Wooyoo The Upcoming Story
.
.
.Cánh cửa tĩnh lặng trước mặt như một rào chắn hữu hình, chia đôi hai thế giới của hai con người đang ở rất gần nhau trong khoảng khắc này.Cô gái đội chiếc mũ đen đã đứng trước căn chung cư hướng biển rất lâu, sau hai lần nhấn chuông mà không nhận được hồi đáp.Gió biển quẩn quanh, cuốn lấy từng lọn tóc xõa dài—thứ nàng đã giữ gìn suốt bấy lâu, từ ngày cậu ấy biến mất khỏi thế giới của nàng.Ngón tay nàng khẽ vuốt ve viền cạnh của chiếc ván trượt. Bàn tay còn lại nắm lấy một sự dũng cảm, thực hiện giả thuyết trong lòng."251206."Ngày Jaeyi tìm thấy được tự do của cậu ấy.*Tít*Khóa điện tử chấp nhận dãy số. Cánh cửa từ từ mở ra.Woo Seulgi mỉm cười.Trước đây, dù đã cố gắng hàng nghìn lần, nàng vẫn không thể mở được chiếc điện thoại của bố.Vì nàng không hiểu được ông. Vì Woo Seulgi khi ấy không có kết nối nào với thế giới này.Nhưng Jaeyi thì làm được. Chỉ với một lần thử.Vậy nên, đây chính là điều mà Jaeyi đã dạy nàng. Cậu ấy chính là người đã lấp đầy sự tồn tại mờ nhạt của nàng.Dưới chân Seulgi, chú cún trắng nhỏ lúc này đã trở nên phấn khích tột độ. Mùi hương quen thuộc mà nó nhung nhớ đang dần trở nên rõ ràng. Bốn chân nhỏ không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ muốn xông vào khe cửa vừa hé mở."Jeyun."Theo bản năng, nó khựng lại, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân nàng. Đôi mắt đáng thương, tiếng rên khe khẽ như đang cầu xin.Nó nhớ Jaeyi đến mức này. Chẳng lẽ cô chủ mới không cảm thấy như vậy sao?Seulgi vẫn giữ nguyên ánh nhìn vào luồng sáng mờ nhạt thoát ra từ bên trong.Nàng đã tự chuẩn bị một dáng vẻ bình tĩnh để gặp lại cậu ấy. Nhưng vào khoảnh khắc này, từng đợt rung động trong lòng cứ dâng lên không ngừng.Nàng đưa tay, chậm rãi đẩy cánh cửa ra.———————Khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt nàng.Một căn hộ dành cho một người, được bài trí vô cùng tỉ mỉ. Khiến nàng có cảm giác như đang chìm sâu xuống lòng biển, tĩnh lặng và an toàn. Nhưng lần này, nó không còn là một nơi trú ẩn an toàn như căn phòng của Jaeyi trước kia nữa.Nơi đây là một thế giới khoáng đạt, tự do, sâu trong từng gợn sóng.Seulgi bật cười, nhưng khóe mắt lại cay cay.Thật may mắn. Nàng lại có thể bước vào lòng đại dương của Jaeyi một lần nữa.Jeyun lúc này dường như không thể kiềm chế nổi.
Nó không có những tâm tư nặng trĩu như Seulgi. Nó chỉ biết chạy thẳng đến cửa phòng ngủ—nơi nó cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của Jaeyi—rồi cố gắng lấy thân hình nhỏ bé va vào cánh cửa, bắt chước cách con người mà gõ cửa.Nhưng bên trong vẫn lặng thinh.Nó quay đầu, tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô chủ mới—người cũng đang đứng trước cánh cửa ấy."Jeyun à, đừng hiểu lầm."Seulgi thì thầm, bàn tay siết chặt lấy tay nắm cửa."Không phải chỉ có em nhớ cậu ấy đâu."Rồi nàng đẩy cửa bước vào. Nhanh chóng đóng lại.Bỏ lại Jeyun ngơ ngác bên ngoài.⸻"Lúc đó, rốt cuộc cậu cảm thấy như thế nào?
Có sợ hãi không?
Có lo lắng không?
Hay là... cậu có thấy hạnh phúc không?"Woo Seulgi chưa bao giờ tin rằng Yu Jaeyi đã chết.Chưa bao giờ.Thế giới của nàng vốn rất nhỏ bé.
Vì thế, khi Jaeyi ngang nhiên xâm lấn từng phần trong linh hồn nàng, sự hiện diện của cậu ấy đã trở thành một giác quan khác—luôn ở đó, không thể nhìn, không thể chạm, nhưng cũng chưa bao giờ mất đi.Vậy nên, điều duy nhất nàng có thể làm...Là chấp nhận."Vì mình muốn được sống."Chấp nhận rằng Yu Jaeyi sẽ biến mất, để cậu ấy thực hiện mong muốn lớn nhất của cả cuộc đời.Vậy nên, dù có bao nhiêu đêm nàng giật mình tỉnh giấc,
Dù có bao nhiêu lần Jaeyi đã buông tay nàng rồi biến mất giữa khu rừng sâu,
Dù có bao nhiêu lần trái tim nàng dần vỡ nát,
Nàng vẫn chỉ có thể đè nén.Nhưng thật sự... rất khó.Nàng biết. Ngay từ đầu, tất cả đều là kế hoạch của cậu ấy.Nhưng làm sao nàng có thể không rung động?Sẽ không còn ai nữa.
Sẽ không còn một bàn tay nào có thể siết chặt lấy nàng, rồi dẫn nàng đến nơi an toàn nhất.Chắc chắn, ngay cả Jaeyi cũng không biết rằng khoảnh khắc cậu ấy che lấy đôi tai của nàng, không để nàng tổn thương bởi những lời nói ấy, cảm giác rung động từ sâu trong lòng nàng đã trỗi dậy.Làm trái tim nàng đau nhói vì những nhịp đập liên hồi.Sẽ chẳng còn ai ôm nàng từ phía sau, để hơi ấm len lỏi xoa dịu linh hồn trống trải của nàng nữa.
Sẽ chẳng còn ai bảo vệ nàng, ở bên nàng theo cách riêng của người ấy nữa.Dù nàng luôn đẩy cậu ấy đi xa,
Dù nàng luôn nặng lời,
Dù nàng sẵn sàng đặt cậu ấy vào tình thế khó xử để bảo vệ chính mình,Nhưng cuối cùng, Jaeyi chỉ nhẹ nhàng nói với nàng."Cậu làm tốt lắm."Vào khoảnh khắc ấy, khi Jaeyi cho nàng biết rằng nàng đã tự mình giành lấy hạng nhất, ánh mắt ánh lên sự tự hào của cậu ấy khiến Woo Seulgi lần đầu tiên cảm nhận được chính sự tồn tại của mình.Khiến cho thứ gọi là rung động ấy có một cái tên đúng nghĩa.Tình yêu của nàng, là người ngay trước mắt.Nó khiến một người từng không tin vào cuộc sống như nàng cũng phải khuất phục. Để mặc cho thứ cảm xúc ấy điều khiển tâm trí, để nó dẫn dắt nàng tự nguyện trở thành một phần thuộc về Yu Jaeyi.Trở thành nước cờ cuối cùng để cậu ấy chiến thắng.Và cũng vì thế, nàng đã dễ dàng buông tay...Để Jaeyi mang theo cả sự rung động của nàng, biến mất trong làn nước hôm ấy.⸻Seulgi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hàng chân mày đang nhíu chặt ngay cả trong giấc ngủ của cậu ấy.Từng ngón tay nàng run rẩy. Vì chúng đang chạm vào hơi ấm mà nàng đã mong nhớ suốt những tháng ngày qua.Tối nay, Jaeyi đã uống rất nhiều.Nàng biết.Vì nàng đã đi theo cậu ấy từ khoảnh khắc Jaeyi xuất hiện ở cô nhi viện vào sáng nay.Và vì thế, nàng càng hiểu rõ tất cả những gì cậu ấy đã làm cho nàng.Nơi này có vẻ khiến Jaeyi cảm thấy thoải mái. Seulgi đã nhanh chóng tìm ra địa chỉ từ mẹ viện trưởng.Đổi lại, bà đã rất tò mò về mối quan hệ giữa cả hai. Khiến nàng không khỏi bật cười.Woo Jei?Không biết cậu ấy định giải thích cái tên đó với nàng như thế nào đây?Seulgi phóng tầm mắt nhìn quanh căn phòng.Vẫn là một ốc đảo bên dưới biển sâu.Không rộng rãi, không xa hoa như cuộc sống trước kia, nhưng nàng biết đây mới là nơi mà Jaeyi thật sự đang tồn tại.Tủ sách cao ngất, chất đầy tài liệu và luận văn.Bàn làm việc lộn xộn, phủ đầy những trang giấy viết tay, xen lẫn những bản đánh máy chưa hoàn chỉnh.Nàng có thể tưởng tượng được cảnh cậu ấy vò rối mái tóc khi cố phân tích số liệu. Và rồi, khi kết quả đúng với dự đoán, cậu ấy lại nở một nụ cười đầy tự mãn.Thật sự trông rất đáng ghét.Nhưng dù có thế nào... nàng cũng không thể ngừng rung động.Seulgi cứ thế mà bị cuốn vào những viễn cảnh có bóng dáng Jaeyi.Hóa ra, nàng đã nhớ cậu ấy đến mức này.Nhưng dòng suy nghĩ ấy bị cắt ngang khi một hơi ấm—vương mùi men rượu—choàng lấy thân thể nàng.Nàng quên cả thở.Nhưng trái tim lại gia tăng nhịp đập không ngừng."Seulgi à,..."Cậu ấy thì thầm.Gương mặt vùi vào mái tóc nàng.Cả cơ thể nàng run rẩy. Nhưng... nàng không thể nói được lời nào."Seulgi à, mình biết... không phải là cậu."Vòng tay quanh người nàng siết chặt hơn. Giọng nói nức nở trong cơn say của cậu ấy khiến nàng sụp đổ."Vì sao không phải là mình?"Nàng hỏi lại, bàn tay lặng lẽ giữ lấy cánh tay cậu ấy, xoa dịu những gì nàng đang cảm nhận được."Vì mình đã gặp cậu như vậy... rất nhiều lần rồi."Vì cô đã chờ đợi nàng rất lâu rồi."Có phải cậu giận mình... đã đến trễ không?"Jaeyi thì thầm, bàn tay vô thức vuốt ve vết sẹo trên cánh tay nàng, như muốn tìm kiếm một chút sự an ủi cho chính mình."Mình không cố ý đâu, thật sự... mình..."Cậu ấy rối rắm biện minh bằng những lời lẽ vụng về nhất mà bản thân có thể nhớ trong khoảnh khắc này.Sự ngô nghê đến đáng thương—một Jaeyi rất khác so với người nàng từng biết—làm khóe mắt Seulgi cay xè.Nàng bật cười.Rồi đột nhiên, nàng thoát khỏi vòng tay ấy, xoay người lại để đối diện với Jaeyi.Ánh mắt họ chạm nhau.Trong khoảnh khắc ấy...Cả hai đều như lạc đi.Lạc trong những ký ức, trong những cảm xúc quặn thắt mà họ đã cố giấu đi bấy lâu nay.Rồi khi Yu Jaeyi còn đang dằn co với cơn say nửa thật nửa giả thì người đang ở phía đối diện lại bỗng nhiên quỳ xuống, ngay trước mặt cô.Ánh mắt của Jaeyi co lại, cảm giác giống hệt ngày hôm ấy khi cả hai đứng trên ban công toà nhà bệnh viện khiến Jaeyi luống cuống đến bất động."Jaeyi à,..."Công chúa của Jaeyi, giờ đây đang cúi đầu thật sâu trước người nàng yêu.Một hình hài nhỏ bé, sẵn sàng tháo bỏ mọi lớp phòng thủ gai góc khi đối diện với vị vương tử của nàng.Dù hiện tại, vương tử ấy không còn một vương quốc nào phía sau.Nhưng nàng vẫn sẵn sàng tìm đến, để trở thành thần dân duy nhất của người."Jaeyi à... mình đã phải cố gắng rất lâu để chấp nhận rằng cậu không còn ở cạnh mình nữa.""Nếu cậu muốn đi, mình không thể cản."Những giọt nước mắt bị kiềm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống."Nhưng mà... khi nhận được món quà của cậu.""Điều mình cảm nhận được không chỉ là hạnh phúc, mà còn là sợ hãi.""Sợ rằng mình chưa đủ xứng đáng với cậu."Cảm giác ấy... đã níu chân nàng.Từ lúc bắt đầu, Yu Jaeyi đã có tất cả mọi thứ, còn Woo Seulgi thì không có gì cả.Khoảng cách ấy luôn trói chặt lấy linh hồn nàng. Khiến tình cảm non nớt của nàng không dám nảy mầm.Vậy nên, khi nàng chứng kiến khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời của cậu ấy—giây phút Jaeyi tìm được tự do cho chính mình—nàng đã bật khóc trong vô vọng.Bởi vì nàng biết, khoảng cách giữa cả hai sẽ càng xa hơn nữa.Không phải chỉ là khoảng cách thực tế.Mà là khoảng cách của hai linh hồn.Vì thế, nàng đã hèn nhát đến tận ngày hôm nay."Sau đó, mình đã đến Hanguk.""Thử sống một cuộc sống như cậu từng sống. Dùng việc học và học thật tốt để bảo vệ chính mình.""Tìm kiếm một chút tự tin rằng mình cũng có thể chạm đến cậu.""Mình đã rất cố gắng."Nhưng chỉ có một điều—một điều thôi—""Không có cậu, mình thật sự không thể chịu nổi.""Mình không còn cảm thấy sự an toàn nữa, Jaeyi à."Dù nàng có cố gắng đến đâu...Khi đứng giữa dòng người đông đúc, nàng vẫn không cảm nhận được chính mình nữa.Không thể. Dù chỉ một chút.⸻Ánh mắt mơ hồ của Yu Jaeyi dần lấy lại tiêu cự.Những lời nói của Seulgi len lỏi vào trái tim cô, như từng đợt sóng xô vào bờ cát.Giấc mơ hôm nay...Có phải đã quá thật rồi không?"Jaeyi à."Seulgi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.Lần này, giọng nàng không còn xa vời.Lời nói trở thành hiện thực rõ ràng nhất."Jaeyi à, cậu có còn muốn bảo vệ mình nữa không?"Nàng nói, giọng run run, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết.Giữa khoảng không ngột ngạt ấy, một làn hơi lạnh lẽo len vào, luồn qua từng ngóc ngách của căn phòng.Jaeyi không trả lời ngay lập tức.Rồi bất chợt, Jaeyi cúi thấp người, đỡ nàng đứng dậy.Lần này cô không chỉ vươn tay chờ đợi nàng nắm lấy bàn tay mình, sự nuông chiều hiển nhiên đã không cần phải giấu kín nữa.Rồi cô lại cúi người, phủi sạch lớp vải ngay đầu gối, dù chẳng hề có một hạt bụi nào. Vốn dĩ đó là cách Jaeyi xua đi hết những bất an của nàng.Một chút hoảng hốt vụt qua đáy mắt Seulgi.Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Jaeyi đã giữ lấy gương mặt nàng, ánh mắt cậu ấy cháy lên một thứ gì đó không thể kìm nén."Seulgi."Âm giọng khàn khàn vang lên nhưng không còn là do men rượu.Căn phòng chỉ còn hai người. Và không còn điều gì khác quan trọng hơn khoảnh khắc này.
.
.Cánh cửa tĩnh lặng trước mặt như một rào chắn hữu hình, chia đôi hai thế giới của hai con người đang ở rất gần nhau trong khoảng khắc này.Cô gái đội chiếc mũ đen đã đứng trước căn chung cư hướng biển rất lâu, sau hai lần nhấn chuông mà không nhận được hồi đáp.Gió biển quẩn quanh, cuốn lấy từng lọn tóc xõa dài—thứ nàng đã giữ gìn suốt bấy lâu, từ ngày cậu ấy biến mất khỏi thế giới của nàng.Ngón tay nàng khẽ vuốt ve viền cạnh của chiếc ván trượt. Bàn tay còn lại nắm lấy một sự dũng cảm, thực hiện giả thuyết trong lòng."251206."Ngày Jaeyi tìm thấy được tự do của cậu ấy.*Tít*Khóa điện tử chấp nhận dãy số. Cánh cửa từ từ mở ra.Woo Seulgi mỉm cười.Trước đây, dù đã cố gắng hàng nghìn lần, nàng vẫn không thể mở được chiếc điện thoại của bố.Vì nàng không hiểu được ông. Vì Woo Seulgi khi ấy không có kết nối nào với thế giới này.Nhưng Jaeyi thì làm được. Chỉ với một lần thử.Vậy nên, đây chính là điều mà Jaeyi đã dạy nàng. Cậu ấy chính là người đã lấp đầy sự tồn tại mờ nhạt của nàng.Dưới chân Seulgi, chú cún trắng nhỏ lúc này đã trở nên phấn khích tột độ. Mùi hương quen thuộc mà nó nhung nhớ đang dần trở nên rõ ràng. Bốn chân nhỏ không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ muốn xông vào khe cửa vừa hé mở."Jeyun."Theo bản năng, nó khựng lại, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân nàng. Đôi mắt đáng thương, tiếng rên khe khẽ như đang cầu xin.Nó nhớ Jaeyi đến mức này. Chẳng lẽ cô chủ mới không cảm thấy như vậy sao?Seulgi vẫn giữ nguyên ánh nhìn vào luồng sáng mờ nhạt thoát ra từ bên trong.Nàng đã tự chuẩn bị một dáng vẻ bình tĩnh để gặp lại cậu ấy. Nhưng vào khoảnh khắc này, từng đợt rung động trong lòng cứ dâng lên không ngừng.Nàng đưa tay, chậm rãi đẩy cánh cửa ra.———————Khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt nàng.Một căn hộ dành cho một người, được bài trí vô cùng tỉ mỉ. Khiến nàng có cảm giác như đang chìm sâu xuống lòng biển, tĩnh lặng và an toàn. Nhưng lần này, nó không còn là một nơi trú ẩn an toàn như căn phòng của Jaeyi trước kia nữa.Nơi đây là một thế giới khoáng đạt, tự do, sâu trong từng gợn sóng.Seulgi bật cười, nhưng khóe mắt lại cay cay.Thật may mắn. Nàng lại có thể bước vào lòng đại dương của Jaeyi một lần nữa.Jeyun lúc này dường như không thể kiềm chế nổi.
Nó không có những tâm tư nặng trĩu như Seulgi. Nó chỉ biết chạy thẳng đến cửa phòng ngủ—nơi nó cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của Jaeyi—rồi cố gắng lấy thân hình nhỏ bé va vào cánh cửa, bắt chước cách con người mà gõ cửa.Nhưng bên trong vẫn lặng thinh.Nó quay đầu, tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô chủ mới—người cũng đang đứng trước cánh cửa ấy."Jeyun à, đừng hiểu lầm."Seulgi thì thầm, bàn tay siết chặt lấy tay nắm cửa."Không phải chỉ có em nhớ cậu ấy đâu."Rồi nàng đẩy cửa bước vào. Nhanh chóng đóng lại.Bỏ lại Jeyun ngơ ngác bên ngoài.⸻"Lúc đó, rốt cuộc cậu cảm thấy như thế nào?
Có sợ hãi không?
Có lo lắng không?
Hay là... cậu có thấy hạnh phúc không?"Woo Seulgi chưa bao giờ tin rằng Yu Jaeyi đã chết.Chưa bao giờ.Thế giới của nàng vốn rất nhỏ bé.
Vì thế, khi Jaeyi ngang nhiên xâm lấn từng phần trong linh hồn nàng, sự hiện diện của cậu ấy đã trở thành một giác quan khác—luôn ở đó, không thể nhìn, không thể chạm, nhưng cũng chưa bao giờ mất đi.Vậy nên, điều duy nhất nàng có thể làm...Là chấp nhận."Vì mình muốn được sống."Chấp nhận rằng Yu Jaeyi sẽ biến mất, để cậu ấy thực hiện mong muốn lớn nhất của cả cuộc đời.Vậy nên, dù có bao nhiêu đêm nàng giật mình tỉnh giấc,
Dù có bao nhiêu lần Jaeyi đã buông tay nàng rồi biến mất giữa khu rừng sâu,
Dù có bao nhiêu lần trái tim nàng dần vỡ nát,
Nàng vẫn chỉ có thể đè nén.Nhưng thật sự... rất khó.Nàng biết. Ngay từ đầu, tất cả đều là kế hoạch của cậu ấy.Nhưng làm sao nàng có thể không rung động?Sẽ không còn ai nữa.
Sẽ không còn một bàn tay nào có thể siết chặt lấy nàng, rồi dẫn nàng đến nơi an toàn nhất.Chắc chắn, ngay cả Jaeyi cũng không biết rằng khoảnh khắc cậu ấy che lấy đôi tai của nàng, không để nàng tổn thương bởi những lời nói ấy, cảm giác rung động từ sâu trong lòng nàng đã trỗi dậy.Làm trái tim nàng đau nhói vì những nhịp đập liên hồi.Sẽ chẳng còn ai ôm nàng từ phía sau, để hơi ấm len lỏi xoa dịu linh hồn trống trải của nàng nữa.
Sẽ chẳng còn ai bảo vệ nàng, ở bên nàng theo cách riêng của người ấy nữa.Dù nàng luôn đẩy cậu ấy đi xa,
Dù nàng luôn nặng lời,
Dù nàng sẵn sàng đặt cậu ấy vào tình thế khó xử để bảo vệ chính mình,Nhưng cuối cùng, Jaeyi chỉ nhẹ nhàng nói với nàng."Cậu làm tốt lắm."Vào khoảnh khắc ấy, khi Jaeyi cho nàng biết rằng nàng đã tự mình giành lấy hạng nhất, ánh mắt ánh lên sự tự hào của cậu ấy khiến Woo Seulgi lần đầu tiên cảm nhận được chính sự tồn tại của mình.Khiến cho thứ gọi là rung động ấy có một cái tên đúng nghĩa.Tình yêu của nàng, là người ngay trước mắt.Nó khiến một người từng không tin vào cuộc sống như nàng cũng phải khuất phục. Để mặc cho thứ cảm xúc ấy điều khiển tâm trí, để nó dẫn dắt nàng tự nguyện trở thành một phần thuộc về Yu Jaeyi.Trở thành nước cờ cuối cùng để cậu ấy chiến thắng.Và cũng vì thế, nàng đã dễ dàng buông tay...Để Jaeyi mang theo cả sự rung động của nàng, biến mất trong làn nước hôm ấy.⸻Seulgi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hàng chân mày đang nhíu chặt ngay cả trong giấc ngủ của cậu ấy.Từng ngón tay nàng run rẩy. Vì chúng đang chạm vào hơi ấm mà nàng đã mong nhớ suốt những tháng ngày qua.Tối nay, Jaeyi đã uống rất nhiều.Nàng biết.Vì nàng đã đi theo cậu ấy từ khoảnh khắc Jaeyi xuất hiện ở cô nhi viện vào sáng nay.Và vì thế, nàng càng hiểu rõ tất cả những gì cậu ấy đã làm cho nàng.Nơi này có vẻ khiến Jaeyi cảm thấy thoải mái. Seulgi đã nhanh chóng tìm ra địa chỉ từ mẹ viện trưởng.Đổi lại, bà đã rất tò mò về mối quan hệ giữa cả hai. Khiến nàng không khỏi bật cười.Woo Jei?Không biết cậu ấy định giải thích cái tên đó với nàng như thế nào đây?Seulgi phóng tầm mắt nhìn quanh căn phòng.Vẫn là một ốc đảo bên dưới biển sâu.Không rộng rãi, không xa hoa như cuộc sống trước kia, nhưng nàng biết đây mới là nơi mà Jaeyi thật sự đang tồn tại.Tủ sách cao ngất, chất đầy tài liệu và luận văn.Bàn làm việc lộn xộn, phủ đầy những trang giấy viết tay, xen lẫn những bản đánh máy chưa hoàn chỉnh.Nàng có thể tưởng tượng được cảnh cậu ấy vò rối mái tóc khi cố phân tích số liệu. Và rồi, khi kết quả đúng với dự đoán, cậu ấy lại nở một nụ cười đầy tự mãn.Thật sự trông rất đáng ghét.Nhưng dù có thế nào... nàng cũng không thể ngừng rung động.Seulgi cứ thế mà bị cuốn vào những viễn cảnh có bóng dáng Jaeyi.Hóa ra, nàng đã nhớ cậu ấy đến mức này.Nhưng dòng suy nghĩ ấy bị cắt ngang khi một hơi ấm—vương mùi men rượu—choàng lấy thân thể nàng.Nàng quên cả thở.Nhưng trái tim lại gia tăng nhịp đập không ngừng."Seulgi à,..."Cậu ấy thì thầm.Gương mặt vùi vào mái tóc nàng.Cả cơ thể nàng run rẩy. Nhưng... nàng không thể nói được lời nào."Seulgi à, mình biết... không phải là cậu."Vòng tay quanh người nàng siết chặt hơn. Giọng nói nức nở trong cơn say của cậu ấy khiến nàng sụp đổ."Vì sao không phải là mình?"Nàng hỏi lại, bàn tay lặng lẽ giữ lấy cánh tay cậu ấy, xoa dịu những gì nàng đang cảm nhận được."Vì mình đã gặp cậu như vậy... rất nhiều lần rồi."Vì cô đã chờ đợi nàng rất lâu rồi."Có phải cậu giận mình... đã đến trễ không?"Jaeyi thì thầm, bàn tay vô thức vuốt ve vết sẹo trên cánh tay nàng, như muốn tìm kiếm một chút sự an ủi cho chính mình."Mình không cố ý đâu, thật sự... mình..."Cậu ấy rối rắm biện minh bằng những lời lẽ vụng về nhất mà bản thân có thể nhớ trong khoảnh khắc này.Sự ngô nghê đến đáng thương—một Jaeyi rất khác so với người nàng từng biết—làm khóe mắt Seulgi cay xè.Nàng bật cười.Rồi đột nhiên, nàng thoát khỏi vòng tay ấy, xoay người lại để đối diện với Jaeyi.Ánh mắt họ chạm nhau.Trong khoảnh khắc ấy...Cả hai đều như lạc đi.Lạc trong những ký ức, trong những cảm xúc quặn thắt mà họ đã cố giấu đi bấy lâu nay.Rồi khi Yu Jaeyi còn đang dằn co với cơn say nửa thật nửa giả thì người đang ở phía đối diện lại bỗng nhiên quỳ xuống, ngay trước mặt cô.Ánh mắt của Jaeyi co lại, cảm giác giống hệt ngày hôm ấy khi cả hai đứng trên ban công toà nhà bệnh viện khiến Jaeyi luống cuống đến bất động."Jaeyi à,..."Công chúa của Jaeyi, giờ đây đang cúi đầu thật sâu trước người nàng yêu.Một hình hài nhỏ bé, sẵn sàng tháo bỏ mọi lớp phòng thủ gai góc khi đối diện với vị vương tử của nàng.Dù hiện tại, vương tử ấy không còn một vương quốc nào phía sau.Nhưng nàng vẫn sẵn sàng tìm đến, để trở thành thần dân duy nhất của người."Jaeyi à... mình đã phải cố gắng rất lâu để chấp nhận rằng cậu không còn ở cạnh mình nữa.""Nếu cậu muốn đi, mình không thể cản."Những giọt nước mắt bị kiềm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống."Nhưng mà... khi nhận được món quà của cậu.""Điều mình cảm nhận được không chỉ là hạnh phúc, mà còn là sợ hãi.""Sợ rằng mình chưa đủ xứng đáng với cậu."Cảm giác ấy... đã níu chân nàng.Từ lúc bắt đầu, Yu Jaeyi đã có tất cả mọi thứ, còn Woo Seulgi thì không có gì cả.Khoảng cách ấy luôn trói chặt lấy linh hồn nàng. Khiến tình cảm non nớt của nàng không dám nảy mầm.Vậy nên, khi nàng chứng kiến khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời của cậu ấy—giây phút Jaeyi tìm được tự do cho chính mình—nàng đã bật khóc trong vô vọng.Bởi vì nàng biết, khoảng cách giữa cả hai sẽ càng xa hơn nữa.Không phải chỉ là khoảng cách thực tế.Mà là khoảng cách của hai linh hồn.Vì thế, nàng đã hèn nhát đến tận ngày hôm nay."Sau đó, mình đã đến Hanguk.""Thử sống một cuộc sống như cậu từng sống. Dùng việc học và học thật tốt để bảo vệ chính mình.""Tìm kiếm một chút tự tin rằng mình cũng có thể chạm đến cậu.""Mình đã rất cố gắng."Nhưng chỉ có một điều—một điều thôi—""Không có cậu, mình thật sự không thể chịu nổi.""Mình không còn cảm thấy sự an toàn nữa, Jaeyi à."Dù nàng có cố gắng đến đâu...Khi đứng giữa dòng người đông đúc, nàng vẫn không cảm nhận được chính mình nữa.Không thể. Dù chỉ một chút.⸻Ánh mắt mơ hồ của Yu Jaeyi dần lấy lại tiêu cự.Những lời nói của Seulgi len lỏi vào trái tim cô, như từng đợt sóng xô vào bờ cát.Giấc mơ hôm nay...Có phải đã quá thật rồi không?"Jaeyi à."Seulgi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.Lần này, giọng nàng không còn xa vời.Lời nói trở thành hiện thực rõ ràng nhất."Jaeyi à, cậu có còn muốn bảo vệ mình nữa không?"Nàng nói, giọng run run, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết.Giữa khoảng không ngột ngạt ấy, một làn hơi lạnh lẽo len vào, luồn qua từng ngóc ngách của căn phòng.Jaeyi không trả lời ngay lập tức.Rồi bất chợt, Jaeyi cúi thấp người, đỡ nàng đứng dậy.Lần này cô không chỉ vươn tay chờ đợi nàng nắm lấy bàn tay mình, sự nuông chiều hiển nhiên đã không cần phải giấu kín nữa.Rồi cô lại cúi người, phủi sạch lớp vải ngay đầu gối, dù chẳng hề có một hạt bụi nào. Vốn dĩ đó là cách Jaeyi xua đi hết những bất an của nàng.Một chút hoảng hốt vụt qua đáy mắt Seulgi.Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Jaeyi đã giữ lấy gương mặt nàng, ánh mắt cậu ấy cháy lên một thứ gì đó không thể kìm nén."Seulgi."Âm giọng khàn khàn vang lên nhưng không còn là do men rượu.Căn phòng chỉ còn hai người. Và không còn điều gì khác quan trọng hơn khoảnh khắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me