TruyenFull.Me

Xuyen Khong Xay Dung Thoi Tien Su Moc Lan Truc

Năng lực hồi phục của Hồng vô cùng mạnh mẽ, hiện tại không những có thể xuống đất đi tới đi lui, mà nhìn thấy bữa tối của Túc Thần chỉ có một thỏ một gà còn chạy đến phụ cận bắt về thêm hai con heo rừng.

Sốc hơn nữa đó là Túc Thần thấy Hồng thế mà chuẩn bị ăn tươi con heo.

"Lửa ở trong bộ lạc, không đem theo. Lúc chúng tôi ra ngoài săn thú điều ăn thịt tươi." Hồng nhếch miệng cười nhẹ, máu còn dính trên miệng, mùi máu heo rừng bốc lên. Hắn vừa uống hai ngụm máu heo để giải khát.

"Các anh không nhóm lửa à?" Túc Thần hỏi.

"Chỉ có vu sư mới biết nhóm lửa." Hồng trả lời. "Bộ lạc chúng tôi không có vu sư, chỉ có thể mượn mồi lửa từ bộ lạc khác. Mồi lửa để trong sơn động, có chiến sĩ thay phiên bảo vệ. Người trong bộ lạc muốn dùng lửa phải tới sơn động lấy, Vu không cần lo lắng không thể ăn đồ chín."

Ngữ khí của Hồng có chút thấp thỏm. Hắn lo Túc Thần sẽ vì tình cảnh gian nan của bộ lạc mà đổi ý.

"Tôi sẽ nhóm lửa." Túc Thần âm thầm ghi nhớ trong lòng, lặng lẽ thêm mục dạy nhóm lửa vào danh sách để sau này dạy cho bọn họ.

"Đúng vậy, Thần là vu, đương nhiên biết nhóm lửa." Hồng nở nụ cười ngốc nghếch.

Túc Thần liếc hắn một cái, miệng còn dính máu bày đặt cười ngây ngô? May mắn anh lớn lên đẹp trai, nếu không thì chẳng khác gì biến thái.

.....

Mặc dù đã có lửa, nhưng Túc Thần vẫn không thể nấu hết hai con theo rừng bự chà bá bằng nồi gốm của mình được.

Túc Thần chỉ cần ăn gà rừng thỏ hoang là đủ no, để Hồng tự giải quyết đồ ăn của mình.

Cách nướng heo rừng của Hồng vô cùng phóng khoáng, sau khi mổ bụng lột da, trực tiếp để lên lửa bắt đầu nướng. Túc Thần ngửi thấy thịt kia bốc mùi tanh tưởi, góp ý Hồng nên lấy ít nước trái cây rưới lên.

Hồng lập tức sợ ngây người.

Trái cây dại có thể lấp đầy bụng! Nghiền nát rồi rưới lên thịt heo? Chỉ để thưởng thức mùi vị?!! Sao có thể lãng phí đồ ăn vậy được chứ?!!!

Chỗ ở của bộ lạc vô danh được bao quanh bởi những ngọn núi "có tên", trong thế giới hoang dã này có một lẽ thường, đó là chỉ có những ngọn núi nhiều hung thú, mới được "đặt tên". Mà những ngọn núi có hung thú trãi rộng, cơ bản là không có dã thú bình thường.

Người già trẻ con ốm yếu không ăn nổi thịt hung thú, những người già yếu trong bộ lạc vô danh muốn ăn thịt, cũng chỉ ăn được cá với mấy con sò mà họ cực khổ bắt về, hoặc là dùng thịt hung thú đổi lấy thịt dã thú bình thường từ bộ lạc khác.

Thịt hung thú đổi thịt thú bình thường, loại mua bán lỗ sặc máu này mau chóng lan truyền. Những bộ lạc xung quanh họ và những du thương truyền miệng khắp nơi rằng, "bộ lạc vô danh là bộ lạc của một đám ngu ngốc hùng mạnh".

Người trong bộ lạc vô danh đương nhiên không ngốc. Cái gọi là giá trị của một mặt hàng, chính là xem độ hiếm của nó. Trái cây dại và dã thú bình thường đối với họ đều là đồ hiếm, Hồng nhìn Túc Thần thản nhiên lấy trái cây làm gia vị, đau ở trong tim.

Túc Thần nâng mắt liếc nhìn nồi thịt hầm quả dại của mình, nhớ tới lúc nãy, Hồng vô cùng tự nhiên muốn lấy hột trái cây còn thừa của cậu ăn, trầm mặc.

Túc Thần cũng từng qua gian khổ. Đừng nói hột, ngay cả trái cây hư thúi cậu cũng ăn rồi. Chỉ là sau khi xuyên đến nơi này, sản vật phong phú, thức ăn ở khắp nơi, Túc Thần không cần phải lo lắng về cái ăn dần dần "xa xỉ", bắt đầu kén chọn mùi vị đồ ăn.

Bây giờ muốn dung nhập vào tập thể mới, cũng không thể biểu hiện quá khác người, trong lòng Túc Thần quyết định phấn đấu vì kế hoạch, niệm một hai ba bốn, sau đó ra vẻ khổ sở muốn chết nói,"Tới bộ lạc rồi tôi sẽ chú ý tiết kiệm."

"Nghe nói các bộ lạc lớn có nguồn thức ăn rất phong phú, họ sẽ tự mình trồng trái cây, hơn nữa cũng chỉ ăn những trái ngon ngọt nhất." Hồng vội nói, "Bộ lạc chúng tôi dù không bằng các bộ lạc lớn, nhưng trái cây dâng cho vu chắc chắn sẽ không thiếu, sẽ không để vu nhịn đói. Đừng nói là dùng trái cây làm gia vị, cho dù muốn uống máu của thủ lĩnh hung thú để đỡ khát cũng không thành vấn đề.!"

Hồng cam đoan vỗ vỗ ngực, Túc Thần chỉ cần trở thành vu của bộ lạc vô danh, sẽ hưởng đãi ngộ tốt nhất trong bộ lạc, vô luận là quyền lực hay lợi ích.

Túc Thần nhướng nhướng mi, để một người ngoài hưởng đãi ngộ tốt nhất? Quỷ mới tin anh.

Bất quá cái vị trí đứng đầu bộ lạc này, tôi nhất định sẽ nắm trong tay.

.......

Biết trong bụng Hồng nôn nóng như lửa đốt, Túc Thần cũng không kéo dài thời gian. Ngày hôm sau lập tức thu dọn đồ đạc, cùng Hồng trở về bộ lạc vô danh.

Hồng thấy Túc Thần ném hết nồi gốm với da thú lại, chỉ đem theo vài cái bình nhỏ xíu, cùng hai cục đá nhỏ ngay cả vũ khí cũng không thể làm, không nhịn được uyển chuyển nói, "Sức của tôi mạnh lắm, vu muốn mang thêm vài thứ không."

Túc Thần chỉ vào mấy cái chén gốm nồi gốm trên bàn gỗ: "Anh muốn mang mấy cái này theo hả?"

Hồng thành thành thật thật: "Đồ gốm rất quý, có thể đổi rất nhiều đồ ăn từ những bộ lạc xung quanh."

Túc Thần: (╯‵_′)╯︵┻━┻.

Một trận âm thanh loảng xoảng vỡ vụn.

Hồng lắp bắp, "Vu, cậu, cậu...."

"Đợi sau này tôi trở thành đại vu của bộ lạc các anh, mấy thứ này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."Túc Thần đá đá mấy mảnh vỡ dưới đất, "Anh muốn đem mấy thứ phiền toái này lên đường à?"

Hồng, "....Vu, chúng ta có thể giấu đi sau này tới lấy cũng được mà"

" Đợi sau này tôi trở thành đại vu của bộ lạc các anh, mấy thứ này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu." Túc Thần nói, "Còn muốn tôi lặp lần lần thứ ba?"

Hồng vội vàng lắc đầu.

"Trừ tôi ra không ai có thể an toàn tiến vào sơn cốc này. Anh muốn trả giá bằng máu của chiến sĩ bộ lạc chỉ để tới đây khiêng mấy cái này về? Hay muốn tôi tự mình vác mấy mảnh vỡ phiền toái này theo?"

Hồng nhanh chóng lắc đầu, lắc đến tóc loạn cả lên.

Túc Thần chỉ vào đống bình nhỏ, "Bảo vệ cho tốt, bên trong chứa hy vọng của bộ lạc các anh đấy. Nếu không cẩn thận bị vỡ, trong thời gian ngắn tôi không thể làm lại đâu.

Hồng kinh ngạc nói, "Vu biết cách chữa khỏi căn bệnh đang lan tràn trong bộ lạc của tôi rồi ư?"

"Chỗ của mấy người chỉ cách chỗ tôi một con sông, sát bên xuất hiện bệnh dịch, tôi có thể không nghiên cứu kỹ càng sao?" Túc Thần khom lưng buộc chặt giày rơm,"Đi thôi."

Cậu vừa dứt lời đã bị Hồng khiêng lên vai..

Túc Thần, "Anh làm cái gì vậy?"

"Tôi chạy nhanh." Hồng uyển chuyển, "Vu chỉ đường là được."

"Vậy anh cũng không cần khiêng tôi trên vai, đổi tư thế." Dạ dày Túc Thần bị hắn xốc tới muốn ói.

Hồng nghĩ nghĩ, học theo phụ nữ trong bộ lạc ôm trẻ con, một tay bế Túc Thần lên.

Túc Thần ôm hành lý trong ngực, ngồi trên khuỷu tay Hồng, hắn dùng một tay cầm dao đá, không ngừng quơ dao chặt cây, dựa theo đường tắc Túc Thần nói mà tiến về phía trước. Nếu nói Túc Thần lúc trước là "đi như bay" trong rừng cây, thì Hồng bây giờ là "chạy như bay".

Chân Hồng vừa đạp lên đất, thân thể đã vụt ra xa mấy mét. Túc Thần lúc đầu còn thấy ngượng, thấy hơi mất mặt. Có điều giữ được một lúc đã lập tức cột hành lí vào người, dang tay ra gắt gao ôm lấy cổ hắn, ngượng với mặt mũi là gì, có ăn được không?

Nếu không bỏ mặt mũi thì Hồng nhất định sẽ chạy tới rớt cậu mà không hay luôn.

Túc Thần ngày càng chờ mong cuộc sống trong bộ lạc vô danh. Bọn họ mạnh như vậy, hiệu suất làm việc chắc là tốt lắm.

.......

Có Túc Thần chỉ đường, Hồng nhanh chóng ra khỏi núi Phù Ngọc.

Hắn tốn 4-5 ngày mới có thể vào sâu trong núi Phù Ngọc, giờ đi ra còn chưa hết nửa ngày. Hồng cúi đầu nhìn người cuộn tròn trong ngực hắn, giống như một con thú nhỏ dịu ngoan, cậu nhóc gầy gò xấu xí này chính là vu sư của núi Phù Ngọc.

"Anh nhìn mặt tôi chằm chằm chi vậy?" Túc Thần nhíu mày.

"Không có gì." Hồng vội vàng lảng sang chuyện khác, "Đây là nơi tiếp viện cho đội săn bắt của bộ lạc Đan. Tôi muốn nghỉ ngơi ở đây một lát, sao lại không có ai nhỉ?"

Túc Thần từ trong lòng Hồng nhảy xuống, kiểm tra mấy thứ bị vứt trên mặt đất, nơi được gọi là chỗ tiếp viện.

Vật dụng ở chỗ tiếp tế đã được dọn sạch từ lâu, cọc gỗ trên đất đã bị dã thú cắn nát, miễn cưỡng có thể thấy bóng dáng lều trại từng được dựng ở đây. Chính giữa mấy cọc gỗ có vài tảng đá lớn được mài bóng nhẵn. Trên đá có lông cùng phân của dã thú, đoán chừng sau khi người của bộ lạc Đan rời khỏi, nơi này đã có dã thú ngủ lại.

"Nơi này đã bị vứt bỏ vài ngày. Bộ lạc Đan có thể đang thu hẹp khu vực săn bắn, cách xa bộ lạc của anh càng xa càng tốt. Đẩy nhanh tốc độ, có khả năng tình hình dịch bệnh của các anh đang ngày càng nghiêm trọng." Túc Thần nhíu mày.

Biểu tình của Hồng lập tức trở nên hốt hoảng: "Có lẽ bọn họ chỉ thay đổi lộ tuyến săn thú thì sao? Cho dù... cho dù bộ lạc có thêm nhiều người sinh bệnh, bộ lạc Đan cũng có vu sư mà! Vu sư không sợ ôn dịch!"

"Vu sư chỉ có thể tăng khả năng tự lành cho các người, không thể trị bệnh. Bệnh dịch của bộ lạc các người tràn lan, cái gọi là thần lực của vu sư, không thể trị." giọng điệu Túc Thần mang theo chút giễu cợt.

Hồng trầm mặc hồi lâu, nói: "Vu sư của bộ lạc Đan nói, chỉ cần bộ lạc chúng tôi có vu sư, là có thể chữa khỏi bệnh."

Túc Thần không nói gì.

Một lát sau, Hồng nức nở nói: "Chúng tôi... là bị trời phạt sao?"

Hắn nhớ tới bộ lạc vô danh đã trãi qua rất nhiều cực khổ. Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một mảnh đất để an cư lạc nghiệp! Tại sao ông trời lại đối xử với họ như vậy! Chẳng lẽ bọn họ thật sự giống những bộ lạc kia nói, bộ lạc vô danh là bộ lạc bị nguyền rủa sao!!

"Bị bệnh và trời phạt là hai chuyện khác nhau." Túc Thần bất mãn. Cậu ghét tất cả phong kiến mê tính, cho dù nơi này có vu sư, có thể từ trời đất thần linh tổ tiên gì đó mượn được vu lực, Túc Thần vẫn tin tưởng "Vu lực" là vật hiện hữu, không phải là thứ hư vô mờ mịt mà con người không thể hiểu nổi.

Sau này khi được trãi nghiệm những thứ thần kỳ ở thế giới này, phản ứng đầu tiên của Túc Thần chính là nghiên cứu cho kỹ càng, muốn biết "bản chất" của nó rốt cuộc là gì.

Đáng tiếc ở thế giới hoang dã này, ngay cả ăn no ngủ ấm cũng xa vời biết mấy, gần như không thể nâng cao trình độ khoa học lên độ cao như thế giới ở kiếp trước. Loại "bản chất" của năng lượng này chỉ có thể để người sau từ từ nghiên cứu, những gì hiện tại cậu có thể làm, là xác lập tư tưởng khoa học thật cụ thể, dám nghĩ dám làm, dũng cảm tiến về phía trước.

Giống như bây giờ, cái gì mà trời phạt, còn không phải giống Cái Chết Đen hay sao.

(*Cái chết đen: Cái Chết Đen là tên gọi của 1 đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ XIV, mà đỉnh điểm là ở châu Âu trong 1346-1351, với số lượng người chết ở châu Âu và châu Á từ 75-200 triệu người. Nguồn: Wikipedia )

Cậu muốn bộ lạc vô danh sửa tên thành "Viêm Hoàng", là muốn tộc nhân của bộ lạc vô danh phải thật sự giống như con cháu của Viêm Hoàng vậy, trời sập tự chém, lũ tới tự thông, cho dù là ôn dịch đã khiến Âu - Á trong vòng ba năm chết cả mấy trăm triệu người thì sao? Con người đã sớm vén tấm màn Tử Thần bí ẩn lên và thiêu rụi nó dưới ánh mặt trời. Trong thế giới trước họ có thể, thì hiện tại cũng có thể.

"Cho dù là trời phạt thì sao? Anh định chấp nhận số phận à?" Túc Thần tức giận nói, "Các người muốn từ bỏ cuộc sống này à? Nếu anh đã quyết định từ bỏ, vậy hiện tại tôi sẽ lập tức quay đầu lại."

"Đương nhiên không phải." Hồng gầm nhẹ, "Tôi tuyệt đối không từ bỏ! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"

"Tốt lắm." Túc Thần muốn đưa tay vỗ vai hắn, nhưng hiện tại cậu chỉ là một thiếu niên thấp bé, chỉ vỗ tới cánh tay hắn, "Tiếp tục lên đường."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me