Xin Chao Cuu Thuc
"Sĩ thì không được võ thì không muốn. Điều duy nhất hắn biết là suốt ngày chơi với những tiểu thiếp hắn muốn làm ta tức chết sao?" Thừa lão phu nhân không khỏi chửi con trai cả thậm chí còn nhiều hơn. Trương ma ma đơn giản kiên nhẫn lắng nghe. Lão phu nhân đang chửi khắc nghiệt nhưng tại sao trưởng gia chủ lại có nhiều thiếp và thông phòng như vậy? Không phải vì chính lão phu nhân yêu chiều con trai nhét tất cả những nữ nhân đó cho hắn sao?Trương ma ma mỉm cười nói: "Thế tử vẫn còn trẻ tự nhiên vẫn còn ham chơi. Khi lớn hơn hắn sẽ khôn ngoan hiểu chuyện. Hơn nữa bà không còn có nhị gia chủ sao?""Từ nhỏ nhị nhi thực sự siêng năng ngoan ngoãn hơn anh trai. Lớn lên càng trở nên tốt hơn." Khi nói về con trai thứ hai Thừa lão phu nhân mỉm cười. Nhưng chẳng bao lâu lại cau mày: "Chỉ có điều vợ hắn quá yếu đuối tinh tế không bao giờ có xương sống không thể đem ra nơi công cộng. Nhìn con gái nàng nuôi dạy rồi nhìn đại cô nương. Mặc dù là sinh đôi một đứa được nuôi dưỡng dưới gối của Thanh Phúc hiểu chuyện hơn nhiều so với cách giáo dục của nhị phòng. Ai chà tiếc thay quân cờ tốt như vậy giờ đã hỏng một nửa. Bao nhiêu năm ta đã nâng đỡ nàng uổng công. Ban đầu nàng có thể lấy được gia đình tốt trong tương lai sẽ có thể giúp đỡ anh trai và cha. Cảnh Dung Hầu có tương lai tốt thật tiếc."Đây không phải điều mà Trương ma ma có thể bình luận. Những năm này đại tiểu thư là hình mẫu của bạn bè cùng trang lứa. Bất cứ điều gì một cô gái quý tộc nên có thể làm nàng đều thành thạo hoàn hảo. Không cần suy nghĩ nhiều đại tiểu thư là tốt nhất. Ngược lại nhị tiểu thư Thừa Ngọc Mặc dễ gần hơn được anh chị em yêu mến.Tuy nhiên điều này không liên quan gì đến một gia nô đơn thuần như Trương ma ma. Dù là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư họ vẫn là sự tồn tại mà bà không thể với tới. Thừa lão phu nhân không biết suy nghĩ của gia nô nói: "Nếu không thể dựa vào cô gái có thể Thừa Nguyên Kính sẽ là trụ cột của Thừa gia? Hắn chỉ là con trai của bên thất..."Ý tưởng này khiến Thừa lão phu nhân bực tức. Rõ ràng ai là người xuất sắc nhất trong thế hệ thứ hai. Thừa Nguyên Hiền đang trung niên quan hàm không cao bằng Thừa Nguyên Kính mười chín tuổi. Ngay cả nhị gia chủ Thừa mà Nguyễn thị luôn khoe khoang là tài năng xuất sắc vẫn còn xa với Thừa Nguyên Kính.Tất cả đàn ông Thừa gia cộng lại không bằng một mình Thừa Nguyên Kính. Thừa lão phu nhân rõ ràng không cam tâm nhưng bà có thể làm gì? Trương ma ma kiên nhẫn thuyết phục: "Lão phu nhân bà cũng không còn trẻ nữa. Các cô cháu đã đến tuổi có thể lấy chồng tại sao bà vẫn vướng víu với chuyện cũ? Tiểu Tuyết thị đã chết vì bệnh bao nhiêu năm đứa trẻ ngoài trước kia đã trở thành quan có hàm cao nhất trong Thừa gia. Ngay cả khi bà không muốn làm hài lòng cửu gia chủ bà cũng không nên đẩy hắn ra ngoài."Thừa lão phu nhân thở dài: "Ta cũng không biết. Năm thứ chín đời Kiến Vũ tiểu Tuyết thị đã bệnh nặng. Chỉ sau khi nàng thấy Thừa Nguyên Kính đỗ tiến sĩ nàng mới chịu buông tay. Trùng hợp cùng năm đó vụ án Tuyết gia cũng được minh oan. Trước khi chết tiểu Tuyết thị nghe con trai đỗ khoa thi tội lỗi ngoại gia được tha nên cuối cùng qua đời yên lành. Nếu hai con trai ta có thể đạt được thành tựu như Thừa Nguyên Kính ta cũng sẵn sàng chết.""Ôi lão phu nhân bà nói gì vậy!" Trương ma ma vội vàng quỳ xuống. "Lão phu nhân bà không thể nói những lời tuyệt vọng như vậy. Nô tì này nghĩ rằng nếu bà muốn kiểm soát cửu gia chủ có một số cách. Như hôn nhân cửu gia chủ chưa kết hôn. Dù thế nào hắn vẫn phải dựa vào bà trong vấn đề này."Lão phu nhân cười lạnh: "Chưa chắc đâu. Nếu ta can thiệp vào hôn nhân của hắn sợ Hầu gia sẽ lập tức can thiệp. Nhưng cũng lạ. Hắn yêu thương đứa con đột ngột này như ngọc trai trong mắt tại sao không sắp xếp hôn ước hay cho thiếp cho hắn? Năm nay hắn mười chín tuổi. Nhiều người ở tuổi này đã làm cha."Chuyện này tất nhiên Trương ma ma không biết lý do. Thừa lão phu nhân suy nghĩ một chút trước khi nói: "Thôi cứ đợi sau này ta gặp Hầu gia. Ta sẽ thử thăm dò ý định của hắn."Trương ma ma mơ hồ đáp lại. Sau một lúc do dự bà hỏi: "Lão phu nhân về đại tiểu thư... bà sẽ làm gì?"Thừa lão phu nhân nhìn chằm chằm vào lư hương bên cạnh một lúc nói: "Tạm thời quan sát tình hình. Tung tin nhà Hoắc là bên thất hứa trước. Xem có gia đình tốt nào còn đến cầu hôn đại cô nương không. Nếu không... thì cô cháu này chỉ có thể coi là phế vật."Thật tàn nhẫn. Một đích tôn nữ được nuôi dưỡng cao quý bao nhiêu năm có thể bị coi là phế vật. Tuy nhiên Trương ma ma chỉ thầm thở dài nhưng không định làm gì khác. Gia đình quý tộc cao sang có cách riêng của họ. Rốt cuộc tương lai của đại tiểu thư có liên quan gì đến bản thân bà?.....Thừa Ngọc Cẩm 'có việc phải làm' nên ra về sớm. Nàng đi phía sau Thừa Nguyên Kính. Nhưng sau một lúc nàng cảm thấy chán nên nâng giọng hỏi: "Cửu thúc thực ra tại sao thúc gọi cháu ra?"Thừa Nguyên Kính liếc lại nhẹ trả lời: "Ngươi trông có vẻ thông minh nhưng dường như không dùng não bây giờ."Câu này kích thích ham muốn chửi bới của Thừa Ngọc Cẩm đối với đối phương. Nàng vội vàng trấn tĩnh bản thân. Người đàn ông trước mặt nàng là thúc của nàng một bậc trưởng thượng. Dù thế nào nàng vẫn phải kiềm chế. "Cảm ơn lời khen của cửu thúc. Tuy nhiên có thể biết tại sao thúc nói rằng cháu không dùng não?"Thừa Nguyên Kính cảm thấy cô này cực kỳ ngu ngốc. Hiếm khi hắn thể hiện lòng tốt nhưng không ngờ sau bao nhiêu lời cô gái này vẫn không hiểu. Mặt Thừa Nguyên Kính vẫn thờ ơ. Giọng hắn cũng tương tự không có cảm xúc: "Những nữ nhân đó từng người một chỉ muốn đào bới chuyện của ngươi. Ngay cả khi ngươi ở lại đó ngươi có thể làm gì?"Chỉ qua một cuộc gặp Thừa Nguyên Kính gần như hoàn toàn hiểu tình hình nội viện Thừa gia. Thanh Phúc Quận Chúa thờ ơ Nguyễn thị có ý định riêng Thừa lão phu nhân đơn giản muốn bán cháu gái. Ác ý của họ gần như không che giấu. Làm sao nàng có thể ở lại trong tình huống này?Thừa Nguyên Kính sẽ không nói to. Hắn là người đàn ông rất giữ ranh giới thích hợp. Nói cách khác hắn sinh ra thờ ơ. Chuyện của người khác có liên quan gì đến bản thân hắn? Những lời hắn vừa nói với Thừa Ngọc Cẩm là mối quan tâm duy nhất hắn từng dành ra trong nhiều năm.Thừa Ngọc Cẩm lập tức hiểu ý của hắn. Thừa Nguyên Kính có thể thấy tình hình ngay một cái nhìn vậy làm sao nàng không thể?Thừa Ngọc Cẩm cúi đầu nhìn những bông tuyết rơi trên áo đỏ của nàng chẳng bao lâu sẽ tan chảy. Nàng im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Đôi khi cháu cảm thấy như tuyết này. Trông tinh khiết xinh đẹp từ xa nhưng sau khi tiến lại gần chẳng có gì cả."Thừa Nguyên Kính ngạc nhiên. Hắn dừng bước quay lại nhìn Thừa Ngọc Cẩm. Cô gái di chuyển đầu nhìn làn gió gầm thét bên ngoài hành lang thổi tung tóe những bông tuyết. Bóng silhouette của nàng phản chiếu trên tuyết tinh tế nhưng gần như trong suốt. "Cháu chắc chắn biết rằng nếu cháu ở lại họ chỉ làm cháu xấu hổ hơn. Nhưng cháu không có lựa chọn nào khác. Nếu cháu không dỗ dành mẫu thân và tổ mẫu đúng cách hôm nay tình hình của cháu ngày mai chỉ chuyển biến tệ hơn."Thừa Ngọc Cẩm với tay ra phía những bông tuyết áo choàng đỏ của nàng phản chiếu trong hành lang xám một cách đáng ngạc nhiên chói lóa. Nàng mỉm cười quay lại với Thừa Nguyên Kính: "Cửu thúc có thể không hiểu. Mặc dù thúc là con thứ thúc sinh ra với tình yêu chăm sóc của cha mẹ. Sau khi lớn lên thúc có thể thay đổi số phận thông qua khoa thi. Vậy làm sao thúc có thể hiểu cảm giác này? Cháu không có nơi nào để đi nhưng vẫn phải bước về phía trước."Tim Thừa Nguyên Kính âm thầm nứt ra. Không có nơi nào để đi nhưng vẫn phải bước về phía trước? Làm sao hắn không hiểu?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me