TruyenFull.Me

Xin Chao Ban Trai Cua Toi

Ánh đèn vàng ấm áp nơi hành lang thực chất lại chẳng mang nổi chút ấm áp nào. Lạc Vi Chiêu kéo lê bước chân nặng nề, cả người phủ một lớp hơi lạnh, từng bậc từng bậc nhích lên lầu. Ban ngày anh đã nhắn cho Bùi Tố, nói tối nay phải tăng ca, bảo hắn tự lo bữa tối đi. Kết quả nhận về chỉ là một tiếng "Ừ" lạnh tanh. Trong nhà còn có người cho mèo ăn, anh cũng chẳng bận tâm nhiều, cắm đầu vào làm đến tận khuya.

Sau một ngày bị công việc nghiền nát, cuối cùng cũng lê về đến cửa nhà. Lạc Vi Chiêu rũ mí mắt, lục tìm chìa khóa, trong đầu đang tính xem lạnh thế này thì phải ăn món gì cho ấm bụng. Hình như trong nhà còn gói mì tôm, nấu nước chắc cũng không làm ồn đến mức đánh thức Bùi Tố. Anh cẩn thận tra chìa vào ổ, khe cửa vốn nên ló ra cái đầu mèo thì giờ lại trống không, Lạc Vi Chiêu lẩm bẩm bất mãn: cái đứa con bất hiếu này, không biết ra đón bố một chút à.

Cửa vừa mở, hơi ấm trong phòng ùa ra khiến Lạc Vi Chiêu suýt bật cười. Anh bước vào cửa, bất ngờ thấy đèn phòng khách còn sáng. Bùi Tố đang ôm laptop ngồi trên sofa, thấy anh về chỉ đẩy đẩy gọng kính, nhàn nhạt nói một câu:

"Anh về rồi."

"...Ừ." Lạc Vi Chiêu sững ra, mơ hồ đáp một tiếng.

Ánh đèn sàn ấm áp đối lập hoàn toàn với cái lạnh mờ mịt nơi hành lang. Trong hơi nóng thoang thoảng mùi cơm canh, cảm giác chân thật đến lạ. Chảo uể oải cuộn mình bên chân Bùi Tố, chẳng buồn mở mắt lấy một cái.

Bảo sao không ra đón, hóa ra là sớm đã ăn no nằm ổ, hưởng thụ sung sướng rồi.

Mọi chuyện đều có chút không bình thường, vậy mà Lạc Vi Chiêu lại bất giác thấy một chút... ấm lòng như thể có vợ có con chờ cơm ở nhà.

Anh cởi áo khoác, treo lên giá, cảm giác bản thân chắc là tự mình đa tình. Bèn thử thăm dò: "Sao cậu còn chưa ngủ?"

Bùi Tố không đáp, chỉ quay đầu chỉ về phía bàn.

"Cơm chắc nguội rồi, muốn ăn thì anh hâm lại một chút."

Lạc Vi Chiêu lại ờ một tiếng, liếc sang bàn ăn thì thấy có một chiếc đĩa sứ lớn đậy nắp lạ hoắc nằm giữa bàn.

"Trong nồi còn canh, tiện cho mèo ăn nên mua luôn, anh ăn từ từ, tôi đi ngủ trước."

Bùi Tố thưởng thức bộ dạng mờ mịt như gà mắc tóc của Lạc Vi Chiêu một lát, rồi dứt khoát gập máy tính, đứng dậy vào phòng. Chảo thấy vậy cũng lập tức nhổm dậy, uốn éo cái đuôi chạy theo vào phòng ngủ.

...

Lạc Vi Chiêu nhìn cánh cửa phòng chỉ khép hờ mà thừ người ra. Tình cảm phát triển nhanh thế sao? Lúc đầu anh còn lo, định đưa mèo về nhà bố mẹ vài hôm, nhưng Bùi Tố mấy ngày nay không biểu hiện gì bất thường, anh lại thấy mình có lẽ lo hơi xa. Bùi Tố không nói, anh cũng không tiện hỏi, đành gác lại. Từ trước đến giờ, quan hệ giữa Bùi Tố và Chảo vẫn hờ hững, không đụng nhau thì thôi. Trước kia Chảo còn sợ hắn, giờ thì ngoan ngoãn thành cái đuôi nhỏ theo đuôi hắn suốt.

Làm thế nào hay vậy trời? Lạc Vi Chiêu vừa lẩm bẩm vừa bước đến bàn ăn, vừa mở nắp đĩa vừa bừng tỉnh.

Mua bò bít tết tiện tay, chủ nghĩa tư bản đến mức nuôi mèo cũng xa hoa vậy sao!

Anh nhếch mép, lấy nĩa chọc chọc miếng bò. Nói nguội rồi chứ thực ra vẫn còn âm ấm, chắc là canh chuẩn giờ anh tan ca mới mua, chỉ là không ngờ anh về muộn vậy. Trong gió lạnh mùa thu thổi thốc, chút hơi ấm này lại khiến trái tim Lạc Vi Chiêu mềm nhũn ra.

Coi như còn chút lương tâm.

Canh trong nồi vẫn sôi lăn tăn, anh múc một muỗng, uống một ngụm là thấy bao lạnh lẽo mệt mỏi tan biến hết.

Quả nhiên, nhà vẫn là nơi ấm áp nhất. Lạc Vi Chiêu vừa nhếch miệng vừa xách đĩa vào bếp, bỗng thấy tăng ca cũng chẳng đến nỗi nào.

Chảo: Bò bít tết? Gì cơ? Bít tết nào chứ??

Bùi Tố nằm trên giường, nghe tiếng chén đũa lách cách khe khẽ ngoài phòng khách. Lạc Vi Chiêu làm rất nhẹ, chút âm thanh ấy không những không khó chịu, mà lại giống như tiếng trắng nhiễu ru ngủ, chỉ là hắn không tài nào ngủ nổi. Không biết từ lúc nào, sự dịu dàng này không còn là diễn nữa. Lạc Vi Chiêu dường như cuối cùng cũng chịu nhìn hắn như người bình thường, mà không phải vật thể nguy hiểm cần đề phòng.

Vì vậy, Bùi Tố cũng bắt đầu thả lỏng, thoải mái đối tốt với anh, không còn bị chất vấn: "Sao lại làm thế?"

Hắn từng chỉ dám nhìn theo bóng lưng Lạc Vi Chiêu, mỗi lần đối phương ngẩng đầu liền vội né tránh ánh mắt. Nhưng bây giờ, hắn có thể yên tâm dừng ánh mắt nơi người kia, trao đổi với anh một nụ cười nhàn nhạt, như chuyện tất nhiên.

Cảm giác ấy... thực sự rất dễ nghiện.

Hắn hồi tưởng những ngày qua cùng Lạc Vi Chiêu, không thể không thừa nhận: anh, thực sự rất tốt.

Có lẽ... còn tốt hơn cả Đào Trạch.

Hơi ganh tị với phiên bản "Bùi Tố ở thế giới này", Bùi Tố thở dài, ôm chặt lấy Chảo.

Chảo gần đây nhận bố mới, suốt ngày bám lấy Bùi Tố làm nũng, mặc kệ Lạc Vi Chiêu dụ dỗ kiểu gì cũng không lung lay. Lạc đội bị thất sủng, đành dồn công sức vào bếp núc, mong giành lại lòng trung thành của thành viên mới trong nhà.

Hiệu quả rõ rệt.

Trên bàn ăn, Bùi Tố ngoan ngoãn đến độ đáng kinh ngạc, vẫn là kiểu thiếu gia ăn uống thanh tao, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn đầu đũa, biểu cảm mãn nguyện không giấu được. Khi ăn, hắn không nói chuyện, nên cũng chẳng phản đối khi được gắp đồ ăn. Đến khi nhận ra trong bát mình chất đống rau thịt, mới ngẩng đầu bất lực nói: "Ăn không nổi nữa rồi."

Lạc Vi Chiêu ờ một tiếng, hào hứng thu đũa, thuận tay gắp luôn miếng vừa đặt vào bát hắn về lại bát mình.

Thật ra, Bùi Tố không hề thích bàn ăn, bóng ma từ nhỏ khiến hắn thậm chí chán ghét chuyện ăn uống. Với hắn, ăn chỉ là để duy trì sự sống, có thể đơn giản thì sẽ không bao giờ chọn rắc rối. Ai cũng biết Bùi tổng kén ăn, thật ra là chẳng buồn quan tâm. Hắn lớn lên nhờ đường truyền và chai dịch truyền, chẳng có mấy tình cảm với chuyện ăn. Nhưng vì sĩ diện, thấy làm thiếu gia mà không biết ăn cho tinh tế thì quá mất mặt, nên mới học cho tử tế.

Hắn không hiểu tại sao chuyện cơm nước lại được coi là "ấm áp". Nhưng ở nhà Lạc Vi Chiêu một thời gian, Bùi Tố bắt đầu lung lay.

Lạc Vi Chiêu chưa từng làm hắn cụt hứng trên bàn ăn. Anh rất nghiêm túc duy trì tinh thần "ăn cơm phải vui vẻ", dù có càm ràm thì cũng không khiến người ta thấy khó chịu. Ngược lại, khiến Bùi Tố có cảm giác được người khác quan tâm để ý – hơn nữa, còn hay nhìn thấy mấy biểu cảm dễ thương khi anh bị mình chọc nghẹn.

Huống chi tay nghề của anh đúng là giỏi thật, mỗi ngày đều đổi món không trùng nhau, lại tránh đúng toàn bộ món hắn ghét. Mùi cơm nóng hổi hệt như đánh thức phần khẩu vị mà Bùi Tố tưởng đã chết từ lâu.

Về nhà ăn cơm, dường như đang dần trở thành một chuyện đáng mong chờ.

Gần đây, Bùi Tố thay đổi thấy rõ. Không còn lạnh lùng đẩy người khác ra xa ngàn dặm. Khi Lạc Vi Chiêu về đến nhà, hắn sẽ rót nước cho anh, lúc anh nấu ăn thì chủ động dắt Chảo đi chỗ khác, khiến nhà bếp yên tĩnh không ít.

Lạc Vi Chiêu bắt đầu nhìn nhận lại Bùi Tố, mới phát hiện thì ra hắn là một đứa trẻ ngoan. Từ lúc hai người không còn đá xoáy nhau nữa, Bùi Tố như chú nhím rút hết gai nhọn, bắt đầu để lộ cái bụng mềm yếu của mình.

Thậm chí đôi khi, còn cho anh xoa đầu một cái.

"Đừng chơi nữa, coi chừng hỏng mắt." Lạc Vi Chiêu đặt đĩa trái cây lên bàn. Bùi Tố vẫn đang chăm chú nghịch máy chơi game, nghe vậy thì tỉnh bơ đáp: "Kính của em không cận, chỉ là kính trắng thôi."

Giọng điệu không cứng nhắc, ngược lại còn có chút trẻ con hợp với tuổi thật, khiến Lạc Vi Chiêu cũng mềm lòng. Thôi kệ, chơi chút cũng được. Nhưng Bùi Tố đã ngoan ngoãn tắt màn hình, đưa tay xiên táo bỏ vào miệng.

"Táo ngọt lắm." Bùi Tố hai má phồng lên, ngẩng đầu nhìn anh. Một ánh mắt khiến tim Lạc Vi Chiêu bỗng chùng xuống.

Bảo sao Đào Trạch luôn miệng nói Bùi Tố là đứa trẻ tốt. Nghĩ đến đây, Lạc Vi Chiêu thấy cay cay trong lòng.

Tại sao mình lại phải trễ đến mấy năm mới được gặp hắn?

Có lẽ biểu cảm anh thay đổi thất thường quá, nên Bùi Tố khó hiểu chìa nửa trái quýt ra: "Sao thế?"

"Không sao." Lạc Vi Chiêu xua tay, xé một múi bỏ vào miệng, mặt không cảm xúc cầm nốt nửa còn lại của hắn đi.

"Quýt chua lắm, đổi múi khác đi."

Lạc Vi Chiêu còn rõ ràng cảm nhận được: gần đây Bùi Tố có vẻ hơi... bám người.

Chỉ cần không thấy bóng anh một lúc là bắt đầu lục lọi tìm như giám sát.

Lúc ấy, anh đang ngồi xổm trong phòng tắm, thay đầu vòi sen. Hôm qua tắm phát hiện vòi bị rỉ, nên hôm nay tan ca ghé qua mua cái mới về thay. Chắc làm hơi lâu, đang loay hoay thì nghe thấy tiếng khóa cửa phòng ngủ bật mở, sau đó là tiếng tay nắm cửa thư phòng vặn khẽ "cạch" một cái. Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi qua đi lại, chắc là ra nhà bếp nhìn một vòng, rồi quay về phòng khách. Rồi giọng Bùi Tố khe khẽ vang lên:

"Bố em đâu?"

Lạc Vi Chiêu không nhịn được phì cười. Cố tình làm tiếng kìm va vào gạch cho thật to, quả nhiên con mèo nhỏ đang lục lọi trong nhà bị dụ về phía anh. Bùi Tố rón rén hé hé cửa phòng tắm, liếc vào một cái. Thấy anh đang mải làm, không phát hiện gì, liền đóng cửa lại như chưa có chuyện gì xảy ra, lén lút quay về phòng.

Thật kỳ lạ. Rõ ràng trước đây sống một mình trong biệt thự to tướng, chưa bao giờ thấy cô đơn. Vậy mà bây giờ trong phòng bỗng có thêm một người, lại cứ không kìm được muốn dựa vào hơi người ấm áp ấy.

Bùi Tố ôm sách, nhưng rõ ràng đầu óc chẳng đặt ở trang giấy. Chảo nhảy nhẹ lên giường, hắn liền đưa tay gãi gãi cằm nó, nghe nó khò khè từng chuỗi nhỏ, còn đặt móng vuốt lên người hắn nhè nhẹ đạp đạp.

"Sao mày lại bám người thế chứ?" Bùi Tố bật cười, véo cái đệm thịt mềm mềm của nó, thấy Chảo cọ người làm nũng thì chợt như nghĩ ra gì đó, nghiêm túc gật gù tự nhủ:

"Ai bảo mày là em trai tao."

Cũng may Chảo không biết nói tiếng người, chứ không thì cái vai vế này... biết gọi thế nào mới phải?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me