TruyenFull.Me

Xuyen Khong A Di Buu Han

Người có thể giải quyết vấn đề hộ tịch đương nhiên là trưởng thôn, nên hôm nay cô mới kéo đoàn kéo đống tới tìm. Nhưng bản thân lại là một người ngoài, không dễ gì mà người ta đồng ý. Để thuyết phục, cô đã biên soạn một câu chuyện mà bản thân cảm thấy chặt chẽ không kẽ hở, dùng giọng điệu thành khẩn nhất để trình bày.

Tên cô là Tô Di, người gốc Diên châu, thuở nhỏ trong nhà xảy ra biến cố, cha huynh chết hết, còn lại mỗi nương dắt theo tỷ tỷ, bế cô chạy nạn. Giữa đường gặp thổ phỉ, thất lạc tỷ tỷ. A nương chỉ là một nữ nhân yếu đuối, mang theo đứa nhỏ chỉ mấy tháng tuổi, muốn tìm tỷ tỷ cũng hữu tâm vô lực, dòng đời đưa đẩy phải bán mình làm người hầu cho một thương gia phiên bang, rời khỏi Đại Kỳ.

Mãi đến năm ngoái, nương bệnh nặng, giây phút lâm chung không ngừng gọi tên tỷ tỷ, cô đã hứa sẽ đi tìm tung tích nàng để bà nhắm mắt xuôi tay.

Chẳng ngờ bôn ba hỏi thăm bao lâu, mãi mới có tin tức ở Thanh châu, khi tới nơi lại thấy cảnh còn người mất, nhà chỉ còn ba đứa trẻ.

Trương trưởng thôn lắng nghe từ đầu tới cuối, không ngắt lời một câu, chỉ cầm tẩu thuốc xoay xoay, thi thoảng gật gù.

Tiểu Quân ngồi bên cạnh cô, nghe rất chăm chú, chẳng biết Trương gia gia có tin hay không, chứ cậu thì tin hoàn toàn lời Tô Di. Suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một đứa bé, không thể tìm ra kẽ hở trong câu chuyện.

Trưởng thôn trầm mặc vài giây, lại đưa tẩu thuốc lên miệng hít một hơi, phả ra làn khói khiến gương mặt ông trở lên mịt mờ.

"Chuyện nhà Lục lão nhị quả đáng tiếc, nếu ngươi có thể đến sớm vài tháng còn có thể đoàn tụ với Tô nương tử rồi. Ngươi đã đến thăm mộ nàng ta chưa?"

Gương mặt Tô Di cứng đờ nửa giây, dĩ nhiên là chưa rồi, cô có phải muội muội thật sự của nàng ta đâu mà có tâm tư đó? Biết biểu cảm của mình không thoát khỏi đôi mắt sắc bén đối diện, đành thẳng thắn thừa nhận.

"Vẫn chưa, thật lòng mà nói, a tỷ đối với ta vẫn có phần xa lạ, vừa đến đã nghe tin nàng đã chết, đối mặt với ba đứa trẻ, ta chẳng có tâm tư nào." Nàng thở dài.

Chuyện là để nói với người sống, ngươi thăm một cái bia mộ lạnh lẽo của một người chưa từng gặp thì có gì để mà nói chứ?

Trương Đại Bân trầm mặc, nói vậy cũng không sai. Nếu Tô Di khóc lóc thảm thiết, bày tỏ tình cảm quá mức với một người thân mới chỉ nghe qua lời kể, ông sẽ nghi ngờ cô có tâm tư bất minh. Nhưng cô thể hiện tình cảm một cách hợp lý, đủ tha thiết vì di nguyện mẫu thân, đủ lạnh nhạt vì chưa có tình cảm, nhất thời ông không tìm được điểm không đúng.

"Vậy ngươi tới tìm ta có chuyện gì?" Ông gõ tẩu thuốc, châm một mồi khác.

Nếu là nhờ chăm sóc cho ba đứa trẻ, ông cũng lực bất tòng tâm. Thân làm trưởng thôn, nhưng những việc ông có thể làm là cho người sang hỏi han, thi thoảng cho vài thứ, chứ nuôi sống ba đứa thì không được.

Tô Di mím môi, tỏ vẻ khó xử: "Chuyện là thế này, hộ tịch của ta ở Diên châu..."

Trương Đại Bân hiểu ra: "Bị huỷ rồi, hai mẹ con ngươi rời khỏi nơi đăng ký hộ tịch, qua mười năm sẽ bị huỷ, giờ quay về không có hộ tịch phải không?"

Cô gật đầu tức khắc, đúng là chó ngáp phải ruồi, lấp lửng được người bắc cầu, thoát khỏi cảnh nói hớ.

"Muốn thành lập môn hộ không khó, ngươi về Diên châu xin khôi phục hộ tịch, người lớn trong hộ tịch ngươi đều chết hết nên sẽ mất thời gian để quan phủ liên hệ nội tộc Tô gia xác nhận nữa."

Nghe vậy Tô Di trợn mắt há mồm, đường về Diên châu rất xa, quan trọng nhất cô không muốn về nội tộc Tô gia, lỡ họ biết muội muội Tô Tiếu Mỹ có vết bớt hay nốt ruồi nào đấy, tra hỏi về mẫu thân quá cố để xác thực thân phận, thì cô đối phó không nổi.

"Nhưng ta nghe nói Tô gia đơn truyền, tới đời cha ngươi không còn anh em họ hàng gì, cực chẳng đã tỷ ngươi mới phải về Thanh châu tìm họ ngoại, chắc không được đâu."

À đúng, nếu có nhà nội mấy nữ nhân đã không phải chạy nạn.

"Tỷ ngươi đến Thanh châu không lâu đã thành thân, nhập hộ tịch thôn Vỹ Ngư. Lục Khanh Nguyên đã tách hộ tịch, thành lập môn hộ." Trương Đại Bân xoa cằm, đăm chiêu suy nghĩ. "Ta có thể giúp ngươi nhập hộ tịch nhà Lục Khanh Nguyên, có điều..."

"Có điều gì, trưởng thôn cứ nói ạ." Tô Di thấy có cách thì phấn khởi hào hứng.

Ông chỉ chiếc tẩu thuốc vào Tiểu Quân: "Theo luật thì Lục Đại Quân đang làm chủ môn hộ, nếu ngươi nhập hộ tịch thì với tuổi tác và vai vế, ngươi sẽ làm chủ môn hộ, cho đến khi ngươi thành thân chuyển hộ tịch đi."

Còn cô kiếm người ở rể không rời hộ tịch Lục Nguyên Khanh, cô sẽ thành chủ môn hộ mãi, khi đó Tiểu Quân trưởng thành phải chấp nhận ở hộ tịch cô, hoặc phân gia tự lập môn hộ.

"Chuyện chiếm môn hộ không phải hiếm, nên ta phải hỏi cho rõ ràng, ngươi có định nhận lấy trách nhiệm chủ hộ chăm sóc mấy đứa bé hay không, cũng như Tiểu Quân có chấp nhận ngươi vào hộ tịch hay không."

Tô Di không nghĩ chuyện phức tạp đến vậy, cô chỉ muốn có một thân phận chính thức thôi, đoán chừng giấy tờ rắc rối, nào biết đâu còn một tầng luật lệ lằng nhằng. Cô quay sang hỏi ý Tiểu Quân: "Con nghĩ sao? Có muốn a di nhập hộ tịch hay không? A di hứa sau này thành thân sẽ rời đi, không có chiếm hộ tịch nhà con."

Tiểu Quân tự biết mình tiểu bối, từ đầu đến cuối không nói câu nào, giờ Trương gia gia và a di đều hỏi đến, cậu mới dám bày tỏ: "Trương gia gia, con nguyện ý. Con tin a di sẽ không chiếm hộ tịch nhà con, nếu sau này vì lý do nào đó, a di không rời hộ tịch, con phân gia cũng không sao."

Đúng là trẻ con. Trương Đại Bân nghĩ.

"Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, Tô Di." Ông vẩy tàn thuốc vào hũ đựng. "Nhà Lục lão nhị không có người lớn, ngươi nhập hộ tịch vào đây tương đương nửa phụ mẫu bọn trẻ, sau này cái ăn cái mặc một tay ngươi phải lo liệu, một cô nương trẻ tuổi như ngươi sẽ rất khó thành thân."

Nhà Lục Nguyên Khanh không có tiền bạc gì, ông không sợ cô có mưu đồ bất chính. Nhưng để một cô nương trẻ tuổi làm chủ môn hộ, tuy nói gả đi sẽ tách khỏi, thì vẫn xảy ra nhiều rắc rối. Chỉ là ông không nói rõ ra, sợ doạ cô chạy mất, khi đó không ai chăm lo cho bọn trẻ.

Đúng, ông có mưu đồ riêng. Muốn cô ở lại chăm bọn trẻ, nên không nói kĩ càng tiền căn hậu quả, úp mở để xong chuyện.

Tô Di vỗ ngực đảm bảo: "Ngài yên tâm, a nương ta mới mất, phải để tang ba năm. Ta lớn lên từ phiên bang, không vội gả. Cho dù gả đi, ta cũng thu xếp cho bọn trẻ, dẫu sao chúng cũng là thân thích ruột thịt còn lại của ta."

Nàng điên sao mà mới xuyên không đã tìm đàn ông, bước chân vào con đường kết hôn.

"Được." Trương Đại Bân sảng khoái đồng ý. "Nếu ngươi đã quyết, về sau có khó khăn cũng đừng trách ta không nhắc."

Đoạn ông lôi ra một xấp giấy tờ, bắt đầu mài mực viết chữ.

Thông tin của Tô Di đơn giản, vẽ thêm một bức chân dung đại khái. Rất nhanh đã xong.

Nhìn nét bút của Trương Đại Bân, có thể nhận thấy ông là người có học hành.

Chậc, làm trưởng thôn cũng cần văn hoá nha.

"Mai ta sẽ mang lên nha môn, phí nước trà là một xâu tiền." Để người trong quan phủ chạy giấy tờ, đương nhiên phải gửi chút tiền uống nước.

Bàn tay khô ráo, lòng bàn tay có đường chỉ rõ nét chìa ra trước mặt Tô Di.

Cô mỉm cười hiền lành. "Trong tay ta hiện chưa có tiền, ngài có thể cho ta thư thả vài hôm được không?"

Sao mà được. Trương Đại Bân nhíu mày, lỡ vài hôm nữa cô thông suốt, không muốn gánh ba đứa trẻ, xách hành lý chạy mất thì sao.

"Thế này đi, do mai ta vào thành thăm người quen, tiện đường nộp giấy tờ cho ngươi. Tiền này ta bỏ ra trước, ngươi thu xếp rồi đưa ta sau, chứ nhà nông việc nhiều, sợ vài hôm nữa bận rộn không thể đi."

"Vậy thì tốt quá." Tô Di hoàn toàn không biết trưởng thôn tính toán gì, vui vẻ điểm chỉ kí tên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me