Xuyen Fytz Phong Du Dong Chau
Dư Cảnh Thiên mở mắt ngồi phắt dậy. Cậu thế mà chưa chết ?Dương mắt nhìn xung quanh, đây không phải phòng của bệnh viện. Một căn phòng mang hơi hướng cổ,lụa mỏng với hương khói phảng phất bay khiến cậu nhìn đến phát ngốc. Dư Cảnh Thiên hơi cúi xuống nhìn thì thấy mình được bọc trong một ổ chăn vừa ấm vừa mềm, đệm chăn được thêu họa tiết rồng rất chi là đẹp a. Dư Cảnh Thiên đưa tay lên vuốt mấy lọn tóc che mất tầm nhìn của cậuA ?Tóc dài ?Dư Cảnh Thiên nắm lấy lọn tóc giật giật vài cái. Đau thật nhaDư Cảnh Thiên nghi ngờ: Cậu như này là trọng sinh rồi ?" Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi? Để tỳ nữ hầu ngài thay y phục ! " - Từ ngoài điện, một nữ tử bước vào, nàng mặc tố y, đầu búi vân cài trâm đồng, tay bưng dụng cụ để chải đầu rửa mặtHoàng thượng ?Dư Cảnh Thiên phát ngốc tại chỗ. Im lặng hồi lâu rồi chính mình cảm thấy có chút tiếc nuối. Đã trọng sinh rồi thì cho cậu trọng sinh đến thế giới nào huyền huyễn chút được không ? Dư Cảnh Thiên là muốn tu chân giới, phi kiếm vèo vèo với hắc hóa các thứ a. " Thế giới này có thần tiên hay yêu quái gì không ? " - Dư Cảnh Thiên hỏi " Hoàng thượng, ngài muốn tế bái sao ?"Dư Cảnh Thiên lộ biểu tình tiếc nuối. Vậy là không có rồiBiểu cảm tiếc nối của Dư Cảnh Thiên vào mắt của thị nữ lại được nàng hiểu theo nghĩa khác. Nàng nhỏ nhẹ nói với Dư Cảnh Thiên: "Hoàng thượng, tiên đế quy thiên cũng đã nhiều ngày, ngài đừng thương tâm nữa. Sinh bệnh tổn hại long thế thưa hoàng thượng "Ố vậy là mình xuyên thành một vị đế vương mới lên ngôi không lâu à !" Ngươi đưa cho ta cái gương được không ? " - Dư Cảnh Thiên hỏiThị nữ lập tức đi lấy cái gương đồng đưa cho Dư Cảnh Thiên.Dư Cảnh Thiên nhận lấy chiếc gương, soi soi một lúc.Oa quả thật đẹp trai nha. Khuôn mặt kiếp trước của cậu vẫn được giữ nguyên. Chỉ là mái tóc ngắn màu đỏ của cậu ở kiếp trước giờ chuyển thành mái tóc đen dài rồiDư Cảnh Thiên đột nhiên cao hứng, tự đặt luôn biệt hiệu của mình là Quân vương thiếu niên. " Mà ngươi tên là gì ?" - Dư Cảnh Thiên quay sang hỏi thị nữThị nữ hơi nghi hoặc nhưng vẫn cung kính trả lời: " Tỳ nữ tên Tử Hồng"" Tử Hồng . . . "Từ từ. Cái tên nghe quen quenTiên đế qua đời. Quân vương thiếu niên. Tỳ nữ Tử HồngDư Cảnh Thiên trầm mặc nghi ngờ hồi lâu liền mang theo nghi hoặc hỏi: " Tuyết Nhi công chúa gần đây làm gì ""Hồi hoàng thượng" - Tử Hồng thưa - "Nô tỳ dạo này nghe nói công chúa đang học cầm kỹ"Thôi xong ! Dư Cảnh Thiên ngả người nằm bụp cái xuống giường, đơ luôn tại chỗ. " Hoàng thượng! Hoàng thượng, người cảm thấy nơi nào không khỏe" - Tử Hồng bị dọa sợ một phen, hoảng loạn hỏi " Ta cảm thấy nhân sinh đang bóp chết ta " " A ?"Dư Cảnh Thiên không phải xuyên qua thế giới nào, càng không phải trọng sinh mà là xuyên vào truyện mà cậu đọc trước khi chết !Dư Cảnh Thiên đây là xuyên thành tên đế vương của Thiên quốc Cảnh vương rồi. Còn thị nữ Tử Hồng kia là thiếp thân thị nữa của đế vương thiến niên Dư Cảnh Thiên trong truyện.Dư Cảnh Thiên nằm quay lưng lại với Tử Hồng, một mình suy nghĩ nhân sinh a. Cậu thế nào mà lại xuyên vào vai phản diện này chứ. Trong truyện, Cảnh vương Dư Cảnh Thiên là một tên đế vương thiếu niên cuồng sắc luyến, bỏ bê triều chính lại còn sau khi tiên đế đánh chiếm được Châu quốc liền muốn đem Hoàng tử của Châu quốc La Nhất Châu về làm cấm luyến. Lại kể sau khi La Nhất Châu vùng lên chiếm đóng được Thiên quốc, xưng làm Châu đế liền đem vị Cảnh vương Dư Cảnh Thiên kia trước bao nhiên thần dân, ngàn kiếm xuyên thân như thể để trả thù nỗi đau mất nhà mất nước mà Châu quốc từng phải trải Tử Hồng thấy Dư Cảnh Thiên nằm im liền tưởng cậu đã ngủ, nhỏ nhẹ thưa: "Hoàng thượng, nô tỳ xin lui "Dư Cảnh Thiên bỗng bật phắt dậy, hỏi Tử Hồng: "La Nhất Châu đâu ? " " Nô tỳ. . . Nô tỳ ngu dốt, không biết người hoàng thượng nói tới là ai " - Tử Hồng sợ hãi, cúi rạp người xuống thưaDư Cảnh Thiên liền kéo Tử Hồng đứng lên: "Là nam chính, nam chính đầy dương quang ấy. Cái vị hoàng tử Châu quốc bị bắt làm tù binh ấy. Hử? Vẫn chưa rõ hả? Chính là cái tên hoàng tử bị tiên đế bắt sống đem về Thiên quốc ấy"Tử Hồng: ". . . "Dư Cảnh thiên ngẫm nghĩ một hồi liền nói: " Chính là cái vị hoàng tử mà ta muốn thu làm cấm luyến kia " "A! Nô tỳ đã biết "". . ."Dư Cảnh Thiên chính là cảm thấy ngày mình bị xẻo chết không còn xa nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me