Xuong Phong Bep Tac Gia Hi Nhi Dat
( Bảy) – "Thỉnh an ( Hạ )"
Viện tử của Ung Quốc Công Trần Khải Phong nằm toàn bộ ở dinh thự chính phía nam, tên gọi "Di tâm trai", là nơi ở chính của hắn cùng với Ung Quốc Công phu nhân Ninh Phương Châu. Ba người trở ra từ "Chí Viễn đường", phòng của Trần Từ An, đi qua hành lang thật dài, một đường hướng về "Di tâm trai" mà đi.Lúc này tất cả mọi người đã có mặt, dọc theo đường đi chỉ thấy tiểu hầu nô tài cùng bọn sai vặt tới tới lui lui, thấy bọn họ, đều là hạ bái hành lễ, thỉnh an đạo hảo, Trần Từ An, Trần Từ Khoan hơi gật gật đầu thì cũng thôi đi, tiểu công tử lại là đang cực lực nhẫn nại chịu đựng, không rảnh lên tiếng.Lại nguyên lai, tiểu công tử chỉ được thoải mái một hồi khi vừa tỉnh dậy, sau đó liền lại rơi vào trong tay hai người, ăn nỗi khổ khi rửa mặt vệ sinh. Cái này chính là Song Nhi mỗi ngày nhất định phải chịu qua một hồi đau khổ, trước tiên phải dùng nhuyễn quản mảnh bằng ruột dê, đem nước ấm rót vào trong cơ thể của Song Nhi, tinh tế thanh tẩy hoa đạo, bàng quang cùng giang huyệt. Bởi vì cần phải thanh lý sạch sẽ, là sau mỗi lần quán chú đều phải dùng ngọc thể ngăn chặn cửa động cùng linh khẩu, một khắc đồng hồ sau đó mới có thể tiết ra, mà một lần thanh tẩy cũng phải quán chú ba, năm lần, thậm chí bảy tám lần mới có thể kết thúc.Bởi vì hôm nay là lần đầu Từ Diệp thanh tẩy nên chỉ quán chú có ba lần, cứ như vậy, tiểu công tử cũng đã kêu khóc không ngừng, hoa huyệt cũng giang huyệt lỏng lỏng lẻo lẻo không khép lại được. Cái này cũng chưa hết, sau khi thanh tẩy, liền muốn đem dược tề điều dưỡng thân thể chầm chậm rót vào hoa đạo, bàng quang cùng giang huyệt Song Nhi. Bởi vì Song Nhi thưa thớt, triều đình quy định mỗi một Song Nhi đều tất yếu hôn phối ít nhất với 3 phu lang, trên thực tế, bởi vì không kiểm soát được Song Nhi tùy ý cùng người giao hoan sinh con, cho nên phu lang của Song Nhi số lượng đông đảo, nên việc bảo dưỡng thân thể Song Nhi thường ngày là cực kỳ trọng yếu. Mấy cái dược tề này cũng là dùng tới dược liệu tốt nhất, điều phối theo phương thuốc bí tàng của cung đình mà thành, chẳng những có thể lệnh tiểu công tử cơ thể càng khoẻ mạnh, cũng có thể tại ba chỗ bí huyệt càng gia tăng hơn mềm dai trơn nhẵn, không dễ thụ thương.Nhưng cái này liền làm khổ tiểu công tử, bụng bị rót tròn vo, tựa như nhét cái gì thật lớn bên trong, gân xanh nổi lên, chỉ hơi khẽ động, liền sóng nước lắc lư, ép tiểu công tử liên thanh dâm khiếu, cầu xin tha thứ không ngừng. Lấp đầy ba chỗ bí huyệt chính là ngọc thạch lãnh lẽo, làm thành hình dạng dương cụ nam nhân, cùng phân thân Trần Từ An Trần Từ Khoan kích thước dài ngắn đồng dạng. Tại âm hành Từ Diệp chính là bị một nhuyễn quản dài mảnh bằng ruột dê ngăn chặn niệu đạo. Vốn là đem ba nơi này chống đến dị thường căng trướng, còn khiến tiểu công tử phát giác, ba cái giang tắc này còn là đang chậm rãi nở lớn! Từ Diệp kinh hãi không thôi, vội vàng muốn đem tay lấy ra, lại bị Trần Từ Khoan nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt được cổ tay, cầm lên một sợi lụa mềm đem cặp tay xinh đẹp của y cột lại sau lưng, lại đem y coi như tiểu hài nhi mà ôm ở trong ngực, một tay chế trụ hai đầu gối, một tay đè lên eo lưng, tính cả hai tay cùng nhau trói buộc lại, dù tiểu công tử như thế nào trái phải uốn éo dãy dụa cũng là không tránh thoát. Huống chi tiểu công tử bụng căng đau không thôi, chỉ một hồi liền đổ mồ hôi lạnh, thở hồng hộc, hư mềm vô lực.Dương cụ ngọc thạch này vậy mà hút nước phình lên chỉ mất một lúc, liền đem hoa huyệt cùng lỗ hậu chống đỡ tới kích thước bốn ngón tay, làm tiểu công tử cảm giác như bị ai dùng tay xé rách đau đớn không chịu nổi. Y rất sợ hãi, chỉ sợ khối dương cụ bằng ngọc này trướng lớn sẽ đem hạ thể mình phân thành nhiều mảnh, không thể không tận lực co chặt hai huyệt, cái này hơi dùng sức một chút, dược tề trong bụng lại bị đè ép, sinh ra một trận khó chịu vặn vẹo, âm hành liền như vòi nước hỏng mà nhỏ xuống mấy giọt nước, đem vạt áo Trần Từ Khoan làm ướt một mảng lớn, giống như tiểu công tử đang tiểu tại trên người hắn.Trần Từ An nặng nề cười: "Bảo Bảo thật đúng là không ngoan a, tới, để ta giúp ngươi bao lại hạ thân hư hỏng nha." Hắn lại quả thật mở ra tủ quần áo, cầm tã tới, là một phiến lụa cực kỳ mềm mại, Trần Từ Khoan cũng phối hợp đè lại tiểu công tử đang trái phải loay hoay, để cho Trần Từ An giúp y đổi lại tã bao trùm dưới hông. Từ Diệp xấu hổ muốn chết, chính là không tính cả đời trước, y cũng đã mười tám, mười chín tuổi, một nam tử lớn như vậy, lại giống tiểu nhi đồng vừa ra đời phải đeo tã, làm sao không khiến y trong lòng đầy hận ý? Từ Diệp định buông lỏng hạ thể, nhưng lại bị dương cụ giả trong cơ thể bành trướng to hơn, đến cùng vẫn là đau đớn khó nhịn chính mình, không thể không kẹp chặt co vào, chỉ là khí lực không tốt, chỉ một hồi liền phải thả lỏng ra, mấy đồ vật kia liền lại thừa cơ phồng lớn, liền như vậy hết co lại dãn, dâm thịt trong mấy chỗ bí huyệt bị dương cụ giả ma sát, lại sinh ra chút khoái ý, tựa như y đang mượn cái này thủ dâm vậy.Hai người cũng không cho Từ Diệp mặc quần áo, chỉ choàng một kiện lụa mỏng màu thiên thanh, miễn cưỡng che đậy thân thể, hơi xích lại gần chút liền thấy rất rõ ràng, liền như vậy ôm y đi ra ngoài. Bởi vì đã là ban ngày, trong trạch viện hơi có chút người hầu đi lại, tiểu công tử thẹn đến muốn chui xuống đất, đem mặt chôn ở trên vai Trần Từ Khoan, không dám mở mắt. Bởi vì là tân hôn, hai người hiểu đến cùng là đã bức bách y hơi quá, lúc này cũng liền buông tha y.Đi tới khúc cua, đã thấy giả sơn mọc lên như rừng, thúy trúc dày đặc, dưới núi một vùng sóng biếc rạo rực, bên trong trồng hồng liên đã nở một nửa, vẻ đẹp làm say động lòng người. Trên núi có một cái đình uyển, bên trên đề danh là "Tuyết Hương Vân úy", trên cây cột một bộ câu đối: "Thiền táo lâm Diệp tĩnh – Điểu minh sơn cánh u." (Ve kêu rừng lại trở nên yên tĩnh hơn – chim hót, núi lại càng thêm thâm u). Trong đình ngồi một nam tử cự kỳ anh tuấn nho nhã, đạo bào thủy sắc, đi chân đất, tóc xõa dài, nâng chén uống rượu, thấy 3 người, mỉm cười ngoắc ngoắc tay: "Ân, thế nhưng là A Thố cùng Minh Nguyệt Nô yêu?" Hắn dường như hơi say rượu, trên hai gò má vốn trắng nõn như ngọc hiện ra đỏ ửng, một đôi mắt phượng lại là sáng tỏ dị thường, nét mặt tươi cười như hoa, "A, còn có tiểu Bạch Trạch cũng tại a." A Thố, Minh Nguyệt Nô, Bạch Trạch chính là nhũ danh của 3 người, A Thố chính là Trần Từ An, Minh Nguyệt Nô chính là Trần Từ Khoan, Bạch Trạch chính là tiểu công tử Từ Diệp, bởi vì y thuở nhỏ khả ái tuyết trắng, cho nên có tên này.Bs người liền đi lên đình uyển, cũng không giữ lễ tiết, tìm một băng ghế đá sạch sẽ ngồi xuống, gió mát phất phơ, rất là thư sướng, Trần Từ An nói: "Tam thúc, ngươi sáng sớm ở chỗ này uống rượu, cũng không sợ nhiễm lạnh, vạn nhất nếu là chính xác bị bệnh, lại phải uống thuốc." Trần Đông Vinh ----- tam đệ của Ung Quốc Công Trần Khải Phong tính tình tận tình phóng túng, cực kỳ cởi mở rõ ràng, yêu thích nhất là rượu ngon, nhưng mà mỗi lần không chú ý, liền đổ một trận bệnh, cũng may hắn cực sợ uống thuốc nên vẫn có thể khắc chế một hai. Trần Từ An biết phụ thân cùng người đệ đệ này tình thâm thủ túc, cho nên cũng là khuyên nhủ vài câu.Trần Đông Vinh khoát khoát tay: "Ai nha, liền uống có một chút như vậy, không có việc gì ." Hắn sợ Trần Từ An lại nói, liền có chút hăng hái hỏi, "Nháo đến giờ này, hôm qua tiểu Bạch Trạch sợ là chịu không ít đau khổ đâu. Hai người các ngươi cũng không biết thương xót một chút." Hắn nói như vậy, lại gặp tiểu công tử thân thể hơi hơi phát run, liền đưa tay hướng về bên trong tã quan sát, sờ lên giang huyệt, chỉ cảm thấy tay ướt nhẹp một mảnh, hai mảnh mông thịt căng thẳng, cửa động nhưng vẫn là bị chống lỗ nhỏ lớn cỡ miệng một chén trà, nhục huyệt đang sưng đỏ đến nóng bỏng, bị ngón tay lạnh buốt của hắn đụng một cái, chính là khẽ run lên. Trần Đông Vinh cười nhạo lắc đầu: "Ngày hôm nay liền bị bắt nhét đồ lớn như vậy, thực sự là gan lớn." Hắn nói, "Tiểu Bạch Trạch là chưa bao giờ nhận qua điều này, các ngươi phải từ từ tới mới thành, quay đầu cùng các phụ thân các ngươi học hỏi một ít, miễn cho sau này tiểu Bạch Trạch chịu khổ."Tiểu công tử càng xấu hổ giận dữ: "Lấy tay ngươi ra!" Người này chính là tiểu thúc trên danh nghĩa của mình, hành vi vô lễ như vậy, lại không ai nói một câu, nơi này quả thật là phóng đãng không chịu nổi, trong lòng của y tức khổ: Vì sao y lại không minh khong bạch rơi xuống tình cảnh như thế này?Tiểu công tử nguyên là một thanh niên bình thường trong xã hội hiện đại, nguyên bản tính tình có chút nhát gan, bởi vì trong nhà có tiền, sau khi tốt nghiệp liền yên tâm ở nhà làm trạch nam, bất quá mới ngủ một giấc, liền trở thành Từ gia tiểu công tử Từ Diệp mới ra đời. Từ đó đến giờ, y đã từng thử nhiều cách, muốn trở về hiện đại, lại là không có kết quả gì, chậm rãi cũng chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng dù thế y vẫn muốn tìm một ôn nhu nam tử tình đầu ý hợp, vợ chồng tôn trọng nhau, yêu thương mà sống hết một đời, lại không nghĩ rơi xuống trên tay hai kẻ dã man tàn bạo này, nhận hết khổ sở, cũng không biết sau này còn phải chịu tội gì nữa, tưởng tượng như vậy, nước mắt liền cuồn cuộn mà rơi.Trần Đông Vinh lại là bật cười: "Sao, bọn hắn còn không có nói cho ngươi biết," Hắn thở dài, "Ta cũng là phu quân của ngươi a!"Một lời này vừa mới nói ra, tựa như lôi đình chợt vang dội, chấn động đến mức tiểu công tử trợn mắt há hốc mồm, thất thanh nói: "Cái này như thế nào có khả năng! Cái này há chẳng phải là làm trái luân thường!" Từ Diệp không nghĩ tới, 3 người kia đều là cười khẽ, Trần Từ Khoan thần sắc trìu mến không thôi, ôm y nhẹ nhàng lay động, môi mỏng dán lên cần cổ tinh tế trắng nón, lại liếm lại hôn: "Bảo Bảo, ngươi thực sự là khả ái......." Trần Đông Vinh ngón tay dài nhọn tại trên giang huyệt tiểu công tử phá lộng, làm y không tự chủ co chặt giang huyệt, tuyết đồn đung đưa muốn tránh né, Trần Từ An một tay liền ấn xuống eo thân của y, nghiêng người tới liếm láp đôi mắt bởi cả kinh mà mở to, đầu lưỡi tại trên mí mắt chậm rãi liếm qua, áp lực khiến cho khóe mắt y chảy ra nước mắt thật dài.Chỉ nghe Trần Từ Khoan nói nhỏ: "Bảo Bảo, chúng ta đang ở bên trong Ung phủ Quốc, chỉ có ngươi cùng cha ta hai cái Song Nhi, phu quân của cha ta, là phụ thân, Nhị thúc, tiểu thúc, còn có mấy cái cữu cữu. Tam thúc trước đây rời phủ du học, cho nên không có thành hôn với cha." Hắn ngữ khí bình thường, cho thấy là sớm đã có đoán trước, "Bảo Bảo, chỉ cần ngươi không ly khai chúng ta, nam tử trong toàn phủ này, tùy ngươi lựa chọn, chúng ta sẽ không ngại."Tiểu công tử nghe đến sững sờ, đáy lòng dần nổi lên trận trận sợ hãi, sau lưng Trần Đông Vinh lộ vẻ tươi cười nhưng âm thanh vang lên tựa như ác mộng: "Tiểu Bạch Trạch, ngươi phải biết, đối với chúng ta mà nói, Song Nhi là cực kỳ trân quý. Thuần quốc nam tử 9000 vạn người, Song Nhi bất quá 100 vạn thôi, cái này cũng chưa tính tới tuổi tác lớn nhỏ, có nam tử, cuối cùng cả đời cũng không thể nhìn thấy một Song Nhi, chỉ có thể cô độc sống hết quãng đời còn lại. Huống chi, Song Nhi mặc dù dễ dàng thụ thai, nhưng sinh hạ Song Nhi lại rất ít, phần lớn cũng là sinh hạ nam tử, những năm gần đây, số lượng Song Nhi, năm sau so với năm trước ngày càng ít, có thể lấy được Song Nhi, dù là phải chia sẻ cùng những nam nhân khác cũng đã là chuyện may mắn, còn giảng cái gì luân thường đạo lý?"Từ Diệp bỗng nhiên minh bạch đáy lòng mình đang sợ hãi là cái gì, những lời này, để cho y hiểu được chính mình muốn tìm kiếm một tri tâm tri kỷ bình thản sống qua ngày là bực nào nực cười. Người nào trong Thuần quốc cũng là như thế, rơi xuống trong tay người khác cùng rơi xuống trong tay mấy người này lại có cái gì khác biệt, bất quá là cùng đều phải nhận hết khuất nhục thôi. Nhưng tương lai làm người tuyệt vọng như vậy, làm một Song Nhi, y chắc chắn sẽ bị chặt chẽ trông giữ, không được tự do, ngày ngày bị thao lộng dạy dỗ, sinh con dòng dõi, bị kiểm soát hết thảy thẳng đến thọ hết chết già mới thôi. Nếu Từ Diệp y thật sự là một Song Nhi, có lẽ y sẽ vui vẻ tiếp nhận mà không phải thấy đau đớn khuất nhục, khó chịu như vậy, nhưng y dù sao cũng đến từ một xã hội văn minh, lại như thế nào có thể thích ứng loại cuộc sống này?"Bảo Bảo, Bảo Bảo, đừng khóc a, ngươi khóc đến lòng ta đều tan nát......." Trần Từ An liếm đi nước mắt Từ Diệp không tự chủ được rơi xuống, vô cùng dịu dàng mà dỗ dành y, "Ta sẽ thật tốt đợi ngươi, cả một đời thương ngươi sủng ngươi, chính là dù ngươi muốn mạng của ta, ta đều sẽ cho ngươi. Đừng khóc, Bảo Bảo, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi." Thanh âm của hắn, ngữ khí, thần sắc, đều lộ ra ôn nhu sủng ái, làm cho người ta say mê, nhưng tiểu công tử chỉ cảm thấy sợ hãi, ngay một khắc này, y hạ quyết tâm, y phải chạy trốn, y quyết không thể liền như vậy đợi ở chỗ này, chờ tại bên cạnh những nam nhân sẽ mang đến càng nhiều khuất nhục cho y.
Viện tử của Ung Quốc Công Trần Khải Phong nằm toàn bộ ở dinh thự chính phía nam, tên gọi "Di tâm trai", là nơi ở chính của hắn cùng với Ung Quốc Công phu nhân Ninh Phương Châu. Ba người trở ra từ "Chí Viễn đường", phòng của Trần Từ An, đi qua hành lang thật dài, một đường hướng về "Di tâm trai" mà đi.Lúc này tất cả mọi người đã có mặt, dọc theo đường đi chỉ thấy tiểu hầu nô tài cùng bọn sai vặt tới tới lui lui, thấy bọn họ, đều là hạ bái hành lễ, thỉnh an đạo hảo, Trần Từ An, Trần Từ Khoan hơi gật gật đầu thì cũng thôi đi, tiểu công tử lại là đang cực lực nhẫn nại chịu đựng, không rảnh lên tiếng.Lại nguyên lai, tiểu công tử chỉ được thoải mái một hồi khi vừa tỉnh dậy, sau đó liền lại rơi vào trong tay hai người, ăn nỗi khổ khi rửa mặt vệ sinh. Cái này chính là Song Nhi mỗi ngày nhất định phải chịu qua một hồi đau khổ, trước tiên phải dùng nhuyễn quản mảnh bằng ruột dê, đem nước ấm rót vào trong cơ thể của Song Nhi, tinh tế thanh tẩy hoa đạo, bàng quang cùng giang huyệt. Bởi vì cần phải thanh lý sạch sẽ, là sau mỗi lần quán chú đều phải dùng ngọc thể ngăn chặn cửa động cùng linh khẩu, một khắc đồng hồ sau đó mới có thể tiết ra, mà một lần thanh tẩy cũng phải quán chú ba, năm lần, thậm chí bảy tám lần mới có thể kết thúc.Bởi vì hôm nay là lần đầu Từ Diệp thanh tẩy nên chỉ quán chú có ba lần, cứ như vậy, tiểu công tử cũng đã kêu khóc không ngừng, hoa huyệt cũng giang huyệt lỏng lỏng lẻo lẻo không khép lại được. Cái này cũng chưa hết, sau khi thanh tẩy, liền muốn đem dược tề điều dưỡng thân thể chầm chậm rót vào hoa đạo, bàng quang cùng giang huyệt Song Nhi. Bởi vì Song Nhi thưa thớt, triều đình quy định mỗi một Song Nhi đều tất yếu hôn phối ít nhất với 3 phu lang, trên thực tế, bởi vì không kiểm soát được Song Nhi tùy ý cùng người giao hoan sinh con, cho nên phu lang của Song Nhi số lượng đông đảo, nên việc bảo dưỡng thân thể Song Nhi thường ngày là cực kỳ trọng yếu. Mấy cái dược tề này cũng là dùng tới dược liệu tốt nhất, điều phối theo phương thuốc bí tàng của cung đình mà thành, chẳng những có thể lệnh tiểu công tử cơ thể càng khoẻ mạnh, cũng có thể tại ba chỗ bí huyệt càng gia tăng hơn mềm dai trơn nhẵn, không dễ thụ thương.Nhưng cái này liền làm khổ tiểu công tử, bụng bị rót tròn vo, tựa như nhét cái gì thật lớn bên trong, gân xanh nổi lên, chỉ hơi khẽ động, liền sóng nước lắc lư, ép tiểu công tử liên thanh dâm khiếu, cầu xin tha thứ không ngừng. Lấp đầy ba chỗ bí huyệt chính là ngọc thạch lãnh lẽo, làm thành hình dạng dương cụ nam nhân, cùng phân thân Trần Từ An Trần Từ Khoan kích thước dài ngắn đồng dạng. Tại âm hành Từ Diệp chính là bị một nhuyễn quản dài mảnh bằng ruột dê ngăn chặn niệu đạo. Vốn là đem ba nơi này chống đến dị thường căng trướng, còn khiến tiểu công tử phát giác, ba cái giang tắc này còn là đang chậm rãi nở lớn! Từ Diệp kinh hãi không thôi, vội vàng muốn đem tay lấy ra, lại bị Trần Từ Khoan nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt được cổ tay, cầm lên một sợi lụa mềm đem cặp tay xinh đẹp của y cột lại sau lưng, lại đem y coi như tiểu hài nhi mà ôm ở trong ngực, một tay chế trụ hai đầu gối, một tay đè lên eo lưng, tính cả hai tay cùng nhau trói buộc lại, dù tiểu công tử như thế nào trái phải uốn éo dãy dụa cũng là không tránh thoát. Huống chi tiểu công tử bụng căng đau không thôi, chỉ một hồi liền đổ mồ hôi lạnh, thở hồng hộc, hư mềm vô lực.Dương cụ ngọc thạch này vậy mà hút nước phình lên chỉ mất một lúc, liền đem hoa huyệt cùng lỗ hậu chống đỡ tới kích thước bốn ngón tay, làm tiểu công tử cảm giác như bị ai dùng tay xé rách đau đớn không chịu nổi. Y rất sợ hãi, chỉ sợ khối dương cụ bằng ngọc này trướng lớn sẽ đem hạ thể mình phân thành nhiều mảnh, không thể không tận lực co chặt hai huyệt, cái này hơi dùng sức một chút, dược tề trong bụng lại bị đè ép, sinh ra một trận khó chịu vặn vẹo, âm hành liền như vòi nước hỏng mà nhỏ xuống mấy giọt nước, đem vạt áo Trần Từ Khoan làm ướt một mảng lớn, giống như tiểu công tử đang tiểu tại trên người hắn.Trần Từ An nặng nề cười: "Bảo Bảo thật đúng là không ngoan a, tới, để ta giúp ngươi bao lại hạ thân hư hỏng nha." Hắn lại quả thật mở ra tủ quần áo, cầm tã tới, là một phiến lụa cực kỳ mềm mại, Trần Từ Khoan cũng phối hợp đè lại tiểu công tử đang trái phải loay hoay, để cho Trần Từ An giúp y đổi lại tã bao trùm dưới hông. Từ Diệp xấu hổ muốn chết, chính là không tính cả đời trước, y cũng đã mười tám, mười chín tuổi, một nam tử lớn như vậy, lại giống tiểu nhi đồng vừa ra đời phải đeo tã, làm sao không khiến y trong lòng đầy hận ý? Từ Diệp định buông lỏng hạ thể, nhưng lại bị dương cụ giả trong cơ thể bành trướng to hơn, đến cùng vẫn là đau đớn khó nhịn chính mình, không thể không kẹp chặt co vào, chỉ là khí lực không tốt, chỉ một hồi liền phải thả lỏng ra, mấy đồ vật kia liền lại thừa cơ phồng lớn, liền như vậy hết co lại dãn, dâm thịt trong mấy chỗ bí huyệt bị dương cụ giả ma sát, lại sinh ra chút khoái ý, tựa như y đang mượn cái này thủ dâm vậy.Hai người cũng không cho Từ Diệp mặc quần áo, chỉ choàng một kiện lụa mỏng màu thiên thanh, miễn cưỡng che đậy thân thể, hơi xích lại gần chút liền thấy rất rõ ràng, liền như vậy ôm y đi ra ngoài. Bởi vì đã là ban ngày, trong trạch viện hơi có chút người hầu đi lại, tiểu công tử thẹn đến muốn chui xuống đất, đem mặt chôn ở trên vai Trần Từ Khoan, không dám mở mắt. Bởi vì là tân hôn, hai người hiểu đến cùng là đã bức bách y hơi quá, lúc này cũng liền buông tha y.Đi tới khúc cua, đã thấy giả sơn mọc lên như rừng, thúy trúc dày đặc, dưới núi một vùng sóng biếc rạo rực, bên trong trồng hồng liên đã nở một nửa, vẻ đẹp làm say động lòng người. Trên núi có một cái đình uyển, bên trên đề danh là "Tuyết Hương Vân úy", trên cây cột một bộ câu đối: "Thiền táo lâm Diệp tĩnh – Điểu minh sơn cánh u." (Ve kêu rừng lại trở nên yên tĩnh hơn – chim hót, núi lại càng thêm thâm u). Trong đình ngồi một nam tử cự kỳ anh tuấn nho nhã, đạo bào thủy sắc, đi chân đất, tóc xõa dài, nâng chén uống rượu, thấy 3 người, mỉm cười ngoắc ngoắc tay: "Ân, thế nhưng là A Thố cùng Minh Nguyệt Nô yêu?" Hắn dường như hơi say rượu, trên hai gò má vốn trắng nõn như ngọc hiện ra đỏ ửng, một đôi mắt phượng lại là sáng tỏ dị thường, nét mặt tươi cười như hoa, "A, còn có tiểu Bạch Trạch cũng tại a." A Thố, Minh Nguyệt Nô, Bạch Trạch chính là nhũ danh của 3 người, A Thố chính là Trần Từ An, Minh Nguyệt Nô chính là Trần Từ Khoan, Bạch Trạch chính là tiểu công tử Từ Diệp, bởi vì y thuở nhỏ khả ái tuyết trắng, cho nên có tên này.Bs người liền đi lên đình uyển, cũng không giữ lễ tiết, tìm một băng ghế đá sạch sẽ ngồi xuống, gió mát phất phơ, rất là thư sướng, Trần Từ An nói: "Tam thúc, ngươi sáng sớm ở chỗ này uống rượu, cũng không sợ nhiễm lạnh, vạn nhất nếu là chính xác bị bệnh, lại phải uống thuốc." Trần Đông Vinh ----- tam đệ của Ung Quốc Công Trần Khải Phong tính tình tận tình phóng túng, cực kỳ cởi mở rõ ràng, yêu thích nhất là rượu ngon, nhưng mà mỗi lần không chú ý, liền đổ một trận bệnh, cũng may hắn cực sợ uống thuốc nên vẫn có thể khắc chế một hai. Trần Từ An biết phụ thân cùng người đệ đệ này tình thâm thủ túc, cho nên cũng là khuyên nhủ vài câu.Trần Đông Vinh khoát khoát tay: "Ai nha, liền uống có một chút như vậy, không có việc gì ." Hắn sợ Trần Từ An lại nói, liền có chút hăng hái hỏi, "Nháo đến giờ này, hôm qua tiểu Bạch Trạch sợ là chịu không ít đau khổ đâu. Hai người các ngươi cũng không biết thương xót một chút." Hắn nói như vậy, lại gặp tiểu công tử thân thể hơi hơi phát run, liền đưa tay hướng về bên trong tã quan sát, sờ lên giang huyệt, chỉ cảm thấy tay ướt nhẹp một mảnh, hai mảnh mông thịt căng thẳng, cửa động nhưng vẫn là bị chống lỗ nhỏ lớn cỡ miệng một chén trà, nhục huyệt đang sưng đỏ đến nóng bỏng, bị ngón tay lạnh buốt của hắn đụng một cái, chính là khẽ run lên. Trần Đông Vinh cười nhạo lắc đầu: "Ngày hôm nay liền bị bắt nhét đồ lớn như vậy, thực sự là gan lớn." Hắn nói, "Tiểu Bạch Trạch là chưa bao giờ nhận qua điều này, các ngươi phải từ từ tới mới thành, quay đầu cùng các phụ thân các ngươi học hỏi một ít, miễn cho sau này tiểu Bạch Trạch chịu khổ."Tiểu công tử càng xấu hổ giận dữ: "Lấy tay ngươi ra!" Người này chính là tiểu thúc trên danh nghĩa của mình, hành vi vô lễ như vậy, lại không ai nói một câu, nơi này quả thật là phóng đãng không chịu nổi, trong lòng của y tức khổ: Vì sao y lại không minh khong bạch rơi xuống tình cảnh như thế này?Tiểu công tử nguyên là một thanh niên bình thường trong xã hội hiện đại, nguyên bản tính tình có chút nhát gan, bởi vì trong nhà có tiền, sau khi tốt nghiệp liền yên tâm ở nhà làm trạch nam, bất quá mới ngủ một giấc, liền trở thành Từ gia tiểu công tử Từ Diệp mới ra đời. Từ đó đến giờ, y đã từng thử nhiều cách, muốn trở về hiện đại, lại là không có kết quả gì, chậm rãi cũng chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng dù thế y vẫn muốn tìm một ôn nhu nam tử tình đầu ý hợp, vợ chồng tôn trọng nhau, yêu thương mà sống hết một đời, lại không nghĩ rơi xuống trên tay hai kẻ dã man tàn bạo này, nhận hết khổ sở, cũng không biết sau này còn phải chịu tội gì nữa, tưởng tượng như vậy, nước mắt liền cuồn cuộn mà rơi.Trần Đông Vinh lại là bật cười: "Sao, bọn hắn còn không có nói cho ngươi biết," Hắn thở dài, "Ta cũng là phu quân của ngươi a!"Một lời này vừa mới nói ra, tựa như lôi đình chợt vang dội, chấn động đến mức tiểu công tử trợn mắt há hốc mồm, thất thanh nói: "Cái này như thế nào có khả năng! Cái này há chẳng phải là làm trái luân thường!" Từ Diệp không nghĩ tới, 3 người kia đều là cười khẽ, Trần Từ Khoan thần sắc trìu mến không thôi, ôm y nhẹ nhàng lay động, môi mỏng dán lên cần cổ tinh tế trắng nón, lại liếm lại hôn: "Bảo Bảo, ngươi thực sự là khả ái......." Trần Đông Vinh ngón tay dài nhọn tại trên giang huyệt tiểu công tử phá lộng, làm y không tự chủ co chặt giang huyệt, tuyết đồn đung đưa muốn tránh né, Trần Từ An một tay liền ấn xuống eo thân của y, nghiêng người tới liếm láp đôi mắt bởi cả kinh mà mở to, đầu lưỡi tại trên mí mắt chậm rãi liếm qua, áp lực khiến cho khóe mắt y chảy ra nước mắt thật dài.Chỉ nghe Trần Từ Khoan nói nhỏ: "Bảo Bảo, chúng ta đang ở bên trong Ung phủ Quốc, chỉ có ngươi cùng cha ta hai cái Song Nhi, phu quân của cha ta, là phụ thân, Nhị thúc, tiểu thúc, còn có mấy cái cữu cữu. Tam thúc trước đây rời phủ du học, cho nên không có thành hôn với cha." Hắn ngữ khí bình thường, cho thấy là sớm đã có đoán trước, "Bảo Bảo, chỉ cần ngươi không ly khai chúng ta, nam tử trong toàn phủ này, tùy ngươi lựa chọn, chúng ta sẽ không ngại."Tiểu công tử nghe đến sững sờ, đáy lòng dần nổi lên trận trận sợ hãi, sau lưng Trần Đông Vinh lộ vẻ tươi cười nhưng âm thanh vang lên tựa như ác mộng: "Tiểu Bạch Trạch, ngươi phải biết, đối với chúng ta mà nói, Song Nhi là cực kỳ trân quý. Thuần quốc nam tử 9000 vạn người, Song Nhi bất quá 100 vạn thôi, cái này cũng chưa tính tới tuổi tác lớn nhỏ, có nam tử, cuối cùng cả đời cũng không thể nhìn thấy một Song Nhi, chỉ có thể cô độc sống hết quãng đời còn lại. Huống chi, Song Nhi mặc dù dễ dàng thụ thai, nhưng sinh hạ Song Nhi lại rất ít, phần lớn cũng là sinh hạ nam tử, những năm gần đây, số lượng Song Nhi, năm sau so với năm trước ngày càng ít, có thể lấy được Song Nhi, dù là phải chia sẻ cùng những nam nhân khác cũng đã là chuyện may mắn, còn giảng cái gì luân thường đạo lý?"Từ Diệp bỗng nhiên minh bạch đáy lòng mình đang sợ hãi là cái gì, những lời này, để cho y hiểu được chính mình muốn tìm kiếm một tri tâm tri kỷ bình thản sống qua ngày là bực nào nực cười. Người nào trong Thuần quốc cũng là như thế, rơi xuống trong tay người khác cùng rơi xuống trong tay mấy người này lại có cái gì khác biệt, bất quá là cùng đều phải nhận hết khuất nhục thôi. Nhưng tương lai làm người tuyệt vọng như vậy, làm một Song Nhi, y chắc chắn sẽ bị chặt chẽ trông giữ, không được tự do, ngày ngày bị thao lộng dạy dỗ, sinh con dòng dõi, bị kiểm soát hết thảy thẳng đến thọ hết chết già mới thôi. Nếu Từ Diệp y thật sự là một Song Nhi, có lẽ y sẽ vui vẻ tiếp nhận mà không phải thấy đau đớn khuất nhục, khó chịu như vậy, nhưng y dù sao cũng đến từ một xã hội văn minh, lại như thế nào có thể thích ứng loại cuộc sống này?"Bảo Bảo, Bảo Bảo, đừng khóc a, ngươi khóc đến lòng ta đều tan nát......." Trần Từ An liếm đi nước mắt Từ Diệp không tự chủ được rơi xuống, vô cùng dịu dàng mà dỗ dành y, "Ta sẽ thật tốt đợi ngươi, cả một đời thương ngươi sủng ngươi, chính là dù ngươi muốn mạng của ta, ta đều sẽ cho ngươi. Đừng khóc, Bảo Bảo, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi." Thanh âm của hắn, ngữ khí, thần sắc, đều lộ ra ôn nhu sủng ái, làm cho người ta say mê, nhưng tiểu công tử chỉ cảm thấy sợ hãi, ngay một khắc này, y hạ quyết tâm, y phải chạy trốn, y quyết không thể liền như vậy đợi ở chỗ này, chờ tại bên cạnh những nam nhân sẽ mang đến càng nhiều khuất nhục cho y.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me