TruyenFull.Me

Xan Bach Chanbaek Lao Dai Tha Cho Toi Di


Tiêu Phong Lãng chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không nói gì, hắn rời đi với một chút suy nghĩ.

Lưu Vũ chẳng khác gì bản sao tính cách của Phác Xán Liệt, thậm chí có phần mạnh bạo và kiên quyết hơn chính vì vậy Phác Xán Liệt đặc biệt tin tưởng hắn.

Lưu Vũ đi cùng với Phác Xán Liệt suốt mười mấy năm chứ không ít, từ lúc Phác Xán Liệt chưa ngồi lên vị trí Gia chủ Phác Gia hắn đã theo sau Phác Xán Liệt rồi, nếu bây giờ có người cản chậm bước tiến của Phác Xán Liệt tất nhiên Lưu Vũ sẻ hất bay người đó.

Bạch Hiền có nằm trong vòng tay Phác Xán Liệt được hắn bảo vệ đi nữa, nếu tội quá lớn hắn cũng không tha, phong sát là phong sát.

Lưu Vũ là người lên máy bay sau cùng, hắn ngồi ở khoang số một.

Phác Xán Liệt hôm nay không ngồi khoang số một như thường ngày nữa mà hắn xuống khoang số hai có ghế rộng và thoải mái, Bạch Hiền vẫn còn đang ở trên người hắn im re không động đậy.

Máy bay cất cánh được hơn mười hai tiếng đồng hồ, Bạch Hiền cũng ngủ được bằng ấy thời gian.

Lúc tỉnh dậy, cái đầu tiên cảm nhận được là gáy rất đau, phải mất một hai phút Bạch Hiền mới định hình được đây là đâu.

Bạch Hiền nhíu nhẹ mày vì đau gáy, thêm cả đầu cũng đau nữa cậu hơi đẩy người dậy một chút, sau đó bàn tay liền cảm nhận được độ rắn chắc trên da thịt của ai đó.

Bạch Hiền sửng sốt.

Bị giật mình mà động tác nhanh gấp bốn lần, mắt Bạch Hiền căng chặt nhìn Phác Xán Liệt trước mặt, còn thiếu chút nữa là ngã lăn xuống đất vì sợ.

Phác Xán Liệt đỡ được Bạch Hiền, hắn nhíu mày -"Ngồi yên".

Bạch Hiền lấy đâu ra tâm trí mà ngồi yên được nữa, cậu giẫy thật mạnh -"Buông ra đừng chạm vào tôi...".

Phác Xán Liệt ghì chặt Bạch Hiền, một tay hắn cũng nắm được cả hai tay cậu kéo lại -"Đừng để tôi phải giết em".

Bạch Hiền không phát ra nổi một câu nào nữa, mắt lại cứ thế mở lớn nhìn Phác Xán Liệt đầy sợ hãi.

Phác Xán Liệt -"Em sợ tôi?".

Bạch Hiền không đáp, nếu nói thẳng ra hắn sẽ giết cậu...

Bởi Bạch Hiền không những chỉ sợ mà còn ghê tởm bàn tay nhuốm máu của hắn, Nhị thiếu gia rất tốt tại sao hắn lại giết Nhị thiếu gia chứ....?.

Phác Xán Liệt lặp lại -"Tôi hỏi em một lần nữa, em sợ tôi?".

Bạch Hiền lắp bắp -"Tứ thiếu...anh... Buông ra...".

Phác Xán Liệt buông tay đang siết chặt Bạch Hiền, hắn kéo cậu sát lại ôn nhu xoa đầu -"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó".

Bạch Hiền run rẩy khắp người, cậu thậm chí còn không dám động đậy gì cả, Phác Xán Liệt lại nói thêm một câu -"Em càng mềm yếu tôi càng muốn uốn em mạnh bạo, tôi có thể thanh tẩy cả Phác Gia thì giết em cũng không khó".

Bạch Hiền đang định nói thì nghe thấy tiếng kẹt cửa.

Phác Xán Liệt đang ôm cậu cho nên cậu không động đậy nổi, chỉ nghe thấy một tiếng nói, giọng điệu này khiến Bạch Hiền lập tức kéo được hồn lại.

Lưu Anh -"Lão Đại".

Phác Xán Liệt -"Ừm".

Lưu Anh ngó lấy Bạch Hiền một cái sau đó hắn lờ đi, có chút việc nên hắn ra khỏi khoang một. Tưởng là đi được trong yên bình, ai mà ngờ vừa đi qua chỗ Phác Xán Liệt được hai bước chân đã nghe thấy tiếng của Bạch Hiền.

Nghe thực sự thê thảm, Bạch Hiền gọi hắn -"Lưu Anh ca....".

Lưu Anh quay đầu, thấy Bạch Hiền run rẩy đến phát khóc mặt hắn liền biến sắc -"Sao lại khóc nữa? Ngậm miệng lại ngoan ngoãn đi".

Bạch Hiền muốn động để dậy nhưng Phác Xán Liệt không cho, cậu lại ở lại trong tay hắn chính vì quá sợ nên ngôn ngữ cũng loạn -"Đừng....Lưu Anh ca đừng đi....cứu em...buông ra, thả tôi ra!! Ca cho em theo với đừng bỏ em...xin anh...ca..".

Lưu Anh hừm một tiếng, hắn quay đầu rời đi thật, Bạch Hiền hơi mất kiểm soát cho nên nói chuyện bây giờ cũng không có tác dụng.

Bạch Hiền thấy hắn di chuyển liền cật lực giẫy khỏi Phác Xán Liệt, không một chút kiêng dè bùng tỏa hết năng lượng mặc cho Phác Xán Liệt nắm tay kéo lại cậu cũng không chịu ngoan -"Buông ra...ca...anh đứng yên đó, nếu anh dám đi....a....".

Phác Xán Liệt nhíu mày, ngay lúc Bạch Hiền ngả người xuống sắp ngã rồi Phác Xán Liệt liền thả tay ra khiến Bạch Hiền ngã hẳn xuống đất luôn.

Cậu sợ đối diện với hắn, ngã xuống cũng không dám ở đó quá lâu mà giật lùi đến chỗ Lưu Anh bám lấy một bên quần hắn.

Lưu Anh -"Làm gì vậy? Đứng dậy".

Bạch Hiền không nghe, thậm chí còn lùi hằn ra sau trốn ở chân hắn, ngón tay Bạch Hiền run rẩy bám lấy quần Lưu Anh rung lên thấy rõ.

Lưu Anh nhìn lại Phác Xán Liệt, thấy mặt hắn không vui và có phần lạnh lẽo bao quanh liền ngồi xuống đỡ Bạch Hiền dậy nói -"Ngoan đừng quấy nữa".

Bạch Hiền bám vào áo Lưu Anh kéo lại chui đầu vào ngực hắn trốn đi ánh mắt của Phác Xán Liệt, Lưu Anh biết trước mặt Phác Xán Liệt làm điều này hắn sẽ khó chịu nhưng mà nếu Bạch Hiền không bình tĩnh lại được mọi chuyện sẽ càng thêm tồi tệ.

Hắn nói -"Bình tĩnh, không sợ ngài ấy không giết cậu".

Bạch Hiền vừa nấc vừa nói -"Tứ thiếu gia...em chính mắt nhìn thấy Tứ thiếu giết Nhị thiếu...ca...người này không được, không phải người tốt...chúng ta rời khỏi đây được không?".

Lưu Anh nắm lấy hai cổ tay Bạch Hiền kéo ra đáp -"Tôi cũng không phải người tốt đâu, ngay từ đầu đã không phải".

Bạch Hiền -"Sao có thể...anh là người tốt, anh bảo vệ em...".

Lưu Anh nghiêm túc nhìn Bạch Hiền, hắn thẳng thắn nói -"Nơi cậu từng ở lúc nhỏ là Phác Gia nhớ cho kĩ, ba cậu là thân tín của Lão Gia chủ tay ông ấy cũng dính máu, ngay từ đầu xung quanh cậu đã không có người tốt hiểu chưa? Kẻ đáng chết thì phải chết".

Bạch Hiền không tin được, Lưu Anh đang nói cái gì vậy....

Bạch Hiền -"Ca...đừng như vậy mà...em chỉ còn mỗi một mình anh thôi, đừng bỏ rơi em đừng lừa em...em chịu không nổi nữa".

Lưu Anh lắc nhẹ người Bạch Hiền để cậu được thanh tỉnh -"Biện Bạch Hiền! Nghe rõ đây, tôi từng giết người thậm chí là rất nhiều người cậu có còn cảm thấy tôi là người tốt không? Sống trong hắc đạo không có tốt và xấu chỉ có kẻ sống và người chết, năm đó Lão Đại thanh tẩy Phác Gia là có nguyên nhân của nó, đừng trẻ con nữa tất cả bọn họ từ Đại thiếu gia đến Tam thiếu gia đều không phải người tốt".

Bạch Hiền -"Tại sao anh lại nói như vậy....em không tin...ca...".

Chưa kịp dứt câu cả người Bạch Hiền đã bị sốc ngược lên, Phác Xán Liệt đặt Bạch Hiền trên vai hắn không nói gì mà bừng bừng lửa nóng đem Bạch Hiền vào khoang nhất.

Bạch Hiền -"Ca cứu em...ca!! Đừng bỏ rơi em mà...xin anh....cứu em....".

Lưu Anh -"Ngoan ngoãn đi!!".

Bạch Hiền vẫn cứ gọi vớn theo, Lưu Anh bất lực nói -"Đừng gọi nữa! Tôi không giúp gì được đâu".

Bạch Hiền bị sốc ngược lên vai Phác Xán Liệt vào trong, cậu còn nhìn thấy ánh mắt của Lưu Vũ nữa.

Đôi mắt đó, chính là người đàn ông bước xuống con hẻm nhà của Tố Cảnh Nhàn. Bạch Hiền chạm mắt với hắn, ngay lập tức co rút lại.

Xung quanh cậu...bọn họ...

Lưu Vũ dõi theo Bạch Hiền cho đến khi Phác Xán Liệt đem cậu vào bên trong phòng, khoang nhất có chỗ dành riêng cho Phác Xán Liệt nghỉ ngơi, đây là máy bay tư nhân trực thuộc Phác Gia nên thiết kế không giống với máy bay thông thường.

Phác Xán Liệt vừa đóng cửa thì Lưu Anh mang vẻ mặt chán nản của hắn đi vào, không nghĩ Bạch Hiền lại sợ hãi đến thế, lúc trước cậu ta bạo gan lắm chứ có phải thế này đâu, chẳng qua có mấy đứa trẻ lớn hơn thì đánh không lại được thôi...

Lớn rồi thì tính cách cũng thay đổi à?.

Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt ném mạnh lên giường đè chặt cậu xuống, nghiến răng -"Em có cầu xin ai đi nữa, nếu người đó không phải tôi thì cũng vô ích, tôi không nghĩ em lại dính người như vậy?".

Bạch Hiền bị cộc đầu ở phía sau thành giường nên bị choáng không thể trả lời, Phác Xán Liệt bùng phát tức giận kiềm từ lúc nãy. Bạch Hiền nhìn ánh mắt tràn đầy nộ khí của hắn lại càng sợ hơn.

Bạch Hiền trong con mắt Phác Xán Liệt bây giờ giống như một con mồi không ngoan ngoãn, Phác Xán Liệt nghiến chặt răng hắn đưa tay kéo một bên áo Bạch Hiền sang một bên rồi hạ răng xuống.

Cắn đến mức Bạch Hiền tê liệt -"Đau...a...đ..a...".

Với lực cắn ấy đáng ra là sẽ chảy máu nhưng Phác Xán Liệt giữ lại chút lí trí cuối cùng, hắn ngửa dậy tay bóp mạnh miệng Bạch Hiền cảnh cáo -"Từ nay trở đi nếu em không ngoan ngoãn mỗi một sai phạm tôi sẽ bắt em trả giá, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi em sẽ không nhận lại được gì đâu".

-"Nếu em muốn chết không ai trên thế giới này có thể giết được em, ngay cả bản thân em cũng không có quyền được chết, em bây giờ là người của Phác Gia là người của tôi, sống do tôi chết cũng phải do tôi nghe rõ chưa?".

Bạch Hiền -"Không thích, tại sao tôi phải làm vậy...tôi là con người tôi không phải con vật anh nói phải nghe, giá trị của bản thân tôi nằm ở tôi chứ không nằm trong miệng anh!!".

Phác Xán Liệt -"Từ lúc tôi đưa em ra khỏi nơi bẩn thỉu đó em đã không còn quyền quyết định giá trị của em nữa rồi, việc đó nằm ở tôi, em thử đi sau khi về Phác Gia em sẽ có trải nghiệm tương tự".

Bạch Hiền hét vào mặt Phác Xán Liệt -"Anh quá đáng!!!".

Phác Xán Liệt chuyển tay bóp lấy cổ Bạch Hiền dí sát người cậu vào giường đáp -"Em nên nhớ rằng bản thân mình mắc nợ tôi, tôi đã nhân nhượng em quá nhiều, nếu như em vẫn tiếp tục chống lại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em".

Bạch Hiền hơi nhăn mặt lại một chút, cổ nghẹn cứng cố phát ra âm -"Anh muốn...làm gì?".

Phác Xán Liệt buông tay khỏi cổ Bạch Hiền vuốt nhẹ má cậu đáp -"Em nghĩ xem tôi sẽ làm gì?".

Bạch Hiền bất lực rồi, không làm gì được nữa -"Anh giết tôi đi".

Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng đáp -"Được! Bồi táng cho em một Lưu Anh".

Bạch Hiền trợn mắt, Phác Xán Liệt vô liêm sỉ đến mức hắn dùng Lưu Anh để uy hiếp cậu -"Anh... Anh".

Bạch Hiền bị ép đến run người, nhân lúc Phác Xán Liệt buông lỏng cảnh giác Bạch Hiền đã liều mạng đẩy Phác Xán Liệt lăn xuống dưới đất, bản thân lại ngồi lên người hắn vung nắm đấm.

Phác Xán Liệt chớp mắt đỡ lấy tay Bạch Hiền bóp chặt -"Khá lắm".

Vừa nói xong hắn đã lật người Bạch Hiền lại, không một chút khó khăn đè cậu dưới thân -"Nguyện ý em như vậy, tại sao lại nổi nóng?".

Bạch Hiền nghiến răng gằn giọng đáp -"Anh đừng động đến Lưu Anh ca".

Phác Xán Liệt -"Lưu Anh ca? Thân thiết tới như vậy em đòi chết tôi mang cậu ta cùng chết với em thì em lại không chịu".

Bạch Hiền giận đến đỏ mặt vung tay không bị giữ tát vào mặt Phác Xán Liệt, hắn chạm đến giới hạn của cậu rồi.

Bạch Hiền -"Tôi cảnh cáo anh! Anh có thể làm gì tôi cũng được, Lưu Anh ca là người thân cuối cùng của tôi anh dám động đến tôi liều mạng với anh".

Phác Xán Liệt ngồi dậy đưa tay chạm lên má, trước nay chưa có ai dám động vào hắn mà có kết quả tốt.

Bạch Hiền cũng thật liều lĩnh.

Phác Xán Liệt -"Em cảnh cáo tôi? Lời nói của em không có giá trị".

Dừng một chút hắn lại tiếp tục, bấy giờ còn lạnh lẽo hơn -"Em không đủ khả năng giết tôi, tôi để cho em phản kháng nhưng em không biết cách giết tôi, em hoàn toàn không có nửa điểm gây hại với tôi nên đừng cố gắng lớn tiếng".

Bạch Hiền muốn khóc, muốn chết.

Bản thân không có bất cứ thứ gì, cảm giác bất lực nghẹn lên tận cổ.

Phác Xán Liệt -"Tôi hỏi em có ngoãn ngoan ngoãn được hay không?".

Bạch Hiền không trả lời, Phác Xán Liệt tiếp tục -"Có hay không?".

Không thể trả lời cả hai, nhưng Bạch Hiền ý thức được cậu không còn đường lui nữa, ngay cả cái chết bây giờ Bạch Hiền cũng không được quyết định, vậy có trả lời là không đi nữa thì cũng bị lật ngược thành có thôi.

Lưu Anh ngồi trong khoang nhất cảm giác thấy hơi lạnh gáy, sau đó tê cứng tự nhiên hắt xì một cái.

Lưu Vũ -"Làm sao?".

Lưu Anh -"Điều hòa lạnh quá?".

Lưu Vũ không đáp, hắn ngồi ghế trong nên tiện đã lấy ra ngoài một cái chăn mỏng đưa cho hắn. Nhiệt độ điều hòa không thấp quá nếu lạnh ở nhiệt độ này thì chỉ có bị cảm mới thấy lạnh thôi.

Lưu Vũ -"Biện Bạch Hiền có an toàn không?"

Nhắc đến Bạch Hiền toàn thân Lưu Anh lại run lên bần bật nhớ tới cái ánh mắt vừa nãy của Phác Xán Liệt mà muốn đóng băng -"Anh đừng nhắc nữa, nhắc đến là nổi da gà".

Lưu Vũ -"Không muốn chết thì đừng làm cử chỉ thân mật với cậu ta, cũng đừng vì quen biết mà tin tưởng cậu ta nếu sai phạm tôi cũng không tha cho cậu đâu".

Lưu Anh hừ một tiếng, hắn lườm nguýt Lưu Vũ một cái mới nói -"Không cần anh nhắc".

Lưu Vũ không nói gì đến chuyện đó nữa, hắn thấy Lưu Anh chỉ cầm chăn chứ không đắp vào liền nói -"Đắp vào, về tới nhà chính đi tìm Hạ Tri kiểm tra ngay, cậu không dễ cảm nhưng ngâm người một ngày cũng không ngoại lệ đâu".

Lưu Anh cầm lấy chăn đắp vào người đáp -"Ờ".

Máy bay đi thêm gần sáu tiếng nữa mới hạ cánh.

Bạch Hiền bị ép chặt bên cạnh Phác Xán Liệt không rời nữa bước, lúc xuống máy bay cũng là Phác Xán Liệt bế cậu.

Phác Xán Liệt là người xuống đầu tiên bên cạnh còn có Bạch Hiền, đằng sau là Lưu Vũ và...Lưu Anh

Hắn đi sau cả đám người Phác Xán Liệt.

Nhờ lời cảnh cáo của Phác Xán Liệt ban nãy mà Lưu Anh có quan điểm tránh càng xa Bạch Hiền càng được sống lâu éc éc....

Phác Xán Liệt bế Bạch Hiền xuống tới sân, hắn đứng lại một chút, Bạch Hiền mới có cơ hội nhìn xung quanh, trong mắt có điểm sáng rực -"Đây là đâu?".

Phác Xán Liệt đáp ngắn -"Bản doanh".

Bạch Hiền nghe xong có chút sửng sốt, cậu muốn xác nhận bản thân có phải đã từng đến đây hay không mới nói -"Có bốn khu phải không...?".

Phác Xán Liệt vẫn điềm tĩnh đáp -"Phải, nhưng bây giờ là năm khu".

Bạch Hiền môi hơi run nói -"Khu ba có hồ nước nối ra sông...có phải không?".

Phác Xán Liệt chỉ đáp bằng một tiếng ừm.

Bạch Hiền nhớ rất ít, chính vì nó quá mơ hồ nên cậu mới thử xác nhận để chắc chắn rằng bản thân đã từng ở đây, nơi mà Bạch Hiền ở suốt tám năm cùng với ba không nơi nào khác chính là Phác Gia.

Cái tên cậu nghe nhiều đến chóng mặt và...ám ảnh đến tận xương tủy, nơi mà cậu cho rằng ở đó chỉ toàn những người máu lạnh cậu không muốn dính dáng đến nhất.

Thật trớ trêu làm sao...

Bạch Hiền đang ở trong suy nghĩ nên chẳng để ý là mình đã phát ra tiếng.

Tuy là giọng Bạch Hiền bé nhưng Phác Xán Liệt vẫn nghe được, hắn nâng cao người Bạch Hiền lên một chút nói -"Ngoài Phác Gia thì bây giờ không còn chỗ nào là nhà của em đâu".

Bạch Hiền vẫn chưa thoát ra nổi suy nghĩ, lời Phác Xán Liệt nói Bạch Hiền cảm thấy đúng...phải rồi bây giờ cậu làm gì còn chỗ nào để đi không nhà không cửa thì ở đâu.

Xe vẫn chưa chạy vì còn Lưu Vũ và Lưu Anh vẫn chưa lên, họ là thân tín của Phác Xán Liệt cho nên đi cùng xe với hắn.

Muốn về nhà chính phải đi bằng trực thăng hoặc ôtô mới về được, tuy nhiên thay vì đi trực thăng như mọi ngày Phác Xán Liệt đã lựa chọn đi ôtô.

Bạch Hiền đã từng ở đây nhưng lại quên đi gần hết, muốn khơi gợi kí ức thì chỉ có thể cho Bạch Hiền nhìn trực tiếp khung cảnh bên ngoài.

Phác Xán Liệt lên xe trước, hắn ôm Bạch Hiền để cậu hướng mắt được ra bên ngoài, mặc dù bây giờ cũng không còn sớm nữa nhưng mà nếu Bạch Hiền thật sự quan tâm cậu sẽ nhớ lại được thôi.

Lưu Vũ thấy Lưu Anh không lên xe liền nói -"Đứng đấy làm gì? Muốn Lão Đại chờ cậu?".

Lưu Anh gãi đầu -"Bên trong có Biện Bạch Hiền, ban nãy cậu ta nhìn thấy tôi cứ vớn tay như muốn bám dính lấy tôi ấy, Lão Đại mà biết tôi sẽ bị đấm đấy nên anh về đi, tôi đi xe khác".

Lưu Vũ -"Phiền phức! Lên nhanh".

Lưu Anh chậc một tiếng, thôi thì đằng nào cũng sẽ còn gặp nhau dài dài nên tránh bây giờ cũng vậy thôi.

Bạch Hiền nghe thấy tiếng liền quay lại, lúc nhìn thấy Lưu Anh liền động người dậy, Lưu Anh nhanh chóng phòng thủ -"Dừng... Chúng ta cách xa nhau một chút".

Nói rồi Lưu Anh xuống hàng ghế cuối ngồi, mặc dù cách đến hai hàng ghế nhưng mà Bạch Hiền vẫn cứ nhìn không rời mắt, Lưu Vũ lên cuối cùng cũng ngồi cuối ngay gần Lưu Anh.

Phác Xán Liệt xoay đầu Bạch Hiền lại không nói gì mà hôn lên môi cậu, ban đầu nhẹ nhàng nhưng về sau lại mạnh bạo, Bạch Hiền thậm chí còn không dám phản ứng không dám rên lên một tiếng nào vì Lưu Anh đang ở phía sau.

Nhưng mà cho dù không rên không phản ứng thì cái động tác vùi đầu rõ mồn một kia cũng không thể qua mắt hai người phía sau được.

Bạch Hiền bị hôn đến không thở được liền cộc cộc cái đầu mình vào trán Phác Xán Liệt, lúc đó hắn mới buông ra, không hiểu sao Phác Xán Liệt lại thấy động tác kia của Bạch Hiền thực đáng yêu, hắn vươn tay xoa nhẹ má Bạch Hiền nói -"Không biết dùng mũi thở sao?".

Bạch Hiền đỏ mặt, cúi hẳn xuống vùi đầu vào cổ Phác Xán Liệt bây giờ không làm thế chút nữa còn không biết Phác Xán Liệt sẽ cùng bản thân mình dây dưa ra cái chuyện đáng xấu hổ gì.

Phác Xán Liệt bật cười một tiếng nhỏ, Bạch Hiền thế mà làm cho hắn cười đến rất nhiều lần, từ lúc hắn sinh ra mọi bất hạnh đều cùng một lúc dính lên người hắn, muốn cười cũng chẳng được.

Rốt cục thì bên cạnh hắn cũng xuất hiện một Bạch Hiền có thể làm hắn cười, tuy rằng tức giận còn nhiều hơn là cười thế nhưng Phác Xán Liệt cảm thấy Bạch Hiền có cái gì đó bí ẩn, bao quanh bằng một lớp thủy tinh, hắn muốn khám phá nó hay đúng hơn là muốn đập vỡ nó, đập vỡ tất cả để Bạch Hiền chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của hắn, chỉ là người của hắn.

Bạch Hiền vùi đầu vào cổ Phác Xán Liệt nhân tiện nhìn ra sau luôn, cậu muốn nhìn thấy Lưu Anh, thực sự phản ứng né tránh vừa rồi của Lưu Anh làm Bạch Hiền có chút đau lòng, nhìn qua thấy Lưu Anh đang vật vờ ngủ cỏ vẻ như là thức trắng nguyên đêm trên đảo hoang chờ người cứu hộ tới nên bây giờ mới được nghỉ ngơi thoải mái.

Đang mải nhìn Lưu Anh bỗng có một cánh tay vươn ra ôm lấy đầu hắn kéo lại, Bạch Hiền nhìn cánh tay rồi theo cánh tay lại nhìn lên người.

Mắt Bạch Hiền và mắt Lưu Vũ giao nhau, ánh mắt hắn thực đáng sợ Bạch Hiền run cả người bật ngửa ra phía sau, động tác quá mạnh nếu như Phác Xán Liệt không đỡ kịp có lẽ đã rớt xuống rồi.

Phác Xán Liệt nhíu mày -"Lại làm sao?!".

Bạch Hiền được đỡ lên vẫn chưa hết đơ chằm chằm nhìn Lưu Vũ, Phác Xán Liệt nhìn theo ánh mắt Bạch Hiền quay ra sau.

Thấy hắn quay qua, Lưu Vũ mặt lạnh không đổi sắc luồn bàn đỡ lấy đầu Lưu Anh hất phăng một cái thật mạnh làm Lưu Anh đập đầu vào cửa kính la lên -"A... Làm cái gì vậy!!".

Lưu Vũ nhắm mắt lại, Lưu Anh bên cạnh ôm đầu xoa xoa định đạp Lưu Vũ một cái -"Đồ điên".

Bạch Hiền có cảm giác lạnh thấu xương, gai hết cả người, lần đó cũng vậy, hắn cũng nhìn cậu bằng ánh mắt nửa tò mò nửa cảnh giác ấy, nó không giống ánh mắt chứa đựng toàn sự chết chóc giống Phác Xán Liệt, nó là kiểu gì đó rất yên tĩnh nhưng âm thầm đáng sợ.

Bạch Hiền bám vào vai áo Phác Xán Liệt, hắn lập tức nói -"Sợ cái gì?".

Bạch Hiền không nói gì, cậu lắc đầu.

Phác Xán Liệt vòng tay ôm Bạch Hiền lại xoa nhẹ lưng rồi lại xoa đầu.

Nhà chính cách bản doanh không xa nên đi tầm hai mươi phút là về đến, trong thời gian đó Phác Xán Liệt ngủ trên vai Bạch Hiền.

Chắc là ngủ...Bạch Hiền đoán thế vì thấy hắn nhắm mắt.

Nhưng mà lúc sau mỏi quá Bạch Hiền liền quay người đổi thế để đầu Phác Xán Liệt dựa vào ghế, bản thân lại nhìn hắn.

Cho đến bây giờ cậu vẫn chưa chấp nhận được sự thật, người đàn ông bên cạnh cậu đã tàn sát cả Phác Gia để đi lên làm Gia chủ, giết cả người thân...

Nhưng Lưu Anh nói họ không phải người tốt...

Bạch Hiền có thể không tin tưởng người khác nhưng lời nói của Lưu Anh có sức nặng với cậu, hơn nữa năm đó cậu nhớ Đại thiếu gia còn...

Mà cũng qua lâu rồi, Phác Gia không tính là hắc đạo bởi nếu so ra thì chính trị cũng có người của Phác Gia làm việc ở mảng đó, chủ yếu là buôn súng cho quốc phòng.

Sau cái chết của ba mẹ Bạch Hiền được chuẩn đoán là bị bệnh nhiễu loạn thần kinh tương tự, sau hôn mê một tuần Bạch Hiền tỉnh dậy như người khác, cậu càng lúc càng rụt rè và sợ hãi người ngoài, đặc biệt còn quên đi kí ức tạm thời.

Cậu chỉ biết có thế, những gì nhớ được chỉ còn chút ít như mảnh vỡ vụn vặt.

Nhưng mà không hiểu sao khi đến đây mọi thứ Bạch Hiền luôn cố gắng nhớ lại dù đầu có đau đến mấy cũng muốn nhớ lại liền hiển nhiên xuất hiện, giống như một thứ quen thuộc tác động khai mở ra quá khứ đã quên của cậu.

Bạch Hiền dần bình tĩnh hơn một chút, ở đây có Lưu Anh...ít nhất là vậy.

Ba mẹ muốn cậu sống tốt, cậu còn có Lưu Anh là người mà cậu tuyệt đối tin tưởng, hoàn cảnh bây giờ đúng là rất khó khăn nhưng ba nói nếu kiên trì vượt qua thì sẽ tốt lên thôi.

Hơn nữa người đàn ông này...hắn chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, nếu vậy thì vẫn sống được.

Trong lòng Bạch Hiền vẫn đang hỏi là chắc chưa? Nếu đã chắc thì phải đánh liều...

Nhìn Phác Xán Liệt lâu như thế, Bạch Hiền tự nhiên nhịn không được lấy tay chọc chọc vào má Phác Xán Liệt, giây đầu bản thân cậu cũng giật mình bởi cậu sợ hắn...

Còn có chút kinh hãi bàn tay nhuốm đầy máu tươi của hắn.

Nhưng không thấy Phác Xán Liệt phản ứng gì cho nên cậu mới cả gan như vậy.

Đang lúc buông xuống thì đột nhiên tay bị nắm chặt, thậm chí là kéo mạnh một cái khiến Bạch Hiền ngả người vào lòng Phác Xán Liệt.

Bạch Hiền thở cũng không dám thở mạnh, mắt căng cứng phân tích biểu hiện của hắn, nhưng cậu không thể nhìn rõ được hắn đang muốn gì.

Phác Xán Liệt hừ một tiếng, hắn đang chờ câu giải thích từ Bạch Hiền -"??".

Bạch Hiền thì lại không hiểu cho nên lập tức trốn tránh, may sao xe đã tiến vào nhà chính. Phác Xán Liệt không để ý cậu nữa, hắn thả tay xuống sốc nhẹ người Bạch Hiền để cậu ngồi cho thật tử tế.

Phác Xán Liệt đột nhiên hỏi -"Có đói không?".

Bạch Hiền không trả lời, cậu thử liếc Lưu Anh một cái nhưng hắn lại đang ngủ trên vai Lưu Vũ, Phác Xán Liệt lại cứ nhìn cậu chờ câu trả lời.

Chẳng biết thế nào Bạch Hiền lại gật đầu.

Phác Xán Liệt -"Muốn ăn gì?".

Muốn ăn gì? Bạch Hiền cũng chả biết cậu muốn ăn gì nữa, ăn cái gì mà có thể quay trở lại tháng trước thì cậu sẽ ăn hết, ăn sạch.

Tiếc là chuyện như thế chỉ có trong truyện thôi, còn hiện tại lại khác. Bạch Hiền miễn cưỡng nói -"Cơm".

Phác Xán Liệt -"Ừm".

Phác Xán Liệt vừa mới quay người để xuống xe, hắn thấy phía dưới còn Lưu Vũ và Lưu Anh dính sát nhau liền nhìn đến một chút.

Lưu Vũ cùng động tác với hồi chiều một lần nữa hất văng cái đầu kia ra cửa kính lần này cửa cũng nứt luôn rồi.

Lưu Anh bị đập đến đau đầu liền kêu -"A... Cái gì vậy?! Lưu Vũ anh muốn chết à, tôi động gì đến anh!!".

Phác Xán Liệt là người cực kì ghét ồn ào, Lưu Anh thuộc dạng người ít nói nhưng mà nhiều lúc ở cùng Lưu Vũ hắn rất ồn, tiếng của hắn khiến Bạch Hiền giật mình nhìn lại.

Phác Xán Liệt nhìn hắn, tất cả đều nhìn Lưu Anh khiến hắn đặt ra dấu hỏi chấm.

Bạch Hiền thấy tình hình không ổn, cậu sợ Phác Xán Liệt hắn sẽ phạt Lưu Anh hoặc cái gì đó tương tự vậy, dù sao hắc đạo là cái thứ gì đó nói giết là giết, cậu sợ Lưu Anh bị thương nên đã bám áo Phác Xán Liệt nhỏ giọng nói -"Đói...".

Phác Xán Liệt rời mắt khỏi Lưu Anh, lúc hắn chuẩn bị xuống thì đưa ra lời cảnh cáo -"Ở trại không thiếu chuột đâu, đừng trách tôi đem cậu đến đó".

Dứt câu hắn liền bế Bạch Hiền xuống xe.

Nhắc đến chuột Lưu Anh bỗng nhảy dựng cả lên, hắn không thích chuột...

Tuy rằng làm thân tín cho Phác Xán Liệt thì không được phép có một sơ hở nào, chính Phác Xán Liệt cũng đã một lần cho hắn ở cùng với lũ chuột để bỏ đi nỗi sợ hãi nhưng cuối cùng chỉ giảm đi được chút xíu chung quy sợ vẫn là sợ.

Phác Xán Liệt bế Bạch Hiền đi vào trong được một đoạn Bạch Hiền nói -"Lưu Anh ca sợ chuột! Không thể đi...tôi đi cũng được...cho nên".

Phác Xán Liệt -"Em còn nói thêm một câu nữa tôi ném cậu ta đi ngay bây giờ".

Bạch Hiền ngước mắt nhìn Phác Xán Liệt rồi lại cúi xuống, cậu không coi thường lời nói của Phác Xán Liệt cho nên đã chuyển chủ đề chẳng liên quan -"Tôi đói...."

Phác Xán Liệt -"Ừm".

Đi được một đoạn nữa thì tới sân sau, chỗ này là vườn hoa và cây cảnh. Bạch Hiền thấy nó quen nên ngó một chút, Phác Xán Liệt chú ý cậu cho nên nói -"Có thấy quen không?".

Bạch Hiền -"Cũng...cũng được...".

Phác Xán Liệt -"Em tới đây mỗi ngày".

Bạch Hiền -"Mỗi ngày sao...?".

Phác Xán Liệt đáp -"Biện Tử Phúc lúc đó có danh phận không nhỏ, không thể ở bản doanh thường xuyên mà phải về cả nhà chính nữa, em thường đi theo".

Bạch Hiền không nhớ những chuyện này...

Nhưng khi Phác Xán Liệt hỏi cậu đã nhớ chưa thì Bạch Hiền lại gật đầu, bởi vì cậu không dám nói một chữ không với hắn.

Người làm trong nhà thấy Phác Xán Liệt trở về liền cúi đầu chào một tiếng không quên để tâm đến Bạch Hiền nằm trong tay hắn.

Đi qua hai dãy nhà phụ mới lên được nhà chính, mỗi một chỗ Bạch Hiền đi qua cậu đều nhìn thật kĩ xem có nhớ được gì hay không, nhưng mà chỉ thấy nó quen mắt thôi chứ nhớ rõ thì không thể nhớ ra được.

Đoạn đường lên nhà chính cậu bắt gặp rất nhiều ánh mắt nhìn cậu, hiếu kì có đủ.

Nhưng mà khi bước chân vào tòa một nhà chính thì không ai còn nhìn cậu kiểu đó nữa, họ như là đã biết tất cả mọi chuyện nên đối sử với Bạch Hiền như bình thường.

Ánh mắt cũng không có chút muốn tham gia vào chuyện của cậu.

Phác Xán Liệt đưa Bạch Hiền vào trong, đặt cậu ngồi lên ghế chờ đồ ăn, lúc đó hắn có hỏi chân Bạch Hiền nhưng mà cậu không để hắn chạm vào mà tránh đi -"Vẫn ổn...cảm ơn".

Chỗ Bạch Hiền ngồi vốn dĩ là chỗ của Lưu Anh, nhưng vì Phác Xán Liệt muốn Bạch Hiền ngồi cạnh nên Lưu Anh phải ngồi cùng bên với Lưu Vũ, nếu ngồi bên kia không chừng lại bị ném đi Châu Phi uống trà cùng lũ chuột thật....

Bạch Hiền bị thương, sức khỏe rất yếu lại còn gầy cho nên cậu phải ăn theo thực đơn từ hôm nay, số đồ ăn của Bạch Hiền nhiều hơn so với đồ ăn của nhóm người Lưu Vũ và Phác Xán Liệt.

Đều là những món đắt sắt ra miếng, và đặc biệt nhìn nó rất ngon nữa.

Nhưng Bạch Hiền lại có chút trầm đi -"Tôi không ăn được nhiều như vậy".

Phác Xán Liệt -"Ăn hết".

Bạch Hiền còn dám nói gì sao...

Cậu thử nhìn Lưu Anh nhưng hắn lại giật mình, nĩa cầm trên tay sắp muốn đưa lên phòng thủ rồi.

Bạch Hiền -"Ca...".

Lưu Anh -"Gì? Ăn đi đừng nói nữa".

Bạch Hiền im lặng, tay cầm muỗng lên nhét thức ăn, là nhét chứ không phải ăn ngon vui vẻ như thông thường.

Nửa bữa Lưu Vũ và Lưu Anh rời đi, Phác Xán Liệt cũng ăn xong rồi nhưng mà Bạch Hiền vẫn chưa ăn hết được nửa đồ ăn, cậu ăn đến hoa mắt rồi.

Phác Xán Liệt thấy Bạch Hiền căng chặt miệng, tay run lên liền nắm lấy cổ tay cậu bóp mạnh, muỗng cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Bạch Hiền cố gắng nuốt hết vào bụng, lúc sau thở mạnh ra nói -"Không thể ăn được...".

Phác Xán Liệt -"Không ăn được cũng không biết lên tiếng?".

Bạch Hiền dám sao? Dám mới sợ ấy.

Bạch Hiền -"Lần sau...chỉ cần một bát cháo là được tôi không thể ăn nhiều".

Phác Xán Liệt thả tay Bạch Hiền ra đáp -"Không đủ chất".

Bạch Hiền -"Nhưng không ăn hết rất lãng phí".

Phác Xán Liệt -"Đây không phải là chuyện em cần để tâm, ăn xong rồi thì đi".

Bạch Hiền -"Đi đâu..."

Vừa mới dứt câu Phác Xán Liệt đã bế Bạch Hiền lên -"Xử lí vết thương của em".

Phác Xán Liệt mở cửa phòng hắn, Bạch Hiền ngửi thấy mùi cơ thể của Phác Xán Liệt trong không khí, cậu tưởng là mùi của nến thơm nhưng không phải.

Phòng của Phác Xán Liệt to ngang với một căn hộ trung cư hạng sang, bên trong đầy đủ thiết bị không thiếu gì, bất quá với người như Phác Xán Liệt việc ở trong một căn phòng thuộc dãy một nhà chính lớn như vậy cũng là điều đương nhiên.

Dãy một nằm ở giữa dãy bốn và hai, nó là tòa nhà cao nhất có thể nhìn xuống sân sau của nhà chính, cậu có chút nhớ lại kí ức lúc nhỏ nhưng mà có vẻ cũng rất mơ hồ cho nên nói -"Tôi...tôi có thể nhìn bên ngoài một chút không?".

Phác Xán Liệt không nói gì, hắn đem Bạch Hiền đến cửa kéo mạnh rèm lên, ánh điện từ dãy hai đến dãy bốn bừng sáng, sân sau nhà chính cũng vậy, đèn được cắm ở ven hoặc giữa sân luôn.

Nhìn từ xa nó giống như giăng đèn típ nhỏ vậy.

Bạch Hiền thấy đẹp, nhưng mà không nói, nhìn đủ liền bị Phác Xán Liệt đưa vào. Đúng là đã từng ở đây, nó quen thuộc đến mức trước như thế nào bây giờ vẫn vậy.

Phác Xán Liệt mang Bạch Hiền vào phòng tắm, nhưng mà Bạch Hiền nhất định không chịu cởi đồ.

Bất cứ điều gì liên quan đến thể xác cậu đều vô thức chống cự lại hắn, ngang ngạnh không thôi, cuối cùng lại bị Phác Xán Liệt hung hãn xé nát.

Bên trong lớp áo có một lớp băng mỏng quấn quanh, hôm qua Phác Xán Liệt chạy Bạch Hiền ở trên lưng hắn hứng chịu rất nhiều những thứ bé nhỏ bị bắn ra khi căn nhà đó phát nổ.

Nhưng rất may là không đáng kể.

Phác Xán Liệt tháo ghim băng ra cởi đi lớp băng vải, động tác nhẹ nhàng từng chút một đến lớp băng cuối cùng có vẻ như nó bị dính luôn vào miệng vết thương làm Bạch Hiền đau vô cùng chân run run không đứng được chỉ có thể dựa vào Phác Xán Liệt.

Bạch Hiền -"Đau...".

Vật vã một lúc cũng tháo ra hết, Bạch Hiền bây giờ không thể tắm được chỉ có thể dùng khăn lau qua người thôi nên mọi việc làm rất nhanh, làm xong Phác Xán Liệt quấn một cái khăn quanh thân Bạch Hiền bế cậu ra ngoài.

Chân Bạch Hiền phải một lúc nữa khô mới xử lý lại được.

Trong lúc đó Phác Xán Liệt bắt Bạch Hiền ngồi yên không được di chuyển, hắn quay trở vào phòng tắm rồi xả nước.

Bạch Hiền kéo nhẹ vạt áo, ban nãy Phác Xán Liệt cầm khăn lau quanh người, Bạch Hiền suýt chút nữa thì bị kích thích đến....

Thật may sau đó Phác Xán Liệt đã buông tay tha cho cậu, nếu không thì có chuyện rồi.

Bản thân cậu sợ bị người ta đụng chạm, nhưng ở trước mặt người ta cậu lại có biểu cảm xấu hổ đó, thực sự rất trái lý.

Một lúc sau Phác Xán Liệt mới bước ra từ phòng tắm, thấy Bạch Hiền đang vật vờ trên giường liền đi tới -"Bỏ khăn ra, ngồi dậy".

Bạch Hiền ngoan ngoãn bỏ khăn tắm xuống chỉ để che phần thân dưới, Phác Xán Liệt vớn lấy cái hộp y tế được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn mở ra tìm thuốc bôi cho Bạch Hiền.

Hắn cự nhiên lại ôn nhu nói -"Đau thì bảo".

Bạch Hiền gật đầu nhìn Phác Xán Liệt, cậu không hiểu được bản thân mình nữa người bên cạnh cậu vừa mang cho cậu cảm giác sợ hãi, vừa mang cho cậu cảm giác được yêu thương...

Nam nhân này thực đáng sợ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me