Xuyen Sach Sua Lai Nhan Sinh 3 Edit Diep Uc Lac Part 3
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Kể từ lúc phát hiện tấm bia đá Tinh Thần đầu tiên, quạ đen thông qua bói toán rất nhanh đã phát hiện ra tấm bia đá thứ hai.Sau khi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn kiểm tra tấm bia đá này mới phát hiện trong đó cũng chỉ là bản Tinh Thần Quyết phổ thông. Chẳng qua bộ Tinh Thần Quyết này không giống những bản lần trước gặp được cho lắm, bản tối giản mở ra chín huyệt đạo lại tập trung vào lục phủ ngũ tạng.Lúc trước gặp được một bộ mở mười tám huyệt đạo, ngoài lục phủ ngũ tạng còn dư lại toàn tập trung vào cánh tay trái, mà bộ lần này gặp được lại có thêm chín huyệt đạo tập trung vào chân trái, theo nguyên lý đối xứng cơ thể người, có thể suy ra được vị trí của chín huyệt đạo còn lại phía đối xứng.Muốn tu luyện được Tinh Thần Quyết cần bỏ ra lượng lớn tài nguyên, Mộc Tiên Điểu rút phần lớn Linh nguyên khí phun lên người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn giúp hai người tu luyện. Có Mộc Tiên Điểu giúp đỡ, tốc độ tu luyện của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cực kỳ nhanh chóng.Tấm bia đá Tinh Thần được sắp xếp theo Cửu cung Bát quái, kể từ khi phát hiện ra điểm này Sở Diệp với Lâm Sơ Văn dựa theo quy luật trằn trọc khắp nơi, lại lục tục phát hiện thêm nhiều tấm bia đá nữa.Quạ đen đập cánh, nói: "Mau, đằng trước chắc lại có bia đá đó, còn có rất nhiều Huyết Linh Dương nữa."Huyết Linh Dưỡng cũng tương tự như Thái Dược Thố, cũng được Hồn Sủng Sư mang từ ngoài vào đây. Hồn Sủng Sư mang theo Thái Dược Thố là để hái thuốc, nên Sở Diệp không hiểu được Hồn Sủng Sư mang theo Huyết Linh Dương vào đây làm gì? Để người sau có tới đây còn có Huyết Linh Dương ăn hả? Huyết Linh Dương cũng là món ăn ngon.Sở Diệp hỏi Phượng Khuynh Thành thì mới biết, ban đầu Huyết Linh Dương được mang vào đây làm mồi nhử. Trong bí cảnh vẫn có yêu thú bản địa nhưng mấy con yêu thú đó rất khó đối phó, Hồn Sủng Sư bên ngoài vào đây như bọn họ muốn dụ chúng đi phải mang theo mồi nhử huyết nhục ngon lành từ bên ngoài vào. Cũng không biết bí cảnh Thông Thiên năm xưa xảy ra chuyện gì mà tu sĩ với yêu thú bản địa hầu như bị tận diệt.Những huyết nhục mà Hồn Sủng Sư mang vào bởi vì sinh sản mạnh mẽ nên trưởng thành mạnh khỏe trong bí cảnh, dần dần độc chiếm từng vùng, giống như Thái Dược Thố. Thực lực Thái Dược Thố chẳng ra sao nhưng sinh sản rất khỏe, một ổ có thể sinh mười mấy con, mấy năm là sinh được một ổ, yêu thú trong bí cảnh cũng có hạn nên có ăn cỡ nào cũng không hết được. Huyết khí của Huyết Linh Dương càng dồi dào hơn Thái Dược Thố nên càng được mấy đứa nhỏ ưa thích hơn.Quạ đen đập đập cánh, bất thình lình xù lông la lên: "Cẩn thận." Quạ đen còn chưa dứt lời đã thấy một đòn Liệt Không Trảm xuất hiện ngay bên cạnh Tiểu Bạch may mà nó kịp thời tránh qua một bên.Một con Huyết Hổ khổng lồ lơ lửng trong không trung vô cùng phấn khởi nhìn Tiểu Bạch lom lom. Hai con cọp bắt đầu xáp lá cà ngay trong không trung. Một hư ảnh Bạch Hổ khổng lồ bốc lên từ trên người Tiểu Bạch áp chế về phía Huyết Hổ, trên người Huyết Hổ cũng nổi lên hư ảnh Huyết Hổ đỏ lòm. Hai hư ảnh ông cọp xáp vào nhau, Tiểu Bạch lại nhỉnh hơn hẳn.Huyết Hổ cắn nuốt huyết mạch vô số chủng tộc loài cọp khác nhau nên huyết mạch pha tạp, so với Tiểu Bạch mà nói thì kém cỏi hơn nhiều. Huyết Hổ nhìn Tiểu Bạch, đầy mắt đều là ghen tị.Bạch Hổ là Hổ tộc cao quý nhất, có thể hình thành áp chế huyết mạch tự nhiên đối với các loài cọp khác, Huyết Hổ này hấp thu sở trường trăm loài Hổ tộc, có gặp được Long tộc cũng không sợ, lại vừa khéo bị Tiểu Bạch khắc chế. Tiểu Bạch bay lượn trong không trung, thi triển Không Gian Trảm, trên người Huyết Hổ lập tức nhiều thêm một vết thương.Lâm Mộng Dung thấy Huyết Hổ bị thương, sắc mặt thay đổi, "Sao có thể như vậy?" Huyết Hổ chính là Hoàng giai cấp chín đó, không ngờ lại bị thương dưới tay Tiểu Bạch, rõ ràng chênh lệch nhau nhiều như vậy.Sắc mặt Cổ Khải Chi u ám, nghĩ thầm: Huyết mạch uy hiếp, trước khi Bạch Hổ tung Không Gian Trảm đã vận dụng huyết mạch uy hiếp Huyết Hổ, khiến cho Huyết Hổ lơ đãng trong tích tắc. Bạch Hổ thuần huyết suy cho cùng vẫn khác với Hổ tộc bình thường, chênh lệch huyết mạch kiểu này không phải có thể dễ dàng bù đắp bởi cấp bậc.Tuy rằng Tiểu Bạch chiếm ưu thế về huyết mạch nhưng khoảng cách cấp bậc quá xa, Tiểu Bạch cũng không chiếm hời được bao nhiêu.Hai con cọp đối đầu với nhau một lát, Tiểu Bạch đã dẫn Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rút lui."Đó là Sở Diệp hả?" Cổ Trường Dạ hỏi.Cổ Khải Chi gật đầu, "Dạ, là hắn.""Hồn Hoàng cấp sáu rồi!" Cổ Trường Dạ nói.Cổ Khải Chi nhăn nhăn mày, không nói gì, trước khi vào đây Sở Diệp mới chỉ là Hồn Hoàng cấp năm, hiển nhiên lại tiến bộ nữa rồi.Lâm Mộng Dung chau mày, vô thức siết nắm đấm, nghĩ thầm: Đã là Hồn Hoàng cấp sáu rồi sao? Cứ tiếp tục thế này chắc là trước khi rời khỏi nơi đây Sở Diệp có thể thăng cấp Hoàng giai hậu kỳ rồi. Hồn Sủng Sư Hoàng giai Trung Châu không ít, nhưng số có thể đặt chân vào Hoàng giai hậu kỳ còn chưa tới một phần mười toàn bộ Hồn Hoàng. Lâm Mộng Dung nhắm mắt lại, trong biển ý thức bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng, Lâm Mộng Dung thấy được một pho tượng Bạch Hổ khổng lồ, Tiểu Bạch đang đứng đối diện đằng trước pho tượng này.Cổ Trường Dạ hỏi Lâm Mộng Dung, "Nhìn thấy gì à?""Bạch Hổ đang đứng đối diện một pho tượng." Lâm Mộng Dung trả lời."Pho tượng?"Lâm Mộng Dung gật đầu, "Đúng vậy."Cổ Khải Chi hỏi Cổ Trường Dạ: "Tổ gia gia, pho tượng này có vấn đề gì sao?"Cổ Trường Dạ chau mày, "Thông Thiên Tông có rất nhiều pho tượng, từng có một con Côn Bằng đạt được truyền thừa tộc Côn Bằng trong đó đấy."Cổ Khải Chi chau mày, nghĩ thầm: Không phải Lâm Mộng Dung nhìn thấy cơ duyên Bạch Hổ sắp đạt được đó chứ? "Tổ gia gia, vậy phải làm sao bây giờ?" Cổ Khải Chi lo lắng hỏi."Không thành Thánh giai thì toàn bộ cơ duyên đều là uổng công, không có gì ghê gớm." Cổ Trường Dạ bình tĩnh nói. Ngoài miệng Cổ Trường Dạ nói vậy chứ trong lòng đang ních đầy ghen tị với vận may của Sở Diệp, nếu gã còn tuổi thọ lâu dài, còn huyết khí tuổi trẻ có lẽ gã sẽ tìm đủ mọi cách để cướp lấy cơ duyên của Sở Diệp. Mà giờ đây gã không còn nhiều tinh lực như vậy nữa, ngoại trừ trường sinh bất lão hết thảy toàn bộ chỉ là vô nghĩa, không có tuổi thọ thì dù có nhiều tài nguyên tu luyện tới đâu đi nữa cũng chỉ uổng phí mà thôi.......Rời khỏi chiến trường, Lâm Sơ Văn thở phào nhẹ nhõm, "Cũng còn may, con Huyết Hổ kia không liều đánh."Quạ đen đập đập cánh, nói: "Lão già khú đế Cổ gia không giống như nữ tu kia của Tinh tộc đâu, ổng thật sự già đó." Tuy nữ tu Tinh tộc cũng là nhân vật vạn năm trước nhưng tuổi xương vẫn còn nhỏ, còn lão già Cổ gia tuổi xương chắc chắn không nhỏ, nếu tử chiến tới cùng sẽ tiêu hao tuổi thọ kịch liệt cho nên mới không dám chơi khô máu.Mặt Tiểu Bạch âm u, khó coi hết sức.Sở Diệp xoa xoa đầu Tiểu Bạch, an ủi: "Con Huyết Hổ đó chẳng qua ỷ vào việc sống lâu hơn mấy năm thôi, chờ mi sống lâu thêm mấy năm nữa chắc chắn sẽ qua mặt được nó thôi hà."Tiểu Bạch gật đầu, "Nhất định rồi, phải chi bây giờ có cơ duyên nào bự bự bày ra trước mặt ta, giúp ta thăng Hoàng giai cấp chín là ngon rồi."Sở Diệp: "....." Tên nhõi Tiểu Bạch này thật đúng là biết mơ mộng hão huyền mà! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bí cảnh Thông Thiên này ẩn giấu vô vàn cơ duyên, hễ bất cẩn cái không chừng ước mơ trở thành sự thật luôn giờ.Sở Diệp nhắm mắt lại hấp thu Linh nguyên khí, từng sợi Linh nguyên khí giống như cơn lốc xoáy ùa vào trong người Sở Diệp. Linh nguyên khí trong thân thể Sở Diệp liên tục được nén lại, hình thành một viên Nguyên Đan màu vàng kim, khoảnh khắc Nguyên Đan hình thành vô số tạp chất bỗng tuôn trào từ trong cơ thể Sở Diệp.Sở Diệp vui vẻ mở mắt ra, "Năm tháng, rốt cuộc cũng kết thành Nguyên Đan rồi."Sở Diệp tu luyện mất năm tháng, rốt cuộc cũng vượt qua Thác Mạch, Thoát Phàm tiến vào Nguyên Đan cảnh, cảm giác khi đã là Nguyên Đan rất tuyệt vời, Hồn Sủng Sư phải dựa dẫm Hồn Sủng, còn đã ngưng tụ được Nguyên Đan mới là sức mạnh của chính mình.Tốc độ tu luyện của Lâm Sơ Văn còn nhỉnh hơn cả Sở Diệp, từ một tháng trước đã bước vào Nguyên Đan cảnh.Lâm Sơ Văn phe phẩy tay trước mũi, nói với Sở Diệp: "Mau đi tắm liền đi, thúi quá thúi."Sở Diệp: "......" Sở Diệp dành vài ngày để củng cố tu vi rồi mới quay trở lại mỏ quặng, tuần tra tiến độ đào quặng. Hai người đi rồi chứ Phượng Khuynh Thành với Chu Đỉnh Nguyên cũng không có làm biếng, bên cạnh hai người giờ nhiều thêm mấy trăm viên Nguyên thạch, đống này mà đem về Trung Châu cũng là một khoản kếch xù.Sở Diệp nhìn Phượng Khuynh Thành, khá bất ngờ, "Phượng đạo hữu, ngươi là Nguyên Đan cảnh nha!" Trước đây Sở Diệp vốn hoàn toàn không biết chút gì về hệ thống tu luyện của tu sĩ trong bí cảnh Thông Thiên, cũng không nhìn ra được, tuy nhiên khi Sở Diệp đã bước vào Nguyên Đan cảnh lập tức nhận ra hơi thở đặc thù trên người Phượng Khuynh Thành.Phượng Khuynh Thành xấu hổ nói: "Hổ thẹn." Gia tộc tiêu phí cái giá trên trời, chính bản thân nàng cũng bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian khổ tu mới bước vào Nguyên Đan cảnh, kết quả Sở Diệp mới vào đây chưa được mấy ngày đã tu luyện tới cảnh giới này rồi, thật sự là so người với người sẽ tức chết. Tuy nhiên, khả năng cũng do ích lợi của môi trường tu luyện vượt trội, phần lớn thời gian Phượng Khuynh Thành đều phải đào quặng, rảnh rỗi mới tu luyện một chập vậy mà tiến độ tu luyện cũng vẫn nhanh hơn nhiều so với Trung Châu.Sở Diệp tò mò: "Ai ở đại lục Hồn Sủng cũng muốn lên thượng giới, Phượng tiểu thư nói thử coi, thượng giới ra làm sao ha? Có giống với bí cảnh Thông Thiên này không?"Phượng Khuynh Thành hít sâu một hơi, "Có người nghi ngờ bí cảnh Thông Thiên chính là một góc của thượng giới bị đại năng tuyệt thế bửa rớt khỏi bản đồ thượng giới, bởi vì lý do này mà ai cũng đoán là trong bí cảnh Thông Thiên có cánh cửa đi lên thượng giới."Sở Diệp khá kích động, "Thật sự có hả?"Phượng Khuynh Thành lắc đầu, "Không biết, mỗi lần bí cảnh Thông Thiên mở ra đều chỉ được mười năm ngắn ngủi, nơi này vô số nơi thần bí, có rất nhiều chỗ chưa có ai kịp thăm dò."Sở Diệp thở dài, "Tiếc ghê!"Phượng Khuynh Thành gật đầu, "Đúng đó!"Sở Diệp tò mò hỏi: "Sau mười năm Hồn Sủng Sư đều sẽ bị tự động đá ra ngoài à? Không có ngoại lệ hả?"Phượng Khuynh Thành lắc đầu, "Ta chưa từng nghe nói có Hồn Sủng Sư nào có thể cưỡng ép ở lại đây, nhưng cũng có thể là do chúng ta chưa tìm được đúng phương pháp."Sở Diệp nghĩ thầm: Điều kiện tu luyện trong bí cảnh Thông Thiên vượt trội như vậy, được ở chỗ này trăm năm thế nào cũng bước vào Thánh giai cho coi, nếu có thể cưỡng ép ở lại đây được thì hay rồi. Lại hít sâu một hơi, lầm bầm: "Nếu có thể ở lại đây được hai ngàn năm chờ tới lần sau bí cảnh mở ra thì ngon rồi." Sở Diệp nghĩ thầm: Nếu trong khoảnh khắc mười năm kia tới mà mình trốn trong mặt ngọc không gian, qua khỏi thời gian đó mới ra ngoài cũng không biết có thể tránh thoát được vận mệnh bị bí cảnh trục xuất hay không đây. Sở Diệp lắc đầu, quyết định phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được.˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me