Xuat Ban Qua Doi Diu Dang
Chương 58:Từ mồng một đến mồng ba tết là khoảng thời gian thu hoạch của nhóm trẻ dưới mười tám tuổi ở mọi gia đình. Chỉ cần treo sẵn nụ cười tươi như hoa và câu chúc phát tài phát lộc sẽ nhận được một bao li xì chứa đựng "tấm lòng" của hội phụ huynh trong họ. Với khả năng ngôn ngữ của một đứa học chuyên Văn như Vi thì câu chúc tết chính là cần câu bao lì xì hiệu quả nhất. Phải nói là tết năm nay Vi bội thu với cái túi đầy ắp toàn là bao đỏ.Do năm nay con cháu tề tựu đông đủ nên sòng bạc với đủ bộ môn đánh bài, lô tô, lắc bầu cua diễn ra liên tục. Với nguồn vốn dồi dào, Vi xung phong ngồi ở sòng bạc dành cho thiếu nhi. Nhưng rất nhanh sau đó đã bị mấy đứa nhóc thu sạch tiền. Anh Đông là người từng trải nên không bao giờ tham gia sòng bạc thiếu nhi vì anh biết chơi với mấy đứa này chỉ có từ chết cho tới bị thương. Thua bài quá nhiều nên Vi phải rút lui trốn trong phòng bảo toàn tiền lì xì. Cùng lúc đó Nhật gửi tin nhắn đến.Minh Nguyệt: Kiếm được bát cơm nào chưa?Huyền Vi: Không những không kiếm được mà còn mất luôn bát cơm rồi.Minh Nguyệt: Bên anh dịch vụ có giải quyết tài chính, đòi nợ thuê, cấp vốn làm ăn. Em có cần anh hỗ trợ cấp vốn không?Huyền Vi: Đổi nghề rồi hả bạn trai :))Nhật gửi cho Vi bức ảnh ví tiền dày cộm.Minh Nguyệt: Không giấu gì em, đẹp trai học giỏi nên được nhà nội ngoại ưu ái.Minh Nguyệt: Anh Đăng chỉ bằng một nửa của anh thôi.Minh Nguyệt: Bạn gái có cần nhà đầu tư cấp vốn không?Huyền Vi: Thôi, bạn trai để tiền làm ăn đi.Minh Nguyệt: Tối bạn trai chở đi chơi.Chị Phụng mở cửa phòng: "Vi ơi! Dượng năm kiếm em kìa."Cô bỏ điện thoại xuống: "Dạ, em xuống liền."Ba chắp tay sau lưng nhìn ngắm mấy chậu hoa mai đang khoe sắc, màu vàng được điểm xuyết thêm sắc đỏ của bao lì xì, rực rỡ bắt mắt vô cùng. Cô chạy xuống sân, vui vẻ hỏi: "Ba tìm con hở?""Ừm, dọn đồ chuẩn bị mai về thành phố chưa?"Hôm nay là mồng ba rồi, ngày mai Vi phải về Bình Dương."Dạ chưa, chút nữa con mới soạn.""Nói chuyện với ba một chút." Ông Lãm chắp tay sau lưng, tiến bước về bàn trà cậu hai kê trong sân. Vi có dự cảm không lành vì mỗi lần ba muốn nói chuyện nghiêm túc thế này tức là có vấn đề nghiêm trọng. Cô chậm chạp đi theo sau lưng ba, lo lắng và bất an phủ kín lòng.Ông Lãm ngồi xuống rót một ly trà nóng, khi nước trà cạn, ông mới nói: "Ba không chấp nhận con quen thằng Nhật."Cô cảm thấy không khí như bị cô đặc, khó thở vô cùng."Hai đứa còn nhỏ, năm nay còn thi đại học, không có yêu đương gì hết.""Thành tích của tụi con vẫn tốt mà ba." Vi lí nhí đáp."Không là không!" Ông Lãm gạt ngay vấn đề thành tích: "Từ giờ tới cuối năm phải lo học. Thi đại học khắc nghiệt, quyết định cả tương lai. Bây giờ lo yêu đương thì tương lai phải làm sao? Không chỉ riêng mình con, thằng Nhật nó cũng có tương lai của nó. Hai đứa yêu đương để lở dở hết hả?""Không có tấm bằng đàng hoàng ra đời người ta khinh, nhất là phận con gái như mày đó con." Ông Lãm thở dài: "Bạn bè thì được chứ quen nhau ba không đồng ý. Ít nhất cũng phải ra trường, có công ăn việc làm hết rồi mới tính chuyện này. Bây giờ mày còn nhỏ, yêu vào hư người. Tương lai là cả đời, còn mày nhắm yêu đương nhăng nhít với nó được bao lâu?"Vi ngước mắt nhìn ba, lấy hết can đảm để nói với ông: "Tụi con vẫn học hành bình thường, thành tích vẫn giữ vững như vậy. Tụi con cũng không làm gì sai hết. Ba cấm tụi con có quá đáng không?""Ba không cấm mày quen nó, nhưng bây giờ không phải lúc để mày yêu đương. Tập trung học hành cho ba! Còn cố chấp nữa là tao cấm luôn!""Ba!" Vi phản đối nhưng ông Lãm cắt lời: "Mày lì là tao nói chuyện thẳng với thằng Nhật đó. Liệu hồn học hành đàng hoàng!"Nói rồi ông Lãm phủi tay bỏ đi để lại Vi ngồi uất ức một mình. Đâu phải ai yêu đương cũng bỏ bê việc học. Nhật còn giúp Vi học Toán tốt hơn nên năm 11 với năm nay mới đạt được học sinh giỏi. Trong mắt ba yêu đương là hư hỏng, nhỏ tuổi chỉ nên học thôi. Vi cố giải thích thì ba không chịu nghe, cứ khăng khăng yêu bây giờ là xấu. Thậm chí tuyên bố sẽ cấm nếu Vi không chịu nghe lời. Dẫu biết là ba muốn tốt cho Vi, sợ con gái không có tấm bằng đàng hoàng ra đường bị người ta cười chê nhưng cô vẫn ức lắm. Yêu đương ở tuổi này không xấu, yêu mà quên điểm dừng mới xấu!Vi dạo một vòng quanh sân. Cây mai trong sân vô cớ bị trút giận, cành khô le que lá giờ trở nên trơ trụi. Cô nhăn nhó bứt lá mai, trong đầu thầm nghĩ chuyện yêu đương phải đổi sang chế độ bí mật thôi.***Ở bên này Nhật cũng không khá hơn là bao khi cái đoạn video trích xuất từ camera tối ngày 30 tết được chiếu cho hội phụ huynh trong nhà chiêm ngưỡng.Thế cục được chia thành hai phe.Phe đầu tiên là phe phụ huynh:"Ôi giồi ôi!""Trời ơi con nít con nôi.""Yêu đương thế kia làm sao học hành cho được!"Phe thứ hai là phe GenZ bao gồm mấy anh chị trong nhà."Khá quá!""Được luôn ấy chứ!""Bảnh quá Nhật ơi!"Nhân vật chính trong đoạn video không dám ngẩng đầu nhìn ai, sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng, chốt hạ bằng màu đen xì như mặt ông táo. Cậu không ngờ việc kiểm tra camera tìm người trộm cây mai trước nhà thành đại hội bốc phốt của chính cậu. Giờ thì không tìm được thằng trộm mai mà cả nhà đều biết đêm 30 Nhật hôn Vi trước cổng nhà.Mẹ như không tin vào mắt mình, tua đi tua lại đọan 11 giờ 50 phút đến ba lần."Cái gì đây Nhật?"Nhật bứt tóc, vuốt mặt: "Như mọi người đã thấy thì... đây là người yêu của con.""Ha ha ha." Anh Đăng ôm bụng cười nghiêng ngả. Bác hai phải vỗ vào đùi Đăng một cái, bảo anh im miệng mới thôi. Hội phụ huynh sa sầm mặt, liếc mắt nhìn nhau không biết nói thế nào. Đặc biệt là mẹ, bà nhìn Nhật chằm chằm: "Con bé đó là Vi phải không?""Dạ." Nhật gật đầu.Mẹ choáng váng trước cái gật đầu xác nhận của Nhật. Ban đầu bà nghĩ rất đơn giản, cho rằng Vi và Nhật quen biết nhau từ hè nên trở thành đôi bạn thân thiết. Nhật mới chuyển từ Cần Thơ lên Bình Dương, ít bạn nên thường đi chơi với Vi. Và bình thường Nhật không có biểu hiện thích Vi, nó vẫn là một đứa tính tình khó chiều cho đến khi chính mắt bà thấy thằng quý tử nhà mình hôn con gái nhà người ta."Quen nhau từ khi nào?""Dạ mấy tháng rồi."Bác hai tò mò hỏi: "Nhà con bé đó ở đâu?"Dường như người lớn rất thích hỏi mấy câu này, lần trước ba vợ cũng hỏi như thế."Dạ nhà ở Bình Dương, quê ở đây ạ."Bác hai liếc nhìn mẹ, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng: "Năm nay nó thi đại học đó em."Bà Diễm nhìn Nhật, không biết phải khuyên nhủ thế nào nữa. Bé Vi là đứa ngoan hiền, tốt tính. Bà có thiện cảm tốt về Vi nhưng hai đứa vẫn còn cắp sách đến trường. Năm nay là năm quyết định tương lai bởi kì thi đại học. Thật lòng bà không muốn Nhật bị xao lãng bởi những yếu tố bên ngoài, đặc biệt là tình yêu. Song, trên đời làm gì có ai hiểu tính con trai bằng bà. Nhật không phải là đứa dễ bảo, cứng rắn quá sợ rằng sẽ phản tác dụng."Con nghe lời bác hai, lo học đi con. Yêu đương gì ra trường rồi tính."Đăng lên tiếng: "Yêu đương không ảnh hưởng việc học thì có sao đâu, Nhật lớn rồi tự nó biết chừng mực thôi."Anh Đăng lại bị bác hai vỗ thêm một phát nữa: "Cỡ tuổi mày còn chưa biết chừng mực nữa, huống chi thằng Nhật mới mười bảy.""Mẹ với cô ba cứ lo xa, với học lực của nó sợ gì không vào được trường tốt." Đăng gác tay ra sau đầu: "Con bé đó học cũng giỏi lắm, từng làm gia sự dạy kèm thằng Bo nữa."Nhật nhìn anh Đăng với ánh mắt một ngày làm anh em, suốt kiếp làm anh em. Cậu hứa với lòng không bao giờ nhai vụ Nhạc viện nữa. Ai nhai làm con bò!Trông thấy có người cùng chiến tuyến, cậu nói: "Bác hai với mẹ yên tâm, con vẫn tập trung học hành, chuyện tình cảm không ảnh hưởng gì hết."Thế nhưng bác hai vẫn không yên tâm, cố gắng khuyên bảo: "Con còn học kì hai với cả kì thi đại học nữa, bây giờ nên chuyên tâm học hành con ơi! Yêu đương gì thì học xong hẵng tính."Nhật vẫn giữ vững quan điểm: "Con cảm thấy không ảnh hưởng đến chuyện học."Cậu chuyển sang hướng tấn công: "Nếu ép buộc con phải kết thúc với Vi. Con sẽ suy sụp không học hành nổi, đến lúc đó điểm số xuống dốc, mất luôn thành tích. Nguy hiểm lắm ạ.""..." Nghiêm trọng tới vậy à?Mẹ day nhẹ thái dương, thở dài: "Thôi được rồi.""Mẹ biết có nói con cũng không nghe, nên mẹ sẽ không ép buộc chuyện tình cảm của con. Nhưng!" Mẹ nghiêm mặt nhìn cậu: "Nếu con không đậu được NEU thì mẹ sẽ gửi con sang Úc.""Chỉ có học mới giúp con tốt hơn thôi, tương lai của con thì tự con phải gánh vác. Đừng mẹ để can thiệp sâu vào chuyện này."Anh Đăng nghe thấy cô ba cho Nhật cơ hội, vỗ vào vai cậu: "Một là du học ở Hà Nội, hai là cút sang Úc du học.""Chỉ cần con đậu NEU thì con được miễn đi Úc đúng không?" Nhật hỏi mẹ lại lần nữa.Thật ra theo quan điểm của bà thì đi Úc vẫn tốt hơn. Nhưng nhà chỉ có ba mẹ con, Nhật sang Úc thì bà với nhóc Bo không chịu nổi. Ít ra ở Hà Nội còn cùng múi giờ, thường xuyên thăm nom được. Vậy nên hiện tại bà ưu tiên cho Nhật học NEU: "Đúng, đậu NEU thì được ở lại.""Tân sinh viên NEU cảm ơn mẹ." Nhật cười tự tin tựa như nắm chắc việc mình sẽ đậu vào Đại học Kinh tế Quốc dân vậy."Nói được thì phải làm được, ráng học nha con." Bác hai xoa xoa đầu cậu: "Đừng như anh Đăng.""Mẹ!" Anh Đăng rít lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me