Xuyen Khong Di Gioi Nguoi Chung Kien Tay Qua Hao Diem
"An Nhi?"Diệp Song Uyên không kìm được kinh ngạc, lập tức ngồi thẳng người dậy. Bình thường Ngụy An Nhi không chủ động tìm nàng ấy lúc khuya thế này, chẳng lẽ là đã có chuyện gì xảy ra?Nàng ấy lập tức nói: "Vào đi."Cô vừa mở cửa bước vào, Diệp Song Uyên đã thấy trước mắt sáng ngời.Ngụy An Nhi hầu như không thích ăn diện, dáng vẻ thường ngày của cô luôn là một bộ váy đơn giản, một chiếc kẹp tóc hình hoa cài lên mái tóc xõa dài là xong, nhưng hôm nay cô lại rất khác. Tóc búi hai bên, phần còn lại thắt bím phía sau lưng, trên tóc cài mấy hạt châu màu vàng nhạt, kết hợp với áo choàng màu trắng thêu chỉ vàng, có vẻ vô cùng linh động đáng yêu. Diệp Song Uyên mỉm cười, không tiếc lời khen: "Muội vừa bước vào thì ánh nến trong phòng ta cũng lu mờ mất rồi."Ngụy An Nhi ngượng ngùng cười rộ lên, sau đó đi tới nắm tay nàng thân thiết hỏi: "Uyên tỷ tỷ, tỷ đỡ hơn chưa?"Diệp Song Uyên rũ mi mắt, nhẹ nhàng đáp lời: "Đã đỡ hơn rồi, vốn cũng chỉ cần nằm trên giường tịnh dưỡng, qua vài tháng thì tốt thôi, muội đừng lo lắng."Ngụy An Nhi cười cười, lấy trong không gian ra một chén thuốc còn nghi ngút khói: "Uyên tỷ tỷ, tỷ uống cái này đi."Diệp Song Uyên ngửi thấy mùi thơm dịu ấm áp của chén thuốc, có chút giống linh chi, nhưng hương vị lại thanh khiết, dược tính cũng cao hơn rất nhiều. Nàng không xác định rõ được đây rốt cuộc là gì, tò mò hỏi: "Ngửi mùi thì như linh chi nhưng không giống lắm, là loại dược liệu đặc biệt gì sao?"Ngụy An Nhi gật đầu, cố ý ra vẻ thần bí nói: "Đúng vậy, là linh chi vạn năm đó."Diệp Song Uyên sửng sốt.Linh chi là dược liệu đại bổ, ngàn năm thôi cũng đã là loại hiếm có khó tìm, còn vạn năm, ngay cả nàng ở Hắc Ám Thần Điện cũng chưa từng được nhìn thấy.Nàng nhịn không được hỏi: "Ở đâu muội có?"Ngụy An Nhi không đáp vội mà nhìn nàng bằng ánh mắt tinh ranh xen lẫn một chút ý trêu chọc, sau đó nói rõ từng chữ: "Là Thành chủ đưa đó."Nhắc đến điều này, Ngụy An Nhi lại cảm thán trong lòng. Thành chủ sợ Diệp Song Uyên không đứng dậy nổi để tham dự tiệc tối, cho nên ngay cả linh chi vạn năm cũng lấy ra để cô nấu thuốc bồi bổ cho nàng. Lúc hắn đề nghị, Ngụy An Nhi suýt chút nữa còn tưởng mình nghe lầm, đến khi cầm trên tay linh dược quý hiếm này, cô mới mừng rỡ nói cảm ơn với thành chủ.Bởi vì dược liệu này quá quý trọng, cô cũng không an tâm giao cho người khác nên đích thân sắc thuốc, canh giữ từ chiều tới tối mới được một bát nhỏ, tự mình cẩn thận mang đến Lan viện.Diệp Song Uyên đã kinh ngạc đến mức không nói thành lời.Linh chi giá trị ngàn vàng, nhưng ngàn vàng chưa chắc mua được linh chi, huống hồ còn là linh chi vạn năm, nàng không khỏi cảm thấy bối rối vì sao thành chủ lại đối xử với mình như thế, trong lòng có hơi nghi hoặc, lo sợ xen lẫn xúc động và biết ơn cùng nhau vây hãm, khiến nàng không biết nên làm gì lúc này.Ngụy An Nhi nhắc nhở: "Muội biết tỷ không hiểu lý do thành chủ làm vậy, nhưng đây cũng không phải là lúc rối rắm vấn đề này, thuốc đang có độ ấm vừa đủ, tỷ tranh thủ uống đi, lý do thì chúng ta có thể đi tìm thành chủ để hỏi sau."Diệp Song Uyên suy nghĩ hồi lâu mới ừm một tiếng, phức tạp nhận lấy chén thuốc rồi chậm rãi uống cạn.Dòng nước ấm đi vào bụng rồi hóa thành lực lượng chảy khắp người nàng, giảm bớt mệt mỏi và đau đớn do vết thương mang lại. Diệp Song Uyên chỉ cảm thấy từ đầu đến chân vô cùng ấm áp, thậm chí cơ thể cũng hồi phục sức lực, ít nhất muốn ngồi dậy hay cử động cũng không có vấn đề gì.Ngụy An Nhi thấy hiệu quả của linh chi vạn năm mạnh như vậy thì vô cùng vui vẻ, lại nói vài chuyện hài hước chọc cười Diệp Song Uyên, tới khi nàng ấy lên tinh thần, cô mới đề nghị: "Uyên tỷ tỷ, một lát nữa tỷ có thể cùng muội đi đến một nơi không, muội có cái này muốn cho tỷ xem."Dáng vẻ thần thần bí bí của cô Diệp Song Uyên không nhịn được cười: "Là cái gì mà bí ẩn thế?""Một lát nữa tỷ sẽ biết thôi, nhưng trước tiên tỷ phải trang điểm thay quần áo, muội đem đến sẵn rồi đây."Ngụy An Nhi vung tay, trên bàn xuất hiện một cái khay, trên khay để hơn mười bộ quần áo kiểu dáng xinh đẹp màu sắc tươi mới, mỗi bộ đều có trâm cài đi kèm, cô hớn hở giới thiệu từng bộ, sau đó nói: "Muội thấy tất cả đều hợp với tỷ nên mới mua về, không biết tỷ thích bộ nào, nhưng hôm nay nhất định phải mặc một bộ, không được từ chối."Diệp Song Uyên nhìn những bộ quần áo xinh đẹp và trâm cài bắt mắt, thiên tính yêu cái đẹp của con gái khiến nàng cũng cảm thấy yêu thích không thôi, nghe Ngụy An Nhi nói thế thì bất đắc dĩ cười cười, nhưng hiếm thấy cô có hứng như thế, nàng cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của cô nên nghiêm túc chọn lựa.Ngụy An Nhi giúp nàng thay quần áo rồi chải đầu, trang điểm, một loạt thao tác khiến tới gần nửa đêm mới xong.Nhìn cô gái trong gương, Ngụy An Nhi không khỏi ôm mặt cảm thán: "Uyên tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp, dáng vẻ này của tỷ thật sự là nghiêng nước nghiêng thành, muội mà là nam nhân chắc đã gục ngã ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy rồi."Diệp Song Uyên mặc một chiếc áo có cổ chữ V vắt chéo, áo ngoài bằng sa mỏng màu xanh lam chuyển sắc nhẹ nhàng từ nhạt đến đậm, váy nhiều tầng thêu hoa văn mẫu đơn kết hợp với ngọc trai đính ở chân váy, thắt lưng nhũ bạc ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn, dưới eo đeo một cái ngọc bội lưu ly bảy màu, mái tóc được búi thành một kiểu dáng đơn giản, điểm nhấn là bộ trang sức thủy tinh hình giọt nước với nhiều dây châu rủ xuống trán và tóc, mang lại cảm giác thanh lệ tuyệt tục. Gương mặt nàng được trang điểm nhẹ nhàng, khiến dung nhan như tranh vẽ tăng thêm mấy phần yêu kiều quyến rũ, Ngụy An Nhi đảm bảo, nếu bây giờ Diệp Song Uyên đi ra ngoài, nhất định sẽ có hơn phân nửa người trong thành Bắc Y gục ngã trước nhan sắc này của nàng.Diệp Song Uyên hầu như chưa từng nghiêm túc chải chuốt cho bản thân tỉ mỉ như hôm nay, nàng nhìn cô gái có chút xa lạ trong gương, giống mình lại như không phải mình, nội tâm cũng tràn ngập rung động.Đây là... một dáng vẻ khác của nàng?Lời khen của Ngụy An Nhi càng làm Diệp Song Uyên ngỡ ngàng, những năm tháng chỉ có nhiệm vụ và tội lỗi đè nặng, nàng đã không dám đối mặt với bản thân, cũng dần quên mất dáng vẻ của mình như thế nào, nhưng hôm nay nhận được lời khen của cô, trong lòng nàng bỗng dâng lên một chút hân hoan khó nói. Hóa ra chỉ có chính nàng luôn xem nàng xấu xí, ở trong mắt của Ngụy An Nhi, nàng lại xinh đẹp rạng ngời đến như vậy.Diệp Song Uyên nhẹ nhàng cười, nụ cười so với ban nãy chỉ là miễn cưỡng cười vui thì đã có thêm ba phần chân thật. Ngụy An Nhi lấy ra một dải lụa màu đen, nói: "Uyên tỷ tỷ, một lát nữa muội sẽ che mắt tỷ lại, tuy nhiên sẽ không lâu đâu, tỷ đừng lo lắng."Tuy không biết cô bày trò gì, nhưng Diệp Song Uyên chỉ do dự một lát rồi gật đầu. Ngụy An Nhi cẩn thận che mắt Diệp Song Uyên lại, sau đó đỡ tay nàng, từng bước đi ra khỏi phòng.Không nhìn thấy khiến những giác quan khác của Diệp Song Uyên trở nên cực kỳ nhạy bén, nàng có thể cảm nhận được Ngụy An Nhi đang dìu nàng đi trên hành lang, hướng đi hẳn là đến sảnh chính trong Lan viện, nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào, mọi thứ xung quanh tĩnh lặng đến ngay cả một chút tiếng gió cũng không có, khiến Diệp Song Uyên vô cùng tò mò, toàn bộ lực chú ý đều dồn để suy nghĩ xem mục đích của Ngụy An Nhi là gì.Được một lát, hình như đã vào trong phòng, bên tai nàng vang lên giọng nói có chút kích động đè nén của Ngụy An Nhi: "Uyên tỷ tỷ, tỷ có thể tháo bịt mắt ra rồi!"Diệp Song Uyên không hiểu sao cảm thấy hơi hồi hộp, nàng đưa tay chạm vào tấm dải lụa che mắt, rồi kéo nó xuống, tức thì ngây người.Xung quanh tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy. "..."Diệp Song Uyên rơi vào trầm mặc.Đúng lúc nàng định lên tiếng, lại đột nhiên nghe được âm thanh vải vóc ma sát, ánh sáng mờ ảo xuất hiện trước mắt, nàng theo bản năng nhìn lên.Trên chỗ cao, một tấm vải đen dần rơi xuống, để lộ những đoạn vải kim tuyến nhiều màu sắc lấp lánh trong bóng đêm, dần tạo thành một dòng chữ: "Chúc Diệp Song Uyên sinh thần vui vẻ."Hai mắt Diệp Song Uyên chợt mở to.Tiếng vỗ tay đều nhịp từ bốn phía vang lên, ánh sáng vàng nhạt từ cánh phải xuất hiện, một chiếc bánh kỳ lạ hình dáng như tòa tháp thu nhỏ được trang trí bằng trái cây được đẩy ra, bên trên có những hàng nến nhỏ nhiều màu sắc được cắm sẵn và đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Nương theo ánh nến, Diệp Song Uyên có thể thấy được Ngụy An Nhi đang đẩy xe bánh ra, phía sau cô là Trương Thiên Nhi, Nhuận Khương Việt, Vô Thương, một thiếu niên trẻ nàng không biết là ai và cả... thành chủ Vũ Văn Hàn.Tất cả bọn họ đứng thành một vòng tròn xung quanh nàng, trong miệng nhẹ nhàng ngân nga bài hát chúc sinh thần quen thuộc trên đại lục mà chưa lần nào nàng được hát cho nghe.Mừng ngày người được sinh raChúc người tuổi mới như hoa nghê thường.Chúc người luôn được yêu thươngBình an may mắn suốt đường người đi.Một luồng cảm xúc không tên mạnh mẽ dâng lên từ dưới đáy lòng của Diệp Song Uyên, xúc động, hạnh phúc, vỡ òa, hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Nàng chưa từng biểu lộ cảm xúc một cách quá mức ở nơi đông người, nhưng niềm vui bất ngờ đã khiến nàng nghẹn ngào trong xúc động. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm giác được sự quan tâm một cách đặc biệt đến thế, những người trước mắt, không chỉ có bạn bè của nàng mà còn có những người nàng mới quen không lâu, có những người thậm chí nàng còn chưa từng gặp mặt, nhưng họ đều ở đây để chúc phúc cho nàng."Uyên tỷ tỷ, tỷ nhắm mắt lại và ước nguyện đi, ước nguyện xong thì hãy thổi tắt nến."Ngụy An Nhi nhỏ giọng nói.Diệp Song Uyên hoàn hồn, nàng lau nước mắt, hơi bối rối vì mình mất kiểm soát, nhưng mọi người xung quanh không ai ghét bỏ hoặc cười nhạo nàng, họ chỉ nhìn nàng và nở nụ cười chân thành, kiên nhẫn chờ nàng điều chỉnh cảm xúc. Đôi mắt Diệp Song Uyên rưng rưng, nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện.Tầm một phút sau, nàng mở mắt ra, đi đến trước xe bánh, cúi người thổi tắt toàn bộ nến.Giây phút đó, ánh sáng từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vô số hoa giấy nhiều màu sắc từ không trung rơi xuống, tiếng vỗ tay không đồng đều vang lên hòa lẫn với tiếng cười rộn rã.Diệp Song Uyên nhìn thấy sảnh chính được trang hoàng lộng lẫy, xung quanh đầy hoa và giấy màu sặc sỡ, trước mặt là xe bánh trái cây mà nàng vừa thổi tắt nến, phía sau là một cái bàn dài, bên trên có rất nhiều hộp lớn hộp nhỏ nhiều màu sắc và kiểu dáng.Ngụy An Nhi ôm trong tay một hộp quà màu hồng, đi đến đưa cho nàng: "Chúc mừng sinh thần, Uyên tỷ tỷ."Diệp Song Uyên nhận lấy hộp quà, niềm vui và cảm động đan xen trong mỗi một động tác của nàng."Cảm ơn muội."Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là những người còn lại, từng người cầm một hộp quà khác nhau đi đến tặng cho nàng, ai cũng nói một câu chúc mừng sinh thần, Diệp Song Uyên ôm không xuể, cô đặt tạm nó lên bàn, lúc này mới phát hiện những hộp trên bàn giống hệt hộp quà trên tay cô."Tất cả đều là quà cho tỷ đó."Ngụy An Nhi cười nói.Diệp Song Uyên nhìn số quà chất thành một cái núi nhỏ này, không hiểu sao nước mắt lại trào ra, nàng quay đi cố gắng lau sạch, nhưng khóe môi bất giác cong lên vì hạnh phúc.Nhuận Khương Việt háo hức lên tiếng: "Diệp cô nương, có phải cô cũng nên cắt bánh rồi không?"Vĩ Sơ Khánh lập tức khoác vai cậu, cười nói: "Đúng đó đúng đó, ta muốn ăn lắm rồi!"Nhuận Khương Việt hừ một tiếng, hất tay hắn ta, Vĩ Sơ Khánh hồn nhiên không để ý lại khoác lên, chỉ lát sau hai người đã quậy với nhau ồn ào cả một góc.Ngụy An Nhi đưa một con dao dài có cột nơ cho Diệp Song Uyên, hướng dẫn cô cắt bánh: "Đây là bánh kem sinh nhật, chỗ muội có phong tục ăn bánh kem chúc sinh nhật nên muội cũng muốn tổ chức như thế cho tỷ. Tỷ cứ cầm dao rồi cắt thành tám phần bằng nhau, hoặc cắt thành hình dáng tỷ thích, rồi cho vào dĩa là được."Diệp Song Uyên cẩn thận cắt bánh chia cho từng người, mọi người nếm thử bánh kem, vì là đồ ngọt lại béo nên ban đầu họ có chút không quen miệng, nhưng sau đó ai cũng vui vẻ thưởng thức những miếng bánh ngọt ngào, cho dù là người không thích đồ ngọt như Vũ Văn Hàn cũng rất nể tình ăn một miếng, mọi người vừa ăn vừa đánh giá màu sắc và mùi vị của bánh, Diệp Song Uyên lại hỏi về công thức, nàng rất yêu thích loại bánh này, muốn hỏi để sau này thèm còn có thể tự làm để ăn.Sau khi ăn bánh kem xong, Diệp Song Uyên cứ ngỡ là buổi tiệc đã kết thúc, nhưng không ngờ lúc này Vũ Văn Hàn lại đi đến trước mặt nàng, khiến nàng giật mình, đồng thời cũng có hơi khó hiểu, không biết vì sao vị thành chủ này lại đột ngột làm vậy."Diệp cô nương."Vũ Văn Hàn chậm rãi đưa cho cô một quyển trục, chất giọng trầm thấp từ tính vang lên rõ mồn một: "Cô hãy xé quyển trục này đi."Diệp Song Uyên không nén nổi kinh ngạc, nhưng đối diện với đôi con ngươi màu vàng kim thâm tàng bất lộ của đối phương khiến nàng không biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể nhìn sang Ngụy An Nhi và những người khác, nhưng khi thấy họ đều tươi cười nhìn nàng thì trong lòng bỗng trở nên an tâm. Nàng nhận lấy quyển trục, sau đó dùng sức xé nó ra làm hai.Giây lát, không gian xung quanh phòng khách biến đổi, nhoáng lên một cái, Diệp Song Uyên phát hiện bản thân đã được đưa tới một nơi khác, nàng nhìn quanh, sửng sốt khi phát hiện đây là từ nơi này có thể nhìn gần như bao quát toàn bộ thành Bắc Y."Đây là nơi cao nhất của phủ thành chủ."Vũ Văn Hàn lời ít ý nhiều giới thiệu một câu.Thật ra hắn cũng không biết tại sao lại có ý tưởng như thế, thậm chí còn chủ động đưa ra Vọng Lâu làm nơi tổ chức buổi tiệc này, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hân hoan của cô gái trước mặt, hắn biết mình đã làm đúng rồi.Toàn bộ Vọng Lâu đều tràn ngập những đóa hoa và giấy nhiều màu sắc, không có đèn, nhưng xung quanh lại có rất nhiều chậu hoa kỳ lạ phát ra ánh sáng màu trắng nhạt cực kỳ xinh đẹp không thua gì dạ minh châu. Chính giữa Vọng Lâu là một bàn ăn hình tròn, trên đó có nhiều món ăn màu sắc hấp dẫn, còn có cả rượu quý tỏa mùi thơm nhè nhẹ. Từng người đi đến chỗ ngồi của mình, Vũ Văn Hàn nâng ly rượu lên: "Hôm nay là sinh thần của Diệp cô nương, tại hạ may mắn được trải qua ngày đặc biệt này cùng với cô nương, xin kính cô nương một ly, chúc cô phúc lộc đầy nhà, bình an may mắn."Tất cả mọi người còn có chút câu thúc vì Vũ Văn Hàn, bây giờ thấy hắn hào sảng như vậy, nội tâm cũng lập tức thả lỏng, Nhuận Khương Việt cười nâng ly: "Diệp cô nương, chúc cô sinh thần vui vẻ, ngày ngày đều vui vẻ!"Vĩ Sơ Khánh ghét bỏ ly rượu quá nhỏ, hắn trực tiếp rót rượu vào chén, nói: "Chúc cô nương tiền đồ như gấm, vạn sự hanh thông!"Vô Thương thì quy củ hơn, chỉ nói: "Đại nhân, chúc người sinh thần an khang, tâm ý vẹn toàn."Trương Thiên Nhi nâng ly: "Chúc muội tuổi mới hồng phúc, bình an trọn đời."Ngụy An Nhi hứng thú cầm ly rượu trên tay, cô cười híp mắt nói: "Uyên tỷ tỷ, chúc tỷ tuổi mới tiêu dao khoái hoạt, tâm tưởng sự thành."Diệp Song Uyên nhận được nhiều lời chúc phúc chân thành, trái tim run lên vì xúc động, nàng nâng ly rượu, đuôi mắt ngấn lệ nhưng khóe môi lại mỉm cười: "Song Uyên đa tạ chư vị."Nói xong uống cạn rượu trong tay.Mọi người vỗ tay hoan hô, sau đó cũng uống cạn rượu trong ly của mình rồi mới ngồi xuống ghế bắt đầu dùng bữa.Vũ Văn Hàn giới thiệu mấy món đặc sản của thành Bắc Y, Nhuận Khương Việt và Vĩ Sơ Khánh hơn thua nhau xem ai uống nhiều rượu hơn, cuối cùng còn giành cả rượu của Vô Thương khiến hắn đen mặt vội giật lại, Trương Thiên Nhi đổi rượu của Ngụy An Nhi thành nước trái cây khiến cô bĩu môi bất mãn, nhưng khi y tự tay nhặt xương cá cho cô thì lại cười hì hì ăn sạch. Không khí trên bàn tiệc náo nhiệt mà hòa hợp, Diệp Song Uyên không khỏi thầm nghĩ, đây có lẽ là bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời của nàng.Được một lúc, khi tiệc dần tàn, Vũ Văn Hàn đột nhiên nhìn Diệp Song Uyên: "Diệp cô nương, còn một tiết mục cuối cùng, hi vọng cô sẽ thích."Diệp Song Uyên ngẩn người, những người khác cũng ngạc nhiên không kém, vì cái này không có trong kịch bản nha!Trong lúc tất cả mọi người đang chìm trong kinh ngạc, thì phía xa xa đột nhiên xuất hiện một tiếng "bùm", sau đó là càng nhiều tiếng "bùm" xuất hiện. Diệp Song Uyên nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong màn đêm tối đen, từng đợt pháo hoa nhiều màu sắc nở rộ chiếu sáng cả bầu trời. Xanh, đỏ, tím, vàng, sắc màu ngập tràn như những bông hoa đua nhau nở rộ ngày xuân đến. Cả không gian chìm trong yên tĩnh, chỉ có âm thanh pháo hoa nở rộ cùng tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người trước màn trình diễn đặc biệt này.Pháo hoa kéo dài hơn mười phút mới dừng, mà Diệp Song Uyên cũng chăm chú quan sát từ đầu tới cuối, giống như muốn khắc sâu vào trí não cảnh tượng đẹp đẽ đáng nhớ này. Cho đến khi chùm pháo hoa cuối cùng tan biến, nàng mới quay sang Vũ Văn Hàn, nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng: "Cảm ơn thành chủ đại nhân, ta rất thích."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me