Xoa Diu Noi Dau
June lái xe trong im lặng. Không khí trong xe có phần nặng nề sau cuộc chạm mặt với View và Mim tại buổi tiệc. Mewnich ngồi cạnh, ánh mắt em hướng ra ngoài cửa sổ nhưng đôi tay vẫn siết chặt lấy mép váy, cố giữ bình tĩnh.
– Em sao thế, Nong Mew? – June khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Mewnich quay sang nhìn nàng, đôi mắt em ánh lên sự lo lắng xen lẫn chút bất an.
– Chị thật sự ổn chứ? Về chuyện của View và cả Mim nữa. Họ...
June mỉm cười nhẹ, đưa bàn tay đặt lên tay em, siết nhẹ.
– Chị không quan tâm họ nói gì. Chị chỉ cần biết rằng người bên cạnh chị là em.
Mewnich im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Nhưng em vẫn chưa thực sự yên tâm. Đến căn hộ nhà Pí June , đây là lần thứ 2 Mewnich đặt chân vào. Lần này thì khác, mọi người đều trong trạng thái vô cùng tỉnh táo.
Cánh cửa vừa khép lại, cũng như lần trước nàng sẽ chuẩn bị đồ cho cả 2. June tắm trong phòng của mình, còn Mewnich cũng nhanh chóng tiến về phía phòng dành cho khách để tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ, thay cho mình bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Mọi thứ xong xuôi, lúc này June vẫn chưa ra, Mewnich đành ngồi thả hồn suy nghĩ trên sofa trong phòng khách.
Lúc này, June từ phòng ngủ bước ra, thấy người đối diện có vẻ trầm ngâm, định tiến lên một bước thì bất ngờ Mewnich đi nhanh tới, ôm chầm lấy nàng. Cái ôm này chặt đến mức làm cho June thoáng giật mình.
– Pí June, em sợ…
Mewnich thì thầm, giọng em nghẹn lại.
June vòng tay ôm lại, vỗ nhẹ lên lưng em trấn an.
– Em sợ gì hả bé con, nói chị nghe xem?
Mewnich ngẩng đầu lên, đôi mắt em ươn ướt nhưng ánh nhìn lại kiên định hơn bao giờ hết.
– Em sợ chị rời xa em. Em sợ mình không đủ tốt để giữ chị lại.
June cúi xuống, khẽ hôn lên tóc em.
– Để chị nghe thêm câu này lần nào nữa chị sẽ thật sự giận đó. Chị ở đây, không đi đâu cả, ở bên cạnh Mewnich.
June đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Mewnich, ánh mắt nàng dịu dàng hơn.
– Em là hiện tại của chị. Và chị biết, em cũng muốn chị là hiện tại của em.
Mewnich gật đầu. Không cần thêm lời nói nào nữa, em kéo nhẹ June ngồi xuống bên cạnh. Căn hộ nhỏ nhưng ấm áp, hai người họ dường như chỉ còn nhìn thấy nhau. June khẽ nhắm mắt khi Mewnich chủ động đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, dịu dàng như cách em luôn đối xử với nàng. Nhưng bên trong lại ẩn chứa sự khao khát mãnh liệt.
Trong thoáng chốc, ký ức cũ ùa về, những lần nàng và View từng bên nhau, trao nhau bao khoảnh khắc vui vẻ. Nhưng lần này, những thứ đó không còn khiến nàng đau lòng nữa. June đã từng yêu View nhiều như cả sinh mạng. Nhưng giờ đây, người ở trước mặt cô là Mewnich, không phải Nong View. June phải tỉnh táo để không tái phạm sai lầm thêm bất kì lần nào nữa. Mewnich, em ấy là người đã ở bên nàng khi mọi thứ đổ vỡ. Là người đã kiên nhẫn chờ đợi, yêu thương mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì, đã đến lúc June cho phép cô gái nhỏ này bước vào chiếm dụng vị trí trong tim mình, nàng không muốn né tránh nữa. Phải đối mặt với cảm xúc thật sự của mình.Ban đầu chỉ đơn giản là một cái chạm nhẹ giữa 2 môi mềm mọng nước. Dần dần, nụ hôn trở nên sâu hơn, điên cuồng và nóng bỏng hơn. June lúc này cũng không ngại e dè mà đáp lại. Nàng vòng tay qua eo, kéo em lại gần như thể cả 2 hòa làm một. Hai cơ thể quấn lấy nhau, mỗi cái chạm đều mang đến những khoái cảm đầy cảm xúc
Mewnich đứng dậy, dẫn Pí June tiến về phòng ngủ, khẽ đẩy nàng xuống giường.
Ánh mắt em tràn đầy yêu thương nhưng
cũng không kém phần hồi hộp. June nhìn em, đôi mắt nàng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo, mặc cho người con gái nhỏ hơn đang làm rộn trên thân mình. Đây là lần đầu tiên của Mewnich, tất cả mọi thứ cô làm từ nãy tới giờ đều chỉ là theo bản năng, xuất phát từ tình yêu thương của Mewnich dành cho chị. Em muốn bản thân mình thuộc về chị, cũng muốn June Wanwimol đường đường chính chính là người của em
– Em chắc chắn chứ? – June thì thầm, như một lời xác nhận cuối cùng.
Mewnich cúi xuống, đặt môi mình sát bên
tai nàng, thì thầm, ánh mắt em kiên định:
– Em muốn bảo vệ chị. Tình cảm của em dành cho chị chưa bao giờ là mơ hồ.
June đưa tay vuốt nhẹ gò má, chạm vào sóng mũi người trước mặt.
– Vậy thì…chị là của em, Nong Mew.
Mewnich cười tươi, một nụ cười đầy yêu thương xen lẫn hạnh phúc, có trời mới biết em yêu người con gái này biết nhường nào. Mewnich ngồi xuống, tay đặt lên đùi người trước mặt, ánh mắt em không rời khỏi nàng. June cảm nhận được từng hơi thở gấp gáp của em, từng cái chạm đều đầy trân trọng. Nàng khẽ rùng mình khi đôi tay của em lần tìm đến nơi tháo dây áo trong. Môi thì di chuyển xuống phía phần xương quai xanh mà cắn nhẹ. Mewnich như phát điên với vòng eo con kiến của người đối diện, nhẹ nhàng hôn lên phần bụng thon thả trắng nỏn nà khiến June nằm phía dưới khẽ run người rên rỉ. Đôi tay em lần mò tìm đến bàn tay Pí June, siết chặt như không muốn tách rời, 10 ngón đan nhau. Môi lướt nhẹ trên cổ người phía dưới thân, từng nơi đi qua đều để lại dấu ấn không thể xóa nhòa. June rùng mình, cảm nhận từng hơi thở lẫn nhịp tim của cả 2. Mewnich từ từ tận hưởng, khám phá, trân trọng cơ thể người cô yêu thầm bấy lâu, em ghi nhớ tất cả không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Nhẹ nhàng ghé vào tai chị, Mewnich thì thầm:
- Pí June đẹp lắm, đối với em, chị là người phụ nữ đẹp nhất trên đời. Tối nay chị không cần làm gì cả, hãy để em yêu chị.
June trộm nhìn, trong mắt lóe lên sự bất ngờ pha lẫn một chút thích thú. Mewnich của khoảnh khắc này đây thật khác với Mewnich rụt rè của thường ngày. Kéo người phía trên vào nụ hôn sâu như một lời hồi đáp. Sự dịu dàng nhưng chủ động của Mewnich là thứ khiến June không cưỡng lại được. Không có chỗ cho sự vụng về hay do dự. Cũng chẳng còn những ký ức đau buồn của quá khứ. Hiện tại chỉ là tình yêu – thứ tình cảm dịu dàng đầy sâu sắc mà Mewnich dành cho nàng. June nằm im, để mặc cho Mewnich dẫn dắt mọi thứ. Nàng nhận ra mình thích cảm giác này, thích cái cảm giác được em yêu thương mà không hề sợ hãi, một sự yên bình vốn dĩ June chưa từng bao giờ có.
Hiện tại nàng thuộc về Mewnich, Mewnich cũng là của nàng. 2 người cứ quấn lấy nhau, căn phòng giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng thở hỗn hển lẫn nhịp tim đập thình thịch.Sáng hôm sau, June tỉnh dậy sau một đêm dài lăn lộn. Cảm nhận được hơi thở đều đều của Mewnich bên cạnh. Em vẫn đang ngủ, khuôn mặt đứa nhỏ này trông thật yên bình.
June khẽ vuốt tóc em, hôn nhẹ lên sóng mũi rồi đến vành tai của người nằm bên cạnh. Cô bé này đã dành hết mọi thứ trân quý nhất cho June, nàng nhận ra mình đã thương em rất nhiều, thậm chí còn hơn cả những thứ trước đây cô từng nghĩ. Đúng là thời gian nhanh hay chậm không phải là vấn đề, nó chỉ đơn giản yêu là yêu thôi.
Ký ức về mối tình đầu khắc cốt ghi tâm vẫn còn đó nhưng nó không còn ám ảnh nàng nữa, June cảm thấy mọi thứ nhẹ nhõm hơn nhiều. Sau khi phát sinh mọi chuyện tối đêm qua, nàng biết rằng, hiện tại của mình là Mewnich, cô yêu em ấy, Mewnich Nannaphas là người yêu của June Wanwimol.
Mewnich bị June hôn cho đến nhột mà tỉnh dậy, mỉm cười đẩy nàng ra.
– Pí Juneee, đừng trêu em nữa. Em còn muốn ngủ, Pí June đã dày vò em suốt cả một đêm rồi.
June cúi xuống hôn nhẹ lên môi em. Phong ấn cái mỏ không biết ngại ngùng còn đang ngáy ngủ đó.
– Chào buổi sáng, Mewnich. Chúc mừng ngày em trở thành người của June Wanwimol.
– Em sao thế, Nong Mew? – June khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Mewnich quay sang nhìn nàng, đôi mắt em ánh lên sự lo lắng xen lẫn chút bất an.
– Chị thật sự ổn chứ? Về chuyện của View và cả Mim nữa. Họ...
June mỉm cười nhẹ, đưa bàn tay đặt lên tay em, siết nhẹ.
– Chị không quan tâm họ nói gì. Chị chỉ cần biết rằng người bên cạnh chị là em.
Mewnich im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Nhưng em vẫn chưa thực sự yên tâm. Đến căn hộ nhà Pí June , đây là lần thứ 2 Mewnich đặt chân vào. Lần này thì khác, mọi người đều trong trạng thái vô cùng tỉnh táo.
Cánh cửa vừa khép lại, cũng như lần trước nàng sẽ chuẩn bị đồ cho cả 2. June tắm trong phòng của mình, còn Mewnich cũng nhanh chóng tiến về phía phòng dành cho khách để tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ, thay cho mình bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Mọi thứ xong xuôi, lúc này June vẫn chưa ra, Mewnich đành ngồi thả hồn suy nghĩ trên sofa trong phòng khách.
Lúc này, June từ phòng ngủ bước ra, thấy người đối diện có vẻ trầm ngâm, định tiến lên một bước thì bất ngờ Mewnich đi nhanh tới, ôm chầm lấy nàng. Cái ôm này chặt đến mức làm cho June thoáng giật mình.
– Pí June, em sợ…
Mewnich thì thầm, giọng em nghẹn lại.
June vòng tay ôm lại, vỗ nhẹ lên lưng em trấn an.
– Em sợ gì hả bé con, nói chị nghe xem?
Mewnich ngẩng đầu lên, đôi mắt em ươn ướt nhưng ánh nhìn lại kiên định hơn bao giờ hết.
– Em sợ chị rời xa em. Em sợ mình không đủ tốt để giữ chị lại.
June cúi xuống, khẽ hôn lên tóc em.
– Để chị nghe thêm câu này lần nào nữa chị sẽ thật sự giận đó. Chị ở đây, không đi đâu cả, ở bên cạnh Mewnich.
June đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Mewnich, ánh mắt nàng dịu dàng hơn.
– Em là hiện tại của chị. Và chị biết, em cũng muốn chị là hiện tại của em.
Mewnich gật đầu. Không cần thêm lời nói nào nữa, em kéo nhẹ June ngồi xuống bên cạnh. Căn hộ nhỏ nhưng ấm áp, hai người họ dường như chỉ còn nhìn thấy nhau. June khẽ nhắm mắt khi Mewnich chủ động đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, dịu dàng như cách em luôn đối xử với nàng. Nhưng bên trong lại ẩn chứa sự khao khát mãnh liệt.
Trong thoáng chốc, ký ức cũ ùa về, những lần nàng và View từng bên nhau, trao nhau bao khoảnh khắc vui vẻ. Nhưng lần này, những thứ đó không còn khiến nàng đau lòng nữa. June đã từng yêu View nhiều như cả sinh mạng. Nhưng giờ đây, người ở trước mặt cô là Mewnich, không phải Nong View. June phải tỉnh táo để không tái phạm sai lầm thêm bất kì lần nào nữa. Mewnich, em ấy là người đã ở bên nàng khi mọi thứ đổ vỡ. Là người đã kiên nhẫn chờ đợi, yêu thương mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì, đã đến lúc June cho phép cô gái nhỏ này bước vào chiếm dụng vị trí trong tim mình, nàng không muốn né tránh nữa. Phải đối mặt với cảm xúc thật sự của mình.Ban đầu chỉ đơn giản là một cái chạm nhẹ giữa 2 môi mềm mọng nước. Dần dần, nụ hôn trở nên sâu hơn, điên cuồng và nóng bỏng hơn. June lúc này cũng không ngại e dè mà đáp lại. Nàng vòng tay qua eo, kéo em lại gần như thể cả 2 hòa làm một. Hai cơ thể quấn lấy nhau, mỗi cái chạm đều mang đến những khoái cảm đầy cảm xúc
Mewnich đứng dậy, dẫn Pí June tiến về phòng ngủ, khẽ đẩy nàng xuống giường.
Ánh mắt em tràn đầy yêu thương nhưng
cũng không kém phần hồi hộp. June nhìn em, đôi mắt nàng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo, mặc cho người con gái nhỏ hơn đang làm rộn trên thân mình. Đây là lần đầu tiên của Mewnich, tất cả mọi thứ cô làm từ nãy tới giờ đều chỉ là theo bản năng, xuất phát từ tình yêu thương của Mewnich dành cho chị. Em muốn bản thân mình thuộc về chị, cũng muốn June Wanwimol đường đường chính chính là người của em
– Em chắc chắn chứ? – June thì thầm, như một lời xác nhận cuối cùng.
Mewnich cúi xuống, đặt môi mình sát bên
tai nàng, thì thầm, ánh mắt em kiên định:
– Em muốn bảo vệ chị. Tình cảm của em dành cho chị chưa bao giờ là mơ hồ.
June đưa tay vuốt nhẹ gò má, chạm vào sóng mũi người trước mặt.
– Vậy thì…chị là của em, Nong Mew.
Mewnich cười tươi, một nụ cười đầy yêu thương xen lẫn hạnh phúc, có trời mới biết em yêu người con gái này biết nhường nào. Mewnich ngồi xuống, tay đặt lên đùi người trước mặt, ánh mắt em không rời khỏi nàng. June cảm nhận được từng hơi thở gấp gáp của em, từng cái chạm đều đầy trân trọng. Nàng khẽ rùng mình khi đôi tay của em lần tìm đến nơi tháo dây áo trong. Môi thì di chuyển xuống phía phần xương quai xanh mà cắn nhẹ. Mewnich như phát điên với vòng eo con kiến của người đối diện, nhẹ nhàng hôn lên phần bụng thon thả trắng nỏn nà khiến June nằm phía dưới khẽ run người rên rỉ. Đôi tay em lần mò tìm đến bàn tay Pí June, siết chặt như không muốn tách rời, 10 ngón đan nhau. Môi lướt nhẹ trên cổ người phía dưới thân, từng nơi đi qua đều để lại dấu ấn không thể xóa nhòa. June rùng mình, cảm nhận từng hơi thở lẫn nhịp tim của cả 2. Mewnich từ từ tận hưởng, khám phá, trân trọng cơ thể người cô yêu thầm bấy lâu, em ghi nhớ tất cả không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Nhẹ nhàng ghé vào tai chị, Mewnich thì thầm:
- Pí June đẹp lắm, đối với em, chị là người phụ nữ đẹp nhất trên đời. Tối nay chị không cần làm gì cả, hãy để em yêu chị.
June trộm nhìn, trong mắt lóe lên sự bất ngờ pha lẫn một chút thích thú. Mewnich của khoảnh khắc này đây thật khác với Mewnich rụt rè của thường ngày. Kéo người phía trên vào nụ hôn sâu như một lời hồi đáp. Sự dịu dàng nhưng chủ động của Mewnich là thứ khiến June không cưỡng lại được. Không có chỗ cho sự vụng về hay do dự. Cũng chẳng còn những ký ức đau buồn của quá khứ. Hiện tại chỉ là tình yêu – thứ tình cảm dịu dàng đầy sâu sắc mà Mewnich dành cho nàng. June nằm im, để mặc cho Mewnich dẫn dắt mọi thứ. Nàng nhận ra mình thích cảm giác này, thích cái cảm giác được em yêu thương mà không hề sợ hãi, một sự yên bình vốn dĩ June chưa từng bao giờ có.
Hiện tại nàng thuộc về Mewnich, Mewnich cũng là của nàng. 2 người cứ quấn lấy nhau, căn phòng giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng thở hỗn hển lẫn nhịp tim đập thình thịch.Sáng hôm sau, June tỉnh dậy sau một đêm dài lăn lộn. Cảm nhận được hơi thở đều đều của Mewnich bên cạnh. Em vẫn đang ngủ, khuôn mặt đứa nhỏ này trông thật yên bình.
June khẽ vuốt tóc em, hôn nhẹ lên sóng mũi rồi đến vành tai của người nằm bên cạnh. Cô bé này đã dành hết mọi thứ trân quý nhất cho June, nàng nhận ra mình đã thương em rất nhiều, thậm chí còn hơn cả những thứ trước đây cô từng nghĩ. Đúng là thời gian nhanh hay chậm không phải là vấn đề, nó chỉ đơn giản yêu là yêu thôi.
Ký ức về mối tình đầu khắc cốt ghi tâm vẫn còn đó nhưng nó không còn ám ảnh nàng nữa, June cảm thấy mọi thứ nhẹ nhõm hơn nhiều. Sau khi phát sinh mọi chuyện tối đêm qua, nàng biết rằng, hiện tại của mình là Mewnich, cô yêu em ấy, Mewnich Nannaphas là người yêu của June Wanwimol.
Mewnich bị June hôn cho đến nhột mà tỉnh dậy, mỉm cười đẩy nàng ra.
– Pí Juneee, đừng trêu em nữa. Em còn muốn ngủ, Pí June đã dày vò em suốt cả một đêm rồi.
June cúi xuống hôn nhẹ lên môi em. Phong ấn cái mỏ không biết ngại ngùng còn đang ngáy ngủ đó.
– Chào buổi sáng, Mewnich. Chúc mừng ngày em trở thành người của June Wanwimol.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me