Xuat Ban Anh Trai Nhan Vat Chinh
Phập!Một đường chém ngọt tách đôi cơ thể ma thú to gấp ba lần nhân loại trưởng thành. Dưới cái nhìn kinh hoàng thất thố của binh lính trong quân đoàn, Saul chỉ lạnh nhạt vẩy lưỡi kiếm đen tuyền dính đầy máu. Nhưng chẳng có giọt máu nào văng ra, thanh kiếm nguyền rủa của Saul đã nuốt hết mọi máu thịt mà nó chém đứt hay đâm xuyên. Trừ những binh lính đã đồng hành cùng Khan trong chuyến du hành rời khỏi lãnh địa và rèn luyện cùng với Saul sau khi trở về, thì tất cả bọn họ đều ngạc nhiên với sức mạnh của Saul. Chưa kể, những binh lính ở cấp bậc cao có thể cảm nhận được dòng chảy ma lực dao động xung quanh Saul mỗi khi cậu ta kết liễu một con ma thú. Cậu ta không còn là một kẻ vô năng chỉ biết cầm kiếm nữa, mà giờ đây dường như là đã trở thành một Kiếm sư thực thụ.Không một ai dám thắc mắc tại sao Saul từ một kẻ vô năng trở nên lợi hại như bây giờ. Họ lo rằng cái miệng sẽ hại cái thân. Dù sao thì trong giới quý tộc có làm ra những trò dơ bẩn hèn hạ để đạt được mục đích cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Dẫu rằng Saul có là đứa con hoang đi nữa thì cậu ta vẫn là một quý tộc trên danh nghĩa và tên cậu ta vẫn mang họ Evangeline. Cậu ta có phạm vào thuật cấm hay dùng mánh tà đạo gì chăng nữa cũng không liên quan tới họ. Nhưng sự thật là... Saul khiến họ chùn bước.Đôi mắt của cậu ta không có cảm xúc, lạnh lùng đến đáng sợ. Kiếm thuật tài ba tiễn đưa con ma thú về tay tử thần vô cùng tuyệt tình và dứt khoát. Ánh mắt của cậu ta khi chém giết và khi đang nhìn bọn họ cũng chẳng khác gì nhau. Cứ như nhìn người chết.Chỉ có những lúc trò chuyện với anh trai của mình, cũng là Bá tước của bọn họ, Saul mới trông giống "con người" hơn khiến họ thở phào, phần nào an tâm.Song, ngoài cậu chủ Saul cũng còn một điều khác đáng quan ngại hơn. Ngài Bá tước của họ, từ lúc trở về lãnh địa đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Có vài người còn cả gan nghi ngờ ngài Bá tước đã bị Vong linh chiếm xác, bên trong cơ thể của Bá tước bây giờ chưa chắc là Bá tước. Nhưng Chỉ huy đoàn trưởng đã gạt bỏ suy đoán tầm phào đó của mọi người đi nhanh chóng.Chỉ huy đoàn trưởng chỉ đơn giản nói: "Mất đi người cha trụ cột một cách đột ngột như thế, ta không hề thấy lạ khi ngài ấy nhanh chóng trưởng thành đến vậy. Thời niên thiếu ta cũng là một kẻ chơi bời lêu lỏng, nhưng sau khi mẹ ta mất, bên cạnh ta chỉ còn những đứa em vẫn còn đang đói bụng chưa có gì bỏ vào mồm. Cũng sau ngày hôm đó, ta lập tức nộp đơn xin vào làm lính gác cổng lâu đài và cố gắng luyện tập khắc khổ để đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nó lạ lắm sao?"Không một ai lên tiếng phản đối nữa. Dù vẫn có một số người cảm thấy cách so sánh hoàn cảnh của Chỉ huy với ngài Bá tước có phần khập khiễng nhưng họ vẫn chọn im lặng.Chỉ huy đoàn trưởng đã tỏ thái độ bênh vực ngài Bá tước trắng trợn đến vậy rồi, họ có thể kêu ca cái gì nữa?"Nhưng mà... vậy cũng được sao?" Một tên lính đang ngồi nghỉ cùng bạn hữu của mình lên tiếng.Lúc này, cả quân đoàn đang nghỉ ngơi lại sức để chốc nữa tiếp tục lên đường."Sao cơ?" Người bạn hỏi lại."Nãy giờ chúng ta có cần phải nhọc sức chút nào đâu. Thằ– Ý tôi là ngài Saul cứ liên tục xông pha trước tiên, chỉ bằng vài đường kiếm đã xử lý nhanh gọn, trong khi chúng ta còn chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ là con ma thú đã chết ngắc." "À... Cậu cảm thấy mình bị thừa thãi chứ gì.""Không phải. Tôi nghĩ chúng ta đang bị lợi dụng!""Hả?" Người bạn của tên lính đó ngớ người ra."Càng vào sâu trong rừng, ma thú sẽ càng dữ dằn hơn, giờ ngài Saul chỉ giải quyết mấy con nhỏ lẻ bớt khó nhằn hơn thôi. Sau khi tiến vào trung tâm, chúng ta sẽ trở thành tuyến tiên phong hết mình lao về phía trước, làm suy yếu sức bền của đám ma thú, hoặc là giết bớt đi. Hừ, nói chung là mọi công lao cuối cũng chẳng có phần của chúng ta.""Vậy à..." Người bạn của tên lính đảo mắt. "Cậu cũng biết tôi là một trong những thành viên của đoàn hộ tống trong chuyến du hành của ngài Bá tước nhỉ?""Biết chứ. Sao vậy?"Người bạn vỗ vai tên lính, nói lời thấm thía. "Sau này cậu cũng nên đi một chuyến, nếu có cơ hội nhỉ? À ừ tóm lại là, cậu cần phải mở mang tầm mắt và đầu óc."Tên lính không hài lòng khi phải nhận lời nói kháy như thế chút nào. Nhưng vì đối phương đã di chuyển sang chỗ khác, tên lính đành nhẫn nhịn lại tính tình để không gây ồn ào tại chỗ.Tên lính ngồi lại tại chỗ hậm hực, đúng lúc này, cái cây mà hắn đang ngồi dựa vào đột nhiên rung lắc, sau đó có tiếng bịch nặng nề vang lên ở bên cạnh. Tên lính giật thót mình nhìn qua, trố mắt há mồm khi thấy tên cung thủ có vẻ là người thân cận của ngài Bá tước đang ở bên cạnh mình.Anh ta phủi đi lá cây vướng trên vai áo, mái tóc vàng sậm được buộc lên gọn ở phía sau, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc cùng với ánh mắt lạnh nhạt của đối phương khiến tên lính chột dạ.Gã này nghe, nghe thấy hết rồi sao?Thế nhưng không như những gì tên lính nghĩ, gã cung thủ không thèm nhìn lấy hắn một lần, đã lạnh lùng cất gót chân bỏ đi. Tên lính tái mét mặt mày ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích, cũng không dám hé miệng để hỏi. Kelcey không để tâm đến sự lo lắng sợ hãi của tên lính. Anh quét chân đi tới chỗ Saul đang ngồi, cũng không quá xa chỗ của Khan. "Cậu đang bị nói xấu kìa." Kelcey thoải mái mách lẻo mà không mang chút gánh nặng tâm lý, nhưng Saul thì chẳng hề để tâm đến tình báo của đồng bọn mang về.Chỉ nhàn nhạt liếc Kelcey một cái rồi chẳng phản ứng gì thêm.Đương sự cũng không quan tâm thì anh cũng chẳng cần phải để ý, phải không? Nhưng Kelcey chưa có ý định để cuộc trò chuyện dừng lại tại đây. "Anh trai cậu ổn không?"Saul không trả lời Kelcey ngay sau đó, chuyển mắt nhìn sang Khan đang có vẻ ngẩn ngơ. Trông anh trai cậu có vẻ chất chồng tâm sự."Không biết." Saul đáp thành thật, thái độ vẫn lạnh nhạt như thể không phải chuyện của mình."Càng vào sâu hơn thì càng nguy hiểm. Cậu có chắc chắn mình có thể bảo vệ anh trai cậu an toàn không?" Kelcey ngồi xuống trước mặt Saul, tháo cung tên ra khỏi lưng để trước mặt mình trông có vẻ muốn chỉnh lại gì đó."Anh có ý gì?" Saul nhíu mày trước câu hỏi quái gở của Kelcey."Aloin có tỉnh giấc được một lúc, có bảo với tôi là anh ta cảm nhận được một trường năng lượng bí ẩn ở sâu trong rừng, càng tiến vào càng thấy bất an. Nói chung là không tốt. Khuyên chúng ta nên rút lui. Nhưng mà... có vẻ không được nhỉ?"Saul ngẩng đầu, mắt hướng về rừng râu. Chính cậu cũng có cảm giác rất lạ lẫm khi tiến vào đây. Nó hoàn toàn khác với những năm trước cậu đã từng cùng đội lính đánh thuê thâm nhập vào bên trong. Có cái gì đó đã thay đổi, cứ khiến lòng người không yên. Đúng lúc này, bỗng dưng Khan đứng dậy cất chân bỏ đi không nói không rằng. Saul lập tức dậy đi theo."Này, anh đi đâu?" Saul vươn tay lên muốn kéo Khan lại, nhưng không biết từ đâu mà sức lực của Khan lại lớn hơn cậu nghĩ. Khan giật mạnh tay ra, hắn quay đầu trừng trừng nhìn cậu, đôi mắt trắng đen khác biệt không có tia cảm xúc."Cút."Saul giật mình trước thái độ thay đổi đột ngột của Khan. Hắn lạnh lùng như thể đang nhìn thấy ký sinh trùng bám lên người mình. Ánh mắt này rất quen thuộc. Saul buông tay trong thoáng chốc. Trong lúc Saul ngẩn ngơ, Khan lại quay ngoắt bỏ đi. Saul chần chừ một thoáng rồi vẫn quyết định đi theo Khan. "Sao mày lại quay về?"Không hề quay đầu lại, Khan bỗng dưng hỏi một câu không đâu vào đâu, lại còn với thái độ bất thiện. Saul còn chưa lên tiếng trả lời thì Khan đã nói tiếp. "Chỗ này không phải nơi mày trở về, đã rời khỏi đây thì cứ đi luôn đi chứ?" Giọng của Khan sắc lạnh, gằn xuống. "Thằng con hoang!"Saul cứng người trước xưng hô quen thuộc những tưởng chỉ còn là quá khứ. Và rồi Khan quay người lại, ánh mắt nhìn rác rưởi vẫn không hề thay đổi, kiêu ngạo khinh người. Trong khi cậu còn đang thẫn thờ, bỗng dưng có một cái bóng sượt ngang người cậu với tốc độ chớp nhoáng, Saul không kịp phản ứng. Cậu chỉ kịp đưa tay ra với tư thế muốn ngăn chặn lại tình huống.Song, bóng hình đó vẫn không dừng lại, hắn cầm theo một thanh kiếm màu đen tuyền quen thuộc. Thanh kiếm đó đâm xuống vào lồng ngực của Khan, chuẩn xác không ngần ngừ.Saul mở to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hoang đường diễn ra ngay trước mặt."Tôi trở về để tiễn anh." Bóng người đó còn chẳng thèm rút kiếm ra, cứ thế cúi đầu nhìn cái xác đổ máu dần lạnh đi một cách vô cảm."Thật may là chưa quá trễ."Saul không nhấc nổi chân, cả người cậu lạnh cóng, máu như ngừng chảy trong cơ thể.Người đó... Là mình.Saul nhận ra viễn cảnh mình đang chứng kiến chỉ là ảo ảnh, một cái bẫy. Nhưng không hiểu sao, cậu vẫn không thể cử động, vẫn không thể tỉnh táo lại được dẫu rằng bộ não của cậu đã nhận ra mọi thứ trước mắt đều sai.
---
Có ai muốn donate cho tui ly tà tữa không, thèm đường quáááá!!!
✨THÔNG TIN DONATE✨
Ngân hàng TP BANK
Chủ TK: Nguyễn Hoàng Thùy Trâm
STK: tiensacxam
MOMO
SĐT: 0857875069
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me