Est liền lập tức thay đổi.- KHÔNG ĐƯỢCCCCC!William vẫn nhởn nhơ, vẻ mặt thiếu đánh nhìn Est.- Sao lại không, em cũng chỉ không cài áo, còn không khiêu gợi như anh.- Anh, cái đó, con nít mà bày đặt cởi áo cái gì.William cười, rất hài lòng vì đã trêu chọc được Est, nhìn dáng vẻ Est gấp gáp khi bị cậu trêu, William cái gì cũng không còn giận, cậu đưa tay xoa má anh, cưng chiều nói.- Đúng rồi, em là con nít, nhưng mà con nít này, biết yêu anh đó.Est ngượng ngùng xoay mặt đi né tránh ánh mắt William, lúng túng nói.- Yêu, yêu kiểu gì mà không để ý tới anh mấy ngày nay.Est nói ra câu này, bản thân cũng giật mình, thật sự là mấy ngày qua Est thật sự tủi thân, Est trước giờ chưa bao giờ thích nói suy nghĩ của mình, có chuyện cũng tự giữ trong lòng, nhưng không biết từ lúc nào dưới sự dịu dàng, chiều chuộng anh vô điều kiện của William khiến anh không nhịn được mà đôi lúc làm nũng với cậu. William hiểu Est đang nói đến là chuyện gì, nhìn dáng vẻ uất ức buồn thiu này của Est, William thật không nỡ chiến tranh lạnh với anh nữa.- Được rồi, là em trẻ con, em xin lỗi, sau này em không thế nữa, anh cười lên em xem, cười mới đẹp.Est liếc nhìn William rốt cuộc cũng bị dáng vẻ của cậu chọc cười, anh đưa tay đánh nhẹ cậu nhưng bị cậu giữ tay lại, William lại hiếm khi nghiêm túc, đôi mắt tròn của cậu nhìn anh chăm chú, ánh mắt này thật sự khiến người bên ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ phải thốt lên, không yêu có thể nhìn người đối diện dịu dàng đến vậy hay sao.- P'Est, sau này anh phải luôn cười như thế này nhé, bên cạnh em, không được rơi nước mắt, vì em sẽ đau lòng đó.Est như bị giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của William thôi miên, vô thức gật đầu. Cũng chính từ khoảnh khắc này, Est biết, mình đã không giữ nổi tim của mình nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me