Wwyx Vividitieu Su Ngot Ngao Deu Gianh Cho Nguoi
Nghiêm Vi rất có thiên phú về nấu nướng, những món cô nấu tuy không bằng đầu bếp 5 sao nhưng hương vị không tồi, lúc còn du học nước ngoài cô rất ít khi ra ngoài ăn cơm. Vì cô và Tịnh Văn đều là những người có thiên phú về khoản nấu nướng. Riêng món Cháo là sở trường của Nghiêm Vi, dù có ăn ở nhà hàng 5 sao hương vị không sánh bằng của Nghiêm Vi. " Ngon không?". Nghiêm Vi vẻ mặt trong chờ Hứa Ấu Di khen ngợi. " Rất ngon". Thật ra Hứa Ấu Di chẳng nếm ra mùi vị gì hết, vì miệng cô hiện tại vừa khô vừa đắng. Cô không muốn phụ lòng Nghiêm nên dù cô ấy có nấu dở đến đâu cô cũng nuốt trôi hết. " Vậy thì chị ăn nhiều một chút". " Umh!". Đợi Hứa Ấu Di ăn xong, Nghiêm Vi bưng chén trên tay Hứa Ấu Di lên bàn, cô đỡ thân thể mệt mỏi của Hứa Ấu Di nằm lại xuống giường, chỉnh lại góc chăn cho Hứa Ấu Di xong. Cô mới bưng chén cháo còn vơi một ít đi ra khỏi phòng. Mặc dù ở lại nhà Hứa Ấu Di chưa 24 tiếng, nhưng mà cô vô cùng tự nhiên như đây là ngôi nhà của mình, hết dọn đẹp phòng bếp đến dọn dẹp phòng khách. Đến khi thấm mệt cô mới ngã lưng trên sofa nghỉ ngơi, tối hôm qua vì thức trong chừng Hứa Ấu Di, cô không thể ngủ đủ giấc, sáng nay lại làm việc hăng hái. Nên khi đặt lưng xuống sofa là mí mắt không mở lên nổi. Lúc Hứa Ấu Di ra khỏi phòng đã thấy Nghiêm Vi ngủ co người trên sofa, cô quay người trở lại vào phòng, lần nữa mở cửa ra trên tay cô cầm theo cái chăn mỏng màu vàng nhạt. Hứa Ấu Di khom người giúp Nghiêm Vi đắp chăn, nhìn đến gương mặt đẹp như thiên thần của Nghiêm Vi, lòng ngực bất giác đập nhanh. Nghiêm Vi có cái mũi nhỏ xinh xắn nhưng không quá cao, đôi môi hồng hé mở, khóe miệng tựa hồ còn sót lại một tia trong suốt.Nghiêm Vi giật mình tỉnh lại đã là 11 giờ trưa, cái chăn tuột xuống khi cô ngồi dậy. Nghiêm Vi ngửi được mùi thơm của đồ ăn, cô không tiếp tục ngủ nướng nữa, đứng dậy đi vào bếp. Đứng ở phía sau lưng Hứa Ấu Di, chợt cảm thấy ấm áp, nghĩ đến sau này mỗi lần thức dậy đều có thể thưởng thức đồ ăn ngon, nhất là do người trong lòng làm, một cảm giác tràn ngập hạnh phúc. " Em dậy rồi à!". " Chị thấy trong người sao rồi, đã khỏe lại chưa?". " Không còn cảm thấy khó chịu như hôm qua nữa". " Vậy là tốt rồi!". " Em mau đi tắm, đồ dùng cá nhân chị để ở trong phòng tắm sẵn. À! Tất cả đều còn mới, nên em yên tâm". Nghiêm Vi cười cười nhìn Hứa Ấu Di, sau đó nghe lời đi tắm rửa. Được một lúc thì Nghiêm Vi quay trở lại, bửa ăn phong phú đã được dọn lên. Ăn xong Nghiêm Vi dành phần rửa chén. Hứa Ấu Di phụ trách gọt trái cây, trong phòng bếp một người đứng rửa chén, một người ngồi gọt trái cây, cảnh này nhìn vào rất hài hoà. Lúc Nghiêm Vi trở lại phòng khách, Hứa Ấu Di đang xếp lại chăn. " Chị ngồi nghỉ ngơi đi, cái này để cho em làm". " Sao có thể để cho em làm chứ, hôm qua đã làm phiền em nhiều rồi!. " Chị mà còn nói những lời này nữa, em sẽ.. ". " Sẽ làm sao? "" Sẽ.. Sẽ.. ". Nghiêm Vi đi từng bước tới gần Hứa Ấu Di, đến khi chỉ còn vài mm nữa cô đột nhiên hôn lên má Hứa Ấu Di " nếu còn lần sau, sẽ không phải là má đâu". Nói xong cô nhìn đến đôi môi mê người của Hứa Ấu Di. Ngay khi đôi môi Nghiêm Vi chạm vào má cô, trong phút chốt ấy cô quên luôn cả thở. Hứa Ấu Di đơ người tại chỗ, bình thường khi ai khác tiếp xúc gần với cô, cô đều cảnh giác nhưng khi đối mặt với Nghiêm Vi đầu óc cô không còn linh hoạt nữa, tuỳ ý để cho con người này làm càn với mình. " Nghiêm Vi! Em đừng như vậy nữa". " Chị suy nghĩ cho Trương Vãn nên sẽ không cân nhắc khả năng giữa hai người chúng ta đúng không". Một câu nói này đánh thẳng vào lòng Hứa Ấu Di. Cô chỉ im lặng nghe Nghiêm Vi nói tiếp. " Chị không cảm thấy như vậy rất cứng nhắc sao? Hơn nữa đối với em không công bằng. Đương nhiên em hiểu chị có nguyên tắc của mình"."............" " Em và Trương Vãn không vì chị rút lui mà đến bên nhau, như chị đã nói hai người là bạn tốt, là chị em tốt. Thế nhưng tình cảm của em dành cho chị
Không bởi vì tình cảm giữa hai chị mà thay đổi". "..........."" Chẳng lại vì tình cảm chị em, chị lại buông bỏ hạnh phúc của mình, còn muốn tước đi quyền mưu cầu hạnh phúc của em". Hứa Ấu Di cảm thấy Nghiêm Vi cũng thật gian xảo! Những lời nói nảy giờ cũng vì chính bản thân mình mà tranh thủ. Nghiêm Vi đẩy cô vào thế không còn lời nào mà phản bác, Nghiêm Vi như vậy khiến cô thấy cô ấy vừa gian xảo vừa có chút đáng yêu. Tạm thời không nói đến tình cảm giữa hai người, cũng không phải vì Trương Vãn yêu thích mà ép buộc Nghiêm Vi tiếp nhận, cô không có lý do gì để ép buộc Nghiêm Vi phải đi yêu thích Trương Vãn cả, Nghiêm Vi có chứng kiến của bản thân cô ấy. " Chị biết em là một người tốt, là người đáng tin cậy, chị cũng rất thích em nhưng không đại diện chị sẽ yêu em"." Chị không yêu em cũng không sao, em yêu chị là được, em cho chị biết hiện tại em sẽ là một phần đông đảo theo đuổi chị, em sẽ cùng họ tranh giành công bằng". " Nói hươu, nói vượn gì đó". Hứa Ấu Di lấy ngón trỏ điểm lên trán Nghiêm Vi. Hứa Ấu Di hiểu được, Nghiêm Vi nói những lời này, cũng không phải nóng lòng muốn thể hiện quyết tâm. " Em biết chị cần thời gian, em sẽ không hối thúc, để chị thực tâm suy nghĩ. Nhưng xin chị đừng né tránh em, cho em có cơ hội tìm hiểu chị, cũng như cho chị tìm hiểu em, chị thấy như vậy được không? ". " Chị có thể biết lấy do vì sao em lại thích chị được không? ". " Vì trong đám người chỉ cần nhìn qua dung mạo của chị một lần lại không thể quên, ngẫu nhiên trong cơn mơ mỗi ngày đều lặp lại. Từ đó em bắt đầu tưởng niệm, cũng có thể nói lần đầu gặp gỡ liền đem lòng yêu"." Nghiêm Vi, em xác định đây là tình yêu sao? Có thể do lầm tưởng cũng có thể một lý do nào khác!". " Em quả thực không chắc chắn đây có phải là tình yêu hay không, thế nhưng khoảng khắc động tâm đó không thể nhầm được, không lẽ đây là tình bạn sao?". "Nghiêm Vi, có quá nhiều yếu tố chưa xác định được, chúng ta đừng vội kết luận được không". Thật ra trong lòng cô đã bắt đầu tiếp nhận Nghiêm Vi, nhưng cô không muốn nhanh như vậy mà bắt đầu, nếu như Nghiêm Vi chỉ là nhất thời yêu thích. Một ngày nào đó cô ấy chán ghét cô rồi, thì cô phải làm sao?. " Được!". Nghiêm Vi nhìn Hứa Ấu Di đang nhốt mình trong suy nghĩ của chính mình, cô đau lòng thay. Cuộc Trò chuyện kết thúc không vui, cả hai rơi vào im lặng. Đột nhiên bên ngoài đang mưa, quan sát từ cửa sổ có thể thấy cơn mưa này không nhỏ, mưa suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có dấu hiệu ngưng lại. Đồng hồ trên tường trôi nhanh từng phút, nhưng hai con người chỉ đấm chìm trong thế giới của mình, mãi đến khi điện thoại một trong hai reo lên. " Alô! Con nghe đây, Ngày mai con về, người không cần lo, hiện tại còn vẫn đang ở nhà bạn, thế nhé!". Cách nói chuyện của Nghiêm Vi, Hứa Ấu Di có thể biết đầu dây bên kia là ai. Thêm nữa nghe Nghiêm Vi nói là ngày mai mới về, không lẽ cô ấy không định về sao? Cô ấy mới vừa bày tỏ tình cảm xong, cô còn chưa thích ứng được. cô sẽ lúng túng và ngượng ngùng. Nhưng cô cũng không thể nào mà đuổi Nghiêm Vi ra khỏi nhà được, thực sự làm cô khó sự vô cùng. Kết thúc cuộc gọi, Nghiêm Vi nhìn đến chân mài Hứa Ấu Di nhíu lại, với sự thông minh của cô có thể đoán được trong lòng Hứa Ấu Di đang suy nghĩ gì, nếu lần này bước ra khỏi nhà Ấu Di thì không biết bao giờ mới có cơ hội đến nữa, vậy nên cô phải tranh thủ. Với lại có thể cùng ngủ chung một cái giường với cô ấy, nói thế nào cũng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Nghiêm Vi xem xem thời gian cũng không còn sớm, cô đứng dậy " cơ thể chị chưa hoàn toàn hồi phục, chị nên nghỉ ngơi sớm, em về đi". Nói xong câu này, nét mặt Nghiêm Vi trong rất luyến tiếc, trong đôi mắt trong suốt ấy có nét gì đó buồn bã. " Em định đi đâu?". " Có lẽ em sẽ đến nhà Tịnh Văn, cô ấy là bạn em, có thời gian em sẽ giới thiệu cô ấy với chị. Để em gọi cô ấy có ở nhà không, bình thường cô ấy hay không ở nhà". Nghiêm Vi lấy Di động ra bấm số Tịnh Văn, sau vài lần gọi nhưng không thấy Tịnh Văn bắt máy. Trong lòng Nghiêm Vi mở cợt trong bụng, nếu có bắt máy thì cô cũng kế hoạch, đến lúc đó không sợ Hứa Ấu Di không cho cô ở lại, ai kêu Hứa Ấu Di rất dễ thương xót người như vậy, xem ra thời gian sau này cũng rất dễ dàng tiếp cận Ấu Di. Nhìn dáng vẻ u sầu của Nghiêm Vi, cô cũng không đành lòng " Đêm nay em cứ ở lại đây, không cần đi nơi nào nữa". Dù sao Nghiêm Vi cũng đã nói với người nhà cô ấy là không về nhà, còn bạn thì không liên lạc được, mặc dù chỉ mới 6 giờ tối, trời mưa cũng mới tạnh nhưng để cô ấy rời khỏi như vậy cô cũng không yên tâm, lỡ như trên đường trời đổ mưa nữa thì sao? Còn nếu như qua cửa hàng, nơi đó làm gì có chỗ ngủ. " Vậy được không?. Nghiêm Vi gãi đầu nhìn Hứa Ấu Di. " Tại sao lại không? "." Em cảm ơn chị, vì chị cho em tá túc lại, thế nên bữa tối hôm nay em sẽ làm ". " Được thôi! ". Ban đầu có Nghiêm Vi ở đây cô cũng không tiện giải quyết công việc, như thế sẽ không lịch sự. Bây giờ thì khác, cô đi về phòng của mình xử lý một số công việc còn dang dở lúc cô bị cảm, nếu không ngày mai đi làm lại sẽ bị cấp trên khiển trách mất. Nhưng Hứa Ấu Di nào biết sau lưng cô có một người đang kèm nén tiếng cười của mình lại. Nếu không cô sẽ hối hận quyết định của mình.
P/s: chương sau Nghiêm Vi đụng độ tình địch rồi nhoa. Đoán xem sẽ là ai đây? Đang phân vân không biết để phiên ngoại sau khi hoàn hay viết luôn đây ( phiên ngoại của cặp phụ).
Không bởi vì tình cảm giữa hai chị mà thay đổi". "..........."" Chẳng lại vì tình cảm chị em, chị lại buông bỏ hạnh phúc của mình, còn muốn tước đi quyền mưu cầu hạnh phúc của em". Hứa Ấu Di cảm thấy Nghiêm Vi cũng thật gian xảo! Những lời nói nảy giờ cũng vì chính bản thân mình mà tranh thủ. Nghiêm Vi đẩy cô vào thế không còn lời nào mà phản bác, Nghiêm Vi như vậy khiến cô thấy cô ấy vừa gian xảo vừa có chút đáng yêu. Tạm thời không nói đến tình cảm giữa hai người, cũng không phải vì Trương Vãn yêu thích mà ép buộc Nghiêm Vi tiếp nhận, cô không có lý do gì để ép buộc Nghiêm Vi phải đi yêu thích Trương Vãn cả, Nghiêm Vi có chứng kiến của bản thân cô ấy. " Chị biết em là một người tốt, là người đáng tin cậy, chị cũng rất thích em nhưng không đại diện chị sẽ yêu em"." Chị không yêu em cũng không sao, em yêu chị là được, em cho chị biết hiện tại em sẽ là một phần đông đảo theo đuổi chị, em sẽ cùng họ tranh giành công bằng". " Nói hươu, nói vượn gì đó". Hứa Ấu Di lấy ngón trỏ điểm lên trán Nghiêm Vi. Hứa Ấu Di hiểu được, Nghiêm Vi nói những lời này, cũng không phải nóng lòng muốn thể hiện quyết tâm. " Em biết chị cần thời gian, em sẽ không hối thúc, để chị thực tâm suy nghĩ. Nhưng xin chị đừng né tránh em, cho em có cơ hội tìm hiểu chị, cũng như cho chị tìm hiểu em, chị thấy như vậy được không? ". " Chị có thể biết lấy do vì sao em lại thích chị được không? ". " Vì trong đám người chỉ cần nhìn qua dung mạo của chị một lần lại không thể quên, ngẫu nhiên trong cơn mơ mỗi ngày đều lặp lại. Từ đó em bắt đầu tưởng niệm, cũng có thể nói lần đầu gặp gỡ liền đem lòng yêu"." Nghiêm Vi, em xác định đây là tình yêu sao? Có thể do lầm tưởng cũng có thể một lý do nào khác!". " Em quả thực không chắc chắn đây có phải là tình yêu hay không, thế nhưng khoảng khắc động tâm đó không thể nhầm được, không lẽ đây là tình bạn sao?". "Nghiêm Vi, có quá nhiều yếu tố chưa xác định được, chúng ta đừng vội kết luận được không". Thật ra trong lòng cô đã bắt đầu tiếp nhận Nghiêm Vi, nhưng cô không muốn nhanh như vậy mà bắt đầu, nếu như Nghiêm Vi chỉ là nhất thời yêu thích. Một ngày nào đó cô ấy chán ghét cô rồi, thì cô phải làm sao?. " Được!". Nghiêm Vi nhìn Hứa Ấu Di đang nhốt mình trong suy nghĩ của chính mình, cô đau lòng thay. Cuộc Trò chuyện kết thúc không vui, cả hai rơi vào im lặng. Đột nhiên bên ngoài đang mưa, quan sát từ cửa sổ có thể thấy cơn mưa này không nhỏ, mưa suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có dấu hiệu ngưng lại. Đồng hồ trên tường trôi nhanh từng phút, nhưng hai con người chỉ đấm chìm trong thế giới của mình, mãi đến khi điện thoại một trong hai reo lên. " Alô! Con nghe đây, Ngày mai con về, người không cần lo, hiện tại còn vẫn đang ở nhà bạn, thế nhé!". Cách nói chuyện của Nghiêm Vi, Hứa Ấu Di có thể biết đầu dây bên kia là ai. Thêm nữa nghe Nghiêm Vi nói là ngày mai mới về, không lẽ cô ấy không định về sao? Cô ấy mới vừa bày tỏ tình cảm xong, cô còn chưa thích ứng được. cô sẽ lúng túng và ngượng ngùng. Nhưng cô cũng không thể nào mà đuổi Nghiêm Vi ra khỏi nhà được, thực sự làm cô khó sự vô cùng. Kết thúc cuộc gọi, Nghiêm Vi nhìn đến chân mài Hứa Ấu Di nhíu lại, với sự thông minh của cô có thể đoán được trong lòng Hứa Ấu Di đang suy nghĩ gì, nếu lần này bước ra khỏi nhà Ấu Di thì không biết bao giờ mới có cơ hội đến nữa, vậy nên cô phải tranh thủ. Với lại có thể cùng ngủ chung một cái giường với cô ấy, nói thế nào cũng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Nghiêm Vi xem xem thời gian cũng không còn sớm, cô đứng dậy " cơ thể chị chưa hoàn toàn hồi phục, chị nên nghỉ ngơi sớm, em về đi". Nói xong câu này, nét mặt Nghiêm Vi trong rất luyến tiếc, trong đôi mắt trong suốt ấy có nét gì đó buồn bã. " Em định đi đâu?". " Có lẽ em sẽ đến nhà Tịnh Văn, cô ấy là bạn em, có thời gian em sẽ giới thiệu cô ấy với chị. Để em gọi cô ấy có ở nhà không, bình thường cô ấy hay không ở nhà". Nghiêm Vi lấy Di động ra bấm số Tịnh Văn, sau vài lần gọi nhưng không thấy Tịnh Văn bắt máy. Trong lòng Nghiêm Vi mở cợt trong bụng, nếu có bắt máy thì cô cũng kế hoạch, đến lúc đó không sợ Hứa Ấu Di không cho cô ở lại, ai kêu Hứa Ấu Di rất dễ thương xót người như vậy, xem ra thời gian sau này cũng rất dễ dàng tiếp cận Ấu Di. Nhìn dáng vẻ u sầu của Nghiêm Vi, cô cũng không đành lòng " Đêm nay em cứ ở lại đây, không cần đi nơi nào nữa". Dù sao Nghiêm Vi cũng đã nói với người nhà cô ấy là không về nhà, còn bạn thì không liên lạc được, mặc dù chỉ mới 6 giờ tối, trời mưa cũng mới tạnh nhưng để cô ấy rời khỏi như vậy cô cũng không yên tâm, lỡ như trên đường trời đổ mưa nữa thì sao? Còn nếu như qua cửa hàng, nơi đó làm gì có chỗ ngủ. " Vậy được không?. Nghiêm Vi gãi đầu nhìn Hứa Ấu Di. " Tại sao lại không? "." Em cảm ơn chị, vì chị cho em tá túc lại, thế nên bữa tối hôm nay em sẽ làm ". " Được thôi! ". Ban đầu có Nghiêm Vi ở đây cô cũng không tiện giải quyết công việc, như thế sẽ không lịch sự. Bây giờ thì khác, cô đi về phòng của mình xử lý một số công việc còn dang dở lúc cô bị cảm, nếu không ngày mai đi làm lại sẽ bị cấp trên khiển trách mất. Nhưng Hứa Ấu Di nào biết sau lưng cô có một người đang kèm nén tiếng cười của mình lại. Nếu không cô sẽ hối hận quyết định của mình.
P/s: chương sau Nghiêm Vi đụng độ tình địch rồi nhoa. Đoán xem sẽ là ai đây? Đang phân vân không biết để phiên ngoại sau khi hoàn hay viết luôn đây ( phiên ngoại của cặp phụ).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me