TruyenFull.Me

( Xuyên Nhanh ) Công Ba Pháo Hội, Nhưng Yếu Ớt

Chương 1+2: Văn học vườn trường

Mieulyylik

[ Ký chủ : Tống Úc ]

[ Ngoại hình : S+ ]

[ Thể chất : C ]

[ phân tích tính cách : chậm chạp , yếu ớt , dễ thu hút những kẻ biến thái ]

Giọng nói máy móc vang lên trong đầu kiến Tống Úc đang mơ mảng sắp ngủ gật giật mình tỉnh táo .

Cậu mở mắt , thấy xung quanh là đám đông huyên náo , không khí sôi động vì trận bóng rổ đang diễn ra phía trước.

Lúc này, cậu mới nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ. Trong thế giới này , cậu chỉ là một nhân vật qua đường , có vai trò làm nền cho các vai chính trong trận bóng rổ.

Vừa nãy hệ thống nói gì đó nhưng cậu chẳng nghe rõ câu nào , bèn gọi '' Tiểu N?''

【 Ký chủ đã liên kết với hệ thống Công ba pháo hôi, tôi là 009】

Tống Úc ngẩn người, vài giây sau mới phản ứng lại. Tiểu N là hệ thống cậu liên kết ngay sau khi qua đời ở thế giới gốc.

Hệ thống phát hiện cơ thể cậu quá yếu ớt , khả năng thất bại nhiệm vụ ở các thế giới nhỏ rất cao nên đã tự động nâng cấp . Trước khi nâng cấp nó còn an ủi cậu :【Tôi nhất định sẽ nâng cấp thành một tra nam hoàn hảo , ký chủ sẽ được rèn luyện tốt!】

Có vẻ 009 chính là phiên bản nâng cấp của tiểu N, 009 lạnh lùng hơn nhiều, không thích trò truyện, trực tiếp gửi thông tin về thế giới này cho cậu

Đây là một thế giới thuộc thể loại tình yêu vườn trường khá phổ biến. Cốt truyện không quá phức tạp.

Vai chính công thụ là bạn từ nhỏ , một người là vận động viên anh tuấn , người còn lại là nghệ sĩ lạnh lùng. Thụ là gay còn công gay không tự biết, nghĩ mình trai thẳng.

Trong lúc hai người giận dỗi , thụ định hẹn hò với đội trưởng đội bóng rổ, công ghen tuông rồi nhận ra tình cảm của mình, cả hai thuận ý đến với nhau.

Đội trưởng đội bóng rổ là một nhân vật phong độ, dũng mãnh. Tống Úc nghĩ đến khả năng vận động kém cỏi của mình, có chút ngượng hỏi : ''Tôi là đội trưởng đội bóng rổ à?''

009 đáp ngay tức khắc :【Không phải】

Giọng điệu còn có chút khinh thường

Tống Úc im lặng một lúc , 009 tiếp tục:【Đội trưởng đội bóng rổ là Chu Yến Minh. Ngài là bạn cùng phòng của anh ta, ngài cũng là một kẻ âm u yêu thầm vai chính thụ】

[ Do tính cách u ám, ngài chỉ dám làm những việc như theo dõi, chụp lẽn, gửi tin nhắn quấy rối, nhặt đồ vai chính từng dùng nhưng không dám để đối phương biết mình thầm yêu. Ngài cực kỳ ghen tị với những ai thân thiết với vai chính thụ , thường lén lút chơi xấu hãm hại sau lưng họ ]

[ Những việc này làm cuối cùng sẽ bị vai chính công và thụ phát hiện , danh tiếng trở nên tệ hại , và cuối cùng bị trường đuổi học ]

Tống úc mở to mắt , đầu óc ong ong.

Cái này... cái này còn tệ hơn đóng vai tra nam!

Cứ tưởng sẽ đóng vai một gã đào hoa, ai ngờ vừa vào đã phải làm một tên biến thái!

Tống Úc có chút kháng cự , thương lượng với 009 một hồi lâu, cuối cùng dưới sự cám dỗ của điểm tích lúy, cậu đành nhượng bộ.

Để khôi phục giá trị sinh mệnh, cậu cần rất nhiều điểm tích lũy.

009 : 【Các thế giới nhỏ này chỉ là dữ liệu, khi ngài phối hợp với vai chính hoàn thành nhiệm vụ, cả thế giới sẽ được thu hồi, không cần bận tâm quá nhiều.】

Cuối cùng , nhờ sự an ủi của 009, Tống Úc an tâm nhận nhiệm vụ.

Hôm nay cậu có hai nhiệm vụ : 【chụp ảnh và tối nay gửi tin nhắn quấy rối đến vai chính thụ.】

''Phải làm chuyện xấu rồi''. Tống Úc thầm nghĩ

Thực ra, ở hàng ghế trước cũng không ít người đang chụp ảnh, thậm chí quay cả video, hành động này chẳng khiến ai nghi ngờ.

Nhưng Tống Úc lại chột dạ, cái nóng và cảm giác căng thẳng khiến chóp mũi cậu đỏ hồng , lấm tấm mồ hôi.

Cậu lấy điện thoại ra , nhắm thẳng vào Tạ Chi Diễn. Tạ Chi Diễn là vai chính thụ của thế giới này, ngoại hình lẫn chiều cao điều xuất sắc.

Dù Tống Úc chụp ảnh không giỏi chọn góc, tấm ảnh vẫn toát lên khí chất thanh tú lạnh lùng.

Chụp xong một tấm, Tống Úc lập tức cất điện thoại.

[ Nhiệm vụ hoàn thành, vui lòng hoàn thành nhiệm vụ tiếp trước 8 giờ tối nay ]

Cuối cùng cũng đi được bước đầu tiên, Tống Úc thở phào, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, dính vào người gây khó chịu, Cậu định về ký túc xá tắm rửa, rồi nghĩ xem nên gửi tin nhắn quấy rối như thế nào.

--

Trong sân bóng

''Đội trưởng , người kia là bạn cùng lớp của chúng ta à?''

Chu Yến Minh lau mồ hôi trên trán. Hắn cao lớn, vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, vóc dáng nằm giữ thiếu niêm và đàn ông trưởng thành , rõ ràng là người thường xuyên rèn luyện

Nhìn theo hướng người kia chỉ, hắn chỉ thoáng thấy một bóng lưng thon dài và nửa gương mắt biến mất sau khóc khuất.

Rất giống Tống Úc, bạn cùng phòng của hắn.

Chu Yến Minh tính cách hòa nhã, bình thường rất được lòng mọi người, nhưng cậu bạn cùng phòng này, hắn chỉ mới chào hỏi vài lần.

Tống Úc trầm lặng, ít nói, không chủ động bắt chuyện, phần lớn ở một mình. Hắn từng mời cậu tới sân bóng , nhưng cậu từ chối,

Nhưng sao giờ Tống Úc lại đến xem trận bóng? Chắc không phải vì ai đó mà cố ý đến đâu.

Chu yến minh thu lại ánh mắt . Có lẽ hắn nhìn nhầm.

--

Tống Úc rời sân bóng, bước nhanh về ký túc xá. Đứng trước gương, cậu thấy mặt mình đỏ bừng.

Hôm nay nắng gắt , cậu ra ngoài vội vàng, quên mang áo khoác, bị phơi nắng suốt 2 tiếng.

Cơ thể hiện tại của cậu vẫn là chính cậu , không được cải tạo hay cường hóa nên cực kỳ yếu, cần được chăm sóc cẩn thận.

Cổ cậu hình như bị cháy nắng, nóng rát. Tống Úc khé hít vào , hỏi 009 : Cửa hàng có thuốc trị cháy nắng không?

009 đáp : 【Có, Cần 500 điểm tích lũy'】

Nhiều quá, đó là toàn bộ số điểm cậu tích cóp được. Tống Úc suy nghĩ, quyết định không mua, 500 điểm là thành quả cậu vất làm người qua đường ở hai thế giới trước.

Thôi thì dùng nước lạnh tạm vậy.. Tống Úc lấy khăn tắm trong tủ, vừa đến phòng tắm, 009 đột nhiên lên tiếng :【Có thể tặng thuốc trị cháy nắng miễn phí.】

Tống Úc ngạc nhiên, rồi mỉm cười. Nụ cười làm đôi mắt cậu cong lên, đồng tử sáng lấp lánh, cả người tràn ra đầy sức sống.

Sau khi bôi thuốc đổi từ hệ thống, hiệu quả tức thì. Tống Úc cảm ơn 009. Đương nhiên, cậu không biết rằng tài khoản của 009 đã mất 500 điểm.

Tắm xong đã là 5 giờ chiều, còn 3 tiếng nữa là đến hạn nhiệm vụ thứ hai. Trong thời gian này, đồ dùng cá nhân của cậu thay đổi.

Mấy món đồ chơi bằng nhung trên bàn đã biến mất. chăn ga chuyển sang màu xám đậm, ngăn kéo bị khóa. Khi mở ra, bên trong là một xấp ảnh và một chiếc điện thoại cũ.

Tống Úc ngây người, cầm tấm ảnh trên cùng lên xem. Tấm ảnh chụp vài nam sinh chơi bóng rổ, trong đó có Tạ Chi Diễn, góc chụp đẹp hơn nhiều so với tấm cậu chụp hôm nay, có vẻ người này rất thạo việc chụp lén.

009 giải thích :【Dựa trên thiết lập nhân vật thế giới này, đồ dùng của ngài đã được điều chỉnh, những bức ảnh là do ký chủ chụp lén vai chính thụ trước đây, điện thoại là một sim khác để tiện cho việc gửi tin nhắn quấy rối.】

Ngay khi 009 vừa nói xong, cửa phòng vang lên tiếng đập ầm ầm, như thể ai đó đang cố phá cửa.

Tống Úc giật mình.

009 giải thích: "Bên ngoài là bạn của Chu Yến Minh. Tuần trước, giày bóng rổ của hắn bị ai đó đặt đinh, lúc đó ngài vừa hay ở phòng thay đồ, nên mọi người nghi ngờ ."

Nó bổ sung: "Nhưng việc này không phải ngài làm."

Tống Úc định cất ảnh lại, nhưng ngăn kéo cũ quá, kéo mấy lần không ra. Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng ồn ào của mấy nam sinh, mang cảm giác áp bức. Cậu vội vàng nhét ảnh vào túi, hoảng loạn chạy ra mở cửa.

Mấy nam sinh đến tìm Tống Úc đều là học sinh thể dục, cao to vạm vỡ. cậu chưa từng đối mặt với nhiều người như vậy, ngây ra, bị đẩy kéo đến góc hành lang.

Không biết ai đẩy cậu một cái, lực không mạnh, nhưng với Tống Úc thì hơi đau, cậu khẽ kêu lên.

Tiếng kêu khiến mấy người xung quanh sững lại.

Không rõ cảm giác thế nào, chỉ là... giọng cậu mềm mại, nghe mà lòng ngứa ngáy.

Bình thường họ chẳng ai tiếp xúc với Tống Úc, giờ đứng gần mới nhận ra trên người cậu có một mùi hương nhè nhẹ.

"Chuyện đặt đinh, mày làm à?" Nam sinh gần cậu nhất tên Trần Việt, trông đã thấy khó dây vào. Hắn thân với Chu Yến Minh, nghe nói việc này có thể do Tống Úc làm, liền đến hỏi tội.

Tống Úc cúi đầu, định giải thích, nhưng trong đầu vang lên cảnh báo OOC.

Tiểu N từng nói, khi đóng vai nhân vật ở tiểu thế giới, cậu không được làm trái thiết lập, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

009 nhắc: 【Ở thế giới này, ký chủ có tính cách âm u, cố chấp, không giỏi giao tiếp.】

Tống Úc nhíu mày suy nghĩ, vài giây sau, cậu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trần Việt, cố tỏ ra u ám, khó gần.

Nhưng cậu không biết, ánh mắt ấy chẳng hề lạnh lùng. Ngược lại, nó khiến Trần Việt giật mình. Có lẽ vừa tắm xong, gương mặt cậu còn ẩm ướt, đuôi mắt đỏ lên, trông như đang tủi thân.

Tống Úc trước giờ là thế này sao?

"Chưa đụng gì mà, đàn ông con trai khóc lóc cái gì?"

Trần Việt nói giọng khinh thường, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về phía đuôi mắt đỏ hoe của Tống Úc.

Mấy nam sinh phía sau thấy cậu không nói gì, bắt đầu mất kiên nhẫn chất vấn. Đang ầm ĩ, một giọng nói vang lên:

"Mấy người làm gì thế?"

Chu Yến Minh đang nói chuyện với Tạ Chi Diễn về trận bóng, nghe hành lang ồn ào, nhìn sang thì thấy Trần Việt và mấy người khác đứng đó, như đang vây ai ở góc.

Hắn bước tới, nhìn qua khe hở, thấy gương mặt Tống Úc.

Nhỏ nhắn, lông mi rũ xuống.

Nhìn thế nào cũng giống bị bắt nạt.

Giọng Chu Yến Minh lạnh đi: "Mấy người không phải đang bắt nạt người ta chứ?"

"Sao có thể! Chạm cũng chưa chạm, chỉ hỏi vụ đinh lần trước có phải cậu ta làm không." Trần Việt giải thích, "Hỏi có một câu thì anh tới rồi."

Chu Yến Minh thu ánh mắt: "Chuyện đó không có chứng cứ, đừng nói lung tung."

Nghe Chu Yến Minh bênh mình, Tống Úc thở phào, ngẩng lên nhìn hắn, nhưng lại thấy người đứng cạnh.

Vai chính thụ cũng ở đây!

May mà Tạ Chi Diễn không thích xen vào chuyện người khác, lúc này đang cúi đầu xem điện thoại.

Nghĩ đến việc tối nay phải gửi tin nhắn quấy rối cho hắn, Tống Úc chột dạ, chỉ muốn chạy về phòng. Cậu đưa tay đẩy Trần Việt, nhưng không đẩy nổi, tấm ảnh trong túi lại rơi ra.

Tống Úc: ... Ôi.

Cậu gần như nín thở, nhưng chỉ vài giây, tấm ảnh đã rơi vào tay Trần Việt. Mấy nam sinh vây lại xem.

"Hình như là chụp anh Chu."

"Là ai thế? Trận bóng tuần trước à?"

"Không phải yêu thầm anh Chu chứ?"

Tống Úc vội giật ảnh về, nhét vào túi.

Ngày đầu làm nhiệm vụ mà suýt thất bại, cậu xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, giọng run run, cố làm ra vẻ cứng rắn và âm u: "Tránh ra!"

Nhưng vẻ mặt xấu hổ và tức giận chỉ khiến mọi người càng tin rằng—Tống Úc thật sự yêu thầm Chu Yến Minh.

Ngay cả Chu Yến Minh cũng nghĩ vậy.

Hóa ra Tống Úc đã đến sân bóng không chỉ một lần... vì xem hắn.

Nghĩ đến đây, tim Chu Yến Minh đập nhanh một cách khó hiểu.

Hắn ho khan, xua tan lúng túng: "Nói bậy gì thế? Ảnh này tôi nhờ Tống Úc chụp đấy. Mấy đứa ở ban tuyên truyền chụp tôi xấu hoắc, sau này tôi tìm bạn gái kiểu gì?"

Nói xong, hắn chủ động vỗ vai Tống Úc, đẩy cậu về phòng: "Đi thôi. Mấy người cũng về đi, đừng kiếm chuyện lung tung. Tôi với bạn cùng phòng quan hệ tốt lắm!"

Mọi người: "?"

Trước giờ anh đâu nói chuyện với cậu ta đâu?

Tống Úc vẫn còn bàng hoàng, ngơ ngác cho đến khi về phòng, được 009 nhắc nhở làm nhiệm vụ thứ mới giật mình—may mà Tạ Chi Diễn không thấy tấm ảnh.

--

Đêm xuống

Tạ Chi Diễn bước ra từ phòng tắm, tóc ướt được vuốt ra sau tai. Dưới ánh đèn, gương mặt lạnh lùng của hắn càng thêm xa cách.

Điện thoại rung lên.

Hắn click mở màn hình, một tin nhắn hiện ra:

【Cậu chơi bóng rổ đẹp thật đấy.】

Số này không phải lần đầu gửi tin cho Tạ Chi Diễn. Nội dung hôm nay còn bình thường, trước đây có những tin táo bạo hơn nhiều. Thậm chí còn yêu cầu hắn gửi những bức ảnh nhạy cảm.

Tạ Chi Diễn không xóa ngay như mọi lần, mà nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu.

Tìm được cậu rồi.

----

Gần đến tám giờ tối, Tống Úc cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.

Chiếc điện thoại cũ lưu không ít tin nhắn quấy rối đã gửi đi trước đó. Cậu định tham khảo một chút, nhưng khi lướt lên, suýt nữa ném luôn điện thoại vì xấu hổ.

Nào là "Người cậu thơm quá", "Chân cậu dài thật", "Cậu đã hôn ai chưa, rất muốn hôn cậu"... những lời sến sẩm khó nghe, thậm chí còn yêu cầu Tạ Chi Diễn gửi ảnh nhạy cảm.

Tống Úc ngượng đến mức muốn đào hố chui xuống.

Sau một hồi đắn đo, cậu lên mạng tìm kiếm vài đoạn hội thoại tình, rồi chọn một tin nhắn trông không quá biến thái gửi đi.

【Nhiệm vụ hoàn thành, nhiệm vụ tiếp theo đang chờ cập nhật.】

Tống Úc thở phào, định cất điện thoại vào ngăn kéo thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Chu Yến Minh đang nhìn mình.

Chu Yến Minh đã nhìn cậu từ nãy đến giờ sao?

Dù hôm nay Chu Yến Minh đã giúp cậu giải vây, còn an ủi cậu vì chuyện của Trần Việt, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không nghi ngờ về tấm ảnh kia.

Mắt Tống Úc vì căng thẳng mà tròn xoe, chóp mũi và vành tai ửng hồng. Cậu nhìn chằm chằm Chu Yến Minh, vài giây sau, hắn ta ho khan một tiếng, chủ động quay đi.

... Có vẻ không nghi ngờ gì.

Tống Úc vội vàng khóa ngăn kéo, cất điện thoại. Hôm nay cậu tiếp xúc với nhiều người hơn cả hai thế giới trước cộng lại, mệt mỏi rã rời, bèn leo lên giường nghỉ ngơi. Tiếng giường kẽo kẹt vang lên, khi mọi thứ yên ắng, Chu Yến Minh mới liếc về phía giường Tống Úc.

Hắn thật sự không ngờ cậu lại thầm yêu mình. Nhưng hắn chưa có ý định yêu đương, chắc chắn không thể đáp lại tình cảm của cậu.

Cự tuyệt thẳng thừng ?

Chu Yến Minh nhớ lại vẻ mặt của Tống Úc khi bị dồn vào góc hôm nay.

Thôi, chắc cậu ấy sẽ trốn đi khóc mất.

Chu Yến Minh miên man suy nghĩ cả đêm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trước mắt hắn lại hiện lên đôi mắt màu nhạt của Tống Úc.

--

Sáng hôm sau, Tống Úc bị 009 đánh thức.

【Nhiệm vụ : Cọ tiết học và giữ chỗ cho vai chính thụ.】

Tống Úc và Tạ Chi Diễn không học cùng chuyên ngành, nhưng cậu thường lén đến lớp của hắn, thậm chí tự nguyện giữ chỗ cho hắn. Dĩ nhiên, Tạ Chi Diễn chẳng hề biết ơn, cũng chưa bao giờ ngồi cạnh cậu.

Hóa ra làm kẻ biến thái cũng phải dậy sớm... Tống Úc uể oải hừ hai tiếng, quấn chăn kín mít.

Chu Yến Minh vừa đi ngang qua giường cậu, nghe tiếng động, dừng lại.

Hắn nhớ hôm nay Tống Úc cũng có tiết sáng.

Hai người bạn cùng phòng khác đã thu dọn xong, chuẩn bị ra ngoài, tiện thể gọi hắn: "Đi thôi, anh Chu! Kẻo muộn đấy."

Chu Yến Minh vẫy tay: "Chúng mày đi trước đi."

Bọn họ tưởng hắn chưa chuẩn bị xong: "Ừ, thế nhanh lên nhé!"

Thời gian hơi gấp, nhưng dù vậy, mọi người đều phớt lờ việc Tống Úc ngủ nướng, chẳng ai hỏi han.

Tống Úc lúc nào cũng chỉ có một mình. Chu Yến Minh thấy hơi xót xa.

Mấy người trong đội bóng rổ đều nghĩ vụ đặt đinh là do Tống Úc làm. Bị vu oan làm chuyện xấu cho người mình thích, chắc ai cũng sẽ buồn.

Huống chi Tống Úc trông dễ bị bắt nạt, dễ khóc.

Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn cục chăn nhỏ trên giường, đưa tay gõ nhẹ, chủ động nói: "Tống Úc, dậy đi, sáng nay cậu có tiết đúng không?"

Vài giây sau, chăn động đậy. Tống Úc mắt còn chưa mở, chậm rãi thò đầu ra khỏi mép chăn, giọng còn chưa tỉnh: "Buồn ngủ..."

Chu Yến Minh sững người.

Hắn nhìn cái đầu xù lông và dấu đỏ trên má trắng trẻo của cậu, chẳng hiểu sao không thốt nên lời.

Không ngờ Tống Úc mới tỉnh ngủ lại thế này.

"Dậy đi..." Phục hồi tinh thần, Chu Yến Minh cố đè nén nhịp tim kỳ lạ. Hắn cao lớn, đứng gần giường, khi Tống Úc kéo chăn ra, hắn thoáng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ.

Thanh mát, quẩn quanh nơi đầu mũi, không tan đi.

--

Lớp thể dục có nhiều nam sinh, mười phút trước giờ học, phòng học vẫn ồn ào.

Nhóm nam sinh phía sau tụ tập nói chuyện phiếm. Trần Việt, người thường hay góp vui, hôm nay lại im lặng nhìn điện thoại.

Trên màn hình là một dãy số—số của Tống Úc, sáng nay hắn ta xin từ người khác.

Hôm qua lỗ mãng, chắc đã dọa sợ cậu. Nhớ đến đôi mắt ửng hồng của Tống Úc, Trần Việt định nhắn tin xin lỗi.

Đột nhiên, xung quanh ồn ào lên.

"Trời ơi! Chu ca thế này là sao?"

"Người phía sau là Tống Úc đúng không?"

"Hai người họ cùng nhau đến? Không thể nào, từ bao giờ thân thế chứ!"

Trần Việt khựng lại, ngẩng lên, thấy Tống Úc đứng ở hành lang phòng học.

Cậu mím môi, nhìn quanh một vòng, rồi tìm một chỗ không ai ngồi xuống.Chu Yến Minh rất tự nhiên ngồi cạnh cậu.

"Có vẻ vụ đặt đinh là hiểu lầm, hai người làm lành rồi."

"Tống Úc trông nhát gan, không giống kiểu làm mấy chuyện đó."

"Đây đâu chỉ làm lành, còn dẫn nhau đi học. Nhìn cứ như yêu đương ấy."

"Thế thì Chu ca cũng nhanh thật, hôm qua mới biết được yêu thầm, hôm nay đã đồng ý rồi?"

Mấy người không để ý sắc mặt Trần Việt ngày càng khó coi, vẫn tiếp tục bàn tán.

"Nếu có người như Tống Úc yêu thầm tui, tui cũng chẳng kìm được, chẳng cần tỏ tình, tự tui nhào tới luôn."

"Trước giờ sao không thấy Tống Úc đẹp trai thế nhỉ."

"Hơn nữa trên người cậu ta thơm lắm, hôm qua vây quanh, suýt nữa làm tui ngất vì thơm."

Trần Việt mặt càng lúc càng đen.

Hắn vốn chỉ muốn giúp Chu Yến Minh, giờ thành ra mình hắn là kẻ xấu. Chắc Tống Úc sau này chẳng muốn nói chuyện với hắn.

Tắt màn hình, Trần Việt bảo đám bạn ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn bực bội.

Tống Úc không để ý đến ánh mắt của người khác.

Sáng nay khi Chu Yến Minh đề nghị cùng đi học, cậu hơi bất ngờ. Tất nhiên, cậu rất muốn làm bạn với một người tính tốt như hắn, nhưng vì thiết lập nhân vật, cậu không dám đồng ý ngay.

May mà 009 nói việc tiếp cận những người xung quanh vai chính thụ có lợi cho cốt truyện, không tính OOC.

Có người đi học cùng, tâm trạng Tống Úc tốt hơn hẳn.

Còn vài phút nữa vào lớp, 009 nhắc lại nhiệm vụ: 【Vui lòng giữ chỗ cho vai chính thụ.】

Tống Úc mở cặp sách, định lấy sách đặt lên bàn để giữ chỗ, nhưng một bóng người đột nhiên che phủ từ trên đầu.

"Có ai ngồi đây không?" Giọng nói lạnh lùng, nghe hơi thiếu kiên nhẫn.

Tống Úc ngẩng lên, là một nam sinh cao lớn, mặc đồ đen, ánh mắt sắc bén, đôi mắt lạnh lùng, da trắng nổi bật trên nền mắt đen, toát lên khí chất "người lạ chớ lại gần".

009: 【Đây là vai chính công, Lục Tỉnh.】

Tống Úc ngửa cổ đến mức hơi mỏi. Cậu nhớ vai chính thụ cũng cao tương tự thế này.

Nhưng người ở thế giới này ăn gì mà ai cũng cao thế chứ?

Thấy Lục Tỉnh định ngồi xuống, Tống Úc lặng lẽ cất sách đi. Nhưng 009 nhắc: 【Nếu có người ngồi vào, nhiệm vụ sẽ thất bại.】

Tống Úc: "..." Lặng lẽ đặt sách trở lại, Tống Úc nhỏ giọng nói: "Có người rồi."

May mà trong lớp còn nhiều chỗ trống, nếu không cậu đành bỏ nhiệm vụ này mất.

Nghe giọng Tống Úc, Chu Yến Minh nghiêng người thì thấy Lục Tỉnh: "Mày đến lớp thật à?"

Lục Tỉnh và hắn cùng đội bóng rổ, quan hệ không tệ, giọng lười biếng: "Tao cũng chỉ cúp có hai tiết thôi." Nói xong, hắn liếc Tống Úc đang cúi đầu.

Lục Tỉnh hiếm khi để ý người khác, nhưng bạn của Chu Yến Minh hắn đều quen mặt, còn gương mặt này thì lạ hoắc.

"À, đây là bạn cùng phòng tao, giữ chỗ cho người ta đấy." Chu Yến Minh biết Tống Úc không thật sự giữ chỗ cho ai, chỉ là không thích tiếp xúc với người lạ. Nghĩ rằng một người hướng nội như cậu chỉ chịu ngồi cạnh mình, hắn thấy dễ chịu hẳn, giọng nhẹ nhàng: "Mày ngồi sau đi, đằng sau còn chỗ."

Chu Yến Minh không nhận ra rằng, trong lòng hắn đã bắt đầu nghiêng về phía Tống Úc.

Lục Tỉnh lười tranh cãi, không nói gì, xách cặp sách ngồi hàng sau. Chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ chuông vào lớp.

Đột nhiên, một giọng quen vang lên bên cạnh: "Bạn học, chỗ này có người không?"

Lục Tỉnh hé mắt, thấy Tạ Chi Diễn đứng trước mặt, mỉm cười hỏi Tống Úc

Hai người là bạn thân, hắn định nói chỗ đó có người, nhưng đúng lúc đó nhìn thấy nam sinh vừa từ chối mình chậm rãi thò bàn tay trắng trẻo ra, lấy quyển sách giữ chỗ trên bàn xuống.

Lục Tỉnh: "?"

Hắn bị nhắm vào à?

Tạ Chi Diễn ngồi xuống, giọng 009 vang lên trong đầu Tống Úc:

【Nhiệm vụ ba hoàn thành, nhiệm vụ phụ hoàn thành, thưởng thêm 3000 điểm tích lũy.】

【Nhiệm vụ tiếp theo sẽ công bố sau ba ngày.】

Tống Úc ngạc nhiên: "Nhiệm vụ phụ?"

【Nhiệm vụ phụ thuộc dạng ẩn, hoàn thành sẽ có thưởng điểm tích lũy bổ sung.】

Chuông vào lớp vang lên, Tống Úc bắt đầu chăm chú nghe giảng. Nhưng đối mặt Tạ Chi Diễn, cậu vẫn chột dạ, vô thức nghiêng người về phía Chu Yến Minh.

Chu Yến Minh đang rối rắm chuyện "Cậu ấy giữ chỗ cho Tạ Chi Diễn à? Hai người quen nhau từ bao giờ?", bỗng cảm thấy cánh tay bị cọ nhẹ.

Tim lập tức nhảy thót.

Chỗ da bị chạm như bị điện giật. Chu Yến Minh nhận thấy Tống Úc đang lén dán vào mình.

Cậu ấy... thích mình đến thế sao?

Chu Yến Minh ngượng ngùng vuốt tóc. Ba nam sinh ngồi một hàng, hơi chật, nhưng hắn không hề dịch ra để giữ khoảng cách.

Suốt tiết học, Chu Yến Minh bị cọ bốn lần, mà bài giảng thì chẳng nghe được chữ nào.

Còn một người khác cũng vậy.

Lục Tỉnh tính tình lạnh lùng, nhưng không tệ lắm, tiết nào cần nghe hắn sẽ nghe. Nhưng hôm nay, từ phía trước bên phải luôn phảng phất một mùi hương nhè nhẹ, khiến hắn không thể tập trung.

Hắn biết mùi hương đó từ đâu.

Trắng trẻo thế, thảo nào người cũng thơm.

Nhưng nam sinh mà trắng thế à?

Vành tai còn hồng nữa.

Đến khi chuông tan học vang lên, Lục Tỉnh mới giật mình.

Hóa ra hắn nhìn chằm chằm Tống Úc suốt cả tiết.

--

Nhiệm vụ tiếp theo phải ba ngày sau mới có, Tống Úc có thời gian rảnh. Ở thế giới trước, cậu từng nằm viện rất lâu, luôn ao ước được tham gia các hoạt động tập thể. Có lúc đi đường thấy câu lạc bộ chiêu sinh, cậu còn dừng lại ngắm nhìn.

Nhưng nhân vật ở thế giới này lại có tính cách u ám, thích ở một mình, khiến cậu hụt hẫng

May mà Chu Yến Minh ngày nào cũng chủ động rủ cậu đi học, ăn cơm cùng.

Ở gần hắn là do yêu cầu cốt truyện, dù có thân thiết hơn một chút cũng không tính OOC. Hơn nữa, mỗi lần cậu còn gặp được vai chính thụ Tạ Chi Diễn.

Mỗi lần gặp và nói dăm ba câu, cốt truyện sẽ tiến thêm một chút.

Ngoài nhiệm vụ hằng ngày, Tống Úc còn phải đẩy cốt truyện thế giới đến 100% để rời đi, khi đó tiểu thế giới sẽ bị 009 thu hồi.

Chiều thứ Sáu, Tống Úc nhận được nhiệm vụ bốn.

009: 【Trước bốn giờ chiều, gửi ảnh quấy rối cho vai chính thụ.】

Tống Úc sững người: "Gì, gì cơ?"

009 tìm kiếm một vòng, cuối cùng quyết định không cho vị ký chủ ngoan ngoãn này xem những hình ảnh cần che mờ, chỉ nhắc: 【Ký chủ cần gửi ảnh khoe cơ thể cho vai chính thụ.】

Tống Úc tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Cậu đâu có ngốc, đương nhiên hiểu ý 009.

Cậu khó xử vài phút, suy nghĩ rồi cẩn thận thương lượng: "Chụp tay được không?"

009 đáp bằng giọng máy móc: 【Cụ thể phải để hệ thống đánh giá xem có đủ tư cách không.】

Tống Úc định mở camera chụp thử bàn tay, thì Chu Yến Minh đến rủ: "Chiều nay đội bóng rổ tập luyện, cậu có muốn đi cùng không?"

Chu Yến Minh có chút tâm tư.

Vẫn có người trong đội bóng nghĩ vụ đặt đinh là do Tống Úc làm. Hắn không thể giải thích với từng người, nên dẫn cậu đến đội bóng, để mọi người thấy họ thân nhau, tin đồn sẽ tự tan.

Chu Yến Minh không để ý người khác nghĩ gì, nhưng bạn cùng phòng của hắn rõ ràng ngoan ngoãn, yên tĩnh, không thể để bị oan.

Tống Úc chưa từng tham gia hoạt động câu lạc bộ, nghe lời mời lập tức quên béng nhiệm vụ, còn khoe với 009: 【Tôi được đi chơi rồi!】

009: ...

Buổi tập bóng rổ không biết kéo dài bao lâu, trước khi đi, 009 nhắc cậu mang theo điện thoại cũ trong cặp sách.

--

Ba giờ rưỡi chiều, sân tập bóng rổ.

Mọi người nghe nói vụ đặt đinh là hiểu lầm, quan hệ giữa Tống Úc và Chu Yến Minh cũng cải thiện, nhưng không ngờ lại thân đến mức này.

Bạn cùng phòng bình thường có mở nắp chai giúp nhau không?

Bên này, Tống Úc nhận chai nước từ Chu Yến Minh, nhỏ giọng cảm ơn.

Mọi người xung quanh đang tập luyện , cậu bị không khí nhiệt huyết này lây nhiễm, hơi háo hức muốn thử.

Chu Yến Minh nhận ra: "Muốn thử không?"

Tống Úc mừng rỡ: "Được thật à?"

"Ừ, nhưng phải khởi động trước, không dễ bị thương."

Chu Yến Minh đứng dậy, dạy cậu cách khởi động. Một số động tác cần hai người phối hợp. Thấy Tống Úc sắp ngã, hắn vội tiến lên đỡ eo cậu.

Cảm giác mềm mại lướt qua đầu ngón tay, hắn cúi xuống, đúng lúc áo Tống Úc vén lên, lộ ra một đoạn eo trắng mịn.

Thật nhỏ.

Đang thất thần, cánh tay hắn bị chạm nhẹ, rồi giọng nói mềm mại của Tống Úc vang lên: "Tôi ra mồ hôi, muốn đi rửa mặt."

Cậu dường như ít vận động, làn da trắng giờ ửng hồng, hơi nóng làm mùi hương trên người càng nồng.

Chu Yến Minh cảm thấy khó thở, người nóng ran. Hắn cứng vai, giọng khàn khàn: "Ừ... phòng thay đồ có bồn rửa, cậu đi đi..."

Tống Úc không nhận ra sự khác lạ của hắn, đi thẳng vào phòng thay đồ.

Nếu không có 009 nhắc, cậu suýt quên nhiệm vụ.

Phòng thay đồ dành riêng cho đội bóng rổ, lúc này mọi người đang tập, bên trong không ai. Tống Úc lấy điện thoại từ cặp sách, đắn đo nên chụp ảnh thế nào để gửi cho Tạ Chi Diễn.

Cậu chụp bàn tay trước, hệ thống không duyệt. Lại chụp cánh tay, vẫn không được.

Tống Úc đau đầu. Cậu gấp đến mức chóp mũi lấm tấm mồ hôi, rửa mặt xong còn càu nhàu với 009 rằng hệ thống quá khắt khe. Bỗng 009 nói: 【Chụp được rồi.】

"Cái gì?"

【Trên điện thoại, ký chủ xem đi.】

Tống Úc mở điện thoại.

Bức ảnh vừa được chụp, cổ áo và cổ còn vương vài giọt nước.

"Thế này được không?"

Trông rất bình thường.

009: 【Hệ thống duyệt rồi.】

Thời gian sắp hết, Tống Úc không nghĩ nhiều, gửi ảnh đi.

Nhưng vừa tắt màn hình, cậu nghe tiếng rung từ phía sau.

Quay lại, Tạ Chi Diễn không biết vào từ lúc nào, đang cúi đầu, ngón tay thon dài mở màn hình điện thoại 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me