Xong Dm Edit Tu Khi Cau Ay Bay To Fy16
_Mở cửa xe rồi ngồi vào trong, Giang Toàn ngập ngừng một lúc, sau đó hỏi Lâm Quan: "Ngày mai cậu có rảnh không?" Lâm Quan nhìn Giang Toàn, ngừng lại một chút rồi đáp: "Tôi lúc nào cũng rảnh." "Có thể cùng tôi đi thăm ba tôi không?" Anh muốn ba anh được gặp Lâm Quan. "Đương nhiên là được." Lâm Quan nắm lấy tay Giang Toàn, khẽ cười nói. "Tôi vẫn luôn muốn đi thăm chú." "Ừm." Giang Toàn hơi cong môi. Có lẽ vì buổi biểu diễn tối nay quá mệt mỏi, Giang Toàn chưa đợi Lâm Quan tắm xong đã ngủ thiếp đi. Lâm Quan lau tóc bước ra, liền thấy Giang Toàn đang nằm ngủ trên giường. Hắn đặt khăn xuống rồi đi tới. Nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Giang Toàn thật cẩn thận rồi đứng cạnh giường lặng lẽ nhìn anh rất lâu, Lâm Quan mới đứng dậy tắt đèn lớn. Hắn bật đèn bàn, khoác một chiếc áo khoác rồi ngồi xuống trước máy tính. Gần hai giờ sáng, hầu hết đèn trong các tòa nhà khu dân cư đã tắt hết, đêm khuya tĩnh mịch, Giang Toàn khẽ khàng bước đến bên cạnh Lâm Quan. "Chưa ngủ sao?" Giọng Giang Toàn trầm khàn phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, đôi mắt anh ngái ngủ nhìn vào màn hình máy tính của Lâm Quan. Nghe thấy giọng Giang Toàn, tay Lâm Quan đang lướt chuột dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn anh. "Ừm, một lát nữa là xem xong rồi." Lâm Quan đưa tay đặt lên eo Giang Toàn, "Về ngủ đi." "Đợi cậu." Giang Toàn lắc đầu. Lâm Quan nhướng mày, dùng lực kéo Giang Toàn lại gần, duỗi dài chân ra, nói: "Ngồi xuống đây." Giang Toàn nhìn vị trí Lâm Quan đã nhường cho mình, lập tức tỉnh táo hẳn: "Tôi, tôi ngồi ghế bên cạnh là được rồi..." Lâm Quan cười cười, buông Giang Toàn ra: "Được thôi." Nhận ra mình vừa từ chối Lâm Quan, Giang Toàn khẽ dừng lại rồi lại nhỏ giọng nói: "Hay là... vẫn ngồi cùng cậu đi." Lâm Quan nhìn lại Giang Toàn sau đó đặt chuột xuống, tựa lưng vào ghế. Hắn xoay ghế lại, khóe môi ngậm cười chờ Giang Toàn ngồi xuống. Giang Toàn đỏ bừng tai ngồi xuống. Lâm Quan vòng tay ôm lấy Giang Toàn, lấy chiếc chăn bên cạnh đắp cho anh rồi gác cằm lên vai Giang Toàn, tiếp tục xem tài liệu. Giang Toàn cùng Lâm Quan xem một lúc, cơn buồn ngủ vừa nãy đã tan đi giờ lại ập đến. Anh chớp mắt muốn giữ mình tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi mà mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Hai giờ rưỡi, Lâm Quan tắt máy tính, hơi cử động chân mới phát hiện Giang Toàn đã ngủ gục trong lòng hắn. "Bé cưng ơi?" Lâm Quan cúi đầu nhìn Giang Toàn, nhỏ giọng gọi một tiếng. Giang Toàn không có phản ứng. Lâm Quan kéo chăn trên người Giang Toàn lại, sau đó khẽ khàng bế anh lên. Đi đến cạnh giường, Giang Toàn mơ hồ mở mắt rồi lại nhắm nghiền. Nhẹ nhàng đặt Giang Toàn xuống, Lâm Quan bỏ chăn ra rồi thay bằng chăn giường đắp cho anh, tiếp đến Lâm Quan cũng lên giường. Vén chăn lên, Lâm Quan vươn tay ôm Giang Toàn vào lòng. Trắng đêm không ngủ. Bình minh rất nhanh đã tới, khu dân cư tĩnh lặng suốt một đêm dài cũng dần trở nên náo nhiệt, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vọng vào tiếng trẻ con gọi nhau cùng một vài tiếng chim hót thánh thót, trong trẻo. Trong phòng ngủ lờ mờ, Giang Toàn vươn tay tắt chiếc điện thoại đang rung, đôi mắt hơi híp lại nhìn tin nhắn nhóm lớp, toàn là những lời chúc chúc mừng Năm mới và chúc mừng nguyên đán. Giang Toàn vuốt tóc, tắt điện thoại. Lâm Quan vẫn chưa tỉnh, Giang Toàn nhìn Lâm Quan đang vùi mặt vào hõm cổ mình, những ký ức mơ hồ đêm qua hiện về trong đầu. Loáng thoáng nhớ ra hình như cuối cùng là Lâm Quan đã bế anh về giường, Giang Toàn sững người, sau đó nhịp tim khẽ đập nhanh hơn. Lâm Quan ôm chặt anh, Giang Toàn không cách nào dậy được nên đành tiếp tục nằm cùng Lâm Quan. Rất lâu sau, mí mắt Lâm Quan khẽ động đậy rồi mở mắt ra. Vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt trong veo của Giang Toàn, Lâm Quan ngẩn ra một chút, sau đó ôm chặt eo anh, co chân gác lên. Giang Toàn bị nụ hôn bất ngờ làm cho sững sờ, sau khi phản ứng lại, anh nhắm mắt giơ tay ôm lấy Lâm Quan. Hai người hôn nhau rất lâu mới dừng lại. Lâm Quan dùng ngón cái miết nhẹ lên bờ môi đỏ mọng của Giang Toàn, đôi mắt ánh lên ý cười, khàn giọng nói một tiếng "Chào buổi sáng". "...Chào buổi sáng." Giang Toàn mất một lúc lâu mới đáp lại. Sau khi ăn sáng như thường lệ, hai người cùng ngồi xe đến bệnh viện. Dẫn Lâm Quan đến cửa phòng bệnh, Giang Toàn theo thói quen dừng lại một chút ở cửa rồi mới mở ra. Trong phòng bệnh, vài người thân của các bệnh nhân khác đã đến, lúc này họ đều đang nhỏ giọng trò chuyện với người nhà mình. Giang Toàn chào hỏi họ vài câu, sau đó dẫn Lâm Quan đến bên giường bệnh của ba anh. "Ba, đây là bạn con, Lâm Quan." Giang Toàn giới thiệu đơn giản Lâm Quan với ba anh. "Chào chú ạ." Lâm Quan nhìn người bệnh trên giường, khẽ hỏi thăm. Tình trạng tinh thần của bệnh nhân gần đây ngày càng mơ hồ nhưng khi nghe thấy giọng con trai, đôi mắt vẩn đục, mờ mịt của ông vẫn chậm rãi nhìn về phía Lâm Quan, sau đó từ từ chớp mắt. Giang Toàn kéo ghế ra ý bảo Lâm Quan ngồi, Lâm Quan lắc đầu, bảo Giang Toàn ngồi. Giang Toàn đành chịu, chỉ có thể ngồi xuống. Như mọi khi, Giang Toàn bắt đầu kể cho ba anh nghe những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Giọng nói trầm thấp thường ngày của Giang Toàn khi ở trước mặt ba anh bỗng trở nên trong trẻo, tựa như bầu trời đầy mây đen bỗng hóa trong xanh, sáng sủa. Ngay cả ánh mắt và chân mày của anh cũng tràn ngập sự tươi sáng, dịu dàng. Nhìn Giang Toàn lúc này thật khác biệt, đáy mắt Lâm Quan đọng lại một chút ẩm ướt, đầu quả tim hắn chợt đau nhói. Lâm Quan vẫn cười, chỉ là cười rất nhẹ. Lâm Quan ở lại bệnh viện cùng Giang Toàn gần như cả một ngày, hắn thỉnh thoảng cũng nói chuyện với ba Giang, nhưng phần lớn thời gian đều lắng nghe Giang Toàn nói. Khi bệnh nhân ngủ thiếp đi, hắn và Giang Toàn cùng nhau trông chừng hoặc nhỏ giọng nói chuyện với Giang Toàn. Thời gian chầm chậm trôi đến chiều tối, Giang Toàn đút cho ba anh một ít cháo rồi ở lại một lúc nữa, anh mới chào tạm biệt ba anh. Trở về xe, bầu không khí của hai người có phần nặng nề. Lâm Quan nắm chặt tay Giang Toàn, suy nghĩ một lát rồi vẫn hỏi: "Bệnh của chú, có chữa được không?" Giang Toàn lắc đầu, giọng nói trầm thấp: "Bác sĩ nói rủi ro rất lớn, xác suất phẫu thuật thành công gần như bằng không." Lâm Quan im lặng, hắn nhìn Giang Toàn, định mở miệng lần nữa thì Giang Toàn đã nói trước. "Cứ vậy đi." Chỉ nghe Giang Toàn khẽ nói. Nhìn hàng mi rũ xuống của anh, Lâm Quan đưa tay ôm anh vào lòng. Giang Toàn tựa vào vai Lâm Quan, nhắm mắt lại. Khi Lâm Quan không để ý, một giọt nước mắt từ từ đọng lại dưới hàng mi dài thẳng của anh, rồi bất chợt rơi xuống. Sau tết nguyên đán, các lớp năm cuối cấp ba lại trở lại cuộc sống ôn tập căng thẳng như thường lệ. Nhịp độ học tập của khối 12 rất nhanh, thời gian cũng trôi đi cực kỳ mau chóng. Sau khi thi cuối kỳ xong, các giáo viên bộ môn giao bài tập, Giang Toàn thu dọn đồ đạc rồi lên lầu tìm Lâm Quan. Lâm Quan vẫn đang ở trên bục giảng giúp giáo viên bộ môn dặn dò. Hắn nói ngắn gọn vài câu rồi quay về chỗ ngồi để thu dọn đồ đạc. Chỗ ngồi của Lâm Quan ở giữa, Giang Toàn không tiện vào tìm nên chỉ đứng ở ngoài hành lang đợi. Lâm Quan vừa bước ra đã thấy Giang Toàn đang đút tay túi quần, dựa vào lan can đợi hắn. Chàng trai cao gầy, dù mặc áo phao trông cũng không hề nặng nề. Tóc anh đã dài hơn một chút, những sợi tóc mái lòa xòa hơi che đi đôi mắt trầm tĩnh của anh. Lúc này, anh lặng lẽ đứng dựa vào lan can, trông như nam chính lặng lẽ cô độc trong một bộ phim điện ảnh. "Ngoài này lạnh, sao không vào trong lớp?" Lâm Quan bước tới, hắn theo thói quen muốn ôm lấy Giang Toàn, nhưng nghĩ đến xung quanh vẫn còn người nên đành phải kiềm chế. "Không sao." Thấy Lâm Quan, Giang Toàn rút tay khỏi túi quần, đứng thẳng người. Lâm Quan đưa tay chạm vào tay Giang Toàn, nhiệt độ trên tay anh còn cao hơn cả hắn. Ở trường không tiện làm những hành động thân mật, Lâm Quan chỉ có thể bóp nhẹ tay Giang Toàn, sau đó buông ra, cùng Giang Toàn sóng vai đi xuống lầu. "Tóc dài rồi." Lâm Quan nghiêng mặt nhìn Giang Toàn, khẽ cười nói. "Để lúc nào có thời gian rồi cắt vậy." Giang Toàn vuốt tóc mái, vén những sợi tóc che mắt ra. "Lát nữa tôi dẫn cậu đi cắt." Lâm Quan nhìn thấy đã sắp ra khỏi cổng trường, đưa tay nắm lấy tay Giang Toàn. "Cắt xong rồi cũng tiện ăn tết." "...Được." Giang Toàn khẽ nắm chặt tay Lâm Quan, anh nhìn Lâm Quan: "Tôi muốn ở bên cạnh ba đêm giao thừa, mùng hai tết lại quay về tìm cậu được không?" Lâm Quan nhìn Giang Toàn, rất lâu sau hắn mới trả lời: "Được." Hắn vốn định giao thừa sẽ đưa Giang Toàn về nhà đón tết cùng mình, nhưng giờ cũng đành thôi. "Nếu cần tôi thì cứ gọi điện cho tôi nhé." Lâm Quan bổ sung thêm một câu. "Được." Lâm Quan bảo tài xế dừng xe ở một con phố, để ba lô gọn gàng trong xe, Lâm Quan dẫn Giang Toàn đến một tiệm cắt tóc. Trong tiệm rộng rãi và sáng sủa, cách bài trí đơn giản, ngoài các vị trí cắt tóc ra thì bên tường còn kê một bộ sofa thư giãn và một chiếc bàn đá trắng, xung quanh có vài chiếc ghế bọc da mềm với độ cao khác nhau, trong góc bày vài chậu cây xanh để trang trí. Mặc dù toàn bộ tiệm trông có vẻ rất đắt nhưng bên trong vẫn có vài người đang cắt tóc, xem ra kỹ thuật của tiệm này chắc là không tệ. Lâm Quan dẫn Giang Toàn vào tiệm, người thợ cắt tóc trẻ tuổi bên trong nhìn thấy Lâm Quan liền bước tới chào hỏi nhiệt tình. "Lâm thiếu gia, đã lâu không gặp, cậu đến cắt tóc à?" "Ừm, dẫn bạn đến." Người thợ cắt tóc nhìn thấy Giang Toàn bên cạnh Lâm Quan, mắt sáng rỡ cười nói: "Lâm thiếu gia không chỉ đẹp trai, mà bạn bè cũng tuấn tú thế này." Anh ta quan sát tổng thể mái tóc của Giang Toàn, rồi nói thêm: "Thật ra tóc của anh đẹp trai này không cần cắt đâu, bây giờ nhiều chàng trai thích kiểu tóc lửng lơ này, hơi che nửa mắt, trông ngầu ngầu lại có chút u sầu, nếu cắt cùng lắm chỉ là tỉa lại thôi." "Người bạn này của cậu điều kiện bản thân quá ưu việt rồi, kiểu tóc nào cũng cân được hết, ngay cả đầu trọc chắc cũng chống đỡ được." Thợ cắt tóc trẻ tuổi cứ nhìn Giang Toàn mà luyên thuyên không ngừng. Lâm Quan chỉ gật đầu, hắn nhìn Giang Toàn: "Cắt không?" "Cắt đi, dù sao cũng dài rồi." Giang Toàn nói. "Được. Chỉ cắt ngắn thôi hả, kiểu tóc không đổi?" "Ừm." "Cắt ngắn một chút cho cậu ấy thôi, Tưởng Phong." Lâm Quan nói với thợ cắt tóc. "Được. Chỉ cắt ngắn thôi sao? Khoảng đến vị trí nào?" Tưởng Phong dẫn hai người đến chỗ cắt tóc trống rồi ngồi xuống. Lâm Quan nhìn Giang Toàn. "Đến lông mày đi, để lộ lông mày ra." Giang Toàn trả lời. "Kiểu tóc ngắn tỉa mỏng đúng không?" Tưởng Phong quấn khăn choàng quanh cổ Giang Toàn, cầm kẹp tóc kẹp gọn gàng. "Ừm, đại khái là vậy." "Ok." Ngón tay người thợ cắt tóc linh hoạt cầm lấy kéo, bắt đầu công việc. Lâm Quan đứng một bên quan sát, Giang Toàn đối mắt với Lâm Quan qua gương. "Ây chà anh bạn, giờ tôi mới phát hiện lông mi cậu dài thật đấy, xương lông mày cũng rất đẹp, rất cân đối." Cắt được một lúc, Tưởng Phong vô tình nhìn thấy đôi mắt và lông mày của Giang Toàn, kinh ngạc thốt lên. "Ưm... cảm ơn." Bị khen đột ngột, Giang Toàn sững người một chút sau đó chỉ khẽ đáp lại. "Cậu có học cùng trường với Lâm Quan không? Hai người quen nhau thế nào? Tôi chưa thấy Lâm thiếu gia chủ động dẫn theo ai bên cạnh mình bao giờ." Giang Toàn chưa kịp mở lời, Lâm Quan bên cạnh đã tiếp lời. "Cùng trường. Cậu ấy đẹp trai nên tôi muốn ở cùng cậu ấy." Lâm Quan thấy Tưởng Phong có vẻ muốn trêu chọc Giang Toàn, liền nhàn nhạt mở lời: "Cậu ấy không thích nói chuyện lắm, Tưởng sư phụ muốn trò chuyện thì tìm tôi nhé." "Không thích nói chuyện ư? Mấy cậu trai trẻ bây giờ đều ngầu thế sao?" Tưởng Phong đổi sang chiếc kéo khác, nói. Lâm Quan khẽ cười: "Không ngầu sao hấp dẫn sự chú ý của cậu được." Lâm Quan vừa dứt lời, tay Tưởng Phong khẽ khựng lại, ánh mắt nghi ngờ dừng lại trên người Lâm Quan một lúc sau đó tay lại tiếp tục công việc. "Lâm thiếu gia, tôi thấy hôm nay cậu có hỏi có đáp thế, ngày xưa tôi nói mười câu cậu mới đáp một câu thôi." Nói xong, Tưởng Phong nhếch môi, ánh mắt trêu chọc nhìn Lâm Quan: "Cậu ấy rất đặc biệt với cậu nhỉ?" Lâm Quan không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn chỉ cười rồi hất cằm, nhắc Tưởng Phong chú ý đến cây kéo. Tưởng Phong bất đắc dĩ gật đầu nói "Biết rồi". Sau đó anh ta cũng không nói chuyện với Giang Toàn nữa, chỉ chuyên tâm cắt tóc cho Giang Toàn. Thợ cắt tóc tay nghề nhanh nhẹn, kỹ thuật lại tốt, chỉ hơn mười phút anh ta đã tháo khăn choàng cho Giang Toàn. "Thế nào, có vừa ý không?" Tưởng Phong nhìn Giang Toàn trong gương, cười hỏi. "Ừm, cảm ơn." Trong gương, kiểu tóc của anh gọn gàng, thanh thoát, hàng lông mày đen lộ ra trông rất tuấn tú và sắc sảo, khí chất mạnh mẽ tràn đầy sức sống cũng nhờ đó mà bừng sáng. Giang Toàn đứng dậy, vô thức nhìn sang Lâm Quan. "Đẹp lắm." Lâm Quan xòe ngón tay vuốt nhẹ sau eo của Giang Toàn, khẽ cười nói. "Thiếu niên u sầu chốc lát biến thành nam sinh trung học tràn đầy sức sống." Tưởng Phong dọn dẹp đồ đạc, nói ở bên cạnh. "Tiền đã chuyển khoản rồi." Lâm Quan lắc điện thoại về phía Tưởng Phong. "Ok, cảm ơn Lâm thiếu gia đã ghé thăm, lần sau lại đến nhé." Lâm Quan khẽ cười gật đầu, dẫn Giang Toàn rời đi. Trở về xe, Lâm Quan liếc nhìn tài xế, sau đó lợi dụng lúc tài xế không chú ý, hắn nghiêng đầu ấn nhẹ môi vào khóe môi Giang Toàn. Giang Toàn khựng lại, ngước mắt nhìn tài xế phía trước, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Quan. Lâm Quan cười rồi bóp nhẹ lòng bàn tay Giang Toàn. Giang Toàn muốn đáp lại điều gì đó, nhưng vì tài xế đang ở phía trước nên anh đành thôi. Đêm trước giao thừa, Lâm Quan không còn ngồi trước máy tính nữa. Gần mười một giờ, trong phòng ngủ ánh đèn ấm áp dịu nhẹ, Lâm Quan ôm Giang Toàn ngồi trên đầu giường đọc sách. Trong căn phòng yên tĩnh và ấm cúng, thỉnh thoảng vang lên những tiếng trao đổi nhỏ nhẹ của hai người. Mười một giờ rưỡi, điện thoại của Lâm Quan reo lên. Lâm Quan cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, bật loa ngoài rồi nghe máy. [Anh ơi, mai là giao thừa rồi, khi nào anh về vậy?] [Ba cứ ở bên cạnh em lải nhải, e sắp chết luôn rồi.] [Ba cứ luôn nói bóng nói gió anh bên cạnh em, đại ý là nói anh ở ngoài nuôi người đến mức mê muội tâm trí, không thèm về nhà nữa..."] [Anh Toàn không về nhà ăn tết sao?] Điện thoại vừa kết nối, miệng của Lâm An bên kia đã líu lo như súng liên thanh. "Mai về." Lâm Quan nhàn nhạt trả lời, "Anh Toàn về nhà ăn tết, anh bảo anh ấy ở lại chơi với anh thêm mấy ngày. Em hỏi anh ấy có chuyện gì không?" Lâm An ở đầu dây bên kia cảm thấy mình bị chọc tức, nhưng lại không tìm thấy bằng chứng. [Ồ, không có gì...] Lâm An bên kia im lặng một lúc, Lâm Quan nói tiếp: "Còn chuyện gì nữa không? Không có thì cúp máy đây." [Ồ, không có...] Lâm An còn chưa nói hết câu, Lâm Quan đã giơ tay cúp điện thoại. "Ba cậu biết chuyện của chúng ta sao?" Giang Toàn nghiêng đầu nhìn Lâm Quan. "Biết, nhưng không sao đâu." Lâm Quan nói xong, cụp mắt thuận thế áp lên bờ môi đầy đặn của Giang Toàn. Giang Toàn khẽ nghiêng đầu: "Ba cậu có nói gì cậu không?" "Có nói, nhưng cậu không cần để tâm." Lâm Quan chuyển sang hôn cổ Giang Toàn, khẽ nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa hết mọi chuyện." "Được." Cảm giác mềm mại nơi bên cổ khiến da thịt Giang Toàn tê rần, hơi thở cũng loạn đi mấy phần. "Giao thừa, mùng một, hai ngày không được gặp cậu." Lâm Quan cắn nhẹ dái tai Giang Toàn, khẽ nói. Sau đó Lâm Quan đặt quyển sách trên tay sang một bên, tay hắn ôm eo Giang Toàn từ từ siết chặt lại, nhắm mắt trượt theo dái tai Giang Toàn mà hôn xuống. Giang Toàn bị hôn đến mức nhiệt độ cơ thể tăng cao, toàn thân nóng bừng. Chạm vào nhiệt độ nóng bỏng trên người Giang Toàn, tay Lâm Quan từ từ di chuyển lên trên dọc theo eo Giang Toàn... Rất lâu sau, Giang Toàn xoay người lại, đôi mắt ngập nước nhìn Lâm Quan, vén vạt áo lên. "Bù đắp." Lời nói trầm khàn của anh vừa dứt, đã bị Lâm Quan ấn gáy cúi đầu xuống mà hôn. ............. Không biết đã bao lâu trôi qua, Lâm Quan vươn tay lấy cốc nước trên tủ uống một ngụm rồi rút mấy tờ khăn giấy lau tay rồi lại cẩn thận lau giúp Giang Toàn, sau đó mới kéo chăn đắp cho anh. Phòng đã bật điều hòa nên Lâm Quan không vội mặc quần áo. Hắn chống một tay bên má Giang Toàn. Do miệng vẫn còn mùi vị, Lâm Quan không hôn Giang Toàn mà chỉ cúi đầu nhìn Giang Toàn vẫn chưa hoàn hồn. Quá trình kéo dài hơi lâu, môi Lâm Quan hơi rách, nhưng may mắn là cảm giác của Giang Toàn có vẻ vẫn ổn. Hàng mi Giang Toàn còn vương giọt lệ khẽ run rẩy, một lúc lâu sau, anh hơi mở mí mắt, đối diện với ánh mắt của Lâm Quan. "Thoải mái không?" Lâm Quan cúi đầu, bàn tay còn lại vuốt đi giọt lệ trên hàng mi Giang Toàn, khẽ cười hỏi. Giang Toàn sững người một chút, sau khi phản ứng lại, anh nhắm mắt nghiêng đầu vùi mặt vào bàn tay của Lâm Quan bên cạnh, khàn giọng "ừm" một tiếng. Nhìn vành tai đỏ ửng của Giang Toàn, Lâm Quan khẽ cười. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai bên tai amh, thấp giọng nói: "Tôi vào phòng vệ sinh một lát." Sau đó, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên sàn. Trong lúc Lâm Quan đang tắm, Giang Toàn bước vào, cầm lấy bàn chải đánh răng, nặn kem và cũng bắt đầu đánh răng. "Ngày mai không cần đưa tôi qua đó đâu." Rửa mặt xong, Giang Toàn nói. Hành động trong tay Lâm Quan khựng lại một chút, sau đó hắn đáp: "Được." "Có chuyện gì thì nhắn tin hoặc gọi điện cho tôinhé, tôi chờ cậu." Lâm Quan nói thêm. "Ừm." Nhưng cuối cùng Lâm Quan đã không đợi được Giang Toàn, mà lại đợi được tin nhắn anh sẽ về muộn vài ngày, và rồi vài ngày sau đó là câu nói cuối cùng: "Đến đây thôi."_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me