TruyenFull.Me

Xuyen Khong Xay Dung Thoi Tien Su Moc Lan Truc

Quá nhiều hố muốn đào, tui quyết định lắp xong cái hố này trước đã.
____

Tác giả có lời muốn nói: Nhắc nhở trước khi lọt hố. Thứ nhất, giá trị thẩm mỹ và vũ lực bùng nổ công / kẻ điên từ mạt thế xuyên qua biết xây dựng cơ bản thụ, thế giới hư cấu hoang dã, tất cả giả thuyết vì phục vụ cốt truyện, đọc truyện khuyến khích không vận dụng não quá nhiều, vừa sảng vừa ngọt đến hết truyện, (tận tình khuyên nhủ) độc giả không thể tiếp thu kịch bản bàn tay vàng đột phá trời cao thì không nên miễn cưỡng chính mình.

Thứ hai, tất cả kiến thức khoa học điều từ Độ Nương, nếu có bug, xin để lại bình luận nhắc nhở.

(*Độ Nương: 度娘, hình như là một công cụ tìm kiếm trên baidu.)

(*bug: lỗi)

_____
Quyển 1: Viêm Hoàng rực rỡ.

Túc Thần lấy dây cỏ cột củi khô đã nhặt xong thành bó, vác lên trên lưng. Hung hăng lau mồ hôi trên mặt, sau đó đem con thỏ cùng gà rừng vừa bẫy được cũng cột lại, ném lên trên bó củi sau lưng.

Cậu một bên ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao phán đoán phương hướng về nhà, một bên lầm bầm lầu bầu: “Không biết tên kia đã tỉnh chưa.”

Người trên thế giới hoang dã này bất luận là hình thể hay thể chất điều ghê gớm như nhau, tuy rằng tên kia khắp người phủ kín vết bầm tím, nói không chừng còn bị chấn động não, nhưng không ảnh hưởng gì tới xương cốt, chắc là sẽ mau chóng tỉnh lại thôi… nhỉ?

Đa số thời điểm Túc Thần điều một thân một mình, lâu lâu ngẫu nhiên cũng sẽ rời khỏi sơn cốc tìm vài nhóm du thương hỏi thăm tin tức về thế giới này. Cũng tại vì quá mức cô đơn nhàm chán, cậu bất tri bất giác nuôi ra thói quen thích tự lầm bầm lầu bầu.

Nhớ tới người được mình cứu về, trên mặt Túc Thần hiện lên một tia vui vẻ. Suốt ba năm trời lăn lộn trong thế giới hoang dã, cậu thế mà còn có cơ hội nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tóc đen mắt đen phù hợp với gu thẩm mỹ kiếp trước của mình, thật là vô cùng vô cùng hoài niệm.

Có điều, Túc Thần tốn sức chín trâu hai hổ bò lên vách núi, kéo người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên cây xuống không thể nào chỉ bởi vì chút hoài niệm ấy được.

Từ vẻ bề ngoài và vũ khí hắn ta mang theo bên người có thể thấy, hắn nhất định đến từ “Bộ lạc vô danh” của vùng đất hoang dã, hơn nữa có khả năng địa vị trong bộ lạc còn không thấp.

Cách đây không lâu, Túc Thần đã nhắm trúng bộ lạc đang bị truyền nhiễm bệnh dịch hạch này làm điểm dừng chân đầu tiên, và là nơi sẽ thay thế “cơ sở nghiên cứu” để cậu chính thức đặt chân lên thế giới này. Đúng vào lúc cậu đang lên kế hoạch “làm sao để thể hiện được sự linh thiêng trước mặt ‘bộ lạc vô danh’ khiến đám người hoang dã này tin phục mình”, thì người trong cuộc đã tự thân dâng lên, đúng là ông trời cũng muốn giúp cậu mà.

“Hy vọng anh ta là một người biết mang ơn.” Túc Thần lại lẩm bẩm một câu. Những người được cậu cứu mà không biết mang ơn đã thành phân bón cho vườn rau sau nhà hết rồi. Nếu như anh ta trở thành phân bón, vậy cậu lại phải tốn công kiếm cớ khác để tiếp xúc với bộ lạc có tính cảnh giác cực cao với người lạ kia.

……….

Túc Thần trở lại sơn cốc mà cậu đang ở tạm, liếc nhìn bẫy rập đằng trước ngôi nhà trên cây vẫn còn y rang.

Tốt, anh ta không bỏ đi.

Cậu đem củi bỏ vào cái lều tranh dưới nhà cây, xách thỏ và gà rừng đã chết xử lý sạch sẽ, bỏ vào chậu gốm, ướp với vài loại quả đã nghiền nát, sau đó mới đi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo da thú mới.

Trong tình huống điều kiện cho phép, Túc Thần hy vọng thoải mái và giữ gìn vệ sinh nhà cửa tốt hết mức có thể .

Sau khi tắm xong, Túc Thần chọn mấy loại quả dại đã chín, rửa sạch sẽ, bỏ vào túi lưới đan bằng dây leo, rồi xách nó bò lên cây, vén mảnh da thú trước cửa nhà lên, thấy người vốn nên nằm chèm bẹp đã xếp bằng ngồi dậy, hình như đang trầm tư gì đó.

“Tỉnh rồi? Ăn trước trái cây lót dạ đi.” Túc Thân tự ra vẻ thân thiết nói.

Hồng sau khi tỉnh dậy, phát hiện vết thương của bản thân đã được xử lí tốt, thậm chí quần áo cũng đã thay mới, dao đá mang theo bên người đặt ở kế bên gối đầu bằng gỗ, không bị lấy đi chứng tỏ bản thân hắn được người ta cứu. Cho nên lúc Túc Thần bước vào nhà, Hồng mặc dù đã lập tức cầm dao đá lên, nhưng cũng không chủ động tấn công.

Tới khi nhìn rõ mặt mũi Túc Thần, cảnh giác của Hồng lại bị giảm thêm một bậc.

“Cám ơn.” Hồng trầm giọng.

“Không cần cảm ơn.” giọng nói đúng là đẹp y như người! Túc Thần hé miệng cười, cười còn rực rõ hơn mặt trời, “Miệng vết thương còn đau không? Tôi có đem tới vài quả trái cây, loại này có chút ngọt, ăn tạm lót dạ đi.”

Hồng thấy Túc Thần tùy tiện đi tới, cau mày.

“Anh không muốn ăn trái cây sao?” Túc Thần nhìn ra nét hoang mang trên mặt Hồng, dừng bước, lấy một trái lên cắn, lặp lại: “Thật sự rất ngọt.”

Hồng càng thêm khẩn trương nhăn mặt: “Cậu……… trước kia cũng hay nhặt người lạ về sao?”

“Nhặt?” Túc Thần hơi hơi trợn mắt, “Anh nói cứu người đó hả? Đúng vậy, anh không phải người đầu tiên mà tôi cứu. Ngọn núi này sương mù khá dày đặc, thường thường sẽ có vài người trượt chân ngã xuống, có thể cứu tôi đều sẽ cứu.”

Dường như lần đầu tiên trong đời Hồng gặp người như Túc Thần, càng thêm hoang mang.

(Edit: tỉnh táooo lại đừng để em nó lừaaaaaa)

“Trong nhà cậu có nhiều chậu gốm quý giá như vậy, bộ lạc của cậu nhất định rất giàu có, địa vị của cậu chắc cũng không thấp.” Hồng châm chước ngôn từ, nói: “Sau này đừng tùy ý cứu người, nếu muốn cứu, tốt nhất cũng nên gọi chiến sĩ trong bộ lạc tới, đừng tùy tiện mang người về nhà.”

Túc Thần nghe ra ý nhắc nhở của Hồng, do dự một chốc, nói: “Tôi không có bộ lạc, sống một mình ở đây. Mấy chậu gốm này quý giá lắm hả?”

“Một mình?” Hồng bày vẻ mặt không tin. Dường như đang chất vấn sao Túc Thần ngu vậy, tùy tiện nhặt người đem về nhà, sao có thể một mình sống đến bây giờ.

Núi Phù Ngọc quanh năm dày đặc sương mù, hiếm khi nhìn thấy mặt trời, ở phụ cận còn có đầm lầy rải rác trãi rộng, vì vậy không có bộ lạc nào muốn cư trú ở đây, du thương cũng sẽ vòng qua nơi này. Loại người bước vào đây, hoặc là đã cùng đường, hoặc là vì ở đây có thứ tốt. Vô luận là loại nào, những người đơn độc tiến vào đây thân thủ phải nhất định không tồi, phần lớn còn là dạng người cực kì hung ác.

Hồng không khỏi nhớ tới mấy lời đồn đãi ngoài kia, nghe đồn bên trong núi Phù Ngọc sương mù dày đặc có một sơn cốc đầy nắng, hắn còn tưởng ở đó chắc có một bộ lạc đang ẩn cư. Không ngờ thiếu niên này vậy mà sống một mình ở đây?

“Đúng vậy, một mình” Nụ cười của Túc Thần vẫn không hề sợ hãi, phảng phất như là không ý thức được lời nói của mình sẽ mang đến nguy hiểm: “Cho nên cũng không còn cách nào khác, không thể tìm người hỗ trợ, chỉ có thể tự mình cứu người.”

“Sau này cậu để ý một chút, sau khi cứu người ít nhất cũng phải lấy vũ khí của họ đi, đề phòng họ có lòng xấu.” Hồng thấy cậu ta không giống đang giả bộ, càng thêm nghi hoặc. Chẳng lẽ cậu ta may mắn đến vậy, toàn cứu được người biết mang ơn? Sao có thể?

Lúc này Túc Thần mới ngừng cười, ra vẻ đột nhiên phát hiện tình cảnh vừa rồi có chút nguy hiểm. Cậu ngượng ngùng nói: “Cám ơn… Anh cố ý nhắc nhở tôi, chắc cũng không phải người xấu. Đường trong sơn cốc hơi phức tạp, anh chắc là không tìm thấy đường ra ngoài đâu. Ăn chút gì đi, sau đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tôi dẫn anh ra ngoài.”

“Cám ơn.” Hồng lặp lại lời cám ơn, cũng nhận lấy trái cây Túc Thần đưa tới, nhưng cũng không ăn ngay.

Tuy rằng Túc Thần đã ăn trái này trước mặt hắn, nhưng hiện tại trên vai hắn đang gánh vác toàn bộ hy vọng của một bộ lạc, không thể khinh thường bất cứ chuyện gì được. Huống hồ biểu hiện của Túc Thần vô cùng kỳ lạ. Trong lòng hắn chợt hiện lên một suy nghĩ, lại còn bị suy nghĩ này làm cho khẩn trương.

“Anh tên gì?” Túc Thần tò mò hỏi, ” Ở bộ lạc nào? Tôi tên Túc Thần, anh có thể gọi tôi là Thần, Túc Thần có nghĩa là mặt trời vừa mọc.”

“Tôi tên là Hồng, ý nghĩa là một loài chim lớn bay rất cao.” Hồng nói, ” Tôi đến từ… bộ lạc vô danh.”

Lúc hắn nói với hai từ “vô danh”, liền đưa mắt cẩn thận quan sát biểu cảm của Túc Thần. Thấy biểu cảm của cậu không có nét khinh thường giống mấy người của bộ lạc khác, thậm chí ngay cả tò mò cũng không.

“Bộ lạc vô danh? Chẳng lẽ là bộ lạc ở gần phụ cận núi Tất Ngô?”

“Cậu biết?” Hồng hỏi.

“Biết.” Túc Thần gật đầu, “Tôi thỉnh thoảng sẽ rời khỏi sơn cốc, đổi lấy chút ít đồ từ du thương đi ngang qua. Nghe bọn họ nói, bộ lạc vô danh là bộ lạc duy nhất từ khi thành lập tới giờ, vẫn không thể sinh ra vu sư chân chính. Bởi vì không có vu sư để giao tiếp với đất trời, họ không thể hiến tế cho tổ tiên và đất trời, họ không có dấu hiệu của riêng mình, thế nên bộ lạc cũng không có tên, vậy nên gọi là ‘vô danh’, là thật ư?”

Hồng đã sớm quen việc người khác đánh giá bộ lạc của họ như thế, huống chi cậu ta cũng chỉ ăn ngay nói thật, biểu cảm và cách nói cũng không có ý khinh thường, nên cũng không tức giận, “Chính nó. Tôi là thủ lĩnh của bộ lạc vô danh. Nghe nói bên ngoài núi Phù Ngọc xuất hiện vu sư đang lịch luyện, tôi muốn mời người đó đến bộ lạc của tôi.”

(*lịch luyện: theo tôi hiểu thì nó nghĩa là ra ngoài trãi nghiệm rèn luyện bản thân)

“Những bộ lạc lớn xuất hiện rất nhiều người có tư chất vu sư, những vu sư dự bị này sau khi trưởng thành sẽ ra ngoài lịch luyện, chỉ có những người thành công trở về mới có tư cách tranh giành chức đại vu của bộ lạc.” Lúc này cách nói chuyện của Túc Thần đã không còn giống người không rành thế sự, luôn trốn trong thâm sơn cùng cốc nữa, “Mặc dù bọn họ còn chưa trở thành đại vu của bộ lạc, nhưng cũng là người thuộc quyền sở hữu của bộ lạc họ, không có khả năng sẽ đi theo anh.”

“Tôi biết, tôi chỉ muốn tìm vu sư để cứu lấy bộ lạc của mình.” Hồng đã hoàn toàn xác nhận phỏng đoán trong lòng, giọng điệu dần dần khiêm tốn, “Bộ lạc của tôi có rất nhiều người già trẻ con bị bệnh, vu sư đời trước đột nhiên qua đời, đồ đệ của anh ấy hoàn toàn không biết phải đối phó với căn bệnh xa lạ này thế nào.”

Bộ lạc vô danh mặc dù không có sức mạnh của “Vu”, nhưng bọn họ vẫn có chức vụ “Vu” đó. Người sẽ đảm nhiệm chức vụ này trong bộ lạc vô danh là những người học rộng tài cao, am hiểu về thảo dược nhất.

“Anh muốn mời vu sư tới bộ lạc của anh chữa bệnh?” Túc Thần cắn một ngụm trái cây, nuốt xuống rồi nói, “Nghe nói người trong bộ lạc các anh rất am hiểu săn thú, hung thú khiến bộ lạc khác đau đầu các anh cũng dám săn. Các anh lấy mấy hung thú đó ra trao đổi cũng không nhờ được vu sư của bộ lạc khác ra tay hỗ trợ sao?”

Hồng trầm giọng, “Có vu sư tới giúp đỡ, nói căn bệnh này rất khó giải quyết, nếu bộ lạc không có vu sư câu thông với đất trời và tổ tiên để mượn thần lực, lọc đi dơ bẩn trong huyết mạch thì không có khả năng chữa khỏi.”

“Nếu vu sư đó đã nói không thể trị, thì anh đi tìm vu sư của bộ lạc khác, chẳng lẽ cũng vô dụng à?” Túc Thần nhai hai ba cái hết quả trái cây, đem hột vứt vào thùng rác ở đầu giường.

“Theo lời của các du thương, vu sư ở núi Phù Ngọc không cần làm nghi thức hiến tế, cũng có thể mượn được sức mạnh của thần trong trời đất.” Hồng nói, “Tôi không biết đó là thật hay giả, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng.”

“Nếu tìm được vu sư trong núi Phù Ngọc rồi, thì dùng cái gì để thuyết phục?” Túc Thần trầm mặc một lúc, hỏi.

Hồng từ trên giường lót cỏ khô bước xuống, đi tới trước mặt Túc Thần, quỳ xuống trước mặt cậu, “Những gì có thể thì sẽ cho hết thảy, bao gồm cả mạng sống của tôi. Tôi có thể ký khế ước nô lệ với vu, mặc kệ vu có thể cứu được bộ lạc của tôi hay không, tôi cũng sẽ trở thành nô lệ cho vu, bảo hộ vu an toàn rời khỏi bộ lạc.”

“Xem ra tôi là hy vọng duy nhất có thể cứu vớt bộ lạc của anh.” Túc Thần nghiêng đầu suy nghĩ, nói, “Nô lệ thì quên đi, tôi chỉ có một yêu cầu.”

Trong lòng Hồng dâng lên một tia hy vọng “Mời nói.”

“Tôi muốn trở thành đại vu của bộ lạc, vì bộ lạc xác lập tín ngưỡng và dấu hiệu.” Túc Thần nhàn nhạt nói, ” và bộ lạc ‘vô danh’ phải sửa tên thành bộ lạc ‘Viêm Hoàng'”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me