Xuat Quy Nhap Than Shatou
"Có khi nào chị nhớ nhầm không?" - Minh Khang vội vàng hỏi khi cả nhóm kéo đến hành lang chính, nơi họ lần đầu xuất hiện trong cổ thành."Không! Tôi có chép lại sơ đồ phòng!" - Tôn Dĩnh Sa đáp chắc nịch. "Rõ ràng là mười người, mười phòng. Chỉ là quá nhiều chuyện dồn dập nên quên luôn.""Cô ấy nhớ đúng đấy." - Vương Sở Khâm ngẩng đầu, chỉ vào mảng tường đá ngay lối vào, nơi vẫn khắc những dòng chữ đầu tiên họ nhìn thấy:"Đã ghi nhận mười người sống. Thời hạn sống sót: 7 ngày.""Bắt đầu chia phòng ngẫu nhiên.""Không được rời phòng sau nửa đêm.""Kẻ phản bội đã ở giữa các ngươi.""Trời... Vậy là thực sự còn một người nữa à? Sao chúng ta không ai để ý vậy..." - Minh Khang rùng mình, vòng tay ôm lấy cánh tay nổi đầy da gà của mình. Cậu ta có thể nôn thêm một trận nữa nếu có thêm bất kỳ một cảnh tượng máu me nào diễn ra. Lão Đinh khịt mũi, giọng trầm xuống: "Trước khi cô cậu đến, ngày hôm trước đã có một người chết. Tôi tưởng phòng hắn vẫn tính vào tổng mười phòng nên không nghĩ nhiều.""Không." – Vương Sở Khâm nói ngay. "Nhưng chúng ta chưa từng thấy căn phòng thứ mười. Dù trong sơ đồ này có ghi số.""Cảm giác như mọi người đều quên hẳn chi tiết này đi vậy.""Quan trọng là ở đây có mười người kìa... Phòng trống thì không sao..." - Minh Khang bắt đầu đổ mồ hôi hột.Ngay lúc đó, ánh đèn âm u trên tường bỗng chập chờn rồi sáng rực. Một mảng tường trơn nhẵn phía bên cạnh bản đồ các phòng bỗng nứt ra, lộ một khung khảm chữ vừa hiện lên:"Phòng số 10 - đang mở.""Linh thất chưa ai bước vào.""Linh hồn bị hiến tế không còn giữ được thể xác."Không khí như đông cứng lại. Từng chữ hiện ra như đóng búa vào tâm trí cả sáu người."Phòng số 10 ở đâu vậy?" - Lão Đinh thắc mắc."Tôi cũng không rõ..." - Tôn Dĩnh Sa vừa định nói tiếp thì bị cắt ngang bởi tiếng quát giận dữ của Hứa Văn, gã chỉ tay về phía cô và Vương Sở Khâm. "Mẹ kiếp! Cảnh sát mà hỏi cái gì cũng không biết! Cả lũ bị qua mặt như một lũ ngu! Mấy người đúng là ngu!""Câm mồm! Người vô dụng nhất là mày đó! Giỏi thì mày vào phòng quỷ ấy trước đi, xem có ai thế mạng cho không!" - Bà Tống quát lớn, quăng cả túi lông ngỗng vào người Hứa Văn khiến hắn phải né sang một bên, làu bàu: "Mụ điên!".Lần đầu tiên kể từ khi biết bà già này, Minh Khang muốn vỗ tay ủng hộ bà ta chửi nhiều hơn. Tôn Dĩnh Sa suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ chúng ta nên đến kiểm tra phòng đó trước.""Kiểm tra???!" - Minh Khang hét lên một tiếng. Giọng cậu sinh viên càng ngày càng nhỏ dần: "Chị ơi, các nhân vật trong phim kinh dị 90% banh xác là vì thích kiểm tra những chỗ quỷ ám đó...""Vậy cậu ở đây đợi chúng tôi nhé." - Tôn Dĩnh Sa không muốn tốn thời gian nữa, vẫy tay quay đi. "Đợi chúng tôi chết banh xác ở trong đó trước. Nếu cậu còn sống và trở về thế giới thực thì nhớ thắp cho chúng tôi nén nhang." - Vương Sở Khâm phủi tay, nói nhẹ tênh."Còn nếu cậu kẹt ở thế giới này mãi mãi, rồi bị ngỗng ăn thì xuống dưới nhớ gọi 110. Chắc chúng tôi hiện lên đó."Vương Sở Khâm theo Tôn Dĩnh Sa đi thẳng.Lão Đinh không nói gì cũng liền đi theo hai người. Sau đó là Hứa Văn vừa đi vừa chửi, rồi đến bà Tống. Bà ta nhìn Minh Khang nhổ một tiếng."Phi! Con trai con đứa nhát gan hơn cả bà già là ta nữa!"Minh Khang trợn mắt, cắn răng, lập tức đuổi theo: "Đ-đợi với!!!"Cậu ta nói lí nhí khi bước cạnh Vương Sở Khâm: "Em đi cùng giúp hai người phiên dịch vậy. Nhỡ người trong phòng đó là người Việt thì sao... Kịch bản này chắc toàn người Việt.""Hay lắm. Cảm ơn cậu." - Tôn Dĩnh Sa bật cười, vỗ vai Minh Khang.Tôn Dĩnh Sa liếc qua Minh Khang nhưng không nói gì. Cô chưa định tiết lộ rằng họ đã phát hiện ra chiếc trâm cài. Và dù chưa từng bàn bạc, Vương Sở Khâm cũng không có ý định chia sẻ điều đó.Ngoài Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa không hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai. Vương Sở Khâm cũng vậy. Ngoài Tôn Dĩnh Sa, hắn không có ý định trao niềm tin cho bất kỳ ai. "Lát nữa, nếu cậu đọc hay nghe được gì thì nhớ kỹ. Chỉ nói cho tôi với cô ấy thôi. Những người khác không đáng tin. Nghe chưa?" - Vương Sở Khâm ghé tai Minh Khang, tay trái kẹp cổ cậu sinh viên, cười một cách vui vẻ."Em biết rồi! Em biết rồi mà! Em đâu có ngu!" - Minh Khang vùng ra khỏi cánh tay trái với sức mạnh ghê gớm của Vương Sở Khâm, thầm đặt biệt danh cho hắn là "anh cảnh sát đầu to hách dịch cục Bắc Kinh".Căn phòng số 10 không khó tìm như tưởng tượng, hoặc có lẽ ma quỷ đã cố tình dẫn họ đến đây. Nó nằm sâu trong hành lang bên trái, sát bức tường lớn nhất tại cổ thành. Trên đó, một bức bích họa khổng lồ về một cô gái không đầu đang ôm một chàng trai có nụ cười méo xệch. "Sao chúng ta chưa từng để ý có căn phòng này nhỉ?" - Lão Đinh khó hiểu nhìn cánh cửa phòng 10 giống hệt cửa của các căn phòng khác."Chắc là... cái giếng kia phải nuốt đủ số người nhất định thì phòng này mới xuất hiện và mở ra..." - Minh Khang lấp ló sau lưng Vương Sở Khâm, dè dặt thốt ra suy đoán của bản thân.Không ai trả lời nên cậu ta lại tiếp tục: "Bình thường trong các game, người chơi phải thực hiện đủ nhiệm vụ thì manh mối tiếp theo mới xuất hiện... Kiểu vậy." "Con trai con đứa suốt ngày chơi game!" - Bà Tống lại liếc Minh Khang mấy cái. "Bà có thể-!! Á!!!" - Minh Khang nhăn nhó định phản pháo thì cánh cửa trước mắt họ bỗng mở ra.Cạch. Cánh cửa nặng nề từ từ hé mở, phát ra tiếng kẽo kẹt kéo dài, để lộ bên trong một khoảng tối sâu hun hút, như cổ họng của một sinh vật khổng lồ đang chực nuốt chửng mọi thứ. Một luồng khí lạnh lập tức tràn ra, mang theo mùi đất bùn ẩm mốc và xác mục, hệt như mùi quan tài cổ vừa bị khai quật sau hàng thế kỷ nằm sâu dưới đáy hồ.Căn phòng hoàn toàn khác với những phòng còn lại. Không giường, không bàn ghế, không dấu hiệu từng có người ở. Thứ duy nhất chiếm trọn không gian chính giữa là một pho tượng rùa khổng lồ, cao gần hai mét, dài hơn ba mét, toàn thân tạc từ loại đá đen lấm tấm vân trắng. Mai rùa uốn cong, khắc đầy các vòng tròn lồng vào nhau trông giống một pháp trận phong ấn nhằm trấn áp thứ gì đó đang ngủ yên. Toàn thân tượng được khoác lên bởi vô số chuỗi ngọc, vòng cúng tế, phần lớn đã xỉn màu nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng. Trên lưng và cổ là những chiếc chuông nhỏ treo bằng sợi cước rách nát, bùa chú vuông vức khắc chữ cổ đã mờ, cùng vải đỏ cúng tế gắn dọc theo sống lưng bằng những chiếc ghim đồng gỉ sét.Nhưng bức tượng rùa này lại không hề giống con rùa bình thường. Bởi đầu rùa không giống bất kỳ sinh vật nào họ từng biết.Đó là một cái đầu dị dạng, dài ra như thể bị kéo xương. Đầu rùa hơi cúi xuống với đôi mắt trắng đục vô hồn hướng về phía kẻ bước vào. Ánh mắt ấy mang vẻ từ bi, nhẫn nhịn, nhưng càng nhìn lâu càng thấy có gì đó rợn người.Và ngay bên dưới đôi mắt đó... là một cái miệng há rộng đến mức dị thường. Hàm rùa há rộng, sâu hoắm, bên trong là những cọc đá nhọn hoắt. Lưỡi nó thè ra, khô cứng, và trên đó còn vết máu đen bầm như vừa liếm máu ai đó xong.Ngoài bức tượng này, trong các phòng chỉ còn những tường đá ẩm loang lổ. Dưới ánh sáng lờ mờ, người ta có thể nhận ra các bức họa cổ bị thời gian bào mòn với hình vẽ một con rùa vàng khổng lồ xuyên suốt. Lúc thì rùa đội bia đá trên lưng, lúc thì mang xác người, lúc lại nuốt trọn một vầng trăng máu giữa dòng sông đang cuộn xoáy. Có tranh vẽ rùa lớn bò qua chiến trường đẫm máu, vệt đỏ kéo dài xuống biển và tan vào sóng bạc."Trời má..." – Minh Khang lắp bắp. "Đây... đây không phải tượng rùa bình thường đâu...""Là rùa thần. Con vật trấn giữ linh thất. Kia là bàn hiến tế." - Giọng bà Tống khàn khàn, tạo một tiếng vọng nhỏ trong phòng.Tôn Dĩnh Sa nhìn theo hướng bà Tống chỉ tay. Ánh mắt cô dừng lại tại bệ đá dưới chân tượng. Một chiếc bàn bằng đá đen bóng, đã nứt nhiều chỗ nhưng vẫn còn nguyên dấu tay, dấu xước, và cả vết máu khô ăn sâu vào lớp đá như được chạm khắc. Trước bệ, một bộ hài cốt đang quỳ phủ phục. Dù phần hộp sọ đã biến mất, nhưng tư thế này cho thấy người chết đã cúi đầu sát đất, giữ nguyên từ thế đó cho đến khi chỉ còn bộ xương. Sau lưng bộ xương, một tấm vải đỏ sẫm được treo rủ xuống, chỉ bạc đã phai cùng dòng chữ mờ:
"Yêu là lỗi, phản là tội,
Thân quỳ mãi dưới quy thiêng gục gối."
Vương Sở Khâm đọc lên, lẩm bẩm: "Lần này gợi ý bằng tiếng Trung rồi à..."
Minh Khang nuốt nước bọt, mắt nhìn khắp căn phòng, từng chi tiết một như xác thực lại nỗi sợ trong lòng: "... Là nghi thức hiến tế thật. Có người từng bị tế sống ở đây.""Không phải từng có. Mà là vừa có." - Vương Sở Khâm có thể ngửi được mùi máu tanh và nhang cháy dở. Dưới bệ đá, vết máu chưa khô tạo thành vòng cung bao quanh tượng rùa. Bên cạnh đó, một bát hương gãy đôi với tro xám còn âm ấm, và năm chiếc đĩa ngọc sạch bóng đặt ngay ngắn, nổi bật giữa lớp bụi phủ mờ toàn bộ căn phòng.Lão Đinh cau mày nhìn đĩa, rồi nhìn sang Minh Khang và bà Tống: "Có năm đĩa. Cần năm vật tế à? Nghi thức tế sống gì đó cần những gì?"Minh Khang cố gắng lật lại từng trang sách trong đầu nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: "Chịu thôi. "Tôi chưa từng đọc tài liệu nào nói cụ thể về việc này... Tôi chỉ đoán dựa trên các thứ bày trí ở đây thôi."Bà Tống nãy giờ vẫn im lặng quan sát, cuối cùng cũng cất tiếng. Giọng bà khàn khàn, nhỏ như thì thầm:"... Thời cổ, có một nghi lễ gọi là hiến sinh giữ mạch. Chỉ dùng khi quốc vận bị đảo lộn nghiêm trọng, không thể cứu vãn.""Mà muốn giữ được mạch đất đã động, máu đem tế không thể là của phàm nhân."Bà Tống bước lại gần bệ đá, cúi người sát hơn, đưa tay về phía bộ hài cốt đang phủ phục. Trên bộ xương vẫn còn sót lại vài mảnh vải tơ lụa phai màu, hoa văn chim hạc tinh xảo."Trang phục này...Không phải ai cũng được mặc đâu." - Giọng bà ta hạ thấp, rồi khựng lại khi đầu ngón tay sắp chạm vào miếng vải. Tay bà khẽ run, nhưng không chạm xuống."Muốn mở điện phong linh này, phải có đủ năm vật tế lễ. Mỗi vật phải ràng buộc với một phần hồn và gốc gác của người bị hiến tế."Bà ta xoay người nhìn về phía năm chiếc đĩa ngọc. "Một là rút toàn bộ máu hoặc lấy thủ cấp của người bị hiến tế - tượng trưng cho chính người đó. Phải là vật thật, còn dính chút sinh khí.""Hai là vật gốc - thường là thứ thuộc về mẹ cha hoặc di vật gắn liền máu mạch để xác nhận dòng máu.""Ba là vật hôn ước - thường là của vợ chồng, con cái để ràng lòng người bị hiến tế.""Còn lại hai vật cuối..." - Giọng bà hạ thấp, khẽ lắc đầu - "Ta không biết. Nhưng chắc chắn, cả năm đều là để trói hồn xuống đáy. Không cho về trời, không cho đầu thai, không cho tan vào luân hồi."Bà chắp tay, nhắm mắt rồi lẩm bẩm điều gì đó trước tượng rùa đen khổng lồ.Đầu rùa vẫn cúi nhẹ. Đôi mắt trắng đục vẫn im lìm, như đang lắng nghe từng lời cùng một sự nhẫn nại vô ngôn.____________Ngoại truyện nhỏ:Minh Khang: Sao bà ta biết nhiều về mấy thứ này vậy? Đáng nghi quá.Vương Sở Khâm: Cậu cũng biết nhiều về mấy thứ ở đây còn gì?Minh Khang: Đó là vì tôi học ngành học liên quan mà!!! A! Hay là bà ta...Tôn Dĩnh Sa: Bà ta sao?Minh Khang: Hay là bà ta chơi game nhiều?Vương Sở Khâm: ? Tôi thực sự không biết là cậu thông minh hay ngốc nghếch nữa.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me