Xuat Ban Nhu So Ban 2023 Tran Quang Khai Phung Duong Tac Gia Viet Chi
Lưu ý: Chuyện xưa chưa kể vốn là các đoạn Việt Chi đã lược bỏ đi khi chỉnh sửa Như sơ từ bản 2019 - 2021 lên bản 2023, cũng không có trong sách giấy xuất bản vào 2024. Các đoạn này có đoạn mình đã viết hết ý nhưng vẫn thay bằng đoạn khác, có đoạn vẫn đang viết dở nhưng mình cắt đi luôn,... Những đoạn nháp này bỏ hẳn đi thì tiếc, thôi thì méo mó có hơn không... mình sửa thêm một chút rồi đăng lại lên đây, bạn nào đọc xong truyện chính mà nhớ Đại vương và Công chúa quá thì có thể đọc thêm nha!Cảm ơn các bạn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
- Thái sư cứ ra lầu Vọng, Thái thượng hoàng hẳn là đang bên đấy.... Lầu Vọng xây năm tầng, vừa là đài gác, vừa là nơi ngắm được khắp cảnh Thăng Long. Lúc Trần Quang Khải lên đến tầng lầu cao nhất, Thái thượng hoàng đang chắp tay sau lưng, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài sắc trời xám xịt nặng nề, mưa tuôn không ngớt, cảnh vật mờ nhoà. Đợi quan nội thị lui, Quang Khải đến gần chỗ Thái thượng hoàng, ước chừng cách Thái thượng hoàng một bước chân. Quang Khải nghe được giọng Thái thượng hoàng đượm nét buồn rười rượi.- Hôm cái Yên gả đi, trời cũng mưa như này chú Khải ạ. Yên, hay công chúa An Tư, là công chúa út của tiên hoàng, cũng là em gái út của Thái thượng hoàng và ngài.
Lâu ghê rồi, bỏ qua lễ tiết rườm rà, vai vế quân thần, hai anh em ngài mới lại gọi tên nhau như lúc chuyện trò thuở bé. Đáy lòng Trần Quang Khải trầm xuống, tiến lên một bước, cũng học theo người đến trước nhìn về phương xa, nét cười gượng nhạt nhoà, ngập ngừng hỏi.- Em ở dưới Nghệ... Hôm đấy, Yên đẹp không anh?- Đẹp. Thái thượng hoàng bật cười, gật đầu.- Từ bé đến giờ, hôm đấy là đẹp nhất. Rồi tiếng cười của Thái thượng hoàng nhỏ dần, lắc đầu.- Nhưng lại buồn nhất. "Tan họp, ai làm việc nấy, Thái thượng hoàng về khoang thuyền riêng, hàng mày nhíu chặt, ngồi nhìn đăm đăm vào ngọn nến lập loè.- Ra gọi Trần Dương và Đào Kiên vào đây ta dặn.Ngài sai quan nội thị theo hầu.
...- Quân của Chiêu Văn vương, Chiêu Minh Đại vương đã về đây cả chưa?- Dạ chưa, hai vương ở phía nam cả, nhưng đánh không lại ạ. Đội thuyền của Hưng Đạo Vương thì đang ngăn giặc ở Vạn Kiếp. Thế giặc mạnh quá...mấy lần quân mình ngược sông Nhị đánh lên mà không được, nên Quan gia mới phải cho thuyền lánh cả về đây ạ. Nghe cung nữ theo hầu bẩm, nàng công chúa trẻ chau mày đặt chén chè cái cạch xuống bàn, đứng phắt dậy, vò nhàu chiếc khăn tay.- Lũ giặc hung tàn... Nàng đi đến bên màn thuyền, nhìn ra xa xăm, lờ mờ thấy khói đen lởn vở. Lòng nàng lặng đi, giọng rầu rĩ. - Chẳng biết bao giờ mới được về lại Thăng Long. Ta nhớ Thăng Long quá.- Vậy giờ ta sai người đưa em về Thăng Long, em có dám về không?Thình lình phía sau vang lên tiếng hỏi, nàng công chúa giật mình quay lại, thấy người mới đến bèn vội vã hành lễ. Đối phương đỡ nàng, nét mặt bất đắc dĩ, chẳng giấu được tiếng thở dài. - Em về Thăng Long một mình, không có các anh chị đi cùng, em có dám không? Ngài nhắc lại câu hỏi, đôi mắt trong veo vương nét sững sờ như mặt gương sáng nứt toác, mảnh gương sắc nhọn đâm vào tim ngài đau nhói. - An Tư, em về cứu lấy Thăng Long, cứu lấy Đại Việt, em có dám không?"Đì đùng, sấm nổ vang rền, người đứng cạnh cửa sổ thoát khỏi hồi ức. Rồi Thái thượng hoàng bỗng bật cười, nhưng lệ tràn khóe mi.- Lúc lên thuyền, con bé bảo, trước giờ toàn các anh bảo vệ nó, lần này, đến lượt nó bảo vệ các anh. Trần Quang Khải thấy lồng ngực quặn thắt, đôi tay chắp sau lưng siết chặt, cố mãi, ngài mới nở được nụ cười nhẹ, ánh mắt nhuộm màu bi thương, nhưng cũng ánh lên tia sáng tự hào, kiêu hãnh. - Không hổ danh là Công chúa Trần triều.Quang Khải lại nghe giọng anh trai mình chậm dần, áy náy, dằn vặt cuồn cuộn trong tiếng gió mưa.- Con bé còn bảo, "Em đợi các anh dẹp tan giặc dữ. Em út đợi các anh ca khúc khải hoàn, đón em về nhà."Kể tới đây, Thái thượng hoàng hít sâu, quay sang hỏi.- Chú Khải, nhà này vẫn luôn có chỗ đợi cái Yên về, anh làm thế, các chú có trách anh không?Trần Quang Khải sững ra, rồi ngay lập tức lắc đầu, ngài trả lời chắc nịch.- Đợi, đợi cho được em út về. Ai cũng biết, quân dân nhà Trần đã đánh tan quân giặc hung tàn, người có công dù còn dù mất đều được ban thưởng, ai sống thì thăng quan tiến chức, ai mất thì lập bia cúng tế... tùy theo công trạng. Duy chỉ có công chúa An Tư, dù bặt vô âm tín, nhưng chẳng ai dám nhắc chuyện "cúng tế" với bề trên... vì họ biết Thái thượng hoàng vẫn ra sức cho người tìm kiếm tin tức về cô em gái út, người con gái cành vàng lá ngọc đã dũng cảm xem mình như bao quân lính ngoài kia, chẳng hề khước từ lời hiệu triệu của non sông. Sử chép: Năm 1285, giặc Nguyên sang cướp nước, thế giặc hung hăng, quân Trần đánh không lại. Vào lúc tình thế nguy nan, chỉ đành dâng công chúa An Tư (em gái út của Thái thượng hoàng Trần Thánh Tông) cho tướng Thoát Hoan của nhà Nguyên, để làm kế hoà binh.
Dù vậy, quân Nguyên vẫn gây khó dễ, hòng chiếm Đại Việt.
... Đến tháng sáu năm đó, quân Trần dồn lực phản công giành thắng lợi, quân Nguyên thua tan tác, Thoát Hoan phải chui ống đồng trốn về nước. Nhưng cũng từ đó, chẳng ai hay tin tức gì về công chúa An Tư nữa. Nàng công chúa tuổi mười tám, hy sinh mình vì nước non, đi hoà thân chẳng thấy ngày trở lại...Vũ lạc, vân sầu, nhật quang ẩn
Hoà thân hộ quốc, ngọc vị quy.
(Mây buồn, mưa rủ, khuất ánh dương.
Gả xa cứu nước, ngọc không về.)
"Mây buồn, giấu nắng ở đâu, để mưa nặng hạt, em lâu chưa về.
Mây buồn, giấu nắng ở đâu, để mưa nặng hạt, em lâu chưa về."---Lời tác giả: Nhớ hôm đó mình vô tình lướt tiktok và nghe được ca sĩ Anh Khang hát câu "mây buồn, giấu nắng ở đâu, để mưa nặng hạt, em lâu chưa về" của bài "Em tôi", chương truyện này đã hiện ngay lên trong tâm trí mình, các câu thơ vụng về (tạm gọi là thơ) cuối bài cũng được mình lấy ý từ câu hát trên, mình còn làm sẵn cả video đăng tiktok rồi cơ. Sau đấy mình cứ nghĩ về Công chúa An Tư mãi, buồn đến cả tuần trời, lần tìm mãi trên mạng xem bài hát này viết về ai, câu chuyện sau nó như thế nào và chương truyện về Công chúa An Tư cứ dang dở ở đoạn đầu, "Như sơ" mình đang sửa tầm chương 11, 12 cũng dang dở theo. Nay đã gần 5 tháng trôi qua, "Như sơ" đã xuất bản thành sách, nhìn lại chỗ file cũ thấy dàn ý lập ra, dẫu rất dài nhưng thôi mình tóm gọn tâm tư viết trước kết này, hẹn các bạn ở dịp khác, có lẽ sẽ có duyên gửi đến các bạn một chương truyện về công chúa An Tư dài hơn. Tạm khép Chuyên xưa chưa kể ở đây, những đoạn nháp hoặc ngoại truyện khác mình sẽ đăng khi có dịp thích hợp, cũng chỉ còn 1-2 đoạn vụn vặt nữa thôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều, hy vọng các bạn đã có những giây phút đong đầy cảm xúc với Như sơ - Chuyện xưa chưa kể. Rất mong nhận được nhận xét, góp ý của các bạn để truyện được hoàn thiện hơn. Hẹn gặp lại các bạn trong các chương truyện sau. Việt Chi.02/05/2024.
Chuyện xưa chưa kể (4) - "Ngọc vị quy"
Trần Quang Khải lắc đầu từ chối chén rượu Chiêu Văn Vương đưa sang, ngài đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở bàn tiệc trống trên vị trí cao nhất. Quang Khải nhướng mày đứng dậy, vừa hay Quan gia từ bàn đối diện của Hưng Đạo Vương định sang chỗ ngài. Ngài cúi người, ôm quyền. Thấy vậy, ánh mắt sáng ngời của Quan gia lắng xuống, Quan gia cười hiền, gật đầu.- Thái sư cứ ra lầu Vọng, Thái thượng hoàng hẳn là đang bên đấy.... Lầu Vọng xây năm tầng, vừa là đài gác, vừa là nơi ngắm được khắp cảnh Thăng Long. Lúc Trần Quang Khải lên đến tầng lầu cao nhất, Thái thượng hoàng đang chắp tay sau lưng, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài sắc trời xám xịt nặng nề, mưa tuôn không ngớt, cảnh vật mờ nhoà. Đợi quan nội thị lui, Quang Khải đến gần chỗ Thái thượng hoàng, ước chừng cách Thái thượng hoàng một bước chân. Quang Khải nghe được giọng Thái thượng hoàng đượm nét buồn rười rượi.- Hôm cái Yên gả đi, trời cũng mưa như này chú Khải ạ. Yên, hay công chúa An Tư, là công chúa út của tiên hoàng, cũng là em gái út của Thái thượng hoàng và ngài.
Lâu ghê rồi, bỏ qua lễ tiết rườm rà, vai vế quân thần, hai anh em ngài mới lại gọi tên nhau như lúc chuyện trò thuở bé. Đáy lòng Trần Quang Khải trầm xuống, tiến lên một bước, cũng học theo người đến trước nhìn về phương xa, nét cười gượng nhạt nhoà, ngập ngừng hỏi.- Em ở dưới Nghệ... Hôm đấy, Yên đẹp không anh?- Đẹp. Thái thượng hoàng bật cười, gật đầu.- Từ bé đến giờ, hôm đấy là đẹp nhất. Rồi tiếng cười của Thái thượng hoàng nhỏ dần, lắc đầu.- Nhưng lại buồn nhất. "Tan họp, ai làm việc nấy, Thái thượng hoàng về khoang thuyền riêng, hàng mày nhíu chặt, ngồi nhìn đăm đăm vào ngọn nến lập loè.- Ra gọi Trần Dương và Đào Kiên vào đây ta dặn.Ngài sai quan nội thị theo hầu.
...- Quân của Chiêu Văn vương, Chiêu Minh Đại vương đã về đây cả chưa?- Dạ chưa, hai vương ở phía nam cả, nhưng đánh không lại ạ. Đội thuyền của Hưng Đạo Vương thì đang ngăn giặc ở Vạn Kiếp. Thế giặc mạnh quá...mấy lần quân mình ngược sông Nhị đánh lên mà không được, nên Quan gia mới phải cho thuyền lánh cả về đây ạ. Nghe cung nữ theo hầu bẩm, nàng công chúa trẻ chau mày đặt chén chè cái cạch xuống bàn, đứng phắt dậy, vò nhàu chiếc khăn tay.- Lũ giặc hung tàn... Nàng đi đến bên màn thuyền, nhìn ra xa xăm, lờ mờ thấy khói đen lởn vở. Lòng nàng lặng đi, giọng rầu rĩ. - Chẳng biết bao giờ mới được về lại Thăng Long. Ta nhớ Thăng Long quá.- Vậy giờ ta sai người đưa em về Thăng Long, em có dám về không?Thình lình phía sau vang lên tiếng hỏi, nàng công chúa giật mình quay lại, thấy người mới đến bèn vội vã hành lễ. Đối phương đỡ nàng, nét mặt bất đắc dĩ, chẳng giấu được tiếng thở dài. - Em về Thăng Long một mình, không có các anh chị đi cùng, em có dám không? Ngài nhắc lại câu hỏi, đôi mắt trong veo vương nét sững sờ như mặt gương sáng nứt toác, mảnh gương sắc nhọn đâm vào tim ngài đau nhói. - An Tư, em về cứu lấy Thăng Long, cứu lấy Đại Việt, em có dám không?"Đì đùng, sấm nổ vang rền, người đứng cạnh cửa sổ thoát khỏi hồi ức. Rồi Thái thượng hoàng bỗng bật cười, nhưng lệ tràn khóe mi.- Lúc lên thuyền, con bé bảo, trước giờ toàn các anh bảo vệ nó, lần này, đến lượt nó bảo vệ các anh. Trần Quang Khải thấy lồng ngực quặn thắt, đôi tay chắp sau lưng siết chặt, cố mãi, ngài mới nở được nụ cười nhẹ, ánh mắt nhuộm màu bi thương, nhưng cũng ánh lên tia sáng tự hào, kiêu hãnh. - Không hổ danh là Công chúa Trần triều.Quang Khải lại nghe giọng anh trai mình chậm dần, áy náy, dằn vặt cuồn cuộn trong tiếng gió mưa.- Con bé còn bảo, "Em đợi các anh dẹp tan giặc dữ. Em út đợi các anh ca khúc khải hoàn, đón em về nhà."Kể tới đây, Thái thượng hoàng hít sâu, quay sang hỏi.- Chú Khải, nhà này vẫn luôn có chỗ đợi cái Yên về, anh làm thế, các chú có trách anh không?Trần Quang Khải sững ra, rồi ngay lập tức lắc đầu, ngài trả lời chắc nịch.- Đợi, đợi cho được em út về. Ai cũng biết, quân dân nhà Trần đã đánh tan quân giặc hung tàn, người có công dù còn dù mất đều được ban thưởng, ai sống thì thăng quan tiến chức, ai mất thì lập bia cúng tế... tùy theo công trạng. Duy chỉ có công chúa An Tư, dù bặt vô âm tín, nhưng chẳng ai dám nhắc chuyện "cúng tế" với bề trên... vì họ biết Thái thượng hoàng vẫn ra sức cho người tìm kiếm tin tức về cô em gái út, người con gái cành vàng lá ngọc đã dũng cảm xem mình như bao quân lính ngoài kia, chẳng hề khước từ lời hiệu triệu của non sông. Sử chép: Năm 1285, giặc Nguyên sang cướp nước, thế giặc hung hăng, quân Trần đánh không lại. Vào lúc tình thế nguy nan, chỉ đành dâng công chúa An Tư (em gái út của Thái thượng hoàng Trần Thánh Tông) cho tướng Thoát Hoan của nhà Nguyên, để làm kế hoà binh.
Dù vậy, quân Nguyên vẫn gây khó dễ, hòng chiếm Đại Việt.
... Đến tháng sáu năm đó, quân Trần dồn lực phản công giành thắng lợi, quân Nguyên thua tan tác, Thoát Hoan phải chui ống đồng trốn về nước. Nhưng cũng từ đó, chẳng ai hay tin tức gì về công chúa An Tư nữa. Nàng công chúa tuổi mười tám, hy sinh mình vì nước non, đi hoà thân chẳng thấy ngày trở lại...Vũ lạc, vân sầu, nhật quang ẩn
Hoà thân hộ quốc, ngọc vị quy.
(Mây buồn, mưa rủ, khuất ánh dương.
Gả xa cứu nước, ngọc không về.)
"Mây buồn, giấu nắng ở đâu, để mưa nặng hạt, em lâu chưa về.
Mây buồn, giấu nắng ở đâu, để mưa nặng hạt, em lâu chưa về."---Lời tác giả: Nhớ hôm đó mình vô tình lướt tiktok và nghe được ca sĩ Anh Khang hát câu "mây buồn, giấu nắng ở đâu, để mưa nặng hạt, em lâu chưa về" của bài "Em tôi", chương truyện này đã hiện ngay lên trong tâm trí mình, các câu thơ vụng về (tạm gọi là thơ) cuối bài cũng được mình lấy ý từ câu hát trên, mình còn làm sẵn cả video đăng tiktok rồi cơ. Sau đấy mình cứ nghĩ về Công chúa An Tư mãi, buồn đến cả tuần trời, lần tìm mãi trên mạng xem bài hát này viết về ai, câu chuyện sau nó như thế nào và chương truyện về Công chúa An Tư cứ dang dở ở đoạn đầu, "Như sơ" mình đang sửa tầm chương 11, 12 cũng dang dở theo. Nay đã gần 5 tháng trôi qua, "Như sơ" đã xuất bản thành sách, nhìn lại chỗ file cũ thấy dàn ý lập ra, dẫu rất dài nhưng thôi mình tóm gọn tâm tư viết trước kết này, hẹn các bạn ở dịp khác, có lẽ sẽ có duyên gửi đến các bạn một chương truyện về công chúa An Tư dài hơn. Tạm khép Chuyên xưa chưa kể ở đây, những đoạn nháp hoặc ngoại truyện khác mình sẽ đăng khi có dịp thích hợp, cũng chỉ còn 1-2 đoạn vụn vặt nữa thôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều, hy vọng các bạn đã có những giây phút đong đầy cảm xúc với Như sơ - Chuyện xưa chưa kể. Rất mong nhận được nhận xét, góp ý của các bạn để truyện được hoàn thiện hơn. Hẹn gặp lại các bạn trong các chương truyện sau. Việt Chi.02/05/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me