Wriolette Vi Tham Phan Ay La Anh Sang Cua Toi
Mặc dù là được nhận nuôi nhưng hai người mang danh bố mẹ nuôi đó chưa bao giờ chăm sóc cho những đứa con, họ chỉ mang danh là người nhận nuôi để lấy tiền ủng hộ thôi khi những đứa trẻ hết giá trị thì họ sẽ bán những đứa trẻ đó đi làm nô lệ hay bán cho quý tộc. Người chăm sóc cho lũ trẻ ấy lại là một đứa trẻ khác 10 tuổi chính là cậu_Wriothesley. Sau khi chăm cho những đứa trẻ kia ngủ xong bản thân cậu lại rời ra ngoài. Đêm ở Fontaine rất đẹp, ánh trăng soi xuống mặt nước tạo ra một khung cảnh rất đẹp mà cũng thơ mộng. Cậu thích được đứng trên đồi núi nhìn xuống dưới Wriothesley : Thật dễ chịu....Mia......anh xin lỗiCứ như vậy mỗi khi có đứa trẻ bị bán đi, Wriothesley sẽ tới đây để trải lòng, để khóc, để cảm thấy tội lỗi nhưng đâu phải do cậu đâu? Chỉ là thế giới này quá khắc nghiệt mà thôi. Đang khóc bỗng cậu có cảm giác có người đến, quay lại cậu thấy một bóng dáng rất quen. Bóng dáng ấy, bộ suit tông xanh, trải dài từ màu sáng đến màu tối chính là người đó_thẩm phán tối cao của Fontaine_Neuvillette. Neuvillette : Sao lại có một cậu bé ở đây?Anh hoài nghi nhìn cậu. Wriothesley lúng túng nhìn anhWriothesley : Là...là ngài thẩm phán sao ạ?Neuvillette : Đúng. Là tôiCậu vừa sụt sịt nhìn anh vừa cười nóiWriothesley : Tôi thật sự rất ngưỡng mộ ngài đóNeuvillette cười nhẹ nhìn cậu nhóc kia. Khoan anh mới cười đấy sao? Bản thân anh trước đây chưa từng thế này, tại sao anh lại cười? Vì cậu nhóc này? Hay như thế nào nhỉ? Neuvillette : Sao cậu lại ở đây? Bố mẹ cậu đâu?Wriothesley : Có chút chuyện thôi không có gì cảNói rồi cậu lại nhìn ra chỗ khác. Lí do cậu không nói cho Neuvillette biết là vì cậu sợ anh không tin. Ai lại tin chuyện đó từ một đứa trẻ 10 tuổi chứ. Hai người nói chuyện một lúc rồi lại không nói gì nữa chỉ nhìn bầu trời mà thôi. Một lúc sau trước khi rời đi, Neuvillette quay ra nói với cậuNeuvillette : Mau về nhà đi Wriothesley trời sắp sáng rồi đóNói rồi anh biến mất chỉ còn cậu ở đó mà thôi.....5 năm sau hai người họ đã gặp lại nhau nhưng có vẻ trong hoàn cảnh không như trước
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me