TruyenFull.Me

Winnysatang Thuoc Phien

Sáng ngày hôm sau khi thức dậy sờ soạng bên cạnh chẳng thấy cái người cao lớn ngày hôm qua đâu nữa, tôi liền bật dậy chạy ra ngoài tìm.

"P'Satang sao vậy?"

"Winny đâu rồi?"

"Anh ấy đi ra ngoài có chút việc rồi ạ. Chắc tý ảnh về ngay."

Tôi đứng thẫn thờ ở đó một lúc vì tôi chợt nhận ra mình vừa mới làm một điều rất ngu ngốc. Tôi là FBI cơ mà...

Tại sao tôi lại yêu anh ta cơ chứ, tôi hình như bị điên mất rồi. Chẳng lẽ tôi đã quên hết những gì mà tổ chức dặn dò rồi hay sao? Tôi yêu hắn ta rồi sao?

Tôi mở điện thoại ra và gửi cho Mark một tin nhắn: cứu tôi.

Tầm giờ trưa khi đang ngồi trên Sofa xem tivi tôi nhìn thấy ngoài sân có một chiếc xe màu xanh, tôi chưa từng thấy nó trước đây. Mở cửa ra bước xuống xe, là Winny.

"Anh mới mua àh?"

"Ừm."

"Rõ là nhiều xe như thế anh còn mua thêm làm gì?"

"Mua cho em."

Tôi sửng người lại chẳng dám nhúc nhích được một lúc tôi chầm chậm quay sang nhìn Winny.

"Mua cho tôi làm gì?"

"Tôi thích."

Nói rồi hắn ngồi xuống bên cạnh nhấc cả người tôi lên đùi hắn rồi bắt đầu thủ thỉ.

"Tôi thấy hình như em thích khuyên tai lắm đúng không? Tặng em."

Móc ra từ trong túi áo một chiếc hợp màu xanh xẩm, với tay nhận lấy hộp khuyên tôi mở ra xem. Là hai chiếc khuyên đá màu xanh lam nhạt.

"Tôi làm gì có lỗ xỏ mà đeo."

"Khi nào có thì đeo."

Winny đừng tốt với tôi như thế... Tôi sắp giết anh rồi.

Winny đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của tôi rồi lại nhẹ nhàng đặt lên mắt tôi một nụ hôn. Tôi ôm lấy Winny đặt lên cổ anh một vài nụ hôn nhỏ, khoảng khắc này tôi không còn chối cãi được nữa, tôi yêu Winny.

Sau đó là chuỗi những ngày Winny bỗ béo cho tôi bằng một đống thức ăn. Vừa ăn xong bữa chính thì liền đưa tôi đi ăn bữa phụ, và cứ mỗi lần ở gần Winny tôi không thể nào ngừng cười được. Tôi thừa nhận bản thân tôi đang rất hạnh phúc.

"P'Satang dạo này béo lên rồi, chắc tại được yêu nên vậy đúng không?"

Tôi cười trừ một cái vì bản thân cũng không biết nên trả lời thế nào nhưng chắc có lẽ là như vậy thật.

"P'Satang nè! Khi nào anh rảnh em kể anh nghe chuyện này."

Dáng vẻ Fourth nhìn tôi trong có chút gì đó rất lạ.

"Sao không kể luôn bây giờ?"

"Bây giờ chưa phải lúc."

Tôi im lặng suy tư cho đến khi bản thân tôi chợt tình lại sau tiếng gọi lớn của Winny.

"Nói gì đó?"

"Không có gì."

Fourth nhanh nhẹn trả lời rồi sau đó liền tung tăng chạy đi mất. Tôi quay sang nhìn Winny thì thấy anh cũng đang nhìn tôi. Tôi tự hỏi rồi mình sẽ diễn vỡ kịch này đến bao giờ? Tôi thấy hạnh phúc quá...

"Em sao vậy? Trông em hơi buồn thì phải."

"Không có đâu anh nhìn nhầm rồi đó tôi có buồn gì đâu."

Tôi quay đi chỗ khác rồi khịt mũi một cái. Tôi không khóc chỉ làm cảm thấy nghẹn trong lòng một chút.

"Chúng ta quay lại luyện tập được chưa?"

"Được."

Winny nhìn tôi bằng đôi mắt sắc không đoán được anh đang nghĩ gì. Tôi và Winny lại cùng nhau đi đến phòng huấn luyện.

"Winny."

"Hử?"

"Thật ra anh điều biết tôi thích gì chỉ có tôi là không biết, anh nói tôi nghe xem anh thích màu gì và hoa gì?"

Sau này tôi sẽ mang đến mộ tặng anh...

"Tôi giống em thích màu xanh, còn hoa thì có lẽ là hoa hồng xanh."

Tôi khẽ gật đầu với những lời thì thầm bên tai của Winny. Winny đưa tay lên che mắt tôi rồi lại nắm lấy chặt tay cầm súng của tôi, anh ta tính làm gì vậy?

"Tin anh bắn đi."

Tôi bóp cò mặc cho trước mặt tôi bây giờ là bàn tay to lớn của Winny. Khi đạn đã đáp vào bia Winny mới thả tay ra khỏi mắt tôi, tôi nhìn thấy rõ đạn trúng hồng tâm.

"Nhớ kĩ nhé!"

Tôi gật đầu.

Tối ngày hôm đó tôi nhận được một tin nhắn từ Mark, nội dung anh ta bảo tôi chuẩn bị. Tôi hiểu ý anh ta là gì, trong màn đêm tĩnh mịch tôi đưa đôi tay lên chạm vào mặt Winny rồi lặng lẽ rơi nước mắt một mình.

Tôi thừa nhận bản thân mình hèn hạ nhưng đây là cách duy nhất.

Khoảng hơn hai giờ đêm tôi không ngủ chỉ nằm đó nhìn lên khoảng không trên trần nhà. Rồi trong không gian tôi nghe được tiếng lục đục dưới nhà, tôi biết được tiếng đó phát ra từ đâu.

Tôi gỡ tay của Winny ra khỏi người của mình rồi đi ra ngoài tìm kiếm người phát ra âm thanh đó. Khi đang lọ mọ ở dưới nhà thì từ đâu Fourth tiến đến bịt miệng tôi. Tôi nhìn Fourth với ánh mắt bất ngờ vì tôi ngỡ Fourth đã phát hiện ra nhưng không tôi nhầm.

"Anh im lặng đi có người đột nhập nhà chúng ta."

Fourth ra dấu hiệu im lặng cho tôi, lúc tôi gật đầu rồi cậu mới bỏ tay ra khỏi miệng tôi, tôi khó nhọc thở vì bị bịt miệng quá lâu.

"Em xin lỗi anh có sao không?"

"Không sao."

Tôi thấy bản thân có lỗi nhưng tôi vẫn phải làm.

"Dù hơi muộn nhưng em muốn nói anh nghe điều này, hai chúng ta là anh em ruột."

"Cái gì?"

Tôi không khỏi bất ngờ khi nghe được thông tin này, hai bên tai của tôi bắt đầu ù và tôi không thể nói được bất cứ điều gì nữa. Fourth lại nhìn tôi nở nụ cười, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi cần xác nhận lại chuyện này.

"Dơ tay lên."

Mark xuất hiện trước mắt rọi thẳng cây đèn sáng vào mặt tôi và Fourth. Tôi nhìn Mark tâm trí rối tung hết cả lên vì không biết nên giải quyết mọi chuyện thế nào.

"Này Mark chúng ta không giết họ, mang về tổ chức trước được không?"

"Không thể, phải giết."

Mark nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, có lẽ Mark cũng hiểu cho tình cảnh của tôi lúc này. Thở dài một hơi rồi anh ta gật đầu một cái.

"Tôi chỉ tha cho cậu ta vì cậu ta còn nhỏ."

"Được."

"Áp giải cậu ta đi."

"Khoan đã tôi còn chuyện cần nói với P'Satang."

Người của tổ chức kéo Fourth ra ngoài mặc cho cậu cứ gào lên đòi ở lại, tôi thấy bản thân mình mang tội. Bước lên lầu tôi mở cửa phòng ngủ của cả hai ra nhìn vào trong, tôi thấy Winny đã ngồi trên giường chờ sẵn từ bao giờ.

"Em đi đâu vậy?"

Tôi không trả lời có lẽ vì bây giờ tôi cảm thấy thẹn.

"Đừng lo, anh biết mà. Anh có thể ôm em chút được không?"

Tôi tiến đến ôm Winny vào lòng mặc cho Mark ngăn cản, tôi biết rõ người như Winny sẽ không làm hại tôi. Anh lại thủ thỉ bên tai tôi những lời nói đầy ngọt ngào như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Anh yêu em, Satang. Dù là lúc em còn bé hay bây giờ anh điều yêu em."

Winny nói gì vậy, tôi không hiểu. Tại sao lại là hồi tôi còn bé? Trong khi tôi vẫn đang thắc mắc từng câu từng chữ của anh thì Winny đã đẩy tôi ra, nhưng hơi ấm cuối cùng còn sót lại trên thân thể khiến tôi bắt đầu run rẩy.

Winny ngồi trên giường, tôi đứng cách đó không xa và sau lưng tôi là Mark cùng người của tổ chức. Anh mở ngăn tủ đầu giường của tôi lấy ra một khẩu súng rồi thảy nó về phía tôi.

Khẩu súng tôi cất giấu để trực chờ mỗi đêm sát hại anh, cứ nghĩ bản thân đã che dấu kĩ lưỡng nhưng hóa ra anh đều biết hết cả rồi.

"Cầm lên đi."

Lại là một mệnh lệnh, tôi ghét nó nhưng tôi vẫn cầm khẩu súng ấy lên.

"Nhắm thật kĩ."

Anh ngồi ôm đầu ở trên giường rồi từ từ ra lệnh cho tôi như lúc cả hai vẫn luyện tập cùng nhau. Tôi thấy lòng ngực của mình bức bối đến mức khó thở, tôi nhìn Winny ngồi trên giường, vương súng lên nhắm thật kĩ vào anh.

"Nhắm mắt lại."

Tôi làm theo.

"Những gì tôi dạy em vẫn nhớ chứ? Giờ thì bắn đi."

"Những gì anh dạy em, giờ em trả."

Tôi bóp cò mặc cho đạn có bay đúng hướng hay không tôi vẫn không mở mắt nhìn. Khi không gian xung quanh tôi trở nên im lìm tôi mới hé mắt ra nhìn Winny, tôi thấy anh lại cười với tôi.

"Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

Giấy phút Winny ngã xuống, tôi nhận ra bản thân tôi cũng đã chết.

Tôi đứng im đó cằm lấy khẩu súng thật chặt trên tay mặc cho những người xung quanh đem anh đi.

Tôi vuốt ve khẩu súng trên tay rồi tự hỏi bản thân mình còn muốn sống không?

Trong tiềm thức tôi vẫn nghe được văng vẳng tiếng của Winny bên tai anh bảo tôi hãy ở lại vì chi ít tôi vẫn còn có Fourth.

"Đừng đau lòng."

Mark có vẻ thấy tôi đứng đó lâu nên cũng lên tiếng an ủi tôi. Tôi quay sang nhìn anh ta rồi mỉm cười.

"Tôi không sao."

Trước giờ tôi cứ nghĩ mọi thứ tôi làm thì Winny điều không biết nhưng hóa ra anh biết hết tất cả nhưng vẫn chấp nhận để tôi lừa, thật ngu ngốc.

Sau hơn một tháng kể từ khi vụ việc ấy được đưa lên báo đài, tôi vẫn sống sót. Tôi không biết bản thân nên thấy mừng hay là thấy xui xẻo nữa. Tôi còn biết được thêm một sự thật là Fourth là em trai ruột thất lạc của tôi hay nói đúng hơn tôi mới là người bị thất lạc.

Và sau khi biết được sự thật thì tôi cũng nhớ được câu nói lúc đó mà Winny nói với tôi. Anh yêu tôi từ bé...

"P'Satang không phải anh nói hôm nay sẽ đi sao?"

Tôi đã xin để Fourth được sống trong tầm kiểm soát của tôi thay vì là tổ chức và giờ tôi có thêm một câu em trai đáng yêu. Hôm nay tôi có nói với Fourth rằng sẽ cùng cậu bé ra ngoài làm một số việc quan trọng.

"Thay đồ rồi chúng ta đi."

Việc quan trọng mà tôi muốn làm đầu tiên là tôi đi xỏ khuyên. Sau những việc đã xảy ra tôi không thể nói là bản thân mình chưa sẵn sàng nữa rồi.

"Khuyên tai rất hợp với anh."

"Ừm của Winny đấy."

"Em biết! Nó là kim cương xanh đó ạ."

Tôi thật sự vẫn chưa hiểu rõ con người của Winny lắm thì phải? Nhưng anh lại rất hiểu tôi.

Ghé vào một tiệm hoa ven đường tôi lên tiếng hỏi khi thấy nhân viên ra chào.

"Ở đây có bông hồng xanh không?"

"Có ạ."

"Lấy cho tôi 12 bông."

"Vâng."

"Sao lại là 12 bông vậy anh?"

"Ngày sinh của Winny."

Tôi nhận bó hoa từ tay người bán, thanh toán xong thì cùng Fourth đi đến thăm Winny.

Nơi anh ở bây giờ khá tốt, xung quanh bao phủ toàn cây xanh và những làn gió mát. Tuy sẽ hơi cô đơn nhưng như vậy sẽ yên tĩnh, tôi nghĩ Winny là người thích yên tĩnh mà đúng không anh?

Đặt bó hoa lên thân thể anh, tôi thì thầm.

"Sau này em sẽ ở cạnh anh, đợi em."

______

20:30
Th5, 27 thg 6

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me