Wonsoon Niem Hi Vong
Anh đưa cậu về đến nhà mình. Vừa mới mở cửa bước cậu đã nghe được tiếng cười nói trong phòng khách.Ww: Ba mẹ! Con về rồi ạBa Wonwoo: Con trai cưng của ba về rồi đó à, con bảo hôm nay tăng ca màMẹ Wonwoo: Ông này! Con nó về là mừng rồi. Còn cậu là?Mẹ Wonwoo quay sang nhìn về phía cậu, cậu chậm rãi mở miệng HS: Hoshi, bác sĩ tâm lýNghe thấy tên Ba Wonwoo có vẻ nhớ ra gì đó, ông đứng dậy tiến gần lại bắt tay cậu với vẻ mặt hớn hởBa Wonwoo: Cháu là cậu chàng bác sĩ trẻ hay xuất hiện trên TiVi ấy hả? Quý hoá quá, mời cậu vào nhà chơiCậu gật đầu, đi vào trong ngồi xuống sofaBa Wonwoo: Cậu muốn uống chút gì đó không?HS: Không cần đâu ạ, cảm ơn bácAnh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng Ww: Mẹ, còn đồ ăn không? Hâm nóng lên hộ con, con và cậu ấy chưa ăn gì cảMẹ Wonwoo: Được được, lên tắm rửa nghỉ ngơi đi để mẹ hâmBà đi vào bếp, bật bếp lênBa Wonwoo: Thế cậu bác sĩ này sẽ ở lại nhà mình hảWw: Vâng, nhà cậu ấy ở hơi xa nên con rủ về nhà mình ngủ một hômMẹ Wonwoo: Trong phòng nhà mình còn một phòng trốn, để lát nữa mẹ lên dọnBà nói vọng từ bếp raBa Wonwoo: Ấy thôi, để tôi dọn phòng cho, bà hâm nóng đồ ăn cho lũ trẻ xong thì nghỉ ngơi đi Ww: Không cần đâu, cậu ấy ngủ chung với conNghe đến đây ai cùng sửng sốt, chỉ riêng cậu là vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Ba Wonwoo: Ổn không đó con?Ông hơi lo ngại bởi anh không bao giờ dẫn ai về nhà, nếu có cũng chỉ em họ của mình thôi. Nhưng đến em họ của anh mà anh còn hất hủi không cho ngủ cùng mà cậu lại đượcWw: Ổn mà, cậu theo tôi lên phòngHS: Gần đây có khu trung tâm mua sắm nào không?Ww: Không, cậu đến trung tâm mua sắm làm gì?HS: Mua đồ mặc, không có đồ thay Ww: Mặc đồ tôiAnh cầm tay dẫn cậu lên phòng, cậu nhíu mày khó chịu còn ba và mẹ anh được một phen hú hồnBa Ww: Hôm nay con mình ăn trúng thứ gì ấy bà nhỉ?Mẹ Ww: Chẳng lẽ..hai bọn nó yêu nhau hả taBa Ww: Không biết luônPhòng anh trang trí rất là u ám, với tone màu tường xám xịt, chăn gối thì màu đen. Lúc trước có vào rồi mà cậu không để ý lắm, căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, đồ vật xung quanh phòng được sắp xếp khá ngay ngắn.Ww: Cậu tắm trước đi, để tôi lấy quần áo cho cậu tắmHS: Lúc trước đến không thấy ba mẹ anhWw: Họ mới lên hôm kiaAnh vừa lấy quần áo vừa đáp. Lấy xong vừa quay sang đưa cho cậu nhưng lại chẳng thấy cậu đâu. Trong nhà tắm vang nhẹ âm thanh của vòi sen. Anh để quần áo sang một bên, leo lên giường bấm điện thoại. Tầm 15 phút sau, anh nghe tiếng cậu mở cửa nhà tắm. Anh bỏ điện thoại xuống, quay sang thấy cậu ở trần bước ra ngoài, chỉ quấn một cái khăn ngang hông, đầu tóc ước sũng. Thấy Wonwoo nhìn mình không chớp mắt, cậu cất tiếng đùa cợtHS: Nhìn tôi ngon lắm àNgon! Cơ bụng săn chắc, trắng trẻo, mịn màng, thơm phứccc. Anh nhìn cậu, yết hầu di chuyển nhẹ. Ww: Đồ trên tủ đầu giườngNói xong anh đi vào nhà tắm, tựa vào cánh cửa điều chỉnh lại cảm xúc. Như vậy là sao? Sao tự dưng lại có ý nghĩ xấu xa đó được chứ!! Mày điên hả Wonwoo, mày thích Hoshi hay gìAnh lẩm bẩm, cuối cùng mới bình tĩnh mà tắm. Tắm xong anh quờ tay lấy đồ như thói quen nhưng chợt nhận ra anh quên mang đồ vào rồi. Trong nhà tắm hết khăn rồi, anh bất lực thở dài tự mắng mình là đảng tríWw: Hoshi, còn ở đó không HS: Ngủ rồiWw: Lấy hộ tôi quần áoHS: Hoshi ngủ rồi, không có ở đâyWw: Yaa!! Cậu muốn tôi đánh cậu đúng không Anh vừa thốt lên câu đó xong, bổng dưng cửa nhà tắm mở, cậu thò đầu vào đưa anh quần áoHS: Không tìm thấy khănAnh hoảng hồn nhìn cậu, dùng tay che chắnHS: Cũng ngon haCậu nhếch miệng cười nhẹ, quăng đồ lại cho anh rồi đóng cửa. Anh bàng hoàng ngơ ngácWw: Tôi đưa đồ cho cậu rồi sao không mặc vào?Anh mới sực nhớ ra vừa nãy cậu vẫn còn quấn khăn tắm, chưa mặc đồHS: LườiSau khi thay đồ xong, anh bước ra thấy Hoshi ngồi trên giường bấm điện thoại, tóc cậu đã sấy khô nhưng đồ thì vẫn chưa mặcWw: Sao không mặc đồHS: LườiCậu lười biếng đáp, mắt dán chặt vào điện thoại đang chơi rắn săn mồiWw: Cậu là con nít à?HS: Chán nên chơiWw: Mặc đồ vào, xuống ăn cơmHS: Lười
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me