Xin Dung Quay Nhieu Ta Than Tac Gia O Lung Bach Dao
Bên trong phòng bếp của lâu đài cổ. Ánh đèn dầu mỡ leo lét hắt những vệt sáng mỏng manh.
Loảng xoảng. Loảng xoảng.
Dụng cụ cắt gọt nặng nề nện xuống thớt gỗ chắc nịch, mỗi nhát như muốn làm sập cả cái bàn.
Người đầu bếp vạm vỡ, râu ria xồm xoàm im lặng, nhìn chằm chằm vào ánh phản quang sắc bén của lưỡi dao, ánh mắt nhợt nhạt và vô hồn.
Ông lão quản gia mặc trang phục quản gia màu đen, chỉnh tề đến từng sợi tóc, cầm theo một chiếc đèn đi đến bên cạnh hắn, ánh đèn chiếu sáng một vũng máu đỏ thẫm.
Quản gia nhíu mày: "Sao ngươi còn chưa xử lý xong?"
Động tác trên tay người đầu bếp dừng lại, ánh mắt đột nhiên chuyển sang ông lão quản gia, hắn nhíu mày, đôi mắt như muốn phun ra lửa: "Bữa ăn ta chuẩn bị tuyệt đối không thể có vấn đề! Miếng thịt đó rõ ràng tươi ngon! Không thể khiến người ta bị bệnh được! Đều tại hắn, là do chính hắn sai -"
Người đầu bếp gào lên, nửa người trên vô thức nghiêng về phía quản gia, đồng thời giận dữ vung dao phay trong tay.
"Đủ rồi!" Quản gia tránh được đám nước bọt từ miệng người đầu bếp, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn, "Không ai quan tâm ngươi làm món ăn thế nào! Ngươi còn tưởng mình là đầu bếp trưởng của lâu đài này sao?"
Người đầu bếp trừng trừng nhìn ông lão quản gia, vẻ phẫn nộ trên mặt dần chuyển thành uất ức.
Ông lão quản gia hít sâu một hơi, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Được rồi. Ta tin tay nghề của ngươi chắc chắn không có vấn đề. Hôm nay tên kia xui xẻo, uống phải rượu độc, nên mới ngã xuống sảnh đường... Không phải ngươi đã trút giận lên hắn rồi sao? Bình tĩnh một chút. Kiểm soát bản thân cho tốt."
Ông lão quản gia ném chiếc đèn dầu đang cầm trên tay xuống chiếc bàn gần đó, chiếu sáng một chậu đầy những chi thể trắng nhợt - rõ ràng là của con người.
Người đầu bếp dường như không được an ủi cho lắm.
Hắn hừ một tiếng như trâu, quay đầu tiếp tục làm việc của mình.
"Ngươi nhớ nhanh tay lên... Trước nửa đêm phải dọn dẹp sạch sẽ." Ông lão quản gia lẩm bẩm, "Ta không muốn bị mấy tên thám tử kia nắm được điểm yếu."
"Hiện tại, chúng ta chỉ có năm vật tế... Thiếu một cũng không được. Tốn bao công sức mới lừa được bọn chúng vào lâu đài cổ này, chúng ta không thể thất bại vào phút cuối. Vật tế dâng cho thần linh, nhất định phải khỏe mạnh, nguyên vẹn... Chúng ta không so đo vấn đề tinh thần của chúng, nhưng ít nhất cũng phải chú trọng phẩm chất thể xác của chúng." Ông lão quản gia nghiêm túc gõ ngón tay lên mặt bàn, "Nếu không thần sẽ không vui. Ngươi hiểu không?"
Người đầu bếp như bị kích động bởi một từ ngữ nào đó, hắn đáp: "Thịt thăn ta làm không có vấn đề -"
"Chết tiệt. Ta không có nói chuyện đó với ngươi, ngươi có thể quên miếng thịt đó đi được không?" Gân xanh trên mặt ông lão quản gia bỗng nổi lên, tròng mắt ẩn hiện một tầng màu trắng, nhưng hắn nhanh chóng kìm nén cơn giận, hít sâu một hơi, quay mặt đi, "Thôi, ta nói chuyện với cái đầu óc ngu si của ngươi làm gì..."
Quản gia nhấc đèn lên, sắc mặt khó coi rời khỏi phòng bếp.
Người đầu bếp cao lớn tiếp tục im lặng làm công việc của mình.
Hắn nhúng dao vào chậu nước, dùng nước sạch không ngừng rửa lưỡi dao dính máu, đôi mắt tĩnh mịch tràn đầy chán ghét hỗn loạn.
...
Sau khi ứng phó xong màn kịch đầu tiên với đám Thức Tỉnh Giả, Tư Thanh Huyền trở về phòng ngủ.
Anh ta ở trong phòng ngẩn người một lát. Rất nhanh, ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc đồng hồ treo tường có kim đồng hồ đang xoay nhanh.
Rất nhanh, kim đồng hồ nhảy qua trưa, chiều, và dừng lại ở thời điểm 9 giờ 30 tối.
Trước đó Tư Thanh Huyền đã chú ý thấy quy tắc thời gian ở lâu đài cổ này rất kỳ lạ, dường như những khoảng thời gian không liên quan đến "cốt truyện" đều dễ dàng bị bỏ qua. Ngoài ra, quy tắc thời gian lặp lại giống nhau chỉ diễn ra trong khoảng thời gian từ 9 giờ 30 tối đến 12 giờ đêm - "12 giờ", cũng chính là thời điểm ông lão quản gia xuất hiện với hình dạng phi con người rõ ràng - sau đó đến khoảng 1 giờ sáng, thời gian sẽ một lần nữa rơi vào trạng thái hỗn loạn. Đêm tối qua đi nhanh như thủy triều, và một ngày mới nhanh chóng bắt đầu.
Mặc dù tính chính xác của quy luật thời gian này vẫn cần được kiểm chứng, nhưng cậu thiếu gia đã nhiều lần ra lệnh và giải thích với Tư Thanh Huyền rằng tuyệt đối không được rời khỏi phòng sau 0 giờ đêm, mà phải ngoan ngoãn ở trên giường - vì vậy "0 giờ đêm" về cơ bản đã được xác định là thời điểm nguy hiểm.
Tư Thanh Huyền suy xét vài giây, rồi rung chuông gọi hầu gái Lư Tây Á đến.
Lư Tây Á dường như không nhận thấy sự bất thường trong tốc độ trôi của thời gian ở lâu đài. Cô ta trông chỉ đơn thuần là đã trải qua một ngày phong phú và bận rộn. Vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông gọi của Tư Thanh Huyền, cô ta vẫn nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng ngủ của anh.
"Cậu có muốn gì không, thưa cậu chủ?"
Tư Thanh Huyền bảo Lư Tây Á mang một ít nước ấm đến cho mấy vị thám tử, và tiện thể mang theo một lời cảnh báo.
Lư Tây Á không hỏi nhiều, sau khi nhận được lệnh thì cúi chào và rời đi, điều này khiến Tư Thanh Huyền rất hài lòng.
"Lư Tây Á là một hầu gái rất xứng chức." Tư Thanh Huyền nhận xét, "Cô ta thông minh, và quan trọng nhất là biết tự kiềm chế, biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi."
【 Đại Tư Tế, ngài có vẻ rất hài lòng về cô ta? 】 Hệ thống chen vào nói, 【 Vậy chúng ta có nên lấy tiêu chuẩn này để chiêu mộ tín đồ sau này không? 】
"Ta đã nói với ngươi lần trước rồi mà, ta không có hứng thú làm thủ lĩnh giáo phái." Tư Thanh Huyền nói, "Hơn nữa, có thêm tín đồ thì có lợi gì cho ta?"
【 Đương nhiên là có lợi rồi! Nếu vật tế là bộ mặt của tà thần, thì tín đồ chính là bề mặt của tà thần! Ngài đã bao giờ thấy vị cổ thần nổi tiếng nào là kẻ cô độc chưa? Chẳng phải đều có một đám đàn em và tiểu đệ khét tiếng sao! 】
Tư Thanh Huyền: "... Ta nên bớt xem phim Hong Kong thì hơn, để ngươi không học được cái giọng điệu hạ lưu này. Cuộc đấu tranh của các cổ thần trang nghiêm, bị ngươi nói như cuộc ẩu đả bằng vũ khí của xã hội đen vậy."
【 Thật ra nếu ngài dùng 'cuộc ẩu đả bằng vũ khí của xã hội đen' để hình dung thì cũng không hẳn là không được. 】 Hệ thống cười ha ha, 【 Ở bên ngoài, các cổ thần đương nhiên sẽ không dễ dàng giao chiến. Nhưng ở hành tinh này thì khó nói lắm... 】
【 Đại Tư Tế, ngài có bao giờ nghĩ rằng thời đại chư thần cát cứ có lẽ sắp bắt đầu chưa? Nếu ngài không tranh thủ thành lập thế lực của mình trước, thì đến khi cuộc đấu tranh chính thức bắt đầu, ngài dựa vào cái gì để thắng họ? Hay là ngài định xem nhẹ mọi chuyện, từ nay về sau sống ẩn danh và chết già ở tầng lớp thấp của giới thần bí? 】
"..."
Tư Thanh Huyền không trả lời.
Anh ta gõ gõ cửa tủ quần áo. Tiểu thiếu gia Mạc Lan Đăng thật sự thò đầu ra từ trong tủ quần áo.
"Lại là buổi tối rồi sao?" Tiểu thiếu gia nhìn bóng đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, khẽ nói, "Thời gian trôi nhanh thật..."
Tư Thanh Huyền cố ý thăm dò xem cậu ta có nhận ra tốc độ trôi bất thường của thời gian ở lâu đài cổ không, nên hỏi: "Cậu đã cả ngày chưa ăn gì rồi. Cậu không thấy đói sao?"
Sau khi anh ta nói xong, tiểu thiếu gia chớp chớp mắt, rồi tỏ vẻ hoang mang: "Vậy sao? Nhưng tôi không thấy đói chút nào."
"Không đói bụng đúng không? Vậy vừa hay. Nói cho ta nghe thêm về Sophie đi." Tư Thanh Huyền nói, "Chính là cô hầu gái treo cổ tự tử cùng với đứa bé ấy."
"Tôi không thân với Sophie, nên cũng không biết nhiều chuyện lắm." Tiểu thiếu gia ngồi xuống trước mặt Tư Thanh Huyền, hồi tưởng một chút.
"Cô ta thân với ai trong lâu đài, và đặc biệt xa cách với ai... Thôi, những điều này hỏi cậu có lẽ cậu cũng không rõ. Trước khi cô ta xảy ra chuyện, cậu có thấy cô ta có biểu hiện gì khác thường không? Hoặc là lâu đài có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"
"Tôi không để ý." Tiểu thiếu gia ôm đầu, "Đến khi tôi phản ứng lại thì lâu đài đã xảy ra chuyện lớn rồi. Mỗi ngày sau 0 giờ đêm, người trong lâu đài sẽ biến thành một người khác... Bao gồm cả quản gia, đầu bếp trưởng, và những người hầu nam nữ khác. Ngoại trừ bác sĩ của lâu đài - ông ấy không phải người hầu của lâu đài, mà chỉ được chúng tôi thuê, và không ở lại lâu đài vào buổi tối."
"Họ sẽ biến thành quái vật, đi lang thang khắp lâu đài; đồng thời, trong khu rừng nơi Sophie treo cổ tự tử cũng sẽ xuất hiện bóng hình cô ta ôm đứa trẻ sơ sinh khóc lóc. Mãi đến một hai giờ sau, họ mới chịu dừng lại."
Sau khi nghe xong, Tư Thanh Huyền trầm ngâm: "Đã thử rời khỏi cái lâu đài cổ này chưa?"
Vẻ mặt tiểu thiếu gia khựng lại, có chút xấu hổ dời mắt đi.
"Đúng vậy, tôi đã thử." Tiểu thiếu gia nói, "Là người thừa kế của gia tộc, chủ nhân của lâu đài cổ, mà cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn... Tôi biết mình vô dụng lắm. Nhưng tôi thật sự đã cố gắng hết sức. Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, những tiếng ồn chói tai không ngừng vang vọng bên tai tôi... Tôi không biết phải ngăn chặn mọi chuyện như thế nào. Nhưng dù tôi có trốn thế nào, tôi cũng không thoát khỏi nơi này."
"Có một lần, tôi thừa lúc họ không chú ý, thậm chí đã chạy đến gần tường rào. Nhưng đột nhiên có một màn sương mù dày đặc ập đến, và tôi mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi đã trở lại phòng của mình - như thể tôi chưa từng rời khỏi phòng vậy!"
Tư Thanh Huyền, người cũng thừa kế lâu đài cổ và phát hiện lâu đài cổ có ma, đương nhiên hiểu được cảm giác của tên phú nhị đại xui xẻo này.
Vì vậy, anh ta thở dài nói: "Tôi hiểu cậu."
"Thật sao?" Tiểu thiếu gia ngẩng đầu đầy kinh ngạc, "Vậy cậu có bằng lòng giúp tôi rời khỏi cái lâu đài cổ này không?"
Tư Thanh Huyền: "... Đừng dùng cái giọng điệu phát nhiệm vụ cho người chơi đó để nói chuyện với tôi."
Tiểu thiếu gia hoàn toàn thất vọng: "Vậy cậu không muốn giúp tôi sao?"
"Đương nhiên là tôi sẽ giúp cậu rồi." Tư Thanh Huyền nở một nụ cười, "Nhưng tôi sẽ không giúp cậu bỏ trốn, mà là muốn giúp cậu tiêu diệt những con quái vật này."
Tiểu thiếu gia: "......"
Giây tiếp theo, tiểu thiếu gia liền xoay người, dùng tư thế bơi tự do mạnh mẽ chui vào sâu trong tủ quần áo. Tư Thanh Huyền nhanh tay lẹ mắt túm lấy gáy cậu ta, lôi ra ngoài.
"Cậu buông tôi ra! Muốn chết thì tự cậu đi mà chết! Hay là để tôi chết đói trong cái tủ quần áo này còn hơn!"
"Này." Tư Thanh Huyền túm lấy cậu ta trước mặt mình, vỗ vỗ mặt cậu ta, "Cậu tỉnh táo lại đi -" Tư Thanh Huyền đang chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ, thì nghe thấy hệ thống kêu to: 【 Nhanh lên, Đại Tư Tế, bạn trai cũ của ngài đến thăm cửa sổ của ngài kìa! 】
Tư Thanh Huyền sững người nửa giây, dùng nửa giây còn lại nhét một miếng vải lớn vào miệng tên tiểu thiếu gia đang giãy giụa, rồi ném cậu ta vào trong tủ quần áo, khóa cửa tủ lại.
Vì vậy, chỉ một giây sau, anh ta đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ -
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tấm rèm lụa khẽ lay động.
【 Hắn đang ở ngay ngoài cửa sổ, rình mò chúng ta đấy. 】
【 Hừ, ta còn tưởng hắn là người đứng đắn lắm cơ, không ngờ cái tên to xác mày rậm này lại vụng trộm như vậy! Ban ngày mới gặp lần đầu, à không, tính ra phải là lần thứ hai - tối đến đã mò đến cửa sổ nhà người ta! Thật là không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ! 】
Tư Thanh Huyền: Ta thấy ngươi mới là không biết xấu hổ thì có!
Anh ta ngắt cái hệ thống ồn ào nhưng thực ra lại hưng phấn đến cực điểm kia, hệ thống giống như có dự cảm gì đó, trước khi bị ngắt còn nhẹ nhàng "anh" một tiếng, cái tiếng "anh" ấy thật là luyến láy, vừa muốn nói lại thôi, khiến Tư Thanh Huyền nổi hết cả da gà.
Tư Thanh Huyền hít sâu một hơi, đi đến trước cửa sổ, "loảng xoảng" một tiếng đẩy mạnh cửa sổ ra, quay đầu lại thì thấy Chiếu Lâm đang bám vào tường ngoài, chuẩn bị trèo lên cửa sổ.
Đột nhiên chạm mặt nhau: "......"
Im lặng. Im lặng là vàng của đêm nay.
Một cơn gió đêm thổi qua, Tư Thanh Huyền như bừng tỉnh, vừa mở miệng đã không kiểm soát được vẻ mặt của mình, lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Ồ, vị thám tử này, tối muộn thế này rảnh rỗi lắm sao, đến thăm cửa sổ nhà người ta?"
Nói Chiếu Lâm thèm khát nhục thể của tiểu thiếu gia, Tư Thanh Huyền không tin, bởi vì ngoại hình của Tư Thanh Huyền bản thân không hề kém cái vỏ hiện tại. Chiếu Lâm đã từng yêu đương với anh ta, không thể có ý tưởng đặc biệt gì với tiểu thiếu gia như vậy được.
"Sao, là muốn ở lâu đài thu thập được nhiều tin tức hơn sao?" Tư Thanh Huyền nói, "Vậy thì tôi chỉ có thể nói - anh đến nhầm chỗ rồi."
"Tôi không đến nhầm chỗ, và cũng không phải đến để thu thập tin tức." Chiếu Lâm một tay vịn vào khung cửa sổ, một chân đạp lên mép cửa sổ, như một con chim linh hoạt đậu trước mặt Tư Thanh Huyền, cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt Tư Thanh Huyền, "Tôi đến tìm em."
Tư Thanh Huyền: "......"
Tư Thanh Huyền nhướn mày, nụ cười trên mặt không đổi, nhưng ngọn lửa trong lòng thì càng lúc càng cháy dữ dội: "Ý gì? Anh thích tôi?"
Tư Thanh Huyền thề rằng nếu người đàn ông này dám nói ra cái câu kiểu "Em trông rất giống bạn trai cũ của tôi" thiếu đòn kia, anh ta sẽ trực tiếp đá người này xuống mái ngói.
... Nhưng nếu hắn mở miệng mà nửa chữ không nhắc gì đến Tư Thanh Huyền, Tư Thanh Huyền cũng sẽ không vui vẻ.
Nghĩ cho kỹ đấy, bạn trai cũ tiên sinh, mạng của anh nằm trong tay anh đấy.
Tư Thanh Huyền ngẩng đầu, qua một lớp mặt nạ giả hư ảo, chờ xem Chiếu Lâm sẽ nói ra cái gì.
Người đàn ông tóc đen mắt đen nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt như cổ đao vừa lạnh lùng vừa hoa mỹ, nhưng cái vẻ xa cách trước đây luôn duy trì đã lặng lẽ biến mất - như mặt hồ tĩnh lặng được rót vào sức sống mới, chỉ một gợn sóng thôi cũng đủ rung động lòng người.
Hắn mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:
"... Em, tên là gì?"
...
Thời gian trong phút chốc quay trở lại năm họ học cao trung.
Năm đó, đại ca trường học yêu thầm nữ sinh trong trường đã đến tỏ tình với Tư Thanh Huyền. Từ đó, cuộc sống vườn trường tẻ nhạt của Tư Thanh Huyền trở nên gà bay chó sủa. Sau nhiều ngày bị quấy rầy, Tư Thanh Huyền không thể nhịn được nữa, chuẩn bị động thủ phản kích: Anh ta nghe nói đại ca thường trèo tường trốn học, vì thế một ngày nọ, anh ta cố tình trốn tiết tự học, tay trái cầm một quyển Ngũ Tam, tay phải cầm một cây gậy gỗ có gai, lững thững ngồi trên bức tường cao sau trường học ôm cây đợi thỏ, tính toán đợi đại ca xuất hiện thì sẽ cho đối phương một trận một chọi một.
Tư Thanh Huyền từ nhỏ đã được học kiếm thuật và taekwondo - chỉ là anh ta lớn lên thanh tú nho nhã, trông giống một cậu ấm yếu đuối. Trên thực tế, đánh bại tên đại ca kia không thành vấn đề, nếu anh ta mà thua thì mới gọi là kỳ lạ. Người ta có khi còn mắng anh ta một tiếng "giả heo ăn hổ, không có võ đức".
Nhưng Tư Thanh Huyền đợi từ chiều đến tối mịt, không đợi được đại ca, mà lại đợi được Chiếu Lâm cầm chổi đến làm trực nhật.
Chiếu Lâm nhìn thấy Tư Thanh Huyền ngồi trên tường, ban đầu còn tưởng anh ta chính là tên đại ca khét tiếng kia. Hắn liếc mắt thấy quyển Ngũ Tam đỏ chói trong tay Tư Thanh Huyền, còn thầm nghĩ: Đây là loại đại ca học giỏi gì vậy, bỏ tiết tự học không lên, trèo lên tường đi làm bài tập?
Là cảm thấy không khí trên tường tốt hơn, hay là cảm thấy việc lặp lại động tác nhảy ngang trên ranh giới nội quy trường học có thể kích thích tư duy não bộ?
Mãi đến khi Chiếu Lâm mơ hồ thấy trong tầm tay đối phương đặt một cây gậy gỗ thô kệch, hắn mới biết người này tám phần là đang đợi đánh nhau.
Xuất phát từ ý thức tự giác của một học sinh tốt, Chiếu Lâm ngẩng đầu nói một tiếng: "Bạn học, hết giờ học rồi, bạn nên về nhà thôi."
Người trên tường "ừ" một tiếng, dùng quyển Ngũ Tam che khuất mặt, dường như không nghe thấy hắn đang nói gì.
Chiếu Lâm: "......"
Chiếu Lâm bất đắc dĩ thở dài, đặt chổi sang một bên, nhanh nhẹn trèo lên tường, nói: "Tôi nói này -"
Tư Thanh Huyền quay đầu lại, nửa khuôn mặt lộ ra từ sau quyển sách. Anh ta như một con lai, trừng đôi mắt màu xanh lam trong suốt như nước biển, có ma lực khiến người ta nghẹn lời.
Tư Thanh Huyền: "?"
Tư Thanh Huyền dường như không nhận thấy có người đến gần mình như vậy, theo bản năng ngửa người ra sau một chút. Chiếu Lâm cúi người giữ chặt anh ta, đến khi anh ta ngồi vững mới buông tay ra, nói một câu: "Cẩn thận."
Tư Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói lời cảm ơn với Chiếu Lâm.
"Đúng rồi, vừa nãy cậu nói gì ấy nhỉ?" Tư Thanh Huyền hỏi.
"..." Chiếu Lâm nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ đành lặp lại lý do thoái thác mà mình đã nghĩ sẵn trong đầu, "Hết giờ học rồi, cậu đợi nữa cũng không có ai đến đâu. Với lại, cậu đã có lòng học tập, thì sau này đừng vi phạm nội quy trường học nữa. Cho dù thành tích học tập hiện tại của cậu không được tốt lắm, nhưng cậu vẫn còn hy vọng mà -"
Khuôn mặt của Chiếu Lâm vốn trông đã lạnh lùng và không muốn xen vào chuyện người khác. Giờ phút này, hắn lại giống như một bà mẹ già, vắt óc nghĩ xem làm thế nào để lời khuyên của mình nghe có vẻ ôn hòa và dễ được đứa trẻ nổi loạn tiếp thu hơn.
Thật là buồn cười và thú vị.
Tư Thanh Huyền lập tức nổi máu nghịch. Anh ta chưa thấy qua mấy tên đại ca, không biết đại ca bình thường trông như thế nào, nhưng những kẻ ăn chơi trác táng thì anh ta thấy nhiều rồi: "Cậu quản tôi? Thư viện của trường là do nhà tôi quyên tặng đấy. Chỉ cần tôi muốn, nhà tôi có thể sửa sang lại cái trường này từ trong ra ngoài - cậu nghĩ họ sẽ đuổi học tôi sao? Cậu nghĩ tôi vi phạm nội quy trường học thì sẽ bị ảnh hưởng gì sao?"
Chiếu Lâm nhíu mày.
Khi hắn nhíu mày, áp suất xung quanh càng trở nên thấp hơn.
"Coi như tôi xen vào chuyện người khác."
Còn gì để nói nữa đâu? Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nói thêm vài câu nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Nói xong, Chiếu Lâm xoay người bỏ đi, nhưng bị Tư Thanh Huyền túm lấy vạt áo sơ mi.
"Đừng đi nhanh như vậy chứ." Giọng điệu lười biếng, âm cuối hơi nâng lên, như một con mèo con dùng răng cắn đầu ngón tay người nũng nịu, có chút đau, nhưng lại khiến người ta không nỡ trách cứ, "Này, cậu tên gì vậy, học lớp nào?"
...
Thời gian trôi đi.
Chiếu Lâm lại đến thăm bức tường của Tư Thanh Huyền.
Nhưng vai diễn của họ đã đổi - người mở miệng hỏi "cậu tên là gì", vội vàng muốn giữ đối phương lại, đã không còn là Tư Thanh Huyền nữa.
Lúc này, tiếng chuông đồng hồ điểm 0 giờ lại vang lên.
Tư Thanh Huyền cúi đầu, cảm xúc trong mắt ẩn sau hàng mi rậm.
Anh ta biết, Chiếu Lâm cố tình dùng những lời này để thử mình. Thực ra anh ta không nên biểu hiện bất kỳ phản ứng thái quá nào - nếu anh ta không muốn bị người khác phát hiện ra mình chính là "Tư Thanh Huyền".
Nhưng cuối cùng, nỗi chua xót và oán hận đã sôi trào trong lòng vẫn trào dâng như dung nham, như muốn thiêu đốt cổ họng anh ta.
Tư Thanh Huyền ngẩng đầu, nở một nụ cười khó coi nhất trong đời, đạp lên cửa sổ, tung một cú đá xoay người tiêu chuẩn, như trét cao lên da chó mà đá đối phương xuống mái ngói bên cạnh.
"Anh đúng là đáng chết đi cho rồi." Tư Thanh Huyền nói, "Đỡ ngứa mắt."
Loảng xoảng. Loảng xoảng.
Dụng cụ cắt gọt nặng nề nện xuống thớt gỗ chắc nịch, mỗi nhát như muốn làm sập cả cái bàn.
Người đầu bếp vạm vỡ, râu ria xồm xoàm im lặng, nhìn chằm chằm vào ánh phản quang sắc bén của lưỡi dao, ánh mắt nhợt nhạt và vô hồn.
Ông lão quản gia mặc trang phục quản gia màu đen, chỉnh tề đến từng sợi tóc, cầm theo một chiếc đèn đi đến bên cạnh hắn, ánh đèn chiếu sáng một vũng máu đỏ thẫm.
Quản gia nhíu mày: "Sao ngươi còn chưa xử lý xong?"
Động tác trên tay người đầu bếp dừng lại, ánh mắt đột nhiên chuyển sang ông lão quản gia, hắn nhíu mày, đôi mắt như muốn phun ra lửa: "Bữa ăn ta chuẩn bị tuyệt đối không thể có vấn đề! Miếng thịt đó rõ ràng tươi ngon! Không thể khiến người ta bị bệnh được! Đều tại hắn, là do chính hắn sai -"
Người đầu bếp gào lên, nửa người trên vô thức nghiêng về phía quản gia, đồng thời giận dữ vung dao phay trong tay.
"Đủ rồi!" Quản gia tránh được đám nước bọt từ miệng người đầu bếp, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn, "Không ai quan tâm ngươi làm món ăn thế nào! Ngươi còn tưởng mình là đầu bếp trưởng của lâu đài này sao?"
Người đầu bếp trừng trừng nhìn ông lão quản gia, vẻ phẫn nộ trên mặt dần chuyển thành uất ức.
Ông lão quản gia hít sâu một hơi, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Được rồi. Ta tin tay nghề của ngươi chắc chắn không có vấn đề. Hôm nay tên kia xui xẻo, uống phải rượu độc, nên mới ngã xuống sảnh đường... Không phải ngươi đã trút giận lên hắn rồi sao? Bình tĩnh một chút. Kiểm soát bản thân cho tốt."
Ông lão quản gia ném chiếc đèn dầu đang cầm trên tay xuống chiếc bàn gần đó, chiếu sáng một chậu đầy những chi thể trắng nhợt - rõ ràng là của con người.
Người đầu bếp dường như không được an ủi cho lắm.
Hắn hừ một tiếng như trâu, quay đầu tiếp tục làm việc của mình.
"Ngươi nhớ nhanh tay lên... Trước nửa đêm phải dọn dẹp sạch sẽ." Ông lão quản gia lẩm bẩm, "Ta không muốn bị mấy tên thám tử kia nắm được điểm yếu."
"Hiện tại, chúng ta chỉ có năm vật tế... Thiếu một cũng không được. Tốn bao công sức mới lừa được bọn chúng vào lâu đài cổ này, chúng ta không thể thất bại vào phút cuối. Vật tế dâng cho thần linh, nhất định phải khỏe mạnh, nguyên vẹn... Chúng ta không so đo vấn đề tinh thần của chúng, nhưng ít nhất cũng phải chú trọng phẩm chất thể xác của chúng." Ông lão quản gia nghiêm túc gõ ngón tay lên mặt bàn, "Nếu không thần sẽ không vui. Ngươi hiểu không?"
Người đầu bếp như bị kích động bởi một từ ngữ nào đó, hắn đáp: "Thịt thăn ta làm không có vấn đề -"
"Chết tiệt. Ta không có nói chuyện đó với ngươi, ngươi có thể quên miếng thịt đó đi được không?" Gân xanh trên mặt ông lão quản gia bỗng nổi lên, tròng mắt ẩn hiện một tầng màu trắng, nhưng hắn nhanh chóng kìm nén cơn giận, hít sâu một hơi, quay mặt đi, "Thôi, ta nói chuyện với cái đầu óc ngu si của ngươi làm gì..."
Quản gia nhấc đèn lên, sắc mặt khó coi rời khỏi phòng bếp.
Người đầu bếp cao lớn tiếp tục im lặng làm công việc của mình.
Hắn nhúng dao vào chậu nước, dùng nước sạch không ngừng rửa lưỡi dao dính máu, đôi mắt tĩnh mịch tràn đầy chán ghét hỗn loạn.
...
Sau khi ứng phó xong màn kịch đầu tiên với đám Thức Tỉnh Giả, Tư Thanh Huyền trở về phòng ngủ.
Anh ta ở trong phòng ngẩn người một lát. Rất nhanh, ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc đồng hồ treo tường có kim đồng hồ đang xoay nhanh.
Rất nhanh, kim đồng hồ nhảy qua trưa, chiều, và dừng lại ở thời điểm 9 giờ 30 tối.
Trước đó Tư Thanh Huyền đã chú ý thấy quy tắc thời gian ở lâu đài cổ này rất kỳ lạ, dường như những khoảng thời gian không liên quan đến "cốt truyện" đều dễ dàng bị bỏ qua. Ngoài ra, quy tắc thời gian lặp lại giống nhau chỉ diễn ra trong khoảng thời gian từ 9 giờ 30 tối đến 12 giờ đêm - "12 giờ", cũng chính là thời điểm ông lão quản gia xuất hiện với hình dạng phi con người rõ ràng - sau đó đến khoảng 1 giờ sáng, thời gian sẽ một lần nữa rơi vào trạng thái hỗn loạn. Đêm tối qua đi nhanh như thủy triều, và một ngày mới nhanh chóng bắt đầu.
Mặc dù tính chính xác của quy luật thời gian này vẫn cần được kiểm chứng, nhưng cậu thiếu gia đã nhiều lần ra lệnh và giải thích với Tư Thanh Huyền rằng tuyệt đối không được rời khỏi phòng sau 0 giờ đêm, mà phải ngoan ngoãn ở trên giường - vì vậy "0 giờ đêm" về cơ bản đã được xác định là thời điểm nguy hiểm.
Tư Thanh Huyền suy xét vài giây, rồi rung chuông gọi hầu gái Lư Tây Á đến.
Lư Tây Á dường như không nhận thấy sự bất thường trong tốc độ trôi của thời gian ở lâu đài. Cô ta trông chỉ đơn thuần là đã trải qua một ngày phong phú và bận rộn. Vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông gọi của Tư Thanh Huyền, cô ta vẫn nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng ngủ của anh.
"Cậu có muốn gì không, thưa cậu chủ?"
Tư Thanh Huyền bảo Lư Tây Á mang một ít nước ấm đến cho mấy vị thám tử, và tiện thể mang theo một lời cảnh báo.
Lư Tây Á không hỏi nhiều, sau khi nhận được lệnh thì cúi chào và rời đi, điều này khiến Tư Thanh Huyền rất hài lòng.
"Lư Tây Á là một hầu gái rất xứng chức." Tư Thanh Huyền nhận xét, "Cô ta thông minh, và quan trọng nhất là biết tự kiềm chế, biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi."
【 Đại Tư Tế, ngài có vẻ rất hài lòng về cô ta? 】 Hệ thống chen vào nói, 【 Vậy chúng ta có nên lấy tiêu chuẩn này để chiêu mộ tín đồ sau này không? 】
"Ta đã nói với ngươi lần trước rồi mà, ta không có hứng thú làm thủ lĩnh giáo phái." Tư Thanh Huyền nói, "Hơn nữa, có thêm tín đồ thì có lợi gì cho ta?"
【 Đương nhiên là có lợi rồi! Nếu vật tế là bộ mặt của tà thần, thì tín đồ chính là bề mặt của tà thần! Ngài đã bao giờ thấy vị cổ thần nổi tiếng nào là kẻ cô độc chưa? Chẳng phải đều có một đám đàn em và tiểu đệ khét tiếng sao! 】
Tư Thanh Huyền: "... Ta nên bớt xem phim Hong Kong thì hơn, để ngươi không học được cái giọng điệu hạ lưu này. Cuộc đấu tranh của các cổ thần trang nghiêm, bị ngươi nói như cuộc ẩu đả bằng vũ khí của xã hội đen vậy."
【 Thật ra nếu ngài dùng 'cuộc ẩu đả bằng vũ khí của xã hội đen' để hình dung thì cũng không hẳn là không được. 】 Hệ thống cười ha ha, 【 Ở bên ngoài, các cổ thần đương nhiên sẽ không dễ dàng giao chiến. Nhưng ở hành tinh này thì khó nói lắm... 】
【 Đại Tư Tế, ngài có bao giờ nghĩ rằng thời đại chư thần cát cứ có lẽ sắp bắt đầu chưa? Nếu ngài không tranh thủ thành lập thế lực của mình trước, thì đến khi cuộc đấu tranh chính thức bắt đầu, ngài dựa vào cái gì để thắng họ? Hay là ngài định xem nhẹ mọi chuyện, từ nay về sau sống ẩn danh và chết già ở tầng lớp thấp của giới thần bí? 】
"..."
Tư Thanh Huyền không trả lời.
Anh ta gõ gõ cửa tủ quần áo. Tiểu thiếu gia Mạc Lan Đăng thật sự thò đầu ra từ trong tủ quần áo.
"Lại là buổi tối rồi sao?" Tiểu thiếu gia nhìn bóng đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, khẽ nói, "Thời gian trôi nhanh thật..."
Tư Thanh Huyền cố ý thăm dò xem cậu ta có nhận ra tốc độ trôi bất thường của thời gian ở lâu đài cổ không, nên hỏi: "Cậu đã cả ngày chưa ăn gì rồi. Cậu không thấy đói sao?"
Sau khi anh ta nói xong, tiểu thiếu gia chớp chớp mắt, rồi tỏ vẻ hoang mang: "Vậy sao? Nhưng tôi không thấy đói chút nào."
"Không đói bụng đúng không? Vậy vừa hay. Nói cho ta nghe thêm về Sophie đi." Tư Thanh Huyền nói, "Chính là cô hầu gái treo cổ tự tử cùng với đứa bé ấy."
"Tôi không thân với Sophie, nên cũng không biết nhiều chuyện lắm." Tiểu thiếu gia ngồi xuống trước mặt Tư Thanh Huyền, hồi tưởng một chút.
"Cô ta thân với ai trong lâu đài, và đặc biệt xa cách với ai... Thôi, những điều này hỏi cậu có lẽ cậu cũng không rõ. Trước khi cô ta xảy ra chuyện, cậu có thấy cô ta có biểu hiện gì khác thường không? Hoặc là lâu đài có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"
"Tôi không để ý." Tiểu thiếu gia ôm đầu, "Đến khi tôi phản ứng lại thì lâu đài đã xảy ra chuyện lớn rồi. Mỗi ngày sau 0 giờ đêm, người trong lâu đài sẽ biến thành một người khác... Bao gồm cả quản gia, đầu bếp trưởng, và những người hầu nam nữ khác. Ngoại trừ bác sĩ của lâu đài - ông ấy không phải người hầu của lâu đài, mà chỉ được chúng tôi thuê, và không ở lại lâu đài vào buổi tối."
"Họ sẽ biến thành quái vật, đi lang thang khắp lâu đài; đồng thời, trong khu rừng nơi Sophie treo cổ tự tử cũng sẽ xuất hiện bóng hình cô ta ôm đứa trẻ sơ sinh khóc lóc. Mãi đến một hai giờ sau, họ mới chịu dừng lại."
Sau khi nghe xong, Tư Thanh Huyền trầm ngâm: "Đã thử rời khỏi cái lâu đài cổ này chưa?"
Vẻ mặt tiểu thiếu gia khựng lại, có chút xấu hổ dời mắt đi.
"Đúng vậy, tôi đã thử." Tiểu thiếu gia nói, "Là người thừa kế của gia tộc, chủ nhân của lâu đài cổ, mà cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn... Tôi biết mình vô dụng lắm. Nhưng tôi thật sự đã cố gắng hết sức. Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, những tiếng ồn chói tai không ngừng vang vọng bên tai tôi... Tôi không biết phải ngăn chặn mọi chuyện như thế nào. Nhưng dù tôi có trốn thế nào, tôi cũng không thoát khỏi nơi này."
"Có một lần, tôi thừa lúc họ không chú ý, thậm chí đã chạy đến gần tường rào. Nhưng đột nhiên có một màn sương mù dày đặc ập đến, và tôi mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi đã trở lại phòng của mình - như thể tôi chưa từng rời khỏi phòng vậy!"
Tư Thanh Huyền, người cũng thừa kế lâu đài cổ và phát hiện lâu đài cổ có ma, đương nhiên hiểu được cảm giác của tên phú nhị đại xui xẻo này.
Vì vậy, anh ta thở dài nói: "Tôi hiểu cậu."
"Thật sao?" Tiểu thiếu gia ngẩng đầu đầy kinh ngạc, "Vậy cậu có bằng lòng giúp tôi rời khỏi cái lâu đài cổ này không?"
Tư Thanh Huyền: "... Đừng dùng cái giọng điệu phát nhiệm vụ cho người chơi đó để nói chuyện với tôi."
Tiểu thiếu gia hoàn toàn thất vọng: "Vậy cậu không muốn giúp tôi sao?"
"Đương nhiên là tôi sẽ giúp cậu rồi." Tư Thanh Huyền nở một nụ cười, "Nhưng tôi sẽ không giúp cậu bỏ trốn, mà là muốn giúp cậu tiêu diệt những con quái vật này."
Tiểu thiếu gia: "......"
Giây tiếp theo, tiểu thiếu gia liền xoay người, dùng tư thế bơi tự do mạnh mẽ chui vào sâu trong tủ quần áo. Tư Thanh Huyền nhanh tay lẹ mắt túm lấy gáy cậu ta, lôi ra ngoài.
"Cậu buông tôi ra! Muốn chết thì tự cậu đi mà chết! Hay là để tôi chết đói trong cái tủ quần áo này còn hơn!"
"Này." Tư Thanh Huyền túm lấy cậu ta trước mặt mình, vỗ vỗ mặt cậu ta, "Cậu tỉnh táo lại đi -" Tư Thanh Huyền đang chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ, thì nghe thấy hệ thống kêu to: 【 Nhanh lên, Đại Tư Tế, bạn trai cũ của ngài đến thăm cửa sổ của ngài kìa! 】
Tư Thanh Huyền sững người nửa giây, dùng nửa giây còn lại nhét một miếng vải lớn vào miệng tên tiểu thiếu gia đang giãy giụa, rồi ném cậu ta vào trong tủ quần áo, khóa cửa tủ lại.
Vì vậy, chỉ một giây sau, anh ta đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ -
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tấm rèm lụa khẽ lay động.
【 Hắn đang ở ngay ngoài cửa sổ, rình mò chúng ta đấy. 】
【 Hừ, ta còn tưởng hắn là người đứng đắn lắm cơ, không ngờ cái tên to xác mày rậm này lại vụng trộm như vậy! Ban ngày mới gặp lần đầu, à không, tính ra phải là lần thứ hai - tối đến đã mò đến cửa sổ nhà người ta! Thật là không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ! 】
Tư Thanh Huyền: Ta thấy ngươi mới là không biết xấu hổ thì có!
Anh ta ngắt cái hệ thống ồn ào nhưng thực ra lại hưng phấn đến cực điểm kia, hệ thống giống như có dự cảm gì đó, trước khi bị ngắt còn nhẹ nhàng "anh" một tiếng, cái tiếng "anh" ấy thật là luyến láy, vừa muốn nói lại thôi, khiến Tư Thanh Huyền nổi hết cả da gà.
Tư Thanh Huyền hít sâu một hơi, đi đến trước cửa sổ, "loảng xoảng" một tiếng đẩy mạnh cửa sổ ra, quay đầu lại thì thấy Chiếu Lâm đang bám vào tường ngoài, chuẩn bị trèo lên cửa sổ.
Đột nhiên chạm mặt nhau: "......"
Im lặng. Im lặng là vàng của đêm nay.
Một cơn gió đêm thổi qua, Tư Thanh Huyền như bừng tỉnh, vừa mở miệng đã không kiểm soát được vẻ mặt của mình, lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Ồ, vị thám tử này, tối muộn thế này rảnh rỗi lắm sao, đến thăm cửa sổ nhà người ta?"
Nói Chiếu Lâm thèm khát nhục thể của tiểu thiếu gia, Tư Thanh Huyền không tin, bởi vì ngoại hình của Tư Thanh Huyền bản thân không hề kém cái vỏ hiện tại. Chiếu Lâm đã từng yêu đương với anh ta, không thể có ý tưởng đặc biệt gì với tiểu thiếu gia như vậy được.
"Sao, là muốn ở lâu đài thu thập được nhiều tin tức hơn sao?" Tư Thanh Huyền nói, "Vậy thì tôi chỉ có thể nói - anh đến nhầm chỗ rồi."
"Tôi không đến nhầm chỗ, và cũng không phải đến để thu thập tin tức." Chiếu Lâm một tay vịn vào khung cửa sổ, một chân đạp lên mép cửa sổ, như một con chim linh hoạt đậu trước mặt Tư Thanh Huyền, cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt Tư Thanh Huyền, "Tôi đến tìm em."
Tư Thanh Huyền: "......"
Tư Thanh Huyền nhướn mày, nụ cười trên mặt không đổi, nhưng ngọn lửa trong lòng thì càng lúc càng cháy dữ dội: "Ý gì? Anh thích tôi?"
Tư Thanh Huyền thề rằng nếu người đàn ông này dám nói ra cái câu kiểu "Em trông rất giống bạn trai cũ của tôi" thiếu đòn kia, anh ta sẽ trực tiếp đá người này xuống mái ngói.
... Nhưng nếu hắn mở miệng mà nửa chữ không nhắc gì đến Tư Thanh Huyền, Tư Thanh Huyền cũng sẽ không vui vẻ.
Nghĩ cho kỹ đấy, bạn trai cũ tiên sinh, mạng của anh nằm trong tay anh đấy.
Tư Thanh Huyền ngẩng đầu, qua một lớp mặt nạ giả hư ảo, chờ xem Chiếu Lâm sẽ nói ra cái gì.
Người đàn ông tóc đen mắt đen nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt như cổ đao vừa lạnh lùng vừa hoa mỹ, nhưng cái vẻ xa cách trước đây luôn duy trì đã lặng lẽ biến mất - như mặt hồ tĩnh lặng được rót vào sức sống mới, chỉ một gợn sóng thôi cũng đủ rung động lòng người.
Hắn mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:
"... Em, tên là gì?"
...
Thời gian trong phút chốc quay trở lại năm họ học cao trung.
Năm đó, đại ca trường học yêu thầm nữ sinh trong trường đã đến tỏ tình với Tư Thanh Huyền. Từ đó, cuộc sống vườn trường tẻ nhạt của Tư Thanh Huyền trở nên gà bay chó sủa. Sau nhiều ngày bị quấy rầy, Tư Thanh Huyền không thể nhịn được nữa, chuẩn bị động thủ phản kích: Anh ta nghe nói đại ca thường trèo tường trốn học, vì thế một ngày nọ, anh ta cố tình trốn tiết tự học, tay trái cầm một quyển Ngũ Tam, tay phải cầm một cây gậy gỗ có gai, lững thững ngồi trên bức tường cao sau trường học ôm cây đợi thỏ, tính toán đợi đại ca xuất hiện thì sẽ cho đối phương một trận một chọi một.
Tư Thanh Huyền từ nhỏ đã được học kiếm thuật và taekwondo - chỉ là anh ta lớn lên thanh tú nho nhã, trông giống một cậu ấm yếu đuối. Trên thực tế, đánh bại tên đại ca kia không thành vấn đề, nếu anh ta mà thua thì mới gọi là kỳ lạ. Người ta có khi còn mắng anh ta một tiếng "giả heo ăn hổ, không có võ đức".
Nhưng Tư Thanh Huyền đợi từ chiều đến tối mịt, không đợi được đại ca, mà lại đợi được Chiếu Lâm cầm chổi đến làm trực nhật.
Chiếu Lâm nhìn thấy Tư Thanh Huyền ngồi trên tường, ban đầu còn tưởng anh ta chính là tên đại ca khét tiếng kia. Hắn liếc mắt thấy quyển Ngũ Tam đỏ chói trong tay Tư Thanh Huyền, còn thầm nghĩ: Đây là loại đại ca học giỏi gì vậy, bỏ tiết tự học không lên, trèo lên tường đi làm bài tập?
Là cảm thấy không khí trên tường tốt hơn, hay là cảm thấy việc lặp lại động tác nhảy ngang trên ranh giới nội quy trường học có thể kích thích tư duy não bộ?
Mãi đến khi Chiếu Lâm mơ hồ thấy trong tầm tay đối phương đặt một cây gậy gỗ thô kệch, hắn mới biết người này tám phần là đang đợi đánh nhau.
Xuất phát từ ý thức tự giác của một học sinh tốt, Chiếu Lâm ngẩng đầu nói một tiếng: "Bạn học, hết giờ học rồi, bạn nên về nhà thôi."
Người trên tường "ừ" một tiếng, dùng quyển Ngũ Tam che khuất mặt, dường như không nghe thấy hắn đang nói gì.
Chiếu Lâm: "......"
Chiếu Lâm bất đắc dĩ thở dài, đặt chổi sang một bên, nhanh nhẹn trèo lên tường, nói: "Tôi nói này -"
Tư Thanh Huyền quay đầu lại, nửa khuôn mặt lộ ra từ sau quyển sách. Anh ta như một con lai, trừng đôi mắt màu xanh lam trong suốt như nước biển, có ma lực khiến người ta nghẹn lời.
Tư Thanh Huyền: "?"
Tư Thanh Huyền dường như không nhận thấy có người đến gần mình như vậy, theo bản năng ngửa người ra sau một chút. Chiếu Lâm cúi người giữ chặt anh ta, đến khi anh ta ngồi vững mới buông tay ra, nói một câu: "Cẩn thận."
Tư Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói lời cảm ơn với Chiếu Lâm.
"Đúng rồi, vừa nãy cậu nói gì ấy nhỉ?" Tư Thanh Huyền hỏi.
"..." Chiếu Lâm nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ đành lặp lại lý do thoái thác mà mình đã nghĩ sẵn trong đầu, "Hết giờ học rồi, cậu đợi nữa cũng không có ai đến đâu. Với lại, cậu đã có lòng học tập, thì sau này đừng vi phạm nội quy trường học nữa. Cho dù thành tích học tập hiện tại của cậu không được tốt lắm, nhưng cậu vẫn còn hy vọng mà -"
Khuôn mặt của Chiếu Lâm vốn trông đã lạnh lùng và không muốn xen vào chuyện người khác. Giờ phút này, hắn lại giống như một bà mẹ già, vắt óc nghĩ xem làm thế nào để lời khuyên của mình nghe có vẻ ôn hòa và dễ được đứa trẻ nổi loạn tiếp thu hơn.
Thật là buồn cười và thú vị.
Tư Thanh Huyền lập tức nổi máu nghịch. Anh ta chưa thấy qua mấy tên đại ca, không biết đại ca bình thường trông như thế nào, nhưng những kẻ ăn chơi trác táng thì anh ta thấy nhiều rồi: "Cậu quản tôi? Thư viện của trường là do nhà tôi quyên tặng đấy. Chỉ cần tôi muốn, nhà tôi có thể sửa sang lại cái trường này từ trong ra ngoài - cậu nghĩ họ sẽ đuổi học tôi sao? Cậu nghĩ tôi vi phạm nội quy trường học thì sẽ bị ảnh hưởng gì sao?"
Chiếu Lâm nhíu mày.
Khi hắn nhíu mày, áp suất xung quanh càng trở nên thấp hơn.
"Coi như tôi xen vào chuyện người khác."
Còn gì để nói nữa đâu? Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nói thêm vài câu nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Nói xong, Chiếu Lâm xoay người bỏ đi, nhưng bị Tư Thanh Huyền túm lấy vạt áo sơ mi.
"Đừng đi nhanh như vậy chứ." Giọng điệu lười biếng, âm cuối hơi nâng lên, như một con mèo con dùng răng cắn đầu ngón tay người nũng nịu, có chút đau, nhưng lại khiến người ta không nỡ trách cứ, "Này, cậu tên gì vậy, học lớp nào?"
...
Thời gian trôi đi.
Chiếu Lâm lại đến thăm bức tường của Tư Thanh Huyền.
Nhưng vai diễn của họ đã đổi - người mở miệng hỏi "cậu tên là gì", vội vàng muốn giữ đối phương lại, đã không còn là Tư Thanh Huyền nữa.
Lúc này, tiếng chuông đồng hồ điểm 0 giờ lại vang lên.
Tư Thanh Huyền cúi đầu, cảm xúc trong mắt ẩn sau hàng mi rậm.
Anh ta biết, Chiếu Lâm cố tình dùng những lời này để thử mình. Thực ra anh ta không nên biểu hiện bất kỳ phản ứng thái quá nào - nếu anh ta không muốn bị người khác phát hiện ra mình chính là "Tư Thanh Huyền".
Nhưng cuối cùng, nỗi chua xót và oán hận đã sôi trào trong lòng vẫn trào dâng như dung nham, như muốn thiêu đốt cổ họng anh ta.
Tư Thanh Huyền ngẩng đầu, nở một nụ cười khó coi nhất trong đời, đạp lên cửa sổ, tung một cú đá xoay người tiêu chuẩn, như trét cao lên da chó mà đá đối phương xuống mái ngói bên cạnh.
"Anh đúng là đáng chết đi cho rồi." Tư Thanh Huyền nói, "Đỡ ngứa mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me