Xan Bach Chanbaek Lao Dai Tha Cho Toi Di
Bạch Hiền ngồi dưới đất ngoái đầu lại nhìn một thân ảnh màu trắng tiến từ trong rừng ra, mũ trùm lên đầu trông thật giống một pháp sư bí ẩn, tuy nhiên trên tấm áo choàng ấy lại dính máu đỏ thẫm.Bạch Hiền -"Hạ Tri anh về rồi!!".Hạ Tri hất nhẹ cái mũ xuống tiến gần đến chỗ Bạch Hiền nói -"Đem cho em cái này nè".Trong tay Hạ Tri có cái gì đó động đậy, sau đó có một cái đầu màu trắng chui ra mắt chớp chớp mũi ngửi ngửi xung quanh, thế rồi Hạ Tri liền đặt nó xuống đất vuốt vuốt một cái rồi nói -"Anh thấy nó nhảy ra khỏi lồng tiện tay mang đến cho em luôn".Bạch Hiền mắt sáng bừng lên túm lấy gáy con chuột béo núc níc của cậu, bản thân bị thương cho nên khi nhấc nó cũng thấy thật nặng -"Phải giảm cân thôi!! Nếu không mày sẽ chết vì mỡ đấy".Hạ Tri mỉm cười nói -"Là thật đấy không phải đùa đâu, em nuôi nó quá béo rồi".Bạch Hiền cười haha một tiếng rất lớn, sau đó cũng không nói gì nữa mà đội con chuột lên đầu xoay người nhìn ngắm bên dưới, lúc nãy trời còn có chút ánh sáng từ phía Đông nhưng mây đen đã giăng kín và che đi ánh sáng yếu ớt đó rồi.Hạ Tri cởi bỏ cái áo choàng dính máu khi đi qua rừng rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiền nói -"Em còn muốn làm gì nữa? Lão Đại rất lo lắng cho em".Bạch Hiền -"Hắn mà lo cho em hắn chỉ sợ mất một cái chân sai vặt thôi".Hạ Tri -"Đưa anh xem vết thương của em đi, uống thuốc giảm đau không có nghĩa là nó sẽ hết đau mãi đâu, để anh băng bó vào đã".Bạch Hiền -"Để chút nữa đi bây giờ tới đó xem một chút, Phác Xán Liệt chắc cũng sắp tới rồi".Hạ Tri -"Anh có chút thắc mắc! Tại sao em lại giấu Lão Đại? Nếu nói ra mọi chuyện sẽ được ngài ấy dàn xếp ổn thỏa". Bạch Hiền nắm con chuột xuống ôm trong tay, chậm rãi đứng dậy nói -"Phác Xán Liệt thực hiện kế hoạch của hắn không suôn sẻ, em chỉ đánh một trận cuối thôi không phải em giấu mà bởi vì em cảm thấy nếu bản thân tự làm em sẽ yên tâm hơn, bọn họ thực sự sợ hãi em làm hỏng chuyện cho nên em không muốn nói".Hạ Tri cũng đứng dậy mắt nhìn về phía rừng chỉ mỉm cười đáp -"Không nói cũng tốt dù sao cũng phải thanh tẩy những kẻ giả mạo người của chúng ta, biết trước cũng không phải là ý hay".Bạch Hiền ừm một tiếng rồi mày khẽ nhăn lại một chút, người gục xuống thở một hơi mạnh -"Hạ Tri....thuốc... thuốc giảm đau".Hạ Tri một bên tay đỡ lấy Bạch Hiền, một bên lấy ra một bọc thuốc nhỏ rồi nhét vào miệng Bạch Hiền hai viên thuốc giảm đau, ban đầu chỉ uống một viên là đủ nhưng do Bạch Hiền quá đau Hạ Tri lại phải tăng lên thêm một viên nữa.Bạch Hiền ngã xuống đất tay cũng không cầm nổi chuột, nó nhìn Bạch Hiền như vậy liền xoay xoay thành mấy vòng kêu lên, Bạch Hiền thấy thế liền vừa thở dốc vừa nói -"Con điên!! Tao còn chưa kêu mày kêu cái gì??".Hạ Tri thở dài một tiếng nói -"Em ngồi yên để anh cố định vết thương, em đi suốt từ lúc ba giờ sáng đến bây giờ không có chút thời gian nào cho anh gặp em đàng hoàng, đừng có cãi anh ngồi im đấy".Bạch Hiền hết lời, không có sức phát ra tiếng nào. Vết thương trên người cậu nhiều vô kể bởi vì thân thủ của Bạch Hiền không quá mức vượt trội, đánh đến thân tàn ma dại cũng chỉ có thể uống thuốc giảm đau cầm cự.Khi Hạ Tri cởi lớp áo đen dính đầy máu của Bạch Hiền ra thì thật sự suýt chút nữa quát Bạch Hiền thật nặng, có điều lại kìm lại tay nắm chặt kẹp bông lau đi từng mảng máu.Có ba viên đạn ghim trên người Bạch Hiền vẫn chưa lấy ra, hai vết dao đâm cũng khá sâu, ngoài ra còn có những vết cứa ngang dọc ở chân và phần trên áo giáp, Hạ Tri vừa làm vừa càu nhàu -"Vết thương này còn lâu mới mất sẹo nói cho em biết, anh đã bảo để người khác đi làm thay thì em không chịu, sức đã không mạnh rồi dùng não cũng được chẳng kẻ nào dám tới mà kêu than em".Bạch Hiền -"Hạ Tri...anh không thương em à? Em đau muốn chết anh còn mắng em".Hạ Tri -"Anh mắng oan em à? Hả? Hay em coi cơ thể này của em thì em muốn làm gì cũng được"Bạch Hiền tất nhiên không dám cãi nữa, nếu là Phác Xán Liệt cậu có thể nói lại dăm ba câu nhưng mà Hạ Tri thì không...Hạ Tri khử trùng bôi thuốc đầy đủ cho Bạch Hiền rồi quấn một lớp băng quanh người cậu, biến cậu thành bánh giò nhiều lớp. Hạ Tri bảo quấn càng chặt thì càng đỡ đau, cơ mà cậu cảm thấy ngực chân và tay tê cứng như robot luôn ấy.Bạch Hiền -"Hạ Tri...em không cử động được".Hạ Tri -"Cố gắng một chút, tí nữa sẽ quen ngay thôi".Dứt câu Hạ Tri liền đỡ Bạch Hiền dậy, người quay ra sau cầm cái áo choàng quanh người Bạch Hiền nói -"Chốc nữa có đánh thì cứ đứng im sẽ có người bảo vệ em! Phác Khang Anh và William Maiklou nếu em muốn chúng chết anh sẽ làm".Bạch Hiền cứ trả lời vâng một tiếng, nhưng mà chắc chắn là cậu sẽ không đứng yên, Lăng Tư Phàm chết cũng phải là cậu làm ông ta chết, William Maiklou và Phác Khang Anh cũng thế họ phải trả giá cho những gì họ đã làm.Cứ nhớ đến bức ảnh mà Phác Khang Anh cho cậu xem lúc đó, Bạch Hiền lại càng nổi dã tâm lớn. Bản thân cậu biết mình đang bị sự đen tối bủa vây nhưng dù có là như vậy thì vốn dĩ nợ máu thì phải trả bằng máu thôi.Chính tay Bạch Hiền ngày hôm nay sẽ thanh tẩy nơi này.Cho dù cái giá phải trả là chết cậu cũng chấp nhận.Con chuột trắng lon ton chạy đi trước Bạch Hiền, sau đó đi qua mấy tán lá dính máu người nó liền đỏ lòm. Bạch Hiền thấy vậy liền nhấc nó lên nói -"Đã ngu còn đần".Hạ Tri -"Không biết giống ai?".Bạch Hiền -"Tất nhiên là sẽ không giống em rồi!!".Hạ Tri cũng chỉ cười trừ chứ không nói gì thêm. Hai người vẫn cứ đi chậm rãi mặc kệ trước sau đều có tiếng súng nổ, mọi chuyện sắp kết thúc rồi chỉ cần cậu cố gắng thêm một chút nữa.Nhóm người của Phác Xán Liệt sau khi tiêu diệt toàn bộ người của ELT thì phân ra các khu khác săn lùng gọn gàng. Còn riêng hắn, Tiêu Phong Lãng và Lưu Vũ thì lại đi tới hướng Đông Bắc.Càng đi tới gần lại càng gặp nhiều xác chết mà đa phần trong số đó là người của ELT, chúng bị giết tách không hề xa nhau chứng tỏ là bị bao vây và giết, thoang thoảng ở đây còn có mùi nguyên tử hạt nhân, mùi không nồng nhưng vẫn còn ngưng đọng trong không khí.Loại chất này vốn dĩ sẽ bị cấm nếu sản xuất không có quy mô bởi nó nguy hiểm, cơ mà với lưu lượng nhỏ như vậy một lát là sẽ không còn mùi nữa.Phác Xán Liệt -"Lưu Vũ!".Lưu Vũ hắn đang đứng cách xa Phác Xán Liệt một chút, cũng là đang xem xác chết, nghe gọi liền bỏ đó chạy tới gần chỗ hắn nói -"Lão Đại! Xung quanh thi thoảng vẫn nhìn thấy xác của những kẻ kì la trong rừng, nhưng phần đông đều là người của Phác Khang Anh".Phác Xán Liệt -"Tính được bao nhiêu người?".Lưu Vũ -"Quan sát gần đây cũng phải có đến 200 cái xác chưa tính vùng chúng ta vừa đi qua".Tiêu Phong Lãng chống hai tay lên hông thở dài một tiếng nói -"Chưa đủ bù đắp cho khoản thiệt hại của cả ba bên chúng ta hợp lại".Lưu Vũ -"Tôi cảm thấy không phải vậy".Dứt câu cả ba người lại chẳng nói thêm câu nào, ánh mắt kẻ nào kẻ đấy đều thâm sâu khó lường. Tiêu Phong Lãng khẽ nhếch lên nụ cười, vai nhún nhẹ nói -"Nhưng mà cũng không nên chủ quan phải không? Tôi cũng muốn được thể hiện mà".Lưu Vũ -"Tất nhiên ngài có thể, nhưng mà chúng ta mới chỉ dừng ở mức suy đoán, nếu như chệch đi một ly thì đi thêm một dặm cũng sẽ vẫn thấy xác người của Tiêu Gia đấy".Tiêu Phong Lãng bỗng nhiên nhíu mày, nhưng mà không hề khó chịu. Còn hiện lên vẻ gì đó ma mị đáp -"Cậu nói cũng rất đúng, người Phác Gia quả nhiên thú vị! Phác Xán Liệt có muốn trao đổi không?".Phác Xán Liệt -"Trao đổi?".Tiêu Phong Lãng -"Tôi cho anh một phần địa phận đen ở Nga! Đổi lại anh đưa Biện Bạch cho tôi được không??".Nghe thì có vẻ rất hợp lý, bởi vì địa phận đen ở Nga luôn là miếng mồi béo bở, được Tiêu Phong Lãng chiếm từ lúc hắn mới ngồi lên vị trí Lão Đại, bao năm nay nơi này được hắn cày xới đã thành một cục kim cương có một không hai rồi, nếu đổi thì cũng rất có lợi cho Phác Gia.Phác Xán Liệt -"Tôi sẽ đổi với một điều kiện".Tiêu Phong Lãng mắt sáng lên bởi không nghĩ Phác Xán Liệt sẽ thật sự chịu đổi, hắn có thể cho Phác Xán Liệt lãnh thổ đen và điều kiện khác mà Phác Xán Liệt muốn đều được, chỉ cần có được Bạch Hiền.Lưu Vũ -"Ngài chưa nghe điều kiện cũng dám đồng ý?".Tiêu Phong Lãng hừ một cái nói -"Trên thế gian này có gì mà tôi không dám? Phác Xán Liệt hắn muốn trăng thì tôi cho hắn lên mặt trăng luôn cũng được có gì khó sao?".Phác Xán Liệt -"Đồ của tôi thì vẫn là của tôi, nếu như cậu muốn có được Bạch Hiền thì thử giết tôi xem nào, nếu cậu làm được thì Bạch Hiền cho cậu".Tiêu Phong Lãng hí hửng nói -"Là cậu nói đấy đừng để đến lúc tôi xiên cậu lên thì lật lọng".Lưu Vũ -"Ngài nghĩ xa quá rồi! Miếng đất của ngài tuy béo bở nhưng mà Biện Bạch Hiền là con người có não đâu phải đổi là được? Cái này không bằng nói cho một đổi mười đi".Tiêu Phong Lãng nhướn nhẹ mày nhìn Lưu Vũ, sau đó di chuyển tới phía trước nói -"Không phải cậu rất không vừa ý Biện Bạch Hiền à? Tại sao bây giờ lại không cho đổi, mấy tiếng trước còn sợ cậu ta làm hỏng việc nữa cơ mà?".Lưu Vũ -"Chỉ cần có lợi cho Phác Gia với tôi ai cũng được, nếu kẻ đứng sau chuyện này là Biện Bạch Hiền thì về sau cậu ta sẽ phải chịu sự quan sát của kẻ dưới và Lão Đại, tôi chỉ quan tâm đến sự tồn tại sau này của Phác Gia thôi cậu ta tôi không muốn quản".Quan điểm của Lưu Vũ vô cùng rõ ràng, ngay cả Phác Xán Liệt đi chăng nữa cũng không thể phá vỡ nguyên tắc, cho dù kẻ đó có vị trí thế nào có là người bên cạnh Phác Xán Liệt thì việc mà kẻ đó làm nếu đi qua giới hạn Lưu Vũ vẫn sẽ sử dụng hình phạt, nếu hắn không yên tâm vẫn có thể cho người quan sát.Một khi cảm thấy kẻ đó vô dụng và gây ảnh hưởng đến Phác Gia theo hướng xấu, Lưu Vũ hoàn toàn có thể kiến nghị loại bỏ.Tuy nhiên Bạch Hiền như cái bóng đèn chập dây, lúc sáng lúc tối khó mà phân định được, với lại ở bên cạnh Phác Xán Liệt, Bạch Hiền phát huy khả năng không tệ cũng chưa làm gì quá đà ngoại trừ những lần tức giận mà ngáo đá ra thì vẫn có thể chịu được nên hắn vẫn để yên.Đây là lần cuối cùng Bạch Hiền được phép bộc lộ toàn bộ năng lực của cậu, nếu như đã bị hạ ngay từ lúc Phác Khang Anh gọi cho Phác Xán Liệt thì cậu vẫn sẽ được đứng ở vị trí trụ cột nhưng tín nhiệm với các thuộc hạ sẽ không cao.Còn không thì nhất định sau này Bạch Hiền sẽ có ích, bởi vì để sống và trở về trong cuộc chiến này Lưu Vũ đã đánh giá khá cao khả năng của cậu rồi, chưa kể người đứng sau vén màn có khi lại là Bạch Hiền.Sau mười phút đi dốc Bạch Hiền đuối sức phải ngồi xuống mới có thể đứng dậy đi tiếp được, người càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi và mọi thứ dần trở nên tệ hơn.Mắt cậu gần như muốn nhắm nghiền lại, những hình ảnh thu vào mắt mỗi thứ đều được phân ba mờ mờ ảo ảo, ngay cả tiếng nói của Hạ Tri cũng ù ù như ở ngoài tai. Thuốc giảm đau của Hạ Tri không ngấm được nữa, cậu đã uống quá nhiều trong mấy tiếng đồng hồ gần đây.Bạch Hiền bước từng bước lảo đảo vừa đi vừa dừng nghỉ, Hạ Tri không còn cách nào nữa để Bạch Hiền ở lại thì không an tâm, mà cậu thì lại không chịu trở về.Chưa kể kế hoạch sắp tới nếu Bạch Hiền không ở đây nhìn tình mà sắp xếp thì một trăm phần trăm sẽ thua, bởi Phác Khang Anh là kẻ thù khó đoán hắn không hề dễ lừa, buộc Bạch Hiền phải đánh dứt khoát mới được.Bạch Hiền nhẩm nhẩm mấy tiếng nói với Hạ Tri -"Chờ em một chút...Hạ Tri...".Mặt Bạch Hiền cúi xuống người run một cách mạnh mẽ, mặt trắng bệch hơi thở không đều. Hạ Tri sốt ruột lắm nhưng mà không thắng nổi sự cố chấp của Bạch Hiền, chỉ có thể dỗ dành -"Chúng ta nghỉ một chút đi, đưa chuột cho anh".Bạch Hiền lắc đầu -"Không nghỉ được...phải tiếp tục đi...em ổn bây giờ em cần anh trở về chỗ của Phác Xán Liệt...em chỉ cầm cự được một chút nữa, tất cả em đều đã nói cho Tiêu Phong Lãng biết chỉ cần đưa cho hắn xem cái này hắn sẽ có thể dẫn dắt theo kế hoạch cũ mà em đã nói".Hạ Tri thấy Bạch Hiền xòe tay ra liền biết Bạch Hiền cần giấy, cơ mà bây giờ kiếm đâu ra giấy??.Nghĩ một hồi Hạ Tri liền lấy trong người ra một quận băng gạc, cắt ra một mảnh rồi lấy bút cài trong người đưa cho Bạch Hiền nói -"Em viết tạm đi".Bạch Hiền tiếp lấy rồi đặt lên đùi cố gắng để nhìn rõ một chút mới đặt bút viết, tay run rẩy thấy rõ nét vẽ chệch đi mấy đường. Hạ Tri nhìn có chút khó hiểu liền nói -"Em viết gì vậy?".Bạch Hiền -"Em sẽ kể anh sau".Trời hửng đông sáng lên rồi, chỉ có điều mây đen đã che đi thôi. Muỗi trong rừng vô cùng nhiều, cứ vo ve mãi đã thế còn có rắn bò xuống đất.Bạch Hiền sau một hồi vật lộn cũng đã vẽ xong, bút không cầm vững nữa liền rơi xuống đất. Đang định nhặt lên thì con chuột láo toét của cậu đã cạp lấy nó rồi dùng chân ngắn ngủn đạp đạp.Hạ Tri thấy vậy liền nói -"Kệ nó, đưa cho anh xem nào".Bạch Hiền thở dốc thật mạnh tay gồng lên đưa cho Hạ Tri mảnh băng gạc vừa vẽ xong rồi nói -"Trời sáng rồi...anh quấn nó vào người chuột của em rồi ném đến chỗ thuộc hạ của chúng ta, chỉ cần thấy nó bọn họ khắc sẽ đem đến chỗ Phác Xán Liệt".Hạ Tri -"Em ổn không? Ở đây cũng không an toàn hay anh gọi người đến được không?".Bạch Hiền lắc đầu -"Toàn bộ người chúng ta có bây giờ là rất ít chỉ đủ đánh lừa Phác Khang Anh! Nếu như còn chậm mọi thứ sẽ đổ sông đồ bể mất, em sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây nghỉ ngơi anh mau đi đi tới đó rồi vứt con chuột lại sau đó tới củng cố người giúp em...".Hạ Tri nắm lấy con chuột béo ú dưới đất, sau đó làm theo cách của Bạch Hiền quấn băng quanh người nó tưởng quấn được ba vòng ai ngờ nó béo quá thế nào cũng không ép được...Hạ Tri đành ghim hai vòng, nhìn có chút lỏng lẻo.Đang im lặng bỗng dưng Bạch Hiền lên tiếng -"Hạ Tri...ngộ nhỡ em chết thì thế nào?".Hạ Tri -"Em sẽ không chết".Dứt câu Hạ Tri liền đứng dậy cầm theo con chuột quay đầu vừa đi vừa nói -"Ngoan ngoãn ở đây đợi anh, em muốn chỉ đạo cái gì thì dùng điện thoại, nguy hiểm một chút nhưng còn hơn là sử dụng thiết bị truyền tin".Bạch Hiền hơi gục người xuống một chút khi Hạ Tri quay đầu rời đi, thật sự là không thể chịu được. Trước đây bị Phác Xán Liệt đánh hay chịu phạt đều không mất sức đến như vậy.Tính ra đã được hơn bảy tiếng ròng rã ở ngoài rồi, cũng là lần đầu tiên Bạch Hiền phải chịu đả kích mạnh như thế này cho nên có chút vượt quá khả năng chịu đựng.Hạ Tri bởi vì lo lắng cho Bạch Hiền vậy nên cố gắng hết sức chạy thật nhanh, biết nhóm người Phác Xán Liệt thể nào cũng đang tiến về khu phía Tây cho nên Hạ Tri cũng hướng tới đó.Khi nhìn thấy một tên thuộc hạ mặc đồ của Phác Gia chạy quanh đó lại quan sát thêm một chút phát hiện có nhiều người hơn thì liền thả con chuột ở đó, chẳng biết nó có hiểu hay không vẫn nói -"Nhớ mùi của Lão Đại không...? Mà thôi ở yên đây cũng được".Chuột vốn dĩ không khôn như chó nên Hạ Tri cũng không hi vọng là nó sẽ chạy đi tìm Phác Xán Liệt, vậy nên đặt nó ở giữa đường rồi đi.Trời bắt đầu mưa xuống mỗi lúc một lớn, Hạ Tri hất cái mũ lên đầu rồi chạy thật nhanh về phía Đông Bắc.Con chuột đáy mắt sáng lên như sao, nó không ngoan ngoãn ở yên một chỗ mà nhảy tưng tưng theo cái bụng mỡ trong rừng, cũng có người nhìn thấy nó cơ mà lại xem như cục bông mà bỏ qua.Nó trông có vẻ tức tối, không thấy mùi quen thuộc của Bạch Hiền nó chỉ còn cách chạy theo chân của kẻ xuất hiện trước mắt nó.Và thật xúi quẩy làm sao nó bị người của ELT túm được...Nó cọ quậy theo phản xạ sợ hãi thậm chí còn há miệng ra cắn kẻ kia thật mạnh khiến tên đó đau đớn hất văng nó ra xa. Tuy nhiên tên kia phát hiện trên người nó có quấn băng kì lạ liền nhanh chóng vén lá cây ra săn đuổi cho được.Không thể nào trong rừng lại xuất hiện chuột quấn băng gạc như người thế được.Con chuột trắng rất dễ bị nhận thấy, hơn nữa nó béo ục ịch cho nên chẳng cái bụi nào che nổi mỡ, cơ mà bản tính của động vật là hoang dã chúng sẽ chạy cho đến khi bị túm mới thôi.Chẳng mấy chốc lông trắng đã thành lông đỏ sẫm màu, nó chạy càng lúc càng nhanh xiên qua xiên lại có khi quay trở về chỗ cũ có khi lại chạy tuốt về phía Đông. Đến bây giờ ở đâu còn chẳng biết, tên kia chạy theo mất dấu liền tức giận đá mấy cái cây ven đường, sau đó quay ngang ngửa nhìn lại một lượt phát hiện người của Phác Gia liền nghiến răng bỏ đi.Nếu không đi hắn sẽ chết, người của Phác Gia kia không phải thuộc hạ mà là Phác Xán Liệt, tuy khoảng cách khá xa nhưng sức nhạy bén của Lão Đại Phác Gia vượt trội ở lại sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.Có điều không may cho anh ta là Phác Xán Liệt không chỉ nhạy bén hắn còn có con mắt nhìn cực kì chuẩn xác nữa, sớm đã phát hiện phía trước có người nhưng hắn lại bỏ qua.Lưu Vũ -"Lão Đại...".Phác Xán Liệt -"?".Tiêu Phong Lãng mắt mở hơi lớn một chút, miệng ồ lên đầy ngạc nhiên nói -"Nó...Chuột của Biện Bạch Hiền à??".Phác Xán Liệt liếc mắt xuống nhìn dưới chân, thấy con chuột thò đầu ra khỏi lá cây đầu nó đỏ lòm chẳng ra cái dạng gì, có điều nhìn cục mỡ to thế kia thì chỉ có thể là chuột của Bạch Hiền thôi.Lưu Vũ tiến lên một bước, nó không chạy mà còn tiến tới cắn cắn băng gạc, động tác có chút buồn cười...Tiêu Phong Lãng -"Băng gạc có gì kìa?".Lưu Vũ cũng thấy, hắn lật ngửa con chuột lên nhìn thấy ghim cài liền hơi sững người một chút, sau đó cũng từ từ gỡ nó ra.Phác Xán Liệt -"Đem tới đây".Lưu Vũ trải miếng băng gạc thật phẳng rồi nhìn, nét bút bị mưa thấm mờ đi rất nhiều chỉ thấy hình vẽ mờ mờ trên tấm vải trắng, xem có chút khó hiểu.Lưu Vũ -"?".Tiêu Phong Lãng hắn nghiêng nghiêng sang một bên cố để thấm được những hình vẽ trên đó -"Cái này...hình như tôi...?".Phác Xán Liệt -"Nét bút của Bạch Hiền!".Chữ tiếng anh xấu thế kia thì chỉ có thể là Bạch Hiền thôi. Mắt Tiêu Phong Lãng sáng lên như bóng đèn, hắn cướp lấy mảnh băng gạc lật đủ mọi hướng sau đó mới vẽ lại trên đất để nhìn thật kĩ, Lưu Vũ cũng đoán ra vài phần nhưng có một số hình không hiểu liền nói -"Cậu ta có ý gì?".Tiêu Phong Lãng cầm cây gẩy gẩy trên đất ướt nói -"Biện Bạch Hiền cậu ta bị thương muốn chúng ta gom người lại, cả ba bên mới được dồn đến phía Đông Bắc sẽ có người ở đó viện trợ vũ khí bom kích".Phác Xán Liệt -"Còn gì nữa?".Tiêu Phong Lãng có chút do dự, ngay cả bản thân hắn cũng không dám chắc mình có thể làm được hay không thế nhưng cũng chỉ thở dài một hơi rồi nói -"Thuyết phục Lão Hoàng và Phác Xán Liệt đưa người cho cậu ta điều khiển nếu có tín hiệu ví dụ như pháo tin của Phác Gia".Lưu Vũ -"Quá nguy hiểm".Phác Xán Liệt -"Điều khiển như thế nào?".Tiêu Phong Lãng khẽ nhướn mày nói -"Tôi biết làm sao được bảo bối của cậu định làm gì, tôi chỉ hiểu như thế thôi nếu các cậu đưa người giao cho Biện Bạch Hiền thì tôi chỉ có việc là đem người đến cho cậu ta thôi".Phác Xán Liệt -"Tôi cần phải biết các người muốn làm gì, tôi có thể giao người cho Bạch Hiền điều khiển, nhưng nếu không có lý do cụ thể Lão Hoàng, người phía dưới tôi và cậu đều sẽ không ai nghe cậu hiểu không?".Tiêu Phong Lãng tất nhiên biết vì thế hắn mới nghĩ là khó khăn, hắc đạo luôn có một lẽ sống là mệnh nhà nào nhà ấy lo, chẳng kẻ nào đáng tin hoàn toàn vậy nên ai cũng tạo một màng chắn an toàn đủ để không kẻ nào có thể nắm bắt người.Hơn nữa thuộc hạ luôn có giao kết mạng sống của họ, những gì đáng làm họ sẽ làm nhưng với điều kiện chỉ có chủ nhân mới có thể sai bảo, không có chuyện giao người.Việc Bạch Hiền nằn ép mượn hai trăm người của Lão Hoàng và Tiêu Phong Lãng là do cậu có thứ đáng giá để cả hai bên phải giao người, hơn nữa Lão Hoàng và Tiêu Phong Lãng điều người đến chỗ Bạch Hiền bọn họ đều bịa đặt tạm một lý do chứ không nói thẳng.Rất khó để có thể chuyển giao quyền sử dụng người, cái gật đầu của kẻ dứng đầu chỉ chiếm ba còn bảy phần kia là của thuộc hạ.Lưu Vũ thấy Phác Xán Liệt hoàn toàn tin tưởng Bạch Hiền liền mới suy nghĩ đôi chút, dựa vào tình hình bấy giờ hắn vẫn còn có một chút bài xích Bạch Hiền thế nhưng vẫn nói -"Tôi sẽ lo chuyện này! Lão Đại trước phải gặp được những người mà Biện Bạch Hiền điều đi, chúng ta phải nắm bắt được tình hình tốt hay xấu mới có thể thuyết phục được người".Tiêu Phong Lãng gật nhẹ đầu -"Lưu Vũ nói đúng đấy".Phác Xán Liệt cầm mấy mảnh băng trên tay Tiêu Phong Lãng nhìn nó một cách chăm chú, dựa vào những gì Tiêu Phong Lãng nói và những nét vẽ cong keo nhòe đi vì ướt nước hắn đáp lại có chút đanh thép lạ thường -"Không cần phải suy nghĩ nhiều nói với Cố Thanh tới tìm Lão Hoàng bằng mọi giá phải đem người giao ra, nếu không chịu thì sử dụng phương án cuối cùng trao đổi địa phận Nam Mĩ".Lưu Vũ suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, đây là quyết định ít gây tổn hại nhất, một phần Nam Mĩ cũng còn tốt hơn việc hôm nay chịu thua trận này.Còn về người của Tiêu Phong Lãng hắn phải tự giải quyết, nếu mà không được thì nguồn cung cấp bom kích sắp tới sẽ tăng giá gấp mười lần.Hoặc trơ trẽn hơn là Phác Xán Liệt hắn cắt luôn quan hệ với Tiêu Gia.Lưu Vũ và Tiêu Phong Lãng đều chạy về hai hướng ngược lại, riêng Phác Xán Liệt hắn nhặt con chuột lên rồi hướng đúng chỗ mà nó chui ra ban nãy mà đi.Tiêu Phong Lãng gọi cho Irena trước nhưng lại không trả lời, hắn lại gọi cho Ireny đợi một lúc cũng không thấy hồi âm. Mày hắn nhíu chặt chân chạy thật nhanh về hướng Tây Bắc.Người của hắn hiện giờ đều tụ lại ở đây, cứ tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì thế nhưng khi trở về người vẫn còn nguyên vẹn, chỉ thiếu điều khiến hắn tức điên.Irena ngồi không cũng bị hắn nắm áo kéo dậy nói -"Tại sao tôi gọi em không trả lời?".Irena bất giác sờ vào thiết bị truyền tin thấy nó không phát ra tín hiệu liền nói -"Bị mất sóng cho nên...".Chưa kịp nói xong Tiêu Phong Lãng hắn đã quát -"Điện thoại tôi gọi em bao nhiêu cuộc em cũng không nghe? Tôi chạy từ phía Đông Bắc về đây cách năm phút đều gọi một cuộc, đừng nói với tôi điện thoại em hỏng!!".Irena thò tay vào túi nhưng mà không thấy điện thoại đâu, mặt hơi thẫn thờ nhưng lại không có cãi gì thêm, mọi chuyện bây giờ vô cùng căng thẳng và Irena biết rằng Tiêu Phong Lãng lo lắng cho nên mới im lặng coi như nhận tội.Ireny ngồi gần đó mới tặc lưỡi nói -"Ngài đừng có cái gì cũng đấm vào đầu anh ấy được không? Irena có làm cái gì sai đâu, ngài có tức giận cũng đừng có trùm mỗi một mình anh ấy! Tại sao ngài không mắng em?".Tiêu Phong Lãng như bị búa đập phải đầu, mắt nhìn xuống khuân mặt không muốn phản kháng nhìn tay mình đang nắm chặt lấy cổ áo của Irena liền buông ra.Irena lúc này mới nói -"Điện thoại của em bị rơi rồi lúc nãy đánh chắc là rơi ở đó".Tiêu Phong Lãng chậc chậc vài tiếng mới nói -"Được rồi không cần giải thích mất thì thôi, kiểm người lại đi".Irena khẽ gật đầu sau đó bước ra ngoài nhưng Ireny lại nói -"Anh ở yên đấy em đi cho".Ireny thở hắt một hơi rồi cầm lấy cái ô đen xì chạy ra ngoài, hành động lúc nãy của Tiêu Phong Lãng khiến hắn có chút không biết đối mặt thế nào với Irena. Ngay từ đầu năng lực của Irena đã là vượt trội, hầu như mọi việc đều là Irena làm một phần trong đó Ireny cũng giúp đỡ đôi chút.Bởi vì vượt trội như thế nên từ trước đến giờ hắn đều sẽ gọi cho Irena đầu tiên, và không có lý do nào để Irena được phép từ chối cuộc gọi của hắn, thế nên lúc nãy mới tức giận như thế.Ireny lại khác, tính cách ranh ma trời sinh có thể điều khiển thuộc hạ khá tốt nhưng ranh ma cũng đồng nghĩa với việc biết cách làm mềm lòng Tiêu Phong Lãng, bởi vậy sự yếu mềm bên ngoài của Ireny khác với Irena kiên cường.Không phải ghét bỏ Irena nhưng thực chất chính vì sự kiên cường đó mà tình cảm sự bảo bọc của Tiêu Phong Lãng lại thường dành cho Ireny nhiều hơn.Trách cái gì cũng đều phải là Irena trước.Bản thân cả hai anh em nhà Ivan đều biết thế nhưng Ireny vốn dĩ thương Irena rất nhiều cho nên cũng không có ý định chiếm hết tình cảm của Tiêu Phong Lãng, cái gì Tiêu Phong Lãng quá đáng với Irena thì Ireny vẫn sẽ nói vẫn sẽ nhắc nhở, có điều Tiêu Phong Lãng lại nghe không thấm.Tiêu Phong Lãng còn chưa có quan tâm đến Irena đang ngồi một chỗ với vẻ mặt hiện lên nỗi buồn, hắn vẫn cầm trên tay điện thoại gọi cho thuộc hạ cấp dưới điều người đến sau khi Ireny kiểm tra quân số.Nói xong mới hạ máy quay ra ngồi đối diện Irena -"Phác Xán Liệt cậu ta muốn sát nhập thuộc hạ để Bạch Hiền điều khiến em có đồng ý không?".Irena nhìn Tiêu Phong Lãng một cái rồi hạ mắt xuống, tay cầm cây gảy đốm lừa nói -"Có tính thiệt hại hay không? Làm việc với Biện thiếu gia em vẫn cảm thấy cách cậu ấy làm có chút liều lĩnh, bất chấp và có thể mất kiểm soát".Tiêu Phong Lãng -"Em không đồng ý?".Irena -"Tùy thuộc vào ngài em chỉ nói suy nghĩ của em tôi, tất nhiên nếu ngài tin tưởng Biện thiếu gia thì em cũng sẽ tin tưởng ngài".Tiêu Phong Lãng hừ lạnh một tiếng, phát hiện bất mãn trong ánh mắt của Irena liền nói -"Em đang bất mãn cái gì? Việc em biểu hiện nó không liên quan đến câu trả lời".Irena mỉm cười, trong ba giây kìm nén cảm xúc mắt che giấu đi sự buồn bã đáp -"Ngài nói thế làm gì? Ngài cứ nói thẳng đi chúng ta đều không có khoảng cách, em có chút buồn vì ngài không xin lỗi em mỗi lần như thế".Tiêu Phong Lãng -"Vừa nãy tôi tức giận bởi vì lo lắng em sẽ gặp chuyện ngoài ra thì có cái gì khiến em buồn?".Irena -"Ngài lo lắng cho Ireny nhiều hơn em, tất nhiên là em ghen tị nhưng mà em sẽ không ghét thằng bé! Em yêu ngài cũng thương cả Ireny".Tiêu Phong Lãng khẽ nhíu mày hắn chưa thấm nổi nhưng mà đại loại cũng hiểu cái này không có ý xấu, Irena khá tinh ý và không phải người thích chấp nhặt. Chỉ cần không phá hư mối quan hệ bây giờ hắn tất nhiên sẽ không muốn hiểu sâu làm gì.Tiêu Phong Lãng -"Phác Xán Liệt nói nếu như để Biện Bạch Hiền dẫn người sau vụ này hắn sẽ cho chúng ta nhập nhiều hơn ba lần số lượng bom kích từ Phác Gia, đồng thời giá cũng mát tay hơn một chút, nhưng tôi cần ý kiến của em để loại bỏ sai phạm".Irena im lặng không nói gì, tay gảy cây trên đống than hồng một lúc mới đáp -"Bây giờ đằng nào cũng sẽ phải đánh, em đồng ý đưa người theo ý ngài nhưng mà nếu số người chết trong tay Biện thiếu gia quá nhiều em muốn ngài phải đưa người trở về".Tiêu Phong Lãng -"Không có điều kiện gì sao?Em tin tưởng Biện Bạch Hiền?".Irena lại mỉm cười nói -"Không! Em tin tưởng ngài".Người của Tiêu Phong Lãng đã xong, hiện tại chỉ còn mỗi Lão Hoàng. Lưu Vũ không nhờ tới Cố Thanh nữa, bởi vì hắn đang ở cùng Lưu Anh, loanh quanh đây chẳng thiếu lúc Lila Marthy thừa cơ Lưu Anh một mình sẽ xuất hiện, cho nên Cố Thanh phải ở lại hắn mới yên tâm.Và tất nhiên việc thuyết phục Lão Hoàng thì Lưu Vũ sẽ làm.Lão Hoàng và hai thuộc hạ của lão vẫn an vị một chỗ, mặt không vui mà cũng chả buồn, ai lo việc người nấy mỗi chỗ một góc.Khi Lưu Vũ đến Lão Hoàng liền biết có chuyện, lão chống gậy lộc cộc xuống nền nói -"Quay về làm gì vậy? Phác Xán Liệt không kiểm soát nổi tình hình nữa à? Có cần giúp đỡ không".Lưu Vũ đối với lời khiêu khích của lão không có phản ứng, một câu đi thẳng vào vấn đề -"Ngài ấy muốn ông giao người cho Biện Bạch Hiền!".Lão Hoàng khẽ ồ lên một tiếng đầy cao ngạo, vẻ mặt già đanh lại cười khuẩy một tiếng nói -"Nếu muốn thì bảo hắn đến đây quỳ xuống cầu xin lão già này sẽ cho".Lưu Vũ hừ lạnh một tiếng đáp -"Không giao cũng được nhưng hiện tại Phác Gia sẽ không bảo hộ tính mạng cho người của ông nữa, màng chắn lớn nhất bây giờ là Phác Gia và số người lớn nhất trong cả ba bên bây giờ cũng là Phác Gia, dựa vào số người ông mang đến chúng tôi hoàn toàn có thể thủ tiêu ông trước khi đánh với Phác Khang Anh".Lão Hoàng khẽ nhướn mày, xong cũng chẳng có ý định giao ra người. Bởi vì đây là quyết định vô cùng nguy hiểm, ngoài ra hôm nay đến đây cũng không phải chỉ có một mục đích tiêu diệt Phác Khang Anh.Lão Hoàng -"Phác Xán Liệt làm vậy không phải người lời là hắn sao? Chúng ta không phải nên trao đổi một chút à, dù sao tính mạng của thuộc hạ tôi cũng không thể tùy tiện giao cho một thằng ranh con mới lớn được".Lưu Vũ chưa nói đến phần đất, trước mắt phải ép cho được lão nếu lão nhất quyết bằng mọi giá sẽ không giao thì mới thương lượng đến.Lưu Vũ -"Việc này tự ông phải xem xét tình hình, nên nghĩ xem chết dưới tay Biện Bạch Hiền hay chết dưới tay Phác Khang Anh thì sẽ lời hơn".Lăng Hàm lạnh nhạt hất mấy cái tóc chạm xuống mắt lên, sau đó mới nói -"Phác Khang Anh khó đối phó nhưng không có nghĩa một thể chế lớn mạnh như Lão Hoàng có thể bị bật đi, dựa vào cái gì mà phải giao ra người? Muốn đánh thì tới đi còn cần phải đến dọa nạt, dù sao thiệt hại về phía các người cũng sẽ không ít, tôi xem bằng cách nào các người có thể tiêu diệt Phác Khang Anh?".Lưu Vũ khẽ nhìu mày, Lăng Hàm có thể đoán ra ý đồ của hắn và cũng đang cố ép hắn phải nói ra điều kiện, ít nhất là thuận lợi cho Lão Hoàng mới bắt đầu suy nghĩ việc giao người.Tuy nhiên Lưu Vũ cảm thấy thời điểm chưa thích hợp, số người Lão Hoàng có ở đây cũng ít hơn số người của Phác Gia thế nên hắn chẳng nói gì nữa mà quay đầu rời đi.Vào lúc này Lăng Kiệt mới lên tiếng -"Chờ đã".Khu phía Đông Bắc lại bắt đầu bùng lên ngọn lửa, mùi hạt nhân thoang thoảng trong rừng rồi lại nhanh chóng tan đi để lại lớp khói dày đặc và mưa bụi xung quanh.Không chỉ Đông Bắc mà cả Tây Bắc lẫn hướng Nam đều có tiếng nổ dồn dập không ngừng nghỉ, tiếng bom kích rầm rầm nổ đến mức đứng ở một khoảng cách xa đến bảy tám ki lô mét vẫn nghe thấy đinh tai.Sau nửa tiếng gục dưới đất, mắt Bạch Hiền bắt đầu từ từ mở ra chớp nhoáng nhìn mọi thứ, cơn mưa ngâu dai dẳng bầu trời đen kịt âm u.Tiếng trực thăng trên bầu trời vang dội khiến Bạch Hiền căng mắt mở lớn, bản thân ngồi bật dậy với vẻ mặt bàng hoàng, vốn dĩ chỉ định nhắm mắt đôi chút nhưng lại gục đi lúc nào không hay.Ngay khi bản thân đứng dậy liền có một tiếng ầm lớn phía sau khiến cậu giật mình quay lại theo phản xạ, làn sóng vùn vụt xô ngã Bạch Hiền yếu ớt, cái cây cậu dựa lúc nãy bị gẫy cành đổ xuống, Bạch Hiền không tránh kịp liền bị nó đè lên.Cây đồ không còn tán che, nước mưa chảy lên mặt Bạch Hiền khiến cậu tỉnh táo hơn một chút, nhưng mà tỉnh cũng đồng nghĩa với việc cậu nhận lấy cơn đau từ chân lên đến toàn thân.Cây đè lên miệng vết thương ở chân và ngực đau đến mức muốn ngất đi, thế nhưng ở ngay gần đó Bạch Hiền nghe được tiếng bước chân và tiếng súng đạn, nơi này không còn an toàn và cậu không thể tiếp tục ở đây nữa.Cành cây rất lớn mà sức Bạch Hiền hầu như đã cạn kiệt, đất ướt vì mưa trở nên trơn trượt khiến cậu không có điểm tựa để đẩy người ra khỏi cảnh cây, mãi sau mới nghĩ ra cách thoát khỏi.Tay Bạch Hiền bám vào cái cây ngay trên đỉnh đầu nắm chặt dùng sức kéo mạnh người ra khỏi tán cây to um xùm, mưa ướt đất nên khi có lực bám Bạch Hiền trườn ra cũng dễ hơn.Chui được ra khỏi cành cây cậu liền bám vào nó mà dậy ngay nhưng mà đầu như bị cộc vào cái gì đó tròn tròn, mắt Bạch Hiền bỗng chốc co rút miệng không thể cất lên lời.Phía sau cậu có người, và kẻ đó đang chĩa súng vào đầu cậu. Bạch Hiền đã không phát hiện rằng có người tới gần vì quá trật vật với cái cây.Bộ quần áo giản dị dính đầy máu, tóc dài thả xuống ướt đẫm vì mưa ánh mắt sắc bén chẳng ai khác lại là Lila Marthy, cô ta buông súng quật ngã Bạch Hiền trở về đất sau đó mới kéo cậu vào cái bụi cây bên cạnh.Bạch Hiền cũng không chịu ngồi im cậu sắp chết vì đau rồi những cũng chẳng muốn kẻ khác giết cậu đến chết, nhân lúc Lila Marthy bị lơ đãng một giây Bạch Hiền đã rút dao đâm vào vai trái khiến cô ta cũng quỵ xuống.Bạch Hiền đẩy Lila Marthy xuống đất tính vùng lên thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt thì bị cô ta giật tay kéo lại, còn có bịt miệng cậu thật chặt nói -"Muốn sống thì câm miệng vào".Ngay tức khắc Bạch Hiền phát hiện Lila Marthy đang cố gắng nhìn cái gì đó qua đám cây bụi kia, yên tĩnh lại thì Bạch Hiền cũng nghe được tiếng nói chuyện nhưng mưa rơi lách tách chẳng rõ là ai là vấn đề gì, tuy nhiên cậu không động đậy nữa.Khoảng năm phút sau thì Lila Marthy gục xuống đất ngay bên cạnh Bạch Hiền, lúc này cậu mới chú ý là cô ta bị thương không phải một vết cậu đâm mà có đến bốn năm vết trên người.Tuy nhiên không có vết nào là đạn bắn chỉ có dao không.Bạch Hiền cẩn thận ngồi dậy, sau đó mới nhìn qua đám bụi thấy không có ai mới nói -"Cô làm cái quái gì vậy? Tưởng bây giờ hối lỗi là Lưu Anh sẽ tha thứ cho cô à? Sau tất cả những gì cô làm bây giờ cô lại cứu tôi thì tôi cũng chẳng có cảm kích đâu".Lila Marthy lê người ngồi dậy, tay sờ lên con dao mà Phác Xán Liệt đúc cho cậu rút ra vứt xuống đất, hơi thở dồn dập mãi một lúc mới nói -"Tôi không cần cậu phải cảm kích, tôi chẳng cảm thấy phải xin lỗi ai ngoại trừ ngài ấy, tôi không cứu cậu bởi vì muốn hối lỗi mà bởi vì cậu...với ngài ấy thân thiết...".Câu cuối Lila Marthy nói có chút kéo dài ra, đúng hơn là cô ta sắp gục rồi.Bạch Hiền nhíu chặt mày một cái rồi nắm cổ áo Lila Marthy kéo mạnh tát một phát thật mạnh đến mức khóe miệng Lila Marthy bật ra cả máu.Bạch Hiền -"Mẹ kiếp còn rước thêm một cái của nợ!".Bạch Hiền móc trong túi ra một cái cảm ứng nhỏ cố gắng nhìn rồi mở nó lên, một loạt các dấu châm xanh đỏ trắng và vàng xuất hiện trên rada nhỏ của cậu.Phát hiện gần đây có người của mình, Bạch Hiền liền nhướn người lên một chút cơ mà ngay sau đó lại có đạn bắn vèo một cái trúng vào cái cây bên cạnh khiến cậu phải cúi người xuống.Chúng phát hiện được vị trí của Bạch Hiền liền bắn liên hoàn cước, đến mức cậu không ngóc đầu dậy được mà cũng không thể chạy đi đâu được, đạn bắn lại còn đến mông....Bạch Hiền quét nhanh một lượt vị trí của những kẻ đang bắn về phía cậu, đám cây bụi khuất tầm chúng không thể bắn đến, Bạch Hiền rút súng của cậu ra nhưng mà nhìn lại chỉ thấy còn một viên.Cuối cùng thì do chẳng còn khẩu súng nào nữa, Bạch Hiền bị tập kích thẳng khiến cậu ăn liên tiếp đạn vào người, Bạch Hiền buộc phải nhanh chóng nhảy sang cái cây bên cạnh để tránh đạn phía sau tia vào đầu, vì cơ bản ngực đã có giáp rồi không lo nhưng đầu không thì dễ chết lắm.Bạch Hiền ước trừng có bảy tám người của ELT đang ở đây, chạy sau đám người lúc nãy và nếu không nhanh đám người vừa nói kia quay lại, và ngộ nhỡ là Phác Khang Anh Bạch Hiền sẽ chết.Bạch Hiền liếc mắt ra phía sau, nhìn thấy Lila Marthy liền nói -"Ném súng đến đây!!".Lila Marthy im lặng, cô ta nằm dưới đất thì chả sao có mỗi Bạch Hiền là bị phát hiện vì lúc nãy nhổm đầu lên thôi...Không thấy Lila Marthy động đậy Bạch Hiền liền cau mày để người hạ xuống thật thấp sau bụi cây, tiếng bước chân đang đên gần và tiếng đạn không còn, Bạch Hiền biết đây là cơ hội.Chúng đang đến để chĩa mũi súng thẳng đầu cậu mà giết.Bạch Hiền trườn người lên phía trên lấy khẩu súng bên cạnh Lila Marthy mở băng đạn ra nhìn, ngay tức khắc Bạch Hiền chết lặng.Không còn một viên đạn nào cả.Thoáng chốc Bạch Hiền như hiểu ra điều gì đó, răng khẽ nghiến lại chửi bậy một câu.Tay cậu sờ lên ngực trái, trong áo gồ lên một thứ kim loại lạnh buốt. Đây kà quả bom kích cuối cùng trong năm quả Hạ Tri cho cậu, tuy nhiên nếu bây giờ ném đồng nghĩa với việc Bạch Hiền sẽ không còn một thứ vũ khí nào trong người nữa.Bạch Hiền tức giận bởi vì cậu không còn viên đạn nào trong người, cộng vào đó là những vết thương đau đớn trên người và cả Lila Marthy, cứu cậu cái chó gì? Rõ ràng là cô ta đang chạy trốn và vô tình gặp phải cậu không muốn bị phát hiện mới thế.Mẹ nó tự nhiên phải rước theo một của nợ.Bạch Hiền nổi điên liền liều một trận, một quả bom kích mà nổ thì sẽ kéo theo rất nhiều kẻ tới đây, nhưng bây giờ không cho nổ thì cũng sẽ chết thôi.Người theo Bạch Hiền hầu như đều không ở đây, nhìn lên rada nhỏ cũng lác đác có vài người. Bọn họ cũng cách đây khá xa nhưng chỉ cần tới được đó thì sẽ an toàn.Bạch Hiền quyết định rút bom kích tấn công, và cậu đã làm thật. Sau khi ném xong cũng chẳng đợi nó nổ đã luồn theo đám cây bụi mà chạy đi, bọn chúng nhìn quả bom kích Bạch Hiền ném ra thấy nó xì khói cũng chẳng thèm chú ý, súng vẫn cứ bắn về phía Bạch Hiền liên tục.Cho dù cậu có di chuyển nhanh hay chậm ngồi hay đứng cũng vậy, bọn chúng dần dần chạy xa bom kích nhưng súng thì vẫn bắn về phía cậu, điều này khiến Bạch Hiền bị chấn động.Mặc dù không ăn một phát đạn nào và tiếng nổ cũng phát ra ngay sau đó khiến toàn bộ người chĩa súng vào cậu đều bị âm thanh kia xiên thẳng qua tai đến mức quỵ xuống nhưng Bạch Hiền cũng chẳng vui vẻ nổi.Cách làm việc theo quy luật không sợ hãi thế này mới là điều Bạch Hiền quan tâm, cậu tưởng trừng trong mười năm nay Phác Khang Anh chỉ chiêu mộ thuộc hạ không dẫn dắt và gieo lòng tin bền vững, vì lúc cậu cho người lãng du trong rừng thì thấy rằng họ không đoàn kết và đặc biệt đánh hỗn loạn.Điều này khiến cho kế hoạch của cậu vượt xa ngoài ý muốn.Nhưng hiện tại lại khác xa mấy tiếng trước, bom kích đã ném và cũng ngay cận kề nhưng bọn họ xả súng và chạy đều đồng loạt không bỏ người nào.Đấy là chỉ có một mình cậu, nếu ở đây có thêm vài người chắc chắn là còn chết thêm.Bạch Hiền đấm mạnh tay xuống nền đất, răng nghiến mạnh tay lấy ra màn hình cảm ứng nhỏ nhỏ xem qua. Xong thì liền áp tai xuống đất nghe ngóng thì thấy tiếng bước chân trở nên lớn hơn, mà hướng nặng nhất lại là hướng mà cậu định đi.Bạch Hiền hơi nhổm người dậy quyết định chạy về hướng Đông Bắc tìm người của mình trước, ban đầu không định tha Lila Marthy đi thế nhưng để cô ta ở đây cũng không được nên cậu mới mang cái thân tàn của mình nhấc cô ta lên.Lila Marthy cũng không phải ngất hẳn vẫn có ý thức nhưng sức đã mất hơn nửa đi vẫn đi được nhưng hướng thì chỉ có thể dựa vào Bạch Hiền.Bạch Hiền vừa đi vừa nghĩ -"Rốt cục Phác Khang Anh đã làm cái gì? Thuộc hạ của hắn muốn liều sống liều chết à?".Lila Marthy chẳng nhìn cũng đoán được Bạch Hiền đang nghĩ gì, hơi thở nặng nhọc nói -"Cho dù không có nền tảng sẵn như Lão Đại...nhưng kĩ thuật đào tạo người của hắn lớn hơn cậu tưởng... những người ở bên dưới đều nghe và tin tưởng hắn...sự hỗn loạn ban đầu cậu tạo chỉ là do chưa nắm rõ được tình hình thôi...Phác Khang Anh đã biết việc này là cậu làm và người của hắn cũng đã chết gần nửa...".-"Cậu đã chọc đến giới hạn của hắn...cho dù Phác Lão Đại có chống lưng cậu cũng sẽ khó mà thoát được, thế nên...nhanh chóng đi khỏi đây đi...đưa Lưu Anh Đại nhân trở về".Bạch Hiền bị rỉa cũng chẳng có tí tức giận nào chỉ nói -"Tôi sẽ nhăn răng ra mà sống cho các người coi...mẹ kiếp tôi đang phải tha một cái của nợ là cô đấy cho nên câm miệng lại đi".Lila Marthy kiệt sức không thể nói thêm, Bạch Hiền thân tàn ma dại như thế nhưng mà cậu là nam nhân so với Lila Marthy lão luyện mấy năm cũng hơn một chút, với lại cô ta bị đâm bằng dao sâu hơn cậu nên sức yếu hơn nhiều.Vì vậy Bạch Hiền đã cố gắng vật lộn đem Lila Marthy vào một nơi an toàn rồi vứt đấy, trước lúc đi còn nói -"Không ai nợ ai...tôi vẫn sẽ giết cô nếu cô xuất hiện trong trận chiến đừng mong mà thoát".Dứt câu Bạch Hiền liền quay đầu rời đi ngay, mưa ngâu xối xuống không ngừng, vết thương trên người cậu bị thấm nước vừa đau vừa sót. Tuy nhiên điều Bạch Hiền lo lắng bây giờ chẳng phải vết thương trên người mà là Phác Khang Anh.Hắn quỷ quyệt so ngang với Phác Xán Liệt, còn cậu chỉ là gà con mới lớn muốn đấu bây giờ nói thật chênh tài mà cũng chênh sức, tuy nhiên nếu kiên trì kế hoạch và cả ba bên chấp thuận chu cấp lực lượng thì Bạch Hiền tin chắc có thể làm được.Bạch Hiền cầm lên điện thoại nhắm một dãy số liền bấm gọi, chẳng phải đợi lâu đối phương đã bắt máy -"Em đang ở đâu?".Bạch Hiền -"Việc này không quan trọng, anh chỉ cần biết là tôi chưa chết và tôi cũng không cần bất cứ thứ gì ngoài việc anh chấp thuận giao người cho tôi điều khiển! Nếu như anh không đồng ý tôi sẽ liều mạng đánh một trận lúc đó anh đến mà nhặt xác cho tôi".Phác Xán Liệt -"Em đang đe dọa tôi?".Bạch Hiền hừ một tiếng trào phúng nói -"Thế lại không dám tôi với anh hai đường chẳng trùng nhau tôi dọa anh làm gì với lại tôi cũng chả thiết tha gì nhìn cái bản mặt của anh đâu, nếu còn sống tôi tin chắc giữa chúng ta sẽ phải đối mặt rất nhiều việc nữa".Phác Xán Liệt im lặng, Bạch Hiền lại tiếp tục nói -"Anh tốt nhất đừng giấu tôi gì cả, đến bước này rồi sòng phẳng một chút đi".Phác Xán Liệt -"Lá gan em có phải mỗi lúc một lớn hay không?".Bạch Hiền -"Một tay anh chăm sóc, ba năm nay từ một kẻ hèn nhát tôi cũng bộc phát thành một kẻ chẳng sợ gì, gan hay không gan do tôi hay là do anh? Mà...tôi chỉ muốn biết anh có giao người hay là không?".Phác Xán Liệt -"Dựa vào cái gì tôi phải đưa người cho em? Em có chắc chắn thắng được".Bạch Hiền mỉm cười bên ngoài, nhưng trong lòng vỡ vụn thành từng mảnh, sau chỉ đáp -"Mạng của tôi! Nếu anh thấy đáng thì làm mà không đáng thì tôi tự liều một mình, dù sao thì anh và tôi đều muốn giết chết Phác Khang Anh, tôi thua thì anh lên".Còn chẳng để Phác Xán Liệt nói câu nào, Bạch Hiền đã thẳng tay cúp máy đút vào túi quần, tiện thể cắp ra con dao bạc hắn đúc cho cậu cầm chắc trong tay.Trực thăng mưa gió vẫn hoạt động bình thường, Bạch Hiền đã gọi đến một chiếc và thành công thoát khỏi một nhóm người của ELT để lên chiếc trực thăng đó.Không sử dụng được thiết bị truyền tin, Bạch Hiền phải sử dụng điện thoại. Nhưng mà ban nãy ngấm nước mưa nó đã sập màn hình rồi, thế nên đành phải mượn của người khác gọi cho Hạ Tri.Bạch Hiền -"Anh chúng ta đánh lẻ đi...".Hạ Tri -"Đánh lẻ cái gì? Tiêu Lão Đại chịu chu cấp người rồi Irena đang dẫn đến, Lão Đại nhà chúng ta cũng mang người ra ngoài rừng rồi bây giờ em nói đánh lẻ là thế nào?".Bạch Hiền khẽ đảo mặt một cái sau đó im lặng, cơ mà cũng không cảm thấy kích động khi Phác Xán Liệt giao người cho cậu.Trong lòng vẫn đè nặng cái xảm xúc chán ghét.Hạ Tri thấy Bạch Hiền im lặng liền nói -"Lão Hoàng có khả năng sẽ không giao người thời gian không cho phép em phải nhanh lên, nếu không vài giờ nữa hội bảo an Liên Hợp Quốc sẽ tới, đánh từ đêm hôm qua cho tới sáng tiếng súng và tiếng bom kích quá lớn, chúng ta đã cố gắng không để họ can thiệp vào nhưng mà cho đến bây giờ anh nghĩ cũng không thể được nữa rồi".Bạch Hiền ừm một tiếng sau đó lại cúp máy luôn, người khẽ gục xuống tràn đầy mệt mỏi -"Bằng mọi giá...tôi phải giết được anh tên chó...mới chỉ chọc đến giới hạn? Tôi sẽ còn lật đổ tất cả những gì các người xây lên trên xương máu của ba tôi...hãy chờ đấy".Bạch Hiền ở dưới khoang của trực thăng ngồi khoang chân ở giữa, toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn duy nhất còn đâu là lõa thể, những miếng băng gạc ướt nhẹp được tháo ra, thay vào đó là thuốc mới và băng gạc mới.Bạch Hiền thấy băng chưa đủ chặt kiền kéo mạnh thắt đến mức người chữa thương cho cậu phải âm thầm nới lỏng ra một chút, bởi vì biết rằng cậu đang tức giận mới vậy cho nên không dám nói ra mà chỉ kéo lỏng băng gạc ra nhẹ nhàng.Nếu cứ để thế không trừng tắc mạch máu mất.Thay xong thuốc và băng gạc, Bạch Hiền cũng thay một chiếc giáp khác, dài đến bụng và nặng hơn đôi chút. vì không muốn vết thương dính nước cậu đã mặc áo mưa mỏng bên trong rồi mới mặc quần áo thường bên ngoài.Xong xuôi mới cầm lên máy tính, đo tần độ sóng bao phủ khắp rừng. Và tất nhiên kết quả đo được là tám mươi phần trăm nơi này đều được bao phủ sóng của ELT.Tức là mọi tần số của Phác Gia đi qua sóng này như bị diệt, mọi thông tin của Phác Gia sẽ lộ hết không thiếu một chi tiết.Lí do vì sao Hạ Tri so sánh dùng điện thoại với thiết bị truyền tin là bởi điện thoại không có tần số giống với thiết bị truyền tin, nhưng khả năng bị chính phủ nghe lén cũng khá cao.Tuy nhiên Lila Marthy đã tiết lộ ba bộ tần số và ba dải sóng mà Phác Gia thiết lập sử dụng suốt mười mấy năm nay ra cho ELT biết, cho nên chúng lại tạo ra một thứ diệt hết tất cả thiết bị truyền tin của Phác Gia.Ngay cả Tiêu Gia và Lão Hoàng đều như vậy, tất cả đều có tay trong cả.Bây giờ có tạo tần số tạm thời cũng phải dựa trên một quy luật cũ thì các thiết bị khác của những người trong Phác Gia mới nghe được, cơ mà chỉ là tạm thời chứ không hề sử dụng được lâu.Rất nhanh sẽ bị phá ngay thôi.Cho nên Bạch Hiền quyết định sẽ truyền lệnh theo dây chuyền, và khi nào cậu muốn kết nối với thuộc hạ sẽ thay đổi tần số một lần và thời gian cho mỗi lần truyền là ba phút.Trong thời gian đó cậu phải nói hết rồi để người khác truyền xuống đến tận những thuộc hạ cấp thấp nhất, chỉ có ba phút cho mỗi lần như thế.Bạch Hiền lập lấy hai tần số khác nhau, sau đó dùng cái thứ nhất liên lạc cho Bạch Chính Dương nói -"Nghe rõ đây! Đừng cắt ngang lời tôi".-"Anh tạo tần số dây chuyền cho tôi mỗi lần hai cái, sau khi dùng xong phải xóa ngay tần số đó đi bởi vì vị trí của chúng ta sẽ xuất hiện trên radar qua tần số ở thiết bị truyền tin, cho nên khi nào tôi cần tôi sẽ qua điện thoại báo, thời gian ba phút không được hơn kém nếu quá thì mặc kệ xóa ngay".Bạch Chính Dương -"Biết rồi".Bạch Hiền -"Gặp Hạ Tri chưa?".Bạch Chính Dương im lặng mất mấy giây, Bạch Hiền tính cúp máy luôn mặc xác hắn thì lúc này hắn mới nói -"Còn sống là tốt".Bạch Hiền -"Tranh thủ mà tới gặp đi một chút nữa không có thời gian đâu".Dứt câu không thấy Bạch Chính Dương trả lời, mà thời gian cũng hết Bạch Hiền liền thực hiện xóa luôn tần số vừa tạo, bên ngoài mưa có vẻ giảm đôi chút trực thăng cũng đã bay đến nơi.Phụ lái ngó đầu xuống khoang nói -"Thiếu Gia tới rồi".Bạch Hiền -"Ừm! Khi nào tôi ném tín hiệu màu vàng thì đem tới đây hai chiếc trực thăng đặc biệt chỉ dùng bom kích còn loại bom nặng tay kia thì cấp bách mới dùng".Phụ lái -"Rõ! Nhưng mà Thiếu Gia...tôi hạ cánh xuống nhé".Bạch Hiền cười nguẩy một cái, quay đầu nhìn phụ lái nói -"Tôi chặt đầu anh xuống nhé?"Phụ lái -"À không...cái này...tôi không phải có ý đó chỉ là thiếu gia đang bị thương cho nên...".Bạch Hiền phẩy tay đáp -"Tôi đùa thôi! Vết thương không thành vấn đề nhảy xuống vẫn được".Nói xong Bạch Hiền liền đứng dậy gấp lại máy tính để sang một bên, súng đeo vai băng đạn quấn quanh người và bom kích cài ở túi vô cùng đẩy đủ, pháo tin cũng nhét lấy vài quả nhỏ bằng ngón út vào trong túi xong tất thảy chỉ nhìn lại một cái rồi hướng cửa khoang mà tới.Dây cài vào người bám lấy rồi nhảy xuống phía dưới.Cách không xa nơi đó là người mà Irena đang dẫn đến, Bạch Hiền ở trên cao nhìn xuống kiền phát hiện ngay, mày hơi nhíu lại khi đáp đất liền đứng yên chờ Irena tới.Irena cũng thấy Bạch Hiền vừa đúng lúc liền đi có chút nhanh nói -"Người tới rồi đây".Bạch Hiền -"Sao anh lại dẫn cả một đoàn đi trong rừng thế này? Ở bên trên nhìn xuống nếu chẳng may bọn chúng biết được rồi thả một đống thuốc nổ xuống là chết trùm đấy".Irena -"Bất đắc dĩ thôi, với lại chẳng phải tôi đem tất cả tới an toàn rồi à? Cậu chẳng dễ thương chút nào".Bạch Hiền -"Có bao nhiêu người?".Irena -"Không tính số người cậu đem đi vừa rồi thì ở đây có bốn trăm người".Bạch Hiền -"Đi thôi".Irena -"Muốn đánh luôn sao? Không đợi Phác Lão Đại à?".Bạch Hiền -"Anh bắt tôi phải chờ đợi bọn họ! Có chân thì tự mà chạy đến mỗi một giây bây giờ đều không thể lãng phí, anh muốn đợi thì tự ở lại đi".Dứt câu Bạch Hiền liền ngoắc tay với thuộc hạ của Tiêu Phong Lãng rồi đi, cơ mà bọn họ cũng nhìn lấy Irena một cái thấy Irena gật đầu họ mới dám bước theo Bạch Hiền.Ánh mắt Irena nhìn đến Bạch Hiền cho đến khi khuất dạng liền chậc chậc một tiếng nói -"Giận dỗi cái gì cũng đừng có đổ lên đầu tôi chứ?!".Nếu đi bộ sẽ mất khoảng mười phút mới tới nơi cần đến, mà trong mười phút đó mà đi thành đoàn như thế này sẽ bị trực thăng trên cao soi xuống, chẳng may lại là trực thăng của ELT thì sẽ trở tay không kịp.Thế nên Bạch Hiền quyết định phân chia làm ba nhóm đi tách xa nhau một chút, để không bị chết trùm.Irena có hai thân tín và Ireny có một thân tín, Bạch Hiền gọi đến bọn họ chia diện quản lí cho bọn họ dẫn người đi thay mình, và nói trước cho họ biết chuyện tạo tần số sóng ba phút.Ban đầu bọn họ có vẻ chẳng muốn hợp tác, bởi vì số người mà cậu mượn từ Bạch Chính Dương đã bị chính cậu hại chết trong rừng, thành ra bọn họ đối với cậu sinh ra ác cảm.Tuy nhiên Tiêu Phong Lãng hắn đã nói rằng phải phục tùng mọi mệnh lệnh của Bạch Hiền cho nên họ miễn cưỡng mới có thể chấp nhận.Bạch Hiền đi cùng với nhóm của Kaylifer một thân tín của Irena, cô gái này bài xích cậu ra tận mặt, thậm chí còn muốn đấu tay đôi với cậu. Nhưng mà Bạch Hiền biết thế cũng chả tránh đi mà còn đi cùng luôn với nhóm của Kaylifer.Ghét thì làm được cái gì? Tiêu Phong Lãng còn phải trùng mình ba phần với Bạch Hiền thì Kaylifer cũng chẳng thể động tới, chính vì vậy Bạch Hiền mới tự tin sải bước ngang hàng với Kaylifer cho dù cô gái này có muốn xiên cậu đi nữa.Khi tách lẻ ra thì tốc độ đi có vẻ nhanh hơn, mưa vừa ngớt lại tiếp tục nhưng không còn mạnh nữa điều này cũng khá thuận lợi để tầm nhìn được phát huy.Kaylifer -"Dừng lại".Bạch Hiền -"?".Kaylifer nhìn xuống chân mãi một lúc, hình như chưa xác định được cái gì thì Bạch Hiền đã nói -"Chuyên môn của cô hình như không giống với Cố Thanh nhỉ, cái này cũng không biết sao?".Khi Bạch Hiền nhắc đến Cố Thanh thì khuân mặt Kaylifer có vẻ đỏ lên một chút, tuy nhiên vẫn nói vào vấn đề là câu cuối của Bạch Hiền -"Loại thuốc nổ cài dây này tôi gặp không phải ít, có điều nó khác với loại thường cho nên tôi cần nhìn kĩ, đâu như Biện thiếu gia giỏi giang như vậy".Bạch Hiền lắc nhẹ đầu -"Không dám nhận, chẳng qua khi còn ở trại Mạc Vân Đình rảnh rỗi chỉ tôi biết thôi".Kaylifer -"Nếu ở đây đã gài loại này thì phía trước cũng có trên dưới mười sợi mang theo thuốc nổ, tôi sẽ không mạo hiểm để thuộc hạ của mình đi vào đó đâu".Môi Bạch Hiền khẽ kéo nhẹ lên một đường, chậc chậc vài tiếng mới nói -"Thế hóa ra từ nãy đến giờ cô chỉ nhìn thấy một sợi dây duy nhất này thôi à? Ba trăm mét trước vốn dĩ đã xuất hiện cái này rồi, chẳng cần đi đâu xa chúng ta đã vào tâm giữa của nó rồi".Kaylifer mặt không còn một chút huyết nào, người quay lại phía sau với ánh mắt kinh ngạc, kĩ thuật và khả năng của Kaylifer không lẽ nào lại bị lừa được.Ngay cả đến thuộc hạ phía sau cũng bị bộ dạng của Kaylifer làm cho bất ngờ, Bạch Hiền cũng chả quan tâm lắm, chân bước lên hai bước chạm tới vị trí trung tâm của nơi vây bắt, đầu ngước lên nhìn mấy cái cây.Mắt hơi nheo lại nói -"Có gì mà phải bất ngờ? Chẳng phải tài năng của cô kém cỏi mà bởi vì khả năng bố trí của Phác Khang Anh cao mà thôi, sợi dây mỏng đanh như vậy tôi cũng phải nheo mắt mới nhìn ra".Kaylifer -"Cậu còn đứng đó mà nói được? Còn không mau rời khỏi đây muốn chết à?".Bạch Hiền -"Sợ cái gì? Nếu tôi mà là kẻ vây bắt tôi chẳng việc gì phải nổ khi chỉ có một con mồi với lượng thuốc nổ và dây tơ đắt đỏ như thế này, ít nhất cũng phải là toàn bộ người của Tiêu Gia.Kaylifer -"Cậu bị điên à? Không phải người của Phác Gia cho nên cậu không cảm thấy sốt ruột phải không? Nếu như cậu không đi chúng tôi sẽ đi, tôi thà rằng chịu phạt trong tay Lão Đại chứ không đời nào để thuộc hạ chết cũng cậu".Bạch Hiền -"Cô muốn đi cũng được nhưng trước đó cô phải hạ được tôi! Tiêu Phong Lãng chuyển giao quyền lực cho tôi đồng nghĩa với việc bây giờ tôi là chủ, việc đi hay ở không đến lượt cô ra mặt nói chuyện, ở đây đã nguy hiểm cô tưởng rằng ngoài vòng sẽ an toàn?".Kaylifer -"Cậu nói thế là có ý gì? Nếu biết cái gì thì nói thẳng ra đi đừng có lưng trừng".Bạch Hiền quay người lại, mắt vô hồn nhìn phía trước. Bóng dáng của một đoàn người đen xì tiến tới từ phía xa, Kaylifer và thuộc hạ của họ cũng nhìn thấy.Tất cả đều rút súng theo phản xạ, người hơi cúi xuống như muốn tránh đi thì Bạch Hiền lại nói -"Quang minh chính đại mà đối mặt, các người xem tôi là trẻ con tôi vẫn còn có thể thẳng lưng mà đứng, thế việc gì các người phải hạ mình?".Kaylifer -"Người đang tới là Phác Khang Anh nhìn cho rõ".Bạch Hiền -"Tiêu Phong Lãng lại nuôi ra người hèn yếu như thế à? Phác Khang Anh thì đã sao chẳng nhẽ hắn không phải con người? Thần thánh gì mà phải sợ hãi đến mức như vậy, tự mình đến càng tốt đỡ phải đi tìm".Bạch Hiền bước đi còn chẳng thèm nhìn, chân chạm vào dây cậu cũng không có ý định nhấc lên mà trực tiếp kéo đứt nó luôn, và rồi kíp nổ từ dây đó bị giật nổ một phát liên tiếp dưới sườn đồi, Bạch Hiền đi bên trên vẫn cứ ung dung và thoải mái mặc cho cây có đổ và bắn tung tóe bên cạnh cũng mặc kệ.Chỉ có nhóm người của Kaylifer gần chỗ đó là bị cây đổ xuống, bị cành lá và khói bụi bay thẳng vào mặt, tuy nhiên họ không di chuyển vì sợ đụng phải các dây khác.Bạch Hiền coi đây là cái giá phải trả cho việc dám khinh thường cậu.Phác Khang Anh cùng thuộc hạ của hắn ngày càng tiến gần, trực thăng cũng theo ngay phía sau. Từ xa Bạch Hiền đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng, hình như hắn vừa đánh một trận ở phía Tây với người của Lão Hoàng.Bạch Hiền khẽ nhướn mày khi khoảng cách của cậu và Phác Khang Anh chỉ còn cách mười lăm mét, miệng nói -"Chúng ta lại gặp nhau rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me