Xuyen Sach He Thong Buoc Ta Phai Viet Van
Đánh hay lắm!
Mọi người đều reo hò trong lòng. Cô ả này không được ưa thích, đến đây bấy lâu, làm việc thì không được lại tối ngày ỏng ẹo đưa đẩy với trai thôn, ai mà thích cho nổi.
À không, vẫn có người thích. Khi mà đội trưởng chuẩn bị lên tiếng giải quyết mọi chuyện thì Đỗ Trung từ đâu chui ra mà la lớn: "Mấy người có thôi đi không? Cả đám ức hiếp một người con gái mà xem được à?"
Thấy đội trưởng nhìn mình, gã hơi sợ nhưng vẫn đứng trước mặt La Tiểu Vi, che chở cô ả trước ánh mắt mọi người.
Đội trưởng đau đầu: "Ai đó chạy về nhà tôi dắt xe đạp ra chở đồng chí Vệ Dân đi bệnh viện." Đoạn, ông quay sang nói với La Tiểu Vi: "Cô đả thương người khác, tối nay ở đây một đêm, ngày mai theo tôi đi gặp ban quản lí thanh niên trí thức."
Mặt La Tiểu Vi trắng bệch, môi run rẩy: "Tôi không đi, tôi không sai, là họ đánh tôi trước."
La Mẫn không nhịn nổi: "Cô nói người khác đánh cô vậy sao không nói luôn lý do. Cô dám nói không? Đầu tiên là lười biếng không chịu làm việc, đến khi lương thực không đủ ăn thì giở thói táy máy tay chân. Bị người phát hiện cũng chẳng ăn năn, một bên kêu gào oan uổng, một bên đánh người. Sao? Cô oan ức lắm à?"
Mắt Dương Gia Nghi sáng rực, chăm chú hóng hớt. Quả nhiên nữ chính đều thuộc nhóm người không dễ chọc. Lần này La Tiểu Vi không rớt một lớp da mới là lạ.
Mấy ngày nay, đội trưởng vừa bận rộn, vừa lo lắng. Áp lực dồn nén khiến tâm trạng của ông đã âm đến mức giới hạn thấp nhất. Thấy cô ả lại muốn kêu gào, ông gạt phắt đi:
"Không muốn đi cũng phải đi!"
Đoạn, đội trưởng nhìn chằm chằm vào đám thanh niên trí thức, giọng nói chậm rãi, đầy lực lượng như đang gằn từng chữ:
"Tôi biết các cô cậu rời xa gia đình đến nơi này, lạ nước lạ cái nên chưa kịp thích ứng. Nhưng đó không phải là lý do để các cô cậu có thể tuỳ ý phóng thích thói hư tật xấu.
Nếu đã về đây, làm người con của thôn này thì sẽ không có ai có thể ức hiếp các cô cậu. Các cô cậu chỉ cần siêng năng chăm chỉ. Thôn dân như thế nào, các cô cậu sẽ được đối xử như thế ấy.
Tuy nhiên!"
Đội trưởng nói đến đây, giọng ông vút cao, vang dội: "Đừng tối ngày nghĩ đường ngang ngỏ tắt, nếu mà để tôi biết được thì tuyệt đối không nuông chiều.
Các cô, các cậu hãy nhớ cho kỹ. Sau này muốn làm gì thì hãy đắn đo trước, làm chuyện gì đó phải có can đảm chấp nhận hậu quả, khỏi phải trách sao tôi ác!"
Đầu óc La Tiểu Vi như bị người lắc mạnh một trăm cái, hai tai hoảng hốt đến nổi chỉ nghe được tiếng vù vù. Cô ả bặm môi, cắn chặt răng, yêu cầu bản thân bình tĩnh.
Chuyện đã đến nước này, đám người này thề không bỏ qua. Tuy vậy, cho dù có chết thì cô vẫn muốn kéo thêm vài cái đệm lót lưng.
Một ánh sáng le lói rọi qua tâm trí.
La Tiểu Vi hét lớn: "Tôi cũng muốn cử báo! Đội trưởng, tôi cũng muốn cử báo."
Mội người lặng ngắt. Đội trưởng cau mày, trong lòng càng bực bội: "La cái gì! Cử báo ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me