TruyenFull.Me

Xin Chao Cuu Thuc

Giờ đây mọi việc đã được giải quyết xong xuôi. Nhưng từ đầu tháng hai, Thừa Ngọc Cẩm bắt đầu cảm thấy bồn chồn khó tả, thậm chí còn ảnh hưởng đến giấc ngủ. Và đêm qua, nàng đã có một giấc mơ dài.

Trước bình minh, Thừa Ngọc Cẩm bỗng tỉnh giấc, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Không thể ngủ lại được nữa, nàng nằm trên giường rất lâu. Chỉ là một giấc mơ thôi, thật buồn cười nếu coi giấc mơ như thực tế. Nhưng không hiểu sao, Thừa Ngọc Cẩm lại cảm thấy đây không đơn thuần là giấc mơ, mà là hiện thực.

Trong giấc mơ, nàng thấy chính mình, nhưng cũng không hoàn toàn là mình. Như một con rối bị giật dây, nàng đã trải qua toàn bộ cuộc đời của 'Thừa Ngọc Cẩm'.

Trong mơ, nàng cũng sinh ra tại Ích Xuân Hầu phủ giàu có. Nhị phòng phu nhân Nguyễn thị sinh đôi hai chị em. Lúc đó, chánh phòng phu nhân Thanh Phúc Quận Chúa đã lấy chồng được năm năm nhưng vẫn chưa có con. Thay vào đó, nàng dâu mới cưới Nguyễn thị lại sinh hai đứa con chỉ sau một năm. Tuy chỉ là một cặp con gái, nhưng chúng vẫn là những đứa cháu đầu lòng may mắn của nhà Thừa. Vậy nên Thừa lão phu nhân đã chủ động đưa đứa chị trong cặp song sinh cho con dâu cả Thanh Phúc Quận Chúa làm con nuôi để cầu may.

Sau đó, hai chị em được đặt tên là Thừa Ngọc Cẩm và Thừa Ngọc Mặc.

Thừa Ngọc Cẩm từ nhỏ đã biết mình và em họ nhị phòng là chị em song sinh khác trứng. Nhưng nàng cũng hiểu rằng Nguyễn thị là thím hai của mình còn mẫu thân nàng chỉ là Thanh Phúc Quận Chúa.

Chỉ có Thanh Phúc Quận Chúa mà thôi.

Thừa Ngọc Cẩm và Thừa Ngọc Mặc trông giống nhau khi còn nhỏ. Khi lớn lên và các đường nét khuôn mặt phát triển, khoảng cách giữa hai chị em cũng được bộc lộ. Thừa Ngọc Cẩm có sức khỏe tốt hơn, khuôn mặt xinh đẹp hơn, và tính cách điềm tĩnh hơn. Ngược lại, Thừa Ngọc Mặc vì sinh đôi vốn đã yếu hơn trẻ em bình thường, lại còn sinh sau, khiến nàng càng yếu ớt và gầy gò hơn.

Trong gia đình, chưa cần nói đến Thừa lão phu nhân, Thanh Phúc Quận Chúa và các thành viên khác, ngay cả những gia nô lâu năm trong nhà Thừa cũng có thể phân biệt hai chị em chỉ với một cái nhìn. Nhưng đối với người ngoài, trừ khi nhìn kỹ các đường nét khuôn mặt, ngoại hình của hai chị em trong cùng một gia đình vốn đã tương tự, thêm vào đó cùng tuổi tác và con gái thường ăn mặc giống nhau, nên họ thường bị nhầm lẫn.

Thừa Ngọc Cẩm lớn lên phải giải thích hàng ngày 'ta là đại tiểu thư Ngọc Cẩm', cho đến khi nàng mười bốn tuổi.

Mùa đông năm đó, trong trận tuyết lớn nàng đã cứu một người đàn ông. Năm sau, nàng lấy hắn làm chồng.

Người đàn ông đó tên là Hoắc Trường Nguyên.

Ngày cưới, Thừa Ngọc Cẩm mang theo hồi môn thập lý hồng trang, rầm rộ kết hôn với Hoắc Trường Nguyên. Những tiểu thư còn chưa xuất giá đều ghen tỵ nàng được lấy phu quân tốt. Hoắc Trường Nguyên đã được phong hầu từ khi còn trẻ, và ngay khi Thừa Ngọc Cẩm kết hôn, nàng đã trở thành Hầu phu nhân, vượt trước các bạn đồng trang lứa ít nhất hai mười năm. Hơn nữa, Hoắc Trường Nguyên vừa lập được chiến công ở tây bắc năm ngoái. Hắn đang được chú ý và có tương lai tươi sáng. Một người phu quânnhư vậy lại bị Thừa Ngọc Cẩm chiếm mất, thực sự khiến những cô gái khác tức giận.

Lúc đó, Thừa Ngọc Cẩm không biết rằng mình đã trở thành kẻ phản diện trong câu chuyện của người khác.

Sau khi kết hôn, cuộc sống của Thừa Ngọc Cẩm và Hoắc Trường Nguyên đại khái như nàng mong đợi. Ngoại trừ việc bà mẹ chồng hơi khó tính, phu quân quá cứng đầu, và gia quy nhà Hoắc quá nhiều. Những năm qua, người ngoài thấy Thừa Ngọc Cẩm vinh hoa, nghĩ rằng cuộc sống của nàng rất may mắn. Chỉ có nàng mới biết những khó khăn gặp phải sau cánh cửa đóng kín. Nhưng không sao cả. Phụ nữ nào cũng phải trải qua con đường này. Nàng cũng không phải hầu hạ mẹ chồng và đã nắm quyền quản gia, điều này đã tốt hơn nhiều phụ nữ khác.

Năm thứ hai sau kết hôn, cuối cùng nàng cũng có thai. Phụ thân Hoắc Trường Nguyên mất khi hắn bảy tuổi và Hoắc Tuyết thị đã góa từ đó. Nhiều năm qua, bà đã vất vả nuôi dạy Hoắc Trường Nguyên, và mẹ con họ phụ thuộc vào nhau. Vì vậy Hoắc Tuyết thị có tính chiếm hữu bất thường đối với con trai. Kể từ khi Thừa Ngọc Cẩm kết hôn, Hoắc Tuyết thị đã tỏ thái độ nóng lạnh với Thừa Ngọc Cẩm, cản trở thời gian vợ chồng ở bên nhau. Thừa Ngọc Cẩm không có cách nào khác chỉ có thể theo ý mẹ chồng và không còn thân mật với phu quân.

Thật buồn cười khi Hoắc Tuyết thị không cho vợ chồng gần gũi nhau, nhưng vẫn ép Thừa Ngọc Cẩm phải sinh cháu trai. Thừa Ngọc Cẩm thậm chí không thể nói ra nỗi oan ức của mình, vậy nên năm thứ hai sau kết hôn, khi có con, có thể tưởng tượng nàng vui mừng như thế nào.

Nàng lập tức giao lại quyền quản gia, và vui vẻ nuôi thai. Vì chán nên nàng mời em gái đến thăm. Trước đây, Thừa Ngọc Cẩm không được gần gũi với Hoắc Trường Nguyên, và sau khi có thai nàng không cho hắn chạm vào. Trong thời gian đó, Hoắc Trường Nguyên đang nghỉ phép và ở nhà. Thừa Ngọc Mặc cũng đến trò chuyện với nàng hàng ngày. Thừa Ngọc Cẩm vuốt bụng dần to lên, và cảm thấy hạnh phúc khi có con, phu quân và em gái đều ở bên. Thật là những năm tháng tốt đẹp và nàng không có gì hối tiếc.

Tuy nhiên, sắc mặt của các thị nữ xung quanh nàng ngày càng trở nên kỳ lạ. Đỗ Nhược nhiều lần định nói với nàng, nhưng sau khi thấy vẻ mặt hạnh phúc của Thừa Ngọc Cẩm, cô lại do dự. Nhưng Thừa Ngọc Cẩm sau cùng cũng không phải kẻ ngu ngốc, nàng cảm thấy có gì đó không ổn và cẩn thận hỏi các thị nữ, mới biết rằng khi nàng nghỉ ngơi nuôi thai, Hoắc Trường Nguyên thường trò chuyện với Thừa Ngọc Mặc với nụ cười và thái độ thân mật.

Như có sét đánh giữa trời quang, Thừa Ngọc Cẩm sững sờ tại chỗ. Nàng tự chế giễu mình, phí công tự hào về cái gọi là boudoir hoàn hảo của mình, thậm chí không nhận ra nước đã rò rỉ và mắc phải sai lầm buồn cười như vậy. Thừa Ngọc Cẩm nghĩ rằng vì cảm thấy thiếu sức lực và không thể đọc vị tình hình chu đáo như trước, nên đã cho phép Hoắc Trường Nguyên và Thừa Ngọc Mặc tăng cơ hội tiếp xúc và gây ra bê bối này. Một người là phu quân nàng, người kia là em gái nàng. Thừa Ngọc Cẩm dù sao cũng không muốn gây rắc rối cho bất kỳ bên nào.

Vậy nên khi Hoắc Trường Nguyên đi doanh trại huấn luyện binh lính, nàng gọi Thừa Ngọc Mặc đến và nói rất nhiều. Nàng nghĩ rằng mình đã giữ đủ thể diện cho cả hai bên, bất kỳ cô gái nào có chút cảm thức và còn chút thể diện nhất định phải hiểu mình cần làm gì. Không ngờ Thừa Ngọc Mặc hiểu ý nàng, nhưng cô ta khóc và chạy đi, nói rằng Thừa Ngọc Cẩm làm nhục mình.

Tính cách Thừa Ngọc Cẩm thẳng thắn, nên nàng bỏ mặc Thừa Ngọc Mặc. Hôm đó, Thừa Ngọc Mặc bị đuổi khỏi hầu phủ và được đưa về nhà. Hoắc Tuyết thị sai người đến hỏi thăm, nhưng Thừa Ngọc Cẩm chỉ mỉm cười và không nói gì, bảo toàn danh tiếng cho cả Thừa Ngọc Mặc và Hoắc Trường Nguyên.

Nàng nghĩ rằng với tư cách là vợ và chị gái, mình đã đủ nhân từ. Nàng chờ Hoắc Trường Nguyên trở về để đưa ra lời giải thích. Không ngờ sau khi Hoắc Trường Nguyên từ doanh trại về, khi nghe Thừa Ngọc Mặc đã rời đi, hắn lập tức quay đầu đuổi theo. Để Thừa Ngọc Cẩm một mình đứng trước mặt các gia nô, không thể phản ứng.

Sau khi Hoắc Trường Nguyên trở về, hắn nhìn nàng lạnh lùng, nói rằng nàng là 'độc phụ'. Cho đến khi chết, Thừa Ngọc Cẩm vẫn không hiểu. Nàng lo toan công việc gia đình cho Hoắc Trường Nguyên và kiên nhẫn với mẹ chồng, trong khi phu quân lại có quan hệ riêng tư với em gái mình. Phần nào của nàng là độc phụ? Nàng đã làm sai điều gì?

Trong trầm cảm, Thừa Ngọc Cẩm sinh non và khó sinh. Sau khi con sinh ra, Hoắc Tuyết thị bận rộn chăm sóc cháu trai, bỏ bê Thừa Ngọc Cẩm vẫn nằm trên giường sinh nở. Hôm đó, Thừa Ngọc Cẩm chảy máu nhiều và chết ngay sau đó.

Sau khi bản thân trong mơ chết, Thừa Ngọc Cẩm cuối cùng đã thoát khỏi cuộc sống ác mộng đó. Nhưng linh hồn nàng vẫn bị mắc kẹt, lơ lửng trong Cảnh Dung Hầu phủ, chứng kiến câu chuyện tiếp tục phát triển.

Hóa ra từ một góc độ khác, câu chuyện được viết như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me