TruyenFull.Me

Xam Thuc

Nằm im nghe tiếng tim đập vang dội trong lòng ngực Tù, không biết qua bao lâu, Rắn mới hỏi:

- Vậy là con đường đó đi không thông đúng không?

- Tao đã thử đi men theo đường ranh của vùng đất lún đó. Không có lối nào băng qua được phía bên kia rừng. Nếu còn tiếp tục đi theo hướng Tây, chắc chắn sẽ quay ngược lại vị trí định cư mười năm trước. Tao chọn đi về hướng đông, cuối cùng lại quay về tới bộ lạc.

Nghe Rắn thở dài, giọng Tù chợt chuyển. Anh bắt đầu phân tích lợi ích của mảnh rừng bên này vùng đất lún:

- Phía bên kia bãi đất đó là rừng sâu, lưng dựa vào núi, chắc chắn có rất nhiều thú dữ sinh sống. Mà phía bên này, tao không phát hiện dấu vết của chúng nó.

- Vậy là chúng ta sẽ có một khu vực đi săn mới?

- Có thể nhắc nhở bọn trong đội. Tranh thủ tích trữ càng nhiều thịt khô càng tốt.

- Bắt đầu từ ngày mai luôn. Tao sẽ nói anh Bí chia đội.

- Vẫn phải cử một đội đi dò đường. Thằng Thú giỏi trinh sát, nên có tên nó trong đội.

...

Tiếng rù rì còn quẩn quanh cái lều nhỏ tối om, mãi một lúc lâu sau mới tắt hẳn. Tiếng ngáy đã phát ra đều đều. Có lẽ tư thể nằm không quá thoải mái khiến Rắn cứ chốc chốc lại cựa quậy một lần. Tù đỡ cái đầu tóc ngắn của đối phương, chỉnh cho Rắn nằm thẳng lại. Tiếng chép miệng và vài từ ú ớ toát ra từ miệng thằng bạn làm Tù thấy gánh nặng trên vai như bị nhấc lên một chút. Nụ cười rất mỏng hiện ra trên môi anh nhưng bị hàm râu xồm xàm và màn đêm cất đi thật kỹ. Chẳng mấy chốc, Tù cũng chìm vào trong mộng đẹp.

Khi Tù thức dậy, người bên cạnh đã ra khỏi lều tự khi nào. Trong lều vẫn tù mù, chỉ vài tia sáng mạnh lọt qua khe hở, rọi xuống đất cho thấy trời đã sáng. Tù dụi mắt vài cái cho bớt nhập nhèm rồi mới nhỏm dậy, loạng choạng đi ra cửa. Tấm bạt bị kéo lên cao, ánh sáng mạnh đột ngột tràn vào làm Tù phải đưa tay lên che hai mắt.

Mặt trời đã lên ngang ngọn tre cuối bộ lạc, đỏ hỏn màu lòng đỏ quả trứng gà. Đưa mắt nhìn ra sân, anh thấy em gái của Rắn đang ngồi một mình lựa hạt trái bông. Năm nay, Sẻ mới lên năm, chưa làm được việc nặng. Nó hay được mẹ giao lựa bông hoặc đuổi chim ở sân phơi sau những vụ mùa. Con bé ngồi quay đầu ra sân nên không thấy Tù. Đợi khi anh bước đến gần bên cạnh, gọi tên nó, nó mới giật bắn người, suýt thì té ngửa. Khi được Tù đỡ lấy, nó còn giãy dụa ghê hơn. Người con trai bặm trợn thở dài. Bất thình lình, anh nghiêm giọng quát:

- Yên!

Cả người con Sẻ lập tức cứng lại như một khúc củi. Tù lại thở dài. Anh đỡ cho nó ngồi lại ngay ngắn trên ghế rồi hỏi:

- Anh mày đâu?

Sẻ không dám nhìn thẳng vào mặt Tù, nó rụt cổ, nhìn xuống đất, hai ngón tay cái vô thức cạo rồn rột lên trái bông còn chưa kịp tách vỏ. Nó lí nhí:

- Ảnh... ra... ra sân phơi.

Tù gật đầu. Anh xoa lên mái đầu nhỏ xíu của con bé:

- Ngoan!

Cái giọng khàn đục và cụt ngủn của Tù chỉ càng khiến Sẻ thấy sợ hơn. Trong ký ức của nó, người anh trai này luôn tồn tại. Nó cảm nhận được tình thương của anh dành cho mình cũng như sự khắng khít của anh với anh cả của nó. Đó là một mối liên hệ rất khó để không nhìn, không thấy, không biết. Nhưng nó vẫn cứ sợ Tù. Có lẽ vì diện mạo của anh chăng? Sẻ còn quá nhỏ để hiểu được những thứ như vậy. Đợi bước chân Tù đã đi thật xa, con bé mới dám ngước đôi mắt rơm rớm của mình lên, lén lút nhìn theo.

Tù quay về nhà rửa mặt. Sáng sớm, nước trong khạp còn lạnh, táp lên mặt chỉ thấy khoan khoái vô cùng. Tù rửa qua quýt, định bụng cứ vậy mà ra lều lớn, xin mẹ cái gì đó lấp bụng. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh chợt nhớ đến ánh mắt của Rắn. Bên ánh lửa bập bùng đêm qua, vẻ tinh quái, hài hước toát ra từ ánh mắt của đối phương khiến anh không thể rời mắt. Câu nói của Rắn cứ lặp đi lặp lại bên tai: "Cạo râu đi", "mày xấu lắm"!

...

Bà Hòe thức từ khi trời còn chưa sáng. Mỗi ngày bà đều nấu cháo, luộc củ mài hoặc một món gì đó để hai cha con Tù lấp đầy bụng. Buổi sáng nay, ông Lũ đã ăn xong và ra cửa. Phần cháo của Tù được đặt cạnh bếp lửa để giữ ấm. Việc bếp nút không tốn quá nhiều thì giờ của bà bằng việc se sợi, dệt vải. Khung cửi được ông Lũ dời ra sân trước khi ông đi. Bà Hòe đang ngồi luồn con thoi qua các khe sợi dọc, nghe tiếng bước chân con, nhác thấy cái bóng kéo dài dưới mặt đất, bà nói:

- Cháo nấu với rau xanh mẹ để cạnh bếp, ăn đi cho nóng.

Cái bóng của Tù vẫn nằm yên tại chỗ. Bà nghe con hỏi:

- Bố đi đâu hả mẹ?

- Ừ, bố mày đi tới nhà bà thầy, nói là xin cái bùa chi đấy.

Vừa nói, bà Hòe vừa ngẩng đầu lên. Gương mặt bà thoáng động lại, miệng he hé, đôi mắt hơi trợn to khi nhìn rõ người con trai đang đứng trước mặt. Bà thấy nó cau mày, mi mắt cụp xuống như đang suy tư chuyện gì khó nghĩ lắm. Bà biết nó chứ. Gương mặt quen thuộc xa lạ trước mặt là con trai bà chứ ai.

Bà Hòe không nhớ nổi đã bao lâu, Tù không cạo tỉa bộ râu trên mặt. Có lẽ năm năm, hay sáu năm? Con bà nói, thay vì dành thời gian chăm chút bề ngoài, nó thà đi săn thêm một con thỏ để thêm cơm cho lũ trẻ mồ côi trong bộ lạc. Hàm râu cứng mọc tua tủa chẳng theo một quy tắc nào khiến cơ thể vốn lực lưỡng quá khổ của nó càng thêm xù xì, gai góc. Người già làng mỗi khi nhìn Tù đều lắc đầu ngao ngán. Các cụ thường nói:

"Thằng Tù thế nào cũng thành của thừa. Ai mà chịu ưng cái đồ cộc cằn, cục mịch lại còn bặm trợn như nó".

Bà Hòe nghe mãi rồi cũng quen. Cái quen của nỗi buồn sẽ làm bà chạnh lòng nếu ai nhắc đến nhưng cũng không còn nhiều và day dứt như những ngày đầu. Vậy mà giờ, nhìn con, bà lại đăm không quen. Bà Hòe thấp lắm. Bà chỉ đứng tới ngực con trai. Khi bước mấy bước tới gần, bà phải với tay mới chạm tới vào gò má và cái cằm bóng lưỡng của Tù, bà lẩm bẩm:

- Con ma rừng nó nhập mày hở con?

- Không phải.

Tù đáp cụt lủn. Anh kéo tay bà xuống rồi rảo bước vào lều. Cháo quả thật còn nóng. Anh ngồi xuống bên bếp lửa, xì xụp húp được hai bát to thì thấy bố đi vào, trên tay ông là một bọc vải lớn cỡ hai lòng bàn tay. Ông Lũ ngồi xuống, đặt cây gậy xuống chân ghế, vừa thở vừa nói:

- Tao mới xin một quẻ cho mày đấy.

- Cho con hả?

- Tao hỏi chuyến đi của mày có thuận lợi không, bà ấy nói mày sẽ bình an quay về.

Nghe vậy, Tù chỉ gật đầu. Anh đang nhìn chăm chú vào gói vải đặt trên đùi bố. Ông Lũ định giải thích chợt sững ra. Bấy giờ, ông mới nhìn rõ mặt con trai.

"Thằng vậy mà cũng tốt tướng quá", đây là suy nghĩ đầu tiên của ông Lũ. Phải công tâm mà nói như vậy.

Bỏ qua dáng người quá khổ, gương mặt Tù không mập không gầy, có đủ góc cạnh. Bên dưới đôi mắt sâu là một sống mũi cao, quặp đôi chút ở phần chóp, bờ môi dày căng mọng của Tù rất dễ vểnh lên nếu anh không hay bặm nó vào.

Ông Lũ tặc lưỡi, tấm tắc việc lạ. Điều đó làm Tù không quen. Anh nói lảng sang chuyện khác:

- Cái gì vậy bố?

- À!

Ông Lũ nhanh chóng đặt sự chú ý vào chuyện chính. Ông đẩy túi vải tới trước mặt Tù. Đợi anh đặt bát cháo xuống, đưa tay ra nhận lấy, ông mới nói:

- Một nửa đem rắc ra ngoài cổng rào của bộ lạc. Một nửa mang theo. Mày cũng biết tác dụng rồi đó.

- Thuốc bùa hả bố? – Tù chỉ hỏi theo phản xạ. Cái anh thắc mắc nhất bây giờ là một chuyện khác: - Nhưng sao lần này, bà ấy chế được nhiều vậy bố? Con nhớ bố từng kể, trong loại thuốc bùa này có một thứ lá cây rất khó tìm, phải tự thầy cúng hoặc học đồ của thầy cúng đích thân vào rừng, đọc bài khấn, xin thần rừng cho phép thì mới hái được mà?

- Ừ, là thằng Thú hái cho bà Đậu đó.

- Nó quyết định rồi hả bố?

Ông Lũ hơi khựng. Nhớ đến ánh mắt buồn rầu của ông Mưng và vợ, rồi lại nhớ đến câu nói dõng dạc "Con sẽ không theo nghề thầy cúng đâu" của Thú, là một người nhìn tất cả lũ trẻ trong bộ lạc lớn lên, ngẫm lại chuyện của thằng nhỏ mà ông thấy hơi chạnh lòng. Ông nói:

- Chắc sau lần gieo quẻ đầu hạ, bà Đậu lại đi tìm thằng nhỏ nói gì đó. Đến hôm nay, tao mới biết nó theo bà ấy học được nửa tháng rồi. Mấy hôm trước, nó đã theo lời dặn vào rừng tìm lá cho bà ấy.

Ngay cả người ít khi biểu lộ cảm xúc như Tù cũng không nén được tiếng thở dài. Anh nhớ Rắn từng kể, Thú đã có bạn. Đó là chị Xinh, người con gái đẹp nhất bộ lạc. Mặc dù Thú thấp bé, không được cường tráng như những người khác, tuổi lại nhỏ hơn Xinh, nhưng thằng nhóc này rất tỉ mỉ, biết quan sát, thông minh, chịu khó. Nghe Rắn nói, cậu ta chìu Xinh lắm. Không biết Thú quyết định như vậy, Xinh có buồn không...

Tù tặc lưỡi, nuốt ngụm cháo cuối cùng, chào bố rồi đứng lên. Chuyện tình yêu của người khác, anh không có đủ thời giờ để đau lòng thay. Việc cấp bách trước mắt là lên kế hoạch cho chuyến đi dài ngày sắp tới.

Ông Lũ nhìn theo bóng dáng thằng con, không nén được tiếng nhắc nhở:

- Đừng đi vội. Để mẹ của mi chuẩn bị cơm, gạo với nước uống rồi hẳn đi.

- Con biết rồi. Đợi con bàn với Rắn rồi hẵng hay.

Dứt lời, Tù cũng đã ra tới ngoài đường đất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me