Wonwoo Gank Em Trong Lang Le
Tối về, vừa bước vào nhà, Mei đã vứt dép cái phịch, lăn lên sofa như cá mắc cạn."Em đói..." - giọng lười chảy nước."Vậy vô bếp đi." - Wonwoo treo áo khoác lên, nhìn cô nằm dài."Không. Hôm nay là ngày em chính thức từ chức bếp trưởng. Em làm xong phần siêu thị rồi."Anh cười nhạt, bước vào bếp mở túi đồ:
"Ờ. Nhớ là em chọn snack tới ba phần tư giỏ.""Em lấy snack rau củ mà! Em đã hy sinh rất nhiều rồi!"Wonwoo bật bếp, lấy nguyên liệu ra. Mei vẫn không nhúc nhích, chỉ có mắt là đảo theo từng bước anh làm. Được một lúc thì lết vô, tựa cằm lên vai anh:
"Nấu gì đó?""Cơm cuộn, canh trứng, rau xào.""Anh... nấu rau hả?" - Giọng cô mang chút nghi ngờ.Anh gắp rau lên cho vào chảo, không quay lại:
"Ừ. Cho em ăn. Em nhác ăn rau quá rồi.""Phản bội! Anh hùa với mẹ em đúng không!""Không. Chỉ là anh muốn em sống thọ để cãi nhau với anh lâu hơn thôi."
Wonwoo vẫn không quay lại, tay đảo rau đều, tiếng xèo xèo kêu nhỏ như phụ họa cho sự thản nhiên của anh."Anh không thương em, anh hết yêu em rồi..." - Mei nói lại, lần này còn thêm hiệu ứng: giọng kéo dài, mặt phụng phịu, chân gõ nhẹ vào cánh tủ dưới như đòi quyền công dân."Ờ." - Anh đáp tỉnh rụi. "Từ lúc em lén bỏ rau trong tô anh lần trước.""Ê!" - Cô kêu lên, lập tức bật khỏi bệ bếp, đi tới cạnh anh, "cái đó là do anh gắp quá nhiều! Em đâu kêu anh gắp tới ba cọng đâu!""Thì giờ gắp lại nè." - Anh dùng đũa gắp rau vừa chín tới, cho vào dĩa.Mei lùi ra sau nửa bước, khoanh tay: "Em strike rồi. Từ nay tuyệt thực rau."Anh quay sang, hơi cúi xuống, ánh mắt đè nhẹ lên cô:
"Em không ăn, anh đút.""Không ăn vẫn là không ăn.""Thế thì..." - Wonwoo đặt đũa xuống, lau tay rồi bất ngờ cúi xuống sát mặt cô, thì thầm:
"Phạt."Mei chưa kịp phản ứng thì anh đã vươn tay, véo nhẹ má cô rồi thản nhiên đi vòng ra phía sau, cầm dĩa đặt lên bàn như chẳng có gì vừa xảy ra.⸻"Em có định phụ gì không?" - Anh nấu món tiếp theo, cô vẫn đứng đó."Có." - Mei đáp, trèo lên bệ bếp ngồi co gối, tay ôm cốc nước như ôm thú nhồi bông. "Em phụ... bằng cách không làm rối anh."Wonwoo quay đầu liếc nhìn cô, ánh mắt đúng kiểu "ờ vậy cũng được hả?", nhưng không nói gì. Anh tiếp tục đảo chảo, khẽ lắc đầu."Wao đúng là nhà em, sạch sẽ ghê." - Cô ngó nghiêng quanh bếp, chân đung đưa."Ờ. Cũng có thể là do em chưa bao giờ phải dọn." - Anh đáp tỉnh bơ.Cô mím môi, cười cười. "Tính ra đúng."Một lúc sau, khi mùi thơm bắt đầu lan ra, Mei khịt khịt mũi.
"Anh bỏ gì vô vậy? Thơm ghê.""Không nói. Bí quyết." - Anh múc ra dĩa, đẩy tới gần cô.Mei hí hửng cầm đũa, thử một miếng. Mắt cô sáng lên."Ừm ngon á! Mà anh chắc chắn nấu được chứ không phải mua về hâm lại chứ?"Wonwoo không nói, chỉ im lặng đi tới, đặt tay hai bên người cô - như chặn lại."Ơ-" Mei chưa kịp nói gì thì anh đã cúi xuống, thì thầm ngay sát tai:
"Anh có thể mua, nhưng em nghĩ có quán nào giao tới mà còn đứng rửa chảo, cắt rau, nêm nếm không?"Cô bật cười, đẩy nhẹ vai anh. "Thôi được rồi, chef Wonwoo.""Chứ không tin là anh thương em nên mới chịu nấu?"Mei vờ ngẫm nghĩ, rồi nghiêng đầu:
"Chắc là tại hôm nay em dễ thương quá thôi."Wonwoo lùi lại, tay vẫn đặt hờ bên mép bàn, nghiêng đầu nhìn cô vài giây.
Rồi anh cười nhẹ, xoay người tiếp tục dọn dĩa còn lại.
"Ừ. Lúc nào em cũng dễ thương."Mei không đáp nữa. Cô chỉ cắm cúi ăn, môi vẫn mím cười-rõ ràng là nghe thấy.______Anh dọn dẹp xong nồi chảo, lau sơ mặt bếp, rồi quay sang - thấy cô vẫn ngồi nguyên chỗ cũ trên kệ, chân co lại, tay ôm gối, mắt nhìn anh như đang xem phim nấu ăn dài tập."Em ngồi đấy nữa là anh tính thu luôn vào menu bếp."Mei gật gù, giọng lười nhác:
"Ừa. Em là món tráng miệng đó."Wonwoo cười khẽ, đi tới trước mặt cô.
"Vậy anh đem ra bàn luôn nha?""Ừa."Không đợi cô nói lại, anh luồn tay ra sau lưng và dưới đầu gối cô, bế bổng lên như không. Mei chỉ kịp kêu nhỏ một tiếng rồi đành ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh."Đồ tham công tiếc việc." - Cô lầm bầm, má tựa lên vai anh."Không bế thì em ngồi tới tối mất."Anh đặt cô xuống ghế ngay ngắn, kéo cái ghế nhẹ về phía bàn rồi cúi xuống rót nước, đẩy dĩa rau lại gần."Ăn trước khi nguội. Không ai bế em lần hai đâu."Mei chống cằm nhìn anh chuẩn bị mọi thứ, mắt cong, tay vừa cầm đũa lên.Anh ngồi xuống ghế. "Ngồi đây, ăn hết dĩa rau đi."Cô chớp mắt, giơ ngón tay chỉ vào anh, rồi chỉ vào dĩa, rồi lại chỉ vào anh - ánh mắt y như vừa bị phản bội lần thứ hai."Lần sau anh nấu... bớt rau một chút được không?""Không được." - Wonwoo đáp gọn, gắp một miếng rau, đưa tới miệng cô -
"Há miệng ra."_____Hai người vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh, thỉnh thoảng cô còn gắp cho anh vài miếng rồi lại giật về ăn mất.Wonwoo chống tay lên bàn, nhìn cô nhai nhồm nhoàm rồi thình lình hỏi:
"Em có muốn kết hôn không?"Mei vừa định xịt thêm ít sốt lên dĩa, tay khựng lại, xịt lệch cả vào khăn ăn.
Cô xịt keo lố tay, miếng sốt trượt khỏi đĩa, đáp xuống khăn ăn. Cả hai cùng nhìn vệt sốt loang đỏ cam đó một lúc, rồi cô ngẩng lên, mắt hẹp lại:
"Anh hỏi gì vậy?"Wonwoo không né tránh ánh nhìn. Tay anh vẫn cầm đũa, nhưng không còn động tác. Câu hỏi thả ra rồi, không thể rút lại được.
Anh chỉ lặp lại, nhẹ hơn, như sợ làm vỡ bầu không khí giữa hai người:
"Em có muốn kết hôn không?"Cô tựa cằm lên tay, nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt không hẳn là giễu cợt, nhưng cũng không dễ bị chạm tới.
"Anh muốn nghe câu trả lời nghiêm túc? Hay phiên bản đã được xử lý cho dễ nuốt?""Thật lòng."Cô gật đầu chậm, như đang tự gỡ lại dòng suy nghĩ.
"Em nghĩ... nếu đến một thời điểm nào đó mình muốn, thì sẽ kết hôn. Không phải kiểu đặt mục tiêu nhất định phải có, mà chỉ là... nếu muốn."Cô hất cằm về phía anh, nửa đùa nửa thật:
"Nhưng không phải vì ai cũng làm nên mình phải làm theo. Chắc anh biết cái kiểu đó rồi."Wonwoo im lặng, chỉ chăm chú nhìn cô.Cô cười khẽ, mắt cụp xuống.
"Hồi đại học em từng nghĩ mình sẽ không kết hôn. Không phải kiểu tuyên bố lớn lao, nhưng có thời gian em thật sự không hình dung nổi mình sống với một người khác suốt đời. Em viết vào profile lớp là 'không tin vào hôn nhân' cơ mà."Wonwoo bật cười thành tiếng, nhưng không chen ngang. Cô vẫn nói đều, giọng chậm và chắc như đang đọc lại một phần trong sổ tay cũ:"Không phải vì tổn thương gì. Chỉ là... lúc đó thấy ai cũng đang cố giữ một khuôn mẫu. Em ghét cái kiểu sống để tick vào các ô tiêu chuẩn."Ánh mắt cô dừng lại trên anh, lần này bình thản hơn.
"Còn bây giờ, nếu hỏi là anh có làm em thay đổi suy nghĩ đó không..."Mei dừng lại.
Rồi cười, nghiêng đầu:
"-thì phải coi cách anh ăn ở đã."Anh bật cười.
"Em đang xét tuyển anh vào làm rể mẹ em à?"Cô gắp miếng rau, bỏ qua dĩa anh.
"Không. Em đang xét có nên dọn sang nhà anh cho đỡ phải mua nồi mới không."Wonwoo cười, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cho vào chén cô:
"Đổi lại phải ăn rau mỗi ngày đấy.""Anh vừa nói là 'phải' đấy.""Ừ. Vì em là người duy nhất em cho phép được cãi anh mà vẫn thắng."Cô ngẩng lên, hơi bất ngờ trước câu đó.
Môi cong cong, nhưng không trêu lại.Chỉ lặng lẽ gật đầu, mắt dừng trên món ăn vừa nấu cùng nhau. Mặc dù không hẳn là cùng nhau lắm.Một phút sau, giọng cô nhỏ như làn hơi thở:
"Em không chắc em có tin vào 'mãi mãi', nhưng nếu có người để thử xem nó đi được tới đâu... chắc là anh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me