[XONG] [ĐM/EDIT] TỪ KHI CẬU ẤY BÀY TỎ - FY16
Chương 04
_Khi Giang Toàn tỉnh dậy lần nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã gần tối sầm. Bên cạnh đã không còn ai. Giang Toàn cầm điện thoại lên xem giờ, sau đó gửi vài tin nhắn cho quản lý tiệm trà sữa. Nhìn những tin nhắn mình vừa gửi đi, Giang Toàn thất thần một lúc lâu, rồi mới vén chăn xuống giường. Lâm Quan không có trong phòng, Giang Toàn đẩy cửa ra ngoài. Vừa mở cửa, mùi thức ăn thơm lừng đã xộc thẳng vào mũi anh. Giang Toàn khựng lại, sau đó đi đến nhà bếp. “Dậy rồi à?” Lâm Quan nhìn thấy Giang Toàn ở cạnh cửa, hỏi. “Ừm…” Ánh mắt Giang Toàn hướng về phía bếp sau lưng Lâm Quan, ở đó dụng cụ nấu ăn đầy đủ, có thể thấy tất cả đều là đồ mới mua, lúc này trên bếp ga đang đặt một cái nồi áp suất, chắc là đang hầm canh. “Còn thiếu một món canh nữa là có thể ăn cơm rồi.” Lâm Quan bước lên, cúi đầu hôn nhẹ Giang Toàn. “Ăn xong tôi đưa cậu đi làm.” Lâm Quan xoa xoa tóc Giang Toàn. Trước đó hai tuần, Lâm Quan liên tục dành thời gian học nấu cơm, học làm món ăn. Em trai hắn, Lâm An, khi nhìn thấy hắn vào bếp thì mặt mày như thấy ma, cuối cùng Lâm Quan quyết định lấy em trai mình ra thử món, khiến em trai hắn liên tục trong một tuần phải ăn một đống món ăn kỳ quái lúc thì mặn lúc thì nhạt. Sau này tài nấu ăn của Lâm Quan tiến bộ, Lâm An lúc trước từ chối thử món đã thay đổi thành khao khát được thử món. Để có thể ăn được món ăn ngon mà anh trai mình đã nỗ lực hai tuần mới làm ra, Lâm An cứ giả vờ nói đồ ăn anh trai làm dở tệ. Lợi dụng cái cớ này, Lâm An đã ăn vài bữa mỹ vị do Lâm thiếu gia làm. Sau khi bị anh trai phát hiện, Lâm An dù có cầu xin thảm thiết đến mấy cũng không còn được ăn món ăn do Lâm Quan làm nữa. Và lúc này, Lâm đại thiếu gia đang tự tay nấu cơm chế biến thức ăn cho người tình bé nhỏ của hắn. “Tối nay tôi không đi làm nữa, sau này cũng vậy.” Giang Toàn cụp mắt, giọng nói khàn khàn đầy từ tính: "Đêm nay tôi có thời gian, cậu muốn làm gì cũng được.” Giang Toàn khó lòng cân bằng giữa việc ở bên Lâm Quan và đi làm thêm, nhưng cuối cùng anh buộc phải chọn Lâm Quan. Anh muốn ở bên hắn cho đến khi hắn hết cảm giác mới mẻ với mình, rồi anh sẽ tìm việc làm thêm sau. Nghe lời Giang Toàn nói, Lâm Quan nhướng mày, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt Giang Toàn: “Đã nói chuyện với quản lý tiệm chưa?” “Nói rồi.” Giang Toàn nắm lấy cổ tay Lâm Quan, nhắm mắt hôn lên. Hai người đã hôn nhau không ít lần, nhưng Giang Toàn vẫn không biết cách hôn. Anh chỉ như sói con mài răng mà cọ xát lên đôi môi Lâm Quan, không biết làm thế nào để hôn sâu hơn. Lâm Quan không dẫn dắt anh, chỉ nheo mắt cười khẽ rồi hơi hé môi phối hợp với anh. Một lúc lâu sau, dường như cảm thấy kỹ thuật hôn của mình không được tốt cho lắm, Giang Toàn dừng nụ hôn nhất thời bốc đồng của mình lại. Tuy nhiên khi lùi ra, anh lại làm một động tác chết người, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên khóe môi Lâm Quan. Khi làm động tác này còn dùng ánh mắt vương chút hồng nhìn Lâm Quan. Anh vô tình trêu chọc, khiến cho Lâm Quan có phản ứng. Cảm giác ngứa ngáy ấm áp từ khóe môi truyền đến trái tim, kích thích máu huyết toàn thân rạo rực. “Hôn thì không biết, nhưng trêu chọc người khác thì đạt điểm tuyệt đối.” Lâm Quan nhìn nốt ruồi son điểm xuyết trên đôi mắt long lanh đó, khẽ nói. Vừa dứt lời, hắn đưa tay ấn vào sau gáy Giang Toàn, cúi đầu tiếp tục nụ hôn của hai người. Lâm Quan nhấc chân xoay người, đẩy Giang Toàn vào cửa bếp rồi ôm eo anh mà hôn sâu triền miên. Giang Toàn không còn chống cự nụ hôn của Lâm Quan như những lần trước nữa, hai tay anh siết chặt vòng quanh cổ Lâm Quan, nhắm mắt nhiệt tình phối hợp. Không biết qua bao lâu, nụ hôn ẩm ướt trượt từ môi xuống cằm rồi đến cạnh cổ căng cứng. Giang Toàn ngửa đầu, thất thần thở hổn hển. Ở yết hầu truyền đến một cảm giác đau nhẹ, đồng tử Giang Toàn đột nhiên giãn lớn, vô thức nuốt khan. Nụ hôn tiếp tục rơi xuống xương quai xanh, theo khóe môi từ từ in lên, để lại từng cánh hoa đào nở rộ. Thấy hoa đào không còn chỗ nào để nở nữa, Lâm Quan ngẩng đầu lên, nhưng vẫn đè Giang Toàn. Hắn vẫn còn phản ứng mạnh nhưng lúc này chỉ nắm chặt tay Giang Toàn, vùi mặt vào mái tóc đen bên má anh. Giang Toàn nhanh chóng hạ hỏa, một lúc lâu sau, chân anh có hơi tê, vừa định cử động chân thì giọng nói trầm thấp khàn khàn đã vang lên bên tai. “Cậu mà động đậy thì không ăn cơm được nữa.” Giang Toàn không nhúc nhích nữa, còn Lâm Quan thì lại ôm anh chặt hơn. Áp lực và nhịp đập ở bụng dưới càng rõ ràng, Giang Toàn sững người, đến khi nhận ra đó là gì thì tai lập tức đỏ bừng. Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy đứng yên, mãi đến khi van nồi áp suất bắt đầu quay, Lâm Quan mới buông anh ra. Hắn đưa tay vặn nhỏ lửa lại, rồi quay sang nhìn Giang Toàn. Xương quai xanh và bả vai Giang Toàn loang lổ vệt hồng như cánh đào, môi vẫn sưng đỏ vì nụ hôn vừa rồi, nốt ruồi son ở bọng mắt lại càng nổi bật vì vành mắt hơi ửng hồng. Nhưng Giang Toàn lại không hề biết bản thân lúc này quyến rũ đến nhường nào, khiến Lâm Quan phải cố gắng lắm mới nhịn được không làm gì Giang Toàn nữa. “Ra phòng khách ngồi một lát đi, canh còn vài phút nữa.” “Ừm.” Giang Toàn đáp khẽ, đi theo Lâm Quan ra khỏi bếp. Hai người ăn cơm xong, Giang Toàn nói muốn về chỗ ở một chuyến. Lâm Quan còn có việc nên không đi cùng, chỉ bảo tài xế đưa anh về. Lúc Giang Toàn quay lại, trong phòng Lâm Quan đã có thêm vài chiếc vali và thùng giấy, Lâm Quan đang thu dọn đồ đạc. “Về rồi à.” Lâm Quan thấy anh, hỏi một câu. “Ừm.” Giang Toàn đặt ba lô xuống, đi tới gần. “Tôi giúp cậu nhé.” Lâm Quan đặt vật trang trí lên bàn, khẽ gật đầu: “Giúp tôi treo mấy bộ quần áo trong hai cái vali kia vào tủ là được.” “Tôi có mua vài bộ đồ cho cậu, không biết cậu thích kiểu dáng nào nên chỉ mua vài cái đơn giản.” Lâm Quan chỉ vào một chiếc vali, “Những cái đó đều là của cậu đấy. Xem thử có thích không.” Tay Giang Toàn đang cầm quần áo khựng lại một chút, sau đó gật đầu. Treo xong đồ của Lâm Quan, anh mở chiếc vali mà Lâm Quan đã mua cho mình. Có lẽ vì đang sắp vào đông nên Lâm Quan mua gần như toàn là đồ tay dài, áo len và hoodie, quần thì vừa dày dặn lại rất đẹp. Giang Toàn không biết những bộ đồ này có giá bao nhiên, nhưng nhìn thiết kế và chất liệu thì chắc chắn không rẻ. “Treo ở chỗ tôi luôn à?” Lâm Quan đột nhiên mở miệng. “Hửm?” Giang Toàn ngẩng lên nhìn hắn. Chỉ thấy Lâm Quan cười khẽ, lắc đầu: “Không có gì.” Phòng Giang Toàn ở ngay bên cạnh, tuy chưa được bày trí gì nhiều nhưng thực ra đã có thể dọn vào ở. Chỉ là Giang Toàn dường như vẫn chưa ý thức được rằng anh có thể qua đó ngủ. Giang Toàn cũng không để tâm, cứ thế treo hết đồ vào tủ quần áo của Lâm Quan. Đến khi anh dọn xong thì Lâm Quan cũng gần như ổn thỏa. Giang Toàn xếp gọn lại vali và mấy cái thùng giấy. “Lớp cậu có bài tập không?” Lâm Quan hỏi. Giang Toàn hơi sững ra, rồi đáp: “Chắc có.” Hôm nay anh không nghe giảng mấy, cũng không để ý giáo viên nào giao bài gì, nhưng với nhịp độ của lớp 12 thì chắc chắn môn nào cũng có. Thấy phản ứng của Giang Toàn, Lâm Quan biết anh hẳn là không mang sách vở về. Hắn cũng không nhắc lại nữa: “Được rồi. Tối nay không cần đi làm thêm, tắm rửa xong thì nghỉ ngơi cho tử tế.” “Ừm.” Giang Toàn lấy ba lô của mình, lục ra mấy bộ đồ đem từ chỗ ở cũ qua. “Không mặc đồ mới à?” Lâm Quan đi tới, bật cười: “Hay là, không thích?” “Không có.” Giang Toàn đóng ba lô lại: “Thích mà.” “Không sao, mặc vài ngày sẽ quen.” Lâm Quan đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu anh. “Ừm.” Lúc ôm đồ ngủ đi ngang qua căn phòng đang đóng cửa bên cạnh, Giang Toàn chợt dừng lại. Một hồi lâu sau anh mới hiểu ra câu “Treo ở chỗ tôi luôn à” ban nãy của Lâm Quan là có ý gì. Căn phòng đó là chuẩn bị cho anh, vậy mà anh lại mang hết đồ treo vào phòng Lâm Quan. Tai Giang Toàn nóng bừng lên, anh đưa tay che mặt. Anh đã vô thức mặc định sau này sẽ ngủ chung giường với Lâm Quan, giờ mới chợt nhớ ra Lâm Quan từng nói rằng anh cũng có thể tự ngủ một mình. Tắm xong trở về phòng, Lâm Quan đang làm bài tập, Giang Toàn lặng lẽ xách ba lô lên, nhìn Lâm Quan, khẽ nói: “Để tôi qua bên kia ngủ nhé.” Chiếc bút đang chuyển động đều đều trong tay Lâm Quan khựng lại, hắn quay đầu nhìn Giang Toàn: "Ngủ ở đây không quen à?” “Không. Chỉ là cảm thấy có hơi làm phiền cậu.” Nghe xong lời Giang Toàn, Lâm Quan đặt bút xuống, mỉm cười: “Thấy cậu để đồ ở đây nên tôi tưởng cậu sẽ ngủ chỗ này luôn, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi. Thật ra cậu ngủ ở đây, tôi rất vui.” Giang Toàn ngập ngừng định nói rồi lại thôi. “Phòng bên cạnh vẫn còn trống lắm, tối nay cứ ngủ đây đi, được không?” “…Được.” Giang Toàn khựng lại một chút, lại hỏi, “Có bình hoa không?” Anh nhớ ra bó hoa hồng trắng Lâm Quan tặng vẫn để ngoài phòng khách. “Có.” Lâm Quan đứng dậy, dẫn Giang Toàn ra phòng khách, sau đó đi tới bên cạnh tivi, cầm lên một chiếc bình thủy tinh miệng tròn màu lam nhạt đưa cho Giang Toàn. Hắn đã nghĩ tới việc tặng hoa cho Giang Toàn thì cũng sẽ nghĩ luôn đến chuyện mua bình hoa. Giang Toàn nhận lấy bình. Sau đó Lâm Quan cùng anh cắm hoa xong mới lấy đồ đi tắm. Giang Toàn thì bưng hoa vào phòng ngủ. Vì thường tan ca muộn nên Giang Toàn quen ngủ khuya. Lúc này nằm trên chiếc giường êm ái thoải mái, anh cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Còn Lâm Quan sau khi tắm xong liền ngồi trước máy tính. Giang Toàn nằm nghiêng, mắt khép hờ, lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Quan. Gần đây anh phát hiện buổi tối Lâm Quan hình như không xem bài vở, mà là thứ gì đó khác. Anh không hiểu là gì, cũng không hỏi Lâm Quan. Gần mười hai giờ, Lâm Quan tắt máy tính rồi đứng dậy. Bước đến giường mới phát hiện Giang Toàn còn chưa ngủ, hắn hơi ngạc nhiên: "Ngủ không được à?” Lâm Quan vén chăn, nằm xuống.
“Ừm.” “Không quen?” “Không quen ngủ sớm.” Lâm Quan khẽ cong môi, “Lần sau tìm gì đó làm đi.” “Ừm.” Lâm Quan đưa tay vén mái tóc trước trán Giang Toàn. Nhìn đôi mắt sâu thẳm mang theo chút dịu dàng của người kia, yết hầu Lâm Quan khẽ động. “Hôn không?” Lâm Quan thấp giọng hỏi. Hắn vừa dứt lời, Giang Toàn đã nhắm mắt ghé sát lại. Bầu không khí trong phòng dần trở nên đê mê mờ mịt, tiếng nước nho nhỏ và tiếng thở dốc khe khẽ tràn ngập không gian. Hai đôi môi ngày càng hòa quyện, Lâm Quan phản ứng lại, hắn dùng tay đè vai Giang Toàn, đầu lưỡi móc lấy chiếc lưỡi mềm mại của Giang Toàn, liều chết triền miên. Trong khe hở thở dốc, Giang Toàn khàn giọng, mơ hồ hỏi: “Muốn…” Còn chưa kịp nói hết thì Lâm Quan đã giữ lấy cằm anh, tiếp tục hôn xuống. “Muốn, nhưng không phải bây giờ.” Lâm Quan trả lời. Lâm Quan đưa tay vén áo Giang Toàn lên, tay lần đến eo bụng anh khẽ nhéo lấy, nhẹ mà không hẳn là nhẹ. Giang Toàn bị chạm đến mức lông mi khẽ run, mắt cụp xuống, hơi thất thần nhìn Lâm Quan đang nhắm hờ đôi mi mỏng đỏ hồng. Dường như nhận thấy sự thất thần của anh, Lâm Quan hơi nâng mí mắt lên nhìn anh. “Sao thế?” Lâm Quan đè lên người Giang Toàn, khuỷu tay chống hai bên, đầu ngón tay ấn lên đôi môi sưng đỏ của Giang Toàn. “Tôi đã mua đồ rồi.” Giang Toàn khẽ thở dốc, tay đặt lên sau eo Lâm Quan. “Ừm.” Lâm Quan cúi đầu hôn lên nốt ruồi son trên bọng mắt Giang Toàn. “Giang Toàn, đợi khi cậu thích tôi rồi thì chúng ta hãy làm.” Nghe lời Lâm Quan nói, đầu óc Giang Toàn đột nhiên trở nên trống rỗng. “Mỗi lần đầu tiên của cậu tôi đều rất trân trọng, tôi hy vọng khi chúng ta làm những điều này, cậu đều vui vẻ.” “Vì…” Giang Toàn mấp máy môi, vẫn chưa phản ứng kịp. “Chẳng phải đáp án quá rõ ràng rồi sao?” Lâm Quan cười khẽ, trong tiếng cười mang theo chút bất đắc dĩ như cam chị. Hắn cúi đầu, lại lần nữa cắn lên đôi môi Giang Toàn. “Thích cậu, Giang Toàn.” Đầu óc Giang Toàn từ trống rỗng chuyển thành kinh ngạc, rồi lại rơi vào hỗn loạn, cuối cùng lại bị Lâm Quan kéo vào nụ hôn quấn quýt triền miên. “Giang Toàn… tôi có thể đợi, nhưng đừng để tôi thất vọng, được không?” Rất lâu sau, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề và dồn dập, Giang Toàn nghe thấy Lâm Quan khàn giọng cầu xin. Qua một lúc lâu, Giang Toàn khẽ đáp: “Được…” Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Quan đã làm xong bữa sáng. Dường như vì lời nói của Lâm Quan tối qua nên cách hai người tương tác lúc này trở nên có chút gượng gạo, hay nói đúng hơn, là Giang Toàn một mình gượng gạo. Lâm Quan thì không có thay đổi gì, chỉ là ánh mắt hắn lưu lại trên người Giang Toàn lâu hơn mà thôi. Bị ánh mắt thẳng thắn của Lâm Quan dán chặt, Giang Toàn ăn xong bữa sáng, thu dọn cặp sách chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay anh vẫn như thường lệ đến thăm ba mình. Nhà Lâm Quan có việc nên không đi cùng. Dĩ nhiên, Giang Toàn cũng không thật sự muốn để Lâm Quan theo đến bệnh viện. Lâm Quan đút tay vào túi, nhìn Giang Toàn dọn đồ xong, dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” “Ừm.” Giang Toàn khoác cặp lên vai. Lâm Quan tiễn anh ra tận cửa xỏ giày. Đợi Giang Toàn đi giày xong, vừa đứng thẳng dậy thì Lâm Quan đã giơ tay ép anh dựa vào cửa, nghiêng đầu hôn lên. Cơ thể Giang Toàn khựng lại, rồi từ từ nhắm mắt đáp lại nụ hôn ấy. “Tôi tới đón cậu được không?” Rất lâu sau, Lâm Quan buông ra, khẽ hỏi. “Được.” Giang Toàn gật đầu. “Ừ.” Lâm Quan cong môi cười khẽ, mở cửa cho anh: “Đi đi.” Giang Toàn kéo lại quai cặp, vừa nhấc chân ra cửa lại quay ngược trở vào, nâng tay ôm lấy mặt Lâm Quan, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái thật nhanh. Khi Lâm Quan phản ứng lại thì Giang Toàn đã rút tay về, đóng cửa đi rồi. Nhìn cánh cửa khép lại, Lâm Quan nhỏ giọng bật cười. Giang Toàn vẫn ở bệnh viện đến tận chiều. Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện thì Lâm Quan vừa kịp đến. Hắn quan sát kỹ biểu cảm của Giang Toàn, thấy anh không còn u ám như mọi lần đi từ bệnh viện ra, mới yên tâm phần nào. Lâm Quan bước lại gần. “Về nhà ngủ một lát đi.” “Ừm.” Giang Toàn gật đầu. Hôm nay anh có chút vui, bởi vì tinh thần của ba anh khá hơn mọi hôm, hai người vui vẻ, thoải mái nói chuyện. “Tối nay đi dự tiệc với tôi được không?” Lên xe, Lâm Quan hỏi Giang Toàn. Buổi tiệc này Lâm Quan muốn từ chối, nhưng lần trước đã hứa với người ta trong phòng bao, nên lần này hắn đành phải đi. Lâm Quan không muốn dẫn Giang Toàn đến những buổi tiệc phô trương như vậy, dù sao thì những người trong giới của hắn có không ít kẻ ăn chơi trác táng, mà Giang Toàn lại nổi bật như vậy, người để mắt đến cậu e rằng không ít. “Được.” “Đến đó cứ đi theo tôi là được, những người khác không cần để ý.” Lâm Quan không yên tâm dặn dò. Giang Toàn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói này của Lâm Quan, chỉ thờ ơ “ừm” một tiếng. Mãi đến khi bước vào bên trong căn biệt thự đó, Giang Toàn mới nhận ra câu nói của Lâm Quan có ý gì. Giang Toàn vừa mới ngủ dậy, liền cùng Lâm Quan đến đây. Cơn buồn ngủ vẫn còn vương trên mi, mí mắt đỏ hồng như nhuộm sắc đào, ở đuôi mắt lộ ra chút cáu kỉnh. Khi Lâm Quan không nhìn anh, trên mặt anh cơ bản không có biểu cảm gì. Trước khi đến, Lâm Quan đã thay cho anh một chiếc áo len màu xanh lam, cùng một chiếc quần jean đen đơn giản. Dáng người anh cao gầy, cả bộ trang phục tôn lên khí chất như biển sâu xanh thẳm của anh, thâm trầm kín đáo, nhưng đôi mắt sắc sảo của anh lại vô cùng chói mắt, cực kì thu hút sự chú ý. Giang Toàn nhận thấy những ánh mắt dán chặt vào mình, anh khẽ cau mày, đút tay vào túi quần. “Lâm Thiếu gia, cuối cùng cũng đến rồi.” Một chàng trai trạc tuổi họ cầm ly rượu bước tới, cười nói. “Trên đường có chút chuyện, nên đến muộn.” Lâm Quan nở nụ cười thích hợp, khẽ gật đầu. “Vị hôn thê của cậu đợi lâu lắm rồi đó, không qua chào một tiếng à.” Chàng trai cười cợt vô lại, nháy mắt nhìn phản ứng của Lâm Quan. “Úc Tịnh Hành, đừng nói bậy.” Lâm Quan vẫn cười nhạt, “Chuyện liên hôn từ mấy năm trước mà còn mang ra đùa giỡn, nếu tôi không nhầm, lần hợp tác trước Ôn gia dường như còn chẳng thèm nhìn Úc gia một cái, cậu cẩn thận đừng gây thêm khó khăn cho việc hợp tác của nhà cậu với Ôn gia nữa.” Ba năm trước, khi tin tức Lâm gia và Ôn gia sắp liên hôn vừa lan ra, quả thật có rất nhiều người trêu chọc hai vị thiếu gia tiểu thư bằng các từ như “vị hôn thê” và “vị hôn phu”, nhưng khi cuộc liên hôn bị hủy bỏ, không còn ai gọi như vậy nữa. Giờ đây, Úc thiếu gia vẫn gọi như thế, khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ rằng có phải đang cố ý làm Ôn gia mất mặt hay không. Hơn nữa, ai cũng biết, Úc gia dù ở phương diện nào cũng không thể sánh bằng Ôn gia. Úc Tịnh Hành nghe xong lời Lâm Quan nói thì sắc mặt tái mét ngay lập tức, quả thật cậu ta không nghĩ đến khía cạnh đó. Cậu ta uống một ngụm rượu để che giấu sự ngượng ngùng, trong lúc liếc mắt, cậu chú ý đến người đứng phía sau Lâm Quan. “Bạn cậu à? Chưa từng thấy cậu dẫn bạn đến đây bao giờ.” Úc Tịnh Hành không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Toàn: “Đệt mẹ nó, đẹp trai thật.” Giang Toàn nhìn thẳng lại. “Chết tiệt, mắt đẹp thật đấy.” “Úc tiếu gia, thu ánh mắt lại đi.” Lâm Quan che chắn tầm nhìn của Úc Tịnh Hành. “Ấy, cậu hỏi bạn cậu xem có hứng thú chơi với tôi không, tôi rất hào phóng đấy.” Nghe Úc Tịnh Hành nói, Lâm Quan vòng tay ôm lấy vai Giang Toàn, cúi người ép sát về phía Úc Tịnh Hành, nở nụ cười nguy hiểm: “Vậy Úc thiếu gia thì sao, Úc thiếu gia có ngại chơi với tôi không?” Úc Tịnh Hành bị dọa đến mức tay hơi run, kéo khóe miệng cười gượng, lắc đầu. Ai dám chơi với Lâm Quan chứ, không muốn sống nữa sao. Lâm Quan khẽ cười, đứng thẳng dậy, lúc rời đi còn cụp mắt liếc Úc Tịnh Hành một cái. Úc Tịnh Hành lập tức cảm thấy áp lực nghẹt thở đè thẳng xuống mình. Lâm Quan dắt Giang Toàn vào một căn phòng, vừa đẩy cửa, bên trong đã có khá nhiều người ngồi sẵn. Phần lớn đều là những thiếu niên cùng trang lứa với hắn. Có lẽ nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về bọn họ._
“Ừm.” “Không quen?” “Không quen ngủ sớm.” Lâm Quan khẽ cong môi, “Lần sau tìm gì đó làm đi.” “Ừm.” Lâm Quan đưa tay vén mái tóc trước trán Giang Toàn. Nhìn đôi mắt sâu thẳm mang theo chút dịu dàng của người kia, yết hầu Lâm Quan khẽ động. “Hôn không?” Lâm Quan thấp giọng hỏi. Hắn vừa dứt lời, Giang Toàn đã nhắm mắt ghé sát lại. Bầu không khí trong phòng dần trở nên đê mê mờ mịt, tiếng nước nho nhỏ và tiếng thở dốc khe khẽ tràn ngập không gian. Hai đôi môi ngày càng hòa quyện, Lâm Quan phản ứng lại, hắn dùng tay đè vai Giang Toàn, đầu lưỡi móc lấy chiếc lưỡi mềm mại của Giang Toàn, liều chết triền miên. Trong khe hở thở dốc, Giang Toàn khàn giọng, mơ hồ hỏi: “Muốn…” Còn chưa kịp nói hết thì Lâm Quan đã giữ lấy cằm anh, tiếp tục hôn xuống. “Muốn, nhưng không phải bây giờ.” Lâm Quan trả lời. Lâm Quan đưa tay vén áo Giang Toàn lên, tay lần đến eo bụng anh khẽ nhéo lấy, nhẹ mà không hẳn là nhẹ. Giang Toàn bị chạm đến mức lông mi khẽ run, mắt cụp xuống, hơi thất thần nhìn Lâm Quan đang nhắm hờ đôi mi mỏng đỏ hồng. Dường như nhận thấy sự thất thần của anh, Lâm Quan hơi nâng mí mắt lên nhìn anh. “Sao thế?” Lâm Quan đè lên người Giang Toàn, khuỷu tay chống hai bên, đầu ngón tay ấn lên đôi môi sưng đỏ của Giang Toàn. “Tôi đã mua đồ rồi.” Giang Toàn khẽ thở dốc, tay đặt lên sau eo Lâm Quan. “Ừm.” Lâm Quan cúi đầu hôn lên nốt ruồi son trên bọng mắt Giang Toàn. “Giang Toàn, đợi khi cậu thích tôi rồi thì chúng ta hãy làm.” Nghe lời Lâm Quan nói, đầu óc Giang Toàn đột nhiên trở nên trống rỗng. “Mỗi lần đầu tiên của cậu tôi đều rất trân trọng, tôi hy vọng khi chúng ta làm những điều này, cậu đều vui vẻ.” “Vì…” Giang Toàn mấp máy môi, vẫn chưa phản ứng kịp. “Chẳng phải đáp án quá rõ ràng rồi sao?” Lâm Quan cười khẽ, trong tiếng cười mang theo chút bất đắc dĩ như cam chị. Hắn cúi đầu, lại lần nữa cắn lên đôi môi Giang Toàn. “Thích cậu, Giang Toàn.” Đầu óc Giang Toàn từ trống rỗng chuyển thành kinh ngạc, rồi lại rơi vào hỗn loạn, cuối cùng lại bị Lâm Quan kéo vào nụ hôn quấn quýt triền miên. “Giang Toàn… tôi có thể đợi, nhưng đừng để tôi thất vọng, được không?” Rất lâu sau, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề và dồn dập, Giang Toàn nghe thấy Lâm Quan khàn giọng cầu xin. Qua một lúc lâu, Giang Toàn khẽ đáp: “Được…” Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Quan đã làm xong bữa sáng. Dường như vì lời nói của Lâm Quan tối qua nên cách hai người tương tác lúc này trở nên có chút gượng gạo, hay nói đúng hơn, là Giang Toàn một mình gượng gạo. Lâm Quan thì không có thay đổi gì, chỉ là ánh mắt hắn lưu lại trên người Giang Toàn lâu hơn mà thôi. Bị ánh mắt thẳng thắn của Lâm Quan dán chặt, Giang Toàn ăn xong bữa sáng, thu dọn cặp sách chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay anh vẫn như thường lệ đến thăm ba mình. Nhà Lâm Quan có việc nên không đi cùng. Dĩ nhiên, Giang Toàn cũng không thật sự muốn để Lâm Quan theo đến bệnh viện. Lâm Quan đút tay vào túi, nhìn Giang Toàn dọn đồ xong, dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” “Ừm.” Giang Toàn khoác cặp lên vai. Lâm Quan tiễn anh ra tận cửa xỏ giày. Đợi Giang Toàn đi giày xong, vừa đứng thẳng dậy thì Lâm Quan đã giơ tay ép anh dựa vào cửa, nghiêng đầu hôn lên. Cơ thể Giang Toàn khựng lại, rồi từ từ nhắm mắt đáp lại nụ hôn ấy. “Tôi tới đón cậu được không?” Rất lâu sau, Lâm Quan buông ra, khẽ hỏi. “Được.” Giang Toàn gật đầu. “Ừ.” Lâm Quan cong môi cười khẽ, mở cửa cho anh: “Đi đi.” Giang Toàn kéo lại quai cặp, vừa nhấc chân ra cửa lại quay ngược trở vào, nâng tay ôm lấy mặt Lâm Quan, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái thật nhanh. Khi Lâm Quan phản ứng lại thì Giang Toàn đã rút tay về, đóng cửa đi rồi. Nhìn cánh cửa khép lại, Lâm Quan nhỏ giọng bật cười. Giang Toàn vẫn ở bệnh viện đến tận chiều. Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện thì Lâm Quan vừa kịp đến. Hắn quan sát kỹ biểu cảm của Giang Toàn, thấy anh không còn u ám như mọi lần đi từ bệnh viện ra, mới yên tâm phần nào. Lâm Quan bước lại gần. “Về nhà ngủ một lát đi.” “Ừm.” Giang Toàn gật đầu. Hôm nay anh có chút vui, bởi vì tinh thần của ba anh khá hơn mọi hôm, hai người vui vẻ, thoải mái nói chuyện. “Tối nay đi dự tiệc với tôi được không?” Lên xe, Lâm Quan hỏi Giang Toàn. Buổi tiệc này Lâm Quan muốn từ chối, nhưng lần trước đã hứa với người ta trong phòng bao, nên lần này hắn đành phải đi. Lâm Quan không muốn dẫn Giang Toàn đến những buổi tiệc phô trương như vậy, dù sao thì những người trong giới của hắn có không ít kẻ ăn chơi trác táng, mà Giang Toàn lại nổi bật như vậy, người để mắt đến cậu e rằng không ít. “Được.” “Đến đó cứ đi theo tôi là được, những người khác không cần để ý.” Lâm Quan không yên tâm dặn dò. Giang Toàn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói này của Lâm Quan, chỉ thờ ơ “ừm” một tiếng. Mãi đến khi bước vào bên trong căn biệt thự đó, Giang Toàn mới nhận ra câu nói của Lâm Quan có ý gì. Giang Toàn vừa mới ngủ dậy, liền cùng Lâm Quan đến đây. Cơn buồn ngủ vẫn còn vương trên mi, mí mắt đỏ hồng như nhuộm sắc đào, ở đuôi mắt lộ ra chút cáu kỉnh. Khi Lâm Quan không nhìn anh, trên mặt anh cơ bản không có biểu cảm gì. Trước khi đến, Lâm Quan đã thay cho anh một chiếc áo len màu xanh lam, cùng một chiếc quần jean đen đơn giản. Dáng người anh cao gầy, cả bộ trang phục tôn lên khí chất như biển sâu xanh thẳm của anh, thâm trầm kín đáo, nhưng đôi mắt sắc sảo của anh lại vô cùng chói mắt, cực kì thu hút sự chú ý. Giang Toàn nhận thấy những ánh mắt dán chặt vào mình, anh khẽ cau mày, đút tay vào túi quần. “Lâm Thiếu gia, cuối cùng cũng đến rồi.” Một chàng trai trạc tuổi họ cầm ly rượu bước tới, cười nói. “Trên đường có chút chuyện, nên đến muộn.” Lâm Quan nở nụ cười thích hợp, khẽ gật đầu. “Vị hôn thê của cậu đợi lâu lắm rồi đó, không qua chào một tiếng à.” Chàng trai cười cợt vô lại, nháy mắt nhìn phản ứng của Lâm Quan. “Úc Tịnh Hành, đừng nói bậy.” Lâm Quan vẫn cười nhạt, “Chuyện liên hôn từ mấy năm trước mà còn mang ra đùa giỡn, nếu tôi không nhầm, lần hợp tác trước Ôn gia dường như còn chẳng thèm nhìn Úc gia một cái, cậu cẩn thận đừng gây thêm khó khăn cho việc hợp tác của nhà cậu với Ôn gia nữa.” Ba năm trước, khi tin tức Lâm gia và Ôn gia sắp liên hôn vừa lan ra, quả thật có rất nhiều người trêu chọc hai vị thiếu gia tiểu thư bằng các từ như “vị hôn thê” và “vị hôn phu”, nhưng khi cuộc liên hôn bị hủy bỏ, không còn ai gọi như vậy nữa. Giờ đây, Úc thiếu gia vẫn gọi như thế, khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ rằng có phải đang cố ý làm Ôn gia mất mặt hay không. Hơn nữa, ai cũng biết, Úc gia dù ở phương diện nào cũng không thể sánh bằng Ôn gia. Úc Tịnh Hành nghe xong lời Lâm Quan nói thì sắc mặt tái mét ngay lập tức, quả thật cậu ta không nghĩ đến khía cạnh đó. Cậu ta uống một ngụm rượu để che giấu sự ngượng ngùng, trong lúc liếc mắt, cậu chú ý đến người đứng phía sau Lâm Quan. “Bạn cậu à? Chưa từng thấy cậu dẫn bạn đến đây bao giờ.” Úc Tịnh Hành không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Toàn: “Đệt mẹ nó, đẹp trai thật.” Giang Toàn nhìn thẳng lại. “Chết tiệt, mắt đẹp thật đấy.” “Úc tiếu gia, thu ánh mắt lại đi.” Lâm Quan che chắn tầm nhìn của Úc Tịnh Hành. “Ấy, cậu hỏi bạn cậu xem có hứng thú chơi với tôi không, tôi rất hào phóng đấy.” Nghe Úc Tịnh Hành nói, Lâm Quan vòng tay ôm lấy vai Giang Toàn, cúi người ép sát về phía Úc Tịnh Hành, nở nụ cười nguy hiểm: “Vậy Úc thiếu gia thì sao, Úc thiếu gia có ngại chơi với tôi không?” Úc Tịnh Hành bị dọa đến mức tay hơi run, kéo khóe miệng cười gượng, lắc đầu. Ai dám chơi với Lâm Quan chứ, không muốn sống nữa sao. Lâm Quan khẽ cười, đứng thẳng dậy, lúc rời đi còn cụp mắt liếc Úc Tịnh Hành một cái. Úc Tịnh Hành lập tức cảm thấy áp lực nghẹt thở đè thẳng xuống mình. Lâm Quan dắt Giang Toàn vào một căn phòng, vừa đẩy cửa, bên trong đã có khá nhiều người ngồi sẵn. Phần lớn đều là những thiếu niên cùng trang lứa với hắn. Có lẽ nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về bọn họ._
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me