Xuyen Khong Di Gioi Nguoi Chung Kien Tay Qua Hao Diem
Ngụy An Nhi chỉ huy Nhuận Khương Việt treo đèn lồng xong thì đi ra ngoài kiểm tra hành lang, dây leo đã được quấn tươm tất đâu vào đó nhưng cô vẫn nhíu mày. Bởi vì mặc dù những dây leo này có thể phát sáng nhưng vì đã bị cắt khỏi gốc cây nên ánh sáng của chúng vô cùng nhạt nhòa, không thể làm cô hài lòng. Tuy nhiên thời gian gấp rút, có thể tìm được bao nhiêu đây cũng đã không dễ dàng. Đúng lúc này, Tần Diêu đi vào Lan Viện, Ngụy An Nhi lập tức ra đón: "Tần quản gia, ngài đã đến rồi."Tần Diêu cúi chào cô, sau đó nói: "Ngụy cô nương, việc cô nương nhờ tìm một ít vật phẩm phát sáng, hiện tại lão phu đã tìm được rồi, đó là hoa Ngưng Sa, một loại hoa có thể phát sáng trong bóng tối như sao trời, mấy ngày trước có một thương nhân vào thành đăng ký bán loài hoa này, hôm nay lão phu cho người đến hỏi, số lượng vẫn còn khá nhiều, tận hai mươi chậu, lão phu đã nhờ hắn giữ lại, không biết ý Ngụy cô nương thế nào?"Ngụy An Nhi lập tức mừng rỡ: "Như thế thì tốt quá, Tần quản gia, có thể phiền ngài cho ta biết địa chỉ của người đó không, ta sẽ đến nói chuyện với hắn."Tần Diêu khó xử nói: "Ngụy cô nương, địa chỉ của người bán hoa chỉ là chuyện nhỏ, lão phu đương nhiên sẽ nói cho cô. Tuy nhiên trong phủ có quy định không được tự ý đem sinh vật sống vào trong, bao gồm cả thực vật và động vật, mà hoa Ngưng Sa này một khi rời khỏi đất thì sẽ ngay lập tức úa tàn."Ngụy An Nhi lập tức rơi vào trầm tư.Nếu đã là quy định của phủ thành chủ, xem ra con đường dùng hoa Ngưng Sa để trang trí không thể thực hiện được, chỉ có thể tìm cách khác. Ngụy An Nhi thở ra một hơi, sắc mặt bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói cảm ơn: "Cảm tạ Tần quản gia đã giúp An Nhi hỏi thăm tình hình, An Nhi vô cùng cảm kích."Tần Diêu lập tức xua tay: "Cô nương đừng nói vậy, cô là khách quý của phủ thành chủ, cô có yêu cầu đương nhiên lão phu sẽ cố gắng đáp ứng đầy đủ."Ngụy An Nhi gật đầu cảm kích: "Tần quản gia vất vả, hết thảy cũng là nhờ có ngài."Tần Diêu thấy cô cảm ơn vô cùng chân thành, hảo cảm cũng tăng lên, ông tỏ ra đăm chiêu một chút, mới làm như đưa ra quyết định mà do dự lên tiếng: "Thật ra thì cũng không phải không có cách nào..."Ngụy An Nhi nghe vậy, lập tức chắp tay: "Xin Tần quản gia chỉ giáo."Tần Diêu vội xua tay không nhận lễ, trong lòng cũng có chút áy náy vì đã gạt cô, nhưng đã là lệnh của thành chủ, ông không dám không tuân theo, vì thế chỉ đành nói: "Thật ra, chỉ cần cô nương đi gặp thành chủ, xin chỉ thị của ngài ấy, nếu ngài ấy đồng ý thì có thể mang hoa Ngưng Sa vào trong phủ rồi."Ngụy An Nhi ngẫm nghĩ, cách này đúng là khả thi nhưng nghe nói thành chủ lúc nào cũng bận rộn, tính tình lại lạnh lùng, không phải là người dễ nói chuyện, nếu làm phiền hắn vì chuyện nhỏ này thì có làm cho hắn cảm thấy không vui không.Tần Diêu không biết suy nghĩ trong lòng của cô, thấy cô trầm tư, ông cho là cô sợ thành chủ, bèn khuyên: "Mỗi buổi trưa vào giờ này thành chủ sẽ hay đi dạo ở vườn hoa gần đây, nếu cô nương muốn thử, đây là một cơ hội tốt."Ngụy An Nhi nghe thế, lập tức quyết tâm. Vì Uyên tỷ tỷ, cô thử một lần thì có làm sao.Tiễn Tần quản gia ra cửa, Ngụy An Nhi theo chỉ dẫn mà ông chỉ một đường đi tới vườn hoa, quả nhiên vừa mới tới đã nhìn thấy bóng dáng của Vũ Văn Hàn đứng ở đó ngắm hoa trong tuyết. Cô hít sâu một hơi, đi tới hành lễ: "Thành chủ đại nhân, quấy rầy rồi."Vũ Văn Hàn thầm nghĩ quả nhiên là đã tới, ngoài mặt hắn lại bình thản quay đầu, nói: "Ồ, Ngụy cô nương, thật trùng hợp."Ngụy An Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô siết nhẹ hai tay, nói: "Không phải trùng hợp đâu, hôm nay ta đến tìm thành chủ là có một chuyện muốn xin sự đồng ý của ngài."Vũ Văn Hàn gật đầu: "Ngụy cô nương cứ nói.""Là như thế này, ta muốn mua hai mươi chậu hoa Ngưng Sa mang vào trong viện, nhưng trong phủ có quy định không được tự ý mang sinh vật sống vào, nên ta muốn đến xin phép thành chủ cho ta mang chúng vào viện, chỉ trưng bày một ngày rồi sẽ mang đi cũng được."Ngụy An Nhi thành khẩn nói, cô mãi chìm trong lo sợ không biết liệu Vũ Văn Hàn có tức giận không, mà không biết nếu cô ngẩng đầu lên ngay lúc này, sẽ thấy được đôi mắt lóe qua ý cười của người được mệnh danh là vị vua không ngai ở Khu tự trị.Hoa Ngưng Sa này vốn là loài hoa ở quê nhà của hắn, thông qua yêu cầu cải tạo hắn đưa ra mà có thể sinh trưởng ở nơi lạnh giá như thành Bắc Y, chúng cũng không phải của thương nhân ngoại thành nào, mà chân chính là sinh vật ở bên trong phủ thành chủ.Nhưng Vũ Văn Hàn cũng không cảm thấy mình lừa gạt trẻ nhỏ như vậy có gì không tốt, hắn vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, khiến người ngoài không đoán ra cảm xúc của hắn là gì: "Chuyện này không khó, nhưng ta có thể biết lý do vì sao cô nương muốn mang nhiều hoa Ngưng Sa vào phủ không?"Ngụy An Nhi nghĩ rằng, ở trước mặt cường giả thì không thể nói dối, huống hồ chuyện cô làm cũng không có gì khuất tất phải giấu diếm, nên cô không chút do dự kể cho hắn nghe về ý định tổ chức tiệc sinh thần cho Diệp Song Uyên.Mặc dù Vũ Văn Hàn đã biết từ trước, nhưng nghe chính miệng cô nói ra, hắn vẫn cảm thấy đáng kinh ngạc. Chỉ trong nửa ngày mà chuẩn bị đâu vào đó như thế, Ngụy An Nhi quả thật đã ra rất nhiều công sức. Hắn nhớ lại ngày đó Diệp Song Uyên không chút do dự bảo vệ cô ở sau lưng, chợt hiểu ra vì sao họ lại là bạn tốt, trong lòng hắn không nhịn được sinh ra chút hâm mộ nhóm bạn bè tình thâm ý trọng hết lòng vì nhau này.Hắn nói: "Ta sẽ lập tức sai người mang hoa Ngưng Sa đến Lan viện, toàn bộ chi phí sẽ do phủ thành chủ chi trả, xem như chúc phúc cho tình bạn của cô và Diệp cô nương."Ngụy An Nhi không thể tin được đường đường thành chủ thành Bắc Y lại dễ nói chuyện như vậy, thậm chí còn hào phóng chi trả cho số hoa Ngưng Sa mà cô cần. Cô vô cùng bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn là mừng rỡ, lập tức cúi người hành lễ: "Đa tạ thành chủ."Vũ Văn Hàn nhìn cô, nói tiếp: "Ban nãy Ngụy cô nương nói cô đang tìm những thứ lấp lánh và nhiều màu sắc đúng không, vừa hay trong kho của ta có một xấp vải kim tuyến nhiều màu để đó cũng không dùng, bây giờ ta đưa nó cho cô, cô cũng có thể dùng nó để trang trí."Ngụy An Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, dung nhan hắn trầm tĩnh không rõ vui giận, cô cũng không biết hắn có ý gì, nhưng có món mình cần từ trên trời rơi xuống như thế, cô vẫn rất vui vẻ nhận lấy: "An Nhi tạ ơn thành chủ."Vũ Văn Hàn ừ một tiếng, sau đó xoay người, vờ như ngắm cảnh tuyết, nhưng thật ra đang chờ đợi.Mà Ngụy An Nhi nhận quà xong cũng bắt đầu suy nghĩ đến chỗ hắn muốn nghĩ.Bóng lưng của thành chủ cô đơn như vậy, có phải hắn cũng rất muốn tham gia buổi tiệc không? Nếu không, sao hắn không chỉ thông qua yêu cầu chuyển hoa Ngưng Sa vào phủ mà còn tặng thêm xấp vải kim tuyến nhiều màu chứ. Một người tử tế và tốt bụng như thành chủ, mình không mời hắn thì có phải kỳ cục quá rồi không?Nhưng... đối phương là thành chủ, một ngày bận trăm công ngàn việc, sẽ có thời gian tham dự sao?Trong nhất thời, Ngụy An Nhi rơi vào rối rắm.Vũ Văn Hàn vẫn yên tĩnh đợi, theo những gì hắn quan sát, Ngụy An Nhi là một người rất trọng tình trọng nghĩa, biết tri ân báo đáp, cô đã nhận đồ của hắn, sẽ không vô tư rời đi như vậy.Quả nhiên, chưa được bao lâu, sau lưng hắn vang lên giọng nói của Ngụy An Nhi: "Thành chủ đại nhân, tiệc sinh thần buổi tối hôm nay của tỷ tỷ ta, không biết ngài có rảnh ghé qua chung vui được hay không?"Vũ Văn Hàn quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Ồ, ta cũng được mời sao?"Ngụy An Nhi nhìn biểu cảm thản nhiên của hắn, cô không biết được rõ ràng rốt cuộc hắn thích hay là không thích, phỏng đoán tâm tư của hắn vô vọng, cô chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Nếu được thành chủ tới chơi, là vinh hạnh của ta và tỷ tỷ."Vũ Văn Hàn giả bộ trầm tư một lát rồi đáp: "Cũng được, dù sao hôm nay ta cũng không bận gì."Nếu Khương Toàn đang bận tối mắt tối mũi với mấy chồng công văn dày cộm ở phòng nghị sự nghe thấy câu này nhất định sẽ phát biểu một câu: Ngài nói thiệt hả đại nhân?Đạt được mục đích, Ngụy An Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy An Nhi xin phép cáo lui."Không nghĩ tới Vũ Văn Hàn lại lên tiếng: "Đây là lần đầu ta nghe về tiệc sinh thần, trong nhất thời có chút tò mò về quá trình chuẩn bị, không biết Ngụy cô nương có ngại để ta vào Lan viện quan sát một chút được không?"Ngụy An Nhi hơi sửng sốt, trước đó cô luôn nghĩ thành chủ là một người lạnh lùng cao ngạo khó gần, không ngờ hắn chẳng những dễ nói chuyện, dễ gần mà còn vô cùng thân thiện. Xem ra lời đồn bên ngoài và suy nghĩ phiến diện của bản thân đều không đáng tin, phải tiếp xúc mới biết được rõ ràng.Nghĩ thế, tâm trạng của Ngụy An Nhi cũng thoải mái hơn, cô cười bảo: "Vâng, thành chủ cứ tự nhiên."Thế là hai người một trước một sau về Lan Viện.Khi bóng dáng của Vũ Văn Hàn xuất hiện ở Lan Viện, những người còn lại đều bất ngờ, không biết có chuyện gì xảy ra mà vị tai to mặt lớn này lại xuất hiện ở đây.Tuy nhiên, Ngụy An Nhi nhanh chóng giới thiệu: "Thành chủ cũng sẽ tham gia vào buổi tiệc tối nay."Vô Thương và Vĩ Sơ Khánh không nén nổi kinh ngạc, Nhuận Khương Việt thì giơ ngón cái với Ngụy An Nhi, lẩm bẩm: "Đến cả thành chủ cũng mời được, ra đường ta nể mỗi muội."Ngụy An Nhi vuốt tóc, cười cười.Vũ Văn Hàn nói: "Ta cũng chỉ là tò mò thôi, mọi người không cần câu thúc, cứ bình thường là được rồi."Hắn thu liễm toàn bộ uy áp, chỉ như một người bình thường, đám người Vô Thương cũng thật sự bận, chẳng mấy chốc đã bị công việc cuốn đi, quên bén sự tồn tại của hắn.Vũ Văn Hàn đứng quan sát xung quanh, thỉnh thoảng nói chuyện với Ngụy An Nhi, hỏi cô về quá trình diễn ra bữa tiệc, lúc này hoa Ngưng Sa cũng đã được chuyển tới, thấy ai cũng bận, hắn lập tức chỉ huy người hầu mang hoa tới đặt đúng chỗ, cũng đưa xấp vải kim tuyến cho đám người Vô Thương, sau đó như chợt nghĩ ra cái gì, hắn gọi Ngụy An Nhi tới, hỏi cô vài câu.Mắt Ngụy An Nhi mở to, kích động đến mức hỏi lại hắn một lần nữa, sau khi nhận được cái gật đầu thì cô vô cùng vui vẻ, nếu có thể làm thế thì tốt quá, nhưng tất cả mọi thứ phải sắp xếp và bố trí lại từ đầu.Cô tập trung mọi người lại, sau đó bắt đầu bàn bạc...Thời gian lặng lẽ trôi đi..Đêm.Ban đêm mùa đông ở Khu tự trị khó có thể nhìn thấy bầu trời và ánh sao, chỉ có một màu xám xịt. Diệp Song Uyên ngồi trên giường, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ nhìn thấy một màu đen tối.Giống như nhiều năm về trước.Cứ mỗi khi tới ngày này, trong lòng nàng lại nặng trĩu nỗi buồn. Sinh thần từng là ngày lễ mà nàng mong ngóng nhất, nhưng năm năm trước, ngày sinh thần đã biến thành một cơn ác mộng mà vĩnh viễn cả đời này nàng cũng không thể nào quên được.Diệp Song Uyên tựa đầu vào thành giường, trong bóng đêm mơ hồ chỉ có ánh sáng từ ngọn nến chiếu vào, đôi mắt nàng nhiễm một tầng u ám, não bộ không chịu khống chế, kéo ký ức vốn đã ngủ yên thức dậy, hiện trước mặt nàng như một tập tranh dày cộm.Nàng là đệ tử đắc ý nhất của một trong sáu điện chủ của Hắc Ám Thần điện. Từ nhỏ nàng đã có thiên phú hơn người, sư phụ yêu thương, đồng môn kính trọng, hầu như chưa từng trải qua chông gai gì. Năm nàng mười lăm tuổi, lần đầu tiên biết về chức nghiệp Triệu hoán sư được ghi lại trong một quyển sách cổ ở Thư các, từ đó nàng vô cùng yêu thích chức nghiệp này, cũng nuôi quyết tâm phải trở thành một Triệu hoán sư.Sau khi có được mục đích cho cuộc đời, nàng liều mạng tu luyện, đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp, cuối cùng có một ngày bị sư phụ phát hiện, nhưng người không chỉ không trách phạt hay quát mắng mà còn ủng hộ nàng, yên lặng vì nàng mà sưu tập rất nhiều tài liệu và thông tin về triệu hoán.Ròng rã một năm, dưới sự nỗ lực và cố gắng không ngừng, rốt cuộc nàng cũng đã có thể chạm đến cánh cửa triệu hoán. Lúc đó nàng vô cùng vui mừng, cảm thấy công sức bỏ ra suốt một năm qua không hề uổng phí.Đêm sinh nhật năm nàng mười sáu tuổi đó, nàng quyết định sẽ triệu hoán trước mặt sư phụ, để khoảnh khắc thiêng liêng của nàng trọn vẹn khi có người bên cạnh. Tuy nhiên...Khoảnh khắc khi nàng nhắm mắt chuẩn bị khởi động trận pháp, do quá vui sướng mà lơ là cảnh giác, nên không hay biết một ám khí sắc bén từ đâu bay tới, xuyên thẳng qua bụng nàng.Nàng hộc ra một ngụm máu, bụng dưới truyền đến cơn đau nhói như bị ai đó xé nát ruột gan, nàng đau đến chết lặng, trước lúc rơi vào hôn mê chỉ mơ hồ nghe được tiếng gọi hoảng hốt của sư phụ.Sau khi tỉnh lại, nàng nhìn thấy sư phụ ngồi cạnh giường, người tiều tụy vì thức trắng suốt mấy đêm liền để canh giữ cho nàng, tuy nhiên khi thấy nàng tỉnh, người không hề nhắc một câu nào đến bản thân, mà chỉ lo lắng hỏi han nàng, khiến cho nàng có muốn hỏi về sự cố ngày hôm đó cũng không biết nên mở miệng thế nào.Diệp Song Uyên nằm trên giường ba tháng. Suốt ba tháng đó, sư phụ hầu như luôn túc trực ở bên cạnh, trừ những lúc thật sự cần thiết, nếu không người sẽ không rời đi. Người tìm đến rất nhiều đồ chơi mới lạ cho nàng, tặng nàng rất nhiều vật phẩm trân quý, nhưng khi nàng nói về việc triệu hoán, người đã im lặng rất lâu.Sau đó, sư phụ đột ngột ôm lấy nàng, người nói với nàng rất nhiều chuyện, dặn dò nàng rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại khuyên nàng đừng nghĩ về triệu hoán nữa, nàng gặng hỏi mãi lý do, sư phụ mới không còn cách nào mà nói cho nàng biết: ám khí kia mang theo độc tố xuyên qua đan điền của nàng, khiến trận pháp triệu hoán của nàng bị đột ngột gián đoạn, từ nay về sau vĩnh viễn vô duyên với triệu hoán.Nàng không dám tin, nàng liên tục hỏi sư phụ rằng người đang lừa nàng đúng không, nhưng sư phụ chỉ trầm mặc nhìn nàng, sâu trong đôi mắt ngày thường lạnh nhạt là sự bi thương và chua xót khôn kể. Nàng rốt cuộc biết được đó là sự thật, nước mắt rơi lã chã, nàng khóc nghẹn tới mức ngất đi trong vòng tay của sư phụ.Sau hôm đó, sư phụ biến mất ba ngày. Mãi mới rất lâu về sau, một tiểu đồ đệ trong viện của sư phụ mới nói cho nàng biết, người đi tìm kẻ đã ám sát nàng lần đó, sau khi tìm được, đã diệt sát toàn bộ hai trăm ba mươi hai mạng người của đối phương để trả thù cho nàng.Lúc đó, nàng đã dần dần đi ra khỏi nỗi đau vĩnh viễn không thể trở thành Triệu hoán sư, biết được sự thật này nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng cảm động vì sư phụ yêu thương nàng nhưng lại không tán thành hành động diệt sát cả tộc của đối phương, cho nên trong lúc một mình làm nhiệm vụ, nàng lén đến đó tế bái gia tộc của đối phương.Nhưng... Không ngờ tại đây nàng lại phát hiện điều bất thường, một đường điều tra đi xuống, thế mà lại phát giác ra rằng, người ám sát nàng năm xưa cũng không phải người đến từ gia tộc này.Nói cách khác, đã có một gia tộc vì nàng mà chết oan uổng, mà người thân yêu nhất của nàng, cũng dính trên tay máu của hai trăm ba mươi hai mạng người.Phát hiện này khiến nàng như chết lặng, tội lỗi và thù hận, áy náy và nợ nần chồng chất thi nhau đè nặng lên vai nàng. Nàng sợ hãi, nàng ám ảnh, vô số cảm xúc giằng xé tâm can, khiến nàng dần trống rỗng và trở nên kiệt quệ trước thực tế phũ phàng. Nàng không thể để sư phụ biết rằng người đã giết hơn hai trăm sinh mạng vô tội, nàng chỉ có thể giữ kín sự thật này tận sâu trong lòng, cố cưỡng ép bản thân quên đi, nhưng nàng thật sự cũng mệt mỏi, cũng bất lực, nàng thật sự không biết bản thân nên làm gì thì mới tốt, nên làm gì mới thoát ra khỏi vực sâu này..."Hộc..."Nỗi đau bất chợt ập tới làm Diệp Song Uyên đau đớn không thở nổi, nàng ôm ngực, cố nhét mấy viên đan dược ổn định tinh thần vào miệng, lại hít thở sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh.Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Song Uyên ngẩn người, thầm nghĩ không lẽ là Vô Thương? Nhưng hắn biết rõ thói quen của bản thân, sẽ không vô cớ đến làm phiền ngay lúc này, vậy không lẽ là người khác?Diệp Song Uyên vốn không có tâm trạng tiếp khách, nhưng nghĩ đến hiện tại đang ở phủ thành chủ, nếu như có chuyện quan trọng gì mà bản thân không ra tiếp thì thật không phải phép. Nghĩ thế, nàng điều chỉnh hơi thở rồi hỏi: "Ai đó?"
"Uyên tỷ tỷ, là muội."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me