TruyenFull.Me

[XONG] [ĐM/EDIT] TỪ KHI CẬU ẤY BÀY TỎ - FY16

Chương 12

MochiThieuGia

_

Bốn tháng học kỳ hai lớp mười hai, Giang Toàn ngoài việc học ở trường còn phải đi làm, lại phải dành thời gian nghe Lâm Quan bổ túc kiến thức. Ban ngày phải tập trung cao độ ở trường, buổi tối phải đi làm, Giang Toàn mệt đến mức gần như vừa tắm xong là đặt lưng xuống giường ngủ ngay.

Ngoài thời gian học ở trường, Lâm Quan gần như dành tất cả thời gian để ở bên Giang Toàn. Nhìn Giang Toàn ngày nào cũng mệt mỏi, lòng Lâm Quan đau xót vô cùng. Hắn đã khuyên Giang Toàn tạm thời nghỉ việc làm thêm nhưng Giang Toàn nói không sao. Vì chuyện này, Lâm Quan lại vài lần đề nghị có thể giúp Giang Toàn trả nợ trước, sau này khi Giang Toàn có tiền thì trả lại cho hắn. Tuy nhiên, Giang Toàn đều từ chối, có vài lần hai người thậm chí suýt cãi nhau vì những chuyện này.

Khi nghe Giang Toàn giải thích nguyên nhân sâu xa là vì anh lo lắng không có đủ tự tin để đi cùng hắn mãi mãi, nên mới không muốn nợ hắn, lòng Lâm Quan chợt lạnh. Hắn biết Giang Toàn không thích những thứ mơ hồ khó nắm bắt, nhưng hắn không ngờ Giang Toàn lại thực tế đến mức không đặt nhiều hy vọng vào mối quan hệ của hai người. Giang Toàn đã tự tạo cho mình đường lui, Lâm Quan thừa nhận điều này quả thật là đúng đắn, nhưng khi nghe những lời đó của Giang Toàn thì hắn chỉ muốn cắt đứt đường lui của anh.

Lần đầu tiên đến thật đột ngột và điên cuồng. Ban đầu mọi chuyện còn ổn, về sau Giang Toàn dần dần không chịu nổi, anh nhiều lần muốn thoát ra khỏi người Lâm Quan nhưng lần nào cũng bị Lâm Quan giữ chặt lại.

Mắt Giang Toàn sưng đỏ vì ngâm trong nước mắt, nốt ruồi son nhỏ trên bọng mắt rung lên theo từng cử động của Lâm Quan, khiến anh trông vừa gợi cảm lại vừa đáng thương. Toàn thân Giang Toàn không có một chỗ nào lành lặn trắng trẻo, khắp nơi là những dấu vết lớn nhỏ, cùng với những vết bẩn trắng sữa khác. Lại một lần nữa được đưa lên đỉnh, Giang Toàn kiệt sức nhắm mắt lại, ý thức nhanh chóng chìm xuống.

Khi Giang Toàn sắp ngất đi, Lâm Quan vuốt những sợi tóc ướt trên trán, cúi xuống nhẹ nhàng cắn nhẹ vành tai Giang Toàn. Giọng hắn khàn khàn và trầm thấp, cực kỳ dịu dàng lại vừa ẩn chứa sự điên cuồng thì thầm bên tai Giang Toàn: "Giang Toàn, tôi làm những điều này với cậu chưa bao giờ chỉ để chơi đùa đâu..."

"Còn ba năm nữa, đến năm hai mươi hai tuổi thì kết hôn với tôi nhé..."

Giọng Lâm Quan tựa như có tiếng vọng, mờ ảo và xa xăm vọng vào tâm trí Giang Toàn. Giang Toàn cố gắng giữ lấy chút ý thức yếu ớt cuối cùng, khẽ khàng đáp lại một tiếng "Được". Nếu không phải vì mệt quá mà thiếp đi, Giang Toàn hẳn là đã bị Lâm Quan giữ lại và tiếp tục thêm vài lần nữa vì câu "Được" đó của anh.

Ngày hôm sau, Giang Toàn tỉnh dậy thì bị sốt. Cảm giác mạnh mẽ từ tối qua vẫn chưa tan hết, hiện tại Giang Toàn sốt đến mức toàn thân vô lực, đầu óc mơ hồ.

Thấy Giang Toàn mơ màng khó chịu nằm trên giường, Lâm Quan hiếm khi nào lại hoảng hốt đến vậy. Hắn xin nghỉ cho cả mình và Giang Toàn, rồi mời bác sĩ vẫn thường xuyên liên lạc với gia đình họ đến khám.

Bác sĩ khám xong cho Giang Toàn, rồi hỏi Lâm Quan xem gần đây Giang Toàn có làm việc gì quá sức hay không. Lâm Quan trả lời, ngừng lại một chút rồi cũng nhắc đến chuyện tối qua. Nghe Lâm Quan kể, vị bác sĩ vốn dĩ luôn hòa nhã trước mặt Lâm Quan lần đầu tiên nhíu mày trách cứ Lâm Quan. Ông vừa kê đơn thuốc cho Giang Toàn, vừa "càu nhàu lải nhải" một cách tế nhị trách móc Lâm Quan. Đại ý là Giang Toàn ngày thường đã quá mệt mỏi rồi, Lâm Quan còn kéo anh làm những chuyện đó, còn làm đến khuya như vậy, cơ thể không suy sụp mới là lạ.

Lâm Quan đứng một bên, bác sĩ nói một câu là hắn gật đầu một lần.

Đưa bác sĩ ra khỏi cửa, Lâm Quan quay lại phòng ngủ. Giang Toàn nằm trên giường, đắp chăn, chỉ để lộ đôi mắt hơi sưng húp trông không có chút sức sống nào. Thấy Lâm Quan bước vào, anh dùng chút sức lực vươn tay về phía Lâm Quan. Cánh tay và ngón tay vốn trắng lạnh của Giang Toàn đầy rẫy những vết tích lớn nhỏ, hệt như thể vừa trải qua một trận dày vò dữ dội, và thực tế đúng là như vậy. Lâm Quan bước tới nắm lấy tay Giang Toàn, sau đó kéo chăn ra rồi cũng nằm lên. Ôm Giang Toàn vào lòng, giọng Lâm Quan nhẹ nhàng dỗ dành anh ngủ. Giang Toàn sốt đến kiệt sức, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Những vết tích trên người Giang Toàn mấy ngày liên tiếp vẫn chưa biến mất, may mắn là thời tiết vẫn còn đủ lạnh để mặc áo khoác và áo hoodie, anh vẫn có thể che đi. Vì Giang Toàn bị sốt nên Lâm Quan sau đó không dám động vào Giang Toàn nữa, hắn sợ Giang Toàn lại đổ bệnh.

Sau khi làm chuyện thân mật, Lâm Quan dường như cực kỳ thích bám dính Giang Toàn. Bình thường Lâm Quan giảng bài cho Giang Toàn rất nghiêm túc, nhưng bây giờ giảng giảng một hồi là hắn luôn vô thức nhìn chằm chằm Giang Toàn. Khi ở trường thì còn đỡ, hắn nhận ra sẽ ấn nhẹ các khớp ngón tay để xua đi ý nghĩ đó. Khi ở nhà, lúc Giang Toàn vô tình quay đầu nhìn hắn, nếu hắn nhịn được thì sẽ chuyển tầm mắt, nếu không nhịn được thì sẽ giật lấy cây bút trên tay Giang Toàn, vừa hôn vừa bế anh đi về phía giường.

Giang Toàn ban đầu còn chiều theo Lâm Quan, nhưng anh phát hiện mỗi lần làm xong hôm sau đều mệt đến mức không thể đi học, Giang Toàn liền bảo Lâm Quan kiềm chế một chút. Lâm Quan đương nhiên không nỡ làm Giang Toàn mệt mỏi, nên dù có không nhịn được nữa thì hắn cũng chỉ đành nhịn.

Ngày tháng cứ thế tuần hoàn trôi qua, các kỳ kiểm tra lớn nhỏ, thi định kỳ, thi thử ở trường cũng lũ lượt kéo đến. Tâm trạng lo lắng và bồn chồn của học sinh cũng theo đó đạt đến đỉnh điểm, trừ Lâm Quan ra.

Lâm Quan vốn có cơ hội được tuyển thẳng, nhưng hắn đã từ chối. Tất cả các giáo viên đều cảm thấy bối rối về điều này, họ lần lượt tìm Lâm Quan nói chuyện. Lời lẽ mềm mỏng cứng rắn đủ cả và các câu hỏi vòng vo đều được hỏi hết, nhưng đều bị Lâm Quan khéo léo né tránh, câu trả lời nhận được luôn là Lâm Quan muốn ở lại trường cùng họ đến khi tốt nghiệp.

Những lời này khiến các giáo viên rất cảm động, nhưng sau khi xúc động qua đi thì vẫn có vài giáo viên cảm thấy khó hiểu. Quan sát một thời gian, họ phát hiện ra Lâm Quan thường xuyên xuống lầu tìm một bạn học lớp hai mươi hai. Các giáo viên lớp một cùng với các giáo viên lớp hai mươi hai từ những câu trả lời của Giang Toàn đã đoán ra đại khái sự việc.

Các giáo viên đoán Lâm Quan sẽ yêu đương, nhưng không ngờ hắn lại hẹn hò với con trai. Trường học cấm yêu đương nhưng quản lý không chặt, sự xuất sắc của Lâm Quan cũng luôn được các giáo viên nhìn thấy nên dù Lâm Quan có chuyện tình cảm, miễn là không ảnh hưởng đến việc học thì họ đều sẽ chọn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng, dù hiện tại hôn nhân đồng giới đã được đưa vào luật và cũng thỉnh thoảng gặp phải trường hợp con trai và con trai ở bên nhau, nhưng việc Lâm Quan hẹn hò với nam sinh, các giáo viên đều cảm thấy không nên, đặc biệt là sau khi biết thành tích của Giang Toàn không mấy tốt, họ càng cảm thấy tiếc nuối hơn.

Giáo viên chủ nhiệm cho rằng Lâm Quan hẹn hò với nam sinh trách nhiệm lớn là nằm ở mình. Vì vậy ông lại tìm Lâm Quan, trong lúc các giáo viên bộ môn đều có mặt, bắt đầu khuyên nhủ học trò cưng của mình. Các giáo viên bộ môn cũng hỗ trợ bên cạnh.

Khi cụm từ "tình cảm mơ hồ tuổi dậy thì" thốt ra từ miệng giáo viên chủ nhiệm, Lâm Quan biết ngay các giáo viên lần này tìm hắn để làm gì. Hắn không vội đáp lại, chỉ đứng trong văn phòng giáo viên lặng lẽ lắng nghe những lời các giáo viên nói.

"...Mỗi độ tuổi làm tốt việc của độ tuổi đó, bây giờ làm tốt việc trước mắt là quan trọng nhất, hơn nữa tương lai sẽ có người xuất sắc hơn đợi em."

"Đúng vậy Lâm Quan à, điều kiện của em tốt biết bao, sau này sẽ có người tốt hơn nữa, tìm một người chí hướng hợp nhau, sau này cuộc sống cũng sẽ hòa thuận và nhẹ nhàng hơn."

"Trước tiên hãy học thật tốt, cơ hội tuyển thẳng vào đại học J rất hiếm có đấy."

.........

"Em nghĩ sao?"

Lâm Quan từ đầu đến cuối không chen vào một câu nào. Đến khi câu hỏi cuối cùng của giáo viên chủ nhiệm kết thúc, hắn cười nhẹ nhàng lễ phép mở lời: "Em rất cảm ơn sự dạy dỗ của các thầy cô, em đương nhiên biết điều gì là quan trọng nhất bây giờ nên em đã làm tốt tất cả những gì em nên làm."

"Từ việc học tập các môn học cho đến các hoạt động tập thể em đều đã cố gắng hết sức mình để đạt được kết quả tốt nhất, và cũng đã nhận được sự công nhận của các thầy cô. Đương nhiên em cũng không vì thế mà dậm chân tại chỗ, em vẫn đang tiếp tục giữ vững tinh thần cầu tiến, điểm này các thầy cô có thể yên tâm."

"Cơ hội tuyển thẳng vào đại học J quả thật rất hiếm có, nhưng em cho rằng việc thi đỗ vào đó qua kỳ thi đại học cũng không khác biệt mấy so với việc được tuyển thẳng, dù sao cũng là cùng một trường, giai đoạn sau chỉ là vấn đề học có chăm chỉ hay không thôi."

Khi nói đến đoạn sau, giọng Lâm Quan rõ ràng trở nên dịu dàng hơn.

"Hơn nữa, đại học J chỉ là một phần trong mục tiêu của em, là một phần của tương lai, còn toàn bộ tương lai của em vẫn ở đây. Em đã làm tốt việc quan trọng nhất ở độ tuổi này, em cũng muốn ở bên người quan trọng nhất mà em gặp được ở độ tuổi này."

"Hiện tại và tương lai đều có rất nhiều người ưu tú, nhưng điều em quan tâm không phải là người này có xuất sắc hay không, điều em quan tâm chỉ là người này có phải là cậu ấy hay không."

"Em đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ của một học sinh và một lớp trưởng, em cũng muốn làm tốt tất cả những gì một người yêu nên làm, bất kể cậu ấy có bận tâm hay không thì em vẫn cam tâm tình nguyện, vô cùng vui lòng."

"Em có chừng mực, cậu ấy sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em. Vì vậy, mong các thầy cô thông cảm cho."

Những lời của Lâm Quan khiến cả văn phòng lặng ngắt như tờ. Trừ những lúc phát biểu trước toàn thể giáo viên và học sinh ra thì đây là lần đầu tiên các giáo viên nghe Lâm Quan nói nhiều như vậy. Họ nhất thời không biết nói gì để tiếp tục khuyên nhủ Lâm Quan nữa, chỉ nhìn nhau. Thấy sắp đến giờ vào lớp, giáo viên chủ nhiệm cuối cùng vẫn khẽ nhíu mày gật đầu, cho phép Lâm Quan về lớp trước.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp, cao gầy của học trò, giáo viên chủ nhiệm đau đầu thở dài. Dường như nghĩ đến điều gì đó, ông lục tìm danh bạ điện thoại phụ huynh, tìm thấy số điện thoại của người giám hộ mà Lâm Quan để lại rồi gọi đi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giáo viên chủ nhiệm chào hỏi xong liền uyển chuyển nhắc đến chuyện của Lâm Quan. Tuy nhiên, đối phương không hề ngạc nhiên, chỉ đơn giản nói một câu: "Lâm Quan đã nói với tôi rồi, tôi sẽ không can thiệp." Giáo viên chủ nhiệm sững người, cuối cùng chỉ có thể nói đã biết, rồi lịch sự cúp máy.

Đến cả phụ huynh của Lâm Quan còn không nói gì, giáo viên chủ nhiệm cũng không tiện làm gì thêm.

Giang Toàn cũng bị giáo viên chủ nhiệm của mình gọi đi nói chuyện, tình hình của anh cũng không khá hơn Lâm Quan là bao.

Giáo viên chủ nhiệm của Giang Toàn nói về hoàn cảnh gia đình của anh, nói về tình hình học tập và cuộc sống của anh rồi lại nói về điều kiện của Lâm Quan, cuối cùng cũng lắc đầu nói rằng họ còn quá trẻ, việc ở bên nhau chỉ là bốc đồng mà thôi.

Giáo viên chủ nhiệm một bên tận tình khuyên bảo, Giang Toàn một bên nhớ lại từng hình ảnh khi ở bên Lâm Quan, cùng với những lời Lâm Quan đã nói với anh đêm hôm đó.

Giang Toàn là người chú trọng thực tế, đối với tương lai anh sẽ không ảo tưởng quá nhiều. Nhưng đối với lời hứa của Lâm Quan, Giang Toàn muốn cùng đối phương thực hiện.

Giáo viên chủ nhiệm không biết đã nói xong từ lúc nào, ông uống một ngụm trà, nhìn Giang Toàn đang xuất thần còn tưởng rằng Giang Toàn đã nghe lọt tai lời mình nói.

"Các em có quá nhiều khác biệt, nhiều sở thích cũng sẽ không giống nhau, rất khó để đi đường dài." Lời nói lần nữa của giáo viên chủ nhiệm kéo Giang Toàn về với thực tại.

Giang Toàn hoàn hồn, những đoạn đoạn phát biểu dài mà giáo viên chủ nhiệm nói, anh chỉ nghe được câu vừa rồi của đối phương. Giang Toàn khựng lại một chút, sau đó ánh mắt đối diện với giáo viên chủ nhiệm, giọng nói trầm ấm đầy kiên định: "Cảm ơn thầy đã quan tâm, nhưng em vẫn muốn thử với cậu ấy. Hơn nữa, bất kể có lâu dài hay không, hiện tại em chỉ muốn cùng cậu ấy sống tốt mỗi ngày."

"Sẽ không ảnh hưởng đến những thứ khác đâu, thầy cứ yên tâm."

Giáo viên chủ nhiệm biết mình không thể thay đổi suy nghĩ của Giang Toàn, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Giang Toàn và Lâm Quan vẫn tiếp tục hẹn hò một cách gần như không ai biết.

Hơn một trăm hai mươi ngày trôi qua như dòng nước xiết, nhanh chóng và vội vã, ngày thi đại học rất nhanh đã đến gần. Buổi tối, Lâm Quan không còn giảng bài cho Giang Toàn nữa, chỉ ôm anh đi ngủ sớm.

Hai ngày thi đại học chớp mắt đã trôi qua, kết thúc môn thi cuối cùng, các học sinh lớp 12 bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng hoặc nặng nề hoặc như được giải thoát. Ba năm cấp ba với biết bao niềm vui và căng thẳng, đến khi dấu chấm cuối cùng được viết xuống, tấm màn sân khấu cuộc đời học sinh cũng khẽ khàng khép lại.

Mùa hè năm lớp 12, là giai đoạn kết thúc và cũng là khởi đầu trong đời mỗi người. Quãng ngày học hành máy móc đã qua đi, những điều mới mẻ, những chân trời mới sắp mở ra.

Gần như từ cái ngày dọn đồ về nhà, Giang Toàn đã chẳng còn xuống giường được nữa. Ăn cơm, tắm rửa, đi vệ sinh đều do một tay Lâm Quan lo liệu. Ngoài thời gian Lâm Quan bận việc công ty là có thể ngủ một chút thì còn lại bất kể ngày hay đêm, Giang Toàn đều không ngủ được. Anh cứ ngất đi rồi tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại ngất đi, trên người chưa bao giờ được sạch sẽ, khô ráo.

Vì Giang Toàn và Lâm Quan đã chuyển về căn hộ sống, nên cả căn nhà không có ai quấy rầy họ.

Sau năm ngày liên tiếp sống không phân biệt ngày đêm trôi qua, Giang Toàn lại sốt. Lâm Quan đành phải dừng lại, vội vàng dọn dẹp phòng rồi một lần nữa mời bác sĩ đến. Nghe Lâm Quan kể lại, bác sĩ vẫn cằn nhằn trách mắng Lâm Quan, chỉ là lần này không còn tế nhị nữa. Tiếc là Giang Toàn đã ngủ thiếp đi, nếu không bác sĩ còn phải dặn dò Giang Toàn không được quá chiều Lâm Quan.

Giang Toàn lần này sốt ngắt quãng hai ngày. Khi ý thức tỉnh táo trở lại, điều đầu tiên anh nghĩ đến là mình đã không đi làm chín ngày rồi. Dù Lâm Quan nói đã xin nghỉ giúp anh nhưng Giang Toàn vẫn có chút không yên tâm, dù sao số ngày nghỉ cũng quá nhiều.

Và khi liên hệ với quản lý cửa hàng thì Giang Toàn lại nhận được lời hỏi thăm quan tâm từ quản lý. Hóa ra Lâm Quan đã xin cho anh một kỳ nghỉ ốm dài hạn, anh vẫn có thể đi làm lại, chỉ là lương tháng này sẽ bị khấu trừ đi một phần theo hợp đồng. Giang Toàn thở phào nhẹ nhõm.

Vì Giang Toàn phải đi làm, cộng thêm lo lắng Giang Toàn lại sốt nên Lâm Quan đã kiềm chế hơn một chút. Nhưng Giang Toàn gần như chiều chuộng hắn một cách vô điều kiện, thậm chí hắn muốn gì được nấy, Lâm Quan muốn kiềm chế cũng chỉ là nghĩ trong đầu thôi.

Thế nên, Giang Toàn từ việc cùng Lâm Quan không phân biệt ngày đêm, giờ đã chuyển sang ban ngày cùng Lâm Quan, buổi tối đi làm.

Nhìn Giang Toàn lại trở về trạng thái mệt mỏi đến mức vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay như trước đây, Lâm Quan cuối cùng cũng không nỡ dày vò Giang Toàn thường xuyên nữa.

Đến ngày tra điểm thi đại học, Lâm Quan tra điểm của mình trước. Giang Toàn được Lâm Quan ôm trong lòng, anh căng thẳng đến mức vô thức nắm chặt tay Lâm Quan. Lâm Quan chỉ cười, hắn dùng một tay nhập số căn cước công dân và mật khẩu, sau đó ngón tay dứt khoát nhấp vào nút tra cứu.

Khi nhìn thấy điểm số của Lâm Quan bị che đi, Giang Toàn hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn Lâm Quan. Nhưng trên mặt Lâm Quan không có bất kỳ biểu cảm ngạc nhiên nào, hắn cúi đầu, khẽ cười hôn nhẹ Giang Toàn.

Tra đến điểm của Giang Toàn, Lâm Quan lại có chút để tâm. Hắn thành thạo nhập thông tin của Giang Toàn, đầu ngón tay khựng lại một chút rồi cuối cùng vẫn nhấp vào nút tra cứu.

Lâm Quan đặt chuột xuống, ôm chặt Giang Toàn, ánh mắt dán chặt vào màn hình vẫn đang tải. So với khi nãy, mặt Giang Toàn lúc này không có biểu cảm gì, thậm chí không hề căng thẳng.

Điểm của Giang Toàn hiện ra, khoảnh khắc nhìn thấy tổng điểm, dây thần kinh căng thẳng của Lâm Quan lập tức giãn ra, Giang Toàn đã thi được điểm cao hơn nhiều so với dự đoán của hắn.

Lâm Quan xuống phần điền nguyện vọng. Điền xong nguyện vọng của mình, hắn lại xem Giang Toàn điền. Giang Toàn điền có vẻ tùy tiện, anh dựa vào điểm số của bản thân, điền tất cả các trường tương đối tốt ở khu vực miền Trung.

Nhìn Giang Toàn điền xong nguyện vọng cuối cùng, Lâm Quan ôm chặt Giang Toàn, im lặng một lúc rồi hắn khẽ mở lời: "Học phí để tôi giúp cậu đóng nhé, được không? Đừng từ chối tôi nữa, Giang Toàn."

Giang Toàn rất lâu không đáp lại. Đúng lúc Lâm Quan tưởng Giang Toàn sẽ lại từ chối hắn, Giang Toàn nói "Được".

Lâm Quan phản ứng lại, lập tức ấn Giang Toàn ngã xuống giường.

_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me