TruyenFull.Me

Xin Đừng Quấy Nhiễu Tà Thần - Tác giả: Ô Lung Bạch Đào

Chương 87

themberlia

Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, Tư Thanh Huyền chậm rãi mở mắt.

Trong tầm mắt là một mảnh tối đen.

Hắn phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, dưới thân lạnh lẽo, tựa hồ là sàn gạch.

Tư Thanh Huyền ngồi dậy, quay đầu nhìn, lại thấy cánh cửa rạp chiếu phim bị khóa kia. Nhưng những thứ chảy tràn trên mặt đất trước đó, như bùn đen, tất cả đều biến mất. Ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua cửa sổ ở chỗ rẽ cầu thang, chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ này.

Lâm Sở và Chiếu Lâm đều ở đó. Một người dựa vào tường, một người nằm cạnh cửa. Hô hấp vững vàng, cả hai đều ngủ say.

"......" Tư Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tóc mái.

【 Đừng lo lắng, Đại Tư Tế. Họ đều đã thoát khỏi sự dây dưa của giấc mơ, chỉ là cần thêm chút thời gian để tỉnh lại. 】 Hệ thống lên tiếng, như đang an ủi Tư Thanh Huyền, 【 Ngài giúp Chiếu Lâm giải quyết khốn cục trong giấc mơ, cậu bé tỉnh lại cũng không có gì lạ. Nhưng Lâm Sở dường như cũng thuận lợi giải quyết ác mộng của mình...... Thật hiếm thấy, linh khí trên người anh ta hình như có chút biến hóa......】

Tư Thanh Huyền hơi sững sờ, vẫy tay triệu hồi ra kho sách ảo cảnh, lật đến mục tín đồ, nhìn ghi chép liên quan đến Lâm Sở.

Khung bóng ma dưới tên Lâm Sở đang lặng lẽ rút đi. Chữ cuối cùng còn lại là "Thôi miên".

【 Cư nhiên là thiên phú thôi miên sao? 】 Hệ thống có chút kinh ngạc nói, 【 Khó trách anh ta có thể nhanh như vậy tỉnh táo lại từ ác mộng. Có được loại thiên phú này, ý chí lực của anh ta tự nhiên cao hơn những thức tỉnh giả bình thường một bậc...... Bất quá, xem tình hình của anh ta, không phải là ngày đầu tiên thức tỉnh, thậm chí giai đoạn linh khí hỗn loạn cũng đã qua từ lâu. Chuyện này là sao? Sao anh ta vẫn quên mình là một thức tỉnh giả? 】

Kết hợp với tính đặc thù của thiên phú của Lâm Sở, Tư Thanh Huyền cũng cảm thấy có điều kỳ lạ.

Nhưng những điều này có thể đợi Lâm Sở tỉnh lại rồi từ từ hỏi. Quan trọng nhất là người không sao.

Ngay lúc Tư Thanh Huyền và hệ thống đang đối thoại, bên cạnh hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng hít nhẹ.

Tư Thanh Huyền quay đầu lại, thấy Chiếu Lâm nằm trên mặt đất khẽ nhíu mày, sau vài nhịp thở thì mở mắt.

Hàng mi dày đậm của cậu bé chớp động, đôi mắt đen láy sâu thẳm lại trong trẻo yên tĩnh nhìn thẳng lên trần nhà, biểu tình dường như có chút mê mang.

Tư Thanh Huyền theo bản năng muốn hỏi một câu "Không sao chứ?", nhưng lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt xuống.

Ở bên cạnh cậu bé lâu rồi, hắn đã quen lấy thái độ ôn hòa nhường nhịn để đối đãi với trẻ con.

Chiếu Lâm trước mắt —— tuy rằng cậu bé và cậu bé trong giấc mơ hoàn toàn giống nhau như đúc —— nhưng chuyện nào ra chuyện đó! Hai người họ là hai cơ thể hoàn toàn khác nhau!

Cậu bé có thể nhận được sự chăm sóc dịu dàng của Tư Thanh Huyền, Chiếu Lâm thì không!

Tư Thanh Huyền khẽ tặc lưỡi, mang theo một chút bất mãn mà chính hắn cũng không mấy để ý: Sao lúc nhỏ thì đáng yêu như vậy...... Lớn lên lại chẳng đáng yêu chút nào!

Mà Chiếu Lâm nằm trên mặt đất dường như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng hốt.

Ký ức hỗn loạn trong giấc mơ lập tức ùa vào đầu cậu, cậu cần chút thời gian để sắp xếp lại.

Cậu chớp chớp mắt, theo bản năng nghiêng đầu.

Bên cạnh cậu có một người đang ngồi.

Người nọ duỗi đôi chân thon dài, lưng eo thẳng tắp mà đẹp đẽ, chỉ từ tư thái đã thể hiện sự ưu nhã lắng đọng trong cốt cách và cảm giác xa cách nhàn nhạt. Mái tóc đen dài như tơ lụa mềm mại phủ trên vai, gáy trắng nõn phảng phất màu sương tuyết.

Đôi mắt xanh biếc như ngọc bích phản chiếu ánh sáng tối, đẹp đẽ mà xa cách.

Chiếu Lâm theo bản năng muốn mở miệng gọi tên người đó, rồi lại cúi đầu, nhớ lại tất cả ký ức trong giấc mơ.

"......" Chiếu Lâm im lặng một lát, không mở miệng.

"Tỉnh? Tỉnh rồi thì tự mình bò dậy." Tư Thanh Huyền nói, "Chuyện còn chưa hoàn toàn giải quyết đâu, đừng cứ nằm đó ngủ."

Chiếu Lâm mím môi, cuối cùng nở một nụ cười mềm mại.

"Cậu đến trong mộng cứu tôi?"

Tư Thanh Huyền: "...... Tôi là không cẩn thận bị cuốn vào, cũng không phải cố tình vì cứu anh." Nhưng lời giải thích này thật sự cứng nhắc, phối hợp với vẻ mặt không mấy tự nhiên của Tư Thanh Huyền, Chiếu Lâm đương nhiên sẽ không tin.

"Cảm ơn cậu." Chiếu Lâm mỉm cười, đáy mắt sương mù tan đi ánh sáng hiện ra, như được rót thêm sức sống, "Cảm ơn cậu đối với tôi lúc đó...... dịu dàng như vậy."

Khóe mắt Tư Thanh Huyền giật giật, hơi cao giọng: "Trong giấc mơ, anh chỉ là một đứa trẻ. Tôi dù nhân phẩm có tệ đến đâu, cũng không thể so đo với một đứa trẻ chứ?"

"Tôi biết." Chiếu Lâm gật đầu, "Nhưng, cơn ác mộng đó đích thực bắt nguồn từ ký ức đen tối nhất cả đời tôi. Tôi vốn cho rằng mình sắp quên hết đoạn trải qua đó, không ngờ lại nhớ rõ ràng như vậy trong giấc mơ......"

"Chẳng qua, vận may của tôi không bằng đứa bé trong mộng." Chiếu Lâm cười có chút tự giễu, "Đứa bé đó đợi được một người tự xưng là ma quỷ, nhưng vẫn bảo vệ nó, còn tôi thì không đợi được."

Trong những ngày đêm ở viện thí nghiệm, cậu bé đều một mình cắn răng chịu đựng.

Sau một hồi im lặng, Tư Thanh Huyền cuối cùng vẫn không đành lòng bỏ mặc đứa bé trong giấc mơ, hắn hỏi: "Lúc trước rốt cuộc anh đã chạy ra khỏi viện thí nghiệm như thế nào?"

"Cùng với tình tiết phát triển trong giấc mơ không khác biệt nhiều." Chiếu Lâm ngẩng đầu, phảng phất như gió thoảng mây bay nói, "Tôi ở trong viện thí nghiệm quen biết với người trông coi và nhân viên thao tác tẩy não kia. Nhưng người trông coi  không phải sau khi lật xem ghi chép tẩy não mới phát hiện sự thật mình bị tẩy não, mà là việc tẩy não mất hiệu lực trên người hắn...... Hắn nhớ lại ký ức đau khổ nhất, tinh thần gần như suy sụp, giải phóng ra mấy thực nghiệm thể đáng sợ nhất trong viện. Tôi thừa cơ hỗn loạn trốn thoát, trên đường gặp nhân viên thao tác tẩy não kia. Trên đường trốn đến lối ra, gặp Cục Phòng Chống Thiên Tai đang quét dọn viện thí nghiệm."

Nghe ra, cư nhiên còn nhẹ nhàng hơn cả giấc mơ mà bọn họ vừa trải qua?

"Tôi sinh ra là do viện thí nghiệm, là bọn họ tạo ra thực nghiệm thể để dung hợp ngục hỏa. Nhưng vì một biến cố nào đó, tôi lưu lạc bên ngoài, được cha mẹ ta nhận nuôi, coi như một đứa trẻ bình thường nuôi lớn. Năm 6 tuổi, viện thí nghiệm tìm được tôi, muốn mạnh mẽ mang ta đi, lại bị cha mẹ ta liều mạng ngăn cản...... Viện thí nghiệm trọng thương họ, mà ngục hỏa của tôi cũng đồng thời thức tỉnh. Sau khoảnh khắc bùng nổ, xung quanh tôi biến thành đất khô cằn. Cha mẹ tôi và những người của viện thí nghiệm đều chết dưới ngọn lửa ngục, thi cốt không còn. Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị mang đi."

"...... Là họ đặt tên cho tôi, đưa ta đi học, cho ta tất cả những gì họ có thể cho. Mạng sống của tôi là nhờ họ tồn tại mới có thể tiếp tục. Cho nên, tôi có thể không ngại 'cách thức ra đời' đặc biệt của mình, nhưng không cách nào tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương cha mẹ tôi."

"Trong giấc mơ, cậu luôn bảo vệ tôi, không cho ôi mất kiểm soát, không cho tôi giết người, không cho tôi làm một chút quyết định trái với lương tri con người......" Chiếu Lâm có chút tái nhợt nói, "Nhưng trên thực tế, tôi đã mất kiểm soát ở trong viện thí nghiệm quá nhiều lần, và không chỉ một lần. Không chỉ có cấp cao của viện thí nghiệm chết dưới tay tôi, mà còn có những người vô tội đã chịu liên lụy bởi tôi. Trên đường đào vong, tôi đã giết thực nghiệm thể, giết binh lính cố gắng ngăn cản tôi, giết cả người trông coi xông về phía tôi......"

"Cha mẹ tôi luôn hy vọng ta đừng để hận thù làm lạc lối bản thân. Nhưng lúc đó tôi, trong lòng tuyệt đối không chỉ có hận thù. Trong lòng tôi còn có sợ hãi, còn có sự điên cuồng do mất kiểm soát mang lại, còn có dục vọng cầu sinh —— vì chạy trốn khỏi cái viện thí nghiệm đó, tôi đã sớm hoàn toàn thay đổi, không còn là đứa trẻ đơn thuần mềm lòng trước đây."

"...... Nói cách khác, Thanh Huyền, cái đứa trẻ cậu thấy trong mộng, cũng là giả. Lúc đó tôi, hoàn toàn không có biểu hiện ngoan cường, thông tuệ như trong mộng. Tôi luôn hy vọng xa vời có người có thể cứu ta ra khỏi vực sâu, còn hy vọng khi tôi ra khỏi vực sâu vẫn một thân trong sạch, không dính chút đồ vật đáng ghê tởm nào —— đó vốn dĩ chỉ là ảo tưởng của tôi. Nhưng cậu lại giúp tôi thực hiện giấc mộng vốn dĩ không thể thành hiện thực này. Tôi ——"

"Dừng!" Tư Thanh Huyền cuối cùng không nhịn được, hắn không dám nghe tiếp, "Đừng nói nữa."

Chiếu Lâm: "......"

"Anh đã cố hết sức." Tư Thanh Huyền có chút không tự nhiên nói, "Đổi thành người khác, cũng không làm được tốt hơn anh."

Chỉ là trên tay dính máu mà thôi. Chiếu Lâm có thể nguyên vẹn, cả thể xác và tinh thần khỏe mạnh mà ra khỏi cái viện thí nghiệm đó, đã có thể nói là kỳ tích.

Cũng khó trách Chiếu Lâm không đề cập đến đoạn trải qua này với Tư Thanh Huyền.

Nhưng điều này cũng khiến Tư Thanh Huyền ý thức rõ ràng —— Chiếu Lâm không phải vì bỗng nhiên trở thành thức tỉnh giả, tham gia các loại nhiệm vụ quét dọn mà biến thành bộ dạng sát khí bốn phía hôm nay. Chi bằng nói, đây mới là con người thật của cậu, chỉ là cậu luôn giấu mình dưới vỏ bọc của một người bình thường, không phơi bày những thứ đặc biệt đó ra.

Điều này cũng giải thích được, vì sao lúc trước Chiếu Lâm lại đột nhiên bỏ lại tất cả mà rời đi.

Trong mắt cậu, sống cuộc sống của một người bình thường vài năm, coi như là mấy năm may mắn cậu có thể rời bỏ số phận. Hoàn toàn là hạnh phúc trộm cắp, giả dối. Từ khi sinh ra, cậu đã nhất định phải dây dưa không thôi với cái thế giới quỷ dị kia. Mà người bình thường thật sự nếu bị kéo vào thế giới đó, kết cục thường thường sẽ vô cùng thê thảm —— cha mẹ nuôi của cậu chính là vết xe đổ.

Tư Thanh Huyền vẻ mặt phức tạp nhìn Chiếu Lâm. Chiếu Lâm ngoài miệng nói không để ý đến xuất thân của mình, nhưng mỗi khi đề cập đến những chủ đề liên quan, cậu đều lộ ra cảm xúc tự ghét rõ ràng.

Như vậy không được.

"Tôi không biết cha mẹ nuôi của anh năm đó kỳ vọng gì ở anh." Tư Thanh Huyền nói.

Chiếu Lâm: "Họ muốn tôi trở thành nghệ sĩ dương cầm."

"Đừng ngắt lời tôi." Sắc mặt Tư Thanh Huyền hơi khó coi, "Tuy rằng tôi không biết cha mẹ nuôi của anh là người có tính cách gì, nhưng họ nhất định sẽ tán thành những gì anh đang làm bây giờ —— anh bảo vệ rất nhiều người, cứu vớt rất nhiều người. Họ sẽ không thất vọng về anh bây giờ, ngược lại, họ sẽ tự hào về anh."

Chiếu Lâm dường như không ngờ Tư Thanh Huyền sẽ nói ra những lời như vậy.

Chiếu Lâm hít sâu vài lần, miễn cưỡng nở một nụ cười không mấy chua xót.

"Nhưng tôi đã làm cậu thất vọng rồi." Cậu nhẹ nhàng nói, mang theo nỗi sợ hãi và chột dạ khó phát hiện, "Phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me