Xong Nhung Nam Thang Ay Ta An Com Mem
Hai người đàn ông đi vào, trên tay cầm theo một tờ danh sách, trên đó ghi các ký hiệu tương ứng với số thứ tự trên từng chiếc giường.
Một người trong số họ kiểm tra lần lượt theo danh sách, vừa nhìn thiết bị bên cạnh Sở Văn Lâm vừa gọi:
“Ê, cậu nhìn chỗ này xem, số liệu này hình như hơi lạ.”
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Người kia lại gần, nhìn vào thiết bị:
“Ừm, đúng là hơi kỳ thật. A10 à? Số liệu của hắn từ đầu đã chẳng giống người bình thường, nhất là sau khi gặp... ‘kẻ điên’.”
Kẻ điên?
Sở Văn Lâm đang giả vờ ngủ say trong trạng thái “ngủ đông”, nhưng khi nghe thấy hai chữ đó thì khẽ chau mày, trong lòng bỗng thấy khó hiểu.
“Hoặc cũng có thể do máy móc hỏng rồi.” Người nọ vỗ nhẹ vào cái máy tính bên cạnh, nói tiếp: “Thực nghiệm thể này được đưa vào đây từ rất sớm, thiết bị cũng không còn mới.”
Người đồng nghiệp ghi chép gì đó lên tờ danh sách rồi bảo: “Thế thì cứ ghi chú vào, nhờ người đến kiểm tra lại sau.”
“Rồi rồi, không vấn đề gì lớn thì đi nhanh thôi, còn phải họp nữa.”
“Hôm nay có chuyện gì mà gọi hết người ở phòng thực nghiệm đi vậy? Không theo dõi số liệu thực nghiệm à?”
“Ai mà biết, nghe bảo số liệu đã gần đủ, còn sau đó viện trưởng định làm gì thì không rõ...”
Nói xong, hai người lần lượt rời đi, để lại một mình Sở Văn Lâm như rơi vào làn sương mù đặc quánh.
Lời của họ rõ ràng có liên quan tới y, nhưng y lại hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì.
May thay, ở thế giới trước, Sở Văn Lâm từng bị một tên trộm bắt cóc và học được kha khá kỹ thuật từ y.
Y giơ hai tay lên, trong đó cầm tấm thẻ công tác mà một người lúc nãy để trong túi. Trên thẻ có cả chip mở cửa.
Nếu không biết chuyện gì đang xảy ra, thì y tự đi tìm câu trả lời vậy.
Sở Văn Lâm mang theo thẻ công tác, rời khỏi căn phòng rộng lớn nhưng khiến người ta rợn tóc gáy này.
Bên ngoài có nhiều căn phòng khác. Y liếc nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người mình, cảm thấy hơi chướng mắt. Tìm đại một phòng, y lục được một chiếc áo blouse trắng, mặc vào rồi tiếp tục lần mò đi sâu hơn.
Thực ra cũng chẳng phải đi lâu, chỉ quẹo một góc là thấy ngay một cánh cửa lớn. Không giống các phòng khác có thể mở trực tiếp, cánh cửa này có một bảng điều khiển điện tử ở giữa, trên màn hình hiển thị rõ ràng: “Quét thẻ để vào.”
Sở Văn Lâm đưa thẻ công tác lên quét thử. Nhưng ngay lập tức, màn hình hiện ra dòng chữ: “Xác minh khuôn mặt”. Y vội vàng rụt tay lại, suýt chút nữa thì lộ.
Y nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, âm thầm nghiến răng. Trong đó rất có thể có thứ y cần tìm, nhưng lúc này lại không thể vào được.
Đang do dự tìm đường khác thì một nam sinh trẻ đi tới, có vẻ ngại ngùng phất tay chào y một cái.
Sở Văn Lâm lập tức cúi đầu, đáp nhỏ một tiếng, định tìm cách rời đi. Không ngờ, cậu nam sinh đó lại trực tiếp đặt tay lên bảng điều khiển, mở cửa ra.
Sở Văn Lâm sững người, rồi quyết định đi theo vào bên trong.
Nam sinh kia cũng không nhìn thẳng vào mắt y, chỉ nói: “Xin lỗi, tôi mới tới nên không nhớ rõ hết người ở đây.”
Nghe vậy, Sở Văn Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn lên những màn hình treo lơ lửng trên không, y lập tức sững sờ — trên đó là hình ảnh từ các thế giới khác nhau, mỗi màn hình đều đi theo một người.
Nam sinh ngồi cắt các khung hình trên màn hình, cảm thấy bầu không khí im ắng có chút gượng gạo. Cậu liếc nhìn thẻ công tác của Sở Văn Lâm, biết được thân phận của y, liền mở lời:
“Thực nghiệm thể của anh... hoàn thành rồi à?”
Sở Văn Lâm không biết phải trả lời thế nào nên dứt khoát im lặng. Nam sinh lúng túng mím môi, cũng không nói thêm gì.
Lúc này, máy tính cạnh đó đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo nho nhỏ. Nam sinh liếc sang, vẻ mặt hoang mang quay sang nhìn Sở Văn Lâm. Cậu mới tới, nào biết phải xử lý chuyện gì?
Nhưng đầu óc của Sở Văn Lâm lúc này đang rối như tơ vò, không rảnh mà để ý cậu ta.
Nam sinh đành phải ngồi xuống kiểm tra.
“Ơ? A10?”
Nghe thấy ký hiệu quen thuộc, Sở Văn Lâm ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức bị màn hình phía trước hút chặt.
Trên màn hình đang chiếu không gian thuộc về thế giới của y – không thể nào nhầm được.
Nam sinh nhấn nút, bức tường sau màn hình lập tức chuyển sang trạng thái trong suốt như pha lê, phía sau là nơi đang đặt các thực nghiệm thể. Nhưng vị trí của A10 thì... trống không.
“Thực nghiệm thể biến mất rồi?!” Nam sinh trợn tròn mắt, đang định cầm máy liên lạc báo cho người phụ trách thì đột nhiên bị người bịt miệng từ phía sau.
Cậu ta hoảng sợ nhìn lại, thấy Sở Văn Lâm, trong mắt đầy nghi ngờ, kinh hãi và sợ hãi.
Sở Văn Lâm giữ chặt cậu ta bằng một tay, tay kia nhanh chóng lướt qua từng thư mục trên màn hình — toàn là những thế giới mà y từng đi qua.
Từ thế giới đầu tiên, nhiệm vụ của y đã bắt đầu. Y lật từng thư mục cho đến khi thấy một gương mặt quen thuộc.
Đôi mắt dài hẹp như mắt hồ ly, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, từ màn hình nhìn thẳng về phía y.
Sở Văn Lâm như hóa đá tại chỗ.
Trên màn hình không ngừng phát những hình ảnh từ các thế giới, Du Khâm — luôn nhìn y bằng ánh mắt đầy chuyên chú.
Y tiếp tục lật màn hình, từng thế giới quen thuộc lần lượt hiện ra.
Những ký ức chồng chất như sóng trào, từng gương mặt từng cảnh tượng đều khắc sâu trong tâm trí. Những người ấy, những chuyện ấy — tất cả đều là thứ y đã thật sự trải qua.
Và trên đầu họ... đều có một dòng ký hiệu giống nhau: “Kẻ điên.”
Tất cả đều là một người. Hoặc nói cách khác, người ấy vẫn luôn đi theo y.
Sở Văn Lâm nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Ký ức cuồn cuộn ùa về, khiến y đứng đó như mất hồn.
Nam sinh thấy y buông tay thì định chạy trốn, nhưng Sở Văn Lâm nhanh như cắt, ghì chặt cổ cậu ta, đè xuống đất, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.
“Nói, rốt cuộc đây là chuyện gì? Cậu là ai? Những người kia là ai? Thực nghiệm này đang làm cái gì?”
Y vừa rồi đã nhận ra: camera theo dõi trong mỗi màn hình đều đang dõi theo những người bị nhốt trong phòng kia, số hiệu hoàn toàn trùng khớp.
Nam sinh bị đè xuống đất, thở không ra hơi: “Tôi... tôi không thể nói...”
“Không nói, cậu chết.” Nói rồi, Sở Văn Lâm rút một cây bút từ trong túi áo cậu ta, dí sát vào mắt cậu ta, uy hiếp: “Nghĩ kỹ đi. Muốn cây bút này cắm thẳng vào mắt không?”
Nam sinh hoảng loạn nhắm tịt mắt lại, định lùi về sau nhưng bị đè chặt không nhúc nhích nổi.
Những thứ này là Sở Văn Lâm học từ Hàn Triều. Y không muốn làm hại ai, nhưng y nhất định phải biết sự thật.
Dưới áp lực quá lớn, nam sinh bật khóc, run rẩy khai: “Tôi tên là Vương Mẫn, mới được điều đến đây làm thực nghiệm viên... Những người kia... là thực nghiệm thể.”
“Thực nghiệm thể ở đâu ra?!” Sở Văn Lâm nhớ rất rõ, khi bắt đầu y chỉ là một người bình thường. Vì sao lại bị đưa đến đây làm vật thí nghiệm?
“Là... là do bệnh viện... giao dịch. Bọn họ gây mê bệnh nhân rồi bí mật chuyển tới đây. Còn bên ngoài... thì tuyên bố rằng.. đã qua đời rồi…”
Sở Văn Lâm nghiêng đầu, vẻ mặt không dám tin, “Tại sao? Là ai làm chuyện đó?”
“Là viện trưởng… ông ta làm những cuộc thí nghiệm này vì muốn—” Vương Mẫn dừng lại, rõ ràng đang do dự.
Sở Văn Lâm dí sát đầu bút hơn nữa: “Muốn cái gì?”
“Muốn nghiên cứu ra kỹ thuật có thể hoàn toàn khống chế tinh thần con người! Tôi chỉ biết tới đó thôi, thật sự không biết gì thêm nữa…”
“Tại sao các người lại giúp ông ta làm mấy chuyện này?” Giọng Sở Văn Lâm lộ rõ sự phẫn nộ. Nhưng Vương Mẫn lại nghẹn lời, chỉ mở to mắt nhìn y, ánh mắt đầy đau khổ, “Tôi…”
Sở Văn Lâm kéo cậu ta đến bảng điều khiển, “Tôi muốn tất cả những người đó tỉnh lại. Cậu có cách nào không?”
“Nếu tôi thả các thực nghiệm thể ra, bọn họ sẽ không tha cho tôi. Tôi thật sự không biết nơi này lại như vậy, là vì vô tình nghe được ông ta nói chuyện… Nếu để thực nghiệm thể chạy trốn… chắc chắn tôi sẽ…”
Sở Văn Lâm giơ tay, đập mạnh cây bút xuống bảng điều khiển làm kính vỡ nát, nhặt lên một mảnh thủy tinh, kề sát vào cổ Vương Mẫn, đầu mảnh kính hơi nhấn vào da, hơi thở gấp gáp, y lặp lại câu nói ban nãy: “Tôi muốn bọn họ tỉnh lại.”
Đồng tử Vương Mẫn co rút, không dám phản kháng, run rẩy đưa tay giải mã từng lớp điều khiển. Khi kính vỡ ra, những người bên trong bắt đầu tỉnh lại, lờ mờ ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nhưng đúng lúc ấy, đèn báo động đỏ trên trần đồng loạt sáng lên.
Vương Mẫn cũng hoảng sợ, vội giải thích: “Tôi không có vân tay của bọn họ. Dù có tháo thiết bị trên người đi, hệ thống cũng sẽ kích hoạt cảnh báo.”
Sở Văn Lâm cau mày, bàn tay cầm kính cũng siết chặt hơn: “Không còn cách nào nhanh hơn sao?”
Vương Mẫn căng thẳng mím môi, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay sang nhìn y: “Tôi nhớ bên trong khu thực nghiệm có một công tắc tổng.”
Sở Văn Lâm lập tức kéo Vương Mẫn đến khu thực nghiệm. Mấy người vừa tỉnh lại nghi ngờ nhìn bọn họ, y chỉ lạnh nhạt nói: “Mau rời khỏi đây.”
Sau đó y ép Vương Mẫn kéo cần gạt công tắc tổng xuống.
Một tiếng tích vang lên, tất cả thiết bị phía sau lớp kính đồng loạt tắt, đèn trên người các thực nghiệm thể cũng vụt tắt. Từng người lần lượt mở mắt, ánh nhìn mơ hồ, như thể vừa từ cõi chết trở về.
Nhưng biến cố này khiến cả tòa khu thực nghiệm vang lên tiếng còi báo động.
Bọn họ biết nơi này đã có chuyện xảy ra, chắc chắn bên ngoài đang có người kéo đến.
Trong lúc đối mặt nguy hiểm, bản năng con người trỗi dậy. Có người bắt đầu chạy, kéo theo cả nhóm phía sau cũng chạy theo.
Sở Văn Lâm đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm trong đám người, nhưng lại không thấy bóng dáng Hàn Triều đâu cả.
Y nheo mắt lại, tay siết chặt Vương Mẫn, lực đạo tăng thêm vài phần khiến mảnh pha lê sắc bén cứa vào cổ cậu, để lại một vệt máu đỏ: “Còn thực nghiệm thể nào khác không?”
Cơn đau khiến Vương Mẫn gần như hét toáng lên, vội vã nâng giọng: “Trong kho hàng, tận cùng bên trong, còn một người!”
Sở Văn Lâm hít sâu một hơi, chỉ vào Vương Mẫn nói: “Tốt nhất là cậu đừng gạt tôi.”
Thấy y cuối cùng cũng buông mình ra, Vương Mẫn vội vã lấy tay bịt vết thương ở cổ, hoảng loạn bò lùi ra phía sau.
Sở Văn Lâm ném mảnh pha lê xuống đất, đứng dậy, cầm theo thẻ công tác mới trộm được, quay người tiến thẳng về phía sâu trong kho hàng.
Chưa kịp đi bao xa, lại có một hồi chuông báo động vang lên phía sau. Y quay lại nhìn Vương Mẫn, thấy cậu ta giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, vẻ mặt vô tội lắc đầu: “Không phải tôi.”
Tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, dường như các thực nghiệm thể đang xô xát với nhân viên khu thực nghiệm. Sở Văn Lâm chỉ hy vọng họ có thể chạy thoát. Y chuẩn bị bước tiếp thì nghe Vương Mẫn nhắc sau lưng:
“Đừng đi. Thực nghiệm thể kia là phế phẩm, đã lâu rồi không có ý thức. Đồng nghiệp tôi sắp tới rồi, nếu muốn trốn, thì đi ngay đi.”
Trước kia, khi biết nơi này đang tiến hành những thí nghiệm trái pháp luật và vô đạo đức, câu từng định bỏ việc, nhưng vì đã biết quá nhiều chuyện bên trong nên bị ép ở lại. Lâu dần cậu ta cũng quen, bắt đầu đồng lõa với bọn họ, ngày ngày làm việc như cái máy, lãnh lương như chẳng có gì sai.
Giờ chuyện đã đến nước này, cậu không thể cứu vãn được nữa. Cũng coi như vì chuộc lỗi, cậu muốn để mọi người đều chạy thoát.
Sở Văn Lâm nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, rồi vẫn không nói gì, tiếp tục bước về phía trước.
——
Sở Văn Lâm bước nhanh vào hành lang, ở phía cuối có một cánh cửa.
Y tăng tốc chạy đến, vội vàng đặt mắt vào máy quét. Một loạt tiếng “tích” vang lên, cánh cửa tự động mở ra.
Phía trong tối đen như mực, chỉ có ở giữa phòng là một khoang pha lê màu xanh lục. Trong đó là Hàn Triều. Gương mặt hiện giờ của hắn gần như giống hệt lúc ở thế giới đầu tiên y gặp – môi mỏng, mắt dài, đang nhắm nghiền, trên người cắm mấy ống dẫn treo lơ lửng trong dịch dinh dưỡng.
Tiếng người trò chuyện bên ngoài càng lúc càng gần, Sở Văn Lâm không còn thời gian nghĩ nhiều, đảo mắt tìm quanh, thấy một cái ghế gấp liền cầm lên định ném về phía khoang dinh dưỡng. Nhưng ngay lúc đó, Hàn Triều mở mắt.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía y, chỉ trong một giây, nhưng cảm giác như kéo dài cả thế kỷ.
Tiếng người la hét mỗi lúc một gần. Sở Văn Lâm hít sâu, giơ ghế lên, ném mạnh về phía khoang pha lê.
Tiếng vỡ loảng xoảng vang vọng cả hành lang, khiến đám người bên ngoài khựng lại một nhịp, rồi nhanh chóng chạy về phía này.
Mảnh pha lê vỡ tung tóe, dịch dinh dưỡng tràn ra khắp sàn. Hàn Triều cũng ngã xuống đất.
Sở Văn Lâm vội đỡ lấy hắn, Hàn Triều ngẩng đầu nhìn y, khóe môi cong lên thành nụ cười nhẹ, giọng khàn khàn:
“Không phải đã bảo anh cứ đi đi, đừng quay lại rồi sao?”
“Giờ này rồi, đừng nhiều lời.” – Sở Văn Lâm dìu hắn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vừa ra đến hành lang, đã có mấy người mặc blouse trắng từ đối diện chạy tới, thấy họ liền mở to mắt:
“Bọn họ ở đằng kia!”
Sở Văn Lâm nhìn quanh, mang theo Hàn Triều lách vào một căn phòng bên cạnh, rồi trèo qua cửa sổ sang phòng khác.
Các phòng thực nghiệm ở đây phần lớn đều nối liền nhau, Sở Văn Lâm luồn qua mấy gian, cuối cùng âm thanh phía sau cũng dần im bặt.
Họ đến được một phòng trống, bên trong có mấy bộ quần áo. Hàn Triều chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân, đã bị dinh dưỡng dịch làm ướt sũng, dính bết vào người. Sở Văn Lâm lấy một chiếc áo khoác, đỡ Hàn Triều ngồi lên bàn rồi giúp hắn mặc đồ.
Suốt quá trình đó, Hàn Triều vẫn nhìn y chăm chú, ánh mắt nóng bỏng không rời đi nửa khắc.
Sở Văn Lâm đứng trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu nhưng không nói nên lời.
Hàn Triều nghiêng đầu, dựa lên vai y: “Thật ra em đã tính, chờ anh rời khỏi đây, em sẽ đi tìm anh.”
Nhưng Sở Văn Lâm đã tới tìm hắn.
Y, đã thật sự tới tìm hắn.
Hàn Triều không kìm được cảm xúc trong lòng, giơ tay vòng ra sau cổ kéo Sở Văn Lâm xuống, hai đôi môi chạm nhau. Trái tim hai người cùng chấn động.
Họ cuối cùng cũng hôn nhau một lần nữa, mang theo hơi ấm và cảm xúc dâng trào.
Hàn Triều hôn sâu, cắn nhẹ vào môi y, dù thở gấp cũng không chịu rời ra. Hơi thở hai người quấn lấy nhau, không thể phân biệt, Hàn Triều ôm y thật chặt, như muốn ép y vào lòng.
Nhưng đây không phải lúc. Họ phải rời đi trước đã.
Sở Văn Lâm định dìu hắn đi, nhưng Hàn Triều lại càng ôm chặt hơn, cúi đầu tiếp tục hôn, mang theo chút lưu luyến: “Để em ôm thêm chút nữa.”
Hắn hành động quá mãnh liệt, khiến đầu óc vừa tỉnh táo lại trở nên mơ hồ. Sở Văn Lâm ôm eo hắn, cũng dần đắm chìm vào nụ hôn.
Tiếng còi báo động vang lên khắp nơi, ánh đèn đỏ nhấp nháy chiếu sáng cả tòa khu thực nghiệm. Trong phòng, các camera bắt đầu phát sáng, tìm kiếm vị trí của họ.
Hai người ôm nhau, cùng ngẩng đầu nhìn lên. Camera trên tường chớp sáng liên tục, tiếng còi chói tai vang lên dồn dập, rõ ràng họ đã bị phát hiện.
Hàn Triều dường như đã hoàn toàn hồi phục thể lực. Hắn đứng dậy, hôn thêm một cái rồi nói: “Đi với em.”
Hắn dẫn Sở Văn Lâm vòng qua từng phòng, tìm đường rút lui.
“Em từng tới đây rồi à?” – Sở Văn Lâm nhận thấy hắn rất quen thuộc đường đi nước bước.
Khóe môi Hàn Triều cong lên: “Lúc trước mới tỉnh lại, từng làm loạn một trận.”
Cả hai nhanh chóng đi qua hành lang, đến được lối xuống thang máy. Thang máy được làm bằng pha lê, từ đây có thể nhìn thấy khoảng không bên ngoài. Nhưng đứng bên cạnh cửa thang máy lại là một người mặc blouse trắng.
Cả hai đồng thời nhíu mày nhìn về phía người đó. Khi người đó quay đầu lại, Sở Văn Lâm mới nhận ra — chính là người khi nãy.
Vương Mẫn thấy họ, liền sợ hãi lùi lại vài bước, áp sát lưng vào tường, căng thẳng nói: “Tôi... tôi cái gì cũng chưa thấy!”
Hàn Triều chỉ cười lạnh, không thèm để tâm.
“Chúng ta đi thôi.” – Sở Văn Lâm liếc nhìn phía sau, tiếng còi báo động vẫn vang vọng khắp tòa nhà, cảm thấy nên rời đi càng sớm càng tốt. Nhưng Hàn Triều quay đầu lại, bất ngờ lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa và một lọ thủy tinh đựng chất lỏng không rõ.
Vương Mẫn nhìn thấy mấy thứ đó, trợn tròn mắt: “Cậu muốn làm gì?!”
Không đáp, Hàn Triều bật lửa đốt miệng lọ, rồi ném mạnh về phía hành lang.
Lọ pha lê rơi xuống vỡ tan, chất lỏng bên trong bốc cháy, nhanh chóng lan khắp mặt đất. Sau đó, hắn lại lấy ra một vật nhỏ màu đen.
Dù sợ, Vương Mẫn vẫn cố ngăn cản: “Không được! Bên trong còn có người!”
Hàn Triều quay đầu lại nhìn cậu ta, môi khẽ nhếch, nở nụ cười lạnh: “Coi như cái giá phải trả cho việc đã có quá nhiều người ‘chết rồi’.”
Dứt lời, hắn ném vật nhỏ đó vào đám cháy. Lập tức, một tiếng nổ lớn vang lên. Ngay sau đó, hành lang rung chuyển dữ dội. Hàn Triều đỡ lấy eo Sở Văn Lâm, nhanh chóng dẫn y xuống dưới, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
Vương Mẫn nhìn khung cảnh phía sau, rồi nhìn hai người họ, đắn đo một lát, cuối cùng cũng nghiến răng, quay người chạy xuống lầu theo ngọn lửa đang lan đến.
Ba người chạy ra sân rộng phía ngoài. Trên cao, tiếng nổ vẫn chưa dứt. Lửa bốc lên dữ dội từ các mảnh pha lê vỡ. Bên trong tòa nhà có vô số thiết bị và dược liệu dễ cháy, chẳng bao lâu đã bị ngọn lửa nuốt trọn.
Những người còn sót lại bên trong thi nhau nhảy qua cửa sổ, lăn lộn rơi xuống đất.
Sở Văn Lâm bỗng nhìn thấy trên ban công tầng trên có một bóng người đi qua.
Người đó... y nhận ra — Hách Sính.
Người đàn ông đó cũng là thực nghiệm thể?
Sở Văn Lâm còn đang bối rối, Vương Mẫn đã phát hiện và hét lên: “Viện trưởng!”
Sở Văn Lâm kinh ngạc, không kìm được trợn mắt.
Hách Sính chính là kẻ đứng sau toàn bộ thí nghiệm này sao?
Vì để thao túng người khác, gã thậm chí sẵn sàng biến mình thành thực nghiệm thể, tự thân tham gia toàn bộ quá trình?
Nghĩ đến những gì gã ta từng bày ra ở thế giới cuối cùng, Sở Văn Lâm cũng đã đoán ra dã tâm của kẻ đó.
Chuyện này mà bị lộ, kết cục chắc chắn là án tử.
Những thực nghiệm thể đã trốn thoát được ra ngoài, gã đã không còn đường lui, chỉ còn đường tử.
Hách Sính đứng trên cao, ánh lửa rực cháy phía sau, nhưng mặt gã vẫn nở nụ cười: “Thật lợi hại, hơn nửa đời tâm huyết của tôi cứ vậy mà bị các người phá tan.”
Ánh mắt Hàn Triều lạnh lùng: “Ông sớm nên biết sẽ có ngày hôm nay.”
Ngọn lửa đã lan đến sát sau lưng Hách Sính. Vương Mẫn sốt ruột hét lớn: “Viện trưởng! Mau xuống đi!”
Nhưng Hách Sính không để ý, vẫn vịn lan can, nói vọng xuống: “Kỳ thật các người nên cảm ơn tôi mới phải. Nếu không có tôi, sao có thể có nhân duyên giữa hai người? Lúc trước đúng là không nên giữ lại một kẻ điên như cậu, đáng ra nên ném vào bãi rác từ đầu.”
Ánh mắt hgaxắn phức tạp, vừa mang theo hận ý, tiếc nuối, lại như có chút nhẹ nhõm.
Hàn Triều hoàn toàn không để tâm lời gã, nhưng bên cạnh, Sở Văn Lâm lại lên tiếng: “Ông sai rồi. Đáng bị vứt vào bãi rác chính là ông — với những thủ đoạn hèn hạ và dơ bẩn đó.”
Phía xa, đội người của đế quốc đã tới gần. Hách Sính ngửa đầu cười lớn: “Có thể lắm.”
Những lời đó, gã không hề ngại để người khác nghe thấy, vì gã biết bản thân chính là như thế — một kẻ sẵn sàng bước vào cái chết. Gã luôn tin vào hai chữ “số mệnh”. Vì vậy, không chút do dự, gã xoay người bước vào biển lửa.
——
Vương Mẫn và các nhân viên bị người của đế quốc áp giải đi điều tra. Trước khi đi, cậu ta chỉ kịp nói một câu xin lỗi.
Nhưng dù có xin lỗi hay không, đối với bọn họ cũng không còn quan trọng nữa.
Sở Văn Lâm và Hàn Triều nhìn nhau, rồi bật cười khi nhìn ánh mặt trời phía xa.
Từ nay về sau, họ có thể thỏa sức ở bên nhau, không còn nhiệm vụ nào ràng buộc, không cần chen chân vào cuộc sống của bất kỳ ai khác.
Cuộc đời của họ, từ giờ mới chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me