Xuyen Sach Sua Lai Nhan Sinh 3 Edit Diep Uc Lac Part 3
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Thiên Phong Các."Không ngờ Bạch Hổ hồi phục nhanh như vậy." Các chủ Thiên Phong Các nhịn không được nói. Hắn vốn cho rằng dù Lâm Sơ Văn có gom đủ dược liệu thì xác suất luyện chế thành công cũng không cao, đâu ngờ Dược tề sư thiên tài chính là Dược tề sư thiên tài mà! Sở Diệp lụm được bảo bối rồi."Chú họ ơi, chú có nhìn ra được rốt cuộc là ai đưa linh dược cho Lâm Sơ Văn không?"Các chủ Thiên Phong Các lắc đầu, "Không biết!"Thực sự là mấy nay có rất nhiều người tới Thiên Phong Các mua tin tức dò hỏi tới tột cùng là ai đưa Sinh Cốt Dung Huyết Thảo cho Lâm Sơ Văn, tiếc là bọn họ cũng không điều tra ra được. Giao dịch Sinh Cốt Dung Huyết Thảo cùng lúc đắc tội với cả ba thế lực lớn, loại giao dịch này tất nhiên là phải giữ bí mật tới cùng, không dễ gì để người khác biết được.Trong lòng Các chủ Thiên Phong Các cũng vụt qua mấy đối tượng hoài nghi nhưng rất nhanh ông phải đè xuống. Thần Điện và các tổ chức thế lực rất lớn, nhưng người dám bán linh thảo cho Sở Diệp e rằng thế lực hậu thuẫn cũng đáng gờm."Chú họ, trình độ dược tề của Lâm Sơ Văn không thấp ha!"Các chủ Thiên Phong Các gật đầu, "Đúng là vậy."Dược tề Trí Huyễn khiến người ta chìm vào ảo ảnh, lúc trước Lâm Sơ Văn bán ra vô số dược tề nhưng đều không xuất hiện sự cố, mấy nay Cổ gia bán phá giá dược tề lập tức thường xuyên xuất hiện vấn đề, có thể thấy được năng lực của Lâm Sơ Văn. Tiếc là dược tề Trí Huyễn không đạt tiêu chuẩn cao quý nên ai cũng bỏ qua thiên phú dược tề khiếp người của Lâm Sơ Văn."Bây giờ Sở Diệp đang làm gì?" Các chủ Thiên Phong Các hỏi."Đang mần biếng đó." Thanh niên đứng bên cạnh gãi đầu, thở ra một hơi, hâm mộ nói: "Ngày nào Sở Diệp cũng dọn cái ghế bập bênh ra ngồi trước cửa tiệm phơi nắng, bán buôn trong tiệm đều do mấy Hồn Sủng làm thay." Gần đây Bạch Hổ đã bình phục, biến thành một con mèo trắng trốn trong lòng Sở Diệp cùng phơi nắng với hắn. Sở Diệp với Bạch Hổ một người là Thiên Ma, một đứa là hung thú thượng cổ lại sống như cụ ông dưới nông thôn, cũng không biết rốt cuộc là Sở Diệp suy nghĩ cái gì.......Trước cửa tiệm.Sở Diệp ngồi trên ghế bập bênh như suy tư gì đó. Tiểu Bạch nằm sấp một bên, mắt đảo quanh.Tiểu Bạch đã là Hoàng giai cấp ba, thực lực bành trướng, năng lực hành động đã nhanh chóng hồi phục. Tin tức thực lực Tiểu Bạch đã hồi phục vừa truyền ra doanh số bán dược tề Trí Huyễn tăng như tên lửa. Đa số người trong thành có lẽ cho rằng hắn với Lâm Sơ Văn sắp đi rồi cho nên bắt đầu điên cuồng tích trữ dược tề. Sở Diệp bán buôn tốt kinh người, lợi nhuận kếch xù khiến hắn không muốn đi khỏi đây chút nào."Sở thiếu." Một Hồn Sủng Sư áo xanh bước tới trước mặt Sở Diệp, khom lưng vái chào, vô cùng thành khẩn nói gì đó.Sở Diệp nheo mắt, lắc đầu.Sắc mặt Hồn Sủng Sư áo xanh hơi thay đổi, lại mở miệng lần nữa thành khẩn nói gì đó.Sở Diệp kiên quyết lắc đầu, sắc mặt Hồn Sủng Sư áo xanh thay đổi, khuôn mặt hiền lành trở nên vô cùng dữ tợn, phủi tay căm phẫn không thôi rời đi."Lại có người tới tìm huynh nhờ giúp đỡ à?" Lâm Sơ Văn bước ra hỏi.Sở Diệp gật đầu, thở dài một tiếng, "Người thứ ba mươi hai rồi đó." Từ khi Bạch Hổ khôi phục thực lực, người trong thành tới cầu viện muốn nhờ hắn giúp bọn họ rời khỏi Đồ Đao Thành nối liền không dứt, có người thậm chí hy vọng hắn có thể giúp đỡ truyền tống tới Thiên Hải Vực, rời xa phân tranh Trung Châu.Độc sư vừa mới tới kia là người đã từng độc chết mấy tòa thành trì, nằm trong danh sách phải giết của Thần Điện. Người này tới đây muốn lôi kéo làm quen với Sở Diệp, muốn để Sở Diệp dẫn gã cùng rời khỏi đây. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, lời này cũng không hoàn toàn đúng đâu. Kết bạn cũng phải nhìn người, người coi mạng người như cỏ rác vậy mà thả ra ngoài thì lúc đó hắn thật sự trở thành tai họa đó.Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Huynh tính làm sao? Định dẫn người ra ngoài à?"Sở Diệp lắc đầu, "Không được đâu!" Trong thành này có rất nhiều người không phải hạng tốt lành gì, nếu thật sự dắt theo ra ngoài cũng dễ chọc phải phiền toái, phiền phức của hắn cũng đã nhiều lắm rồi. Đương nhiên trong thành này cũng không phải ai cũng là người tội ác tày trời, giống như Tề Tụng lúc trước từng tới tìm hắn nhờ dẫn theo ra ngoài.Nghe nói Tề gia vốn là gia tộc cỡ trung có hai Hồn Hoàng, gia tộc này phát hiện ra một mạch khoáng linh tinh thượng phẩm khiến cho các thế lực lớn khác chú ý nên mới bị diệt môn. Trước khi trưởng lão Tề gia chết dùng hết sức bảo vệ để cho Tề Tụng vào được Đồ Đao Thành nên Tề Tụng mới có thể giữ được một mạng.Thành chủ sau lưng Đồ Đao Thành là ai, đồ tể giết heo, vậy dân cư trong thành là gì, là heo đó! Nói trắng ra Đồ Đao Thành chính là cái chuồng heo. Hắn với Lâm Sơ Văn là hai con heo có thể chạy được bằng chính bản lĩnh của mình, đối phương chắc có thể giả bộ như không thấy, nhưng nếu mà mình dắt theo heo trong thành chạy chung sợ là sẽ chọc cho đối phương nổi điên mất. Tuy rằng có khả năng đối phương cũng không để ý tới việc vặt vãnh này, nhưng là tồn tại có thể khiến Thần Điện, Ngạo gia và Cổ gia đều kiêng kị thì có thể không trêu chọc tới thì vẫn không nên trêu chọc cho lành.Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng là dẫn theo không tốt, nếu ra ngoài rồi chúng ta đi đâu đây?"Sở Diệp hít sâu một hơi, khó xử nói: "Đây đúng là vấn đề đó!" Lúc trước khi còn bị nhốt trong thành Sở Diệp thực ra vẫn luôn cân nhắc làm sao để rời đi, nhưng tới lúc thật sự sắp đi rồi trong chốc lát Sở Diệp lại không nghĩ ra là muốn đi đâu. Bọn họ thực ra cũng có thể quay trở về Thiên Hải Vực, nhưng điều kiện tu luyện ở Thiên Hải Vực khắc nghiệt quá, lần này trở về không có trợ giúp gì lớn đối với bọn họ. Đồ Đao Thành nhiều heo béo thế này nếu thật sự phải rời xa Sở Diệp vẫn thấy luyến tiếc lắm.Lâm Sơ Văn cười cười, "Nếu chưa nghĩ ra được thì tụi mình cứ ra ngoài dạo phố đi."Sở Diệp gật đầu, "Cũng được, nếu rời đi rồi không biết tới chừng nào mới quay lại đây nữa."Trước khi đi Sở Diệp thả Liễu Thụ Yêu ra coi cửa tiệm. Quạ đen, Kinh Trập Long với mấy đứa nhỏ cũng có thể phụ trách coi tiệm nhưng không tiện cho lắm. Vừa thả Liễu Thụ Yêu ra lập tức hấp dẫn đông đảo Hồn Sủng Sư tới.Chuyện Sở Diệp khế ước Liễu Thụ Yêu rất nhiều người cũng đoán được nhưng đoán được là một chuyện, xác nhận lại là chuyện khác."Đó chính là Mộc tộc hở?""Nhìn trẻ ghê luôn á!" Sau khi hấp thu linh tuyền, sinh cơ Liễu Thụ Yêu trở nên dạt dào, biến thành người cũng phi thường trẻ trung, nhìn như mới mười sáu mười bảy tuổi, trắng nõn mềm mịn, đầu tóc màu xanh lục, nhìn cứ y như cậu bé dễ thương."Nhìn thì trẻ măng chứ nói không chừng đã hơn vạn tuổi rồi đó.""Y không cần phải trả tiền mướn nhà hả?""Chắc không cần đâu! Hồn Sủng phụ thuộc Hồn Sủng Sư mà, không cần trả tiền mướn nhà.""Không cần trả tiền mướn nhà, Sở Diệp tiết kiệm được cả mớ tiền đó.""Sở Diệp kiếm lời được nhiều như vậy dù thêm một phần tiền mướn nhà đương nhiên cũng trả nổi rồi.""Nghe nói Mộc tộc thà chết chứ không chịu khuất phục, vậy tại sao y lại nương tựa Sở Diệp chứ, không phải vì tiết kiệm tiền mướn nhà chứ hả?"......Mọi người vây quanh Liễu Thụ Yêu bàn tán xôn xao, Liễu Thụ Yêu cứ bình chân như vại. Nếu ở bên ngoài mọi người thấy Liễu Thụ Yêu đã sớm bao vây tấn công, nhưng ở đây mấy người này cũng chỉ đứng nhìn chứ không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.Từ trong đám người có tiếng xôn xao, người đang vây quanh cửa tiệm hóng hớt lặng lẽ nhích người tránh ra để lộ bóng dáng của Ngạo Trác. Liễu Thụ Yêu vừa thấy Ngạo Trác trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.Ngạo Trác nhìn thấy Liễu Thụ Yêu trong vô thức siết chặt nắm đấm. Ngạo gia đã sục sạo Mộc tộc rất nhiều năm, nhưng thu hoạch được ít ỏi, đặc biệt là mấy ngàn năm nay, Mộc tộc suy bại, rất ít Mộc tộc linh thực mới ra đời. Ngạo Trác với Liễu Thụ Yêu là kẻ thù không đội trời chung, chỉ đứng cách nhau mấy mét nhìn nhau thôi mà cảnh tượng phi thường căng thẳng.Mặt mày Ngạo Trác sầm sì nhìn Liễu Thụ Yêu, trên người Liễu Thụ Yêu có hồn ấn thuộc về Sở Diệp, hiển nhiên đối phương đã thật sự trở thành Hồn Sủng của Sở Diệp, suy đoán là một chuyện, nhìn thấy suy đoán được chứng thực lại là một chuyện khác. Trong lòng Ngạo Trác quá sức khó chịu, cảm thấy Sở Diệp thật sự quá tự phụ, ấy vậy mà dám thả Mộc tộc ra ngoài rêu rao.......Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đang đi trên đường thì gặp được Kỷ Phi Sương.Kỷ Phi Sương vốn đã rời khỏi Đồ Đao Thành nhưng khi nghe được tin Bạch Hổ đã hồi phục lại giận dữ quay vào."Thần nữ điện hạ, chúng ta thực sự có duyên ghê! Lại gặp nữa rồi." Sở Diệp tươi cười hớn hở nói.Kỷ Phi Sương chau mày, "Thiên Ma tà ác, ngươi chớ có đắc ý."Sở Diệp gật đầu, "Tiểu Bạch gần đây mới vừa khôi phục, ta đúng là hả dạ nên có thể khá vênh váo, ta sẽ nhớ rõ lời dạy bảo của Thần nữ." Tiểu Bạch đang nằm nhoài trên vai Sở Diệp nhe hàm răng sắc bén lười biếng nhìn Kỷ Phi Sương.Kỷ Phi Sương nói với Sở Diệp: "Dù cho Bạch Hổ đã khôi phục năng lực truyền tống ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể chạy thoát khỏi sự trừng phạt của Thần."Sở Diệp nhìn Kỷ Phi Sương, nói: "Rồi rồi rồi, Thần nữ tiểu thư nói đúng lắm, sẵn tiện hỏi chút, lần này thần tính trừng trị ta thế nào vậy? Bùa nguyền rủa huyết mạch chắc chỉ có thể làm được một lần thôi, nói mới nhớ, Thần cũng không nhân hậu chút nào, làm sao lại có thể sử dụng thủ đoạn như nguyền rủa huyết mạch thế này được, quá ác độc, có đúng không?"Kỷ Phi Sương đỏ mặt, nói: "Đối phó với loại Thiên Ma như ngươi chỉ có thể lấy ác chế ác mà thôi."Sở Diệp cười cười, "Hóa ra Thần nữ tiểu thư cũng biết thủ đoạn của các ngươi độc ác."Kỷ Phi Sương bị Sở Diệp nói chặn họng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người đi mất.Sở Diệp nhìn theo bóng dáng Kỷ Phi Sương, lắc đầu, nói: "Kín miệng ghê! Không tiết lộ chút biện pháp đối phó nào luôn."Quạ đen nghiêng đầu, nói: "Có lẽ ả ta cũng không biết đâu, nhỏ này ngu lắm, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, mấy tên khốn Tuyệt Vô Song có đối sách cũng sẽ không nói cho ả ta biết đâu."Kỷ Phi Sương còn chưa đi được bao xa, nghe quạ đen nói mà tức tới nghiến răng nghiến lợi.Sở Diệp với Lâm Sơ Văn quay về tiệm thì nghe nói Ngạo Trác từng tới."Gã không làm gì chứ?" Sở Diệp hỏi Liễu Thụ Yêu.Liễu Thụ Yêu lắc đầu, "Không có."Sở Diệp gật đầu, "Vậy thì không sao."Liễu Thụ Yêu nói với Sở Diệp: "Nếu ký chủ muốn đi bí cảnh Thông Thiên rất có khả năng sẽ gặp lại đám Ngạo Trác, người này không dễ đối phó cho lắm."Sở Diệp không thèm để ý, "Không sao hết, ta nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng."Liễu Thụ Yêu bất ngờ nhìn Sở Diệp, "Ký chủ rất tự tin nha!"Sở Diệp gật đầu, "Đánh không lại thì chạy! Bây giờ Tiểu Bạch đã khôi phục thực lực rồi, đánh không lại thì chạy còn không được nữa sao? Đừng thấy Ngạo Trác còn trẻ sợ cũng đã là ông già hơn hai trăm tuổi rồi, ta thì khác, ta mới mấy chục tuổi thôi, nhất định có thể giày vò Ngạo Trác cho tới chết, người nào có thể sống sót tới cuối cùng mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng, những tu sĩ phù dung sớm nở tối tàn đều chỉ như ngôi sao băng mà thôi."Liễu Thụ Yêu: "......"......Cổ gia."Bạch Hổ bình phục rồi?" Lâm Mộng Dung hỏi.Cổ Khải Chi gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Đúng vậy, đã được mấy ngày rồi."Lâm Mộng Dung bực tức nói: "Sở Diệp làm việc liều lĩnh, giờ đã khôi phục năng lực hành động sợ là lại gây rối loạn khắp nơi nữa đây."Mặt Cổ Khải Chi sa sầm, nghĩ thầm: Ai nói không phải chứ.Lâm Mộng Dung chau mày, hỏi: "Sở Diệp rời khỏi Đồ Đao Thành rồi sao?"Cổ Khải Chi lắc đầu, "Vẫn chưa."Lâm Mộng Dung nghi ngờ hỏi: "Tại sao, chẳng lẽ vì tai họa ngầm trong người Bạch Hổ còn chưa được giải trừ hoàn toàn sao?"Cổ Khải Chi chau mày, đương nhiên gã cũng hy vọng mọi việc như Lâm Mộng Dung nói, vì tai họa ngầm trong thân thể Bạch Hổ chưa thể giải trừ hoàn toàn nên mới tiếp tục ở lại Đồ Đao Thành, nhưng từ đủ các dấu hiệu cho thấy Sở Diệp sở dĩ còn ở lại Đồ Đao Thành là bởi vì luyến tiếc việc buôn bán ở đó. "Bây giờ còn chưa rõ lắm, có thể là do hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng hơn nữa."Lâm Mộng Dung chau mày, "Tai họa kéo dài ngàn năm, Sở Diệp là Thiên Ma Ngoại Vực ấy vậy mà sống dễ chịu không ngờ."Cổ Khải Chi Chau mày, nói: "Ai nói không phải đâu." Một khi Sở Diệp rời khỏi Đồ Đao Thành không biết có ra tay với Cổ gia bọn họ hay không.˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me