Xuyen Khong Di Gioi Nguoi Chung Kien Tay Qua Hao Diem
Con hẻm phía nam của khu ổ chuột không tồi tàn và hỗn độn như Ngụy An Nhi nghĩ, ngược lại còn khá sạch sẽ và gọn gàng. Mặc dù nó chỉ nhỏ vừa cho hai người đi song song, nhưng trên đường không có chất bẩn hay mùi hôi khó chịu gì, giống như được quét dọn thường xuyên.Những căn nhà hai bên được xây bằng một loại bùn đặc biệt màu vàng nhạt, chúng mang lại một cảm giác vô cùng khô khan. Khi đi ngang, dù chỉ một cơn gió nhẹ cũng có những mảnh bùn mỏng manh rơi xuống đất. Vài con quạ đậu trên mái nhà, giương đôi mắt đỏ lòm nhìn bọn họ. Trương Thiên Nhi đứng trong Cung Điện Mùa Xuân nhìn ra bên ngoài, kip thời nhắc nhở cô một câu: "Phía trước có năm người cấp bậc Đại Kiếm sư, một người lộ diện, bốn người ẩn trong bóng tối."Ngụy An Nhi gật đầu, vừa hay đi đến cuối con đường, một người đàn ông đang nằm trên ghế trước cửa nhà nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân, hắn mở mắt, trông thấy một thiếu niên trẻ tuổi đi đến trước mặt bèn đứng lên: "Ngươi là ai, đến đây làm gì?"Ngụy An Nhi tỏ ra thần bí, trên mặt mang theo nét kiêu căng đắc ý, nhỏ giọng nói: "Chỗ ta có vài cọng dược liệu năm trăm năm, muốn tìm ông chủ Lý để giao dịch."Người đàn ông nghe vậy, mắt sáng lên, nói: "Ta chính là Lý Hùng đây, ngươi có dược liệu gì, lấy ra ta xem thử."Cô hơi nhíu mày, giả vờ nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu: "Giao dịch dược liệu quý mà lại tùy tiện như vậy sao, ta nghe nói ông chủ Lý ở hẻm phía nam làm ăn rất khéo, giờ gặp mặt mới hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to."Nói xong, cô khinh thường nhìn hắn, lắc lắc đầu rồi xoay người rời đi.Lý Hùng vốn định thử một câu, không nghĩ đối phương lại là kẻ mất kiên nhẫn đến vậy. Hắn hơi nhíu mày, nhưng cũng bắt đầu đánh giá người trước mắt là một thiếu niên trẻ tuổi lại bốc đồng, không hiểu trời cao đất rộng, đây chính là điển hình của con dê béo dễ làm thịt. Nghĩ vậy, hắn lên tiếng: "Ngươi muốn giao dịch nhưng lại không đưa ra dược liệu, làm sao ta biết có phải thật hay không. Bất kỳ giao dịch nào cũng phải có thành ý, ta bằng lòng lấy ra thành ý của mình, còn ngươi thì sao?"
Một tiếng "cộp" vang lên, Ngụy An Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Hùng lấy ra một túi tinh thể đặt lên bàn, miệng túi mở rộng, ánh sáng tỏa ra lấp lánh, toàn bộ đều là tinh thể thượng phẩm.Cô nhìn chằm chằm vào túi tinh thể rất lâu, không hề che giấu vẻ thèm khát, Lý Hùng thấy vậy, trong lòng càng khinh thường. Quả nhiên là người không có định lực.Nhưng hắn lại không biết đây là tình tiết đã được thảo luận trước với Diệp Song Uyên và Trương Thiên Nhi. Ngụy An Nhi cố gắng tỏ ra thèm thuồng túi tinh thể nhưng cô sợ diễn xuất của mình quá tệ, cho nên khi nhìn nó, cô cố thôi miên bản thân rằng trước mặt mình là một con gà quay vàng óng thơm phức, nghĩ một hồi thì thật sự thèm, nên ánh mắt mới chân thật như thế.Sau khi diễn xong cảnh đó, cô theo lời mời của hắn bước vào bên trong căn nhà nhỏ, nhưng cũng không vội lấy đồ ra mà quay đầu nhìn quanh như đang cảnh giác. Lý Hùng cười lạnh một tiếng: "Ngươi yên tâm, xung quanh căn nhà này có kết giới, sẽ không bị người khác phát hiện đâu."Ngụy An Nhi gật nhẹ đầu: "Được, đây là cỏ Tiên Mẫu năm trăm năm, ba quả Ngọc Đào năm trăm năm, ông chủ Lý hãy nói cái giá xem."Lý Hùng cầm dược liệu lên kiểm tra, xúc cảm trơn bóng mềm mịn, mùi thơm ngào ngạt, quả thật là dược liệu trăm năm trở lên, ánh mắt hắn lóe qua tia sáng. Những dược liệu này đặt ở đâu cũng là bảo vật ngàn vàng khó cầu, thiếu niên này lại lấy ra một lần bốn món mà mắt cũng không chớp một cái. Dựa vào đây, hắn ta có thể đoán được, kẻ này chắc chắn là thiếu gia đại tộc lẻn ra ngoài chơi hết tiền nên mới vào chốn khỉ ho cò gáy này bán dược liệu để tránh bị người nhà phát hiện, hoặc là một lính đánh thuê tình cờ đoạt được nhiều bảo vật quý giá, nên mới bán bớt đi một số thứ mà bản thân không cần.Bất luận là trường hợp nào, cũng không thể phủ nhận một điều: thiếu niên trước mặt có rất nhiều đồ quý giá trong người.Trong thời gian ngắn ngủi, Lý Hùng đã suy tính xong, hắn nở một nụ cười chân thành, giống như rất hài lòng với số dược liệu này: "Dược liệu của công tử vô cùng quý giá, có thể mua được nó là vinh hạnh của ta. Ở đây có một cây cỏ Tiên Mẫu năm trăm năm, ta lấy giá ba trăm tinh thể thượng phẩm, ba quả Ngọc Đào năm trăm năm, ta lấy giá một ngàn năm trăm tinh thể thượng phẩm. Công tử thấy thế nào?"Ngụy An Nhi giật mình, kinh ngạc thốt lên: "Cái gì?"Lý Hùng cho là cô chê giá quá thấp, lập tức nói: "Công tử chê giá này quá thấp sao, không sao, ta có thể tăng thêm, mỗi loại thêm hai trăm tinh thể thượng phẩm, công tử thấy thế nào..."Thú thật, Ngụy An Nhi không phải đang diễn, mà là thực sự kinh ngạc khi nghe những cái giá này. Cỏ Tiên Mẫu và quả Ngọc Đào đều là những dược liệu không đại trà nhưng cũng không hiếm thấy, cho dù niên đại có lên tới năm trăm năm, thì cũng không quý đến mức có giá ba trăm tinh thể thượng phẩm, huống hồ hắn nói tăng là tăng, gần như gấp đôi giá gốc, độ hào phóng đến mức thái quá này thật sự không bình thường."Không phải, ta không chê giá thấp, chỉ là cái giá này có phải quá cao rồi không, ông chủ Lý đừng thấy ta còn trẻ mà xem nhẹ, nói giá trên trời để lừa phỉnh ta. Những thứ này cho dù quý nhưng cũng không tới mức tận mấy trăm tinh thể thượng phẩm đâu."Cô không biết rằng, sở dĩ Lý Hùng ra tay hào phóng như vậy là vì muốn làm cô mất cảnh giác, thấy tiền nổi lòng tham để rồi lấy ra thêm nhiều dược liệu. Chờ hắn thăm dò được giá trị của cô tới đâu, thì có thể giết cô để cướp đồ, đến lúc đó số tiền vừa mới bỏ ra đó không phải cũng sẽ quay về tay hắn hay sao.Vì thế, khi thấy Ngụy An Nhi im lặng, Lý Hùng tiếp tục dùng lời lẽ để thuyết phục cô: "Không giấu gì công tử, ta là người chuyên đại diện cho đại gia tộc thu mua những dược liệu quý hiếm, trùng hợp hai tháng trước có một thế gia cần quả Ngọc Đào, nhưng ta tìm mãi mà vẫn không tìm được, vì thế còn bị đối phương nghi ngờ uy tín..."Nói tới đây, hắn ta thở dài một tiếng, như vô cùng bất đắc dĩ: "Ta cứ tưởng đường làm ăn của mình đứt đoạn từ đây, nào ngờ hôm nay công tử lại mang theo quả Ngọc Đào xuất hiện, quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."Giọng nói của hắn dần chuyển thành vui mừng: "Công tử quả thật là quý nhân mà ông trời phái tới để giúp ta. Bỏ ra số tiền này hoàn toàn xứng đáng. Công tử, người cũng đừng chê ta nông cạn, dùng tiền mua uy tín, đối với ta bao nhiêu cũng đáng."Đầu tiên là trình bày về hoàn cảnh của mình, vừa tranh thủ sự đồng cảm của đối phương vừa bộc bạch về bản thân kéo gần khoảng cách, tiếp theo lại tân bốc cô, bày tỏ mừng rỡ khi giao dịch, khen cô không dứt miệng. Một loạt những hành động nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, nếu không phải Ngụy An Nhi đã biết trước đây là diễn thì cô cũng suýt bị dáng vẻ thật thà này của hắn đánh lừa.Cô thuận theo lời hắn nói, vỗ tay mừng rỡ: "Ông chủ Lý quá khách sáo rồi, nếu đã như vậy ta cũng không khách sáo, cứ theo giá mà ông nói đi."Trong lòng Lý Hùng cười lạnh một tiếng. Oắt con không biết tự lượng sức mình, muốn nuốt nhiều tinh thể như thế cũng phải xem ngươi có mạng để giữ không.Hắn ta nghĩ vậy, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ lấy ra thẻ tinh thể đưa cho cô, Ngụy An Nhi kiểm tra thật kỹ rồi mới cho vào nhẫn không gian. Ánh mắt Lý Hùng khóa chặt chiếc nhẫn đó, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, hắn lại trở về dáng vẻ hiền hòa vô hại."Công tử, không biết công tử có còn dược liệu nào muốn giao dịch với ta không? Sắp tới ta phải vào kinh giao dịch, cần số lượng lớn dược liệu, nếu công tử còn hàng, có thể suy xét cho ta, ta nhất định sẽ lấy giá ưu đãi giống như vừa rồi."Ngụy An Nhi vui vẻ nói: "Thật sao, như vậy thì tốt quá, ta có rất nhiều đây!"Cô đưa tay chạm vào nhẫn không gian, Lý Hùng đắc ý nhướng mày, nhưng trong khoảnh khắc đó, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng nổ rung trời."Ầm!"Những căn nhà làm bằng bùn đất không chịu nổi lực nổ mạnh mẽ này, chúng bị đánh sập ngay lập tức, bụi đất bay mù mịt, chỗ Ngụy An Nhi cũng bị ảnh hưởng, cô chao đảo suýt ngã, vội vàng giữ thăng bằng rồi nhìn ra bên ngoài, trong lòng dâng lên tia bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.Sắc mặt Lý Hùng tái mét, có người dám trắng trợn tấn công trên địa bàn của hắn thế mà không một lời cảnh báo hay uy hiếp. Hắn vừa định gọi người ra tiếp ứng, bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau, không biết là ai gào lên một câu: "Hoàng kim vệ tập kích!!!"Lý Hùng tức giận siết chặt tay, chửi thề một tiếng. Hoàng kim vệ là quân lính trực thuộc phủ thành chủ của thành Bắc Y, không biết bọn chúng đã theo dõi nơi này bao lâu, lại vì lý do gì mà tấn công vào đây ngay lúc này. Đúng lúc hắn đang quyết định sống mái, thì truyền âm ngàn dặm lại lóe lên, là cấp trên yêu cầu hắn lập tức rút lui về căn cứ.Lệnh của cấp trên không thể làm trái, huống hồ nếu để bản thân rơi vào phủ thành chủ chắc chắn sẽ sống không bằng chết, Lý Hùng muốn vội vàng rời đi, nhưng thấy Ngụy An Nhi đứng trước mặt cùng với số dược liệu trong tay cô, hắn cắn răng, giả vờ kéo tay cô nói: "Công tử, bên ngoài có kẻ tấn công đột ngột, để an toàn, hi vọng công tử có thể theo ta cùng vào mật thất, chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện làm ăn."Mặc dù là lời đề nghị, nhưng lực nắm cổ tay cô của hắn lại rất chặt, giống như chỉ cần cô không đồng ý, hắn sẽ lập tức lôi cô đi.Ngụy An Nhi biết đây là một cơ hội lớn, cô lập tức bày ra vẻ mặt cảm kích, nói: "Như vậy thì tốt quá, làm phiền ông chủ Lý."Lý Hùng cười một tiếng, giống như đã dự liệu trước việc cô sẽ đồng ý. Hắn rút tay ra, đi về phía trước mở cửa mật đạo, Ngụy An Nhi nhanh chóng đi theo, cửa mật đạo đóng lại, tất cả như chưa từng có ai xuất hiện.Chiến trường bên ngoài vẫn đang tiếp tục, khắp khu ổ chuột người ngã ngựa đổ. Cách đó không xa, một người đàn ông mặt áo đen thu trọn cảnh này vào đôi mắt đào hoa, hắn nâng tay đỡ một con quạ vừa bay tới, ngắm nghía đôi mắt đỏ của nó, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười gửi truyền âm ngàn dặm chỉ vỏn vẹn bốn chữ: [Đã sa lưới rồi.]Ngay từ khoảnh khắc vụ nổ kỳ lạ xuất hiện, Trương Thiên Nhi đã nhận ra có điều bất thường.Ở khu tự trị không có pháp luật, việc đánh nhau xảy ra như cơm bữa, phá hủy một vùng đất cũng là chuyện thường thấy, chỉ là cuộc tấn công này đến quá mức trùng hợp, giống như có người cố ý sắp đặt, khiến y không khỏi nghi ngờ.Liệu đây là một cái bẫy do đám người kia bày ra để đánh lừa Ngụy An Nhi, hay phủ thành chủ thực sự tham dự vào chuyện này?Ý định ban đầu của các cô chính là dùng nhiều dược liệu dẫn dụ người trong tổ chức Ngọa Thần, trở thành một khách hàng quan trọng khiến chúng cho phép bản thân được thâm nhập vào sâu hơn. Không nghĩ tới giữa đường xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cũng may cuối cùng vẫn đạt được mục đích, đó chính là thuận lợi đi sâu vào trong căn cứ bên dưới lòng đất của tổ chức, từ đó lấy được càng nhiều thông tin.Sau khi xuống tầng hầm ngầm, Lý Hùng dẫn Ngụy An Nhi đi qua một hành lang thật dài, nó rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người bước đi, nhưng lại có trần nhà rất cao, chứng tỏ mật đạo này dẫn sâu xuống lòng đất. Hai bên tường có giá treo, bên trong không đốt nến mà là những khối đá phát sáng tỏa ra ánh sáng màu cam nhè nhẹ, Ngụy An Nhi vừa nhìn đã bị thu hút, cô không khỏi suy nghĩ lát nữa có nên tranh thủ xin vài viên trước khi trở mặt không.Không biết đi bao lâu, tới khi hai chân của cô cũng cảm nhận được một chút tê mỏi, phía trước mới dần dần mở rộng ra, đá phát sáng cũng nhiều hơn, có thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Nơi đây giống như một căn phòng khổng lồ, xung quanh có nhiều cánh cửa đóng kín, không thể nhìn rõ bên trong là gì, cuối căn phòng còn có một cánh cửa lớn bằng sắt, thoạt nhìn vô cùng nặng nề áp bách. Lý Hùng đi đến mở cửa phòng đầu tiên ra, dẫn Ngụy An Nhi vào bên trong, sau đó nói: "Công tử, chúng ta tiếp tục nói chuyện ở đây nhé."Ngụy An Nhi gật đầu, nhưng không nghĩ mới vừa ngồi xuống, Lý Hùng lại đột nhiên nhíu mày, ánh mắt lơ đãng như đang nghe gì đó. Giây sau, sắc mặt hắn thay đổi, đứng lên nói: "Ta có việc, công tử hãy chờ một chút."Ngụy An Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt khinh thường của Lý Hùng hiển lộ rõ ràng, thậm chí không còn che giấu. Đã vào tận đây rồi thì đừng nghĩ thoát ra, muốn chém muốn giết cũng chỉ là một ý niệm trong tay hắn, hắn cũng lười tiếp tục diễn với cô.Khi hắn ra ngoài đóng cửa lại, một tiếng cạch vang lên, không cần nghĩ cũng biết là cửa đã bị khóa lại. Ngụy An Nhi chỉ chờ có thế, nói: "Thiên Nhi, Uyên tỷ tỷ, có thể ra ngoài rồi."
Một tiếng "cộp" vang lên, Ngụy An Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Hùng lấy ra một túi tinh thể đặt lên bàn, miệng túi mở rộng, ánh sáng tỏa ra lấp lánh, toàn bộ đều là tinh thể thượng phẩm.Cô nhìn chằm chằm vào túi tinh thể rất lâu, không hề che giấu vẻ thèm khát, Lý Hùng thấy vậy, trong lòng càng khinh thường. Quả nhiên là người không có định lực.Nhưng hắn lại không biết đây là tình tiết đã được thảo luận trước với Diệp Song Uyên và Trương Thiên Nhi. Ngụy An Nhi cố gắng tỏ ra thèm thuồng túi tinh thể nhưng cô sợ diễn xuất của mình quá tệ, cho nên khi nhìn nó, cô cố thôi miên bản thân rằng trước mặt mình là một con gà quay vàng óng thơm phức, nghĩ một hồi thì thật sự thèm, nên ánh mắt mới chân thật như thế.Sau khi diễn xong cảnh đó, cô theo lời mời của hắn bước vào bên trong căn nhà nhỏ, nhưng cũng không vội lấy đồ ra mà quay đầu nhìn quanh như đang cảnh giác. Lý Hùng cười lạnh một tiếng: "Ngươi yên tâm, xung quanh căn nhà này có kết giới, sẽ không bị người khác phát hiện đâu."Ngụy An Nhi gật nhẹ đầu: "Được, đây là cỏ Tiên Mẫu năm trăm năm, ba quả Ngọc Đào năm trăm năm, ông chủ Lý hãy nói cái giá xem."Lý Hùng cầm dược liệu lên kiểm tra, xúc cảm trơn bóng mềm mịn, mùi thơm ngào ngạt, quả thật là dược liệu trăm năm trở lên, ánh mắt hắn lóe qua tia sáng. Những dược liệu này đặt ở đâu cũng là bảo vật ngàn vàng khó cầu, thiếu niên này lại lấy ra một lần bốn món mà mắt cũng không chớp một cái. Dựa vào đây, hắn ta có thể đoán được, kẻ này chắc chắn là thiếu gia đại tộc lẻn ra ngoài chơi hết tiền nên mới vào chốn khỉ ho cò gáy này bán dược liệu để tránh bị người nhà phát hiện, hoặc là một lính đánh thuê tình cờ đoạt được nhiều bảo vật quý giá, nên mới bán bớt đi một số thứ mà bản thân không cần.Bất luận là trường hợp nào, cũng không thể phủ nhận một điều: thiếu niên trước mặt có rất nhiều đồ quý giá trong người.Trong thời gian ngắn ngủi, Lý Hùng đã suy tính xong, hắn nở một nụ cười chân thành, giống như rất hài lòng với số dược liệu này: "Dược liệu của công tử vô cùng quý giá, có thể mua được nó là vinh hạnh của ta. Ở đây có một cây cỏ Tiên Mẫu năm trăm năm, ta lấy giá ba trăm tinh thể thượng phẩm, ba quả Ngọc Đào năm trăm năm, ta lấy giá một ngàn năm trăm tinh thể thượng phẩm. Công tử thấy thế nào?"Ngụy An Nhi giật mình, kinh ngạc thốt lên: "Cái gì?"Lý Hùng cho là cô chê giá quá thấp, lập tức nói: "Công tử chê giá này quá thấp sao, không sao, ta có thể tăng thêm, mỗi loại thêm hai trăm tinh thể thượng phẩm, công tử thấy thế nào..."Thú thật, Ngụy An Nhi không phải đang diễn, mà là thực sự kinh ngạc khi nghe những cái giá này. Cỏ Tiên Mẫu và quả Ngọc Đào đều là những dược liệu không đại trà nhưng cũng không hiếm thấy, cho dù niên đại có lên tới năm trăm năm, thì cũng không quý đến mức có giá ba trăm tinh thể thượng phẩm, huống hồ hắn nói tăng là tăng, gần như gấp đôi giá gốc, độ hào phóng đến mức thái quá này thật sự không bình thường."Không phải, ta không chê giá thấp, chỉ là cái giá này có phải quá cao rồi không, ông chủ Lý đừng thấy ta còn trẻ mà xem nhẹ, nói giá trên trời để lừa phỉnh ta. Những thứ này cho dù quý nhưng cũng không tới mức tận mấy trăm tinh thể thượng phẩm đâu."Cô không biết rằng, sở dĩ Lý Hùng ra tay hào phóng như vậy là vì muốn làm cô mất cảnh giác, thấy tiền nổi lòng tham để rồi lấy ra thêm nhiều dược liệu. Chờ hắn thăm dò được giá trị của cô tới đâu, thì có thể giết cô để cướp đồ, đến lúc đó số tiền vừa mới bỏ ra đó không phải cũng sẽ quay về tay hắn hay sao.Vì thế, khi thấy Ngụy An Nhi im lặng, Lý Hùng tiếp tục dùng lời lẽ để thuyết phục cô: "Không giấu gì công tử, ta là người chuyên đại diện cho đại gia tộc thu mua những dược liệu quý hiếm, trùng hợp hai tháng trước có một thế gia cần quả Ngọc Đào, nhưng ta tìm mãi mà vẫn không tìm được, vì thế còn bị đối phương nghi ngờ uy tín..."Nói tới đây, hắn ta thở dài một tiếng, như vô cùng bất đắc dĩ: "Ta cứ tưởng đường làm ăn của mình đứt đoạn từ đây, nào ngờ hôm nay công tử lại mang theo quả Ngọc Đào xuất hiện, quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."Giọng nói của hắn dần chuyển thành vui mừng: "Công tử quả thật là quý nhân mà ông trời phái tới để giúp ta. Bỏ ra số tiền này hoàn toàn xứng đáng. Công tử, người cũng đừng chê ta nông cạn, dùng tiền mua uy tín, đối với ta bao nhiêu cũng đáng."Đầu tiên là trình bày về hoàn cảnh của mình, vừa tranh thủ sự đồng cảm của đối phương vừa bộc bạch về bản thân kéo gần khoảng cách, tiếp theo lại tân bốc cô, bày tỏ mừng rỡ khi giao dịch, khen cô không dứt miệng. Một loạt những hành động nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, nếu không phải Ngụy An Nhi đã biết trước đây là diễn thì cô cũng suýt bị dáng vẻ thật thà này của hắn đánh lừa.Cô thuận theo lời hắn nói, vỗ tay mừng rỡ: "Ông chủ Lý quá khách sáo rồi, nếu đã như vậy ta cũng không khách sáo, cứ theo giá mà ông nói đi."Trong lòng Lý Hùng cười lạnh một tiếng. Oắt con không biết tự lượng sức mình, muốn nuốt nhiều tinh thể như thế cũng phải xem ngươi có mạng để giữ không.Hắn ta nghĩ vậy, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ lấy ra thẻ tinh thể đưa cho cô, Ngụy An Nhi kiểm tra thật kỹ rồi mới cho vào nhẫn không gian. Ánh mắt Lý Hùng khóa chặt chiếc nhẫn đó, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, hắn lại trở về dáng vẻ hiền hòa vô hại."Công tử, không biết công tử có còn dược liệu nào muốn giao dịch với ta không? Sắp tới ta phải vào kinh giao dịch, cần số lượng lớn dược liệu, nếu công tử còn hàng, có thể suy xét cho ta, ta nhất định sẽ lấy giá ưu đãi giống như vừa rồi."Ngụy An Nhi vui vẻ nói: "Thật sao, như vậy thì tốt quá, ta có rất nhiều đây!"Cô đưa tay chạm vào nhẫn không gian, Lý Hùng đắc ý nhướng mày, nhưng trong khoảnh khắc đó, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng nổ rung trời."Ầm!"Những căn nhà làm bằng bùn đất không chịu nổi lực nổ mạnh mẽ này, chúng bị đánh sập ngay lập tức, bụi đất bay mù mịt, chỗ Ngụy An Nhi cũng bị ảnh hưởng, cô chao đảo suýt ngã, vội vàng giữ thăng bằng rồi nhìn ra bên ngoài, trong lòng dâng lên tia bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.Sắc mặt Lý Hùng tái mét, có người dám trắng trợn tấn công trên địa bàn của hắn thế mà không một lời cảnh báo hay uy hiếp. Hắn vừa định gọi người ra tiếp ứng, bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau, không biết là ai gào lên một câu: "Hoàng kim vệ tập kích!!!"Lý Hùng tức giận siết chặt tay, chửi thề một tiếng. Hoàng kim vệ là quân lính trực thuộc phủ thành chủ của thành Bắc Y, không biết bọn chúng đã theo dõi nơi này bao lâu, lại vì lý do gì mà tấn công vào đây ngay lúc này. Đúng lúc hắn đang quyết định sống mái, thì truyền âm ngàn dặm lại lóe lên, là cấp trên yêu cầu hắn lập tức rút lui về căn cứ.Lệnh của cấp trên không thể làm trái, huống hồ nếu để bản thân rơi vào phủ thành chủ chắc chắn sẽ sống không bằng chết, Lý Hùng muốn vội vàng rời đi, nhưng thấy Ngụy An Nhi đứng trước mặt cùng với số dược liệu trong tay cô, hắn cắn răng, giả vờ kéo tay cô nói: "Công tử, bên ngoài có kẻ tấn công đột ngột, để an toàn, hi vọng công tử có thể theo ta cùng vào mật thất, chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện làm ăn."Mặc dù là lời đề nghị, nhưng lực nắm cổ tay cô của hắn lại rất chặt, giống như chỉ cần cô không đồng ý, hắn sẽ lập tức lôi cô đi.Ngụy An Nhi biết đây là một cơ hội lớn, cô lập tức bày ra vẻ mặt cảm kích, nói: "Như vậy thì tốt quá, làm phiền ông chủ Lý."Lý Hùng cười một tiếng, giống như đã dự liệu trước việc cô sẽ đồng ý. Hắn rút tay ra, đi về phía trước mở cửa mật đạo, Ngụy An Nhi nhanh chóng đi theo, cửa mật đạo đóng lại, tất cả như chưa từng có ai xuất hiện.Chiến trường bên ngoài vẫn đang tiếp tục, khắp khu ổ chuột người ngã ngựa đổ. Cách đó không xa, một người đàn ông mặt áo đen thu trọn cảnh này vào đôi mắt đào hoa, hắn nâng tay đỡ một con quạ vừa bay tới, ngắm nghía đôi mắt đỏ của nó, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười gửi truyền âm ngàn dặm chỉ vỏn vẹn bốn chữ: [Đã sa lưới rồi.]Ngay từ khoảnh khắc vụ nổ kỳ lạ xuất hiện, Trương Thiên Nhi đã nhận ra có điều bất thường.Ở khu tự trị không có pháp luật, việc đánh nhau xảy ra như cơm bữa, phá hủy một vùng đất cũng là chuyện thường thấy, chỉ là cuộc tấn công này đến quá mức trùng hợp, giống như có người cố ý sắp đặt, khiến y không khỏi nghi ngờ.Liệu đây là một cái bẫy do đám người kia bày ra để đánh lừa Ngụy An Nhi, hay phủ thành chủ thực sự tham dự vào chuyện này?Ý định ban đầu của các cô chính là dùng nhiều dược liệu dẫn dụ người trong tổ chức Ngọa Thần, trở thành một khách hàng quan trọng khiến chúng cho phép bản thân được thâm nhập vào sâu hơn. Không nghĩ tới giữa đường xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cũng may cuối cùng vẫn đạt được mục đích, đó chính là thuận lợi đi sâu vào trong căn cứ bên dưới lòng đất của tổ chức, từ đó lấy được càng nhiều thông tin.Sau khi xuống tầng hầm ngầm, Lý Hùng dẫn Ngụy An Nhi đi qua một hành lang thật dài, nó rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người bước đi, nhưng lại có trần nhà rất cao, chứng tỏ mật đạo này dẫn sâu xuống lòng đất. Hai bên tường có giá treo, bên trong không đốt nến mà là những khối đá phát sáng tỏa ra ánh sáng màu cam nhè nhẹ, Ngụy An Nhi vừa nhìn đã bị thu hút, cô không khỏi suy nghĩ lát nữa có nên tranh thủ xin vài viên trước khi trở mặt không.Không biết đi bao lâu, tới khi hai chân của cô cũng cảm nhận được một chút tê mỏi, phía trước mới dần dần mở rộng ra, đá phát sáng cũng nhiều hơn, có thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Nơi đây giống như một căn phòng khổng lồ, xung quanh có nhiều cánh cửa đóng kín, không thể nhìn rõ bên trong là gì, cuối căn phòng còn có một cánh cửa lớn bằng sắt, thoạt nhìn vô cùng nặng nề áp bách. Lý Hùng đi đến mở cửa phòng đầu tiên ra, dẫn Ngụy An Nhi vào bên trong, sau đó nói: "Công tử, chúng ta tiếp tục nói chuyện ở đây nhé."Ngụy An Nhi gật đầu, nhưng không nghĩ mới vừa ngồi xuống, Lý Hùng lại đột nhiên nhíu mày, ánh mắt lơ đãng như đang nghe gì đó. Giây sau, sắc mặt hắn thay đổi, đứng lên nói: "Ta có việc, công tử hãy chờ một chút."Ngụy An Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt khinh thường của Lý Hùng hiển lộ rõ ràng, thậm chí không còn che giấu. Đã vào tận đây rồi thì đừng nghĩ thoát ra, muốn chém muốn giết cũng chỉ là một ý niệm trong tay hắn, hắn cũng lười tiếp tục diễn với cô.Khi hắn ra ngoài đóng cửa lại, một tiếng cạch vang lên, không cần nghĩ cũng biết là cửa đã bị khóa lại. Ngụy An Nhi chỉ chờ có thế, nói: "Thiên Nhi, Uyên tỷ tỷ, có thể ra ngoài rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me